Chương 19
Thu Thủy
27/10/2023
Ăn sáng xong, Giang Hằng và trợ lý đặc biệt Lâm đến công ty.
Tùy An ở nhà vẽ tranh, trước khi Giang Hằng đi, Tùy An lấy hết can đảm hỏi anh, “Chú Giang, hôm nay là sinh nhật cháu, chú có thể về sớm không?”
Đối diện với ánh mắt tràn đầy mong đợi của Tùy An, Giang Hằng không nghĩ nhiều, lập tức đồng ý.
Giang Hăng xoa đầu cô, nhẹ giọng nói, “Chờ chú mua bánh kem cho cháu.”
Tùy An cười, “Được ạ, cháu chờ bánh kem và quà của chú.”
Giang Hằng nhìn cô giá nhỏ đứng ở cửa nhìn anh đi làm, trong lòng không hiểu sao lại thấy ấm áp.
Thôi, cứ vậy đi.
Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thắm, khóe môi cong cong.
Dù sao cả đời này anh cứ như vậy, coi như không biết tâm tư của An An dành cho anh.
Chờ cô gái nhỏ lớn thêm chút nữa, anh sẽ tìm cho cô một đối tưởng tốt, bảo đảm cuộc đời này của cô gái nhỏ sẽ chẳng cần lo lắng gì.
Mà anh sẽ ở bên cạnh bảo vệ cô gái nhỏ của anh.
Giang Hằng nghĩ vậy, cố gắng phớt lờ cảm giác khó chịu nơi đáy lòng.
Đêm qua gió và tuyết hoành hành, trên mặt đất phủ một lớp tuyết dày.
Tùy An ở phòng sách một lúc rồi đi ra vườn sau, bảo mẫu đang gọi nhân viên tới dọn dẹp tuyết đọng lại, Tùy An đi ủng, dẫm lên tuyết.
Cô cứ bước một bước rồi một bước, để lại hàng loạt dấu chân trên tuyết.
Vườn sau của Thính Tuyết Lâu trồng rất nhiều hoa mai vàng, mùi hương nồng nặc, Tùy An rất thích.
Ngoài hoa mai vàng thì còn có hoa mộc nữa, bảo mẫu nói với Tùy An, lúc hoa mộc nở, cả vườn sẽ tràn ngập hương thơm của hoa mộc.
Tùy An rất mong chờ cảnh đó.
Đến vườn sau, bảo mẫu đang chăm sóc cây, thấy Tùy An đến, bà vẫy tay với cô.
Tùy An chạy nhanh qua đó, bảo mẫu thấy vậy vội nói, “Chậm thôi chậm thôi, đất trơn lắm, cháu đi chậm thôi.”
Tùy An bước lên bậc thang, dẫm lên thảm để trước cửa rồi mới đi vào trong.
Cô ôm tay bảo mẫu, giọng nói mềm mại, “Bà ơi, hôm nay là sinh nhật cháu đó, bà tặng cháu cái gì thế?”
Bảo mẫu nghiêng đầu tủm tỉm, “Chỉ nhớ đến quà thôi.”
Tùy An cười híp cả mắt.
Bảo mẫu đặt bình hoa xuống, vươn tay ấn nhẹ lên trán Tùy An, ôn tồn nói, “Yên tâm đi, bà đã chuẩn bị xong từ lấu rồi.”
Nghe vậy, Tùy An thân thiết cọ gò má vào cánh tay bảo mẫu.
Bảo mẫu thấy thế thầm nghĩ.
Cô gái nhỏ tốt bụng, nếu có thể ở bên cậu chủ thì tuyệt biết bao.
Nhưng bảo mẫu cũng chỉ thầm nghĩ vậy, tuổi của Giang Hằng và Tùy An chênh nhau khác nhiều, tuy bây giờ tình đầu ý hợp nhưng cũng khó tránh việc cô gái nhỏ sẽ để ý.
Bởi vậy, bảo mẫu không dám nói với Tùy An chuyện này.
Nhưng bảo mẫu cũng nhìn ra một chút manh mối.
