Chương 35: Giãy giụa (2015)
Loạn
12/11/2023
Câu hỏi "Hoa ở đâu đây?" của anh khiến Liên Kiều chột dạ một cách khó hiểu. Sự chột dạ này sinh ra từ ấn tượng tốt của cô với người đàn ông mới gặp lần đầu. Nói ấn tượng tốt có lẽ còn chưa đủ, bởi cô cảm giác có một sự thân thiết không tên giữa hai người, như thể họ đã quen nhau từ rất lâu rồi.
Cảm giác thân thiết ấy khiến cô muốn lại gần anh ta hơn, muốn bắt chuyện với anh ta.
Sự chột dạ ấy làm cô thu lại cánh tay chìa cái túi ra, làm như không có chuyện gì mà lấy cái túi che đi bông hoa. Cô cố tình đánh trống lảnh, quay mặt nhìn Lệ Liệt Nông, giọng buồn bực không vui: Hai người đằng sau em thấy rất phiền.
Lệ Liệt Nông không hỏi thêm gì, sau đó tất cả mọi người rời khỏi gara.
Toà nhà màu trắng mái đỏ có diện tích không to không nhỏ ở Las Vegas nhưng khuôn viên nhà vẫn chia ra ranh giới rõ ràng giữa nơi ở của chủ nhà và người làm.
Khi đi đến chỗ bể bơi ngoài trời thì chỉ còn lại Liên Kiều và Lệ Liệt Nông. Anh đi đằng trước còn cô đi theo phía sau. Người quản gia yêu nghề và những người phục vụ đã chờ sẵn ở đó. Vivian tiến lên một bước, chuẩn bị đón lấy chiếc túi trong tay cô.
Nhưng người đón lấy chiếc túi không phải là Vivian.
Liên Kiều nói thầm trong đầu: Ông Lệ tự dưng lại đổi ý nịnh bợ bà Lệ vậy? Nhưng nhìn Vivian, Cao Vân Song và Trần Đan Ni mà xem, vẫn là nhìn cô bằng mặt mà không bằng lòng.
Cô một bên nhìn người phụ nữ người Đan mạch, một bên dùng giọng nũng nịu cảm ơn Lệ Liệt Nông. Cánh tay khoác chiếc túi của Lệ Liệt Nông không nhúc nhích, hơn nữa, anh còn lấy thân hình cao lớn chặn đường Liên Kiều. Cô ngẩng đầu nhíu mày.
"Bông hồng xinh đẹp này nên được cắm trong bình." Anh lạnh nhạt nói.
Nghe vậy, Liên Kiều hớn hở đưa bông hoa cho Lệ Liệt Nông. Ông Lệ hôm nay làm sao vậy, có phải là do... Cứ nghĩ đến cảnh tượng tối hôm qua bốn cánh môi quấn quýt không rời, tay cô vô thức xoa xoa thái dương, như muốn xua đi hình ảnh kiều diễm ấy.
Nhưng Lệ Liệt Nông sau đó lại đưa cả chiếc túi lẫn hoa hồng cho Vivian. Liên Kiều sau khi xuống nhà mới phát hiện ra, nào có phải đưa bông hồng cắm vào bình, anh cho họ cắm vào thùng rác thì có.
Rốt cuộc khi phòng ăn chỉ còn cô và anh, ánh mắt cô mới rời khỏi tấm gương lớn treo trên trần nhà. Cô gác dao dĩa xuống, nhìn chằm chằm người ngồi đối diện.
Lệ Liệt Nông như không chịu được ánh mắt quấy nhiễu của cô, sau khi nuốt một muỗng canh, nhấp một ngụm nước, anh mới ngẩng mặt lên hỏi: "Em có chuyện gì?"
Trong tất cả các câu có cùng ý như thế: "Có phải em có chuyện gì muốn nói với anh không?", "Em muốn nói gì? Anh nghe",... thì Lệ Liệt Nông lại chọn cái câu không đáng yêu nhất: "Em có chuyện gì?"
Liên Kiều muốn gọi tất cả mấy trăm nghìn cô gái nhỏ hâm mộ nhà lãnh đạo 1942 đến đây để xem xem tượng đài trong lòng họ khô khan thế nào.
"Lệ Liệt Nông, vì sao anh vứt hoa của em vào thùng rác?" Cô gõ gõ ngón tay lên mặt bàn: "Hành động tự ý của anh khiến em rất khó chịu."
"Xin lỗi em." Dù miệng nói xin lỗi nhưng giọng điệu của anh không hề có một chút ý xin lỗi: "Anh biết một người phụ nữ, cô ấy rất thích hoa hồng. Cô ta có thói quen mỗi sáng thức dậy đều phải có hương hoa hồng thoảng quanh. Nhưng một buổi sáng nọ, cô ta vĩnh viễn không bao giờ thức dậy nữa."
Liên Kiều có thể lờ mờ đoán ra Lệ Liệt Nông sắp nói tiếp điều gì, cứ liên quan đến những chuyện như vậy, ông Lệ đều trưng ra bộ mặt nói hay như đang thuyết giảng.
Cô rất hứng thú nhìn anh: "Người phụ nữ này chết liên quan đến hoa hồng chứ gì?"
