Chương 6: Không phải
Băng Nãi
03/02/2021
Để mọi người chê cười rồi.
Một ngày nọ, Thẩm Rùa Đen rơi vào bể tình, gặp phải nước chảy xiết, chết đuối luôn. ——《 Thẩm Rùa Đen thuộc về quá khứ 》
“Về nhà xem lại các bài tập trong sách bài tập. Làm hết các bài tập trong đó. Đừng để tôi tra ra ai không làm bài tập về nhà. Tất cả mọi người tự giác lên một chút. Tôi sẽ kiểm tra bất cứ lúc nào. Tan học!”
Trong phòng học, một đám lấy điện thoại ra.
Ở khu dạy học đông nghịt người, nơi nào cũng có bóng dáng của học sinh.
Lớp phó phụ trách học tập vội vàng lên lấy một quyển sách luyện tập được bọc trong túi giấy plastic màu trắng.
Lương Bắc chuyển hướng của chiếc ghế dựa, ngồi đối diện với Thẩm Ngôn.
“Thẩm Ngôn, tôi chắc chắn với cậu một điều, lần này cậu sẽ không mệt.”
Thẩm Ngôn đi học không mang sách giáo khoa bị giáo viên bắt được, khiến cho giáo viên ấy nhớ kỹ tên. Lương Bắc cảm thấy mình cần phải “an ủi” Thẩm Ngôn một chút.
“Tất cả mọi chuyện đều rất khó nói, không cần tự tin thái quá đâu.”
Thẩm Ngôn dựa vào ghế, ngửa đầu, nhắm hai mắt lại, nói.
Minh Tử: “Tôi phục cậu đấy, lấy cái gì thì không lấy, lại đi lấy đúng sách giáo khoa toán học.”
Minh Tử nói xong thì giơ ngón cái lên với Lương Bắc.
“Đừng có vu khống tôi. Làm sao mà tôi quên cậu ta là thần đồng toán học chứ. Tôi cứ lấy bừa một quyển, sớm biết thì đã lấy hẳn hoi lại rồi.”
Sau đó.
“Bạch Chí Thiện sẽ tới, Thẩm Ngôn cậu nhất định không được mệt mỏi nhớ chưa?” Lương Bắc tính toán.
Khóe miệng Thẩm Ngôn khẽ hạ xuống, mở to mắt, đầu cúi xuống, phía sau, lưng cũng đã rời khỏi tựa ghế, chậm chạp nói:
“Nếu như tôi mệt, tôi với Minh Tử sẽ cùng làm bài tập…”
Thẩm Ngôn lấy bút bi, dùng đầu bút gõ lên sách bài tập trên bàn, ung dung nói:
“Cho cậu.”
“…” Quả không hổ danh là Thẩm vương! Thẩm vương muôn năm!
“Nếu Bạch Chí Thiện không tới tìm cậu thì sao?”
“Cậu làm bài tập cho tôi.”
Lương Bắc cảm thấy khá thú vị, vẻ mặt đã nắm chắc phần thắng:
“Tốt nhất là cậu nên chuẩn bị tinh thần làm bài tập hai lần đi.”
Thẩm Ngôn không hề nao núng, đặt bút xuống bàn, con người đen nhánh phẳng lặng như mặt nước mùa xuân, vẻ mặt bình tĩnh, khóe miệng hơi hạ xuống:
“Cậu cũng nên chuẩn bị tinh thần làm ba quyển vở bài tập đi.”
Lương Bắc: “…”
. . .
Bạch Chí Thiện nhìn quyển sách giáo khoa toán học này mà đầu phát trướng.
Bình thường khi viết vào notebook, cô đều sẽ cẩn thận xem đi xem lại. Vậy mà hôm nay lại không chú ý, cứ như là đi vào cõi thần tiên.
Bạch Chí Thiện buông trang giấy trong tay xuống, dừng bút, nhìn bạn học ở phía trước đang phát sách bài tập, lâm vào trầm tư.
Bạch Chí Thiện rất muốn làm người hỗ trợ, nhưng cô lại không biết mở miệng như thế nào.
Bạch Chí Thiện luôn luôn một thân một mình. Cô ngại phải làm phiền người khác, cũng không thích làm phiền người khác. Bởi vì không thân thiết gì cả.
Nhưng Bạch Chí Thiện không muốn gặp mặt Thẩm Ngôn. Cô trốn cậu còn không kịp, cho nên sẽ chẳng có chuyện tự mình chủ động tìm đến cửa đâu.
