Quyển 2 - Chương 56: Nguyện cầu dưới vực thẳm (Kết)
Lý Nhật Du
09/11/2016
Tôi không thể quên được gương mặt sững sờ của Thái tử khi nghe Vương tử nói lúc đó. Biểu cảm ấy không lời nào có thể mô tả được. Thái tử đã từng
nói với tôi rằng, cậu ta một lòng muốn giành lại Việt Quốc không phải để hưởng phúc một mình, ngôi vị ấy trước giờ cậu ta vốn không cần, nhưng
cậu ta phải có trách nhiệm với đất nước, và chỉ có đăng cơ cậu ta mới có đủ quyền lực trả lại minh bạch cho Anh Nhi. Thái tử cũng nói muốn giành lại tất cả những gì bọn họ đã cướp mất của Anh Nhi, và sẽ đàng hoàng
trao trả những thứ vốn thuộc về anh ấy. Ngay từ đầu cậu ta đâu phải là
Thái tử chính thống. Khi nói những lời này Thái tử rất nghiêm túc. Điều
đó có nghĩa Thái tử vô cùng coi trọng Vương tử, chẳng qua sự kiêu ngạo
của cậu ta quá lớn nên mới không thể hiện mà thôi.
Thời điểm ấy tôi chưa hiểu được Thái tử vội vã muốn có Phụng Xà Tiễn cũng vì động cơ đó. Giành lại Việt Quốc, trách nhiệm với giang sơn là vì người anh trai từ khi sinh ra đã không được thừa nhận. Tôi cũng chưa hiểu được tâm tư rối bời cũng như phẫn uất của Thái tử lúc này. Chỉ một câu nói lạnh lùng, được thốt ra từ miệng người anh, sự tổn thương ấy người ngoài sẽ chẳng ai thấu hiểu được.
"Gì cơ?" Quận chúa vờ hỏi nhưng môi cười đầy thỏa mãn.
"Xin... muội. Hãy giết... Thái tử." Vương tử nói một cách khó nhọc.
"Cái vẻ mặt đó là sao vậy Anh Nhi?" Thu Sa cười vô cùng đểu giả. "Huynh nói xem, Thái tử là kẻ tàn ác đáng phải diệt trừ phải không?"
Vương tử run giọng: "Phải... Giết nó đi!"
Thái tử cõi lòng tê tái, mọi cảm xúc đều hiện rõ trên gương mặt. Cậu ta chưa kịp nói gì thì Quận chúa đã phi thân lên không trung, vươn dài cánh tay ác quỷ. Từ bàn tay ma mãnh thò ra bộ móng vuốt gớm ghiếc. Chưa đầy ba giây bộ móng vuốt ấy khẽ vặn nhẹ, bện chặt vào nhau tạo thành một lưỡi trường kiếm sáng rực, quyết chọc thủng thân thể Thái tử, đoạt lấy quả tim đang đập dữ dội kia.
Thái tử gầm vang với tất cả nộ khí cuối cùng. Từ tay cậu ta phóng ra hàng loạt Lôi Phong Thủ, nhằm phản công lại sự tấn công của Quận chúa. Nhưng Quận chúa đều tránh được tất cả, khiến cho Lôi Phong Thủ lao ầm ầm vào vách động, tạo ra những tiếng nổ lớn cùng đá trút xuống như mưa.
Thái tử vẫn không ngừng gầm rú như thú hoang bị chọc tiết. Lôi Phong Thủ liên tiếp được bắn ra, phá nát nhiều chỗ trên vách động khổng lồ. Có một vài quả Lôi Phong Thủ đã trúng mấy bức tượng cóc giữa trung tâm động không đáy. Mấy con cóc đó không hiểu bằng cách nào lại chẳng hề hấn gì, ngược lại còn há miệng, ngậm chặt những quả cầu sấm sét đó vào trong miệng, rồi quay vòng tròn tại chỗ.
Nhưng lưỡi trường kiếm hung tàn đã cận kề Thái tử rồi.