"Một số loại hoa bị người ta bơm thuốc độc vào. Chất độc này được hoa hồng hấp thụ, sau đó biến đổi thành dược chất phóng xạ. Đây là kết quả mà một năm sau người ta mới điều tra ra được sau khi người phụ nữ đó tử vong." Nói xong anh rướn người về phía cô, nhìn chằm chằm, như thể sắp thả vào mặt cô một quả bom vậy.
Quả nhiên không sai: "Lúc ấy, nằm trên giường với cô ta còn có người chồng, hai người đều tử vong trong cùng một khoảng thời gian. Thật ra mục tiêu của những kẻ đằng sau chính là chồng cô ta."
Nội thất trong phòng ăn đến 90% là màu trắng. Nếu không có người đi qua đi lại thì căn phòng này không khác trên thiên đường là bao. Cô rùng mình, lẩm bẩm: "Lệ Liệt Nông, anh muốn ám chỉ cái gì, người đó không phải người xấu."
Tại sao cô lại bảo vệ người đàn ông mới gặp này, khẳng định anh ta không phải người xấu? Chính là vì đôi mắt của anh ấy. Một phần nào đó trong cô mách bảo rằng đó là đôi mắt thiện lương nhất, hào hiệp nhất.
Sau khi nghe lời lẩm bẩm của cô, cái dáng vẻ hùng hổ doạ người kia dần lùi về sau. Lúc này Liên Kiều mới ý thức được mình vừa nói cái gì.
Hừm, không phải chỉ là bông hoa hồng hai màu hay sao? Ông Lệ đúng là mắc bệnh nghề nghiệp, trông gà hoá cuốc.
Liên Kiều còn nhớ lần đầu tiên khi cô biết thân phận của Lệ Liệt Nông, cô còn nói với Hứa Qua rằng: "Trời ạ, thật không ngờ lãnh đạo của một tổ chức ngầm lại đẹp trai như thế. Người này không đi làm diễn viên thật là đáng tiếc. Nếu anh ấy là diễn viên thì kiếm được nhiều tiền hơn nữa ý."
Lúc đó, Hứa Qua chớp mắt nói: "Anh tôi không chỉ có khuôn mặt hoàn hảo, mà kỹ thuật diễn suất cũng không tệ đâu."
Lại, lại nữa rồi, dạo gần đây đầu óc cô cứ linh tinh sao vậy.
Cô tránh đi ánh mắt của Lệ Liệt Nông: "Lệ Liệt Nông, em không phải là người phụ nữ xấu xí."
Nói xong, cô vứt cho anh một cái nhìn bất mãn, ý rất rõ ràng: Ông Lệ, đàn ông tặng hoa cho phụ nữ xinh đẹp chính là một chuyện rất bình thường.
"Anh còn biết nhiều chuyện không hay liên quan đến hoa hồng lắm, em muốn nghe nữa không?" Anh còn dám đáp lại cô như thế.
Không, không, cô không muốn nghe chút nào hết. Đây là bàn ăn chứ không phải bàn điều tra vụ án. Hơn nữa, người ném hoa hồng vào thùng rác không phải là cô. À đúng rồi, mấy tiếng trước cô còn thề son sắt là sẽ cho Cao Vân Song cuốn gói.
Cô lấy uy nghiêm của người thừa kế nhà họ Liên: "Lệ Liệt Nông, em muốn anh đuổi việc Cao Vân Song."
"Hửm?"
Tiếng 'hửm' của ông Lệ có nghĩa là "why?" hoặc là "mời chỉ giáo cho?"
Lần này đến lượt cô tiến gần về phía anh. Cô rời khỏi chỗ ngồi, đi đến cạnh anh bằng dáng điệu thướt tha, yêu kiều nhất rồi dựa sát vào người anh. Không biết tư thế hiện tại của cô có thể gọi là 'thổi gió cạnh gối' không, tay cô gác trên vai anh, cúi người xuống tai kề tai.
Giọng cô đầy uỷ khuất: "Ông Lệ, cái cô Cao Vân Song kia không có để bà Lệ vào mắt." Nói xong cô lại dùng ánh mắt rưng rưng nhìn anh, như uy hiếp nếu anh không nghe lời em, em sẽ khóc lóc.
Ừm, hình như có tác dụng rồi, mặt ông Lệ trầm xuống, quay sang bên gọi Vivian: "Gọi Cao Vân Song hộ tôi."
Ách... Lệ Liệt Nông sẽ không đuổi Cao Vân Song thật chứ?
Nghĩ lại thì Cao Vân Song hình như cũng không phạm sai lầm gì, nghĩ kĩ hơn thì hình như Cao Vân Song vẫn còn một chút ưu điểm, ví dụ như rất yên lặng.
Còn có... Còn có nghe nói là, nếu bị đuổi khỏi 1942, điều đó tương đương với việc người này từ giờ sẽ không còn quan hệ gì với tổ chức, sẽ trở nên bơ vơ, cô độc.
Những người trong tổ chức hầu như đều là những đứa trẻ không nơi nương tựa, 1942 chính là gia đình của họ, các thành viên chính là người nhà của nhau.
Khi Cao Vân Song còn chưa tiến vào đây, Liên Kiều cực kỳ khẩn trương: "Cái kia... Lệ..." Hình như giờ cô đã cưỡi lên lưng hổ rồi: "Chuyện đó..."
