Dưới Tháp Lôi Phong (Pháp Thanh)
Chương 4: Pháp Hải
Ni Cổ Lạp Tư · Lão Tạ
21/10/2024
Tiểu Thanh lanh lợi, biết lưới vàng chuyên bắt vật sống, liền túm lấy Mạnh Quý Thư đang ngây người bên cạnh làm thế thân, quả nhiên, lưới vàng cuốn lấy Mạnh Quý Thư.
Người áo xám cười lạnh, đưa tay vào ống tay áo, dường như muốn lấy ra pháp bảo gì đó để đối phó với Tiểu Thanh.
"Khoan đã!" Trong con hẻm lờ mờ, Tiểu Thanh dựa vào hình dáng nhận ra người áo xám không có ý định dừng tay, nghĩ đến tình cảnh chật vật của mình, cảm thấy tức giận vô cùng.
Nếu là trước kia, nào có cơ hội cho tên áo xám này làm càn.
Lần này nàng có thể quay ngược thời gian, ngoài việc đánh cược với Phật Tổ, còn bị phong ấn chín phần linh lực, Phật Tổ nói là sợ nàng ỷ mạnh hiếp yếu.
Buồn cười, Tiểu Thanh nàng theo tỷ tỷ tu hành ngàn năm, hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, tu luyện công pháp chính tông, chưa từng hại một mạng người nào, nếu có dính máu tanh cũng là do kẻ đó tự chuốc lấy.
"Tên chuột xám nhà ngươi thật vô lại, rõ ràng là hắn khinh bạc ta trước!" Tiểu Thanh căm phẫn, trừng mắt nhìn Mạnh Quý Thư đang cố thoát khỏi lưới vàng: "Này, ngươi giải thích mau, là ngươi trêu chọc ta trước, cho nên ta mới kéo ngươi vào hẻm tối!"
Mạnh Quý Thư rốt cuộc cũng hiểu rõ tình huống, thấy người áo xám muốn làm khó Tiểu Thanh thì vội vàng thay nàng nói rõ chân tướng, nói xong hắn lại cam đoan: "Đây thật sự chỉ là hiểu lầm, là tại hạ lỗ mãng thô lỗ với nữ nhi."
"Hiểu lầm hay không, đợi ta bắt được Thanh Xà rồi hẵng nói." Người áo xám không tin lời Mạnh Quý Thư, quyết tâm bắt Tiểu Thanh.
Tiểu Thanh thấy tia chớp lóe lên, biết người áo xám lại muốn dùng tấm gương kia, vừa rồi một lần đã khiến nàng hao tổn nguyên khí, hiện tại muốn chạy trốn e là không thoát, bèn dồn khí vận đến đan điền hô lớn: "Cứu mạng, có hái hoa tặc!"
Tiểu Thanh kêu to gọi người qua đường, con hẻm tối được ánh đèn chiếu rọi.
Tăng bào vải xám khó che giấu dáng vẻ tuấn tú, mái tóc đen dài được buộc tùy ý phía sau, mặt mày sắc sảo, đôi mắt phượng sắc bén như đao, giữa lông mày điểm một chấm son đỏ, càng thêm phần diễm sắc, môi mỏng mím chặt, thần sắc lạnh lùng, dáng vẻ cao ngạo thoát tục, khiến người ta không dám khinh nhờn, nhưng lại không thể rời mắt.
Người này dù hóa thành tro Tiểu Thanh cũng nhận ra, nàng có kết cục bi thảm như hôm nay đều là tại hắn, nghiến răng mắng: "Tên hỗn đản nhà ngươi!"
Lúc này Pháp Hải chưa mang pháp danh Pháp Hải, trước khi xuất gia tục danh là Nghiệp Chỉ.
Thần sắc dưới mũ rộng vành lạnh nhạt, nhìn không ra chút cảm xúc phàm trần, vô tình vô dục, tựa như đã nhìn thấu hồng trần. Hắn phất tay triệu hồi pháp khí trên người Mạnh Quý Thư, kim võng thu nhỏ lại thành sợi dây đỏ mảnh mai quấn quanh cánh tay, hắn cất hắc kiếm, hai tay cầm dây dường như muốn bắt sống Tiểu Thanh.