Khoảnh khắc đó tôi thực sự không muốn chứng kiến. Sau hàng loạt âm thanh ghê rợn, tôi ngửi thấy mùi máu tanh nồng sộc lên. Tôi hét thất thanh gọi Thái tử. Nhưng tôi không thể ngờ được rằng, người mà Thu Sa giết không phải là Thái tử. Anh Nhi, từ lúc nào đã đứng chắn giữa Thái tử và Quận chúa, hứng trọn mũi trường kiếm ma pháp kia rồi gục xuống tại chỗ. Tôi không biết thứ gì đã bắn ra khỏi thân thể Anh Nhi khi mũi trường kiếm phóng xuyên qua người anh, nhưng tôi thấy rất nhiều máu đã trào ra, nhuốm đậm cánh tay Quận chúa.
Khung cảnh hãi hùng ấy như bị thời gian điểm huyệt...
Quận chúa toàn thân rụng rời, mặt không cảm xúc nhưng hai hàng lệ ứa tràn. Cả Linh Ảnh ở đây cũng không ngoại lệ. Hắn bỏ mặc tôi lại chỗ dải thạch nhũ lởm chởm, phi thân một mạch lên chỗ mấy bức tượng cóc. Mặt Linh Ảnh tái mét, môi run run nói không thành lời, nếu đây là Ngô Thông thật thì tôi không biết hắn sẽ thế nào nữa.
"Anh Nhi! Tại sao?" Linh Ảnh mếu máo. Hắn với tay đỡ lấy thân thể sắp lụi tàn của Vương tử rồi ôm trọn vào lòng. Cái xác Quận chúa trăm phần trăm đã mất hết thần trí mà đông cứng như tượng, cứ đứng đực ra đó mà không biết phải làm gì, mặc cho Linh Ảnh lúng túng đỡ lấy thân thể Vương tử.
"Biết... làm sao được... đây..." Vương tử thều thào, môi cười nhạt.
"Tại sao huynh lại làm vậy?" Linh Ảnh gào thét trong nước mắt. "Tại sao huynh lại chết thay cho kẻ thù?"
Vương tử một tay vẫn giữ chặt lấy mũi trường kiếm được tạo ra từ cánh tay ma pháp của cái xác Quận chúa. Vương tử dựa đầu vào Linh Ảnh, nhắm mắt, lấy hết sức để nói:
"Sự thật vẫn là sự thật.... Anh Vũ là em trai ta."
Lời vừa dứt Vương tử đã tự thiêu mình. Ngọn lửa bất chợt bùng lên dữ dội, nuốt trọn thân thể Vương tử và Linh Ảnh, rồi dần lan sang cái xác còn đang bất động giữa không trung. Vương tử vừa cười, vừa nói trong ngọn lửa hung tàn:
"Muội muốn bên ta thì hãy theo ta đến tận cùng địa ngục đi."
Linh Ảnh không một chút phản kháng. Mặc cho ngọn lửa nuốt chửng lấy thân thể vẫn ôm chặt Vương tử trong lòng không buông. Thu Sa cũng vậy, tuyệt nhiên không vùng vẫy khỏi bàn tay lửa đang nắm chặt mình. Mặc cho ngọn lửa lan dần từ cánh tay cho tới toàn thân thể, gương mặt cô ta vẫn không thay đổi. Anh Nhi đã trả lời rất rõ rồi, Thái tử Anh Vũ là em trai anh, anh thà đánh đổi tính mạng mình cũng quyết bảo vệ cậu ta, Thu Sa dù có cố gắng làm gì đi nữa cũng vô ích. Cô ta lẽ ra nên chấp nhận sự thật rằng Anh Nhi không phải vật sở hữu, thà đừng làm gì nữa cả. Chỉ có cái chết mới có thể giúp cô ta được ở cạnh bên Vương tử, không bao giờ lìa xa nữa.
Chẳng mấy chốc cả ba người họ bị nhấn chìm trong ngọn lửa phép.