Cao Vân Song đã đứng trước cửa, tiếng "Ngài Lệ" chen ngang lời Liên Kiều định nói. Cô nàng vô duyên này, trong mắt lúc nào cũng chỉ có ngài Lệ, không thèm để bà Lệ vào mắt.
Liên Kiều nuốt lời mình định nói, cô ôm cánh tay, cả người dựa vào Lệ Liệt Nông. Cô sẽ chờ ông Lệ ra tay trước, sau đó bản thân sẽ sắm vai người tốt: 'Thấy cô đáng thương nên tôi giúp cô một phen'.
Nhưng ---
Sự việc phát sinh tiếp theo khiến Liên Kiều cảm thấy mình may mắn vì trước đó không nói hết câu, cái gì mà gió thổi bên tai chứ?
"Đồ tự cho mình là đúng!", "Đúng là tự mình đa tình!", "Lệ Liệt Nông, tên khốn nạn này!", "Lệ Liệt Nông, em thề, em thề em sẽ trả thù! Anh cứ chờ mà đi nhặt mặt mũi mình đi!" Trong lòng cô liên tiếp tuôn ra.
Cô vừa kêu gào trong lòng vừa nhìn Cao Vân Song. Cao Vân Song giờ cũng đang nhìn cô, sếp của cô ấy vừa hỏi một vấn đề.
"Hoa hồng kia là ai tặng?"
Hoá ra anh vẫn chăm chăm vào bông hoa hai màu mà cô được người ta tặng.
Cao Vân Song là người thông minh, lại cẩn thận. Trước khi rời đi, cô ấy đã đi tìm người phụ trách ở viện cô nhi, Liên Kiều biết chứ.
Cô lạnh lùng nhìn Cao Vân Song.
Cao Vân Song mở miệng: "Là một đứa trẻ ở viện cô nhi."
Đáp án của Cao Vân Song khiến Liên Kiều rất bất ngờ, bởi mỗi người trong 1942 đều cực kì trung thành và tận tâm với lãnh đạo của họ. Hiện tại Liên Kiều không còn tâm trạng phân tích vì sao Cao Vân Song lại trả lời như vậy. Cô chuyển sang nhìn Lệ Liệt Nông, người này sẽ hết nghi ngờ là hoa hồng có độc chứ? Sẽ hết nghĩ quá lên là có người muốn thông qua bà Lệ để ám sát ông Lệ chứ?
Ánh mắt của cô không làm Lệ Liệt Nông thay đổi cảm xúc. Anh giống như đang nuông chiều trẻ con, nói một câu rất đối phó: "Nếu cô còn chọc giận bà Lệ, tôi sẽ xem xét đổi người."
"Vâng, thưa ngài Lệ."
"Cô có thể đi rồi."
"Vâng."
Chờ bóng dáng Cao Vân Song biến mất, Lệ Liệt Nông mới giải thích cho hành động vừa rồi của mình: "Gần đây anh không giữ được bình tĩnh."
Sau đó anh ngồi thẳng lưng kéo gần khoảng cách giữa hai người, anh cụp mắt xuống.
Ở khoảng cách rất gần, cô nhìn thấy hàng lông mi vừa dài vừa dày của anh. Hàng lông mi này cô đã ngắm trộm vô số lần mỗi khi anh ngủ. Nhìn từ mũi đến lông mi, rồi lại từ lông mi đến sống mũi cao thẳng, ánh mắt cô luôn rời đi trong luyến tiếc.
Giờ, hàng mi đẹp đó đang rung nhẹ theo động tác của anh, khiến cô ngơ ngác đóng băng tại chỗ, mặc cho anh cài lại chiếc khăn ăn trên cổ áo mình. Ánh mắt cô lại chuyển từ hàng mi đến đôi môi anh.
Trong mơ hồ, có ai đó thì thầm nho nhỏ bên tai cô: "Tôi biết anh ấy cũng không thích tôi như vậy. Nhưng tôi luôn có biện pháp khiến anh ấy phải chú ý, đó là khóc, làm loạn, không cho anh gần gũi."
Giọng nói đó như xa như gần, rốt cuộc là ai nói chứ? Hay đã có ai từng nói với cô như vậy. Cô cố gắng lục lọi ký ức, đến mức mồ hôi nhỏ từ trán rơi xuống mắt.
Tự dưng mồ hôi đổ ra, Liên Kiều nhìn thấy tư thế, điệu bộ của mình hiện tại giống hệt Hứa Qua dựa vào người Lệ Liệt Nông ngày xưa.
Nếu anh không nghe theo em, em sẽ khóc rồi làm loạn, không cho anh gần gũi.
Không, không, cô là Liên Kiều, cô là Liên Kiều.
"Em sao thế?" Anh hỏi.
Bàn tay thon dài tiến gần lại cô. Khi cô thấy bàn tay ấy sắp chạm vào trán mình, cô hung hăng hất ra, sau đó cướp lấy chiếc khăn ăn trên tay kia của anh.
Cô ném chiếc khăn ra xa, chạy đi không quay đầu lại.
Lệ Liệt Nông, giờ anh hài lòng rồi chứ? Anh đã dần dần biến Liên Kiều thành Hứa Qua rồi. Trong nháy mắt vừa rồi, cô cảm giác như có hai linh hồn cùng nhập vào người mình.
