Chương 3: Gặp gỡ
Băng Nãi
03/02/2021
Cô ấy ở trong mắt tôi, trở thành một loại quyến rũ, khiến cho tôi nảy sinh tâm lý muốn phạm tội. __《 Trích lời “Tra Ngôn” 》
Sau khi Bạch Chí Thiện thay bộ quần áo thể thao xong, cô đóng cánh cửa tủ lại, trong không gian vang lên một tiếng “bang”.
Bạch Chí Thiện nhắm mắt, đôi môi tới bây giờ vẫn nóng cháy như lửa, trái tim cũng đập nhanh tới không tin được.
Cảnh tượng kia lại một lần nữa hiện lên trong đầu, hơi thở ấm áp, đôi mắt đẹp gần trong gang tấc…… Muốn quên cũng không quên được.
Sau khi áp chế hết các loại cảm xúc khác nhau, Bạch Chí Thiện đi ra ngoài.
Trên hành lang có không ít học sinh đi qua đi lại, đặc biệt là ở quầy bán quà vặt, bọn họ chen lấy xô đẩy, một hai người thì cầm túi này chai kia đi ra.
Giờ ăn trưa đã tới.
Bạch Chí Thiện hòa lẫn vào dòng người, đi tới nhà ăn.
Lấy đồ ăn xong, cô tìm nơi có ít người, ngồi xuống.
Chiếc quạt điện quay qua quay lại, vang lên những âm thanh khá lớn, thổi vào những người đang ngồi ăn cơm.
Trong nhà ăn rộn ràng náo nhiệt, tiếng nói chuyện vang lên không ngừng.
Bạch Chí Thiện cúi đầu, chuyên tâm ăn cơm.
“A! Đó là Thẩm Ngôn, Lương Bắc?”
“Gì cơ? Không nhìn thấy.”
Mấy nữ sinh ngồi phía trên, cách chỗ của Bạch Chí Thiện một hàng ghế, đang ngẩng đầu, đôi mắt hướng về nơi nào đó tìm kiếm.
Bạch Chí Thiện vùi mặt vào ăn cơm.
Một chiếc đũa bị người nào đó bắt lấy, cọ xát vào nhau phát ra âm thanh nhỏ.
“Ăn cái gì? Các cậu quyết định đi.”
Thẩm Ngôn cùng Lương Bắc đi cùng hội bạn, cậu đứng ở cuối hàng, nhìn di động.
“Nào, nào, nào! Kéo búa bao, cậu thắng ăn khoai tây xào thịt gà, tôi thắng ăn cà chua xào trứng gà.”
Mấy người chán muốn chết, động tác trên tay không tập trung, vẻ mặt chẳng sao cả.
Lương Bắc nhìn nhiều cũng quen, không phản ứng gì cả.
“Chủ nhiệm tới nhà ăn ăn cơm á?!”
Không biết ai nói ra một câu, mấy người đang xếp hàng nhận cơm khẽ run rẩy.
Lương Bắc thấy Thẩm Ngôn vẫn còn thản nhiên nhìn điện thoại, xoay người “ồ” lên mấy tiếng, đồng thời còn dùng khuỷu tay huých vào tay cậu.
Thẩm Ngôn tắt điện thoại, cất vào trong túi.
Ngẩng đầu thấy trước mặt vẫn còn mười mấy người, cậu nhìn Lương Bắc, nói:
“Tôi đi tìm chỗ ngồi, đồ ăn cậu muốn lấy gì cũng được.”
“OK.”
Thẩm Ngôn rời khỏi khu vực xếp hàng, nhìn thẳng phía trước, sau đó đi về nơi ít người.
Chỗ này cũng đủ để nhóm người bọn họ ngồi, Thẩm Ngôn không suy nghĩ gì, ngồi xuống.
Mấy bạn học đang ăn cơm gần đó thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn về phía cậu.
Bạch Chí Thiện vẫn duy trì động tác cúi đầu, lúc này cổ có chút mỏi. Cô há miệng ăn một thìa cơm trắng, thong thả ngẩng đầu.
“Ặc!”
Bạch Chí Thiện che miệng lại, khó khăn lắm mới khiến mình không bị buồn cười tới nỗi muốn sặc cơm.
Cách một cái bàn, Thẩm Ngôn ngồi ở phía đối diện, bên trái cô.