Giây phút ấy tôi hoàn toàn chết lặng, không còn làm chủ được cơ thể mình. Kể cả đến khi ba bóng người đen mờ trong ngọn lửa dần nghiêng ngả rồi rơi xuống vực thẳm, tôi vẫn không nhúc nhích nổi. Anh Nhi đã tự lựa chọn cái kết cho mình, và anh chẳng cho ai cơ hội được giãi bày. Thực căm ghét Vương tử vô cùng, khi anh luôn tự quyết định mọi chuyện, tự chịu đựng tất cả, và rồi bỏ lại sau lưng bao tiếc nuối.
Tôi không còn biết đây có phải là cơn ác mộng hay không. Trong động không đáy lúc này, khi Vương tử trầm mình trong biển lửa rơi xuống vực, chỉ có tiếng Thái tử thét vang thảm thiết đuổi theo. Thái tử gọi tên Vương tử như chưa bao giờ được gọi... Cũng là lần đầu tiên cậu ta gọi Vương tử là anh trai. Tiếng gọi thống khổ đó nghe như muốn đứt từng khúc ruột. Trên gương mặt của kẻ kiêu căng ngạo mạn chẳng mấy chốc ướt nhèm những giọt lệ lẫn với máu. Thái tử vừa khóc, vừa gọi tên Vương tử, sự hối hận xen lẫn bi thương cùng tuyệt vọng...
Nước mắt Thái tử cứ rơi xuống, ướt đẫm một phần thân của Phụng Xà Tiễn. Trong làn nước mắt đó lẫn cả máu của Thái tử và Vương tử. Thái tử không ngừng rên rỉ gọi tên Anh Nhi, quên hết hình tượng kiêu ngạo của mình. Nhân gian ai nếm được hết vị đắng cay của nước mắt tình sâu nghĩa nặng. Trách ai không biết trân trọng rồi phải đánh đổi toàn bộ phần thời gian còn lại để hối hận và bi thương.
Anh Nhi sau cùng đã chọn Quận chúa Thu Sa chứ không phải tôi. Anh là người duy nhất nhận ra sự cô độc trong tôi, bởi anh cũng rất cô đơn. Anh đã hứa sẽ chịu trách nhiệm với tôi, vậy mà sau cuối, anh vẫn nhẫn tâm bỏ tôi lại. Dù tôi muốn không tha thứ cho anh thì anh cũng sẽ không bao giờ có thể biết được điều đó... Chấp nhận sự thật này tim gan tôi vô cùng đau đớn.
Tôi nghe tiếng Phụng Xà Tiễn vặn thân mình. Rồi nghe thấy nhiều tiếng khè khè như cả ổ rắn khổng lồ đang gọi nhau. Tiếp theo là một cái đầu Mãng Xà có đôi mắt màu xanh thẫm đang thò lò sau lưng Thái tử. Chín bức tượng cóc đột ngột ngừng quay phát ra mấy tiếng cạch cạch cạch cạch khó hiểu. Sau mỗi tiếng 'cạch' là một bức tượng cóc dừng lại. Khi chuỗi hành động này kết thúc thì mỗi con quay một hướng theo nhiều góc độ khác nhau, cứ như đồng hồ tính giờ vậy. Vài phút sau chúng bắt đầu tản ra. Khoảng không gian giữa như bị kéo giãn, chỉ còn trơ lại mỗi Thái tử và Phụng Xà Tiễn. Không biết chín bức tượng cóc định đi đâu nhưng sự phân bổ của chúng mỗi lúc thêm loạn, không theo một trật tự nào cả. Trong miệng chúng, mỗi con đều ngậm một quả Lôi Phong Thủ.
Phụng Xà Tiễn dần thu nhỏ lại rồi trượt ra khỏi người Thái tử. Con Mãng Xà hung ác sau lưng Thái tử cũng dần mờ đi và biến mất. Phụng Xà Tiễn trườn ra đến đâu thì những vết thương trên người Thái tử liền lại đến đó. Chưa hết, từ phía trên đỉnh động đột ngột có tia sáng vàng rực chiếu xuống. Sắc vàng này không thể nhầm đi đâu được, là Quang Nhãn. Giống hệt như lúc tôi đâm vào mắt gã quái vật Tâm Nhân Ảnh cũng tạo ra tia sáng chiếu thẳng tới chỗ Thái tử vậy.
