Chương 99: Nhớ nhung (04)
Loạn
17/06/2024
Trong phòng thay đồ, tấm gương phản chiếu hình ảnh người phụ nữ cả người đỏ ửng như con tôm. Cô liếc nhìn người phụ nữ mặt chín như cà chua một cái, rồi thầm đánh giá đường thoát thân.
Cho đến khi sau lưng cô vang lên tiếng Lệ Liệt Nông gọi lần thứ hai “Em lại đây”, cô mới xoay người lại.
Anh đã mặc áo sơmi nhưng chẳng cài cúc. Hai vợ chồng trẻ đứng trong không gian nhỏ càng khiến không khí thêm ái muội. Cô bước chầm rì rì lại gần anh, hơi thở của họ như đan cài vào nhau.
Cô ấp ứng: “Để… Để làm gì?”
Vừa nghe anh nói anh bị thương, cô vội vàng muốn kéo ống tay áo anh lên kiểm tra thì anh né tránh đi.
“Anh bị thương nhẹ thôi.”
Cô gật đầu. Anh nói thêm: “Nhưng anh không tiện cài cúc áo.”
Trách không được chiếc cúc quần âu của anh cũng chưa cài. Phát hiện này khiến cô càng thêm đỏ mặt.
Anh thở dài bên tai cô: “Em còn chờ gì à?”
“Hở, chờ cái gì?” Cô ngơ ngác ngẩng đầu.
Vừa ngẩng đầu, ánh mắt cô chạm vào mắt anh rồi ngẩn người. Chẳng biết qua bao lâu, Hứa Qua mới nhớ ra mình chưa cài cúc áo cho anh.
Ngón tay cô lóng ngóng cài cúc áo cho anh. Chỉ là cài vài cái cúc thôi nhưng lòng bàn tay cô đã đổ đầy mồ hôi, còn đầu óc thì chẳng còn tập trung.
Cô cố gắng tìm câu chuyện để nói, phân tán sự chú ý vào cơ thể Lệ Liệt Nông.
“Khi nào anh đi?” Cô hỏi anh.
“Một lát nữa anh đi luôn.”
“Ồ…” Cảm ơn trời đất, cuối cùng cô cũng cài xong cúc áo đầu tiên.
Ngón tay cô đi xuống, đang chuẩn bị cài cúc áo tiếp theo thì anh đã đột ngột bước lại gần cô hơn. Hôm nay cô mặc chiếc váy sơmi, vì anh đứng sát vào nên giờ đầu gối cô đã chạm vào ống quần anh rồi.
Chân Hứa Qua bủn rủn, cô suýt thì tưởng mình như sợi bún mà ngã xuống thì tay anh đã nhanh chóng đỡ vào eo. Đầu óc Hứa Qua càng lúc càng loạn, cô chỉ muốn cài cúc áo cho anh thật nhanh nhưng không hiểu sao động tác càng lúc càng chậm. Bởi hai người đứng như chạm sát, lại như không chạm vào nhau khiến cô rất vất vả tìm cách không đụng chạm vào cơ thể anh.
Hứa Qua chẳng dám cúi đầu hay ngẩng đầu, chỉ dựa vào cảm giác để đi lần mò các cúc áo tiếp theo mà cài. Chật vật mãi cô mới cài xong được ba, bốn chiếc cúc, cái tay nhỏ lại rờ xuống dưới thì trái tim cô nhảy lên, chết rồi.
Trên đỉnh đầu cô phát ra tiếng hít một hơi sâu của Lệ Liệt Nông. Hứa Qua lúng túng cài cúc áo, giờ lòng bàn chân của cô cũng như có mồ hôi vậy. Mà tiếng hít thở của anh càng lúc càng nặng, tựa như có thể thổi cô bay đi ấy.
Hứa Qua lí nhí hỏi: “Anh có thể lùi về sau một bước được không?”
Cô còn chưa dứt lời, anh lại càng rướn sát vào cô. Trời ơi là trời, nếu anh không lùi thì cô có thể lùi mà. Nhưng anh như đọc được suy nghĩ của cô, bàn tay đặt ở eo Hứa Qua tăng thêm lực, anh thì thầm: “Em đừng lộn xộn.”
Được rồi, không lộn xộn thì không lộn xộn, Hứa Qua nghĩ thầm.
Cô cố tình làm như mình không nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của anh, cũng như ngăn chặn tâm trí quan tâm đ ến vải quần anh thi thoảng lại cạ vào đầu gối cô, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ cài cúc áo.
Rốt cuộc cũng cài xong hết cúc áo sơmi. Trong đầu Hứa Qua thầm vỗ tay hoan hô chính mình, cô ngẩng đầu cong mắt cười, chờ anh buông cái tay ở eo cô ra.
Một giây, hai giây, năm giây trôi qua, họ vẫn duy trì tư thế đứng mập mờ như cũ.