Bạch Chí Thiện khó khăn nuốt miếng cơm này xuống, lấy mặt thường nhìn cũng thấy gương mặt cô phiếm hồng.
Lại cúi đầu một lần nữa.
“Chí Thiện!”
Nương theo âm thanh này, trái tim nhỏ bé của Bạch Chí Thiện nảy lên một cái.
“Trùng hớp quá! Đã gặp nhau rồi thì cùng ăn đi!”
Lớp trưởng lớp thể dục Trần Ân bưng khay cơm đặt mông ngồi xuống bên cạnh cô.
Trần Ân là kiểu người rất dễ bắt chuyện hoặc làm quen với người khác. Đôi khi giống như nam sinh vậy, là người nhiệt tình, thích vận động, có làn da màu lúa mạch.
“Tiết thể dục hôm nay cảm ơn cậu nhé. Lúc nào rảnh rỗi tớ mời cậu đi ăn gì đó nha. À buổi chiều ngày mai thì thế nào? Cạnh trường mình có một quán trà sữa mới mở, bọn mình đi nếm thử đi?”
Thẩm Ngôn nghe được cái tên “Chí Thiện” thì cũng đã phát hiện ra cô. Lúc này cậu đang im lặng nhìn chằm chằm cô.
Đầu óc Bạch Chí Thiện có chút rối rắm, cô mạnh mẽ ép bản thân phải bình tĩnh lại.
“Không, không cần, cảm ơn.”
“Như vậy sao được, không mời cậu ăn cái gì thì tớ sẽ cảm thấy khó chịu lắm. Trước đây cậu cũng giúp tớ cất đồ rất nhiều lần rồi, lần này kệ cậu nói gì, tớ nhất định phải…”
“Buổi chiều ngày mai tớ có việc rồi. Cậu đừng khách sáo với tớ, mấy việc nhỏ này không là gì cả.”
“A… Vậy thì…” Khuôn mặt Trần Ân hiện lên vẻ thất vọng.
Bạch Chí Thiện thấy cô ấy như vậy, trong lòng cũng cảm thấy không chịu nổi, huống chi Thẩm Ngôn vẫn còn đang ngồi đối diện…
Cô cảm thấy rất nóng nảy, lúc này chỉ muốn chạy đi lập tức.
“Thật xin lỗi, tớ ăn no rồi, đi trước nhé.”
Khi cô đứng dậy, Thẩm Ngôn ở phía đối diện cũng đứng lên, rời khỏi chỗ này.
Toàn thân Bạch Chí Thiện hơi thả lỏng, cô cắn môi dưới, nhanh chóng đi khỏi đó.
Đi vào chỗ cất khay đồ ăn, Bạch Chí Thiện cất xong rồi, xoay người lại đi được nửa bước thì Thẩm Ngôn đã đứng chắn trước mặt cô.
Nếu như Bạch Chí Thiện biết người này là Thẩm Ngôn, cô sẽ sửng sốt, nhưng lúc này cô đang muốn đi lướt qua người cậu.
Cô vừa nhấc chân, người kia cũng đi về hướng bên này.
Cô nghi hoặc ngẩng đầu.
Đôi con người đẹp đẽ của Thẩm Ngôn nhìn thẳng vào cô:
“Nói chuyện?”
Nhìn thấy người này là Thẩm Ngôn, trái tim của Bạch Chí Thiện trong chớp mắt như bị bóp chặt, hình ảnh không nên nhớ lại một lần nữa không chịu khống chế mà hiện lên trong đầu.
“Không được. Tớ… Không có thời gian.”
Bạch Chí Thiện không nhìn vào mắt cậu, sắc mặt có chút lạnh lùng.
Thẩm Ngôn rơi vào trầm tư.
Ngay lúc mà Bạch Chí Thiện cho rằng cậu sẽ để mình đi.
“À, vậy thì đổi thời gian đi.”
Bạch Chí Thiện: “…”
. . .
Bạch Chí Thiện trở về phòng học.
Phòng học không khóa cửa, nhưng nếu có thể không về thì sẽ chẳng có ai về giờ này cả.
Cô ngồi ở vị trí của mình, phòng học trống vắng, im lặng chỉ có mình cô.
Tấm rèm bị gió từ bên ngoài thổi qua, khẽ lay động.