Vài giây sau có chấm đen phóng xuống từ tia sáng đó. Dần dần thì chấm đen đó hiện rõ thành hai bóng người. Không lâu sau Dương Dương và Ngô Thông xuất hiện. Dương Dương khẽ vẩy tay làm phép trên người Thái tử, tôi cũng không rõ lúc đó Dương Dương đã thi triển thuật pháp gì, chỉ biết anh cứ thoắt ẩn thoắt hiện trong không trung. Ngô Thông thì ngay lập tức nhận dạng tôi rồi trượt theo triền vách động xuống.
Phụng Xà Tiễn đã thoát ra ngoài hết. Nó uốn éo một hồi trong ánh sáng vàng khè thần kì. Sau cùng Phụng Xà Tiễn phát ra những tiếng kêu chói tai và co cứng lại thành mũi tên. Thân mũi tên khắc đầy vân nổi, đầu mũi tên là cái đầu rắn, đuôi là lông Phượng Hoàng. Khi hóa thân xong thì nó nằm gọn trong tay Thái tử.
Nước mắt nhân gian mà Vương tử đã nói để tạo nên mũi tên thần thánh là giọt nước mắt của tình thương yêu chân thành. Không phải thương yêu thực sự sẽ chẳng có những ngọt nước mắt khiến cho linh vật và thần thú cảm động. Phụng Xà Tiễn được tạo ra theo quy luật khắc nghiệt như vậy đấy. Tắm đẫm nọc độc, bị thiêu đốt trong lửa phép, nhuộm đỏ bởi máu, chưa ai cho Phụng Xà Tiễn những giọt nước mắt đắng cay và thống khổ, cho nên nó cứ mãi ngủ vùi quên thời gian.
Anh Nhi đã biết hết những chuyện này phải không? Nhưng anh không chờ đợi được giây phút này.
Ngô Thông vừa trượt xuống chỗ tôi. Tôi mếu máo chưa biết nói với hắn thế nào về cái chết của Vương tử thì đã bị trúng tên. Tôi kinh hãi nhìn thì Thái tử đã lù lù xuất hiện trước mắt tôi từ lúc nào, tay không một chút do dự đâm thẳng mũi tên hung ác vào tôi. Thái tử còn dùng sức xuống mũi tên, ép chặt nó cắm sâu vào cơ thể tôi hơn nữa. Đau, nóng, hoảng sợ là những thứ duy nhất tôi còn cảm nhận được.
Thái tử hôn tôi, nhưng tay thêm lần nữa dùng sức nhấn mũi tên sâu thêm một chút. Cơn đau ập đến khiến tôi khụy xuống ngay lập tức, nằm sõng soài trên dải thạch nhũ mấp mô. Tôi nghe có thứ gì đó vừa kêu cách, rồi nứt vỡ trong cơ thể mình. Thái tử lơ lửng cạnh tôi. Cậu ta nghiêng người kề sát tôi, thì thầm hai từ 'xin lỗi' đểu giả, rồi hôn tôi. Nụ hôn này mặn chát bởi nước mắt, dài tưởng như bất tận vậy. Tôi không còn biết cái quái gì đang diễn ra nữa...
Hết
Thời điểm ấy tôi chưa hiểu được Thái tử vội vã muốn có Phụng Xà Tiễn cũng vì động cơ đó. Giành lại Việt Quốc, trách nhiệm với giang sơn là vì người anh trai từ khi sinh ra đã không được thừa nhận. Tôi cũng chưa hiểu được tâm tư rối bời cũng như phẫn uất của Thái tử lúc này. Chỉ một câu nói lạnh lùng, được thốt ra từ miệng người anh, sự tổn thương ấy người ngoài sẽ chẳng ai thấu hiểu được.
"Gì cơ?" Quận chúa vờ hỏi nhưng môi cười đầy thỏa mãn.
