Dưới Quân Phục Lại Muốn Làm Thê Nô
Chương 13: Cảm Giác Yếu Ớt Thật Đáng Ghét (3)
Tieuanh451
25/09/2022
"Tiền bối, anh đã bao giờ bị phạt chưa?", câu này là của Phùng Vân lên tiếng hỏi, sau đó là rất nhiều tiếng nhao nhao.
"Đúng vậy, anh đã từng bị phạt chưa?"
Bọn họ làm cho anh ấy cảm thấy ngượng ngùng, chỉ cười trừ, "À cái này thì, tất nhiên là có, cũng khó nói..."
Ngay lúc đó một người đàn chị vừa mới dẫn lớp khác tham quan về, vô tình đi ngang qua, nghe mọi người phía bên này đang nói chuyện nhao nhao, liền chen vào một câu, "Cậu ta từng cùng bạn cùng phòng tranh nhau một miếng thịt gà trong nhà ăn rốt cuộc cả hai người bị phạt nhốt ra sau chuồng gà, mỗi người nuôi một con gà con cho đến lúc lớn rồi tự tay làm thịt ăn hết con gà đó, cậu ta vừa ăn gà vừa khóc vì thương con gà mà cậu ta nuôi".
Nghe vậy người của hai lớp liền bật cười ha hả, khóc vì con gà cơ á.
Tiền bối nam quay sang nhìn người vừa mới kể chuyện của anh, vẻ mặt bất mãn, "Hách Nam, tôi chưa từng chọc ghẹo cô, sao cô cứ luôn nhắm vào tôi vậy".
"Vì tôi thích, chỉ kể sự thật thôi mà", nói rồi, cô ta quay sang mới lớp mà mình phụ trách nói to, "Những gì cần hướng dẫn tôi đã hướng dẫn hết rồi, mọi người ở lại tự mình đi tới lui tìm hiểu nhé, tôi chuẩn bị còn có buổi học nên đi trước, tạm biệt!!"
Xong, cô còn quay sang với anh bạn mà mình vừa chọc ghẹo, vừa cười vừa lè lưỡi chọc tức, anh ta cũng tạm biệt mọi người vì có buổi học, còn dặn mọi người nhớ đến thư viện để được phát thời gian biểu và đăng kí nhận sách, tập giấy, bút.
Tất cả mọi người đều tản ra, ai cũng tự mình đi khám phá vòng quanh trường, không chỉ bọn họ mà còn có tất cả học viên của những lớp khác, vì người phụ trách hướng dẫn họ cũng đã rời đi.
Nhan Cổ thì chậm rãi đi về tòa nhà phía tây, trên đường thì gặp Tạ Thanh và Hoàng Quân, Tạ Thanh nhìn thấy Nhan Cổ từ xa thì vẫy tay cười tươi với cô, Hoàng Quân không hề phấn khích như họ Tạ kia, chỉ bình thường đi phía sau.
"Nhóc này, không đi tham quan trường sao?", Tạ Thanh hướng về phía cô lên tiếng.
Nhan Cổ nhíu mày, sau đó tỏ ra rất thân thiện đáp trả, "Vừa nãy đã đi rồi, bây giờ tôi đến thư viện nhận đồ dùng".
"Vậy sao, tôi và Hoàng Quân cũng đang trên đường đến đó, chúng tôi đi cùng cậu", Tạ Thanh đề nghị, Nhan Cổ dù không muốn những cũng cảm thấy không vấn đề gì, mỉm cười với hai người bọn họ, "Được".
Hoàng Quân cũng gật đầu đáp lại cô.
"Nhan Cổ C1-2, không tồi" Hoàng Quân chợt nhìn thẻ tên của cô, lên tiếng.
"Thật không để ý nha,cậu học kế lớp tôi, tôi cùng cậu ta đều được phân vào C1-1", Tạ Thanh lại một lần nữa cảm thấy phấn khích.
.
.
.
"Không cần sách đâu ạ, chỉ lấy bút và một cuốn tập thôi", Nhan Cổ rất lễ phép nói với nữ giáo quan trước mặt trong khi đó mấy học viên đứng bên cạch trên tay ai cũng cầm hai bộ sách cùng tập và bút.
"Không lấy sách, thì làm sao em học, trong ba năm tới em sẽ không được đăng kí lấy sách đâu, có chắc không?", nữ giáo quan đẩy gọng kính nhìn vào Nhan Cổ, giống như cho thời gian để suy nghĩ lại.
Nhưng Nhan Cổ thật sự không cần, "Chắc chắn".
"Được rồi, báo tên đi,... người tiếp theo!"
.
.
.
"Đi học ba năm đấy, không lấy sách, cậu không định đội sổ cả khóa chứ?"