Cô chạy như bay lên cầu thang, vội mở cửa phòng ngủ rồi chạy vào phòng tắm. Cô đóng cửa lại, dựa lưng lên cửa, vỗ tay lên trán liên tục.
Cô hít vào thở ra thật sâu, rồi mở cửa, đi về phía chiếc giường. Ánh mắt cô dừng trên tủ đầu giường, cúi xuống, làm mặt quỷ với Hứa Qua mười tám tuổi trong ảnh: Đừng có quấn lấy tôi, tôi chính là pháp sư gian xảo ghê gớm.
Về những cái tin đồn vỉa hè đó, Liên Kiều trước giờ không bao giờ tin, nhưng Hứa Qua lại tin sái cổ.
Hứa Qua đã từng nói, cho dù linh hồn cô ấy có bị nhốt, bị tra tấn dưới mười tám tầng địa ngục thì cô cũng sẽ vẫn giẫm lên đầu những người đó, từng bước đi đến trước mặt Lệ Liệt Nông để nói: "Tôi vừa sinh ra đã yêu anh ấy!"
Tắm nước nóng xoa dịu tâm trạng Liên Kiều khá tốt, nhưng vừa nghĩ đến chuyện Lệ Liệt Nông và Cao Vân Song làm với mình, cô lại thấy mất mặt.
Nếu hôm nay cô không đòi lại chút công bằng cho bản thân thì e rằng đêm nay sẽ mất ngủ vì cục tức trong lòng. Mà nếu nay mất ngủ thì tinh thần ngày mai sẽ không tốt. Mà tinh thần không tỉnh táo thì đầu cô sẽ xuất hiện những suy nghĩ vô cùng khó hiểu.
Cô đứng phân vân trước cửa thư phòng của Lệ Liệt Nông, suy nghĩ xem có nên gõ cửa không. Cô vốn đang định hùng hổ xông vào thì nghe tiếng từ trong phòng vọng ra. Nội dung một cuộc họp nào đó của quốc hội Séc liên quan đến tổ chức 1942 khiến những ý định nhộn nhạo trong lòng Liên Kiều xẹp lép.
Cứ liên quan đến 1942 thì mục đích của những chính khách ấy đều chỉ có một: Gia tăng khoản thu thuế cho chính phủ. Hơn nữa mỗi lần đều nhiều như miếng cắn của sư tử trưởng thành.
Nghe nói con số lần này mà họ đưa ra khiến Lệ Liệt Nông rất tức giận. Anh để cho chuyên viên thuế chính phủ điều tới đợi 10 tiếng trong rét mướt rồi dứt khoát tung một chữ 'Không'.
Đáp án như vậy khiến những người kia tức điên lên ấy nhỉ?
Liên Kiều nghĩ nghĩ rồi xoay người sang chỗ khác. Nhưng cô vừa quay người đi thì cánh cửa phòng sau lưng bật mở.
Cô quay đầu lại, vụng về tìm cho mình một cái cớ: "Em muốn mượn một cuốn sách."
Cô đi theo anh vào thư phòng, làm bộ làm tịch trước giá sách, trong lòng cô có một người chạy vòng vòng hồi hộp. Cô với lên một kệ sách cao, trong lòng thầm mong sau đó sẽ có tiếng nói: "Để anh lấy cho."
Cánh tay dài rắn chắc vươn qua đỉnh đầu cô, rồi đặt cuốn sách bìa cứng màu lam khắc hoa văn ánh bạc vào tay cô. Liên Kiều ôm sách vào ngực, ngẩng đầu nhìn anh.
Anh cũng đang nhìn cô, bọn họ đứng dưới ánh đèn trùm trong thư phòng, hắt lên sàn nhà hai chiếc bóng tựa sát nhau.
"Anh đừng... đừng thức quá khuya." Cô lắp bắp.
"Ừm."
"Em đi đây."
Không có câu trả lời.
Trong lòng cô thầm thở dài một hơi, nghiêng người muốn lách ra ngoài. Bỗng cánh tay anh chống lên giá sách tạo thành một không gian nhỏ khép kín, ngăn cô lại.
"Anh làm... làm gì?" Lại lắp bắp.
Lúc ấy lại có ai đó nhảy nhót trong lòng cô, điều ấy luôn xảy ra khi hai người họ mặt đối mặt.
"Em ở đây cũng được." Anh vẫn dùng cái giọng bình thường, nhàn nhạt như mọi khi.
Thật ra đây chính là câu nói mà Liên Kiều vẫn luôn mong chờ, nói không chừng, nói không chừng anh sẽ giống như tối hôm qua, ôm cô về phòng, rồi biết đâu đấy, anh lại hôn cô như hôm qua.
Nhưng Liên Kiều không đợi được cảnh tối qua lặp lại, ngược lại...
Ở một nơi xa xôi có một ngọn núi, vào ban đêm, gió thổi từ toà nhà trên ngọn núi đó, nhanh chóng rẽ ra khắp các hướng, khắp phố lớn ngõ nhỏ trong thành phố. Một ngọn gió rẽ hướng về phía một cô bé nhỏ tuổi. Đó là một cô bé ham chơi, ngọn gió lượn trên không trung rồi nhẹ nhàng đậu xuống một ô cửa sổ.
Hàng mi dài rậm rung rung theo tiếng động ấy.
Từng bước chân nhẹ nhàng đi đến bên người cô bé, bóng đêm phủ một nửa khuôn mặt cô, chỉ để lộ nửa mặt còn lại dưới ánh đèn.