Cô hơi vặn vẹo cơ thể, kháng nghị: “Em đã xong rồi.”
Thế mà anh lắc đầu nhìn cô cười.
Cô trợn mắt trừng anh.
Cái tay đang đặt ở eo cô buông ra, nhưng bắt lấy tay Hứa Qua. Anh chỉ dẫn cô chạm vào lớp vải quần âu, chỗ cái nút cài kim loại: “Còn chỗ này nữa.”
Hứa Qua định rút tay ra khỏi đó thì anh đã túm chặt: “Chỉ một chỗ này nữa thôi mà.”
Cô không nhúc nhích.
“Em sợ à?” Anh cười, cố tình khích cô.
Có gì mà sợ, không phải chỉ là một cái cúc sao. Nhắm mắt cô cũng làm được trong hai giây.
Nhưng cuối cùng hoá ra nhiệm vụ này lại lâu hơn thế. Trên đầu cô là hơi thở nóng rực của anh, càng lúc càng gấp gáp. Dần dần, từng lỗ chân lông trên người Hứa Qua cũng trở nên nhạy cảm theo, còn đầu óc cô thì…
Trong đầu Hứa Qua toàn là những hình ảnh của cô và anh đêm qua, tiếng nước chảy, tiếng th ở dốc, r3n rỉ của nam và nữ.
“Sao em lại dừng?” Giọng anh nặng nề, còn ngón tay cô thì nóng rực.
Không có, cô đang cài móc quần cho anh mà. Nhưng sao lại như vậy, giờ tay cô không có đặt ở cái móc quần mà là…
Tay phải cô đang đặt ở hông anh, còn tay trái đang đặt trên một thanh sắt vừa to vừa nóng. Màu da tay cô và vật cô đang nắm có hai màu hoàn toàn tương phản. Đầu óc Hứa Qua mất hết những suy nghĩ logic thường ngày, còn vật trong tay cô thì hình như ngày càng nóng và cứng hơn, một bàn tay của Hứa Qua chỉ có thể gian nan giữ lấy nó.
Trời ơi, sao mà nóng quá. Tiếng hít thở của anh, giọng nói của anh đứt quãng dạy cô phải làm sao cho tốt. Hứa Qua vốn là học trò giỏi, cô học rất nhanh. Giờ anh đã buông tay cô ra để cô tự thực hành một mình. Tiếng thở gấp gáp của anh là nguồn cổ vũ cô miệt mài cố gắng hơn.
Hứa Qua cảm giác mình đang ở một vùng đất nào đó gần đường xích đạo bởi trán cô túa mồ hôi đầm đìa. Từng giọt nước lăn dài từ thái dương xuống dưới má, cằm, cổ rồi cả ngực khiến quần áo cô cũng ướt nhẹp. Chẳng biết trôi qua bao lâu, người Hứa Qua ướt sũng, đỏ ửng, trong đầu cô chỉ nhung nhớ một làn gió Nam thổi đến thì tiếng gầm đục của người đàn ông đập vào tai cô.
Cùng với đó là một dòng nước nóng mạnh mẽ b ắn ra. Khắp cổ tay áo, mu bàn tay, váy cô đều là chất dịch tanh nhờn. Hứa Qua ngẩn ngơ vài giây mới tỉnh ra là cô và anh đang đứng trong phòng thay đồ. Đồ vô lương tâm, cô mắng thầm anh.
Mà cái đồ vô lương tâm bị cô mắng thầm cũng mồ hôi nhễ nhại, được cái khuôn mặt đẹp trai cũng đỏ ửng, rất có tinh thần, không giấu được sự vui vẻ phấn chấn. Anh nhìn bàn tay trắng bóc của cô giờ bị ma sát cho đỏ ửng lại càng thấy thoả mãn hơn.
Cả phút trôi qua, Hứa Qua mới hoàn toàn tỉnh táo. Cô hét lên một tiếng khi phát hiện ra chất dịch trên tay mình là cái gì. Hét xong, cô vội vàng chạy ra cửa phòng thay đồ muốn trốn.
Chết mất thôi, trốn ở đâu đây? Tủ quần áo? Gầm giường? Tủ lạnh? Ngăn kéo?
Cuối cùng, Hứa Qua lao vào phòng tắm khoá cửa lại. Cô dính tai vào khe cửa nghe tiếng động bên ngoài, còn trong lòng thì cầu xin anh mau đi đi, đừng có đi tìm mình.
Ngược lại với mong cầu của Hứa Qua, tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Cô nghe anh nói: “Anh phải đi đây.”
Thì anh đi đi.
“Em không tiễn anh à? Chúc anh đi thượng lộ bình an?”
Anh đừng có mơ, càng lúc anh càng gian manh. Tay anh nào có bị thương, rõ là cố ý ức hiếp cô. Nghe giọng điệu sảng khoái của anh kìa.