Bà là người từng trải, lúc trẻ, bà và chồng cũng cũng vô cùng đằm thắm, tất nhiên sẽ hiểu, khi có tình cảm với một người thì sẽ đối xử với người đó rất khác.
Thích mà, dù che giấu tốt thế nào cũng sẽ vô thức để lộ trong từng hành động, từng ánh mắt.
Bảo mẫu nhìn cách Giang Hằng đối xử với Tùy An, cảm thấy rất khác biệt.
Nhưng bà cũng không dám kết luận gì, dù sao Tùy An vẫn còn nhỏ.
Cố nén suy nghĩ trong lòng xuống, bảo mẫu kéo Tùy An vào phòng mình.
Vừa bước vào phòng, Tùy An đã bị thu hút bởi con gấu bông trên giường.
Bảo mẫu thấy Tùy An rất thích, bà nói, “Đây là quà sinh nhật dì tặng cho cháu.”
Bà đưa gấu bông cho Tùy An, “Con bé không biết mấy cô nhóc các cháu thích gì nên tự tay làm con gấu bông nay, bà thấy cũng không tệ lắm.”
Tùy An mớicúi đầu nhìn thoáng qua đã cảm thấy rất thích.
Cô ôm vào lòng, so sánh với hình chú gấu trên áo mình mặc, cười, “Bà ơi bà xem này, tay nghề của dì tốt thật đó, so với con gấu trên áo cháu còn đáng yêu hơn.”
Bảo mẫu cười, “An An nói rất đúng.”
Đầu bếp tặng Tùy An một con gấu bông, còn bảo mẫu tặng Tùy An một cái khóa bình an.
Tùy An vội từ chối, “Món quà náy quý quá, cháu không thể nhận được.”
Bảo mẫu thấy thế, trêu cô, “Ôi chao, đâu phải bà tặng cho An An đâu.”
Đầu bếp vừa đi chợ về, cô ấy đặt túi lớn túi nhỏ xuống, nói với Tùy An, “Đây là quà bà tặng cho con của An An.”
Nghe vậy, gò má Tùy An lập tức đỏ lên.
Bảo mẫu cười, nhét khóa vào tay Tùy An, sau đó chắp tay sau lưng, đi ra chỗ đầu bếp.
“Dì cháu nói không sai, món quà này không phải tặng cháu, mà là quà gặp mặt của bà cho con của cháu.”
Tai Tùy An nóng bừng, cô còn chưa đi xem bát tự mà bảo mẫu đã tặng quà gặp mặt cho con cô rồi.
Cô muốn nói gì đó, nhưng miệng như bị dính keo, làm thế nào cũng không mở miệng được.
Bảo mẫu và đầu bếp đang thảo luận tối nay sinh nhật Tùy An thì nên làm món gì, chỉ có Tùy An ngây ngốc đứng đó, chả biết nghĩ đến chuyện gì mà thẹn thùng ôm mắt.
Cuối cùng, Tùy An vẫn nhận lấy chiếc khóa bình an này.
Bảo mẫu và đầu bếp trêu nghẹo Tùy An, nói phải nhanh chóng tìm đối tượng cho cô.
Bảo mẫu nói, “Ôi chao, chả biết bộ xương già này còn sống được bao lâu nữa, An An à, cháu phải nắm chặt thời cơ đấy.”
Đầu bếp cười, “Năm nay An An mới mười tám tuổi, bà nói vậy hơi sớm thì phải.”
“Không sớm đâu.” Bảo mẫu nói, “Yêu đương cũng phải mất mấy năm rồi, sau đó bàn chuyện cưới gả, rồi lại trải qua thế giới của hai người, đến lúc sinh con cũng là chuyện của năm, sáu năm sau rồi, không sớm đâu.”
Đầu bếp suy nghĩ một chút, thầm tán đồng lời bảo mẫu nói.
Tùy An nghe bảo mẫu nói xong, cô luôn cảm thấy bảo mẫu đang ám chỉ gì đó, nhưng cẩn thận suy nghĩ thì lại không nghĩ ra điều gì.
Cô cúi đầu, ngượng ngùng nói, “Bà ơi, cháu không muốn kết hôn sớm vậy đâu.”