Hàng mi lại lần nữa rung nhẹ, đôi mắt ấy không muốn mở ra chút nào.
Xem kìa, ông Lệ lại phát bệnh.
Cảm giác thân thiết ấy khiến cô muốn lại gần anh ta hơn, muốn bắt chuyện với anh ta.
Sự chột dạ ấy làm cô thu lại cánh tay chìa cái túi ra, làm như không có chuyện gì mà lấy cái túi che đi bông hoa. Cô cố tình đánh trống lảnh, quay mặt nhìn Lệ Liệt Nông, giọng buồn bực không vui: Hai người đằng sau em thấy rất phiền.
Lệ Liệt Nông không hỏi thêm gì, sau đó tất cả mọi người rời khỏi gara.
Toà nhà màu trắng mái đỏ có diện tích không to không nhỏ ở Las Vegas nhưng khuôn viên nhà vẫn chia ra ranh giới rõ ràng giữa nơi ở của chủ nhà và người làm.
Khi đi đến chỗ bể bơi ngoài trời thì chỉ còn lại Liên Kiều và Lệ Liệt Nông. Anh đi đằng trước còn cô đi theo phía sau. Người quản gia yêu nghề và những người phục vụ đã chờ sẵn ở đó. Vivian tiến lên một bước, chuẩn bị đón lấy chiếc túi trong tay cô.
Nhưng người đón lấy chiếc túi không phải là Vivian.
Liên Kiều nói thầm trong đầu: Ông Lệ tự dưng lại đổi ý nịnh bợ bà Lệ vậy? Nhưng nhìn Vivian, Cao Vân Song và Trần Đan Ni mà xem, vẫn là nhìn cô bằng mặt mà không bằng lòng.
Cô một bên nhìn người phụ nữ người Đan mạch, một bên dùng giọng nũng nịu cảm ơn Lệ Liệt Nông. Cánh tay khoác chiếc túi của Lệ Liệt Nông không nhúc nhích, hơn nữa, anh còn lấy thân hình cao lớn chặn đường Liên Kiều. Cô ngẩng đầu nhíu mày.
"Bông hồng xinh đẹp này nên được cắm trong bình." Anh lạnh nhạt nói.
Nghe vậy, Liên Kiều hớn hở đưa bông hoa cho Lệ Liệt Nông. Ông Lệ hôm nay làm sao vậy, có phải là do... Cứ nghĩ đến cảnh tượng tối hôm qua bốn cánh môi quấn quýt không rời, tay cô vô thức xoa xoa thái dương, như muốn xua đi hình ảnh kiều diễm ấy.
Nhưng Lệ Liệt Nông sau đó lại đưa cả chiếc túi lẫn hoa hồng cho Vivian. Liên Kiều sau khi xuống nhà mới phát hiện ra, nào có phải đưa bông hồng cắm vào bình, anh cho họ cắm vào thùng rác thì có.
Rốt cuộc khi phòng ăn chỉ còn cô và anh, ánh mắt cô mới rời khỏi tấm gương lớn treo trên trần nhà. Cô gác dao dĩa xuống, nhìn chằm chằm người ngồi đối diện.
Lệ Liệt Nông như không chịu được ánh mắt quấy nhiễu của cô, sau khi nuốt một muỗng canh, nhấp một ngụm nước, anh mới ngẩng mặt lên hỏi: "Em có chuyện gì?"
Trong tất cả các câu có cùng ý như thế: "Có phải em có chuyện gì muốn nói với anh không?", "Em muốn nói gì? Anh nghe",... thì Lệ Liệt Nông lại chọn cái câu không đáng yêu nhất: "Em có chuyện gì?"
Liên Kiều muốn gọi tất cả mấy trăm nghìn cô gái nhỏ hâm mộ nhà lãnh đạo 1942 đến đây để xem xem tượng đài trong lòng họ khô khan thế nào.
"Lệ Liệt Nông, vì sao anh vứt hoa của em vào thùng rác?" Cô gõ gõ ngón tay lên mặt bàn: "Hành động tự ý của anh khiến em rất khó chịu."
"Xin lỗi em." Dù miệng nói xin lỗi nhưng giọng điệu của anh không hề có một chút ý xin lỗi: "Anh biết một người phụ nữ, cô ấy rất thích hoa hồng. Cô ta có thói quen mỗi sáng thức dậy đều phải có hương hoa hồng thoảng quanh. Nhưng một buổi sáng nọ, cô ta vĩnh viễn không bao giờ thức dậy nữa."
Liên Kiều có thể lờ mờ đoán ra Lệ Liệt Nông sắp nói tiếp điều gì, cứ liên quan đến những chuyện như vậy, ông Lệ đều trưng ra bộ mặt nói hay như đang thuyết giảng.
Cô rất hứng thú nhìn anh: "Người phụ nữ này chết liên quan đến hoa hồng chứ gì?"
"Một số loại hoa bị người ta bơm thuốc độc vào. Chất độc này được hoa hồng hấp thụ, sau đó biến đổi thành dược chất phóng xạ. Đây là kết quả mà một năm sau người ta mới điều tra ra được sau khi người phụ nữ đó tử vong." Nói xong anh rướn người về phía cô, nhìn chằm chằm, như thể sắp thả vào mặt cô một quả bom vậy.