Bạch Chí Thiện lẳng lặng nhìn phía trước, lòng bàn tay khẽ mân mê vành tai của mình.
Một lát sau.
“Triệu Lị.”
Khuôn mặt Triệu Lị hiện lên vẻ kinh ngạc, mang theo chút không thể tin được, hỏi:
“Có… Có chuyện gì à?”
“Cậu biết Thẩm Ngôn không?”
“Cũng không tính là biết, tớ chỉ biết mỗi tên của cậu ấy thôi.”
“Cậu ấy học ở lớp nào, cậu biết không?”
“Lớp thực nghiệm khoa học tự nhiên.”
Nghe vậy, Bạch Chí Thiện người.
“Cậu ấy ngồi ở vị trí nào, cậu biết không?”
“Cái này thì tớ không rõ lắm.”
“Nhưng mà tớ có thể hỏi giúp cậu một chút. Tớ có một bạn tốt ở lớp thực nghiệm lý.”
“À không cần đâu, cảm ơn cậu.”
Lại như vậy nữa.
Lần này, Triệu Lị không nhịn nữa, nói:
“Cậu là bạn cùng bàn của tớ, việc nhỏ như thế này tớ có thể giúp cậu, tớ cảm thấy không phiền hà một chút nào. Chí Thiện, cậu có thể… đừng bài xích người ngoài được không? Mọi người đều là bạn học. Cho nên những chuyện giúp đỡ lẫn nhau là lẽ đương nhiên mà.”
Trước tiên, Bạch Chí Thiện ngạc nhiên, sau đó, đôi mắt hiện lên vẻ áy náy, gật đầu:
“Xin lỗi, tớ làm cậu không thoải mái rồi.”
Triệu Lị lại nghẹn cứng họng, nhất thời không biết nên nói gì cho tốt nữa.
Cuối cùng, dưới sự giúp đỡ của Triệu Lị, Bạch Chí Thiện đã biết chỗ ngồi cụ thể của Thẩm Ngôn.
“Bạn cùng bàn của cậu thích Thẩm Ngôn à? Nhìn dáng vẻ giống như là muốn tặng đồ của Thẩm Ngôn ấy.”
“Không có, cậu ấy không phải kiều người thích yêu sớm đâu. Chắc là có chuyện gì đó rồi. Tóm lại, cậu giúp tớ chuyện ngày hôm nay, hôm nào bọn mình đi dạo phố để tớ cảm ơn nhé.”
“Được đó! Nhưng mà nói thật nè, con gái ở lớp văn các cậu thật xinh đẹp đó. Bạn cùng bàn của cậu giống như công chúa Bạch Tuyết ý, đúng chuẩn làn da trắng như tuyết.”
. . .
Giữa trưa, thời gian tan học.
Lương Bắc – Người đã chờ Bạch Chí Thiện cả buổi sáng, cảm thấy có mùi nguy hiểm. Nhìn Thẩm Ngôn đang mở khóa xe đạp, trên mặt không có cảm xúc thừa thãi nào cả.
“Sao hôm nay cậu không tới nhà ăn?”
“Về nhà tắm rửa.” Thẩm Ngôn đáp.
“Chẳng phải lần trước cậu gặp Bạch Chí Thiện ở nhà ăn à? Không quyết tâm theo đuổi người ta nữa hả?” Lương Bắc khinh bỉ nói.
Mở khóa xong, Thẩm Ngôn nắm lấy tay lái, giọng điệu nhàn nhạt:
“Dây dưa không xong? Tôi theo đuổi bạn gái thì liên quan gì đến cậu? Tự quản chính mình đi, được không?”
Đám người Minh Tử đứng bên cạnh nhìn nộ dạng sa sút của Lương Bắc, không nhìn được mà bật cười.
“Hoàn Thượng không vội, thái giám đã vội.”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha…”
“Cả buổi sáng mà vẫn chưa thấy Bạch Chí Thiện, Lương Bắc nóng nảy đây mà, cho nên mới càu nhàu chút xíu.”
“Lương Bắc à, tôi nghĩ cậu vẫn nên làm xong bài tập của mình trước đi. Tôi sợ cậu làm không xong đây, ba quyển chứ đâu ít gì.”
Lương Bắc: “Các cậu đừng cưới quá sớm. Còn thời gian buổi chiều nữa, đừng kết luận sớm.”
Thẩm Ngôn không tham gia vào đề tài của bọn họ, đạp xe đạp, nói một câu “đi đây”, rồi phóng đi mất dạng.
