Chương 6: ÂM LỘ
Định Hải Châu
13/10/2016
Trong bồn tắm bằng sứ, một người đàn ông gầy còm yếu ớt với nước da vàng ệch nằm thoi thóp trong làn nước. Từng tiếng hít thở khò khè nặng nhọc
từ lồng ngực khô quắt queo, xương xẩu phập phồng lên xuống gắng gượng
hít lấy chút hơi tàn của sự sống đang dần rời xa mình.
Có tiếng mở cửa. Trí bước vào cùng con dao sắc lẹm trên tay. Anh bước đến cạnh bồn tắm, nhìn người đàn ông ốm yếu già nua trong bồn. Nét bi thương thoáng qua trong đáy mắt anh. Trí đưa dao lên, sau đó cắn chặt răng rạch một đường sâu lên động mạch nơi cổ tay trái, máu liền như cơn lũ tràn mạnh ra từ vết rạch và văng tung tóe. Anh lập tức nhúng cổ tay vào bồn tắm. Trong nháy mắt, nước trong bồn chuyển sang một màu máu đỏ thẫm. Máu vẫn không ngừng tuôn ra. Người đàn ông tưởng chừng như đang hấp hối kia lại mỉm cười đầy thỏa mãn, chậm rãi mở mắt nhìn anh, miệng thều thào:
“Tốt lắm, con trai!”
Trí chỉ lặng lẽ gật đầu, vài giây sau thì rút tay lên khỏi mặt nước. Anh rút từ túi ái khoác ra một lọ thủy tinh nhỏ, rắc ít bột màu nâu lên cổ tay, máu liền ngừng chảy.
“Con ra ngoài trước.”
“Ừ…….”
Trí bước ra ngoài rồi khép cửa lại. Gió lùa từ ô cửa sổ đang mở lành lạnh, ẩm ướt. Anh tựa người vào cửa sổ, đưa mắt nhìn ra trời đêm suy nghĩ mông lung. Bên trong nhà tắm, ông Năm thư thái nhắm mắt như đang ngủ, bồn tắm vừa nãy đỏ rực sắc máu giờ chỉ còn phớt màu hồng nhạt nhạt, ngược lại làn da ông lại dần trở nên hồng hào tươi tắn hơn…
Gió ngày càng thổi mạnh, Trí rít thêm một hơi dài rồi ném điếu thuốc qua cửa sổ. Đột nhiên sợi dây chuyền trên cổ anh phát ra nhiệt nóng rực. Trí giật mình cầm lấy mặt dây chuyền, đó là một chiếc nhẫn bạc có khắc chú Đại Bi, chiếc nhẫn ngày càng nóng đến bỏng rát.
“Chết tiệt!”
Trí chạy nhanh về phòng mình, kéo chiếc bàn gỗ đầu giường ra giữa phòng. Nhoáng cái đã đặt lên mặt bàn bộ lư hương, một cây nến trắng lớn, một chén máu chó mực, một chén nước lọc, một xấp bùa chú và một lọ thủy tinh chứa tóc của Hạ. Anh đã lấy vài sợi khi giúp cô trục xuất vong ra khỏi người. Trí thắp ba nén nhang, đốt nến lên, dùng cọ chấm vào chén máu rồi vẽ lên lá bùa hình một con mắt. Sau đó lấy 3 sợi tóc từ lọ ra kẹp vào lá bùa, rồi đưa cả hai đốt trên nến. Khi cháy xong, anh hòa tro vào chén nước lọc và ngửa cổ uống một hơi.