Cô sẽ không mắc mưu của anh thêm lần nữa. Hứa Qua nhắm mắt lại.
Anh nhẹ nhàng chào tạm biệt cô.
Tai cô vẫn dỏng lên, cho đến khi tiếng bước chân dần xa. Xác định bên ngoài đã yên tĩnh, cô đoán anh đã xuống tầng rồi. Hứa Qua hé cửa ra, mắt cô suýt rớt ra ngoài. Anh đang dí mặt vào cửa y như cô.
Cô lại bị anh lừa rồi. Người đàn ông này thật gian quá đi.
Cô nhìn anh một cái rồi quay đi: “Anh đi cẩn thận nhé!”
“Ừm!”
Sao anh còn chưa đi? Cô quay qua trừng mắt nhìn.
“Bà Lệ.” Anh dừng một chút, giọng điệu không giấu được niềm vui: “Anh hứa, kỹ thuật của em hôm nay còn đỉnh hơn hôm qua.”
“Anh còn chưa đi?” Cô tức giận nhắc nhở.
Anh gật đầu đứng dậy. Như nhớ ra cái gì, anh quay lại nhìn cô: “Nơi này không khiến em nhớ ra gì sao?”
“Không có!”, cô tức giận trả lời.
Anh không nói gì thêm nữa. Cô nhìn theo anh rồi nghĩ, nơi này có thể khiến cô nhớ ra điều gì.
Trong lúc cô đang nghĩ nghĩ, hình ảnh ban nãy ở phòng thay đồ như được tua lại trong đầu. Hứa Qua nhìn tay mình, tựa như “ôn lại bài cũ”, tay cô bỗng giần giật hình dung lại nhiệt độ và cảm giác khi đó…
Aaaaaaa.
Lệ Liệt Nông vừa bước xuống cửa chính thì nghe thấy tiếng hét chói tai suýt làm bay nóc nhà. Anh nhìn lên chỗ phòng tắm phòng họ khi nãy. Cửa sổ vẫn che rèm, nhưng anh có thể tượng tượng ra hình ảnh cô ở bên trong.
Hình ảnh từ tối qua đến sáng nay anh lừa gạt cô làm chuyện đó, cũng như điệu bộ trốn tránh của cô vừa nãy khiến anh không kiềm chế mà nhớ lại một số chuyện lúc trước.
Hai người đã trưởng thành cùng nhau.
Ngày xưa, anh luôn vội vã ngủ với cô cho xong, nên chẳng có mấy kỷ niệm đáng nhớ. Gom góp lại những hồi ức xưa, anh thấy vô cùng tội lỗi.
Gần lễ Giáng sinh năm đó, người phụ trách sửa sang căn hộ của mẹ anh nói họ đã thi công xong. Cùng ngày hôm đó, Hứa Qua cũng hỏi anh, nói rằng cô muốn có một nơi dừng chân nghỉ ngơi ở Prague.
Anh hiểu ẩn ý của cô nhưng lựa chọn im lặng. Sâu trong thân tâm, anh không muốn cô bước vào căn hộ của mẹ anh. Nhưng sự im lặng của anh lại biến thành câu nói của cô: “Artenza, anh không nói gì thì em coi như anh đồng ý.”
Anh nhíu mày. Cô chống tay ở eo, huýt sáo trêu anh: “Đừng nhìn em như vậy, em cũng không ăn thịt anh.”
Đó là một ngày thời tiết trong trẻo, hai người đeo hai ba lô lớn bước vào căn hộ bên sông Vltava. Đúng đêm Giáng sinh, khi anh đang thay đồ ngủ thì cô hấp tấp mở cửa phòng anh ra.
Nếu là phụ nữ bình thường, họ sẽ tránh đi và đóng cửa lại nhỉ? Nhưng Hứa Qua đứng đực nơi đó.
Anh mặc xong áo thun, đi đến cạnh cô. Đứng trước mặt cô, anh ôm cánh tay.
Cô chẳng sợ vẻ ra oai của anh: “Em có quà Giáng sinh tặng anh.”
Con gái ông chủ tiệm kim khí sẽ như vậy mà, anh đoán được từ trước.
“Được.”
“…. Artenza.”
“Em nói đi.”
“Em… Em không mặc đồ lót.” Ban nãy rất lưu manh, mạnh mẽ, sao giờ lắp bắp vậy.
“Vậy càng tốt.”
“Oh…”
“Em cởi nốt đi.”
Anh vươn móng vuốt đến chỗ cô, còn cô thì lách nhanh như cá chạch.
Lệ Liệt Nông nhớ rõ đêm đó tâm trạng anh rất tốt. Anh còn tưởng hai người sẽ chơi trốn tìm đêm đó chứ không phải l@m tình.