Tiểu Thanh phản ứng nhanh hơn hắn một bước, kéo lệch vai áo, làm ra vẻ ủy khuất, nàng thê lương tố cáo: "Yêu tăng bất chính này nói ta bị yêu quái nhập thể, thân thể ô uế phải dùng song tu thanh tẩy, ta không chịu, hắn liền đuổi theo ta, đuổi đến tận hẻm tối, còn... Hu hu... Ta thà chết còn hơn!"
Nói xong Tiểu Thanh giả vờ đâm đầu vào tường, mấy vị đại hiệp trượng nghĩa vội vàng ngăn lại, tránh cho xảy ra chuyện đáng tiếc, sau khi cứu Tiểu Thanh liền bắt đầu mắng Nghiệp Chỉ.
"Ta khinh, đồ bất nhân bất nghĩa, chính vì loại hòa thượng rượu thịt như ngươi làm bại hoại thanh danh Trấn Giang, xem ta thay trời hành đạo trừng trị ngươi!"
Mấy tên đại hán vạm vỡ xắn tay áo lên chuẩn bị động thủ, dân chúng vây xem cũng chỉ trích, nước bọt như muốn nhấn chìm hắn, nhân lúc không ai chú ý, Tiểu Thanh lặng lẽ lẻn vào đám đông, trước khi đi còn hướng Nghiệp Chỉ thủ thế khiêu khích.
Cuối cùng Nghiệp Chỉ cũng lộ ra chút biểu cảm, hắn khẽ nhếch môi, nụ cười lạnh khiến người ta rợn tóc gáy, như cười Tiểu Thanh không biết tự lượng sức mình.
Đối mặt với đám đông vây công nghiệp dư, hắn không giải thích nhiều. Hắn từng trải qua nhiều năm tháng ở trần thế, cũng đã quen với việc bách tính bị ma chướng che mắt, phí lời giải thích cũng vô dụng, ánh mắt thiển cận chỉ tin vào những gì trước mắt, thường thường bị yêu quái lợi dụng còn vui vẻ đếm tiền.
Thật là những kẻ đáng thương, Nghiệp Chỉ nghĩ vậy.
Người áo xám cười lạnh, đưa tay vào ống tay áo, dường như muốn lấy ra pháp bảo gì đó để đối phó với Tiểu Thanh.
"Khoan đã!" Trong con hẻm lờ mờ, Tiểu Thanh dựa vào hình dáng nhận ra người áo xám không có ý định dừng tay, nghĩ đến tình cảnh chật vật của mình, cảm thấy tức giận vô cùng.
Nếu là trước kia, nào có cơ hội cho tên áo xám này làm càn.
Lần này nàng có thể quay ngược thời gian, ngoài việc đánh cược với Phật Tổ, còn bị phong ấn chín phần linh lực, Phật Tổ nói là sợ nàng ỷ mạnh hiếp yếu.
Buồn cười, Tiểu Thanh nàng theo tỷ tỷ tu hành ngàn năm, hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, tu luyện công pháp chính tông, chưa từng hại một mạng người nào, nếu có dính máu tanh cũng là do kẻ đó tự chuốc lấy.
"Tên chuột xám nhà ngươi thật vô lại, rõ ràng là hắn khinh bạc ta trước!" Tiểu Thanh căm phẫn, trừng mắt nhìn Mạnh Quý Thư đang cố thoát khỏi lưới vàng: "Này, ngươi giải thích mau, là ngươi trêu chọc ta trước, cho nên ta mới kéo ngươi vào hẻm tối!"
Mạnh Quý Thư rốt cuộc cũng hiểu rõ tình huống, thấy người áo xám muốn làm khó Tiểu Thanh thì vội vàng thay nàng nói rõ chân tướng, nói xong hắn lại cam đoan: "Đây thật sự chỉ là hiểu lầm, là tại hạ lỗ mãng thô lỗ với nữ nhi."