Trí hít sâu, ngồi xếp bằng trước bàn, nhắm mắt cố gắng tập trung…
———————————
Đúng 5 giờ ông Toàn chạy xe đến trường đón con gái, nhưng mãi đến khi học sinh đã lục đục kéo nhau về hết vẫn không thấy Hạ. Ông chạy vào từng phòng học để tìm nhưng chẳng còn ai. Hay nó đi bộ về? Ông lại vội vàng xách xe chạy chầm chậm trên mỗi con đường mà có khả năng con gái mình sẽ đi qua. Nhưng chạy qua chạy lại đã mấy vòng, gọi đến đau rát cổ họng mà vẫn không thấy bóng dáng Hạ. Bóng tối đã ập xuống, ông vẫn lết chiếc xe cà tàng trong đêm, mò mẫm từng góc đường, vạch từng bụi cây, lòng không ngừng cầu xin trời phật phù hộ cho đứa con gái nhỏ mà mình hết lòng yêu thương…
——————————-
Phía yên sau xe đạp, cả người tôi lịm đi, đầu óc mù mờ như rối tung cả rồi. Tại sao một người bạn mà ngày nào đến lớp cũng gặp mặt, cũng nói chuyện cười đùa… giờ lại thành ra thế này?
Đột nhiên, có những tiếng “bựt..bựt….” rờn rợn dội vào tai tôi . Lớp da trên mặt Lam như là một tấm vải dày đang từng chút bị xé nát một cách thô bạo. Từng đường từng đường trên gương mặt nó bị rách toạt nham nhở, máu mủ thi nhau chảy. Tôi kinh hãi chôn vùi gương mặt đã nhòe nhoẹt nước mắt vào hai lòng bàn tay.
Rồi bất ngờ tôi nghe có tiếng khóc. Tiếng khóc ai oán đến não nùng. Là tiếng của Lam!
Tôi ngẩng lên, trước mắt tôi không phải là gương mặt lẫn lộn máu mủ tanh tưởi buồn nôn kia, mà là gương mặt xinh xắn của Lam. Nó đứng phía trước xe đạp, gương mặt và con người đều lành lặn. Khuôn mặt xinh xắn của nó ướt đẫm nước mắt, tiếng nấc nghẹn ngào khiến tim tôi thắt lại. Lam đứng bất động như vậy, chỉ khóc. Có lẽ tình bạn đã vượt qua nỗi sợ nên tôi đứng lên, đôi chân run run đi về phía Lam. Chiếc xe đạp lập tức tan biến thành làn khói mỏng. Nhưng tôi không để ý nữa, đã có quá nhiều điều kinh khủng xảy ra rồi.
Lam mỉm cười nhìn tôi bước đến trước mặt. Tôi lấy hết can đảm lên tiếng:
“Lam ơi, Lam là…là ma..a hả?”
Nó gật đầu rồi lại mỉm cười, nụ cười buồn vời vợi. Tôi lại hỏi:
“Lam có chuyện gì muốn nói với Hạ không?”
Nó nhìn tôi rồi bất ngờ nói, tiếng nói trầm trầm lúc xa lúc gần, lúc cao lúc thấp, giống như có rất nhiều người nói cùng một lúc vậy.
“Hạ ơi, Lam buồn lắm, lạnh lắm. Hạ làm bạn với Lam nha?”
“Tụi mình vẫn luôn mà bạn bè mà Lam…”
Lam lắc đầu, cúi đầu im lặng. Chỉ vài giây sau lại ngẩng phắt đầu lên, nhanh đến độ làm người ta lạnh sống lưng. Lam nhìn tôi chòng chọc, ánh mắt đột nhiên trở nên hung dữ. Tôi bất giác lùi lại. Nó chỉ tay vô mặt tôi rồi hét lên với giọng the thé chết chóc:
“MÀY PHẢI Ở LẠI ĐÂY VỚI TAO, VĨNH VIỄN!!!”
Rồi nó cười sằng sặc. Tiếng “bựt bựt…” lại vang lên, lớp da trên mặt nó lại bị xé toạc ra một cách man rợ, những mảng xương trắng hếu vươn tơ máu lòi hẳn ra ngoài. Nó đã thành quỷ rồi.