Bảo mẫu nói đầy ẩn ý, “Cháu không vội nhưng có người vội đấy.”
Tùy An ngẩng đầu, vẻ mặt mơ màng, bảo mẫu thấy vậy thì thở dài, không nói gì nữa, chỉ mong Tùy An cố lên, sớm ngày bắt được cậu chủ.
Trò chuyện với bảo mẫu và đầu bếp một lát, Tùy An quay về sân trước.
Lúc đi trời vẫn còn nắng mà giờ về, trời bắt đầu có tuyết rơi.
Tùy An mặc đồ ngủ, ôm con gấu bông đầu bếp làm, xoay vòng vòng trên tuyết.
Tuyết rơi trên hành lang Thính Tuyết Lâu rồi tan ra, nên Tùy An không đi qua đó.
Dòng sông nhân tạo cũng đã đóng bằng, tuyết rơi đầy trên cầu, Tùy An sợ trượt chân nên về thẳng phòng khách.
Ở bên ngoài không thấy lạnh, nhưng lúc về phòng, hơi ấm phả lên mặt, Tùy An mới cảm thấy gò má hơi lạnh, cô đặt tay bên miệng, hà hơi để sưởi ấm.
Tùy An cúi đầu nhìn khóa bình an trong tay, thân khóa bằng bạc, khắc hoa văn, có ngụ ý bình an.
Tùy An về phòng, cất khóa cẩn thận, chiếc khóa này là lời chúc phúc của bảo mẫu, cho nên cô giữ nó thật kỹ.
Giờ ăn trưa, Giang Hằng không về, Tùy An nghe thấy đầu bên kia hơi ồn ào, cô không vui lắm.
Giang Hằng đi đến chỗ không người, nói nhỏ, “Không vui à?”
Tùy An nắm lông thu bông, chậm rãi nói, “Không ạ.”
Nghe vậy, Giang Hằng biết ngay Tùy An không vui.
Anh nhíu mày, thấy hơi buồn bực, một lát sau mới nói, “Hôm nay có một cuộc đàm phán quan trọng, có lẽ chú không về sớm được.”
Tùy An mím môi, không đáp.
Giang Hằng áy náy, “An An, chú xin lỗi.”
Tùy An nói, “Chú Giang không cần xin lỗi ạ, chú cũng đâu cố ý, không cần phải xin lỗi.”
Tuy là vậy, nhưng Giang Hằng vẫn cảm thấy có lỗi với Tùy An.
Giang Hằng muốn hút thuốc, nhưng anh cố nhịn, Tùy An bảo anh uống ít rượu thôi.
Trước khi cúp máy, Tùy An nói, “Chú Giang, cháu chờ chú về đón sinh nhật cháu.”
Giang Hằng dịu dàng đáp, “Chú đã chuẩn bị quà cho cháu rồi, cháu nhất định sẽ thích.”
Lúc này Tùy An mới vui hơn chút, cô cười, “Nếu cháu không thích thì sao ạ?”
Giang Hằng chắc như đinh đóng cột, “Cháu nhất định sẽ thích.”
Không ai không thích tiền cả.
Tùy An nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy chờ mong, “Vậy cháu chờ quà của chú Giang.”
Giang Hằng nói được.
Sau khi cúp máy, trợ lý đặc biệt Lâm đi đến bên cạnh Giang Hằng.
Cậu ta nói nhỏ, “Ông chủ, bên kia không chịu bán miếng đất đó cho chúng ta.”
Ánh mắt Giang Hằng lạnh lẽo, “Chú hai trả giá cao hơn, tất nhiên bọn họ không bán cho chúng ta rồi.”
Trợ lý đặc biệt Lâm nắm chặt tay, “Vậy phải làm sao ạ?”
Qua một lúc lâu sau, Giang Hằng mới nói, “Yên tâm đi, họ sẽ bán thôi.”
Trợ lý đặc biệt Lâm ngẩng đầu nhìn Giang Hằng, thần thái lạnh lùng, kiên định.
Giang Hằng nói, “Bọn họ gấp không chờ nổi thì sẽ bán mảnh đất đó cho chúng ta thôi.”