Bạch Chí Thiện chôn mặt trong khuỷu tay, hít vào một hơi thật sâu.
Không để ý là được.
Chẳng có gì ghế gớm cả.
Sau này trốn là được.
Làm tốt mặt tâm lý rồi, Bạch Chí Thiện ngẩng đầu, lấy đề toàn từ trong ngăn bàn, mở ra đặt lên bàn.
Làm xong một đề, trong lúc cô lật tờ đề tiếp theo, Bạch Chí Thiện ngừng bút.
Đổi thời gian nghĩa là lúc nào?
Người xấu… Không thể gặp gỡ người xấu…
Trong lòng Bạch Chí Thiện lúc này đã đánh cái người tên Thẩm Ngôn tới sưng mặt sưng mũi lên rồi.
. . .
Thời gian tan học buổi chiều.
Ở cổng trường, học sinh chen chúc nhau đi ra ngoài.
Bạch Chí Thiện đi ra khỏi phòng học liền rẽ sang bên phải, đi vào lối đi bộ.
Bóng cây in xuống mặt đất, gió nhẹ thổi qua xe cộ đi tới đi lui, cuối cùng gặp đèn đỏ nên đi chậm rồi dừng lại, thỉnh thoảng sẽ truyền tới tiếng phanh xe.
Có một nhóm nam sinh cưỡi xe đạp mang theo gió chạy ngang qua, bóng dáng tràn đầy tuổi thanh xuân tươi đẹp.
“Bạch Chí Thiện?”
Lương Bắc đạp xe, nhìn thấy một hình bóng ở phía trước.
“A! Bạch Chí Thiện kìa! Cậu có muốn ra đó chào hỏi một tiếng không?”
Vẻ mặt không chắc chắn của Lương Bắc ban nãy đã chuyển mode thành hóng hớt xem kịch hay.
Một ánh mắt Thẩm Ngôn cũng lười cho cậu ta, cậu tháo một bên tai nghe xuống, nắm lấy tay phanh, vang lên tiếng “kít” nhỏ, dừng lại trước đèn đỏ.
“Cậu đi đi, đưa người ta tới trước mặt tôi thì càng tốt.”
Thẩm Ngôn làm ra tư thế mời cậu ta.
Lương Bắc cười ha ha:
“Ái chà chà Minh Tử, cậu nhìn Thẩm Ngôn kìa, giống như đang sợ hãi gì đó.”
Người được gọi là Minh Tử cũng rất nể mặt Lương Bắc mà nhìn về phía này. Ánh mắt Thẩm Ngôn lạnh nhạt, liếc mắt nhìn cậu ta một cái:
“Nhìn cái gì, cất mắt đi.”
Minh Tử: “Thẩm Ngôn, cậu thật sự coi trọng Bạch Chí Thiện?”
“Mới quen biết được bao nhiêu chứ, nói coi trọng rồi coi trọng luôn?”
“Cũng đã cưỡng hôn con gái nhà người ta rồi, cậu nói thử xem?” Vẻ mặt Lương Bắc bên cạnh thật sự là thiếu đòn.
“Ồ woaaaaaaaa ~”
“Má nó! Cưỡng hôn luôn!”
Thẩm Ngôn ngoảnh mặt làm ngơ, rút ra di động, tin tức không ngừng hiện ra trên màn hình.
Mấy nam sinh kia trêu chọc xong rồi thì lập tức giải tán, người nào người nấy đều lấy điện thoại ra nghịch.
Thẩm Ngôn chống chân xuống đất để giữ thăng bằng, cổ áo đồng phục hơi mở, có thể nhìn thấy xương quai xanh mơ hồ. Quần đồng phục có chút ngắn, lộ ra mắt cá chân đẹp đẽ, cùng màu da trắng.
Tóc mái trên trán rũ xuống, ánh nắng chiếu xuống như đang phát sáng.
Đèn xanh sáng.
Ô tô, xe điện, nối đuôi nhau như con rắn mà di chuyển về phía trước.
Cất điện thoại đi, một lần nữa nắm lấy tay lái.
Thẩm Ngôn nhìn về một hướng, sau đó đạp xe.
. . .
“Cô giáo Lý, làm phiền cô rồi ạ.”
“Không cần khách sáo với cô. Nào, Kỳ Kỳ, đi cùng chị gái em đi.”
