Chương 19: THÁI THƯỢNG HOÀNG MUỐN ĂN CHÁO KÊ
Lục Nguyệt
19/05/2021
Cô lê thân thể tê dại đến chiếc giường Vũ Văn Dụ đang nằm, khi cô nằm xuống, lúc yên tĩnh lại cô mới cảm thấy toàn thân run lên, chuyện xảy ra mấy ngày nay đã làm cạn kiệt hết toàn bộ tế bào não của cô, chuyện mà trước đây chưa từng nghĩ đến.
Đầu óc vẫn chưa mở mang nhưng lại đi theo một phương hướng kì lạ.
Một số người nói rằng khoa học và thần học suy cho cùng chính là cùng quy về một con đường đặc thù.
Khi não bộ được phát triển đến một trình độ nhất định, nó có thể thích ứng với mọi hoàn cảnh, tới lui một cách tự nhiên, não bộ cũng sẽ tự động ghi nhận mọi loại thông tin, giống như những vị thần được thế giới tôn thờ ngày nay.
Cô run rẩy đưa tay lên, muốn sờ vào hòm thuốc bên trong tay áo để tìm cảm giác chân thật, ống tay áo trượt xuống, lộ ra cổ tay trắng nõn, nhưng trên cổ tay lại có một vết thương màu đỏ, là vết thương mới.
Cô giật mình, bị thương từ lúc nào vậy? Là vừa rồi lôi kéo với Vũ Văn Dụ?
Không đúng, máu ở khóe miệng đã đông lại, tay áo cũng dính máu, ít nhất đây là vết thương nửa giờ trước.
Nửa giờ trước?
Nguyên Chiêu Lâm nheo mắt lại, nhớ tới lúc chờ ở ngoài điện, cô bị Vũ Văn Dụ xô ngã, Chử Minh Thúy đến đỡ cô.
Chẳng lẽ nàng ta không chỉ đơn thuần là đến giúp?
Cô nhớ khi Chử Minh Thúy trở lại bên Tề Vương, trong mắt nàng ta hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Nguyên Chiêu Lâm ngay lập tức hiểu ra.
Chử Minh Thúy cố ý làm cô bị thương, nhưng không biết rằng cô uống canh Tử Kim, mất đi cảm giác đau đớn, nếu đổi thành Nguyên Chiêu Lâm của trước kia, nàng ta nhất định sẽ tức giận chửi bới ngay tại chỗ. Tuy không bị buộc tội chết, nhưng cũng sẽ bị tống vào ngục.
Nguyên Chiêu Lâm lạnh cả người, không thể tưởng được lòng người lại nham hiểm như vậy.
Cô vốn tưởng rằng Chử Minh Thúy là người tốt, mọi người đều nhìn cô với ánh mắt như vậy, nhưng chỉ có nàng ta lại hỏi thăm cô.
Thế mà dưới khuôn mặt xinh đẹp và dịu dàng kia lại cất giấu một lòng dạ hung ác như vậy.
Cô muốn tìm một lời giải thích hợp lý cho hành vi của Chử Minh Thúy , chẳng hạn như, Nguyên Chiêu Lâm đã chen vào giữa nàng ta và Sở Vương, khiến cho nàng ta đành phải quay về bên Tề Vương.
Nhưng cô không thể chấp nhận một lời giải thích như vậy.
Nếu trong lòng nàng ta không cam lòng, thì có thể đến tìm Nguyên Chiêu Lâm để tính sổ, chỉ trích cô trước mặt nhiều người, hoặc thậm chí tát cô một bạt tai, chứ sau lưng hãm hại như vậy, thật quá nham hiểm.
Cô bỏ tay xuống, chuyện của Chử Minh Thúy , tạm thời có thể không nghĩ tới, nhưng chuyện của Thái Thượng Hoàng sẽ như ý muốn sao? Thái Thượng Hoàng có nguyện ý tin cô không?
