Chương 49
Dư Trình
20/04/2022
Lúc nhận được tin nhắn, Tùy Ý cũng vừa quay xong cái quảng cáo Ninh Lan không nhận kia, đang plank (*) tại ký túc xá. Ninh Lan cúi người đưa điện thoại cho hắn, Tùy Ý giữ nguyên tư thế, đưa một tay lên nhận, màn hình sáng lên, hiện tên người nhắn là “thầy Kỷ”.
(*) Plank:
“Vừa thấy trên mạng lan truyền CP của tôi và cậu, việc này phải xử lý cẩn thận, đừng làm gì thiếu suy nghĩ, chờ mọi chuyện lắng xuống là được.”
Tùy Ý đọc hai lần, cảm thấy Kỷ Chi Nam có ẩn ý, hơn nữa có vẻ còn rất mất hứng.
Mấy hôm trước, tại hội trường buổi casting bộ phim “Dạ tấu”, hắn có chạm mặt Kỷ Chi Nam, chào hỏi xong thì trò chuyện vài câu. Không phải hắn không cảm nhận được sự kháng cự từ Kỷ Chi Nam, mâu thuẫn ngầm này đặc biệt rõ ràng. Cũng không phải hắn chưa từng nghĩ tới chuyện giải thích, chỉ là sau đó lại tự cảm thấy không có gì quan trọng. Hai người có thể duy trì giao lưu trong giới hạn của đối phương là được. Dù sao sau khi xảy ra chuyện kia, cả hai cũng không thể làm bạn.
Sau một cuộc trò chuyện đầy lúng túng, trước khi Kỷ Chi Nam cầm kịch bản rời đi, Tùy Ý giữ cậu ta lại, nói: “Thầy Kỷ, về chuyện lúc trước, tôi thay mặt Ninh Lan xin lỗi thầy. Cảm ơn thầy đã cứu cậu ấy trong vụ động đất.”
Kỷ Chi Nam cũng là người dễ mềm lòng, cậu quay đầu lại, nói: “Không có gì, dù là ai tôi cũng cứu thôi, hơn nữa người cứu cậu ta cũng không phải tôi.” Im lặng một lát, lần đầu tiên sau mọi chuyện, cậu ta buông lời cảnh cáo: “Con người tôi sợ phiền phức, tôi không mong những chuyện tương tự phát sinh, mong cậu và người bên cạnh chú ý lời nói và hành động.”
Kỷ Chi Nam thể hiện rõ sự chán ghét khi phải dính dáng đến hắn. Vì thế, ngay khi đọc được tin nhắn, suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Tùy Ý là chuyện này có liên quan đến Ninh Lan.
Hắn đạp chân bật dậy, lấy khăn lau mồ hôi trên trán. Ninh Lan đang đọc sách ở bên cạnh, vẻ mặt không có gì bất thường. Thấy hắn đứng lên, cậu cầm chiếc cốc trên bàn, đưa cho hắn: “Uống nước đi.”
Tùy Ý đoán vừa rồi lúc đưa điện thoại cho mình, Ninh Lan chưa nhìn thấy nội dung tin nhắn, nếu không cậu sẽ chẳng bình tĩnh như vậy.
Đương nhiên không loại trừ trường hợp cậu ngụy trang quá tốt, dù sao Ninh Lan vẫn rất có khả năng lừa gạt người khác.
Tùy Ý uống một ngụm nước lớn, sau khi thở đều lại thì hỏi: “Gần đây cậu có liên hệ với Kỷ Chi Nam không?”
Ninh Lan cuộn tròn ngón tay trên trang giấy, lắc đầu nói: “Tôi không.”
Tùy Ý không nhìn ra manh mối nào từ vẻ mặt cậu, không hỏi thêm nữa. Hắn cầm di động, đắn đo một lát rồi trả lời Kỷ Chi Nam: “Được, vẫn là tôi được lời rồi, vất vả cho thầy Kỷ.”
Ninh Lan không cố ý nói dối, cậu thật sự đã quên.
Không biết có phải vì thuốc không, gần đây thi thoảng cậu không thể phân biệt được hiện thực và mơ. Có một số chuyện cậu cho rằng đã xảy ra trong lúc mơ, nào ngờ khi tỉnh dậy lại phát hiện mình đã làm. Hoặc ngược lại, có việc cậu tưởng bản thân đã thực hiện, sau đó mới phát hiện việc kia chỉ ở trong mơ.
Ví dụ như hôm nay là sinh nhật Phương Vũ, cậu nhớ rõ buổi sáng đã nhét quà chuẩn bị sẵn vào túi, đến giữa trưa sờ túi áo mới phát hiện đồ còn trên người.
Ninh Lan không ăn cơm, đứng lên định đi ra ngoài. Tùy Ý ngăn cậu lại: “Đi đâu vậy?”
Ninh Lan có chút hoảng loạn, nói năng lộn xộn: “Quà… Sinh nhật, Tiểu Vũ.”
Tùy Ý nhìn thấy đồ trong tay cậu là hiểu, bèn nói: “Chiều nay tôi tập chung với cậu ta, để tôi đưa tặng giúp cậu.”
Nghe thế, Ninh Lan mới an tâm ngồi xuống, ăn một miếng cơm nhỏ, sau đó cắn đũa lạc vào cõi thần tiên.
Tùy Ý thấy gần đây Ninh Lan bận luyện tập, sụt cân rõ rệt, hôm nay còn lấy thêm nhiều thịt cho cậu. Nhìn cậu chỉ gắp một miếng sườn rồi gặm đến giờ vẫn chưa xong, miệng Tùy Ý cũng nhạt thếch, ăn không ngon. Hắn hỏi: “Không hợp khẩu vị à?”