Cuối cùng, cậu dừng lại ở cổng trường, bảo vệ chờ cậu lấy thẻ học sinh ra.
Học sinh trong trường trở về giữa trưa và buổi chiều không nhiều. Đại đa số mọi người sẽ ở lại trường học. Còn nếu như muốn ra ngoài thì phải trình thẻ học sinh.
Hai chân cậu chống xuống mặt đất, hơi nâng vành mũ, đưa tay vào trong túi.
Trống không.
Để quên thẻ học sinh trên lớp rồi.
. . .
Bạch Chí Thiện đứng ở hành lang, ngẩng đầu nhìn lớp nào đó ở tầng ba. Xác định không có ai, cô nhìn sách giáo khoa toán học của Thẩm Ngôn trong tay, môi hồng mím lại.
Cứ như vậy đi.
Bạch Chí Thiện đi lên lầu 3, đi tới trước cửa lớp thực nghiệm khoa học tự nhiên.
Phòng học trống không, đã không có người từ lâu.
Bạch Chí Thiện nhìn hai bên hành lang, sau đó cô nhấc chân đi tới chỗ ngồi của Thẩm Ngôn.
Chỗ ngồi của cậu cũng là ở bên cạnh cửa sổ, vẫn là chỗ cuối cung.
Bàn học không nhiễm một hạt bụi, chỉ có thẻ học sinh nằm trên mặt bàn, vì thường xuyên mở ra nên có hơi phồng lên.
Gió nhẹ lơ đãng thổi vào, mở ra lớp vỏ màu đỏ của thẻ học sinh. Khuôn mặt thiếu niên có đôi mắt trong veo cứ thế rơi vào mắt của Bạch Chí Thiện.
Mĩ mắt Bạch Chí Thiện giật giật, theo bản năng đưa tay khép lại, hai giây sau, cảm thấy bàn tay như bị bỏng nên lập tức thu tay lại.
Cô đặt sách giáo khoa toán học lên thẻ học sinh, sau đó muốn xoay người rời đi.
Bạch Chí Thiện còn chưa ra khỏi phòng học của lớp thực nghiệm khoa học tự nhiên. Bước chân cô ngừng lại, tựa như nghĩ ra gì đó, vội vàng trở lại lớp học của mình. Lấy một quyển sổ ghi chép ra, dùng bút viết lên đó mấy chữ. Xong xuôi thì xé nó ra, sau đó lại vội vàng chạy lên tầng ba. Mở bừa một trang sách giáo khoa toán học của Thẩm Ngôn, kẹp vào trong đó.
Để phòng việc Thẩm Ngôn không thấy được, Bạch Chí Thiện cố tình để nó thừa ra một phần giấy ở bên ngoài.
Thẩm Ngôn đi tới phòng học thì nhìn thấy cô đang đứng bên cạnh chỗ ngồi của cậu, đưa lưng về phía cậu, rất cẩn thận làm gì đó.
Bạch Chí Thiện làm xong tất cả mọi thứ, cảm thấy vậy là đủ rồi, cuối cùng vuốt thẳng tờ giấy trắng, nhìn lại một lần nữa rồi chậm rãi xoay người rời đi.
Bỗng nhiên, Bạch Chí Thiện như bị dọa sợ, cô lùi lại mấy bước. Vướng phải bàn học ở bên cạnh, sợ bị ngã, theo bản năng chống tay lên mặt bàn.
Thẩm Ngôn cách cô vài bước chân, vành mũ che đi phần nào khuôn mặt điển trai của cậu, giống như một bóng ma. Không thấy được cảm xúc trên mặt cậu lúc này, chỉ có khóe môi hơi cong lên mà thôi.
“Bạch Chí Thiện.” Trong giọng nói của cậu có chưa ý cười.
“Cậu đang làm gì vậy?”
Bạch Chí Thiện điều chỉnh lại trái tim đang đập nhanh của mình, tựa như một đứa trẻ làm chuyện xấu bị người lớn phát hiện vậy, vẻ mặt vô cùng mất tự nhiên.
Thấy mình đang chống tay lên bàn học của Thẩm Ngôn, hơn nữa còn đè lên thẻ học sinh của cậu. Bạch Chí Thiện giống như bị bỏng tay mà rụt về.
Không thể… Không thể ở đây nữa!
Giây tiếp theo, Bạch Chí Thiện muốn lướt qua người cậu, chạy trối chết.
