Quyển 1 - Chương 5: Hành hình
Lý Nhật Du
04/06/2016
Tôi nhìn thấy Tiên nữ đứng gần pháp trường, toàn thân phát sáng đặc
trưng của người tộc Tiên, cô ta phô cái bộ mặt ăn năn khó hiểu đó làm
tôi buồn nôn. Ngô Thông đứng bên cạnh cho cô ta tựa. Sao hắn lại ở đây
mà không ở bên cạnh Vương tử? Phải chăng Vương tử tỉnh lại rồi và cũng
đang ở đây? Tôi nhìn quanh thì rõ ràng không có. Chẳng lẽ tôi lại quan
trọng hơn cả Vương tử yêu dấu của hắn sao? Hay hắn muốn tận mắt nhìn tôi bị hành hình, bị bốc khói khét lẹt? Tôi thầm rủa cái pháp lực hỏng của
Anh Nhi. Anh có biết trăm ngàn lần Ma cà rồng tôi không muốn chết kiểu
này, đại kị đấy.
Tiếng rủa xả, chửi bới lẫn oán thán đòi trừng phạt tôi vang cả pháp trường. Tiên nữ ơi là Tiên nữ, nếu họ biết bộ mặt thật của cô thì những lời vàng ngọc này là dành cả cho cô đấy, họ sẽ vô cùng thất vọng về cô, cô có chịu nổi đả kích này không. Tôi liếc nhìn bộ mặt Tiên nữ, môi cô ta mím chặt, người cô ta run lên, mới đó mà đã không chịu nổi đả kích rồi sao?
Tôi bị lôi lên đài. Có một tảng đá lớn bằng phẳng đặt giữa đài, bên cạnh là một gã hung thần cao lớn cầm đao đứng chờ sẵn ở đó. Tôi đi tới giữa đài không dừng lại, trong đầu chỉ có ý nghĩ muốn gặp Dương Dương, hay tôi cố nghĩ đến Dương Dương để quên đi mùi vị thịt mình sắp bị nướng cháy vì ánh nắng.
Đám đông ầm ĩ rồi ném vô số thứ lên đài, tôi chính là bia để ném. Bộ dạng thảm hại này tôi suốt đời cũng không quên được. Hai gã áp giải tôi ghì tôi quỳ xuống một cách thô bạo. Tôi thoáng nghe thấy tiếng Tiên nữ thét "Đừng" ở phía dưới nhưng gã hộ pháp vẫn không dừng động tác, hung tàn kéo hai cánh tay tôi đặt lên tảng đá. Ánh nắng lập tức phủ ngập tay tôi. Tôi nín thở, nhắm chặt mắt lại, có khi còn quên cả thở, chỉ vài giây nữa cả cánh tay tôi sẽ bốc khói, rồi toàn thân tôi cũng như vậy.
Chờ một giây, hai giây, ba giây... một phút cũng không thấy mùi vị thịt nướng hấp dẫn nào tỏa ra cả. Tôi hồi hộp đến nỗi tim như ngừng đập hẳn, chuyện quái gì xảy ra vậy? Tôi dừng cả thở chờ đợi. Vài giây nữa trôi qua cũng không thấy hiện tượng gì xảy ra. Tôi liều mạng mở choàng mắt, mọi hình ảnh hỗn loạn hiện ra trước mắt tôi như đang bị thời gian đóng băng.
Trước mắt tôi là Vương tử, anh ấy đang đứng trước mặt tôi, không phải, anh đang lơ lửng giữa không trung, chân không hề chạm đất. Ánh mắt anh nhìn tôi ngỡ ngàng tột độ, một tay anh còn đang chìa ra chặn trước cán đao đáng sợ cũng đang buông giữa không trung của gã đao phủ. Gã đao phủ cũng vẻ mặt kinh ngạc cùng dáng đứng bất động khó hiểu. Chân hắn bị một bóng dáng quen thuộc cản lại. Là Dương Dương, anh cũng đang nhìn tôi hết sức bàng hoàng. Hai gã đang ghì tôi cũng bất động. Đám đông cũng im bặt.
Kỳ lạ, họ phát hiện ra tay tôi bị gãy vốn không thể làm bị thương Tiên nữ, hay họ nhìn thấy tay tôi bốc cháy nhanh quá? Tôi nhìn xuống tay mình, mắt tôi như có pháo nổ cái đòm. Trời ơi, chuyện này là chuyện kì quái gì? Tay tôi không bị bốc cháy như tôi đã tưởng tượng. Dưới ánh nắng nó đang phát ra ánh sáng xanh xanh nhẹ. Chuyện này là sao, ánh sáng ở đây không thiêu cháy được tôi vì tôi không còn là Ma cà rồng hay vì mặt trời ở đây không đủ khả năng thiêu đốt tôi?
Tôi cứ thế chìm đắm suy tư vài giây bỏ quên cả cảnh tượng đang bất động trước mắt.
"Tay em... bị... gãy... thì... làm sao mà..."
Tiếng Vương tử và Dương Dương cùng vang lên lắp bắp làm tôi sực tỉnh. Hai người bọn họ sao lại nói cùng nhau vậy? Có điều gì đó không đúng ở đây, sao Vương tử lại biết tay tôi bị gãy, anh ấy bị mù cơ mà, lẽ nào mắt anh ta khỏi rồi? Tôi ngước nhìn Vương tử, đôi mắt anh linh hoạt, trong ánh nhìn có sự chuyển động bộ dạng mơ hồ của tôi. Rõ ràng là đang nhìn thấy tôi, không còn vô hồn như trước.
Tôi nhìn sang Dương Dương, đôi mắt trong veo của anh đang hết sức kinh ngạc. Đúng là Dương Dương rồi, anh vẫn khoác bộ áo choàng xám huyền bí đó.
Ánh mắt của hai người bọn họ làm tôi bị áp lực, tôi cũng không hiểu mình đang bị cái gì nữa. Tôi vùng dậy rút dao găm đâm vào chân một gã vẫn đang ghì lấy vai tôi, động tác tôi rất nhanh khiến hai gã đều bất ngờ, không theo kịp đà bật của tôi mà chỉ kịp túm lấy áo choàng của tôi. Giữa hai lực đối nhau đột ngột làm áo choàng của tôi bị xé toạc ra. Lần đầu tiên phù thủy tôi, kẻ luôn ẩn núp trong lớp áo choàng kín đáo xuất hiện trước đám đông để lộ mái tóc vàng do nhuộm. Trên đài lúc này toàn thân tôi phát sáng ánh xanh ma mị.
Tôi từ ngỡ ngàng chuyển sang vui sướng, tôi không bị ánh nắng thiêu chết, từ nay tôi không còn phải sợ nắng nữa, pháp lực hỏng đã biến thành kì tích. Tôi cười, lần đầu tiên tôi cười hạnh phúc như thế mặc kệ đám đông đang ngỡ ngàng bất động nhìn mình. Họ chắc chắn không thể nào ngờ phù thủy bấy lâu bị họ nguyền rủa lại có bộ dạng này. Cả Tiên nữ, cả Ngô Thông, tất cả, cả Vương tử trên này, cả Dương Dương đứng ngay cạnh đều rất kinh ngạc.