Ninh Lan đang đắm chìm trong thế giới của bản thân, bỗng nhiên bị đánh thức, ngơ ngác nhìn hắn nói: “Không đâu, ngon lắm.” Nói rồi cậu gắp thêm một miếng thịt rất nhỏ vào bát.
Tùy Ý đoán hẳn là cậu đang nghĩ tới sinh nhật Phương Vũ. Không biết trong hộp quà kia có gì, gói kỹ lắm, còn sợ người khác trông thấy nữa à?
Hắn nhớ lại mấy hôm trước, Phương Vũ nói muốn ăn cá nấu dưa chua Ninh Lan làm. Lúc ấy Ninh Lan vừa tập luyện xong, mệt đến mức không đứng thẳng nổi nhưng vẫn tới siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, về bận bịu nửa ngày mới nấu xong. Trong khi đó, Phương Vũ chẳng cần đến nửa tiếng đã xử lí sạch, thỏa mãn xoa bụng nói lần sau lại đến.
Nghĩ đến đây, Tùy Ý không nhịn được nói: “Phương Vũ lớn hơn cậu, cậu không cần nuông chiều cậu ta.”
Ninh Lan sửng sốt hồi lâu, nói: “Cậu ấy tốt với tôi nên tôi cũng đối xử tốt với cậu ấy thôi, không liên quan đến lớn hay nhỏ.”
Tùy Ý cong miệng cười, giống như đang không biết có thể tin những lời này của cậu không.
Ninh Lan vốn đã không muốn ăn, giờ miệng càng nhạt, cậu rũ mắt nghịch bát đũa trên bàn, không ăn cơm. Tùy Ý gắp thêm đồ ăn vào trong bát cho cậu, Ninh Lan không muốn lãng phí thức ăn, nhất là thức ăn Tùy Ý gắp cho nên gắng gượng cầm đũa lên, ép mình ăn.
Ăn xong, hai người quay lại công ty.
Vì muốn thể hiện bản thân hiểu đạo lý có qua có lại, sau khi ra khỏi thang máy, Ninh Lan kéo Tùy Ý đến cầu thang thoát hiểm, sập cửa đánh “rầm” một tiếng sau, sau đó ấn hắn lên tường, ngẩng đầu hôn.
Tùy Ý nhanh chóng đoạt lấy quyền chủ động, một tay hắn giữ lấy tay Ninh Lan, khóa trên đỉnh đầu, tay kia ôm thắt lưng cậu, hôn một đường từ môi, cằm xuống cổ.
Ninh Lan vặn vẹo thoát khỏi sự trói buộc, vòng tay ôm lấy Tùy Ý, dựa vào sườn mặt hắn, thở dốc nói: “Nhóm trưởng, ở chỗ này, cậu hình… hình như rất hưng phấn.”
Tùy Ý từ chối đưa ra ý kiến, bàn tay to rộng luồn vào quần áo Ninh Lan từ bên dưới, nhéo eo cậu: “Sau này không được để cho người khác chạm vào đây.”
Ninh Lan bị nhéo đến ngứa ngáy, cắn môi không nói.
Tùy Ý nắm mông cậu: “Nơi này cũng không được.”
Cuối cùng Ninh Lan cũng hiểu vì sao hôm lúc quay show nhóm, Phương Vũ thân mật ôm eo cậu từ phía sau, bóp mông cậu đùa giỡn, sắc mặt Tùy Ý lại khó coi đến vậy.
Thiếu niên này có ham muốn chiếm hữu và tình dục cao, hắn coi cậu như vật sở hữu, tuy trong lòng coi thường nhưng vẫn cấm người khác nhúng chàm, phản ứng này cũng tương tự lúc hắn thấy Lục Khiếu Chu.
Lòng Ninh Lan chua xót, cậu đè bàn tay đang sờ loạn của Tùy Ý lại: “Cậu cũng lớn hơn tôi, vậy có thể…”
Nói được một nửa, cậu đã im bặt, Tùy Ý nhìn cậu: “Có thể gì?”
Đầu óc Ninh Lan mơ màng, nhận ra mình lại nói mê, cậu cúi đầu: “Không có gì.”
Tùy Ý nắm cằm ép cậu ngẩng đầu, cứng rắn ra lệnh: “Nói.”
Ninh Lan quay đầu sang chỗ khác, lẩn tránh ánh mắt của hắn. Thấy thật sự không trốn nổi, cậu mới miễn cưỡng nở một nụ cười, nói nhỏ: “Có thể… đối xử tốt với tôi một chút không?”
Tùy Ý nhìn đôi mắt long lanh của Ninh Lan, tim mềm nhũn, bàn tay đang nắm cằm cậu cũng thả lỏng, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi đỏ ửng của đối phương. Hắn nói: “Được.”
Kim chủ đồng ý rất nhẹ nhàng, nhưng còn chưa kịp thực hiện, công việc đã giáng từ trên trời xuống.
Bộ phim “Dạ tấu” bắt đầu khởi quay, Tùy Ý tham gia casting hai nhân vật không thuộc tuyến chính. Lúc ấy đạo diễn rất vừa ý hắn, nói hình tượng và khí chất của hắn cực kỳ phù hợp với vai nam thứ cảnh sát, nếu diễn xuất của hắn thuần thục hơn thì tốt. Nói rồi bọn họ chọn một diễn viên chính quy khác.
Tùy Ý nhận thức được thực lực của bản thân, biết diễn xuất của mình còn cần tôi luyện, đi casting chủ yếu để học hỏi và tích lũy kinh nghiệm.