Động tác của Thẩm Ngôn còn nhanh hơn. Nhấc chân đặt lên cái ghế bên trái của cô, chặn đường đi của cô.
Bạch Chí Thiện ngây ngốc hoàn toàn, trong thoáng chốc, đại não trống rỗng, không có động tác tiếp theo.
“Nếu không thì bây giờ chúng ta nói chuyện nhé?”
“Nói… Nói chuyện gì?”
Đột nhiên, Thẩm Ngôn cúi người. Vẻ mặt Bạch Chí Thiện hoảng loạn, ngước mắt nhìn cậu.
Trong nháy mắt, giống như quay trở lại ngày ở kho thiết bị thể dục hôm ấy, binh hoang mã loạn*, trở tay không kịp.
[* rối loạn; loạn lạc; hoảng loạn; nhốn nháo hoảng loạn.]
Bạch Chí Thiện mở to mắt, phủ một lớp phòng bị.
Thẩm Ngôn đưa tay lướt qua người cô, cầm lấy thẻ học sinh trên mặt bàn, chỉ trong chớp mắt đã thu tay lại.
Thẩm Ngôn bỏ thẻ học sinh vào trong túi, liếc nhìn sách giáo khoa toán học trên mặt bàn. Một lần nữa đặt ánh mắt lên người cô, đưa tay nâng sách giáo khoa toán học lên.
“Không phải tôi để sách ở chỗ của cậu.”
Một lúc lâu sau.
“Ừ.”
“Là bạn tôi tự tiện lấy sách của tôi rồi đặt ở chỗ của cậu, chứ đây không phải là ý của tôi.”
“Ừm, biết rồi.”
Bạch Chí Thiện nhìn cái chân vẫn còn đang đặt trên ghế của Thẩm Ngôn, tựa như cậu chẳng có ý định thu chân lại. Khóe miệng cô giật giật, đang chuẩn bị bảo cậu đặt chân xuống.
“Về chuyện hôn cậu hôm trước, là tôi đường đột, lúc đó không thể khống chế được, xin lỗi cậu.”
Bạch Chí Thiện không nói nên lời, khuôn mặt dần dần nóng lên.
Người này… Người này, sao lại có thể bình tĩnh và dễ dàng nói về chuyện đó cơ chứ? Chuyện đó khiến cô trăn trở mỗi khi nghĩ tới và rất bối rối khi phải nói tới nó nữa.
Hơn nữa, cái gì mà không thể khống chế được chứ? Trong lúc nhất thời, Bạch Chí Thiện cố gắng áp chế lửa giận trong lòng.
“Có phải chỉ cần là nữ sinh mà cậu nhìn thấy thì cậu đều sẽ hôn không?”
Phòng học vô cùng im ắng, tấm rèm cửa sổ nhẹ nhàng tung bay, ánh mặt trời chói chang từ bên ngoài chiếu vào, chim chóc đậu trên những cành câu, đứng rỉa bộ lông của mình.
Ánh mắt người thanh niên thẳng thắn, chân thành. Giữa hai lông mày lại có một vẻ hào hùng hiếm thấy. Làm sao có thể là loại người trơ trẽn lợi dụng người khác để chiếm tiện nghi cơ chứ?
Nói chung là ban nãy do cô xúc động, hiện tại lại cảm thấy hối hận vì đã nói như vậy.
“Không phải.”
Bạch Chí Thiện bị cảm giác áy náy bao phủ, cúi đầu xuống, muốn trốn từ bên kia. Ngón tay của Thẩm Ngôn đặt trên mặt bàn học ở bên phải của Bạch Chí Thiện. Một lần nữa chặn đường của cô.
“Chạy cái gì? Tôi còn chưa nói xong.”
“Tớ nhận lời xin lỗi của cậu. Cậu có thể cho tớ đi không?”
“Không thể.”
Bạch Chí Thiện: “…”
“… Cậu còn muốn nói gì nữa.” Ngữ khí của Bạch Chí Thiện càng ngày càng yếu ớt, đầu cúi thấp vô cùng.
“Tôi muốn nói gì, cậu biết mà.”
Bạch Chí Thiện nghe xong, vẻ mặt lãnh đạm của cô cuối cùng cũng không giữ được, vội vàng bịp kín hai tai.
Tôi không biết!
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm, để cậu sẵn sàng.”
Thẩm Ngôn dưng lại, biểu cảm chuyên chú và nghiêm túc. Từng câu từng chữ, âm thanh vô cùng mê người:
“Tôi muốn theo đuổi cậu.”