Tuy trợ lý đặc biệt Lâm không biết vì sao Giang Hằng lại tự tin vậy, nhưng cũng không cản anh vui vẻ.
Nghỉ ngơi một lát, Giang Hằng lại mang trợ lý đặc biệt Lâm vào phòng, tiếp tục đàm phán.
Cùng lúc đó, bên phía Tùy An đang chờ mong đên stoois.
Mùa đông tối rất sớm, hôm nay còn có tuyết nữa, chưa đến 6 giờ, ngoài trời đã tối đen.
Tùy An ngồi ở phòng khách nhìn ra bên ngoài, dáng vẻ chờ mong của cô khiến bảo mẫu và đầu bếp thấy xót xa.
Hai người đều biết thân thế của Tùy An, không khỏi thở dài trong lòng.
Tại sao số phận lại đối xử với cô nhóc ngoan này như vậy chứ?
Lúc đồng hồ điểm 10 giờ, Tùy An kêu bảo mẫu và đầu bếp nghỉ ngơi trước, cô sẽ ngồi đây đợi Giang Hằng.
Bảo mẫu và đầu bếp ngồi với Tùy An đến 11 giờ mới quay về sân sau.
Tùy An cuồn tròn trên sofa, nhìn lời hứa của Giang Hằng trên màn hình điện thoại, trong lòng lạnh buốt.
Cô gọi điện cho Giang Hằng, lần đầu không kết nối được, lần hai không có người nghe máy, rồi cuối cùng trực tiếp tắt máy luôn.
Theo tiếng kim đồng hồ chạy, trái tim Tùy An ngày càng lạnh giá.
Sau đó, một tin tức giải trí xuất hiện khiến trái tim Tùy An hoàn toàn đóng băng.
— Giang thị và Hồ thị kết thông gia, có thể cuối tháng sẽ công bố tin kết hôn.
— Giang thị và Hồ thị kết thông gia, đầu rồng của thành phố Nam liệu có gặp khó khăn?
— Con gái nhà họ Hồ đăng bài thông báo yêu đương ở tuổi 30?
------oOo------
Tùy An ở nhà vẽ tranh, trước khi Giang Hằng đi, Tùy An lấy hết can đảm hỏi anh, “Chú Giang, hôm nay là sinh nhật cháu, chú có thể về sớm không?”
Đối diện với ánh mắt tràn đầy mong đợi của Tùy An, Giang Hằng không nghĩ nhiều, lập tức đồng ý.
Giang Hăng xoa đầu cô, nhẹ giọng nói, “Chờ chú mua bánh kem cho cháu.”
Tùy An cười, “Được ạ, cháu chờ bánh kem và quà của chú.”
Giang Hằng nhìn cô giá nhỏ đứng ở cửa nhìn anh đi làm, trong lòng không hiểu sao lại thấy ấm áp.
Thôi, cứ vậy đi.
Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thắm, khóe môi cong cong.
Dù sao cả đời này anh cứ như vậy, coi như không biết tâm tư của An An dành cho anh.
Chờ cô gái nhỏ lớn thêm chút nữa, anh sẽ tìm cho cô một đối tưởng tốt, bảo đảm cuộc đời này của cô gái nhỏ sẽ chẳng cần lo lắng gì.
Mà anh sẽ ở bên cạnh bảo vệ cô gái nhỏ của anh.
Giang Hằng nghĩ vậy, cố gắng phớt lờ cảm giác khó chịu nơi đáy lòng.
Đêm qua gió và tuyết hoành hành, trên mặt đất phủ một lớp tuyết dày.
Tùy An ở phòng sách một lúc rồi đi ra vườn sau, bảo mẫu đang gọi nhân viên tới dọn dẹp tuyết đọng lại, Tùy An đi ủng, dẫm lên tuyết.
Cô cứ bước một bước rồi một bước, để lại hàng loạt dấu chân trên tuyết.
Vườn sau của Thính Tuyết Lâu trồng rất nhiều hoa mai vàng, mùi hương nồng nặc, Tùy An rất thích.