Nghĩ tới Dương Dương tôi mới cố kìm nén cảm xúc quay sang nhìn anh, anh vẫn bất động kinh ngạc nhìn tôi, biểu cảm khó tả. Chỉ mình anh mới nhìn thấy bộ dạng thật của tôi lúc còn ở đồi hoa Bách Mộc Thảo. Nhưng anh cũng không thể nào ngờ tôi có thể phát sáng như thế này. Tôi cười với anh, điều tôi không bao giờ mong chờ lại xảy ra, hóa ra ác quỷ cũng có thể trong lúc nào đó biến thành thiên thần.
Tôi vui sướng gọi Dương Dương, định hỏi anh thấy tôi như này có bất ngờ không nhưng câu còn chưa kịp nói hết tôi đã thấy mặt mũi tối sầm lại, toàn thân mất hết trọng lực ngã bổ nhào xuống. Chẳng lẽ do tôi bị say nắng, không phải, tôi hoàn toàn bị kiệt sức. Tôi biết Dương Dương sẽ bắt kịp tôi. Trong vòng tay anh tôi luôn cảm thấy thật an tâm.
Dương Dương nhìn tất cả một lượt, phóng ra ánh mắt chất chứa đầy sự oán trách đang phải cố gắng kìm nén. Anh quay sang nhìn Vương tử đang ngây phỗng không rõ nét mặt đang lột tả cảm xúc gì rồi hừ lạnh một tiếng, nhún người lao vút đi. Ngay lập tức Vương tử hô lên, Ngô Thông lao tới chộp lấy Vương tử rồi cả hai đuổi theo. Tiên nữ cũng không chần chừ mà phóng theo luôn. Cô ta dùng phép dịch chuyển, trong vài giây lại hiện ra trước mặt Dương Dương, rồi vụt mất, rồi lại xuất hiện, chỉ cần anh vẫn còn trong tầm mắt thì cô vẫn đuổi theo được.
Dương Dương nhìn Tiên nữ không chút cảm xúc, anh cứ thế lao đi. Thân thủ anh quả không tồi, bế thêm tôi mà vẫn chạy rất nhanh, nhưng dù anh có nhanh đến mấy thì cũng thoát không kịp tầm với của Ngô Thông. Hắn quả thực rất phi phàm, hắn biết nếu không chặn kịp Dương Dương lại thì anh có thể mạo hiểm dùng phép dịch chuyển mà biến mất tức thì, bất chấp mọi rủi ro.
Trong tích tắc Ngô Thông lao vụt lên trước mặt Dương Dương, Tiên nữ cũng bất thình lình áp sát ngay phía sau, ép Dương Dương vào thế gọng kìm. Giọng Vương tử lạnh lùng cất lên, ánh mắt mơ hồ: "Cậu không được mang cô ấy đi."
"Cậu dám ra lệnh cho cả tôi nữa à?" Giọng Dương Dương rít lên.
"Tốt cho cậu, tốt cho cả cô ấy."
"Tốt cái gì cho Bảo Bình chứ, cô ấy vốn chỉ là người bình thường, lại bị trọng thương, sao tự nhiên các người lại lôi cô ấy ra pháp trường?"
"Cô ta đã tấn công và làm Thu Bích bị thương." Ngô Thông gay gắt.
"Các người nói dối, Bảo Bình quyết không làm những chuyện vô lý như thế. Thu Bích vốn rất hiền hòa, giữa hai người bọn họ không có xích mích gì ghê gớm đến nỗi Bảo Bình phải ra tay." Dương Dương một mực khẳng định. (Đâu ra lý lẽ tin tưởng tuyệt đối vậy?)
Ngô Thông định phản pháo nhưng Vương tử ngăn lại. Vương tử luôn là người hiểu chuyện nhất trong mọi tình huống.
"Đúng, cô ta không đẩy ngã muội, là muội đã tự đâm vào cột và làm mình bị thương." Tiên nữ òa khóc thú nhận.
Mí mắt tôi khẽ co giật nhưng không tài nào mở ra nổi. Cô ta cũng chịu thú nhận mọi chuyện sao, cô ta không sợ mất danh hiệu Tiên nữ à? Cả ba người kia im lặng vài giây, có phải họ bị bất ngờ không? Tiên nữ không đời nào là kẻ động thủ, còn tôi thì khả năng đó phải đạt bảy mươi phần trăm, nếu không bị thương. Lời thú nhận này của Tiên nữ quả rất khó chấp nhận.
Vương tử thở dài, giọng anh khô khốc: "Bảo Bình im lặng không tố cáo muội vì cô ấy muốn bảo vệ danh dự cho muội, cô ấy bị thương nặng như vậy, tay thì bị gãy, cô ấy thực không có khả năng hạ thủ. Giờ muội lại tự thú nhận rồi. Thu Bích, muội thực làm ta quá thất vọng." Sau anh nhìn sang Dương Dương lãnh đạm: "Dương Dương, đưa Bảo Bình về Nam Thành dưỡng thương."
Nói rồi Vương tử chỉ im lặng chờ đợi Dương Dương quyết định. Con người Vương tử lúc nào cũng phẳng lặng sâu xa như vậy, không thể đoán được anh đang toan tính điều gì. Không ai đọc được tâm trí của anh cho dù có pháp lực là vì trong đầu Vương tử là cả một thế giới xa lạ vượt ra khỏi tầm nhìn của tất cả.
Dương Dương có chút lưỡng lự, sự kiên định của Vương tử làm anh lung lay, anh không thể phủ nhận Vương tử nói đúng. Rồi tất cả nhanh chóng quay về đỉnh tháp, Lão Tiên đã ở đó chờ sẵn. Tôi lập tức được điều trị. Thực sự lúc đó khắp người tôi đầy vết thương lở loét, Tiên nữ đã hét toáng lên khi thấy toàn thân tôi thương tích nghiêm trọng như vậy, tôi cũng không biết lúc tôi phát sáng trên pháp trường thì những vết thương này có hình thù như nào nữa, quả không dám tưởng tượng. Tiên nữ nhanh chóng giúp các vết thương liền lại không chút dấu vết, không biết liệu cô ta có tranh thủ thêm tí chất độc truyền vào người tôi không nữa.
Tuy bên ngoài tôi đã lành lặn lại, nhưng nội thương từ bên trong từ lúc đến đây thì vẫn còn, thuốc của Dương Dương làm tôi tỉnh táo hơn nhưng chỉ như thế thôi, cuối cùng Lão Tiên nói phải cho tôi uống Huyết Long, nếu không tôi cũng sẽ chẳng tốt đẹp hơn là bao.
Nói đến máu là lòng tôi lại dội lên cơn thèm khát, có lẽ họ chỉ nghĩ đơn giản Huyết Long là thuốc nhưng với tôi là cả sự đấu tranh kịch liệt suốt một thời gian dài, nếu bây giờ cho tôi uống lại, cơn khát máu của tôi lại trỗi dậy, tôi sẽ lại biến thành ác quỷ có khi còn ngấu nghiến hút cạn máu của mấy con rồng đó mất. Nghĩ đến đó tôi lại rùng mình. Tôi kịch liệt phản đối chuyện uống máu rồng, dù tôi còn chưa biết có kiếm được thứ đó để mà uống không, tôi cũng chẳng biết phải giải thích với họ như nào cho rõ ràng, chỉ biết cực lực phản đối.