"Xin... muội. Hãy giết... Thái tử." Vương tử nói một cách khó nhọc.
"Cái vẻ mặt đó là sao vậy Anh Nhi?" Thu Sa cười vô cùng đểu giả. "Huynh nói xem, Thái tử là kẻ tàn ác đáng phải diệt trừ phải không?"
Vương tử run giọng: "Phải... Giết nó đi!"
Thái tử cõi lòng tê tái, mọi cảm xúc đều hiện rõ trên gương mặt. Cậu ta chưa kịp nói gì thì Quận chúa đã phi thân lên không trung, vươn dài cánh tay ác quỷ. Từ bàn tay ma mãnh thò ra bộ móng vuốt gớm ghiếc. Chưa đầy ba giây bộ móng vuốt ấy khẽ vặn nhẹ, bện chặt vào nhau tạo thành một lưỡi trường kiếm sáng rực, quyết chọc thủng thân thể Thái tử, đoạt lấy quả tim đang đập dữ dội kia.
Thái tử gầm vang với tất cả nộ khí cuối cùng. Từ tay cậu ta phóng ra hàng loạt Lôi Phong Thủ, nhằm phản công lại sự tấn công của Quận chúa. Nhưng Quận chúa đều tránh được tất cả, khiến cho Lôi Phong Thủ lao ầm ầm vào vách động, tạo ra những tiếng nổ lớn cùng đá trút xuống như mưa.
Thái tử vẫn không ngừng gầm rú như thú hoang bị chọc tiết. Lôi Phong Thủ liên tiếp được bắn ra, phá nát nhiều chỗ trên vách động khổng lồ. Có một vài quả Lôi Phong Thủ đã trúng mấy bức tượng cóc giữa trung tâm động không đáy. Mấy con cóc đó không hiểu bằng cách nào lại chẳng hề hấn gì, ngược lại còn há miệng, ngậm chặt những quả cầu sấm sét đó vào trong miệng, rồi quay vòng tròn tại chỗ.
Nhưng lưỡi trường kiếm hung tàn đã cận kề Thái tử rồi.
Khoảnh khắc đó tôi thực sự không muốn chứng kiến. Sau hàng loạt âm thanh ghê rợn, tôi ngửi thấy mùi máu tanh nồng sộc lên. Tôi hét thất thanh gọi Thái tử. Nhưng tôi không thể ngờ được rằng, người mà Thu Sa giết không phải là Thái tử. Anh Nhi, từ lúc nào đã đứng chắn giữa Thái tử và Quận chúa, hứng trọn mũi trường kiếm ma pháp kia rồi gục xuống tại chỗ. Tôi không biết thứ gì đã bắn ra khỏi thân thể Anh Nhi khi mũi trường kiếm phóng xuyên qua người anh, nhưng tôi thấy rất nhiều máu đã trào ra, nhuốm đậm cánh tay Quận chúa.
Khung cảnh hãi hùng ấy như bị thời gian điểm huyệt...
Quận chúa toàn thân rụng rời, mặt không cảm xúc nhưng hai hàng lệ ứa tràn. Cả Linh Ảnh ở đây cũng không ngoại lệ. Hắn bỏ mặc tôi lại chỗ dải thạch nhũ lởm chởm, phi thân một mạch lên chỗ mấy bức tượng cóc. Mặt Linh Ảnh tái mét, môi run run nói không thành lời, nếu đây là Ngô Thông thật thì tôi không biết hắn sẽ thế nào nữa.
"Anh Nhi! Tại sao?" Linh Ảnh mếu máo. Hắn với tay đỡ lấy thân thể sắp lụi tàn của Vương tử rồi ôm trọn vào lòng. Cái xác Quận chúa trăm phần trăm đã mất hết thần trí mà đông cứng như tượng, cứ đứng đực ra đó mà không biết phải làm gì, mặc cho Linh Ảnh lúng túng đỡ lấy thân thể Vương tử.
"Biết... làm sao được... đây..." Vương tử thều thào, môi cười nhạt.