"Ha ha, tôi rất lười học, cậu không cần để ý đến tôi đâu!", Nhan Cổ trả lời rất không tập trung, cũng không muốn nán lại, một mình đi về kí túc xá.
Về tới phòng, cô liền ném cuốn tập lên đầu giường, tờ giấy thời gian biểu liền rơi ra, cái này là vị nữ giáo quan đã kẹp thêm vào tập của cô.
5:00 thức dậy, 5:10 xuống sân, huấn luyện sáng đến 6:40 thì ăn sáng.
Học văn hóa hai tiếng đến 9:00 thì tiếp tục huấn luyện.
Đến 11:00 ăn trưa và nghỉ trưa đến 13:30.
Huấn luyện đến 5:00, sau đó sẽ có hai tiếng tự do tính cả giờ ăn tối.
7:00 học lý thuyết quân sự đến 9:00.
Từ 10:00 là thời gian tắt đèn.
Từ thứ hai đến thứ bảy chỉ luôn xoay quanh huấn luyện và lên lớp, trường lắp đặt máy làm nhiễu sóng sẽ luôn hoạt động trong thời gian này, chủ nhật được tự do sử dụng các thiết bị công nghệ hay muốn đi đâu thì đi.
Với cái nơi bán kính 10km không có nhà dân này, còn có thể đi đâu cơ chứ!!
Nhan Cổ cũng chỉ đọc sơ qua, rồi cũng vứt tờ giấy vào thùng rác, hơn đầu giờ chiều, ba cô gái kia trở về phòng.
Trần Lạc Anh: "Cậu về phòng từ khi nào vậy Nhan Cổ?"
"Cách đây không lâu!"
Thời Hiểu nằm phịch ra giường ưỡn dài người, "Ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu vào khuôn khổ rồi, chỉ còn hôm nay thảnh thơi thôi".
"Đúng vậy!", Phùng Vân tiếp lời, "Không biết lần trước sát hạch tôi đã lấy khí lực từ đâu ra mà đạt thành tích cao như vậy nhỉ?"
.
.
.
"Học viên năm nhất, ba giờ tập trung tại phòng y tế tòa nhà phía đông".
"Nhắc lại, học viên năm nhất ba giờ tập trung tại phòng y tế tòa nhà phía đông".
Trên loa phát thanh, giọng nói quen thuộc của vị giáo quan hung dữ vang lên.
Từ đây đến thời gian đó chỉ còn mười lăm phút, ai nấy đều tất bật quân trang chỉnh tề đi về tòa nhà phía đông, khi mọi người đã tập trung đầy đủ, lúc này Nhan Cổ mới một người một đường thong thả đi đến sau.
.
.
Từ tầng hai tòa nhà trung ương, trong phòng làm việc riêng, một ánh mắt xuyên qua cửa sổ và cả những tán cây, người đàn ông đang nhìn dáng vẻ thong dong của người đang đi dưới thao trường.
"Cháu nhìn gì ngoài đó vậy, có phát hiện gì mới mẽ ở dưới đó sao?"
Trong phòng, ngoài người đang đứng cạnh cửa sổ, bên bàn làm việc còn có vị sĩ quan cấp cao cũng chính là hiệu trưởng đã nhận trường mấy năm gần đây.
"Không có gì, chỉ là cháu vừa nhìn thấy một cô bé không giống theo số đông thôi", anh ta nhàn nhạt trả lời, cũng không nhìn nữa mà quay lại nói chuyện với vị sĩ quan kia.
"Cháu còn có thời gian để ý đến mấy thứ đó sao?", anh không tiếp lời, ngừng một lát ông thở dài nói tiếp, "Lần này không biết sẽ bao lâu đây".
"Công văn cũng đã chốt, bao lâu không quan trọng, đây sẽ là lần cuối cùng rồi, cháu chỉ đến tạm biệt ông thôi, cháu sẽ cố gắng nhanh nhất trở về", nói rồi anh ta đi ra cửa, tay cầm vào nắm cửa, trước khi anh mở ra, ông ta nói.
"Nhớ cẩn thận!"
"Ông nội cũng giữ gìn sức khỏe!", anh ta đi ra ngoài, một tay cầm tập hồ sơ, một tay để túi quần đi xuống cầu thang, xuống bậc cuối cùng anh ta nhìn thấy bóng dáng của người khi đó đi dưới thao trường, cô ấy đang đứng cuối hàng người, anh liền dừng lại một lúc.
Nhan Cổ phát giác được có người đang chăm chú nhìn mình, cảm nhận được một cỗ không thoải mái ập vào người, cô rất cảnh giác, quay phắc ra sau, nhưng ngoại trừ một đường hành lang dài trống trải thì chẳng có ai cả, dưới chân cầu thang chỉ có một chiếc lá khô vừa mới bị gió thổi vào.