"Hiểu lầm hay không, đợi ta bắt được Thanh Xà rồi hẵng nói." Người áo xám không tin lời Mạnh Quý Thư, quyết tâm bắt Tiểu Thanh.
Tiểu Thanh thấy tia chớp lóe lên, biết người áo xám lại muốn dùng tấm gương kia, vừa rồi một lần đã khiến nàng hao tổn nguyên khí, hiện tại muốn chạy trốn e là không thoát, bèn dồn khí vận đến đan điền hô lớn: "Cứu mạng, có hái hoa tặc!"
Tiểu Thanh kêu to gọi người qua đường, con hẻm tối được ánh đèn chiếu rọi.
Tăng bào vải xám khó che giấu dáng vẻ tuấn tú, mái tóc đen dài được buộc tùy ý phía sau, mặt mày sắc sảo, đôi mắt phượng sắc bén như đao, giữa lông mày điểm một chấm son đỏ, càng thêm phần diễm sắc, môi mỏng mím chặt, thần sắc lạnh lùng, dáng vẻ cao ngạo thoát tục, khiến người ta không dám khinh nhờn, nhưng lại không thể rời mắt.
Người này dù hóa thành tro Tiểu Thanh cũng nhận ra, nàng có kết cục bi thảm như hôm nay đều là tại hắn, nghiến răng mắng: "Tên hỗn đản nhà ngươi!"
Lúc này Pháp Hải chưa mang pháp danh Pháp Hải, trước khi xuất gia tục danh là Nghiệp Chỉ.
Thần sắc dưới mũ rộng vành lạnh nhạt, nhìn không ra chút cảm xúc phàm trần, vô tình vô dục, tựa như đã nhìn thấu hồng trần. Hắn phất tay triệu hồi pháp khí trên người Mạnh Quý Thư, kim võng thu nhỏ lại thành sợi dây đỏ mảnh mai quấn quanh cánh tay, hắn cất hắc kiếm, hai tay cầm dây dường như muốn bắt sống Tiểu Thanh.
Tiểu Thanh phản ứng nhanh hơn hắn một bước, kéo lệch vai áo, làm ra vẻ ủy khuất, nàng thê lương tố cáo: "Yêu tăng bất chính này nói ta bị yêu quái nhập thể, thân thể ô uế phải dùng song tu thanh tẩy, ta không chịu, hắn liền đuổi theo ta, đuổi đến tận hẻm tối, còn... Hu hu... Ta thà chết còn hơn!"
Nói xong Tiểu Thanh giả vờ đâm đầu vào tường, mấy vị đại hiệp trượng nghĩa vội vàng ngăn lại, tránh cho xảy ra chuyện đáng tiếc, sau khi cứu Tiểu Thanh liền bắt đầu mắng Nghiệp Chỉ.
"Ta khinh, đồ bất nhân bất nghĩa, chính vì loại hòa thượng rượu thịt như ngươi làm bại hoại thanh danh Trấn Giang, xem ta thay trời hành đạo trừng trị ngươi!"
Mấy tên đại hán vạm vỡ xắn tay áo lên chuẩn bị động thủ, dân chúng vây xem cũng chỉ trích, nước bọt như muốn nhấn chìm hắn, nhân lúc không ai chú ý, Tiểu Thanh lặng lẽ lẻn vào đám đông, trước khi đi còn hướng Nghiệp Chỉ thủ thế khiêu khích.
Cuối cùng Nghiệp Chỉ cũng lộ ra chút biểu cảm, hắn khẽ nhếch môi, nụ cười lạnh khiến người ta rợn tóc gáy, như cười Tiểu Thanh không biết tự lượng sức mình.
Đối mặt với đám đông vây công nghiệp dư, hắn không giải thích nhiều. Hắn từng trải qua nhiều năm tháng ở trần thế, cũng đã quen với việc bách tính bị ma chướng che mắt, phí lời giải thích cũng vô dụng, ánh mắt thiển cận chỉ tin vào những gì trước mắt, thường thường bị yêu quái lợi dụng còn vui vẻ đếm tiền.
Thật là những kẻ đáng thương, Nghiệp Chỉ nghĩ vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.