Một ngày nọ, Thẩm Rùa Đen rơi vào bể tình, gặp phải nước chảy xiết, chết đuối luôn. ——《 Thẩm Rùa Đen thuộc về quá khứ 》
“Về nhà xem lại các bài tập trong sách bài tập. Làm hết các bài tập trong đó. Đừng để tôi tra ra ai không làm bài tập về nhà. Tất cả mọi người tự giác lên một chút. Tôi sẽ kiểm tra bất cứ lúc nào. Tan học!”
Trong phòng học, một đám lấy điện thoại ra.
Ở khu dạy học đông nghịt người, nơi nào cũng có bóng dáng của học sinh.
Lớp phó phụ trách học tập vội vàng lên lấy một quyển sách luyện tập được bọc trong túi giấy plastic màu trắng.
Lương Bắc chuyển hướng của chiếc ghế dựa, ngồi đối diện với Thẩm Ngôn.
“Thẩm Ngôn, tôi chắc chắn với cậu một điều, lần này cậu sẽ không mệt.”
Thẩm Ngôn đi học không mang sách giáo khoa bị giáo viên bắt được, khiến cho giáo viên ấy nhớ kỹ tên. Lương Bắc cảm thấy mình cần phải “an ủi” Thẩm Ngôn một chút.
“Tất cả mọi chuyện đều rất khó nói, không cần tự tin thái quá đâu.”
Thẩm Ngôn dựa vào ghế, ngửa đầu, nhắm hai mắt lại, nói.
Minh Tử: “Tôi phục cậu đấy, lấy cái gì thì không lấy, lại đi lấy đúng sách giáo khoa toán học.”
Minh Tử nói xong thì giơ ngón cái lên với Lương Bắc.
“Đừng có vu khống tôi. Làm sao mà tôi quên cậu ta là thần đồng toán học chứ. Tôi cứ lấy bừa một quyển, sớm biết thì đã lấy hẳn hoi lại rồi.”
Sau đó.
“Bạch Chí Thiện sẽ tới, Thẩm Ngôn cậu nhất định không được mệt mỏi nhớ chưa?” Lương Bắc tính toán.
Khóe miệng Thẩm Ngôn khẽ hạ xuống, mở to mắt, đầu cúi xuống, phía sau, lưng cũng đã rời khỏi tựa ghế, chậm chạp nói:
“Nếu như tôi mệt, tôi với Minh Tử sẽ cùng làm bài tập…”
Thẩm Ngôn lấy bút bi, dùng đầu bút gõ lên sách bài tập trên bàn, ung dung nói:
“Cho cậu.”
“…” Quả không hổ danh là Thẩm vương! Thẩm vương muôn năm!
“Nếu Bạch Chí Thiện không tới tìm cậu thì sao?”
“Cậu làm bài tập cho tôi.”
Lương Bắc cảm thấy khá thú vị, vẻ mặt đã nắm chắc phần thắng:
“Tốt nhất là cậu nên chuẩn bị tinh thần làm bài tập hai lần đi.”
Thẩm Ngôn không hề nao núng, đặt bút xuống bàn, con người đen nhánh phẳng lặng như mặt nước mùa xuân, vẻ mặt bình tĩnh, khóe miệng hơi hạ xuống:
“Cậu cũng nên chuẩn bị tinh thần làm ba quyển vở bài tập đi.”
Lương Bắc: “…”
. . .
Bạch Chí Thiện nhìn quyển sách giáo khoa toán học này mà đầu phát trướng.
Bình thường khi viết vào notebook, cô đều sẽ cẩn thận xem đi xem lại. Vậy mà hôm nay lại không chú ý, cứ như là đi vào cõi thần tiên.
Bạch Chí Thiện buông trang giấy trong tay xuống, dừng bút, nhìn bạn học ở phía trước đang phát sách bài tập, lâm vào trầm tư.
Bạch Chí Thiện rất muốn làm người hỗ trợ, nhưng cô lại không biết mở miệng như thế nào.
Bạch Chí Thiện luôn luôn một thân một mình. Cô ngại phải làm phiền người khác, cũng không thích làm phiền người khác. Bởi vì không thân thiết gì cả.
Nhưng Bạch Chí Thiện không muốn gặp mặt Thẩm Ngôn. Cô trốn cậu còn không kịp, cho nên sẽ chẳng có chuyện tự mình chủ động tìm đến cửa đâu.