.
.
.
"Đúng vậy, anh đã từng bị phạt chưa?"
Bọn họ làm cho anh ấy cảm thấy ngượng ngùng, chỉ cười trừ, "À cái này thì, tất nhiên là có, cũng khó nói..."
Ngay lúc đó một người đàn chị vừa mới dẫn lớp khác tham quan về, vô tình đi ngang qua, nghe mọi người phía bên này đang nói chuyện nhao nhao, liền chen vào một câu, "Cậu ta từng cùng bạn cùng phòng tranh nhau một miếng thịt gà trong nhà ăn rốt cuộc cả hai người bị phạt nhốt ra sau chuồng gà, mỗi người nuôi một con gà con cho đến lúc lớn rồi tự tay làm thịt ăn hết con gà đó, cậu ta vừa ăn gà vừa khóc vì thương con gà mà cậu ta nuôi".
Nghe vậy người của hai lớp liền bật cười ha hả, khóc vì con gà cơ á.
Tiền bối nam quay sang nhìn người vừa mới kể chuyện của anh, vẻ mặt bất mãn, "Hách Nam, tôi chưa từng chọc ghẹo cô, sao cô cứ luôn nhắm vào tôi vậy".
"Vì tôi thích, chỉ kể sự thật thôi mà", nói rồi, cô ta quay sang mới lớp mà mình phụ trách nói to, "Những gì cần hướng dẫn tôi đã hướng dẫn hết rồi, mọi người ở lại tự mình đi tới lui tìm hiểu nhé, tôi chuẩn bị còn có buổi học nên đi trước, tạm biệt!!"
Xong, cô còn quay sang với anh bạn mà mình vừa chọc ghẹo, vừa cười vừa lè lưỡi chọc tức, anh ta cũng tạm biệt mọi người vì có buổi học, còn dặn mọi người nhớ đến thư viện để được phát thời gian biểu và đăng kí nhận sách, tập giấy, bút.
Tất cả mọi người đều tản ra, ai cũng tự mình đi khám phá vòng quanh trường, không chỉ bọn họ mà còn có tất cả học viên của những lớp khác, vì người phụ trách hướng dẫn họ cũng đã rời đi.
Nhan Cổ thì chậm rãi đi về tòa nhà phía tây, trên đường thì gặp Tạ Thanh và Hoàng Quân, Tạ Thanh nhìn thấy Nhan Cổ từ xa thì vẫy tay cười tươi với cô, Hoàng Quân không hề phấn khích như họ Tạ kia, chỉ bình thường đi phía sau.
"Nhóc này, không đi tham quan trường sao?", Tạ Thanh hướng về phía cô lên tiếng.
Nhan Cổ nhíu mày, sau đó tỏ ra rất thân thiện đáp trả, "Vừa nãy đã đi rồi, bây giờ tôi đến thư viện nhận đồ dùng".
"Vậy sao, tôi và Hoàng Quân cũng đang trên đường đến đó, chúng tôi đi cùng cậu", Tạ Thanh đề nghị, Nhan Cổ dù không muốn những cũng cảm thấy không vấn đề gì, mỉm cười với hai người bọn họ, "Được".
Hoàng Quân cũng gật đầu đáp lại cô.
"Nhan Cổ C1-2, không tồi" Hoàng Quân chợt nhìn thẻ tên của cô, lên tiếng.
"Thật không để ý nha,cậu học kế lớp tôi, tôi cùng cậu ta đều được phân vào C1-1", Tạ Thanh lại một lần nữa cảm thấy phấn khích.
.
.
.
"Không cần sách đâu ạ, chỉ lấy bút và một cuốn tập thôi", Nhan Cổ rất lễ phép nói với nữ giáo quan trước mặt trong khi đó mấy học viên đứng bên cạch trên tay ai cũng cầm hai bộ sách cùng tập và bút.
"Không lấy sách, thì làm sao em học, trong ba năm tới em sẽ không được đăng kí lấy sách đâu, có chắc không?", nữ giáo quan đẩy gọng kính nhìn vào Nhan Cổ, giống như cho thời gian để suy nghĩ lại.
Nhưng Nhan Cổ thật sự không cần, "Chắc chắn".
"Được rồi, báo tên đi,... người tiếp theo!"
.
.
.
"Đi học ba năm đấy, không lấy sách, cậu không định đội sổ cả khóa chứ?"
"Ha ha, tôi rất lười học, cậu không cần để ý đến tôi đâu!", Nhan Cổ trả lời rất không tập trung, cũng không muốn nán lại, một mình đi về kí túc xá.