Nào ngờ đoàn phim bên kia mới khởi quay được vài ngày, diễn viên thủ vai nam thứ cảnh sát đã dính dèm pha liên quan đến ma túy, có đầy đủ video và nhân chứng về việc tụ tập hút hít tại nhà riêng. Ngay buổi sáng, đoàn phim lập tức hủy hợp đồng với lí do vi phạm điều khoản đảm bảo hình ảnh tích cực trong quá trình quay chụp, xe cảnh sát cũng nhanh chóng đến hiện trường.
Đoàn phim “Dạ tấu” được quảng bá miễn phí nhưng chẳng thể vui vẻ nổi, cả đoàn lo lắng sốt ruột về chuyện chọn diễn viên mới.
Trương Phạm tin tức nhanh nhạy, nghe được chuyện này thì lập tức chủ động liên hệ đạo diễn, nói Tùy Ý đang rảnh rỗi, lúc nào cũng có thể gia nhập đoàn phim. Trong điện thoại, cô khen nghệ sĩ nhà mình hết lời, nào là có độ nổi tiếng cao, nhiều tiềm năng phát triển, thông minh hiểu biết, còn trẻ nhưng chịu được khổ. Trương Phạm liệt kê một lượt, nghe xong đạo diễn trầm ngâm một lúc, thương lượng với nhà sản xuất bên cạnh, sau đó vỗ bàn, chốt hạ mọi chuyện.
Tùy Ý vừa tặng quà cho Phương Vũ hộ Ninh Lan xong đã được Trương Phạm đang lo lắng dẫn đi ký hợp đồng, chỉ sợ nếu không nhanh đạo diễn sẽ đổi ý.
Nghe cô thuật lại mọi chuyện, thật ra Tùy Ý cũng hơi do dự. Mọi người đều biết nam chính của “Dạ tấu” là Kỷ Chi Nam. Gần đây hai người thường xuyên hợp tác, còn tạo ra một CP khó xử, Kỷ Chi Nam chắc chắn không muốn gặp lại hắn.
Nhưng “Dạ tấu” là một bộ phim điện ảnh rất tiềm năng, từ kịch bản, đạo diễn đến đội chế tác đều là tên tuổi hàng đầu trong ngành. Rất nhiều người tranh cướp đến đầu rơi máu chảy còn không có được, nay cơ hội bày ra trước mắt, hắn còn không lấy thì khác gì kẻ ngốc?
Trên đường đi tới đoàn phim, Tùy Ý nhắn tin cho Ninh Lan: “Tôi đã đưa quà, giờ phải vào đoàn làm phim.”
Nghĩ một lúc, hắn lại nhắn thêm một câu: “Địa điểm quay phim ở ngoại thành Bắc Kinh.”
Buổi chiều, sau buổi tập, Ninh Lan tới tham gia tiệc sinh nhật Phương Vũ. Năm ngoái sinh nhật Phương Vũ vào đúng giai đoạn quảng bá album nên chỉ tổ chức đại khái trong khách sạn. Sau một năm, độ nổi tiếng của cậu tăng vọt, vì thế công ty đầu tư tổ chức hẳn một buổi tiệc có cả fan tham dự.
Ninh Lan trốn phía sau, không lên sân khấu. Thấy Phương Vũ đeo vòng cổ mình tặng, cậu thầm nghĩ cậu ấy thích là tốt rồi.
Có fan ở hiện trường hỏi vòng cổ có phải do nhóm trưởng tặng không, Phương Vũ thoải mái lấy ra cho tất cả cùng ngắm: “Là Lan Lan tặng, mọi người thấy có đẹp không?”
Khán giả bên dưới sân khấu thi nhau thở dài. Gần đây CP Ý Nam khiến fan CP Cao Hoa cảm thấy nguy cơ đang rình rập. Giờ sinh nhật Tiểu Hoa mà nhóm trưởng còn không xuất hiện, thật là đáng buồn.
Ninh Lan vì vậy mà không dám lên sân khấu, buổi tiệc còn chưa kết thúc đã rời đi. Trên đường về, đọc được tin nhắn của Tùy Ý, cậu bối rối không hiểu hắn nhắn địa chỉ cho mình làm gì.
Ninh Lan hiện giờ không dám tin bất cứ điều gì mình tự hiểu ra nữa. Tùy Ý không nói, cậu liền không đoán cũng không hỏi. Tùy Ý muốn, cậu liền dâng tặng. Hắn muốn thấy dáng vẻ như thế nào, Ninh Lan sẽ biến thành dáng vẻ đó. Hắn muốn nghe cậu nói gì, cậu sẽ nói cái đó.
Không xen lẫn suy nghĩ của bản thân, ngoan ngoãn nghe lời, đây mới là cách đúng đắn nhất để duy trì mối quan hệ này.
Vì thế, vài ngày sau, khi Tùy Ý hỏi chân cậu còn đau không, Ninh Lan lập tức xắn ống quần, chụp ảnh gửi qua.
Mấy phút sau, Tùy Ý trả lời: “Không thấy rõ.”
Sau đó, hắn gửi một định vị tới.
Ninh Lan không dám vọng tưởng, thấp thỏm hỏi: “Muốn tôi qua đó à?”
Thấy thái độ không tình nguyện của cậu, Tùy Ý có vẻ không vui, bật ra câu cửa miệng: “Tùy cậu.”
Ninh Lan thấy hai chữ kia thì sửng sốt hồi lâu, sau đó lập tức đứng dậy chuẩn bị quần áo.
Đến khi lên xe buýt rồi, cậu vẫn không quá chắc chắn, nhắn tin cho Tùy Ý: “Tôi chuẩn bị lên xe.”
Lần này Tùy Ý trả lời rất nhanh: “Ừ.”