Bạch Chí Thiện lẳng lặng nhìn phía trước, lòng bàn tay khẽ mân mê vành tai của mình.
Một lát sau.
“Triệu Lị.”
Khuôn mặt Triệu Lị hiện lên vẻ kinh ngạc, mang theo chút không thể tin được, hỏi:
“Có… Có chuyện gì à?”
“Cậu biết Thẩm Ngôn không?”
“Cũng không tính là biết, tớ chỉ biết mỗi tên của cậu ấy thôi.”
“Cậu ấy học ở lớp nào, cậu biết không?”
“Lớp thực nghiệm khoa học tự nhiên.”
Nghe vậy, Bạch Chí Thiện người.
“Cậu ấy ngồi ở vị trí nào, cậu biết không?”
“Cái này thì tớ không rõ lắm.”
“Nhưng mà tớ có thể hỏi giúp cậu một chút. Tớ có một bạn tốt ở lớp thực nghiệm lý.”
“À không cần đâu, cảm ơn cậu.”
Lại như vậy nữa.
Lần này, Triệu Lị không nhịn nữa, nói:
“Cậu là bạn cùng bàn của tớ, việc nhỏ như thế này tớ có thể giúp cậu, tớ cảm thấy không phiền hà một chút nào. Chí Thiện, cậu có thể… đừng bài xích người ngoài được không? Mọi người đều là bạn học. Cho nên những chuyện giúp đỡ lẫn nhau là lẽ đương nhiên mà.”
Trước tiên, Bạch Chí Thiện ngạc nhiên, sau đó, đôi mắt hiện lên vẻ áy náy, gật đầu:
“Xin lỗi, tớ làm cậu không thoải mái rồi.”
Triệu Lị lại nghẹn cứng họng, nhất thời không biết nên nói gì cho tốt nữa.
Cuối cùng, dưới sự giúp đỡ của Triệu Lị, Bạch Chí Thiện đã biết chỗ ngồi cụ thể của Thẩm Ngôn.
“Bạn cùng bàn của cậu thích Thẩm Ngôn à? Nhìn dáng vẻ giống như là muốn tặng đồ của Thẩm Ngôn ấy.”
“Không có, cậu ấy không phải kiều người thích yêu sớm đâu. Chắc là có chuyện gì đó rồi. Tóm lại, cậu giúp tớ chuyện ngày hôm nay, hôm nào bọn mình đi dạo phố để tớ cảm ơn nhé.”
“Được đó! Nhưng mà nói thật nè, con gái ở lớp văn các cậu thật xinh đẹp đó. Bạn cùng bàn của cậu giống như công chúa Bạch Tuyết ý, đúng chuẩn làn da trắng như tuyết.”
. . .
Giữa trưa, thời gian tan học.
Lương Bắc – Người đã chờ Bạch Chí Thiện cả buổi sáng, cảm thấy có mùi nguy hiểm. Nhìn Thẩm Ngôn đang mở khóa xe đạp, trên mặt không có cảm xúc thừa thãi nào cả.
“Sao hôm nay cậu không tới nhà ăn?”
“Về nhà tắm rửa.” Thẩm Ngôn đáp.
“Chẳng phải lần trước cậu gặp Bạch Chí Thiện ở nhà ăn à? Không quyết tâm theo đuổi người ta nữa hả?” Lương Bắc khinh bỉ nói.
Mở khóa xong, Thẩm Ngôn nắm lấy tay lái, giọng điệu nhàn nhạt:
“Dây dưa không xong? Tôi theo đuổi bạn gái thì liên quan gì đến cậu? Tự quản chính mình đi, được không?”
Đám người Minh Tử đứng bên cạnh nhìn nộ dạng sa sút của Lương Bắc, không nhìn được mà bật cười.
“Hoàn Thượng không vội, thái giám đã vội.”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha…”
“Cả buổi sáng mà vẫn chưa thấy Bạch Chí Thiện, Lương Bắc nóng nảy đây mà, cho nên mới càu nhàu chút xíu.”
“Lương Bắc à, tôi nghĩ cậu vẫn nên làm xong bài tập của mình trước đi. Tôi sợ cậu làm không xong đây, ba quyển chứ đâu ít gì.”
Lương Bắc: “Các cậu đừng cưới quá sớm. Còn thời gian buổi chiều nữa, đừng kết luận sớm.”
Thẩm Ngôn không tham gia vào đề tài của bọn họ, đạp xe đạp, nói một câu “đi đây”, rồi phóng đi mất dạng.