Cuối cùng Lão Tiên nói cũng không dễ dàng tìm được Huyết Long nên mọi người cứ chờ đã, còn nhiều chuyện cấp bách hơn cần phải làm, hơn nữa Huyết Long là trong truyền thuyết nói, ông còn không biết Huyết Long thực sự phải là máu rồng gì. Hỏa Long, Địa Long, Lôi Long, Thiên Long, hay là phải cả bốn, năm con. Cũng chưa chắc ai đó có thể chịu được Huyết Long, uống vào rồi cũng chưa chắc toàn mạng, xưa nay chưa ai từng thử. Nghe đến đó thôi là tôi đã không muốn tiêu hóa rồi.
Dương Dương tức giận đấm mạnh vào tường, không phải anh lo cho tôi mà tức giận như vậy chứ? Bây giờ tôi mới có thời gian tỉnh táo ngắm nhìn Dương Dương một lúc để kiểm tra xem anh sau khoảnh khắc sinh tử ở vách núi ấy có bị thiếu mất bộ phận nào không?
Nhìn thấy Dương Dương vẫn đầy đủ tôi mới yên tâm. Tôi tính kiếm chuyện gây sự nên cố tình oán trách anh: "Hôm đó sao anh không chuyển em tới nơi nào phong cảnh hữu tình chút, lại cho em hạ cánh ngay dưới chân gã Ngô Thông mặt lạnh này."
Nghe điệu bộ kiếm chuyện của tôi Dương Dương cười trừ: "Ta đâu cố ý, đấy là lần đầu tiên ta dùng phép dịch chuyển với người khác, lại trong tình huống cấp bách. Ta còn không chạm được vào em, lại đang rơi xuống như thế, lúc đấy ta chỉ còn biết liều thôi, nào còn tâm trạng nghĩ tới nơi thần tiên nào chứ. Nhưng cũng thật quá xui xẻo khi lại rơi trúng chỗ hắn."
Dương Dương lườm lườm Ngô Thông đầy bất mãn, cả tôi cũng vậy. Ngô Thông cũng quắc mắt đáp trả lại ánh mắt tương tự.
Lão Tiên nhìn Dương Dương rồi khen ngợi: "Không ngờ tiểu tử nhà ngươi lại mạnh đến mức đấy rồi, có thể thực hiện được phép trong lúc nguy cấp như vậy, quả không tồi chút nào."
"Cũng chỉ may rủi trong tình huống cấp bách thôi, sau đó cháu có thử lại nhưng không được. Đâu có ghê gớm được như Lão Tiên đây, bao nhiêu năm mà vẫn mang bộ dạng thiếu niên này."
"Đừng có nịnh ta, cháu còn phải tu luyện nhiều, nhưng ta thực sự kinh ngạc đấy, thiên hạ cũng không mấy người đủ khả năng làm được phép dịch chuyển như thế đâu."
"Lão Tiên quá khen." Dương Dương tự mãn.
Lão tiên đột nhiên nghiêm nghị, thay đổi đến chóng mặt.
"Đừng vờ ngu ngơ nữa, mau nói đi, cháu đang ở chỗ tộc Tiên khi không lại chạy tới Nam Thành làm gì?"
"Mục đích chỉ có một…"
"Giết tôi." Dương Dương còn chưa nói hết câu thì Vương tử nãy giờ im lặng bên cửa đã lên tiếng.
Vương tử ngồi trên xe lăn gần sát cửa từ từ quay lại, ánh mắt vô hồn, lơ đãng cứ như vẫn bị mù. Tôi lấy làm ngạc nhiên, thế này là sao? Rõ ràng khi ở trên đài pháp trường ánh mắt anh linh hoạt, anh ta rõ ràng có nhìn thấy tôi cơ mà, tại sao bây giờ ánh mắt lại âm u như vậy? Sau tôi mới biết lúc đó Vương tử hoàn toàn không nhìn thấy tôi, chẳng qua là anh đã luyện được phép “đọc nhãn”, những gì anh nhìn thấy là những hình ảnh mà người khác nhìn thấy. Lúc đó anh đọc được hình ảnh từ tay đao phủ, Dương Dương và hai gã đồ tể cạnh tôi, họ nhìn thấy gì thì anh nhìn thấy cái đấy. Thuật này còn lợi hại hơn cả đọc ý nghĩ của người khác. Vương Tử thực sự là nhân tài xuất thần đúng như lão Tiên nói.
Thấy tình hình có vẻ không ổn Ngô Thông lập tức phản xạ đứng chắn trước mặt Dương Dương, chỉ cần anh động thủ là hắn ra tay ngay. Nhìn bộ dạng sốt sắng của hắn lúc nào cũng xả thân vì chủ nhân, luôn sẵn sàng trực chiến thật khiến người khác cảm động.
Dương Dương thấy bị nói trúng ý đồ liền rút kiếm động thủ ngay, không kịp để cho ai hiểu chuyện gì. Ngô Thông lập tức ứng chiến. Tôi cũng không hiểu chuyện này là sao, tôi liếc nhìn mọi người thì thấy Lão Tiên rất dửng dưng, không hề có ý muốn ngăn lại, thậm chí còn thích thú xem chận chiến, Tiên nữ thì rối cả lên không biết nên ngăn bên nào. Hai bên giao chiến rất căng thẳng, họ quyết ăn thua đủ với nhau, không hề dè chừng chút nào, họ đánh nhau thật chứ không phải đùa.
Ngô Thông thực sự rất bản lĩnh, liên tục thủ thế kiên cố, hắn không hề tấn công, chỉ phòng thủ, né đòn rồi lại phòng thủ, để mặc cho Dương Dương nhào tới tấn công liên tiếp, đòn nào đòn nấy đều như muốn lấy mạng. Tiên nữ thì khóc rối rít cả lên, sau một lúc thấy Dương Dương có sơ hở cô liền kéo anh rồi ôm chặt người anh không cho anh tấn công nữa. Dương Dương muốn hất cô ta ra nhưng cứ bị ôm chặt cứng, mà anh thì không thể làm cô bị thương, anh đành cầm nguyên thanh kiếm, một tay túm chặt lấy lưng Tiên nữ biến cô ta thành tấm khiên rồi lao nhanh về phía Vương tử.
Ngô Thông thấy vậy cũng không biết phải làm sao, hắn có nằm mơ cũng không ngờ Dương Dương lại dùng thủ đoạn này, nếu tấn công hắn sẽ làm bị thương Tiên nữ, nếu không tấn công thì Vương tử sẽ chịu trận, thành thử hắn đành lấy thân mình làm bia đứng chắn đường kiếm.
Dương Dương không hề có ý định lùi lại, con người anh tàn nhẫn như thế từ bao giờ, thật không dám tin anh lại ra tay không chút đắn đo như thế.