"Tại sao huynh lại làm vậy?" Linh Ảnh gào thét trong nước mắt. "Tại sao huynh lại chết thay cho kẻ thù?"
Vương tử một tay vẫn giữ chặt lấy mũi trường kiếm được tạo ra từ cánh tay ma pháp của cái xác Quận chúa. Vương tử dựa đầu vào Linh Ảnh, nhắm mắt, lấy hết sức để nói:
"Sự thật vẫn là sự thật.... Anh Vũ là em trai ta."
Lời vừa dứt Vương tử đã tự thiêu mình. Ngọn lửa bất chợt bùng lên dữ dội, nuốt trọn thân thể Vương tử và Linh Ảnh, rồi dần lan sang cái xác còn đang bất động giữa không trung. Vương tử vừa cười, vừa nói trong ngọn lửa hung tàn:
"Muội muốn bên ta thì hãy theo ta đến tận cùng địa ngục đi."
Linh Ảnh không một chút phản kháng. Mặc cho ngọn lửa nuốt chửng lấy thân thể vẫn ôm chặt Vương tử trong lòng không buông. Thu Sa cũng vậy, tuyệt nhiên không vùng vẫy khỏi bàn tay lửa đang nắm chặt mình. Mặc cho ngọn lửa lan dần từ cánh tay cho tới toàn thân thể, gương mặt cô ta vẫn không thay đổi. Anh Nhi đã trả lời rất rõ rồi, Thái tử Anh Vũ là em trai anh, anh thà đánh đổi tính mạng mình cũng quyết bảo vệ cậu ta, Thu Sa dù có cố gắng làm gì đi nữa cũng vô ích. Cô ta lẽ ra nên chấp nhận sự thật rằng Anh Nhi không phải vật sở hữu, thà đừng làm gì nữa cả. Chỉ có cái chết mới có thể giúp cô ta được ở cạnh bên Vương tử, không bao giờ lìa xa nữa.
Chẳng mấy chốc cả ba người họ bị nhấn chìm trong ngọn lửa phép.
Giây phút ấy tôi hoàn toàn chết lặng, không còn làm chủ được cơ thể mình. Kể cả đến khi ba bóng người đen mờ trong ngọn lửa dần nghiêng ngả rồi rơi xuống vực thẳm, tôi vẫn không nhúc nhích nổi. Anh Nhi đã tự lựa chọn cái kết cho mình, và anh chẳng cho ai cơ hội được giãi bày. Thực căm ghét Vương tử vô cùng, khi anh luôn tự quyết định mọi chuyện, tự chịu đựng tất cả, và rồi bỏ lại sau lưng bao tiếc nuối.
Tôi không còn biết đây có phải là cơn ác mộng hay không. Trong động không đáy lúc này, khi Vương tử trầm mình trong biển lửa rơi xuống vực, chỉ có tiếng Thái tử thét vang thảm thiết đuổi theo. Thái tử gọi tên Vương tử như chưa bao giờ được gọi... Cũng là lần đầu tiên cậu ta gọi Vương tử là anh trai. Tiếng gọi thống khổ đó nghe như muốn đứt từng khúc ruột. Trên gương mặt của kẻ kiêu căng ngạo mạn chẳng mấy chốc ướt nhèm những giọt lệ lẫn với máu. Thái tử vừa khóc, vừa gọi tên Vương tử, sự hối hận xen lẫn bi thương cùng tuyệt vọng...
Nước mắt Thái tử cứ rơi xuống, ướt đẫm một phần thân của Phụng Xà Tiễn. Trong làn nước mắt đó lẫn cả máu của Thái tử và Vương tử. Thái tử không ngừng rên rỉ gọi tên Anh Nhi, quên hết hình tượng kiêu ngạo của mình. Nhân gian ai nếm được hết vị đắng cay của nước mắt tình sâu nghĩa nặng. Trách ai không biết trân trọng rồi phải đánh đổi toàn bộ phần thời gian còn lại để hối hận và bi thương.