Bạch Kỳ Kỳ buông tay cô giáo Lý, vẻ mặt ngoan ngoãn nắm lấy tay của Bạch Chí Thiện, ánh mắt sợ hãi cúi đầu chào cô giáo Lý:
“Cảm ơn cô giáo, tạm biệt.”
Bạch Chí Thiện không có anh trai hay chị gái, cô chỉ có một em gái là Kỳ Kỳ, năm nay đang học tiểu học năm hai. Xuất phát từ sự an toàn, mỗi ngày sau khi tan học, Bạch Chí Thiện đều sẽ đi đón cô bé.
Hai chị em cả đường trở về không nói một câu nào.
Vừa mới tiến vào cửa nhà, đổi giày ở huyền quan, Bạch Chí Thiện cầm lấy cặp sách của Kỳ Kỳ, cô nhấc chân thay giày, quét một lượt ở tủ giày.
Không có nhà.
“Về phòng làm bài tập trước đi, lát nữa chị sẽ gọi em ra ăn cơm.”
Bạch Kỳ Kỳ mở to đôi mắt, gật đầu.
Bạch Chí Thiện xoa đầu cô bé, đặt balo lên sofa trong phòng khách, sau đó đi vào bếp.
Mở nồi cơm điện, trống không.
Buộc hết tóc lên, cô rửa sạch tay, bắt đầu vo gạo.
Nấu cơm xong, Bạch Chí Thiện mở tủ lạnh, lấy rau và thịt.
Bận rộn hơn một giờ, cuối cùng cũng làm xong một bàn đồ ăn.
Bạch Chí Thiện bưng đồ ăn đặt lên bàn cơm.
Lúc này, cửa mở ra, Bạch Vĩ Hồng đã về, mang theo một thân nồng nặc mùi rượu, vô cùng gay mũi.
Động tác của Bạch Chí Thiện cứng đờ.
Bạch Vĩ Hồng lảo đảo đi tới, ngồi lên ghế sofa.
“Làm xong cơm rồi à? Vốn dĩ ba còn muốn về sớm để nấu cơm cho các con… A!”
“… Vâng.”
“Ba, ba cũng tới ăn cơm ạ.”
Bạch Vĩ Hồng xua tay, đôi mắt mơ hồ, dựa người lên ghế sofa, không biết đang làu bàu cái gì.
Đi tới phòng, gọi Kỳ Kỳ ra ăn cơm.
Bạch Kỳ Kỳ nhìn Bạch Vĩ Hồng ngồi trên ghế sofa, đôi chân đang nhảy chân sáo lập tức trở nên quy củ.
Hai người ăn cơm xong, Bạch Chí Thiện thu dọn chén đũa.
“Chị, em có một đề bài khó lắm, chị vào giúp em với.”
“Ừm, đợi chị dọn xong rồi vào giúp em.”.”
Dọn dẹp xong xuôi, Bạch Chí Thiện nhìn người đang ngồi trên sofa. Cô do dự vài giây, cuối cùng vẫn cầm một ly nước giải rượu, đẩy cánh tay Bạch Vĩ Hồng.
“Ba, uống trà đi ạ.”
Bạch Vĩ Hồng nhíu mày mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt của Bạch Chí Thiện, cánh tay nâng lên vô tình chạm phải cốc nước cô đang cầm.
“Leng keng” một tiếng vang vọng.
Nước đổ đầy đất.
“Tiện nhân!!” (Lời của Beta: Tui năm nay 15 tuổi r mà tôi chưa gặp cái trường hợp nào mà nó như thế này bao giờ.)
Bạch Vĩ Hồng giống như biến thành một người khác, vẻ mặt tức giận vặn vẹo, trừng mắt nhìn cô.
Thân hình Bạch Chí Thiện run lên. Giây tiếp theo, Bạch Vĩ Hồng nắm lấy tóc cô, đứng dậy kéo cô đi đến chỗ khác.( Phải tui là tui mèo méo meo cho mấy phát rồi.)
Bạch Kỳ Kỳ nghe thấy tiếng rơi vỡ thì mở cửa phòng ra ngoài, thế mà lại thấy một màn này. Cô bé lập tức khóc lên, không ngừng kêu: “Ba… Đừng mà… Ba dừng lại đi… Ba…”
“Kỳ Kỳ, em ra đây làm gì! Trở về phòng đi!” Bạch Chí Thiện la lớn về phía cô bé.