Anh đuổi theo cô, bọn họ đùa nghịch đến mức gối trên ghế rơi linh tinh trên mặt đất. Còn ghế sô pha thì bị đẩy khỏi vị trí ban đầu. Cuối cùng, anh túm được cô ở dưới cây thông, không kịp suy nghĩ, anh mạnh tay kéo áo cô lên trên.
“Xoẹt!” Khi anh chưa kịp phản ứng, hai luồng trắng bóc đột nhiên nhảy ra. Đại não Lệ Liệt Nông bỗng như dừng hoạt động.
Trong tiềm thức của anh, Hứa Qua chính là tuýp con gái lép kẹp, ba vòng khiêm tốn, nhưng không phải.
Hiện ra trước mắt anh là đôi gò b ồng đảo rất cân đối, căng mọng mà chẳng cần áo lót tạo dáng. Trong mơ hồ, anh nhớ hồi xưa khi mình chẳng may biết cỡ áo ngực của cô, anh còn thầm cười trong lòng rằng con gái ông chủ tiệm kim khí bị ảo tưởng sức mạnh.
Trong đầu là một nùi suy nghĩ, còn ánh mắt thì như keo dán lên nơi đó của cô. Thậm chí, anh còn liên tưởng đến một lần anh ngồi nghe mấy tên say rượu ngồi miêu tả ngực phụ nữ. Nào là miếng đậu hũ mềm, tròn trịa như trái lê, trắng như tuyết, hồng nhuận như anh đào.
Đêm Giáng sinh đó, hai má cô đỏ như hai quả táo. Cô xoay mặt đi chỗ khác, giọng buồn bực: “Em nói rồi mà, bên trong em không mặc.”
Đêm hôm đó, Lệ Liệt Nông gặp một giấc mơ kỳ lạ. Đương nhiên, anh không cho là người phụ nữ trong giấc mơ đó là Hứa Qua.
Nói không chừng… Anh cong khoé miệng, người phụ nữ trong giấc mơ đêm đó là cô. Ngoài Hứa Qua, anh đâu còn ai khác.
Khi đó Hứa Qua còn nhỏ. Cô mới mười bảy hay mười tám nhỉ?
Ánh mắt anh nhìn lên tấm rèm ở phòng tắm, nhẩm đếm ngược trong đầu. Mười, cô rời khỏi chỗ đang ngồi. Chín, cô vội kiếm một cái khăn tắm lau tay. Tám, cô mở cửa phòng tắm. Bảy, cô ngồi trước cửa sổ phía bên này…
Anh đếm tới ba thì cô đang lén lút vén một góc tấm rèm lên. Đếm tới hai thì cô ló mắt ra tìm bóng dáng anh bên dưới. Có phải tấm rèm đang rung rung không?
Anh đếm tới một, bức rèm vẫn im lìm như vậy, như không có ai động vào nó.
Anh lại nghĩ có khi sau tấm rèm, mặt cô đỏ ửng y như Giáng sinh năm ấy.
Hứa Qua dạo này khiến anh nhớ đến rất nhiều chuyện hồi cô còn là thiếu nữ.
Anh có thể nhớ ra nhiều điều về cô, từng cái nhấc chân nhấc tay, cong mắt cau mày đều tràn ngập hơi thở tươi trẻ.
Anh thở dài, anh mất thời gian ở đây khá lâu rồi.
*
Màn đêm buông xuống, cô mơ màng chạm vị trí bên cạnh mình. Nửa giường còn lại trống không.
Cô mở to mắt, trong bóng đêm, có giọt mồ hôi chảy xuống từ thái dương. Cô với tay mở đèn, tựa người vào thành giường ngẩn ngơ.
Trong phòng tối đen, bên ngoài có tiếng bước chân nhẹ nhàng. Quản gia nhà cô thật có tâm, bà không ngủ sao?
Cô tắt đèn, nhìn chong chong vào bóng tối.
Một lát sau, tiếng bước chân nhẹ nhàng bước xa.
Mồ hôi đã bị điều hoà thổi bay nhưng cảm giác lạnh lẽo thì vẫn còn khiến cô không thể không nghi ngờ ác mộng kia có phải là sự thật?
Cô rủ mí mắt, nếu có anh ở đây thì tốt quá.
Ánh mắt cô đảo tới lui trong bóng tối, cuối cùng ngừng ở một vị trí. Nơi đó có một tủ lạnh nhỏ, bên trong có thảo mộc an thần. Đã lâu rồi cô không động vào cái tủ lạnh đó.
Đêm hôm nay, cô lần nửa mở tủ lạnh ra.
Trong giấc mộng mị ban nãy, cô mê thấy mình tự nói với bản thân: “Mình không phải Hứa Qua.”
Cuối cùng, dưới tác dụng của thuốc an thần, cô lại ngủ tiếp mà không mê gì nữa.
Hôm sau, cô không lén đổ thuốc mà Ivy đưa. Mấy viên thuốc nằm trong miệng cô vài giây, rồi cô quyết tâm nuốt xuống.