Ngoài hoa mai vàng thì còn có hoa mộc nữa, bảo mẫu nói với Tùy An, lúc hoa mộc nở, cả vườn sẽ tràn ngập hương thơm của hoa mộc.
Tùy An rất mong chờ cảnh đó.
Đến vườn sau, bảo mẫu đang chăm sóc cây, thấy Tùy An đến, bà vẫy tay với cô.
Tùy An chạy nhanh qua đó, bảo mẫu thấy vậy vội nói, “Chậm thôi chậm thôi, đất trơn lắm, cháu đi chậm thôi.”
Tùy An bước lên bậc thang, dẫm lên thảm để trước cửa rồi mới đi vào trong.
Cô ôm tay bảo mẫu, giọng nói mềm mại, “Bà ơi, hôm nay là sinh nhật cháu đó, bà tặng cháu cái gì thế?”
Bảo mẫu nghiêng đầu tủm tỉm, “Chỉ nhớ đến quà thôi.”
Tùy An cười híp cả mắt.
Bảo mẫu đặt bình hoa xuống, vươn tay ấn nhẹ lên trán Tùy An, ôn tồn nói, “Yên tâm đi, bà đã chuẩn bị xong từ lấu rồi.”
Nghe vậy, Tùy An thân thiết cọ gò má vào cánh tay bảo mẫu.
Bảo mẫu thấy thế thầm nghĩ.
Cô gái nhỏ tốt bụng, nếu có thể ở bên cậu chủ thì tuyệt biết bao.
Nhưng bảo mẫu cũng chỉ thầm nghĩ vậy, tuổi của Giang Hằng và Tùy An chênh nhau khác nhiều, tuy bây giờ tình đầu ý hợp nhưng cũng khó tránh việc cô gái nhỏ sẽ để ý.
Bởi vậy, bảo mẫu không dám nói với Tùy An chuyện này.
Nhưng bảo mẫu cũng nhìn ra một chút manh mối.
Bà là người từng trải, lúc trẻ, bà và chồng cũng cũng vô cùng đằm thắm, tất nhiên sẽ hiểu, khi có tình cảm với một người thì sẽ đối xử với người đó rất khác.
Thích mà, dù che giấu tốt thế nào cũng sẽ vô thức để lộ trong từng hành động, từng ánh mắt.
Bảo mẫu nhìn cách Giang Hằng đối xử với Tùy An, cảm thấy rất khác biệt.
Nhưng bà cũng không dám kết luận gì, dù sao Tùy An vẫn còn nhỏ.
Cố nén suy nghĩ trong lòng xuống, bảo mẫu kéo Tùy An vào phòng mình.
Vừa bước vào phòng, Tùy An đã bị thu hút bởi con gấu bông trên giường.
Bảo mẫu thấy Tùy An rất thích, bà nói, “Đây là quà sinh nhật dì tặng cho cháu.”
Bà đưa gấu bông cho Tùy An, “Con bé không biết mấy cô nhóc các cháu thích gì nên tự tay làm con gấu bông nay, bà thấy cũng không tệ lắm.”
Tùy An mớicúi đầu nhìn thoáng qua đã cảm thấy rất thích.
Cô ôm vào lòng, so sánh với hình chú gấu trên áo mình mặc, cười, “Bà ơi bà xem này, tay nghề của dì tốt thật đó, so với con gấu trên áo cháu còn đáng yêu hơn.”
Bảo mẫu cười, “An An nói rất đúng.”
Đầu bếp tặng Tùy An một con gấu bông, còn bảo mẫu tặng Tùy An một cái khóa bình an.
Tùy An vội từ chối, “Món quà náy quý quá, cháu không thể nhận được.”
Bảo mẫu thấy thế, trêu cô, “Ôi chao, đâu phải bà tặng cho An An đâu.”
Đầu bếp vừa đi chợ về, cô ấy đặt túi lớn túi nhỏ xuống, nói với Tùy An, “Đây là quà bà tặng cho con của An An.”
Nghe vậy, gò má Tùy An lập tức đỏ lên.
Bảo mẫu cười, nhét khóa vào tay Tùy An, sau đó chắp tay sau lưng, đi ra chỗ đầu bếp.