Cô đã đọc rất nhiều sách sử, chánh sử, dã sử, nhưng không có quốc gia nào tên là Bắc Đường, vì vậy, lịch sử cô học được, đều không thể giúp cô hiểu rõ tính cách của Thái Thượng Hoàng.
Sinh tử bấp bênh và tương lai bất định khiến Nguyên Chiêu Lâm cảm thấy khó thở.
Cô mệt mỏi vô cùng, quay đầu nhìn Vũ Văn Dụ đang nằm trên mặt đất, đó là một con sư tử đang ngủ say, một khi tỉnh lại cô sẽ rất khổ sở, trừ phi Thái Thượng Hoàng có thể triệu kiến cô.
Cô cười khổ, thật ra khi cứu Thái Thượng Hoàng, cô cũng có lòng riêng.
Nếu không có sự bảo vệ của bất kỳ ai, cô không thể sống trong cung được.
Thái Thượng Hoàng đang ngủ trong điện.
Tất cả các thân vương đã vào điện và dập đầu, hiện giờ, mọi người đều đang quỳ bên ngoài điện, chờ đợi Thái Thượng Hoàng băng hà.
Không khí trong điện vô cùng nặng nề, thê lương, mọi người đều nén nước mắt, Thái hậu và các phi tần đều thương tâm quá độ đã được đỡ xuống dưới.
Minh Nguyên đế cũng đang ở bên ngoài, đợi Thường công công tuyên bố một tiếng, ông ta sẽ quỳ xuống đưa tiễn.
Mọi người đều đang chuẩn bị thời khắc đó.
Cuối cùng, màn che cũng được vén lên, vẻ mặt của Minh Nguyên Đế trầm xuống, ánh mắt tràn đầy phiền muộn, thân thể mềm nhũn, nhưng còn chưa quỳ xuống, Thường Công Công đã mừng rỡ nói: "Thái Thượng Hoàng Thượng nói muốn ăn cháo kê.”
Hoàng đế giật mình, vội vàng chạy tới, nhìn thấy Thái Thượng Hoàng đang mở mắt vuốt ve Phúc Bảo, khí sắc tốt hơn trước nhiều.
“Mau, đi ngự phòng chuẩn bị cháo kê!” Minh Nguyên Đế vui mừng khôn xiết, giọng nói cũng thay đổi.
--------------------
Đầu óc vẫn chưa mở mang nhưng lại đi theo một phương hướng kì lạ.
Một số người nói rằng khoa học và thần học suy cho cùng chính là cùng quy về một con đường đặc thù.
Khi não bộ được phát triển đến một trình độ nhất định, nó có thể thích ứng với mọi hoàn cảnh, tới lui một cách tự nhiên, não bộ cũng sẽ tự động ghi nhận mọi loại thông tin, giống như những vị thần được thế giới tôn thờ ngày nay.
Cô run rẩy đưa tay lên, muốn sờ vào hòm thuốc bên trong tay áo để tìm cảm giác chân thật, ống tay áo trượt xuống, lộ ra cổ tay trắng nõn, nhưng trên cổ tay lại có một vết thương màu đỏ, là vết thương mới.
Cô giật mình, bị thương từ lúc nào vậy? Là vừa rồi lôi kéo với Vũ Văn Dụ?
Không đúng, máu ở khóe miệng đã đông lại, tay áo cũng dính máu, ít nhất đây là vết thương nửa giờ trước.
Nửa giờ trước?
Nguyên Chiêu Lâm nheo mắt lại, nhớ tới lúc chờ ở ngoài điện, cô bị Vũ Văn Dụ xô ngã, Chử Minh Thúy đến đỡ cô.
Chẳng lẽ nàng ta không chỉ đơn thuần là đến giúp?
Cô nhớ khi Chử Minh Thúy trở lại bên Tề Vương, trong mắt nàng ta hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Nguyên Chiêu Lâm ngay lập tức hiểu ra.