Vì ngậm thuốc một lúc, vị đắng của thuốc như đọng lại trong miệng cô.
Cho đến khi sau lưng cô vang lên tiếng Lệ Liệt Nông gọi lần thứ hai “Em lại đây”, cô mới xoay người lại.
Anh đã mặc áo sơmi nhưng chẳng cài cúc. Hai vợ chồng trẻ đứng trong không gian nhỏ càng khiến không khí thêm ái muội. Cô bước chầm rì rì lại gần anh, hơi thở của họ như đan cài vào nhau.
Cô ấp ứng: “Để… Để làm gì?”
Vừa nghe anh nói anh bị thương, cô vội vàng muốn kéo ống tay áo anh lên kiểm tra thì anh né tránh đi.
“Anh bị thương nhẹ thôi.”
Cô gật đầu. Anh nói thêm: “Nhưng anh không tiện cài cúc áo.”
Trách không được chiếc cúc quần âu của anh cũng chưa cài. Phát hiện này khiến cô càng thêm đỏ mặt.
Anh thở dài bên tai cô: “Em còn chờ gì à?”
“Hở, chờ cái gì?” Cô ngơ ngác ngẩng đầu.
Vừa ngẩng đầu, ánh mắt cô chạm vào mắt anh rồi ngẩn người. Chẳng biết qua bao lâu, Hứa Qua mới nhớ ra mình chưa cài cúc áo cho anh.
Ngón tay cô lóng ngóng cài cúc áo cho anh. Chỉ là cài vài cái cúc thôi nhưng lòng bàn tay cô đã đổ đầy mồ hôi, còn đầu óc thì chẳng còn tập trung.
Cô cố gắng tìm câu chuyện để nói, phân tán sự chú ý vào cơ thể Lệ Liệt Nông.
“Khi nào anh đi?” Cô hỏi anh.
“Một lát nữa anh đi luôn.”
“Ồ…” Cảm ơn trời đất, cuối cùng cô cũng cài xong cúc áo đầu tiên.
Ngón tay cô đi xuống, đang chuẩn bị cài cúc áo tiếp theo thì anh đã đột ngột bước lại gần cô hơn. Hôm nay cô mặc chiếc váy sơmi, vì anh đứng sát vào nên giờ đầu gối cô đã chạm vào ống quần anh rồi.
Chân Hứa Qua bủn rủn, cô suýt thì tưởng mình như sợi bún mà ngã xuống thì tay anh đã nhanh chóng đỡ vào eo. Đầu óc Hứa Qua càng lúc càng loạn, cô chỉ muốn cài cúc áo cho anh thật nhanh nhưng không hiểu sao động tác càng lúc càng chậm. Bởi hai người đứng như chạm sát, lại như không chạm vào nhau khiến cô rất vất vả tìm cách không đụng chạm vào cơ thể anh.
Hứa Qua chẳng dám cúi đầu hay ngẩng đầu, chỉ dựa vào cảm giác để đi lần mò các cúc áo tiếp theo mà cài. Chật vật mãi cô mới cài xong được ba, bốn chiếc cúc, cái tay nhỏ lại rờ xuống dưới thì trái tim cô nhảy lên, chết rồi.
Trên đỉnh đầu cô phát ra tiếng hít một hơi sâu của Lệ Liệt Nông. Hứa Qua lúng túng cài cúc áo, giờ lòng bàn chân của cô cũng như có mồ hôi vậy. Mà tiếng hít thở của anh càng lúc càng nặng, tựa như có thể thổi cô bay đi ấy.
Hứa Qua lí nhí hỏi: “Anh có thể lùi về sau một bước được không?”
Cô còn chưa dứt lời, anh lại càng rướn sát vào cô. Trời ơi là trời, nếu anh không lùi thì cô có thể lùi mà. Nhưng anh như đọc được suy nghĩ của cô, bàn tay đặt ở eo Hứa Qua tăng thêm lực, anh thì thầm: “Em đừng lộn xộn.”
Được rồi, không lộn xộn thì không lộn xộn, Hứa Qua nghĩ thầm.
Cô cố tình làm như mình không nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của anh, cũng như ngăn chặn tâm trí quan tâm đ ến vải quần anh thi thoảng lại cạ vào đầu gối cô, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ cài cúc áo.
Rốt cuộc cũng cài xong hết cúc áo sơmi. Trong đầu Hứa Qua thầm vỗ tay hoan hô chính mình, cô ngẩng đầu cong mắt cười, chờ anh buông cái tay ở eo cô ra.
Một giây, hai giây, năm giây trôi qua, họ vẫn duy trì tư thế đứng mập mờ như cũ.
Cô hơi vặn vẹo cơ thể, kháng nghị: “Em đã xong rồi.”
Thế mà anh lắc đầu nhìn cô cười.