Thình lình Ngô Thông bị một lực kéo rất mạnh từ sau khiến hắn không kịp phản ứng lại. Ngô Thông bị hất bật ngửa ra sau rồi mất đà bay ra ngoài tầng tháp. Chỉ một khắc hắn mất hút trong không trung để lộ ra Vương tử với ánh mắt vô hồn làm tâm đường kiếm.
Tiên nữ vội thét lên hốt hoảng: "Anh Nhi không giết Quận chúa."
Tiếng thét của Tiên nữ xé toạc cả đường kiếm, không hiểu cô ta đã dùng phép tạo ra lực cản hay vì câu nói của cô khiến Dương Dương lưỡng lự mà tốc độ đường kiếm đã giảm. Cô ta liên tục gào lên:
"Anh Nhi không giết Sa tỷ, huynh ấy không làm chuyện đó, xin đừng làm huynh ấy tổn thương thêm nữa... Dương ca, muội xin huynh, Anh Nhi không phải kẻ tàn ác như thế, huynh dừng lại đi..."
Tiên nữ cứ gào cho đến khi Dương Dương khựng hẳn lại, lưỡi kiếm đã chạm vào cánh tay tồn tại mà như không tồn tại của Vương tử. Dương Dương chết trân khi nhìn thấy hai hàng lệ lặng lẽ rơi từ đôi mắt vô hồn mà gương mặt lại đầy tâm tư đau đớn chôn kín kia. Biểu cảm này của Vương tử là nỗi đau tột độ đã chôn sâu trong đáy tâm can đang cố chạy thoát ra ngoài theo hai hàng lệ. Vương tử không hề nhúc nhích, chỉ lặng lẽ ngồi đó, nước mắt rơi đều trên gương mặt vô cảm.
Không kìm nén được Dương Dương cũng thét lên đầy chua xót: "Tại sao cô ấy yêu thương ngươi như vậy ngươi lại giết chết cô ấy? Tại sao đã tha cho ngươi một mạng ngươi lại cho người truy sát tộc Tiên, ngươi còn truy sát cả ta? Còn Thu Bích, tại sao hắn bắt cóc muội, mà giờ muội cũng đứng ra bảo vệ hắn?"
"Anh Nhi không bắt cóc muội, huynh ấy đã cứu muội, huynh ấy phải bỏ trốn khỏi Bắc Thành thì sao có thể truy sát tộc Tiên, càng không thể truy sát Dương ca." Tiên nữ vừa khóc vừa phân trần.
Sau đó tôi mới biết Dương Dương và Anh Nhi đều là con cháu hoàng tộc, Dương Dương là Vương tử tộc Tiên, Anh Nhi là Vương tử Việt Quốc, cả hai đều là kỳ nhân kiệt xuất gánh vác thiên mệnh. Mỗi người có khả năng và pháp lực riêng, không ai thua kém ai. Dương Dương ở tộc Tiên tu luyện mong ngày tranh tài với Anh Nhi, nhưng sau đó anh biết tin Vương tử Việt Quốc vốn là kẻ tàn tật, lại mù lòa chẳng có năng lực gì, anh rất thất vọng.
Quận chúa Thu Sa là người đính ước với Dương Dương từ nhỏ. Cô ấy đã từ chối hôn ước và rời tộc Tiên đi khắp nơi tu luyện. Cô là pháp sư giỏi nhất thời điểm đó. Dương Dương thực sự yêu thích Quận cháu nên khi cô kiên quyết rời xa anh đã vô cùng đau lòng. Hay tin Quận chúa tới Bắc Thành đã dừng chân và yêu Vương tử Việt Quốc anh đã không hiểu tại sao cô lại đi thích kẻ tật nguyền như vậy, lại còn dốc lòng dốc sức giúp hắn. Chẳng lẽ anh không xứng? Nhưng anh tôn trọng lựa chọn của Quận chúa, cô là người quyết đoán và độc lập, cô có cái lý của riêng mình, anh biết anh không thể thay đổi cô nên không đi tìm.
Sau lại được tin Quận chúa bị chính tay Vương tử Anh Nhi giết chết, rồi bị hắn nhốt vào Tinh Kết Giới suốt đời suốt kiếp không thoát ra được. Tộc Tiên vì bản giao kèo từ trước với Quốc Vương Việt Quốc nên dù có chuyện gì xảy ra cũng không được giết Vương tử Anh Nhi. Cái chết của Quận chúa Thu Sa khiến Dương Dương vô cùng căm hận Anh Nhi nên dù có bản giao kèo quan trọng như vậy anh cũng từ bỏ thân phận Vương tử tộc Tiên lên đường trả thù cho người yêu. Cho tới bây giờ anh ra tay trả thù thì lại bị chính em gái Quận chúa can ngăn. Đến cả Thu Bích cũng bị Vương tử mê hoặc đem lòng yêu mến khiến Dương Dương càng tức giận.
"Vậy là chuyện gì đã xảy ra, đâu là thật đâu là giả, muội nói ta nghe xem." Dương Dương nói mà giọng đầy phẫn uất.
Lúc này Lão Tiên mới lên tiếng: "Theo như cháu nói Anh Nhi làm nhiều việc bất nhân bất nghĩa như vậy thì nó thực là đưa có dã tâm, nhưng nếu không phải nó làm thì đây quả là một âm mưu hoàn hảo."
"Lão Tiên, cháu không nói dối người. Người phải tin cháu." Tiên nữ gào lên.
"Cháu không nói dối ta, nhưng ta vẫn thấy có gì đó không đúng."
Dương Dương định nói gì đó thì bị lão Tiên ngăn lại, lão chậm rãi phân tích: "Đêm đó xảy ra chính biến tại Bắc Thành, Quận chúa lại chết không rõ lý do, rồi linh hồn bị giam giữ, việc này quả thực chỉ Anh Nhi mới có khả năng làm. Quận chúa là pháp sư rất mạnh, không phải kẻ trong lòng nó biết điểm yếu của nó thì tuyệt đối không thể hại nó, càng không thể nhốt linh hồn nó vào kết giới tà đạo. Nhưng Thu Bích không bị Anh Nhi bắt cóc là sự thật, Anh Nhi nó đọc được ý nghĩ của Thu Bích, nó biết Thu Bích muốn giết nó, nhưng lại để con bé bên cạnh, không hề đề phòng. Còn kẻ truy sát Dương Dương lại là người của An Vương Phi, bà ta truy sát Dương Dương vì mục đích gì, chỉ để đổ tội cho Anh Nhi sao? Lời kể của Ngô Thông quả không có sơ hở nhưng ta đọc kí ức của hắn ta thấy có điểm không hợp lý. Ký ức của hắn có mảng bị đứt gãy, ta lại càng không hiểu."
Tôi đột nhiên nghĩ ra một điểm khó hiểu nữa. Tôi liền hỏi Dương Dương: "Ai nói cho anh biết Tiên nữ bị Anh Nhi bắt cóc vậy?"
"Là Thái tử Anh Vũ." Dương Dương ngơ ngác nói.
"Anh Vũ? Sao lại là nó?" Lão Tiên thốt lên kinh ngạc.