Xe buýt liên tỉnh đi một vòng quanh thành phố mới vào vùng ngoại ô. Ninh Lan đi vội, chỉ mang theo một cái ba lô, bên trong có vài bộ quần áo, không cầm sạc điện thoại. Đi được nửa đường điện thoại hết pin, tự động sập nguồn. Ninh Lan lướt qua ngày tháng khi nhìn thời gian, 28 tháng 6, mai là sinh nhật cậu.
Tuy chỉ là trùng hợp nhưng Ninh Lan vẫn không nhịn được cong môi.
Có thể ở cùng hắn trong ngày sinh nhật, dù chỉ là một lần cũng đủ để cậu nhớ cả đời.
Tối đến, Tùy Ý không gọi được cho Ninh Lan, thấy hơi sốt ruột nên dứt khoát đến bến xe đợi cậu. Ninh Lan vừa xuống xe đã thấy một thiếu niên cao ráo đeo khẩu trang đứng ở cửa ra. Thấy cậu, hắn không nói thêm tiếng nào, đút hai tay vào túi đi nhanh về phía trước.
Ninh Lan cầm ba lô đuổi theo, chậm rãi đi phía sau. Đi được mấy chục mét, Tùy Ý đột nhiên quay đầu: “Nhanh lên, đừng lề mề.”
Ninh Lan bước lên, đi song song cùng hắn. Tùy Ý rút một tay ra khỏi túi, định cầm lấy ba lô của Ninh Lan nhưng cậu lại né tránh, mu bàn tay hai người vô tình chạm vào nhau. Mặt Tùy Ý sầm xuống, lại đút tay vào túi, bước đi nhanh hơn.
Vào phòng, Ninh Lan mới nhận ra Tùy Ý đang tức giận.
Tùy Ý gọi cậu lại đây, đơn giản là muốn làm chuyện đó. Cậu chủ động cởi quần áo, kéo tay đối phương từ phía sau, làm nũng mà lay nhẹ, còn giơ cẳng chân trần trụi lên cọ hắn, ghé vào tai hắn, thì thầm: “Cậu bảo muốn đích thân kiểm tra cơ mà?”
Cuối cùng Tùy Ý cũng không chịu nổi cám dỗ, ấn cậu xuống giường.
Hôm sinh nhật Ninh Lan, Tùy Ý phải quay phim cả ngày.
Ở khách sạn một mình, Ninh Lan cảm thấy rất nhàm chán. Thực ra cậu có rất nhiều việc để làm, luyện giọng, tập nhảy, nếu quá khó chịu còn có thể mở cửa sổ hít khí trời.
Chạng vạng, cậu muốn ra ngoài mua bánh kem để cùng ăn với Tùy Ý. Nhưng vừa đeo khẩu trang ra khỏi cửa, cậu đã thấy Kỷ Chi Nam lững thững đi tới từ phía đối diện. Ninh Lan cứng đầu thành quen, thua người quyết không thua trận, phản ứng đầu tiên vẫn là nhìn đối phương bằng ánh mắt khiêu khích.
Con người quả nhiên không nên làm chuyện xấu, vì chẳng bao lâu sau, Ninh Lan đã phải hối hận rồi.
Dạo vài vòng vẫn không thấy tiệm bánh kem, lúc về trời lại đổ mưa, cả người Ninh Lan ướt sũng. Vừa vào phòng cởi áo, cậu đã bất ngờ nhận được điện thoại của Trương Phạm.
“Cậu và Tùy Ý bắt đầu từ lúc nào?”
Lời của Trương Phạm chẳng khác nào một đòn cảnh cáo. Ninh Lan ngẩn ra, lập tức nghĩ đến Tiết Oánh, vội hỏi: “Ai nói? Có phải Tiết Oánh không?”
Trương Phạm im lặng một lúc lâu, lên tiếng: “Tiết Oánh cũng biết?”
Vậy là không phải Tiết Oánh nói. Ninh Lan thở phào nhẹ nhõm. Bình thường cậu và Tùy Ý đều rất cẩn thận, hẳn sẽ không bị người khác tóm được chứng cứ gì đâu.
Nhưng câu nói tiếp theo của Trương Phạm lại đẩy cậu xuống vực sâu.
“Tôi thật không ngờ cậu lại dám giấu tôi làm ra nhiều chuyện tốt đến thế. Paparazzi có một đống tin tức của cậu, cái nào cũng có bằng chứng rõ ràng. Bọn họ chỉ tung lên Weibo một phần, còn quả bom hạng nặng của cậu và Tùy Ý thì mang tới chỗ tôi ra giá.”
“Sao có thể…” Ninh Lan lúng túng: “Bom… bom gì?
“Là bằng chứng, dù che mặt cũng có thể nhìn ra là các cậu.”
Ninh Lan vẫn cảm thấy không thể tin nổi: “Ảnh chụp sao?”
Trương Phạm phát điên, lạnh lùng nói: “Ảnh chụp? Hừ, ảnh chụp còn có thể nói là photoshop, là video đấy. Video hai người các cậu ôm ấp ngoài cầu thang, một khi bị tung ra thì không còn cách nào mà giải thích!”
“Không thể tung ra!” Ninh Lan không kịp cân nhắc đến hậu quả, chỉ nghĩ Tùy Ý vừa nhận một bộ phim tốt như thế, nếu chuyện này lộ ra, con đường nghệ thuật của hắn sẽ bị phá hủy hoàn toàn: “Không thể tung ra, chị Trương, cầu xin chị, Tùy Ý vừa mới vào đoàn, không thể để video này lọt ra ngoài!”