Tôi lấy hết sức bình sinh co giò bỏ chạy. Đằng sau vọng đến tiếng cười ghê rợn của nó. Tôi cắm đầu về hướng nhà mình mà chạy thục mạng. Đằng sau bỗng vang lên tiếng loạt xoạt loạt xoạt ngày một gần, tôi quay đầu nhìn. Ối mẹ ơi!!! Lam đang bò rạp người sát đất, chạy bằng cả 2 tay 2 chân, nhưng cái đầu lại bẻ ngược đưa cằm hướng lên trời, vừa bò vừa phát ra tiếng cười “hé….hé….” gớm ghiếc. Tôi cuống cuồng chạy, phổi như muốn nổ tung ra.
Trong lúc nguy hiểm ấy, đột nhiên tôi nhớ tới xâu tiền cổ nên lập tức lục túi quần, nhưng trời ơi, không có! Nó đâu rồi? Tôi sợ đến quíu người, không biết làm gì hơn là tiếp tục chạy thục mạng. Tôi biết mình đã chạy rất lâu và tuyệt vọng khi nhận ra quãng đường như cứ dài ra, dài ra vô tận…
Đột nhiên, trong khung cảnh mịt mù u ám, tôi lại thấy phía trước không xa thấp thoáng một ngôi nhà… Tôi mừng rỡ nhận ra là nhà ông Năm. Cánh cửa đang rộng mở. Trái tim tôi đập liên hồi vì hạnh phúc lẫn căng thẳng. Liệu… tôi có kịp?
Chưa tới 3 mét ngay phía sau tôi, con quỷ vẫn bền bỉ dai dẳng bám theo. Nhưng sức người làm sao so được với sức quỷ? Tôi đã đuối đến cùng cực,bước chân ngày càng nặng nề, hít thở đã bắt đầu khó nhọc. Trong khi đó, nó vẫn hăng hái đuổi theo con mồi mà không hề biết mệt.
Chỉ còn một đoạn ngắn là tới nhà ông Năm. Mồ hôi nhễ nhại từ trên trán chảy vào mắt tôi cay xè. Tôi đã không còn chạy nổi, hai bàn chân hoàn toàn đã mất cảm giác rồi. Tôi lết đi rồi cuối cùng khụy ngã. Con quỷ bò lại ngày một gần và rống lên the thé:
“Ở LẠI VỚI TAO ĐI, SUỐT ĐỜI LÀM BẠN TAO ĐI!!!”
Tôi bật khóc trong tuyệt vọng…
Có tiếng mở cửa. Trí bước vào cùng con dao sắc lẹm trên tay. Anh bước đến cạnh bồn tắm, nhìn người đàn ông ốm yếu già nua trong bồn. Nét bi thương thoáng qua trong đáy mắt anh. Trí đưa dao lên, sau đó cắn chặt răng rạch một đường sâu lên động mạch nơi cổ tay trái, máu liền như cơn lũ tràn mạnh ra từ vết rạch và văng tung tóe. Anh lập tức nhúng cổ tay vào bồn tắm. Trong nháy mắt, nước trong bồn chuyển sang một màu máu đỏ thẫm. Máu vẫn không ngừng tuôn ra. Người đàn ông tưởng chừng như đang hấp hối kia lại mỉm cười đầy thỏa mãn, chậm rãi mở mắt nhìn anh, miệng thều thào:
“Tốt lắm, con trai!”
Trí chỉ lặng lẽ gật đầu, vài giây sau thì rút tay lên khỏi mặt nước. Anh rút từ túi ái khoác ra một lọ thủy tinh nhỏ, rắc ít bột màu nâu lên cổ tay, máu liền ngừng chảy.
“Con ra ngoài trước.”
“Ừ…….”
Trí bước ra ngoài rồi khép cửa lại. Gió lùa từ ô cửa sổ đang mở lành lạnh, ẩm ướt. Anh tựa người vào cửa sổ, đưa mắt nhìn ra trời đêm suy nghĩ mông lung. Bên trong nhà tắm, ông Năm thư thái nhắm mắt như đang ngủ, bồn tắm vừa nãy đỏ rực sắc máu giờ chỉ còn phớt màu hồng nhạt nhạt, ngược lại làn da ông lại dần trở nên hồng hào tươi tắn hơn…
Gió ngày càng thổi mạnh, Trí rít thêm một hơi dài rồi ném điếu thuốc qua cửa sổ. Đột nhiên sợi dây chuyền trên cổ anh phát ra nhiệt nóng rực. Trí giật mình cầm lấy mặt dây chuyền, đó là một chiếc nhẫn bạc có khắc chú Đại Bi, chiếc nhẫn ngày càng nóng đến bỏng rát.