Về tới phòng, cô liền ném cuốn tập lên đầu giường, tờ giấy thời gian biểu liền rơi ra, cái này là vị nữ giáo quan đã kẹp thêm vào tập của cô.
5:00 thức dậy, 5:10 xuống sân, huấn luyện sáng đến 6:40 thì ăn sáng.
Học văn hóa hai tiếng đến 9:00 thì tiếp tục huấn luyện.
Đến 11:00 ăn trưa và nghỉ trưa đến 13:30.
Huấn luyện đến 5:00, sau đó sẽ có hai tiếng tự do tính cả giờ ăn tối.
7:00 học lý thuyết quân sự đến 9:00.
Từ 10:00 là thời gian tắt đèn.
Từ thứ hai đến thứ bảy chỉ luôn xoay quanh huấn luyện và lên lớp, trường lắp đặt máy làm nhiễu sóng sẽ luôn hoạt động trong thời gian này, chủ nhật được tự do sử dụng các thiết bị công nghệ hay muốn đi đâu thì đi.
Với cái nơi bán kính 10km không có nhà dân này, còn có thể đi đâu cơ chứ!!
Nhan Cổ cũng chỉ đọc sơ qua, rồi cũng vứt tờ giấy vào thùng rác, hơn đầu giờ chiều, ba cô gái kia trở về phòng.
Trần Lạc Anh: "Cậu về phòng từ khi nào vậy Nhan Cổ?"
"Cách đây không lâu!"
Thời Hiểu nằm phịch ra giường ưỡn dài người, "Ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu vào khuôn khổ rồi, chỉ còn hôm nay thảnh thơi thôi".
"Đúng vậy!", Phùng Vân tiếp lời, "Không biết lần trước sát hạch tôi đã lấy khí lực từ đâu ra mà đạt thành tích cao như vậy nhỉ?"
.
.
.
"Học viên năm nhất, ba giờ tập trung tại phòng y tế tòa nhà phía đông".
"Nhắc lại, học viên năm nhất ba giờ tập trung tại phòng y tế tòa nhà phía đông".
Trên loa phát thanh, giọng nói quen thuộc của vị giáo quan hung dữ vang lên.
Từ đây đến thời gian đó chỉ còn mười lăm phút, ai nấy đều tất bật quân trang chỉnh tề đi về tòa nhà phía đông, khi mọi người đã tập trung đầy đủ, lúc này Nhan Cổ mới một người một đường thong thả đi đến sau.
.
.
Từ tầng hai tòa nhà trung ương, trong phòng làm việc riêng, một ánh mắt xuyên qua cửa sổ và cả những tán cây, người đàn ông đang nhìn dáng vẻ thong dong của người đang đi dưới thao trường.
"Cháu nhìn gì ngoài đó vậy, có phát hiện gì mới mẽ ở dưới đó sao?"
Trong phòng, ngoài người đang đứng cạnh cửa sổ, bên bàn làm việc còn có vị sĩ quan cấp cao cũng chính là hiệu trưởng đã nhận trường mấy năm gần đây.
"Không có gì, chỉ là cháu vừa nhìn thấy một cô bé không giống theo số đông thôi", anh ta nhàn nhạt trả lời, cũng không nhìn nữa mà quay lại nói chuyện với vị sĩ quan kia.
"Cháu còn có thời gian để ý đến mấy thứ đó sao?", anh không tiếp lời, ngừng một lát ông thở dài nói tiếp, "Lần này không biết sẽ bao lâu đây".
"Công văn cũng đã chốt, bao lâu không quan trọng, đây sẽ là lần cuối cùng rồi, cháu chỉ đến tạm biệt ông thôi, cháu sẽ cố gắng nhanh nhất trở về", nói rồi anh ta đi ra cửa, tay cầm vào nắm cửa, trước khi anh mở ra, ông ta nói.
"Nhớ cẩn thận!"
"Ông nội cũng giữ gìn sức khỏe!", anh ta đi ra ngoài, một tay cầm tập hồ sơ, một tay để túi quần đi xuống cầu thang, xuống bậc cuối cùng anh ta nhìn thấy bóng dáng của người khi đó đi dưới thao trường, cô ấy đang đứng cuối hàng người, anh liền dừng lại một lúc.
Nhan Cổ phát giác được có người đang chăm chú nhìn mình, cảm nhận được một cỗ không thoải mái ập vào người, cô rất cảnh giác, quay phắc ra sau, nhưng ngoại trừ một đường hành lang dài trống trải thì chẳng có ai cả, dưới chân cầu thang chỉ có một chiếc lá khô vừa mới bị gió thổi vào.
.
.
.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.