Quả nhiên không sai: "Lúc ấy, nằm trên giường với cô ta còn có người chồng, hai người đều tử vong trong cùng một khoảng thời gian. Thật ra mục tiêu của những kẻ đằng sau chính là chồng cô ta."
Nội thất trong phòng ăn đến 90% là màu trắng. Nếu không có người đi qua đi lại thì căn phòng này không khác trên thiên đường là bao. Cô rùng mình, lẩm bẩm: "Lệ Liệt Nông, anh muốn ám chỉ cái gì, người đó không phải người xấu."
Tại sao cô lại bảo vệ người đàn ông mới gặp này, khẳng định anh ta không phải người xấu? Chính là vì đôi mắt của anh ấy. Một phần nào đó trong cô mách bảo rằng đó là đôi mắt thiện lương nhất, hào hiệp nhất.
Sau khi nghe lời lẩm bẩm của cô, cái dáng vẻ hùng hổ doạ người kia dần lùi về sau. Lúc này Liên Kiều mới ý thức được mình vừa nói cái gì.
Hừm, không phải chỉ là bông hoa hồng hai màu hay sao? Ông Lệ đúng là mắc bệnh nghề nghiệp, trông gà hoá cuốc.
Liên Kiều còn nhớ lần đầu tiên khi cô biết thân phận của Lệ Liệt Nông, cô còn nói với Hứa Qua rằng: "Trời ạ, thật không ngờ lãnh đạo của một tổ chức ngầm lại đẹp trai như thế. Người này không đi làm diễn viên thật là đáng tiếc. Nếu anh ấy là diễn viên thì kiếm được nhiều tiền hơn nữa ý."
Lúc đó, Hứa Qua chớp mắt nói: "Anh tôi không chỉ có khuôn mặt hoàn hảo, mà kỹ thuật diễn suất cũng không tệ đâu."
Lại, lại nữa rồi, dạo gần đây đầu óc cô cứ linh tinh sao vậy.
Cô tránh đi ánh mắt của Lệ Liệt Nông: "Lệ Liệt Nông, em không phải là người phụ nữ xấu xí."
Nói xong, cô vứt cho anh một cái nhìn bất mãn, ý rất rõ ràng: Ông Lệ, đàn ông tặng hoa cho phụ nữ xinh đẹp chính là một chuyện rất bình thường.
"Anh còn biết nhiều chuyện không hay liên quan đến hoa hồng lắm, em muốn nghe nữa không?" Anh còn dám đáp lại cô như thế.
Không, không, cô không muốn nghe chút nào hết. Đây là bàn ăn chứ không phải bàn điều tra vụ án. Hơn nữa, người ném hoa hồng vào thùng rác không phải là cô. À đúng rồi, mấy tiếng trước cô còn thề son sắt là sẽ cho Cao Vân Song cuốn gói.
Cô lấy uy nghiêm của người thừa kế nhà họ Liên: "Lệ Liệt Nông, em muốn anh đuổi việc Cao Vân Song."
"Hửm?"
Tiếng 'hửm' của ông Lệ có nghĩa là "why?" hoặc là "mời chỉ giáo cho?"
Lần này đến lượt cô tiến gần về phía anh. Cô rời khỏi chỗ ngồi, đi đến cạnh anh bằng dáng điệu thướt tha, yêu kiều nhất rồi dựa sát vào người anh. Không biết tư thế hiện tại của cô có thể gọi là 'thổi gió cạnh gối' không, tay cô gác trên vai anh, cúi người xuống tai kề tai.
Giọng cô đầy uỷ khuất: "Ông Lệ, cái cô Cao Vân Song kia không có để bà Lệ vào mắt." Nói xong cô lại dùng ánh mắt rưng rưng nhìn anh, như uy hiếp nếu anh không nghe lời em, em sẽ khóc lóc.
Ừm, hình như có tác dụng rồi, mặt ông Lệ trầm xuống, quay sang bên gọi Vivian: "Gọi Cao Vân Song hộ tôi."
Ách... Lệ Liệt Nông sẽ không đuổi Cao Vân Song thật chứ?
Nghĩ lại thì Cao Vân Song hình như cũng không phạm sai lầm gì, nghĩ kĩ hơn thì hình như Cao Vân Song vẫn còn một chút ưu điểm, ví dụ như rất yên lặng.
Còn có... Còn có nghe nói là, nếu bị đuổi khỏi 1942, điều đó tương đương với việc người này từ giờ sẽ không còn quan hệ gì với tổ chức, sẽ trở nên bơ vơ, cô độc.
Những người trong tổ chức hầu như đều là những đứa trẻ không nơi nương tựa, 1942 chính là gia đình của họ, các thành viên chính là người nhà của nhau.
Khi Cao Vân Song còn chưa tiến vào đây, Liên Kiều cực kỳ khẩn trương: "Cái kia... Lệ..." Hình như giờ cô đã cưỡi lên lưng hổ rồi: "Chuyện đó..."
Cao Vân Song đã đứng trước cửa, tiếng "Ngài Lệ" chen ngang lời Liên Kiều định nói. Cô nàng vô duyên này, trong mắt lúc nào cũng chỉ có ngài Lệ, không thèm để bà Lệ vào mắt.