Cuối cùng, cậu dừng lại ở cổng trường, bảo vệ chờ cậu lấy thẻ học sinh ra.
Học sinh trong trường trở về giữa trưa và buổi chiều không nhiều. Đại đa số mọi người sẽ ở lại trường học. Còn nếu như muốn ra ngoài thì phải trình thẻ học sinh.
Hai chân cậu chống xuống mặt đất, hơi nâng vành mũ, đưa tay vào trong túi.
Trống không.
Để quên thẻ học sinh trên lớp rồi.
. . .
Bạch Chí Thiện đứng ở hành lang, ngẩng đầu nhìn lớp nào đó ở tầng ba. Xác định không có ai, cô nhìn sách giáo khoa toán học của Thẩm Ngôn trong tay, môi hồng mím lại.
Cứ như vậy đi.
Bạch Chí Thiện đi lên lầu 3, đi tới trước cửa lớp thực nghiệm khoa học tự nhiên.
Phòng học trống không, đã không có người từ lâu.
Bạch Chí Thiện nhìn hai bên hành lang, sau đó cô nhấc chân đi tới chỗ ngồi của Thẩm Ngôn.
Chỗ ngồi của cậu cũng là ở bên cạnh cửa sổ, vẫn là chỗ cuối cung.
Bàn học không nhiễm một hạt bụi, chỉ có thẻ học sinh nằm trên mặt bàn, vì thường xuyên mở ra nên có hơi phồng lên.
Gió nhẹ lơ đãng thổi vào, mở ra lớp vỏ màu đỏ của thẻ học sinh. Khuôn mặt thiếu niên có đôi mắt trong veo cứ thế rơi vào mắt của Bạch Chí Thiện.
Mĩ mắt Bạch Chí Thiện giật giật, theo bản năng đưa tay khép lại, hai giây sau, cảm thấy bàn tay như bị bỏng nên lập tức thu tay lại.
Cô đặt sách giáo khoa toán học lên thẻ học sinh, sau đó muốn xoay người rời đi.
Bạch Chí Thiện còn chưa ra khỏi phòng học của lớp thực nghiệm khoa học tự nhiên. Bước chân cô ngừng lại, tựa như nghĩ ra gì đó, vội vàng trở lại lớp học của mình. Lấy một quyển sổ ghi chép ra, dùng bút viết lên đó mấy chữ. Xong xuôi thì xé nó ra, sau đó lại vội vàng chạy lên tầng ba. Mở bừa một trang sách giáo khoa toán học của Thẩm Ngôn, kẹp vào trong đó.
Để phòng việc Thẩm Ngôn không thấy được, Bạch Chí Thiện cố tình để nó thừa ra một phần giấy ở bên ngoài.
Thẩm Ngôn đi tới phòng học thì nhìn thấy cô đang đứng bên cạnh chỗ ngồi của cậu, đưa lưng về phía cậu, rất cẩn thận làm gì đó.
Bạch Chí Thiện làm xong tất cả mọi thứ, cảm thấy vậy là đủ rồi, cuối cùng vuốt thẳng tờ giấy trắng, nhìn lại một lần nữa rồi chậm rãi xoay người rời đi.
Bỗng nhiên, Bạch Chí Thiện như bị dọa sợ, cô lùi lại mấy bước. Vướng phải bàn học ở bên cạnh, sợ bị ngã, theo bản năng chống tay lên mặt bàn.
Thẩm Ngôn cách cô vài bước chân, vành mũ che đi phần nào khuôn mặt điển trai của cậu, giống như một bóng ma. Không thấy được cảm xúc trên mặt cậu lúc này, chỉ có khóe môi hơi cong lên mà thôi.
“Bạch Chí Thiện.” Trong giọng nói của cậu có chưa ý cười.
“Cậu đang làm gì vậy?”
Bạch Chí Thiện điều chỉnh lại trái tim đang đập nhanh của mình, tựa như một đứa trẻ làm chuyện xấu bị người lớn phát hiện vậy, vẻ mặt vô cùng mất tự nhiên.
Thấy mình đang chống tay lên bàn học của Thẩm Ngôn, hơn nữa còn đè lên thẻ học sinh của cậu. Bạch Chí Thiện giống như bị bỏng tay mà rụt về.
Không thể… Không thể ở đây nữa!
Giây tiếp theo, Bạch Chí Thiện muốn lướt qua người cậu, chạy trối chết.