“Chết tiệt!”
Trí chạy nhanh về phòng mình, kéo chiếc bàn gỗ đầu giường ra giữa phòng. Nhoáng cái đã đặt lên mặt bàn bộ lư hương, một cây nến trắng lớn, một chén máu chó mực, một chén nước lọc, một xấp bùa chú và một lọ thủy tinh chứa tóc của Hạ. Anh đã lấy vài sợi khi giúp cô trục xuất vong ra khỏi người. Trí thắp ba nén nhang, đốt nến lên, dùng cọ chấm vào chén máu rồi vẽ lên lá bùa hình một con mắt. Sau đó lấy 3 sợi tóc từ lọ ra kẹp vào lá bùa, rồi đưa cả hai đốt trên nến. Khi cháy xong, anh hòa tro vào chén nước lọc và ngửa cổ uống một hơi.
Trí hít sâu, ngồi xếp bằng trước bàn, nhắm mắt cố gắng tập trung…
———————————
Đúng 5 giờ ông Toàn chạy xe đến trường đón con gái, nhưng mãi đến khi học sinh đã lục đục kéo nhau về hết vẫn không thấy Hạ. Ông chạy vào từng phòng học để tìm nhưng chẳng còn ai. Hay nó đi bộ về? Ông lại vội vàng xách xe chạy chầm chậm trên mỗi con đường mà có khả năng con gái mình sẽ đi qua. Nhưng chạy qua chạy lại đã mấy vòng, gọi đến đau rát cổ họng mà vẫn không thấy bóng dáng Hạ. Bóng tối đã ập xuống, ông vẫn lết chiếc xe cà tàng trong đêm, mò mẫm từng góc đường, vạch từng bụi cây, lòng không ngừng cầu xin trời phật phù hộ cho đứa con gái nhỏ mà mình hết lòng yêu thương…
——————————-
Phía yên sau xe đạp, cả người tôi lịm đi, đầu óc mù mờ như rối tung cả rồi. Tại sao một người bạn mà ngày nào đến lớp cũng gặp mặt, cũng nói chuyện cười đùa… giờ lại thành ra thế này?
Đột nhiên, có những tiếng “bựt..bựt….” rờn rợn dội vào tai tôi . Lớp da trên mặt Lam như là một tấm vải dày đang từng chút bị xé nát một cách thô bạo. Từng đường từng đường trên gương mặt nó bị rách toạt nham nhở, máu mủ thi nhau chảy. Tôi kinh hãi chôn vùi gương mặt đã nhòe nhoẹt nước mắt vào hai lòng bàn tay.
Rồi bất ngờ tôi nghe có tiếng khóc. Tiếng khóc ai oán đến não nùng. Là tiếng của Lam!
Tôi ngẩng lên, trước mắt tôi không phải là gương mặt lẫn lộn máu mủ tanh tưởi buồn nôn kia, mà là gương mặt xinh xắn của Lam. Nó đứng phía trước xe đạp, gương mặt và con người đều lành lặn. Khuôn mặt xinh xắn của nó ướt đẫm nước mắt, tiếng nấc nghẹn ngào khiến tim tôi thắt lại. Lam đứng bất động như vậy, chỉ khóc. Có lẽ tình bạn đã vượt qua nỗi sợ nên tôi đứng lên, đôi chân run run đi về phía Lam. Chiếc xe đạp lập tức tan biến thành làn khói mỏng. Nhưng tôi không để ý nữa, đã có quá nhiều điều kinh khủng xảy ra rồi.