Sau khi Bạch Chí Thiện thay bộ quần áo thể thao xong, cô đóng cánh cửa tủ lại, trong không gian vang lên một tiếng “bang”.
Bạch Chí Thiện nhắm mắt, đôi môi tới bây giờ vẫn nóng cháy như lửa, trái tim cũng đập nhanh tới không tin được.
Cảnh tượng kia lại một lần nữa hiện lên trong đầu, hơi thở ấm áp, đôi mắt đẹp gần trong gang tấc…… Muốn quên cũng không quên được.
Sau khi áp chế hết các loại cảm xúc khác nhau, Bạch Chí Thiện đi ra ngoài.
Trên hành lang có không ít học sinh đi qua đi lại, đặc biệt là ở quầy bán quà vặt, bọn họ chen lấy xô đẩy, một hai người thì cầm túi này chai kia đi ra.
Giờ ăn trưa đã tới.
Bạch Chí Thiện hòa lẫn vào dòng người, đi tới nhà ăn.
Lấy đồ ăn xong, cô tìm nơi có ít người, ngồi xuống.
Chiếc quạt điện quay qua quay lại, vang lên những âm thanh khá lớn, thổi vào những người đang ngồi ăn cơm.
Trong nhà ăn rộn ràng náo nhiệt, tiếng nói chuyện vang lên không ngừng.
Bạch Chí Thiện cúi đầu, chuyên tâm ăn cơm.
“A! Đó là Thẩm Ngôn, Lương Bắc?”
“Gì cơ? Không nhìn thấy.”
Mấy nữ sinh ngồi phía trên, cách chỗ của Bạch Chí Thiện một hàng ghế, đang ngẩng đầu, đôi mắt hướng về nơi nào đó tìm kiếm.
Bạch Chí Thiện vùi mặt vào ăn cơm.
Một chiếc đũa bị người nào đó bắt lấy, cọ xát vào nhau phát ra âm thanh nhỏ.
“Ăn cái gì? Các cậu quyết định đi.”
Thẩm Ngôn cùng Lương Bắc đi cùng hội bạn, cậu đứng ở cuối hàng, nhìn di động.
“Nào, nào, nào! Kéo búa bao, cậu thắng ăn khoai tây xào thịt gà, tôi thắng ăn cà chua xào trứng gà.”
Mấy người chán muốn chết, động tác trên tay không tập trung, vẻ mặt chẳng sao cả.
Lương Bắc nhìn nhiều cũng quen, không phản ứng gì cả.
“Chủ nhiệm tới nhà ăn ăn cơm á?!”
Không biết ai nói ra một câu, mấy người đang xếp hàng nhận cơm khẽ run rẩy.
Lương Bắc thấy Thẩm Ngôn vẫn còn thản nhiên nhìn điện thoại, xoay người “ồ” lên mấy tiếng, đồng thời còn dùng khuỷu tay huých vào tay cậu.
Thẩm Ngôn tắt điện thoại, cất vào trong túi.
Ngẩng đầu thấy trước mặt vẫn còn mười mấy người, cậu nhìn Lương Bắc, nói:
“Tôi đi tìm chỗ ngồi, đồ ăn cậu muốn lấy gì cũng được.”
“OK.”
Thẩm Ngôn rời khỏi khu vực xếp hàng, nhìn thẳng phía trước, sau đó đi về nơi ít người.
Chỗ này cũng đủ để nhóm người bọn họ ngồi, Thẩm Ngôn không suy nghĩ gì, ngồi xuống.
Mấy bạn học đang ăn cơm gần đó thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn về phía cậu.
Bạch Chí Thiện vẫn duy trì động tác cúi đầu, lúc này cổ có chút mỏi. Cô há miệng ăn một thìa cơm trắng, thong thả ngẩng đầu.
“Ặc!”
Bạch Chí Thiện che miệng lại, khó khăn lắm mới khiến mình không bị buồn cười tới nỗi muốn sặc cơm.
Cách một cái bàn, Thẩm Ngôn ngồi ở phía đối diện, bên trái cô.
Bạch Chí Thiện khó khăn nuốt miếng cơm này xuống, lấy mặt thường nhìn cũng thấy gương mặt cô phiếm hồng.