Bên kia điện thoại, Trương Phạm thở phào, ấn huyệt thái dương nói: “Giờ cũng biết suốt ruột rồi? Lúc ký hợp đã nói rõ, công ty sẽ không giúp các cậu xử lý loại tin này…”
Ninh Lan vội cắt lời đối phương: “Tôi trả tiền được không? Cần bao nhiêu tiền, hoặc là muốn tôi làm thế nào, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
(*) Plank:
“Vừa thấy trên mạng lan truyền CP của tôi và cậu, việc này phải xử lý cẩn thận, đừng làm gì thiếu suy nghĩ, chờ mọi chuyện lắng xuống là được.”
Tùy Ý đọc hai lần, cảm thấy Kỷ Chi Nam có ẩn ý, hơn nữa có vẻ còn rất mất hứng.
Mấy hôm trước, tại hội trường buổi casting bộ phim “Dạ tấu”, hắn có chạm mặt Kỷ Chi Nam, chào hỏi xong thì trò chuyện vài câu. Không phải hắn không cảm nhận được sự kháng cự từ Kỷ Chi Nam, mâu thuẫn ngầm này đặc biệt rõ ràng. Cũng không phải hắn chưa từng nghĩ tới chuyện giải thích, chỉ là sau đó lại tự cảm thấy không có gì quan trọng. Hai người có thể duy trì giao lưu trong giới hạn của đối phương là được. Dù sao sau khi xảy ra chuyện kia, cả hai cũng không thể làm bạn.
Sau một cuộc trò chuyện đầy lúng túng, trước khi Kỷ Chi Nam cầm kịch bản rời đi, Tùy Ý giữ cậu ta lại, nói: “Thầy Kỷ, về chuyện lúc trước, tôi thay mặt Ninh Lan xin lỗi thầy. Cảm ơn thầy đã cứu cậu ấy trong vụ động đất.”
Kỷ Chi Nam cũng là người dễ mềm lòng, cậu quay đầu lại, nói: “Không có gì, dù là ai tôi cũng cứu thôi, hơn nữa người cứu cậu ta cũng không phải tôi.” Im lặng một lát, lần đầu tiên sau mọi chuyện, cậu ta buông lời cảnh cáo: “Con người tôi sợ phiền phức, tôi không mong những chuyện tương tự phát sinh, mong cậu và người bên cạnh chú ý lời nói và hành động.”
Kỷ Chi Nam thể hiện rõ sự chán ghét khi phải dính dáng đến hắn. Vì thế, ngay khi đọc được tin nhắn, suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Tùy Ý là chuyện này có liên quan đến Ninh Lan.
Hắn đạp chân bật dậy, lấy khăn lau mồ hôi trên trán. Ninh Lan đang đọc sách ở bên cạnh, vẻ mặt không có gì bất thường. Thấy hắn đứng lên, cậu cầm chiếc cốc trên bàn, đưa cho hắn: “Uống nước đi.”
Tùy Ý đoán vừa rồi lúc đưa điện thoại cho mình, Ninh Lan chưa nhìn thấy nội dung tin nhắn, nếu không cậu sẽ chẳng bình tĩnh như vậy.
Đương nhiên không loại trừ trường hợp cậu ngụy trang quá tốt, dù sao Ninh Lan vẫn rất có khả năng lừa gạt người khác.
Tùy Ý uống một ngụm nước lớn, sau khi thở đều lại thì hỏi: “Gần đây cậu có liên hệ với Kỷ Chi Nam không?”
Ninh Lan cuộn tròn ngón tay trên trang giấy, lắc đầu nói: “Tôi không.”
Tùy Ý không nhìn ra manh mối nào từ vẻ mặt cậu, không hỏi thêm nữa. Hắn cầm di động, đắn đo một lát rồi trả lời Kỷ Chi Nam: “Được, vẫn là tôi được lời rồi, vất vả cho thầy Kỷ.”
Ninh Lan không cố ý nói dối, cậu thật sự đã quên.
Không biết có phải vì thuốc không, gần đây thi thoảng cậu không thể phân biệt được hiện thực và mơ. Có một số chuyện cậu cho rằng đã xảy ra trong lúc mơ, nào ngờ khi tỉnh dậy lại phát hiện mình đã làm. Hoặc ngược lại, có việc cậu tưởng bản thân đã thực hiện, sau đó mới phát hiện việc kia chỉ ở trong mơ.
Ví dụ như hôm nay là sinh nhật Phương Vũ, cậu nhớ rõ buổi sáng đã nhét quà chuẩn bị sẵn vào túi, đến giữa trưa sờ túi áo mới phát hiện đồ còn trên người.
Ninh Lan không ăn cơm, đứng lên định đi ra ngoài. Tùy Ý ngăn cậu lại: “Đi đâu vậy?”
Ninh Lan có chút hoảng loạn, nói năng lộn xộn: “Quà… Sinh nhật, Tiểu Vũ.”
Tùy Ý nhìn thấy đồ trong tay cậu là hiểu, bèn nói: “Chiều nay tôi tập chung với cậu ta, để tôi đưa tặng giúp cậu.”
Nghe thế, Ninh Lan mới an tâm ngồi xuống, ăn một miếng cơm nhỏ, sau đó cắn đũa lạc vào cõi thần tiên.
Tùy Ý thấy gần đây Ninh Lan bận luyện tập, sụt cân rõ rệt, hôm nay còn lấy thêm nhiều thịt cho cậu. Nhìn cậu chỉ gắp một miếng sườn rồi gặm đến giờ vẫn chưa xong, miệng Tùy Ý cũng nhạt thếch, ăn không ngon. Hắn hỏi: “Không hợp khẩu vị à?”
Ninh Lan đang đắm chìm trong thế giới của bản thân, bỗng nhiên bị đánh thức, ngơ ngác nhìn hắn nói: “Không đâu, ngon lắm.” Nói rồi cậu gắp thêm một miếng thịt rất nhỏ vào bát.