Liên Kiều nuốt lời mình định nói, cô ôm cánh tay, cả người dựa vào Lệ Liệt Nông. Cô sẽ chờ ông Lệ ra tay trước, sau đó bản thân sẽ sắm vai người tốt: 'Thấy cô đáng thương nên tôi giúp cô một phen'.
Nhưng ---
Sự việc phát sinh tiếp theo khiến Liên Kiều cảm thấy mình may mắn vì trước đó không nói hết câu, cái gì mà gió thổi bên tai chứ?
"Đồ tự cho mình là đúng!", "Đúng là tự mình đa tình!", "Lệ Liệt Nông, tên khốn nạn này!", "Lệ Liệt Nông, em thề, em thề em sẽ trả thù! Anh cứ chờ mà đi nhặt mặt mũi mình đi!" Trong lòng cô liên tiếp tuôn ra.
Cô vừa kêu gào trong lòng vừa nhìn Cao Vân Song. Cao Vân Song giờ cũng đang nhìn cô, sếp của cô ấy vừa hỏi một vấn đề.
"Hoa hồng kia là ai tặng?"
Hoá ra anh vẫn chăm chăm vào bông hoa hai màu mà cô được người ta tặng.
Cao Vân Song là người thông minh, lại cẩn thận. Trước khi rời đi, cô ấy đã đi tìm người phụ trách ở viện cô nhi, Liên Kiều biết chứ.
Cô lạnh lùng nhìn Cao Vân Song.
Cao Vân Song mở miệng: "Là một đứa trẻ ở viện cô nhi."
Đáp án của Cao Vân Song khiến Liên Kiều rất bất ngờ, bởi mỗi người trong 1942 đều cực kì trung thành và tận tâm với lãnh đạo của họ. Hiện tại Liên Kiều không còn tâm trạng phân tích vì sao Cao Vân Song lại trả lời như vậy. Cô chuyển sang nhìn Lệ Liệt Nông, người này sẽ hết nghi ngờ là hoa hồng có độc chứ? Sẽ hết nghĩ quá lên là có người muốn thông qua bà Lệ để ám sát ông Lệ chứ?
Ánh mắt của cô không làm Lệ Liệt Nông thay đổi cảm xúc. Anh giống như đang nuông chiều trẻ con, nói một câu rất đối phó: "Nếu cô còn chọc giận bà Lệ, tôi sẽ xem xét đổi người."
"Vâng, thưa ngài Lệ."
"Cô có thể đi rồi."
"Vâng."
Chờ bóng dáng Cao Vân Song biến mất, Lệ Liệt Nông mới giải thích cho hành động vừa rồi của mình: "Gần đây anh không giữ được bình tĩnh."
Sau đó anh ngồi thẳng lưng kéo gần khoảng cách giữa hai người, anh cụp mắt xuống.
Ở khoảng cách rất gần, cô nhìn thấy hàng lông mi vừa dài vừa dày của anh. Hàng lông mi này cô đã ngắm trộm vô số lần mỗi khi anh ngủ. Nhìn từ mũi đến lông mi, rồi lại từ lông mi đến sống mũi cao thẳng, ánh mắt cô luôn rời đi trong luyến tiếc.
Giờ, hàng mi đẹp đó đang rung nhẹ theo động tác của anh, khiến cô ngơ ngác đóng băng tại chỗ, mặc cho anh cài lại chiếc khăn ăn trên cổ áo mình. Ánh mắt cô lại chuyển từ hàng mi đến đôi môi anh.
Trong mơ hồ, có ai đó thì thầm nho nhỏ bên tai cô: "Tôi biết anh ấy cũng không thích tôi như vậy. Nhưng tôi luôn có biện pháp khiến anh ấy phải chú ý, đó là khóc, làm loạn, không cho anh gần gũi."
Giọng nói đó như xa như gần, rốt cuộc là ai nói chứ? Hay đã có ai từng nói với cô như vậy. Cô cố gắng lục lọi ký ức, đến mức mồ hôi nhỏ từ trán rơi xuống mắt.
Tự dưng mồ hôi đổ ra, Liên Kiều nhìn thấy tư thế, điệu bộ của mình hiện tại giống hệt Hứa Qua dựa vào người Lệ Liệt Nông ngày xưa.
Nếu anh không nghe theo em, em sẽ khóc rồi làm loạn, không cho anh gần gũi.
Không, không, cô là Liên Kiều, cô là Liên Kiều.
"Em sao thế?" Anh hỏi.
Bàn tay thon dài tiến gần lại cô. Khi cô thấy bàn tay ấy sắp chạm vào trán mình, cô hung hăng hất ra, sau đó cướp lấy chiếc khăn ăn trên tay kia của anh.
Cô ném chiếc khăn ra xa, chạy đi không quay đầu lại.
Lệ Liệt Nông, giờ anh hài lòng rồi chứ? Anh đã dần dần biến Liên Kiều thành Hứa Qua rồi. Trong nháy mắt vừa rồi, cô cảm giác như có hai linh hồn cùng nhập vào người mình.
Cô chạy như bay lên cầu thang, vội mở cửa phòng ngủ rồi chạy vào phòng tắm. Cô đóng cửa lại, dựa lưng lên cửa, vỗ tay lên trán liên tục.