Động tác của Thẩm Ngôn còn nhanh hơn. Nhấc chân đặt lên cái ghế bên trái của cô, chặn đường đi của cô.
Bạch Chí Thiện ngây ngốc hoàn toàn, trong thoáng chốc, đại não trống rỗng, không có động tác tiếp theo.
“Nếu không thì bây giờ chúng ta nói chuyện nhé?”
“Nói… Nói chuyện gì?”
Đột nhiên, Thẩm Ngôn cúi người. Vẻ mặt Bạch Chí Thiện hoảng loạn, ngước mắt nhìn cậu.
Trong nháy mắt, giống như quay trở lại ngày ở kho thiết bị thể dục hôm ấy, binh hoang mã loạn*, trở tay không kịp.
[* rối loạn; loạn lạc; hoảng loạn; nhốn nháo hoảng loạn.]
Bạch Chí Thiện mở to mắt, phủ một lớp phòng bị.
Thẩm Ngôn đưa tay lướt qua người cô, cầm lấy thẻ học sinh trên mặt bàn, chỉ trong chớp mắt đã thu tay lại.
Thẩm Ngôn bỏ thẻ học sinh vào trong túi, liếc nhìn sách giáo khoa toán học trên mặt bàn. Một lần nữa đặt ánh mắt lên người cô, đưa tay nâng sách giáo khoa toán học lên.
“Không phải tôi để sách ở chỗ của cậu.”
Một lúc lâu sau.
“Ừ.”
“Là bạn tôi tự tiện lấy sách của tôi rồi đặt ở chỗ của cậu, chứ đây không phải là ý của tôi.”
“Ừm, biết rồi.”
Bạch Chí Thiện nhìn cái chân vẫn còn đang đặt trên ghế của Thẩm Ngôn, tựa như cậu chẳng có ý định thu chân lại. Khóe miệng cô giật giật, đang chuẩn bị bảo cậu đặt chân xuống.
“Về chuyện hôn cậu hôm trước, là tôi đường đột, lúc đó không thể khống chế được, xin lỗi cậu.”
Bạch Chí Thiện không nói nên lời, khuôn mặt dần dần nóng lên.
Người này… Người này, sao lại có thể bình tĩnh và dễ dàng nói về chuyện đó cơ chứ? Chuyện đó khiến cô trăn trở mỗi khi nghĩ tới và rất bối rối khi phải nói tới nó nữa.
Hơn nữa, cái gì mà không thể khống chế được chứ? Trong lúc nhất thời, Bạch Chí Thiện cố gắng áp chế lửa giận trong lòng.
“Có phải chỉ cần là nữ sinh mà cậu nhìn thấy thì cậu đều sẽ hôn không?”
Phòng học vô cùng im ắng, tấm rèm cửa sổ nhẹ nhàng tung bay, ánh mặt trời chói chang từ bên ngoài chiếu vào, chim chóc đậu trên những cành câu, đứng rỉa bộ lông của mình.
Ánh mắt người thanh niên thẳng thắn, chân thành. Giữa hai lông mày lại có một vẻ hào hùng hiếm thấy. Làm sao có thể là loại người trơ trẽn lợi dụng người khác để chiếm tiện nghi cơ chứ?
Nói chung là ban nãy do cô xúc động, hiện tại lại cảm thấy hối hận vì đã nói như vậy.
“Không phải.”
Bạch Chí Thiện bị cảm giác áy náy bao phủ, cúi đầu xuống, muốn trốn từ bên kia. Ngón tay của Thẩm Ngôn đặt trên mặt bàn học ở bên phải của Bạch Chí Thiện. Một lần nữa chặn đường của cô.
“Chạy cái gì? Tôi còn chưa nói xong.”
“Tớ nhận lời xin lỗi của cậu. Cậu có thể cho tớ đi không?”
“Không thể.”
Bạch Chí Thiện: “…”
“… Cậu còn muốn nói gì nữa.” Ngữ khí của Bạch Chí Thiện càng ngày càng yếu ớt, đầu cúi thấp vô cùng.
“Tôi muốn nói gì, cậu biết mà.”
Bạch Chí Thiện nghe xong, vẻ mặt lãnh đạm của cô cuối cùng cũng không giữ được, vội vàng bịp kín hai tai.
Tôi không biết!
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm, để cậu sẵn sàng.”
Thẩm Ngôn dưng lại, biểu cảm chuyên chú và nghiêm túc. Từng câu từng chữ, âm thanh vô cùng mê người:
“Tôi muốn theo đuổi cậu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.