Tùy Ý đoán hẳn là cậu đang nghĩ tới sinh nhật Phương Vũ. Không biết trong hộp quà kia có gì, gói kỹ lắm, còn sợ người khác trông thấy nữa à?
Hắn nhớ lại mấy hôm trước, Phương Vũ nói muốn ăn cá nấu dưa chua Ninh Lan làm. Lúc ấy Ninh Lan vừa tập luyện xong, mệt đến mức không đứng thẳng nổi nhưng vẫn tới siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, về bận bịu nửa ngày mới nấu xong. Trong khi đó, Phương Vũ chẳng cần đến nửa tiếng đã xử lí sạch, thỏa mãn xoa bụng nói lần sau lại đến.
Nghĩ đến đây, Tùy Ý không nhịn được nói: “Phương Vũ lớn hơn cậu, cậu không cần nuông chiều cậu ta.”
Ninh Lan sửng sốt hồi lâu, nói: “Cậu ấy tốt với tôi nên tôi cũng đối xử tốt với cậu ấy thôi, không liên quan đến lớn hay nhỏ.”
Tùy Ý cong miệng cười, giống như đang không biết có thể tin những lời này của cậu không.
Ninh Lan vốn đã không muốn ăn, giờ miệng càng nhạt, cậu rũ mắt nghịch bát đũa trên bàn, không ăn cơm. Tùy Ý gắp thêm đồ ăn vào trong bát cho cậu, Ninh Lan không muốn lãng phí thức ăn, nhất là thức ăn Tùy Ý gắp cho nên gắng gượng cầm đũa lên, ép mình ăn.
Ăn xong, hai người quay lại công ty.
Vì muốn thể hiện bản thân hiểu đạo lý có qua có lại, sau khi ra khỏi thang máy, Ninh Lan kéo Tùy Ý đến cầu thang thoát hiểm, sập cửa đánh “rầm” một tiếng sau, sau đó ấn hắn lên tường, ngẩng đầu hôn.
Tùy Ý nhanh chóng đoạt lấy quyền chủ động, một tay hắn giữ lấy tay Ninh Lan, khóa trên đỉnh đầu, tay kia ôm thắt lưng cậu, hôn một đường từ môi, cằm xuống cổ.
Ninh Lan vặn vẹo thoát khỏi sự trói buộc, vòng tay ôm lấy Tùy Ý, dựa vào sườn mặt hắn, thở dốc nói: “Nhóm trưởng, ở chỗ này, cậu hình… hình như rất hưng phấn.”
Tùy Ý từ chối đưa ra ý kiến, bàn tay to rộng luồn vào quần áo Ninh Lan từ bên dưới, nhéo eo cậu: “Sau này không được để cho người khác chạm vào đây.”
Ninh Lan bị nhéo đến ngứa ngáy, cắn môi không nói.
Tùy Ý nắm mông cậu: “Nơi này cũng không được.”
Cuối cùng Ninh Lan cũng hiểu vì sao hôm lúc quay show nhóm, Phương Vũ thân mật ôm eo cậu từ phía sau, bóp mông cậu đùa giỡn, sắc mặt Tùy Ý lại khó coi đến vậy.
Thiếu niên này có ham muốn chiếm hữu và tình dục cao, hắn coi cậu như vật sở hữu, tuy trong lòng coi thường nhưng vẫn cấm người khác nhúng chàm, phản ứng này cũng tương tự lúc hắn thấy Lục Khiếu Chu.
Lòng Ninh Lan chua xót, cậu đè bàn tay đang sờ loạn của Tùy Ý lại: “Cậu cũng lớn hơn tôi, vậy có thể…”
Nói được một nửa, cậu đã im bặt, Tùy Ý nhìn cậu: “Có thể gì?”
Đầu óc Ninh Lan mơ màng, nhận ra mình lại nói mê, cậu cúi đầu: “Không có gì.”
Tùy Ý nắm cằm ép cậu ngẩng đầu, cứng rắn ra lệnh: “Nói.”
Ninh Lan quay đầu sang chỗ khác, lẩn tránh ánh mắt của hắn. Thấy thật sự không trốn nổi, cậu mới miễn cưỡng nở một nụ cười, nói nhỏ: “Có thể… đối xử tốt với tôi một chút không?”
Tùy Ý nhìn đôi mắt long lanh của Ninh Lan, tim mềm nhũn, bàn tay đang nắm cằm cậu cũng thả lỏng, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi đỏ ửng của đối phương. Hắn nói: “Được.”
Kim chủ đồng ý rất nhẹ nhàng, nhưng còn chưa kịp thực hiện, công việc đã giáng từ trên trời xuống.
Bộ phim “Dạ tấu” bắt đầu khởi quay, Tùy Ý tham gia casting hai nhân vật không thuộc tuyến chính. Lúc ấy đạo diễn rất vừa ý hắn, nói hình tượng và khí chất của hắn cực kỳ phù hợp với vai nam thứ cảnh sát, nếu diễn xuất của hắn thuần thục hơn thì tốt. Nói rồi bọn họ chọn một diễn viên chính quy khác.
Tùy Ý nhận thức được thực lực của bản thân, biết diễn xuất của mình còn cần tôi luyện, đi casting chủ yếu để học hỏi và tích lũy kinh nghiệm.
Nào ngờ đoàn phim bên kia mới khởi quay được vài ngày, diễn viên thủ vai nam thứ cảnh sát đã dính dèm pha liên quan đến ma túy, có đầy đủ video và nhân chứng về việc tụ tập hút hít tại nhà riêng. Ngay buổi sáng, đoàn phim lập tức hủy hợp đồng với lí do vi phạm điều khoản đảm bảo hình ảnh tích cực trong quá trình quay chụp, xe cảnh sát cũng nhanh chóng đến hiện trường.