Tự dưng ở đâu ra thêm một Thái tử nữa vậy? Bất ngờ hơn tôi thoáng nhìn thấy ánh cười quỷ dị trên mặt Vương tử, anh ấy sao lại có biểu cảm này khi nhắc đến Thái tử? Cũng thật kỳ lạ, Anh Nhi là con trai của Quốc Vương tại sao lại chỉ là Vương tử, lẽ nào anh không phải con đẻ của Quốc Vương, Thái tử kia mới là con đẻ của Quốc Vương? Đầu óc tôi loạn lên càng chẳng hiểu mọi chuyện thực hư là thế nào nữa.
Tiếng rủa xả, chửi bới lẫn oán thán đòi trừng phạt tôi vang cả pháp trường. Tiên nữ ơi là Tiên nữ, nếu họ biết bộ mặt thật của cô thì những lời vàng ngọc này là dành cả cho cô đấy, họ sẽ vô cùng thất vọng về cô, cô có chịu nổi đả kích này không. Tôi liếc nhìn bộ mặt Tiên nữ, môi cô ta mím chặt, người cô ta run lên, mới đó mà đã không chịu nổi đả kích rồi sao?
Tôi bị lôi lên đài. Có một tảng đá lớn bằng phẳng đặt giữa đài, bên cạnh là một gã hung thần cao lớn cầm đao đứng chờ sẵn ở đó. Tôi đi tới giữa đài không dừng lại, trong đầu chỉ có ý nghĩ muốn gặp Dương Dương, hay tôi cố nghĩ đến Dương Dương để quên đi mùi vị thịt mình sắp bị nướng cháy vì ánh nắng.
Đám đông ầm ĩ rồi ném vô số thứ lên đài, tôi chính là bia để ném. Bộ dạng thảm hại này tôi suốt đời cũng không quên được. Hai gã áp giải tôi ghì tôi quỳ xuống một cách thô bạo. Tôi thoáng nghe thấy tiếng Tiên nữ thét "Đừng" ở phía dưới nhưng gã hộ pháp vẫn không dừng động tác, hung tàn kéo hai cánh tay tôi đặt lên tảng đá. Ánh nắng lập tức phủ ngập tay tôi. Tôi nín thở, nhắm chặt mắt lại, có khi còn quên cả thở, chỉ vài giây nữa cả cánh tay tôi sẽ bốc khói, rồi toàn thân tôi cũng như vậy.
Chờ một giây, hai giây, ba giây... một phút cũng không thấy mùi vị thịt nướng hấp dẫn nào tỏa ra cả. Tôi hồi hộp đến nỗi tim như ngừng đập hẳn, chuyện quái gì xảy ra vậy? Tôi dừng cả thở chờ đợi. Vài giây nữa trôi qua cũng không thấy hiện tượng gì xảy ra. Tôi liều mạng mở choàng mắt, mọi hình ảnh hỗn loạn hiện ra trước mắt tôi như đang bị thời gian đóng băng.
Trước mắt tôi là Vương tử, anh ấy đang đứng trước mặt tôi, không phải, anh đang lơ lửng giữa không trung, chân không hề chạm đất. Ánh mắt anh nhìn tôi ngỡ ngàng tột độ, một tay anh còn đang chìa ra chặn trước cán đao đáng sợ cũng đang buông giữa không trung của gã đao phủ. Gã đao phủ cũng vẻ mặt kinh ngạc cùng dáng đứng bất động khó hiểu. Chân hắn bị một bóng dáng quen thuộc cản lại. Là Dương Dương, anh cũng đang nhìn tôi hết sức bàng hoàng. Hai gã đang ghì tôi cũng bất động. Đám đông cũng im bặt.
Kỳ lạ, họ phát hiện ra tay tôi bị gãy vốn không thể làm bị thương Tiên nữ, hay họ nhìn thấy tay tôi bốc cháy nhanh quá? Tôi nhìn xuống tay mình, mắt tôi như có pháo nổ cái đòm. Trời ơi, chuyện này là chuyện kì quái gì? Tay tôi không bị bốc cháy như tôi đã tưởng tượng. Dưới ánh nắng nó đang phát ra ánh sáng xanh xanh nhẹ. Chuyện này là sao, ánh sáng ở đây không thiêu cháy được tôi vì tôi không còn là Ma cà rồng hay vì mặt trời ở đây không đủ khả năng thiêu đốt tôi?
Tôi cứ thế chìm đắm suy tư vài giây bỏ quên cả cảnh tượng đang bất động trước mắt.
"Tay em... bị... gãy... thì... làm sao mà..."
Tiếng Vương tử và Dương Dương cùng vang lên lắp bắp làm tôi sực tỉnh. Hai người bọn họ sao lại nói cùng nhau vậy? Có điều gì đó không đúng ở đây, sao Vương tử lại biết tay tôi bị gãy, anh ấy bị mù cơ mà, lẽ nào mắt anh ta khỏi rồi? Tôi ngước nhìn Vương tử, đôi mắt anh linh hoạt, trong ánh nhìn có sự chuyển động bộ dạng mơ hồ của tôi. Rõ ràng là đang nhìn thấy tôi, không còn vô hồn như trước.
Tôi nhìn sang Dương Dương, đôi mắt trong veo của anh đang hết sức kinh ngạc. Đúng là Dương Dương rồi, anh vẫn khoác bộ áo choàng xám huyền bí đó.
Ánh mắt của hai người bọn họ làm tôi bị áp lực, tôi cũng không hiểu mình đang bị cái gì nữa. Tôi vùng dậy rút dao găm đâm vào chân một gã vẫn đang ghì lấy vai tôi, động tác tôi rất nhanh khiến hai gã đều bất ngờ, không theo kịp đà bật của tôi mà chỉ kịp túm lấy áo choàng của tôi. Giữa hai lực đối nhau đột ngột làm áo choàng của tôi bị xé toạc ra. Lần đầu tiên phù thủy tôi, kẻ luôn ẩn núp trong lớp áo choàng kín đáo xuất hiện trước đám đông để lộ mái tóc vàng do nhuộm. Trên đài lúc này toàn thân tôi phát sáng ánh xanh ma mị.
Tôi từ ngỡ ngàng chuyển sang vui sướng, tôi không bị ánh nắng thiêu chết, từ nay tôi không còn phải sợ nắng nữa, pháp lực hỏng đã biến thành kì tích. Tôi cười, lần đầu tiên tôi cười hạnh phúc như thế mặc kệ đám đông đang ngỡ ngàng bất động nhìn mình. Họ chắc chắn không thể nào ngờ phù thủy bấy lâu bị họ nguyền rủa lại có bộ dạng này. Cả Tiên nữ, cả Ngô Thông, tất cả, cả Vương tử trên này, cả Dương Dương đứng ngay cạnh đều rất kinh ngạc.
Nghĩ tới Dương Dương tôi mới cố kìm nén cảm xúc quay sang nhìn anh, anh vẫn bất động kinh ngạc nhìn tôi, biểu cảm khó tả. Chỉ mình anh mới nhìn thấy bộ dạng thật của tôi lúc còn ở đồi hoa Bách Mộc Thảo. Nhưng anh cũng không thể nào ngờ tôi có thể phát sáng như thế này. Tôi cười với anh, điều tôi không bao giờ mong chờ lại xảy ra, hóa ra ác quỷ cũng có thể trong lúc nào đó biến thành thiên thần.