“Dì cháu nói không sai, món quà này không phải tặng cháu, mà là quà gặp mặt của bà cho con của cháu.”
Tai Tùy An nóng bừng, cô còn chưa đi xem bát tự mà bảo mẫu đã tặng quà gặp mặt cho con cô rồi.
Cô muốn nói gì đó, nhưng miệng như bị dính keo, làm thế nào cũng không mở miệng được.
Bảo mẫu và đầu bếp đang thảo luận tối nay sinh nhật Tùy An thì nên làm món gì, chỉ có Tùy An ngây ngốc đứng đó, chả biết nghĩ đến chuyện gì mà thẹn thùng ôm mắt.
Cuối cùng, Tùy An vẫn nhận lấy chiếc khóa bình an này.
Bảo mẫu và đầu bếp trêu nghẹo Tùy An, nói phải nhanh chóng tìm đối tượng cho cô.
Bảo mẫu nói, “Ôi chao, chả biết bộ xương già này còn sống được bao lâu nữa, An An à, cháu phải nắm chặt thời cơ đấy.”
Đầu bếp cười, “Năm nay An An mới mười tám tuổi, bà nói vậy hơi sớm thì phải.”
“Không sớm đâu.” Bảo mẫu nói, “Yêu đương cũng phải mất mấy năm rồi, sau đó bàn chuyện cưới gả, rồi lại trải qua thế giới của hai người, đến lúc sinh con cũng là chuyện của năm, sáu năm sau rồi, không sớm đâu.”
Đầu bếp suy nghĩ một chút, thầm tán đồng lời bảo mẫu nói.
Tùy An nghe bảo mẫu nói xong, cô luôn cảm thấy bảo mẫu đang ám chỉ gì đó, nhưng cẩn thận suy nghĩ thì lại không nghĩ ra điều gì.
Cô cúi đầu, ngượng ngùng nói, “Bà ơi, cháu không muốn kết hôn sớm vậy đâu.”
Bảo mẫu nói đầy ẩn ý, “Cháu không vội nhưng có người vội đấy.”
Tùy An ngẩng đầu, vẻ mặt mơ màng, bảo mẫu thấy vậy thì thở dài, không nói gì nữa, chỉ mong Tùy An cố lên, sớm ngày bắt được cậu chủ.
Trò chuyện với bảo mẫu và đầu bếp một lát, Tùy An quay về sân trước.
Lúc đi trời vẫn còn nắng mà giờ về, trời bắt đầu có tuyết rơi.
Tùy An mặc đồ ngủ, ôm con gấu bông đầu bếp làm, xoay vòng vòng trên tuyết.
Tuyết rơi trên hành lang Thính Tuyết Lâu rồi tan ra, nên Tùy An không đi qua đó.
Dòng sông nhân tạo cũng đã đóng bằng, tuyết rơi đầy trên cầu, Tùy An sợ trượt chân nên về thẳng phòng khách.
Ở bên ngoài không thấy lạnh, nhưng lúc về phòng, hơi ấm phả lên mặt, Tùy An mới cảm thấy gò má hơi lạnh, cô đặt tay bên miệng, hà hơi để sưởi ấm.
Tùy An cúi đầu nhìn khóa bình an trong tay, thân khóa bằng bạc, khắc hoa văn, có ngụ ý bình an.
Tùy An về phòng, cất khóa cẩn thận, chiếc khóa này là lời chúc phúc của bảo mẫu, cho nên cô giữ nó thật kỹ.
Giờ ăn trưa, Giang Hằng không về, Tùy An nghe thấy đầu bên kia hơi ồn ào, cô không vui lắm.
Giang Hằng đi đến chỗ không người, nói nhỏ, “Không vui à?”
Tùy An nắm lông thu bông, chậm rãi nói, “Không ạ.”
Nghe vậy, Giang Hằng biết ngay Tùy An không vui.
Anh nhíu mày, thấy hơi buồn bực, một lát sau mới nói, “Hôm nay có một cuộc đàm phán quan trọng, có lẽ chú không về sớm được.”