Đoàn phim “Dạ tấu” được quảng bá miễn phí nhưng chẳng thể vui vẻ nổi, cả đoàn lo lắng sốt ruột về chuyện chọn diễn viên mới.
Trương Phạm tin tức nhanh nhạy, nghe được chuyện này thì lập tức chủ động liên hệ đạo diễn, nói Tùy Ý đang rảnh rỗi, lúc nào cũng có thể gia nhập đoàn phim. Trong điện thoại, cô khen nghệ sĩ nhà mình hết lời, nào là có độ nổi tiếng cao, nhiều tiềm năng phát triển, thông minh hiểu biết, còn trẻ nhưng chịu được khổ. Trương Phạm liệt kê một lượt, nghe xong đạo diễn trầm ngâm một lúc, thương lượng với nhà sản xuất bên cạnh, sau đó vỗ bàn, chốt hạ mọi chuyện.
Tùy Ý vừa tặng quà cho Phương Vũ hộ Ninh Lan xong đã được Trương Phạm đang lo lắng dẫn đi ký hợp đồng, chỉ sợ nếu không nhanh đạo diễn sẽ đổi ý.
Nghe cô thuật lại mọi chuyện, thật ra Tùy Ý cũng hơi do dự. Mọi người đều biết nam chính của “Dạ tấu” là Kỷ Chi Nam. Gần đây hai người thường xuyên hợp tác, còn tạo ra một CP khó xử, Kỷ Chi Nam chắc chắn không muốn gặp lại hắn.
Nhưng “Dạ tấu” là một bộ phim điện ảnh rất tiềm năng, từ kịch bản, đạo diễn đến đội chế tác đều là tên tuổi hàng đầu trong ngành. Rất nhiều người tranh cướp đến đầu rơi máu chảy còn không có được, nay cơ hội bày ra trước mắt, hắn còn không lấy thì khác gì kẻ ngốc?
Trên đường đi tới đoàn phim, Tùy Ý nhắn tin cho Ninh Lan: “Tôi đã đưa quà, giờ phải vào đoàn làm phim.”
Nghĩ một lúc, hắn lại nhắn thêm một câu: “Địa điểm quay phim ở ngoại thành Bắc Kinh.”
Buổi chiều, sau buổi tập, Ninh Lan tới tham gia tiệc sinh nhật Phương Vũ. Năm ngoái sinh nhật Phương Vũ vào đúng giai đoạn quảng bá album nên chỉ tổ chức đại khái trong khách sạn. Sau một năm, độ nổi tiếng của cậu tăng vọt, vì thế công ty đầu tư tổ chức hẳn một buổi tiệc có cả fan tham dự.
Ninh Lan trốn phía sau, không lên sân khấu. Thấy Phương Vũ đeo vòng cổ mình tặng, cậu thầm nghĩ cậu ấy thích là tốt rồi.
Có fan ở hiện trường hỏi vòng cổ có phải do nhóm trưởng tặng không, Phương Vũ thoải mái lấy ra cho tất cả cùng ngắm: “Là Lan Lan tặng, mọi người thấy có đẹp không?”
Khán giả bên dưới sân khấu thi nhau thở dài. Gần đây CP Ý Nam khiến fan CP Cao Hoa cảm thấy nguy cơ đang rình rập. Giờ sinh nhật Tiểu Hoa mà nhóm trưởng còn không xuất hiện, thật là đáng buồn.
Ninh Lan vì vậy mà không dám lên sân khấu, buổi tiệc còn chưa kết thúc đã rời đi. Trên đường về, đọc được tin nhắn của Tùy Ý, cậu bối rối không hiểu hắn nhắn địa chỉ cho mình làm gì.
Ninh Lan hiện giờ không dám tin bất cứ điều gì mình tự hiểu ra nữa. Tùy Ý không nói, cậu liền không đoán cũng không hỏi. Tùy Ý muốn, cậu liền dâng tặng. Hắn muốn thấy dáng vẻ như thế nào, Ninh Lan sẽ biến thành dáng vẻ đó. Hắn muốn nghe cậu nói gì, cậu sẽ nói cái đó.
Không xen lẫn suy nghĩ của bản thân, ngoan ngoãn nghe lời, đây mới là cách đúng đắn nhất để duy trì mối quan hệ này.
Vì thế, vài ngày sau, khi Tùy Ý hỏi chân cậu còn đau không, Ninh Lan lập tức xắn ống quần, chụp ảnh gửi qua.
Mấy phút sau, Tùy Ý trả lời: “Không thấy rõ.”
Sau đó, hắn gửi một định vị tới.
Ninh Lan không dám vọng tưởng, thấp thỏm hỏi: “Muốn tôi qua đó à?”
Thấy thái độ không tình nguyện của cậu, Tùy Ý có vẻ không vui, bật ra câu cửa miệng: “Tùy cậu.”
Ninh Lan thấy hai chữ kia thì sửng sốt hồi lâu, sau đó lập tức đứng dậy chuẩn bị quần áo.
Đến khi lên xe buýt rồi, cậu vẫn không quá chắc chắn, nhắn tin cho Tùy Ý: “Tôi chuẩn bị lên xe.”
Lần này Tùy Ý trả lời rất nhanh: “Ừ.”
Xe buýt liên tỉnh đi một vòng quanh thành phố mới vào vùng ngoại ô. Ninh Lan đi vội, chỉ mang theo một cái ba lô, bên trong có vài bộ quần áo, không cầm sạc điện thoại. Đi được nửa đường điện thoại hết pin, tự động sập nguồn. Ninh Lan lướt qua ngày tháng khi nhìn thời gian, 28 tháng 6, mai là sinh nhật cậu.