Lại cúi đầu một lần nữa.
“Chí Thiện!”
Nương theo âm thanh này, trái tim nhỏ bé của Bạch Chí Thiện nảy lên một cái.
“Trùng hớp quá! Đã gặp nhau rồi thì cùng ăn đi!”
Lớp trưởng lớp thể dục Trần Ân bưng khay cơm đặt mông ngồi xuống bên cạnh cô.
Trần Ân là kiểu người rất dễ bắt chuyện hoặc làm quen với người khác. Đôi khi giống như nam sinh vậy, là người nhiệt tình, thích vận động, có làn da màu lúa mạch.
“Tiết thể dục hôm nay cảm ơn cậu nhé. Lúc nào rảnh rỗi tớ mời cậu đi ăn gì đó nha. À buổi chiều ngày mai thì thế nào? Cạnh trường mình có một quán trà sữa mới mở, bọn mình đi nếm thử đi?”
Thẩm Ngôn nghe được cái tên “Chí Thiện” thì cũng đã phát hiện ra cô. Lúc này cậu đang im lặng nhìn chằm chằm cô.
Đầu óc Bạch Chí Thiện có chút rối rắm, cô mạnh mẽ ép bản thân phải bình tĩnh lại.
“Không, không cần, cảm ơn.”
“Như vậy sao được, không mời cậu ăn cái gì thì tớ sẽ cảm thấy khó chịu lắm. Trước đây cậu cũng giúp tớ cất đồ rất nhiều lần rồi, lần này kệ cậu nói gì, tớ nhất định phải…”
“Buổi chiều ngày mai tớ có việc rồi. Cậu đừng khách sáo với tớ, mấy việc nhỏ này không là gì cả.”
“A… Vậy thì…” Khuôn mặt Trần Ân hiện lên vẻ thất vọng.
Bạch Chí Thiện thấy cô ấy như vậy, trong lòng cũng cảm thấy không chịu nổi, huống chi Thẩm Ngôn vẫn còn đang ngồi đối diện…
Cô cảm thấy rất nóng nảy, lúc này chỉ muốn chạy đi lập tức.
“Thật xin lỗi, tớ ăn no rồi, đi trước nhé.”
Khi cô đứng dậy, Thẩm Ngôn ở phía đối diện cũng đứng lên, rời khỏi chỗ này.
Toàn thân Bạch Chí Thiện hơi thả lỏng, cô cắn môi dưới, nhanh chóng đi khỏi đó.
Đi vào chỗ cất khay đồ ăn, Bạch Chí Thiện cất xong rồi, xoay người lại đi được nửa bước thì Thẩm Ngôn đã đứng chắn trước mặt cô.
Nếu như Bạch Chí Thiện biết người này là Thẩm Ngôn, cô sẽ sửng sốt, nhưng lúc này cô đang muốn đi lướt qua người cậu.
Cô vừa nhấc chân, người kia cũng đi về hướng bên này.
Cô nghi hoặc ngẩng đầu.
Đôi con người đẹp đẽ của Thẩm Ngôn nhìn thẳng vào cô:
“Nói chuyện?”
Nhìn thấy người này là Thẩm Ngôn, trái tim của Bạch Chí Thiện trong chớp mắt như bị bóp chặt, hình ảnh không nên nhớ lại một lần nữa không chịu khống chế mà hiện lên trong đầu.
“Không được. Tớ… Không có thời gian.”
Bạch Chí Thiện không nhìn vào mắt cậu, sắc mặt có chút lạnh lùng.
Thẩm Ngôn rơi vào trầm tư.
Ngay lúc mà Bạch Chí Thiện cho rằng cậu sẽ để mình đi.
“À, vậy thì đổi thời gian đi.”
Bạch Chí Thiện: “…”
. . .
Bạch Chí Thiện trở về phòng học.
Phòng học không khóa cửa, nhưng nếu có thể không về thì sẽ chẳng có ai về giờ này cả.
Cô ngồi ở vị trí của mình, phòng học trống vắng, im lặng chỉ có mình cô.
Tấm rèm bị gió từ bên ngoài thổi qua, khẽ lay động.
Bạch Chí Thiện chôn mặt trong khuỷu tay, hít vào một hơi thật sâu.
Không để ý là được.