Tùy An mím môi, không đáp.
Giang Hằng áy náy, “An An, chú xin lỗi.”
Tùy An nói, “Chú Giang không cần xin lỗi ạ, chú cũng đâu cố ý, không cần phải xin lỗi.”
Tuy là vậy, nhưng Giang Hằng vẫn cảm thấy có lỗi với Tùy An.
Giang Hằng muốn hút thuốc, nhưng anh cố nhịn, Tùy An bảo anh uống ít rượu thôi.
Trước khi cúp máy, Tùy An nói, “Chú Giang, cháu chờ chú về đón sinh nhật cháu.”
Giang Hằng dịu dàng đáp, “Chú đã chuẩn bị quà cho cháu rồi, cháu nhất định sẽ thích.”
Lúc này Tùy An mới vui hơn chút, cô cười, “Nếu cháu không thích thì sao ạ?”
Giang Hằng chắc như đinh đóng cột, “Cháu nhất định sẽ thích.”
Không ai không thích tiền cả.
Tùy An nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy chờ mong, “Vậy cháu chờ quà của chú Giang.”
Giang Hằng nói được.
Sau khi cúp máy, trợ lý đặc biệt Lâm đi đến bên cạnh Giang Hằng.
Cậu ta nói nhỏ, “Ông chủ, bên kia không chịu bán miếng đất đó cho chúng ta.”
Ánh mắt Giang Hằng lạnh lẽo, “Chú hai trả giá cao hơn, tất nhiên bọn họ không bán cho chúng ta rồi.”
Trợ lý đặc biệt Lâm nắm chặt tay, “Vậy phải làm sao ạ?”
Qua một lúc lâu sau, Giang Hằng mới nói, “Yên tâm đi, họ sẽ bán thôi.”
Trợ lý đặc biệt Lâm ngẩng đầu nhìn Giang Hằng, thần thái lạnh lùng, kiên định.
Giang Hằng nói, “Bọn họ gấp không chờ nổi thì sẽ bán mảnh đất đó cho chúng ta thôi.”
Tuy trợ lý đặc biệt Lâm không biết vì sao Giang Hằng lại tự tin vậy, nhưng cũng không cản anh vui vẻ.
Nghỉ ngơi một lát, Giang Hằng lại mang trợ lý đặc biệt Lâm vào phòng, tiếp tục đàm phán.
Cùng lúc đó, bên phía Tùy An đang chờ mong đên stoois.
Mùa đông tối rất sớm, hôm nay còn có tuyết nữa, chưa đến 6 giờ, ngoài trời đã tối đen.
Tùy An ngồi ở phòng khách nhìn ra bên ngoài, dáng vẻ chờ mong của cô khiến bảo mẫu và đầu bếp thấy xót xa.
Hai người đều biết thân thế của Tùy An, không khỏi thở dài trong lòng.
Tại sao số phận lại đối xử với cô nhóc ngoan này như vậy chứ?
Lúc đồng hồ điểm 10 giờ, Tùy An kêu bảo mẫu và đầu bếp nghỉ ngơi trước, cô sẽ ngồi đây đợi Giang Hằng.
Bảo mẫu và đầu bếp ngồi với Tùy An đến 11 giờ mới quay về sân sau.
Tùy An cuồn tròn trên sofa, nhìn lời hứa của Giang Hằng trên màn hình điện thoại, trong lòng lạnh buốt.
Cô gọi điện cho Giang Hằng, lần đầu không kết nối được, lần hai không có người nghe máy, rồi cuối cùng trực tiếp tắt máy luôn.
Theo tiếng kim đồng hồ chạy, trái tim Tùy An ngày càng lạnh giá.
Sau đó, một tin tức giải trí xuất hiện khiến trái tim Tùy An hoàn toàn đóng băng.
— Giang thị và Hồ thị kết thông gia, có thể cuối tháng sẽ công bố tin kết hôn.
— Giang thị và Hồ thị kết thông gia, đầu rồng của thành phố Nam liệu có gặp khó khăn?
— Con gái nhà họ Hồ đăng bài thông báo yêu đương ở tuổi 30?
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.