Cô trợn mắt trừng anh.
Cái tay đang đặt ở eo cô buông ra, nhưng bắt lấy tay Hứa Qua. Anh chỉ dẫn cô chạm vào lớp vải quần âu, chỗ cái nút cài kim loại: “Còn chỗ này nữa.”
Hứa Qua định rút tay ra khỏi đó thì anh đã túm chặt: “Chỉ một chỗ này nữa thôi mà.”
Cô không nhúc nhích.
“Em sợ à?” Anh cười, cố tình khích cô.
Có gì mà sợ, không phải chỉ là một cái cúc sao. Nhắm mắt cô cũng làm được trong hai giây.
Nhưng cuối cùng hoá ra nhiệm vụ này lại lâu hơn thế. Trên đầu cô là hơi thở nóng rực của anh, càng lúc càng gấp gáp. Dần dần, từng lỗ chân lông trên người Hứa Qua cũng trở nên nhạy cảm theo, còn đầu óc cô thì…
Trong đầu Hứa Qua toàn là những hình ảnh của cô và anh đêm qua, tiếng nước chảy, tiếng th ở dốc, r3n rỉ của nam và nữ.
“Sao em lại dừng?” Giọng anh nặng nề, còn ngón tay cô thì nóng rực.
Không có, cô đang cài móc quần cho anh mà. Nhưng sao lại như vậy, giờ tay cô không có đặt ở cái móc quần mà là…
Tay phải cô đang đặt ở hông anh, còn tay trái đang đặt trên một thanh sắt vừa to vừa nóng. Màu da tay cô và vật cô đang nắm có hai màu hoàn toàn tương phản. Đầu óc Hứa Qua mất hết những suy nghĩ logic thường ngày, còn vật trong tay cô thì hình như ngày càng nóng và cứng hơn, một bàn tay của Hứa Qua chỉ có thể gian nan giữ lấy nó.
Trời ơi, sao mà nóng quá. Tiếng hít thở của anh, giọng nói của anh đứt quãng dạy cô phải làm sao cho tốt. Hứa Qua vốn là học trò giỏi, cô học rất nhanh. Giờ anh đã buông tay cô ra để cô tự thực hành một mình. Tiếng thở gấp gáp của anh là nguồn cổ vũ cô miệt mài cố gắng hơn.
Hứa Qua cảm giác mình đang ở một vùng đất nào đó gần đường xích đạo bởi trán cô túa mồ hôi đầm đìa. Từng giọt nước lăn dài từ thái dương xuống dưới má, cằm, cổ rồi cả ngực khiến quần áo cô cũng ướt nhẹp. Chẳng biết trôi qua bao lâu, người Hứa Qua ướt sũng, đỏ ửng, trong đầu cô chỉ nhung nhớ một làn gió Nam thổi đến thì tiếng gầm đục của người đàn ông đập vào tai cô.
Cùng với đó là một dòng nước nóng mạnh mẽ b ắn ra. Khắp cổ tay áo, mu bàn tay, váy cô đều là chất dịch tanh nhờn. Hứa Qua ngẩn ngơ vài giây mới tỉnh ra là cô và anh đang đứng trong phòng thay đồ. Đồ vô lương tâm, cô mắng thầm anh.
Mà cái đồ vô lương tâm bị cô mắng thầm cũng mồ hôi nhễ nhại, được cái khuôn mặt đẹp trai cũng đỏ ửng, rất có tinh thần, không giấu được sự vui vẻ phấn chấn. Anh nhìn bàn tay trắng bóc của cô giờ bị ma sát cho đỏ ửng lại càng thấy thoả mãn hơn.
Cả phút trôi qua, Hứa Qua mới hoàn toàn tỉnh táo. Cô hét lên một tiếng khi phát hiện ra chất dịch trên tay mình là cái gì. Hét xong, cô vội vàng chạy ra cửa phòng thay đồ muốn trốn.
Chết mất thôi, trốn ở đâu đây? Tủ quần áo? Gầm giường? Tủ lạnh? Ngăn kéo?
Cuối cùng, Hứa Qua lao vào phòng tắm khoá cửa lại. Cô dính tai vào khe cửa nghe tiếng động bên ngoài, còn trong lòng thì cầu xin anh mau đi đi, đừng có đi tìm mình.
Ngược lại với mong cầu của Hứa Qua, tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Cô nghe anh nói: “Anh phải đi đây.”
Thì anh đi đi.
“Em không tiễn anh à? Chúc anh đi thượng lộ bình an?”
Anh đừng có mơ, càng lúc anh càng gian manh. Tay anh nào có bị thương, rõ là cố ý ức hiếp cô. Nghe giọng điệu sảng khoái của anh kìa.
Cô sẽ không mắc mưu của anh thêm lần nữa. Hứa Qua nhắm mắt lại.
Anh nhẹ nhàng chào tạm biệt cô.