Chẳng có gì ghế gớm cả.
Sau này trốn là được.
Làm tốt mặt tâm lý rồi, Bạch Chí Thiện ngẩng đầu, lấy đề toàn từ trong ngăn bàn, mở ra đặt lên bàn.
Làm xong một đề, trong lúc cô lật tờ đề tiếp theo, Bạch Chí Thiện ngừng bút.
Đổi thời gian nghĩa là lúc nào?
Người xấu… Không thể gặp gỡ người xấu…
Trong lòng Bạch Chí Thiện lúc này đã đánh cái người tên Thẩm Ngôn tới sưng mặt sưng mũi lên rồi.
. . .
Thời gian tan học buổi chiều.
Ở cổng trường, học sinh chen chúc nhau đi ra ngoài.
Bạch Chí Thiện đi ra khỏi phòng học liền rẽ sang bên phải, đi vào lối đi bộ.
Bóng cây in xuống mặt đất, gió nhẹ thổi qua xe cộ đi tới đi lui, cuối cùng gặp đèn đỏ nên đi chậm rồi dừng lại, thỉnh thoảng sẽ truyền tới tiếng phanh xe.
Có một nhóm nam sinh cưỡi xe đạp mang theo gió chạy ngang qua, bóng dáng tràn đầy tuổi thanh xuân tươi đẹp.
“Bạch Chí Thiện?”
Lương Bắc đạp xe, nhìn thấy một hình bóng ở phía trước.
“A! Bạch Chí Thiện kìa! Cậu có muốn ra đó chào hỏi một tiếng không?”
Vẻ mặt không chắc chắn của Lương Bắc ban nãy đã chuyển mode thành hóng hớt xem kịch hay.
Một ánh mắt Thẩm Ngôn cũng lười cho cậu ta, cậu tháo một bên tai nghe xuống, nắm lấy tay phanh, vang lên tiếng “kít” nhỏ, dừng lại trước đèn đỏ.
“Cậu đi đi, đưa người ta tới trước mặt tôi thì càng tốt.”
Thẩm Ngôn làm ra tư thế mời cậu ta.
Lương Bắc cười ha ha:
“Ái chà chà Minh Tử, cậu nhìn Thẩm Ngôn kìa, giống như đang sợ hãi gì đó.”
Người được gọi là Minh Tử cũng rất nể mặt Lương Bắc mà nhìn về phía này. Ánh mắt Thẩm Ngôn lạnh nhạt, liếc mắt nhìn cậu ta một cái:
“Nhìn cái gì, cất mắt đi.”
Minh Tử: “Thẩm Ngôn, cậu thật sự coi trọng Bạch Chí Thiện?”
“Mới quen biết được bao nhiêu chứ, nói coi trọng rồi coi trọng luôn?”
“Cũng đã cưỡng hôn con gái nhà người ta rồi, cậu nói thử xem?” Vẻ mặt Lương Bắc bên cạnh thật sự là thiếu đòn.
“Ồ woaaaaaaaa ~”
“Má nó! Cưỡng hôn luôn!”
Thẩm Ngôn ngoảnh mặt làm ngơ, rút ra di động, tin tức không ngừng hiện ra trên màn hình.
Mấy nam sinh kia trêu chọc xong rồi thì lập tức giải tán, người nào người nấy đều lấy điện thoại ra nghịch.
Thẩm Ngôn chống chân xuống đất để giữ thăng bằng, cổ áo đồng phục hơi mở, có thể nhìn thấy xương quai xanh mơ hồ. Quần đồng phục có chút ngắn, lộ ra mắt cá chân đẹp đẽ, cùng màu da trắng.
Tóc mái trên trán rũ xuống, ánh nắng chiếu xuống như đang phát sáng.
Đèn xanh sáng.
Ô tô, xe điện, nối đuôi nhau như con rắn mà di chuyển về phía trước.
Cất điện thoại đi, một lần nữa nắm lấy tay lái.
Thẩm Ngôn nhìn về một hướng, sau đó đạp xe.
. . .
“Cô giáo Lý, làm phiền cô rồi ạ.”
“Không cần khách sáo với cô. Nào, Kỳ Kỳ, đi cùng chị gái em đi.”