Tuy chỉ là trùng hợp nhưng Ninh Lan vẫn không nhịn được cong môi.
Có thể ở cùng hắn trong ngày sinh nhật, dù chỉ là một lần cũng đủ để cậu nhớ cả đời.
Tối đến, Tùy Ý không gọi được cho Ninh Lan, thấy hơi sốt ruột nên dứt khoát đến bến xe đợi cậu. Ninh Lan vừa xuống xe đã thấy một thiếu niên cao ráo đeo khẩu trang đứng ở cửa ra. Thấy cậu, hắn không nói thêm tiếng nào, đút hai tay vào túi đi nhanh về phía trước.
Ninh Lan cầm ba lô đuổi theo, chậm rãi đi phía sau. Đi được mấy chục mét, Tùy Ý đột nhiên quay đầu: “Nhanh lên, đừng lề mề.”
Ninh Lan bước lên, đi song song cùng hắn. Tùy Ý rút một tay ra khỏi túi, định cầm lấy ba lô của Ninh Lan nhưng cậu lại né tránh, mu bàn tay hai người vô tình chạm vào nhau. Mặt Tùy Ý sầm xuống, lại đút tay vào túi, bước đi nhanh hơn.
Vào phòng, Ninh Lan mới nhận ra Tùy Ý đang tức giận.
Tùy Ý gọi cậu lại đây, đơn giản là muốn làm chuyện đó. Cậu chủ động cởi quần áo, kéo tay đối phương từ phía sau, làm nũng mà lay nhẹ, còn giơ cẳng chân trần trụi lên cọ hắn, ghé vào tai hắn, thì thầm: “Cậu bảo muốn đích thân kiểm tra cơ mà?”
Cuối cùng Tùy Ý cũng không chịu nổi cám dỗ, ấn cậu xuống giường.
Hôm sinh nhật Ninh Lan, Tùy Ý phải quay phim cả ngày.
Ở khách sạn một mình, Ninh Lan cảm thấy rất nhàm chán. Thực ra cậu có rất nhiều việc để làm, luyện giọng, tập nhảy, nếu quá khó chịu còn có thể mở cửa sổ hít khí trời.
Chạng vạng, cậu muốn ra ngoài mua bánh kem để cùng ăn với Tùy Ý. Nhưng vừa đeo khẩu trang ra khỏi cửa, cậu đã thấy Kỷ Chi Nam lững thững đi tới từ phía đối diện. Ninh Lan cứng đầu thành quen, thua người quyết không thua trận, phản ứng đầu tiên vẫn là nhìn đối phương bằng ánh mắt khiêu khích.
Con người quả nhiên không nên làm chuyện xấu, vì chẳng bao lâu sau, Ninh Lan đã phải hối hận rồi.
Dạo vài vòng vẫn không thấy tiệm bánh kem, lúc về trời lại đổ mưa, cả người Ninh Lan ướt sũng. Vừa vào phòng cởi áo, cậu đã bất ngờ nhận được điện thoại của Trương Phạm.
“Cậu và Tùy Ý bắt đầu từ lúc nào?”
Lời của Trương Phạm chẳng khác nào một đòn cảnh cáo. Ninh Lan ngẩn ra, lập tức nghĩ đến Tiết Oánh, vội hỏi: “Ai nói? Có phải Tiết Oánh không?”
Trương Phạm im lặng một lúc lâu, lên tiếng: “Tiết Oánh cũng biết?”
Vậy là không phải Tiết Oánh nói. Ninh Lan thở phào nhẹ nhõm. Bình thường cậu và Tùy Ý đều rất cẩn thận, hẳn sẽ không bị người khác tóm được chứng cứ gì đâu.
Nhưng câu nói tiếp theo của Trương Phạm lại đẩy cậu xuống vực sâu.
“Tôi thật không ngờ cậu lại dám giấu tôi làm ra nhiều chuyện tốt đến thế. Paparazzi có một đống tin tức của cậu, cái nào cũng có bằng chứng rõ ràng. Bọn họ chỉ tung lên Weibo một phần, còn quả bom hạng nặng của cậu và Tùy Ý thì mang tới chỗ tôi ra giá.”
“Sao có thể…” Ninh Lan lúng túng: “Bom… bom gì?
“Là bằng chứng, dù che mặt cũng có thể nhìn ra là các cậu.”
Ninh Lan vẫn cảm thấy không thể tin nổi: “Ảnh chụp sao?”
Trương Phạm phát điên, lạnh lùng nói: “Ảnh chụp? Hừ, ảnh chụp còn có thể nói là photoshop, là video đấy. Video hai người các cậu ôm ấp ngoài cầu thang, một khi bị tung ra thì không còn cách nào mà giải thích!”
“Không thể tung ra!” Ninh Lan không kịp cân nhắc đến hậu quả, chỉ nghĩ Tùy Ý vừa nhận một bộ phim tốt như thế, nếu chuyện này lộ ra, con đường nghệ thuật của hắn sẽ bị phá hủy hoàn toàn: “Không thể tung ra, chị Trương, cầu xin chị, Tùy Ý vừa mới vào đoàn, không thể để video này lọt ra ngoài!”
Bên kia điện thoại, Trương Phạm thở phào, ấn huyệt thái dương nói: “Giờ cũng biết suốt ruột rồi? Lúc ký hợp đã nói rõ, công ty sẽ không giúp các cậu xử lý loại tin này…”
Ninh Lan vội cắt lời đối phương: “Tôi trả tiền được không? Cần bao nhiêu tiền, hoặc là muốn tôi làm thế nào, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.