Tôi vui sướng gọi Dương Dương, định hỏi anh thấy tôi như này có bất ngờ không nhưng câu còn chưa kịp nói hết tôi đã thấy mặt mũi tối sầm lại, toàn thân mất hết trọng lực ngã bổ nhào xuống. Chẳng lẽ do tôi bị say nắng, không phải, tôi hoàn toàn bị kiệt sức. Tôi biết Dương Dương sẽ bắt kịp tôi. Trong vòng tay anh tôi luôn cảm thấy thật an tâm.
Dương Dương nhìn tất cả một lượt, phóng ra ánh mắt chất chứa đầy sự oán trách đang phải cố gắng kìm nén. Anh quay sang nhìn Vương tử đang ngây phỗng không rõ nét mặt đang lột tả cảm xúc gì rồi hừ lạnh một tiếng, nhún người lao vút đi. Ngay lập tức Vương tử hô lên, Ngô Thông lao tới chộp lấy Vương tử rồi cả hai đuổi theo. Tiên nữ cũng không chần chừ mà phóng theo luôn. Cô ta dùng phép dịch chuyển, trong vài giây lại hiện ra trước mặt Dương Dương, rồi vụt mất, rồi lại xuất hiện, chỉ cần anh vẫn còn trong tầm mắt thì cô vẫn đuổi theo được.
Dương Dương nhìn Tiên nữ không chút cảm xúc, anh cứ thế lao đi. Thân thủ anh quả không tồi, bế thêm tôi mà vẫn chạy rất nhanh, nhưng dù anh có nhanh đến mấy thì cũng thoát không kịp tầm với của Ngô Thông. Hắn quả thực rất phi phàm, hắn biết nếu không chặn kịp Dương Dương lại thì anh có thể mạo hiểm dùng phép dịch chuyển mà biến mất tức thì, bất chấp mọi rủi ro.
Trong tích tắc Ngô Thông lao vụt lên trước mặt Dương Dương, Tiên nữ cũng bất thình lình áp sát ngay phía sau, ép Dương Dương vào thế gọng kìm. Giọng Vương tử lạnh lùng cất lên, ánh mắt mơ hồ: "Cậu không được mang cô ấy đi."
"Cậu dám ra lệnh cho cả tôi nữa à?" Giọng Dương Dương rít lên.
"Tốt cho cậu, tốt cho cả cô ấy."
"Tốt cái gì cho Bảo Bình chứ, cô ấy vốn chỉ là người bình thường, lại bị trọng thương, sao tự nhiên các người lại lôi cô ấy ra pháp trường?"
"Cô ta đã tấn công và làm Thu Bích bị thương." Ngô Thông gay gắt.
"Các người nói dối, Bảo Bình quyết không làm những chuyện vô lý như thế. Thu Bích vốn rất hiền hòa, giữa hai người bọn họ không có xích mích gì ghê gớm đến nỗi Bảo Bình phải ra tay." Dương Dương một mực khẳng định. (Đâu ra lý lẽ tin tưởng tuyệt đối vậy?)
Ngô Thông định phản pháo nhưng Vương tử ngăn lại. Vương tử luôn là người hiểu chuyện nhất trong mọi tình huống.
"Đúng, cô ta không đẩy ngã muội, là muội đã tự đâm vào cột và làm mình bị thương." Tiên nữ òa khóc thú nhận.
Mí mắt tôi khẽ co giật nhưng không tài nào mở ra nổi. Cô ta cũng chịu thú nhận mọi chuyện sao, cô ta không sợ mất danh hiệu Tiên nữ à? Cả ba người kia im lặng vài giây, có phải họ bị bất ngờ không? Tiên nữ không đời nào là kẻ động thủ, còn tôi thì khả năng đó phải đạt bảy mươi phần trăm, nếu không bị thương. Lời thú nhận này của Tiên nữ quả rất khó chấp nhận.
Vương tử thở dài, giọng anh khô khốc: "Bảo Bình im lặng không tố cáo muội vì cô ấy muốn bảo vệ danh dự cho muội, cô ấy bị thương nặng như vậy, tay thì bị gãy, cô ấy thực không có khả năng hạ thủ. Giờ muội lại tự thú nhận rồi. Thu Bích, muội thực làm ta quá thất vọng." Sau anh nhìn sang Dương Dương lãnh đạm: "Dương Dương, đưa Bảo Bình về Nam Thành dưỡng thương."
Nói rồi Vương tử chỉ im lặng chờ đợi Dương Dương quyết định. Con người Vương tử lúc nào cũng phẳng lặng sâu xa như vậy, không thể đoán được anh đang toan tính điều gì. Không ai đọc được tâm trí của anh cho dù có pháp lực là vì trong đầu Vương tử là cả một thế giới xa lạ vượt ra khỏi tầm nhìn của tất cả.
Dương Dương có chút lưỡng lự, sự kiên định của Vương tử làm anh lung lay, anh không thể phủ nhận Vương tử nói đúng. Rồi tất cả nhanh chóng quay về đỉnh tháp, Lão Tiên đã ở đó chờ sẵn. Tôi lập tức được điều trị. Thực sự lúc đó khắp người tôi đầy vết thương lở loét, Tiên nữ đã hét toáng lên khi thấy toàn thân tôi thương tích nghiêm trọng như vậy, tôi cũng không biết lúc tôi phát sáng trên pháp trường thì những vết thương này có hình thù như nào nữa, quả không dám tưởng tượng. Tiên nữ nhanh chóng giúp các vết thương liền lại không chút dấu vết, không biết liệu cô ta có tranh thủ thêm tí chất độc truyền vào người tôi không nữa.
Tuy bên ngoài tôi đã lành lặn lại, nhưng nội thương từ bên trong từ lúc đến đây thì vẫn còn, thuốc của Dương Dương làm tôi tỉnh táo hơn nhưng chỉ như thế thôi, cuối cùng Lão Tiên nói phải cho tôi uống Huyết Long, nếu không tôi cũng sẽ chẳng tốt đẹp hơn là bao.
Nói đến máu là lòng tôi lại dội lên cơn thèm khát, có lẽ họ chỉ nghĩ đơn giản Huyết Long là thuốc nhưng với tôi là cả sự đấu tranh kịch liệt suốt một thời gian dài, nếu bây giờ cho tôi uống lại, cơn khát máu của tôi lại trỗi dậy, tôi sẽ lại biến thành ác quỷ có khi còn ngấu nghiến hút cạn máu của mấy con rồng đó mất. Nghĩ đến đó tôi lại rùng mình. Tôi kịch liệt phản đối chuyện uống máu rồng, dù tôi còn chưa biết có kiếm được thứ đó để mà uống không, tôi cũng chẳng biết phải giải thích với họ như nào cho rõ ràng, chỉ biết cực lực phản đối.