Tai cô vẫn dỏng lên, cho đến khi tiếng bước chân dần xa. Xác định bên ngoài đã yên tĩnh, cô đoán anh đã xuống tầng rồi. Hứa Qua hé cửa ra, mắt cô suýt rớt ra ngoài. Anh đang dí mặt vào cửa y như cô.
Cô lại bị anh lừa rồi. Người đàn ông này thật gian quá đi.
Cô nhìn anh một cái rồi quay đi: “Anh đi cẩn thận nhé!”
“Ừm!”
Sao anh còn chưa đi? Cô quay qua trừng mắt nhìn.
“Bà Lệ.” Anh dừng một chút, giọng điệu không giấu được niềm vui: “Anh hứa, kỹ thuật của em hôm nay còn đỉnh hơn hôm qua.”
“Anh còn chưa đi?” Cô tức giận nhắc nhở.
Anh gật đầu đứng dậy. Như nhớ ra cái gì, anh quay lại nhìn cô: “Nơi này không khiến em nhớ ra gì sao?”
“Không có!”, cô tức giận trả lời.
Anh không nói gì thêm nữa. Cô nhìn theo anh rồi nghĩ, nơi này có thể khiến cô nhớ ra điều gì.
Trong lúc cô đang nghĩ nghĩ, hình ảnh ban nãy ở phòng thay đồ như được tua lại trong đầu. Hứa Qua nhìn tay mình, tựa như “ôn lại bài cũ”, tay cô bỗng giần giật hình dung lại nhiệt độ và cảm giác khi đó…
Aaaaaaa.
Lệ Liệt Nông vừa bước xuống cửa chính thì nghe thấy tiếng hét chói tai suýt làm bay nóc nhà. Anh nhìn lên chỗ phòng tắm phòng họ khi nãy. Cửa sổ vẫn che rèm, nhưng anh có thể tượng tượng ra hình ảnh cô ở bên trong.
Hình ảnh từ tối qua đến sáng nay anh lừa gạt cô làm chuyện đó, cũng như điệu bộ trốn tránh của cô vừa nãy khiến anh không kiềm chế mà nhớ lại một số chuyện lúc trước.
Hai người đã trưởng thành cùng nhau.
Ngày xưa, anh luôn vội vã ngủ với cô cho xong, nên chẳng có mấy kỷ niệm đáng nhớ. Gom góp lại những hồi ức xưa, anh thấy vô cùng tội lỗi.
Gần lễ Giáng sinh năm đó, người phụ trách sửa sang căn hộ của mẹ anh nói họ đã thi công xong. Cùng ngày hôm đó, Hứa Qua cũng hỏi anh, nói rằng cô muốn có một nơi dừng chân nghỉ ngơi ở Prague.
Anh hiểu ẩn ý của cô nhưng lựa chọn im lặng. Sâu trong thân tâm, anh không muốn cô bước vào căn hộ của mẹ anh. Nhưng sự im lặng của anh lại biến thành câu nói của cô: “Artenza, anh không nói gì thì em coi như anh đồng ý.”
Anh nhíu mày. Cô chống tay ở eo, huýt sáo trêu anh: “Đừng nhìn em như vậy, em cũng không ăn thịt anh.”
Đó là một ngày thời tiết trong trẻo, hai người đeo hai ba lô lớn bước vào căn hộ bên sông Vltava. Đúng đêm Giáng sinh, khi anh đang thay đồ ngủ thì cô hấp tấp mở cửa phòng anh ra.
Nếu là phụ nữ bình thường, họ sẽ tránh đi và đóng cửa lại nhỉ? Nhưng Hứa Qua đứng đực nơi đó.
Anh mặc xong áo thun, đi đến cạnh cô. Đứng trước mặt cô, anh ôm cánh tay.
Cô chẳng sợ vẻ ra oai của anh: “Em có quà Giáng sinh tặng anh.”
Con gái ông chủ tiệm kim khí sẽ như vậy mà, anh đoán được từ trước.
“Được.”
“…. Artenza.”
“Em nói đi.”
“Em… Em không mặc đồ lót.” Ban nãy rất lưu manh, mạnh mẽ, sao giờ lắp bắp vậy.
“Vậy càng tốt.”
“Oh…”
“Em cởi nốt đi.”
Anh vươn móng vuốt đến chỗ cô, còn cô thì lách nhanh như cá chạch.
Lệ Liệt Nông nhớ rõ đêm đó tâm trạng anh rất tốt. Anh còn tưởng hai người sẽ chơi trốn tìm đêm đó chứ không phải l@m tình.
Anh đuổi theo cô, bọn họ đùa nghịch đến mức gối trên ghế rơi linh tinh trên mặt đất. Còn ghế sô pha thì bị đẩy khỏi vị trí ban đầu. Cuối cùng, anh túm được cô ở dưới cây thông, không kịp suy nghĩ, anh mạnh tay kéo áo cô lên trên.