Bạch Kỳ Kỳ buông tay cô giáo Lý, vẻ mặt ngoan ngoãn nắm lấy tay của Bạch Chí Thiện, ánh mắt sợ hãi cúi đầu chào cô giáo Lý:
“Cảm ơn cô giáo, tạm biệt.”
Bạch Chí Thiện không có anh trai hay chị gái, cô chỉ có một em gái là Kỳ Kỳ, năm nay đang học tiểu học năm hai. Xuất phát từ sự an toàn, mỗi ngày sau khi tan học, Bạch Chí Thiện đều sẽ đi đón cô bé.
Hai chị em cả đường trở về không nói một câu nào.
Vừa mới tiến vào cửa nhà, đổi giày ở huyền quan, Bạch Chí Thiện cầm lấy cặp sách của Kỳ Kỳ, cô nhấc chân thay giày, quét một lượt ở tủ giày.
Không có nhà.
“Về phòng làm bài tập trước đi, lát nữa chị sẽ gọi em ra ăn cơm.”
Bạch Kỳ Kỳ mở to đôi mắt, gật đầu.
Bạch Chí Thiện xoa đầu cô bé, đặt balo lên sofa trong phòng khách, sau đó đi vào bếp.
Mở nồi cơm điện, trống không.
Buộc hết tóc lên, cô rửa sạch tay, bắt đầu vo gạo.
Nấu cơm xong, Bạch Chí Thiện mở tủ lạnh, lấy rau và thịt.
Bận rộn hơn một giờ, cuối cùng cũng làm xong một bàn đồ ăn.
Bạch Chí Thiện bưng đồ ăn đặt lên bàn cơm.
Lúc này, cửa mở ra, Bạch Vĩ Hồng đã về, mang theo một thân nồng nặc mùi rượu, vô cùng gay mũi.
Động tác của Bạch Chí Thiện cứng đờ.
Bạch Vĩ Hồng lảo đảo đi tới, ngồi lên ghế sofa.
“Làm xong cơm rồi à? Vốn dĩ ba còn muốn về sớm để nấu cơm cho các con… A!”
“… Vâng.”
“Ba, ba cũng tới ăn cơm ạ.”
Bạch Vĩ Hồng xua tay, đôi mắt mơ hồ, dựa người lên ghế sofa, không biết đang làu bàu cái gì.
Đi tới phòng, gọi Kỳ Kỳ ra ăn cơm.
Bạch Kỳ Kỳ nhìn Bạch Vĩ Hồng ngồi trên ghế sofa, đôi chân đang nhảy chân sáo lập tức trở nên quy củ.
Hai người ăn cơm xong, Bạch Chí Thiện thu dọn chén đũa.
“Chị, em có một đề bài khó lắm, chị vào giúp em với.”
“Ừm, đợi chị dọn xong rồi vào giúp em.”.”
Dọn dẹp xong xuôi, Bạch Chí Thiện nhìn người đang ngồi trên sofa. Cô do dự vài giây, cuối cùng vẫn cầm một ly nước giải rượu, đẩy cánh tay Bạch Vĩ Hồng.
“Ba, uống trà đi ạ.”
Bạch Vĩ Hồng nhíu mày mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt của Bạch Chí Thiện, cánh tay nâng lên vô tình chạm phải cốc nước cô đang cầm.
“Leng keng” một tiếng vang vọng.
Nước đổ đầy đất.
“Tiện nhân!!” (Lời của Beta: Tui năm nay 15 tuổi r mà tôi chưa gặp cái trường hợp nào mà nó như thế này bao giờ.)
Bạch Vĩ Hồng giống như biến thành một người khác, vẻ mặt tức giận vặn vẹo, trừng mắt nhìn cô.
Thân hình Bạch Chí Thiện run lên. Giây tiếp theo, Bạch Vĩ Hồng nắm lấy tóc cô, đứng dậy kéo cô đi đến chỗ khác.( Phải tui là tui mèo méo meo cho mấy phát rồi.)
Bạch Kỳ Kỳ nghe thấy tiếng rơi vỡ thì mở cửa phòng ra ngoài, thế mà lại thấy một màn này. Cô bé lập tức khóc lên, không ngừng kêu: “Ba… Đừng mà… Ba dừng lại đi… Ba…”
“Kỳ Kỳ, em ra đây làm gì! Trở về phòng đi!” Bạch Chí Thiện la lớn về phía cô bé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.