Cuối cùng Lão Tiên nói cũng không dễ dàng tìm được Huyết Long nên mọi người cứ chờ đã, còn nhiều chuyện cấp bách hơn cần phải làm, hơn nữa Huyết Long là trong truyền thuyết nói, ông còn không biết Huyết Long thực sự phải là máu rồng gì. Hỏa Long, Địa Long, Lôi Long, Thiên Long, hay là phải cả bốn, năm con. Cũng chưa chắc ai đó có thể chịu được Huyết Long, uống vào rồi cũng chưa chắc toàn mạng, xưa nay chưa ai từng thử. Nghe đến đó thôi là tôi đã không muốn tiêu hóa rồi.
Dương Dương tức giận đấm mạnh vào tường, không phải anh lo cho tôi mà tức giận như vậy chứ? Bây giờ tôi mới có thời gian tỉnh táo ngắm nhìn Dương Dương một lúc để kiểm tra xem anh sau khoảnh khắc sinh tử ở vách núi ấy có bị thiếu mất bộ phận nào không?
Nhìn thấy Dương Dương vẫn đầy đủ tôi mới yên tâm. Tôi tính kiếm chuyện gây sự nên cố tình oán trách anh: "Hôm đó sao anh không chuyển em tới nơi nào phong cảnh hữu tình chút, lại cho em hạ cánh ngay dưới chân gã Ngô Thông mặt lạnh này."
Nghe điệu bộ kiếm chuyện của tôi Dương Dương cười trừ: "Ta đâu cố ý, đấy là lần đầu tiên ta dùng phép dịch chuyển với người khác, lại trong tình huống cấp bách. Ta còn không chạm được vào em, lại đang rơi xuống như thế, lúc đấy ta chỉ còn biết liều thôi, nào còn tâm trạng nghĩ tới nơi thần tiên nào chứ. Nhưng cũng thật quá xui xẻo khi lại rơi trúng chỗ hắn."
Dương Dương lườm lườm Ngô Thông đầy bất mãn, cả tôi cũng vậy. Ngô Thông cũng quắc mắt đáp trả lại ánh mắt tương tự.
Lão Tiên nhìn Dương Dương rồi khen ngợi: "Không ngờ tiểu tử nhà ngươi lại mạnh đến mức đấy rồi, có thể thực hiện được phép trong lúc nguy cấp như vậy, quả không tồi chút nào."
"Cũng chỉ may rủi trong tình huống cấp bách thôi, sau đó cháu có thử lại nhưng không được. Đâu có ghê gớm được như Lão Tiên đây, bao nhiêu năm mà vẫn mang bộ dạng thiếu niên này."
"Đừng có nịnh ta, cháu còn phải tu luyện nhiều, nhưng ta thực sự kinh ngạc đấy, thiên hạ cũng không mấy người đủ khả năng làm được phép dịch chuyển như thế đâu."
"Lão Tiên quá khen." Dương Dương tự mãn.
Lão tiên đột nhiên nghiêm nghị, thay đổi đến chóng mặt.
"Đừng vờ ngu ngơ nữa, mau nói đi, cháu đang ở chỗ tộc Tiên khi không lại chạy tới Nam Thành làm gì?"
"Mục đích chỉ có một…"
"Giết tôi." Dương Dương còn chưa nói hết câu thì Vương tử nãy giờ im lặng bên cửa đã lên tiếng.
Vương tử ngồi trên xe lăn gần sát cửa từ từ quay lại, ánh mắt vô hồn, lơ đãng cứ như vẫn bị mù. Tôi lấy làm ngạc nhiên, thế này là sao? Rõ ràng khi ở trên đài pháp trường ánh mắt anh linh hoạt, anh ta rõ ràng có nhìn thấy tôi cơ mà, tại sao bây giờ ánh mắt lại âm u như vậy? Sau tôi mới biết lúc đó Vương tử hoàn toàn không nhìn thấy tôi, chẳng qua là anh đã luyện được phép “đọc nhãn”, những gì anh nhìn thấy là những hình ảnh mà người khác nhìn thấy. Lúc đó anh đọc được hình ảnh từ tay đao phủ, Dương Dương và hai gã đồ tể cạnh tôi, họ nhìn thấy gì thì anh nhìn thấy cái đấy. Thuật này còn lợi hại hơn cả đọc ý nghĩ của người khác. Vương Tử thực sự là nhân tài xuất thần đúng như lão Tiên nói.
Thấy tình hình có vẻ không ổn Ngô Thông lập tức phản xạ đứng chắn trước mặt Dương Dương, chỉ cần anh động thủ là hắn ra tay ngay. Nhìn bộ dạng sốt sắng của hắn lúc nào cũng xả thân vì chủ nhân, luôn sẵn sàng trực chiến thật khiến người khác cảm động.
Dương Dương thấy bị nói trúng ý đồ liền rút kiếm động thủ ngay, không kịp để cho ai hiểu chuyện gì. Ngô Thông lập tức ứng chiến. Tôi cũng không hiểu chuyện này là sao, tôi liếc nhìn mọi người thì thấy Lão Tiên rất dửng dưng, không hề có ý muốn ngăn lại, thậm chí còn thích thú xem chận chiến, Tiên nữ thì rối cả lên không biết nên ngăn bên nào. Hai bên giao chiến rất căng thẳng, họ quyết ăn thua đủ với nhau, không hề dè chừng chút nào, họ đánh nhau thật chứ không phải đùa.
Ngô Thông thực sự rất bản lĩnh, liên tục thủ thế kiên cố, hắn không hề tấn công, chỉ phòng thủ, né đòn rồi lại phòng thủ, để mặc cho Dương Dương nhào tới tấn công liên tiếp, đòn nào đòn nấy đều như muốn lấy mạng. Tiên nữ thì khóc rối rít cả lên, sau một lúc thấy Dương Dương có sơ hở cô liền kéo anh rồi ôm chặt người anh không cho anh tấn công nữa. Dương Dương muốn hất cô ta ra nhưng cứ bị ôm chặt cứng, mà anh thì không thể làm cô bị thương, anh đành cầm nguyên thanh kiếm, một tay túm chặt lấy lưng Tiên nữ biến cô ta thành tấm khiên rồi lao nhanh về phía Vương tử.
Ngô Thông thấy vậy cũng không biết phải làm sao, hắn có nằm mơ cũng không ngờ Dương Dương lại dùng thủ đoạn này, nếu tấn công hắn sẽ làm bị thương Tiên nữ, nếu không tấn công thì Vương tử sẽ chịu trận, thành thử hắn đành lấy thân mình làm bia đứng chắn đường kiếm.
Dương Dương không hề có ý định lùi lại, con người anh tàn nhẫn như thế từ bao giờ, thật không dám tin anh lại ra tay không chút đắn đo như thế.
Thình lình Ngô Thông bị một lực kéo rất mạnh từ sau khiến hắn không kịp phản ứng lại. Ngô Thông bị hất bật ngửa ra sau rồi mất đà bay ra ngoài tầng tháp. Chỉ một khắc hắn mất hút trong không trung để lộ ra Vương tử với ánh mắt vô hồn làm tâm đường kiếm.
Tiên nữ vội thét lên hốt hoảng: "Anh Nhi không giết Quận chúa."