“Xoẹt!” Khi anh chưa kịp phản ứng, hai luồng trắng bóc đột nhiên nhảy ra. Đại não Lệ Liệt Nông bỗng như dừng hoạt động.
Trong tiềm thức của anh, Hứa Qua chính là tuýp con gái lép kẹp, ba vòng khiêm tốn, nhưng không phải.
Hiện ra trước mắt anh là đôi gò b ồng đảo rất cân đối, căng mọng mà chẳng cần áo lót tạo dáng. Trong mơ hồ, anh nhớ hồi xưa khi mình chẳng may biết cỡ áo ngực của cô, anh còn thầm cười trong lòng rằng con gái ông chủ tiệm kim khí bị ảo tưởng sức mạnh.
Trong đầu là một nùi suy nghĩ, còn ánh mắt thì như keo dán lên nơi đó của cô. Thậm chí, anh còn liên tưởng đến một lần anh ngồi nghe mấy tên say rượu ngồi miêu tả ngực phụ nữ. Nào là miếng đậu hũ mềm, tròn trịa như trái lê, trắng như tuyết, hồng nhuận như anh đào.
Đêm Giáng sinh đó, hai má cô đỏ như hai quả táo. Cô xoay mặt đi chỗ khác, giọng buồn bực: “Em nói rồi mà, bên trong em không mặc.”
Đêm hôm đó, Lệ Liệt Nông gặp một giấc mơ kỳ lạ. Đương nhiên, anh không cho là người phụ nữ trong giấc mơ đó là Hứa Qua.
Nói không chừng… Anh cong khoé miệng, người phụ nữ trong giấc mơ đêm đó là cô. Ngoài Hứa Qua, anh đâu còn ai khác.
Khi đó Hứa Qua còn nhỏ. Cô mới mười bảy hay mười tám nhỉ?
Ánh mắt anh nhìn lên tấm rèm ở phòng tắm, nhẩm đếm ngược trong đầu. Mười, cô rời khỏi chỗ đang ngồi. Chín, cô vội kiếm một cái khăn tắm lau tay. Tám, cô mở cửa phòng tắm. Bảy, cô ngồi trước cửa sổ phía bên này…
Anh đếm tới ba thì cô đang lén lút vén một góc tấm rèm lên. Đếm tới hai thì cô ló mắt ra tìm bóng dáng anh bên dưới. Có phải tấm rèm đang rung rung không?
Anh đếm tới một, bức rèm vẫn im lìm như vậy, như không có ai động vào nó.
Anh lại nghĩ có khi sau tấm rèm, mặt cô đỏ ửng y như Giáng sinh năm ấy.
Hứa Qua dạo này khiến anh nhớ đến rất nhiều chuyện hồi cô còn là thiếu nữ.
Anh có thể nhớ ra nhiều điều về cô, từng cái nhấc chân nhấc tay, cong mắt cau mày đều tràn ngập hơi thở tươi trẻ.
Anh thở dài, anh mất thời gian ở đây khá lâu rồi.
*
Màn đêm buông xuống, cô mơ màng chạm vị trí bên cạnh mình. Nửa giường còn lại trống không.
Cô mở to mắt, trong bóng đêm, có giọt mồ hôi chảy xuống từ thái dương. Cô với tay mở đèn, tựa người vào thành giường ngẩn ngơ.
Trong phòng tối đen, bên ngoài có tiếng bước chân nhẹ nhàng. Quản gia nhà cô thật có tâm, bà không ngủ sao?
Cô tắt đèn, nhìn chong chong vào bóng tối.
Một lát sau, tiếng bước chân nhẹ nhàng bước xa.
Mồ hôi đã bị điều hoà thổi bay nhưng cảm giác lạnh lẽo thì vẫn còn khiến cô không thể không nghi ngờ ác mộng kia có phải là sự thật?
Cô rủ mí mắt, nếu có anh ở đây thì tốt quá.
Ánh mắt cô đảo tới lui trong bóng tối, cuối cùng ngừng ở một vị trí. Nơi đó có một tủ lạnh nhỏ, bên trong có thảo mộc an thần. Đã lâu rồi cô không động vào cái tủ lạnh đó.
Đêm hôm nay, cô lần nửa mở tủ lạnh ra.
Trong giấc mộng mị ban nãy, cô mê thấy mình tự nói với bản thân: “Mình không phải Hứa Qua.”
Cuối cùng, dưới tác dụng của thuốc an thần, cô lại ngủ tiếp mà không mê gì nữa.
Hôm sau, cô không lén đổ thuốc mà Ivy đưa. Mấy viên thuốc nằm trong miệng cô vài giây, rồi cô quyết tâm nuốt xuống.
Vì ngậm thuốc một lúc, vị đắng của thuốc như đọng lại trong miệng cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.