Chử Minh Thúy cố ý làm cô bị thương, nhưng không biết rằng cô uống canh Tử Kim, mất đi cảm giác đau đớn, nếu đổi thành Nguyên Chiêu Lâm của trước kia, nàng ta nhất định sẽ tức giận chửi bới ngay tại chỗ. Tuy không bị buộc tội chết, nhưng cũng sẽ bị tống vào ngục.
Nguyên Chiêu Lâm lạnh cả người, không thể tưởng được lòng người lại nham hiểm như vậy.
Cô vốn tưởng rằng Chử Minh Thúy là người tốt, mọi người đều nhìn cô với ánh mắt như vậy, nhưng chỉ có nàng ta lại hỏi thăm cô.
Thế mà dưới khuôn mặt xinh đẹp và dịu dàng kia lại cất giấu một lòng dạ hung ác như vậy.
Cô muốn tìm một lời giải thích hợp lý cho hành vi của Chử Minh Thúy , chẳng hạn như, Nguyên Chiêu Lâm đã chen vào giữa nàng ta và Sở Vương, khiến cho nàng ta đành phải quay về bên Tề Vương.
Nhưng cô không thể chấp nhận một lời giải thích như vậy.
Nếu trong lòng nàng ta không cam lòng, thì có thể đến tìm Nguyên Chiêu Lâm để tính sổ, chỉ trích cô trước mặt nhiều người, hoặc thậm chí tát cô một bạt tai, chứ sau lưng hãm hại như vậy, thật quá nham hiểm.
Cô bỏ tay xuống, chuyện của Chử Minh Thúy , tạm thời có thể không nghĩ tới, nhưng chuyện của Thái Thượng Hoàng sẽ như ý muốn sao? Thái Thượng Hoàng có nguyện ý tin cô không?
Cô đã đọc rất nhiều sách sử, chánh sử, dã sử, nhưng không có quốc gia nào tên là Bắc Đường, vì vậy, lịch sử cô học được, đều không thể giúp cô hiểu rõ tính cách của Thái Thượng Hoàng.
Sinh tử bấp bênh và tương lai bất định khiến Nguyên Chiêu Lâm cảm thấy khó thở.
Cô mệt mỏi vô cùng, quay đầu nhìn Vũ Văn Dụ đang nằm trên mặt đất, đó là một con sư tử đang ngủ say, một khi tỉnh lại cô sẽ rất khổ sở, trừ phi Thái Thượng Hoàng có thể triệu kiến cô.
Cô cười khổ, thật ra khi cứu Thái Thượng Hoàng, cô cũng có lòng riêng.
Nếu không có sự bảo vệ của bất kỳ ai, cô không thể sống trong cung được.
Thái Thượng Hoàng đang ngủ trong điện.
Tất cả các thân vương đã vào điện và dập đầu, hiện giờ, mọi người đều đang quỳ bên ngoài điện, chờ đợi Thái Thượng Hoàng băng hà.
Không khí trong điện vô cùng nặng nề, thê lương, mọi người đều nén nước mắt, Thái hậu và các phi tần đều thương tâm quá độ đã được đỡ xuống dưới.
Minh Nguyên đế cũng đang ở bên ngoài, đợi Thường công công tuyên bố một tiếng, ông ta sẽ quỳ xuống đưa tiễn.
Mọi người đều đang chuẩn bị thời khắc đó.
Cuối cùng, màn che cũng được vén lên, vẻ mặt của Minh Nguyên Đế trầm xuống, ánh mắt tràn đầy phiền muộn, thân thể mềm nhũn, nhưng còn chưa quỳ xuống, Thường Công Công đã mừng rỡ nói: "Thái Thượng Hoàng Thượng nói muốn ăn cháo kê.”
Hoàng đế giật mình, vội vàng chạy tới, nhìn thấy Thái Thượng Hoàng đang mở mắt vuốt ve Phúc Bảo, khí sắc tốt hơn trước nhiều.
“Mau, đi ngự phòng chuẩn bị cháo kê!” Minh Nguyên Đế vui mừng khôn xiết, giọng nói cũng thay đổi.
--------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.