Tiếng thét của Tiên nữ xé toạc cả đường kiếm, không hiểu cô ta đã dùng phép tạo ra lực cản hay vì câu nói của cô khiến Dương Dương lưỡng lự mà tốc độ đường kiếm đã giảm. Cô ta liên tục gào lên:
"Anh Nhi không giết Sa tỷ, huynh ấy không làm chuyện đó, xin đừng làm huynh ấy tổn thương thêm nữa... Dương ca, muội xin huynh, Anh Nhi không phải kẻ tàn ác như thế, huynh dừng lại đi..."
Tiên nữ cứ gào cho đến khi Dương Dương khựng hẳn lại, lưỡi kiếm đã chạm vào cánh tay tồn tại mà như không tồn tại của Vương tử. Dương Dương chết trân khi nhìn thấy hai hàng lệ lặng lẽ rơi từ đôi mắt vô hồn mà gương mặt lại đầy tâm tư đau đớn chôn kín kia. Biểu cảm này của Vương tử là nỗi đau tột độ đã chôn sâu trong đáy tâm can đang cố chạy thoát ra ngoài theo hai hàng lệ. Vương tử không hề nhúc nhích, chỉ lặng lẽ ngồi đó, nước mắt rơi đều trên gương mặt vô cảm.
Không kìm nén được Dương Dương cũng thét lên đầy chua xót: "Tại sao cô ấy yêu thương ngươi như vậy ngươi lại giết chết cô ấy? Tại sao đã tha cho ngươi một mạng ngươi lại cho người truy sát tộc Tiên, ngươi còn truy sát cả ta? Còn Thu Bích, tại sao hắn bắt cóc muội, mà giờ muội cũng đứng ra bảo vệ hắn?"
"Anh Nhi không bắt cóc muội, huynh ấy đã cứu muội, huynh ấy phải bỏ trốn khỏi Bắc Thành thì sao có thể truy sát tộc Tiên, càng không thể truy sát Dương ca." Tiên nữ vừa khóc vừa phân trần.
Sau đó tôi mới biết Dương Dương và Anh Nhi đều là con cháu hoàng tộc, Dương Dương là Vương tử tộc Tiên, Anh Nhi là Vương tử Việt Quốc, cả hai đều là kỳ nhân kiệt xuất gánh vác thiên mệnh. Mỗi người có khả năng và pháp lực riêng, không ai thua kém ai. Dương Dương ở tộc Tiên tu luyện mong ngày tranh tài với Anh Nhi, nhưng sau đó anh biết tin Vương tử Việt Quốc vốn là kẻ tàn tật, lại mù lòa chẳng có năng lực gì, anh rất thất vọng.
Quận chúa Thu Sa là người đính ước với Dương Dương từ nhỏ. Cô ấy đã từ chối hôn ước và rời tộc Tiên đi khắp nơi tu luyện. Cô là pháp sư giỏi nhất thời điểm đó. Dương Dương thực sự yêu thích Quận cháu nên khi cô kiên quyết rời xa anh đã vô cùng đau lòng. Hay tin Quận chúa tới Bắc Thành đã dừng chân và yêu Vương tử Việt Quốc anh đã không hiểu tại sao cô lại đi thích kẻ tật nguyền như vậy, lại còn dốc lòng dốc sức giúp hắn. Chẳng lẽ anh không xứng? Nhưng anh tôn trọng lựa chọn của Quận chúa, cô là người quyết đoán và độc lập, cô có cái lý của riêng mình, anh biết anh không thể thay đổi cô nên không đi tìm.
Sau lại được tin Quận chúa bị chính tay Vương tử Anh Nhi giết chết, rồi bị hắn nhốt vào Tinh Kết Giới suốt đời suốt kiếp không thoát ra được. Tộc Tiên vì bản giao kèo từ trước với Quốc Vương Việt Quốc nên dù có chuyện gì xảy ra cũng không được giết Vương tử Anh Nhi. Cái chết của Quận chúa Thu Sa khiến Dương Dương vô cùng căm hận Anh Nhi nên dù có bản giao kèo quan trọng như vậy anh cũng từ bỏ thân phận Vương tử tộc Tiên lên đường trả thù cho người yêu. Cho tới bây giờ anh ra tay trả thù thì lại bị chính em gái Quận chúa can ngăn. Đến cả Thu Bích cũng bị Vương tử mê hoặc đem lòng yêu mến khiến Dương Dương càng tức giận.
"Vậy là chuyện gì đã xảy ra, đâu là thật đâu là giả, muội nói ta nghe xem." Dương Dương nói mà giọng đầy phẫn uất.
Lúc này Lão Tiên mới lên tiếng: "Theo như cháu nói Anh Nhi làm nhiều việc bất nhân bất nghĩa như vậy thì nó thực là đưa có dã tâm, nhưng nếu không phải nó làm thì đây quả là một âm mưu hoàn hảo."
"Lão Tiên, cháu không nói dối người. Người phải tin cháu." Tiên nữ gào lên.
"Cháu không nói dối ta, nhưng ta vẫn thấy có gì đó không đúng."
Dương Dương định nói gì đó thì bị lão Tiên ngăn lại, lão chậm rãi phân tích: "Đêm đó xảy ra chính biến tại Bắc Thành, Quận chúa lại chết không rõ lý do, rồi linh hồn bị giam giữ, việc này quả thực chỉ Anh Nhi mới có khả năng làm. Quận chúa là pháp sư rất mạnh, không phải kẻ trong lòng nó biết điểm yếu của nó thì tuyệt đối không thể hại nó, càng không thể nhốt linh hồn nó vào kết giới tà đạo. Nhưng Thu Bích không bị Anh Nhi bắt cóc là sự thật, Anh Nhi nó đọc được ý nghĩ của Thu Bích, nó biết Thu Bích muốn giết nó, nhưng lại để con bé bên cạnh, không hề đề phòng. Còn kẻ truy sát Dương Dương lại là người của An Vương Phi, bà ta truy sát Dương Dương vì mục đích gì, chỉ để đổ tội cho Anh Nhi sao? Lời kể của Ngô Thông quả không có sơ hở nhưng ta đọc kí ức của hắn ta thấy có điểm không hợp lý. Ký ức của hắn có mảng bị đứt gãy, ta lại càng không hiểu."
Tôi đột nhiên nghĩ ra một điểm khó hiểu nữa. Tôi liền hỏi Dương Dương: "Ai nói cho anh biết Tiên nữ bị Anh Nhi bắt cóc vậy?"
"Là Thái tử Anh Vũ." Dương Dương ngơ ngác nói.
"Anh Vũ? Sao lại là nó?" Lão Tiên thốt lên kinh ngạc.
Tự dưng ở đâu ra thêm một Thái tử nữa vậy? Bất ngờ hơn tôi thoáng nhìn thấy ánh cười quỷ dị trên mặt Vương tử, anh ấy sao lại có biểu cảm này khi nhắc đến Thái tử? Cũng thật kỳ lạ, Anh Nhi là con trai của Quốc Vương tại sao lại chỉ là Vương tử, lẽ nào anh không phải con đẻ của Quốc Vương, Thái tử kia mới là con đẻ của Quốc Vương? Đầu óc tôi loạn lên càng chẳng hiểu mọi chuyện thực hư là thế nào nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.