Lam mỉm cười nhìn tôi bước đến trước mặt. Tôi lấy hết can đảm lên tiếng:
“Lam ơi, Lam là…là ma..a hả?”
Nó gật đầu rồi lại mỉm cười, nụ cười buồn vời vợi. Tôi lại hỏi:
“Lam có chuyện gì muốn nói với Hạ không?”
Nó nhìn tôi rồi bất ngờ nói, tiếng nói trầm trầm lúc xa lúc gần, lúc cao lúc thấp, giống như có rất nhiều người nói cùng một lúc vậy.
“Hạ ơi, Lam buồn lắm, lạnh lắm. Hạ làm bạn với Lam nha?”
“Tụi mình vẫn luôn mà bạn bè mà Lam…”
Lam lắc đầu, cúi đầu im lặng. Chỉ vài giây sau lại ngẩng phắt đầu lên, nhanh đến độ làm người ta lạnh sống lưng. Lam nhìn tôi chòng chọc, ánh mắt đột nhiên trở nên hung dữ. Tôi bất giác lùi lại. Nó chỉ tay vô mặt tôi rồi hét lên với giọng the thé chết chóc:
“MÀY PHẢI Ở LẠI ĐÂY VỚI TAO, VĨNH VIỄN!!!”
Rồi nó cười sằng sặc. Tiếng “bựt bựt…” lại vang lên, lớp da trên mặt nó lại bị xé toạc ra một cách man rợ, những mảng xương trắng hếu vươn tơ máu lòi hẳn ra ngoài. Nó đã thành quỷ rồi.
Tôi lấy hết sức bình sinh co giò bỏ chạy. Đằng sau vọng đến tiếng cười ghê rợn của nó. Tôi cắm đầu về hướng nhà mình mà chạy thục mạng. Đằng sau bỗng vang lên tiếng loạt xoạt loạt xoạt ngày một gần, tôi quay đầu nhìn. Ối mẹ ơi!!! Lam đang bò rạp người sát đất, chạy bằng cả 2 tay 2 chân, nhưng cái đầu lại bẻ ngược đưa cằm hướng lên trời, vừa bò vừa phát ra tiếng cười “hé….hé….” gớm ghiếc. Tôi cuống cuồng chạy, phổi như muốn nổ tung ra.
Trong lúc nguy hiểm ấy, đột nhiên tôi nhớ tới xâu tiền cổ nên lập tức lục túi quần, nhưng trời ơi, không có! Nó đâu rồi? Tôi sợ đến quíu người, không biết làm gì hơn là tiếp tục chạy thục mạng. Tôi biết mình đã chạy rất lâu và tuyệt vọng khi nhận ra quãng đường như cứ dài ra, dài ra vô tận…
Đột nhiên, trong khung cảnh mịt mù u ám, tôi lại thấy phía trước không xa thấp thoáng một ngôi nhà… Tôi mừng rỡ nhận ra là nhà ông Năm. Cánh cửa đang rộng mở. Trái tim tôi đập liên hồi vì hạnh phúc lẫn căng thẳng. Liệu… tôi có kịp?
Chưa tới 3 mét ngay phía sau tôi, con quỷ vẫn bền bỉ dai dẳng bám theo. Nhưng sức người làm sao so được với sức quỷ? Tôi đã đuối đến cùng cực,bước chân ngày càng nặng nề, hít thở đã bắt đầu khó nhọc. Trong khi đó, nó vẫn hăng hái đuổi theo con mồi mà không hề biết mệt.
Chỉ còn một đoạn ngắn là tới nhà ông Năm. Mồ hôi nhễ nhại từ trên trán chảy vào mắt tôi cay xè. Tôi đã không còn chạy nổi, hai bàn chân hoàn toàn đã mất cảm giác rồi. Tôi lết đi rồi cuối cùng khụy ngã. Con quỷ bò lại ngày một gần và rống lên the thé:
“Ở LẠI VỚI TAO ĐI, SUỐT ĐỜI LÀM BẠN TAO ĐI!!!”
Tôi bật khóc trong tuyệt vọng…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.