Cô hít vào thở ra thật sâu, rồi mở cửa, đi về phía chiếc giường. Ánh mắt cô dừng trên tủ đầu giường, cúi xuống, làm mặt quỷ với Hứa Qua mười tám tuổi trong ảnh: Đừng có quấn lấy tôi, tôi chính là pháp sư gian xảo ghê gớm.
Về những cái tin đồn vỉa hè đó, Liên Kiều trước giờ không bao giờ tin, nhưng Hứa Qua lại tin sái cổ.
Hứa Qua đã từng nói, cho dù linh hồn cô ấy có bị nhốt, bị tra tấn dưới mười tám tầng địa ngục thì cô cũng sẽ vẫn giẫm lên đầu những người đó, từng bước đi đến trước mặt Lệ Liệt Nông để nói: "Tôi vừa sinh ra đã yêu anh ấy!"
Tắm nước nóng xoa dịu tâm trạng Liên Kiều khá tốt, nhưng vừa nghĩ đến chuyện Lệ Liệt Nông và Cao Vân Song làm với mình, cô lại thấy mất mặt.
Nếu hôm nay cô không đòi lại chút công bằng cho bản thân thì e rằng đêm nay sẽ mất ngủ vì cục tức trong lòng. Mà nếu nay mất ngủ thì tinh thần ngày mai sẽ không tốt. Mà tinh thần không tỉnh táo thì đầu cô sẽ xuất hiện những suy nghĩ vô cùng khó hiểu.
Cô đứng phân vân trước cửa thư phòng của Lệ Liệt Nông, suy nghĩ xem có nên gõ cửa không. Cô vốn đang định hùng hổ xông vào thì nghe tiếng từ trong phòng vọng ra. Nội dung một cuộc họp nào đó của quốc hội Séc liên quan đến tổ chức 1942 khiến những ý định nhộn nhạo trong lòng Liên Kiều xẹp lép.
Cứ liên quan đến 1942 thì mục đích của những chính khách ấy đều chỉ có một: Gia tăng khoản thu thuế cho chính phủ. Hơn nữa mỗi lần đều nhiều như miếng cắn của sư tử trưởng thành.
Nghe nói con số lần này mà họ đưa ra khiến Lệ Liệt Nông rất tức giận. Anh để cho chuyên viên thuế chính phủ điều tới đợi 10 tiếng trong rét mướt rồi dứt khoát tung một chữ 'Không'.
Đáp án như vậy khiến những người kia tức điên lên ấy nhỉ?
Liên Kiều nghĩ nghĩ rồi xoay người sang chỗ khác. Nhưng cô vừa quay người đi thì cánh cửa phòng sau lưng bật mở.
Cô quay đầu lại, vụng về tìm cho mình một cái cớ: "Em muốn mượn một cuốn sách."
Cô đi theo anh vào thư phòng, làm bộ làm tịch trước giá sách, trong lòng cô có một người chạy vòng vòng hồi hộp. Cô với lên một kệ sách cao, trong lòng thầm mong sau đó sẽ có tiếng nói: "Để anh lấy cho."
Cánh tay dài rắn chắc vươn qua đỉnh đầu cô, rồi đặt cuốn sách bìa cứng màu lam khắc hoa văn ánh bạc vào tay cô. Liên Kiều ôm sách vào ngực, ngẩng đầu nhìn anh.
Anh cũng đang nhìn cô, bọn họ đứng dưới ánh đèn trùm trong thư phòng, hắt lên sàn nhà hai chiếc bóng tựa sát nhau.
"Anh đừng... đừng thức quá khuya." Cô lắp bắp.
"Ừm."
"Em đi đây."
Không có câu trả lời.
Trong lòng cô thầm thở dài một hơi, nghiêng người muốn lách ra ngoài. Bỗng cánh tay anh chống lên giá sách tạo thành một không gian nhỏ khép kín, ngăn cô lại.
"Anh làm... làm gì?" Lại lắp bắp.
Lúc ấy lại có ai đó nhảy nhót trong lòng cô, điều ấy luôn xảy ra khi hai người họ mặt đối mặt.
"Em ở đây cũng được." Anh vẫn dùng cái giọng bình thường, nhàn nhạt như mọi khi.
Thật ra đây chính là câu nói mà Liên Kiều vẫn luôn mong chờ, nói không chừng, nói không chừng anh sẽ giống như tối hôm qua, ôm cô về phòng, rồi biết đâu đấy, anh lại hôn cô như hôm qua.
Nhưng Liên Kiều không đợi được cảnh tối qua lặp lại, ngược lại...
Ở một nơi xa xôi có một ngọn núi, vào ban đêm, gió thổi từ toà nhà trên ngọn núi đó, nhanh chóng rẽ ra khắp các hướng, khắp phố lớn ngõ nhỏ trong thành phố. Một ngọn gió rẽ hướng về phía một cô bé nhỏ tuổi. Đó là một cô bé ham chơi, ngọn gió lượn trên không trung rồi nhẹ nhàng đậu xuống một ô cửa sổ.
Hàng mi dài rậm rung rung theo tiếng động ấy.
Từng bước chân nhẹ nhàng đi đến bên người cô bé, bóng đêm phủ một nửa khuôn mặt cô, chỉ để lộ nửa mặt còn lại dưới ánh đèn.
Hàng mi lại lần nữa rung nhẹ, đôi mắt ấy không muốn mở ra chút nào.
Xem kìa, ông Lệ lại phát bệnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.