Anh Nhi sau cùng đã chọn Quận chúa Thu Sa chứ không phải tôi. Anh là người duy nhất nhận ra sự cô độc trong tôi, bởi anh cũng rất cô đơn. Anh đã hứa sẽ chịu trách nhiệm với tôi, vậy mà sau cuối, anh vẫn nhẫn tâm bỏ tôi lại. Dù tôi muốn không tha thứ cho anh thì anh cũng sẽ không bao giờ có thể biết được điều đó... Chấp nhận sự thật này tim gan tôi vô cùng đau đớn.
Tôi nghe tiếng Phụng Xà Tiễn vặn thân mình. Rồi nghe thấy nhiều tiếng khè khè như cả ổ rắn khổng lồ đang gọi nhau. Tiếp theo là một cái đầu Mãng Xà có đôi mắt màu xanh thẫm đang thò lò sau lưng Thái tử. Chín bức tượng cóc đột ngột ngừng quay phát ra mấy tiếng cạch cạch cạch cạch khó hiểu. Sau mỗi tiếng 'cạch' là một bức tượng cóc dừng lại. Khi chuỗi hành động này kết thúc thì mỗi con quay một hướng theo nhiều góc độ khác nhau, cứ như đồng hồ tính giờ vậy. Vài phút sau chúng bắt đầu tản ra. Khoảng không gian giữa như bị kéo giãn, chỉ còn trơ lại mỗi Thái tử và Phụng Xà Tiễn. Không biết chín bức tượng cóc định đi đâu nhưng sự phân bổ của chúng mỗi lúc thêm loạn, không theo một trật tự nào cả. Trong miệng chúng, mỗi con đều ngậm một quả Lôi Phong Thủ.
Phụng Xà Tiễn dần thu nhỏ lại rồi trượt ra khỏi người Thái tử. Con Mãng Xà hung ác sau lưng Thái tử cũng dần mờ đi và biến mất. Phụng Xà Tiễn trườn ra đến đâu thì những vết thương trên người Thái tử liền lại đến đó. Chưa hết, từ phía trên đỉnh động đột ngột có tia sáng vàng rực chiếu xuống. Sắc vàng này không thể nhầm đi đâu được, là Quang Nhãn. Giống hệt như lúc tôi đâm vào mắt gã quái vật Tâm Nhân Ảnh cũng tạo ra tia sáng chiếu thẳng tới chỗ Thái tử vậy.
Vài giây sau có chấm đen phóng xuống từ tia sáng đó. Dần dần thì chấm đen đó hiện rõ thành hai bóng người. Không lâu sau Dương Dương và Ngô Thông xuất hiện. Dương Dương khẽ vẩy tay làm phép trên người Thái tử, tôi cũng không rõ lúc đó Dương Dương đã thi triển thuật pháp gì, chỉ biết anh cứ thoắt ẩn thoắt hiện trong không trung. Ngô Thông thì ngay lập tức nhận dạng tôi rồi trượt theo triền vách động xuống.
Phụng Xà Tiễn đã thoát ra ngoài hết. Nó uốn éo một hồi trong ánh sáng vàng khè thần kì. Sau cùng Phụng Xà Tiễn phát ra những tiếng kêu chói tai và co cứng lại thành mũi tên. Thân mũi tên khắc đầy vân nổi, đầu mũi tên là cái đầu rắn, đuôi là lông Phượng Hoàng. Khi hóa thân xong thì nó nằm gọn trong tay Thái tử.
Nước mắt nhân gian mà Vương tử đã nói để tạo nên mũi tên thần thánh là giọt nước mắt của tình thương yêu chân thành. Không phải thương yêu thực sự sẽ chẳng có những ngọt nước mắt khiến cho linh vật và thần thú cảm động. Phụng Xà Tiễn được tạo ra theo quy luật khắc nghiệt như vậy đấy. Tắm đẫm nọc độc, bị thiêu đốt trong lửa phép, nhuộm đỏ bởi máu, chưa ai cho Phụng Xà Tiễn những giọt nước mắt đắng cay và thống khổ, cho nên nó cứ mãi ngủ vùi quên thời gian.
Anh Nhi đã biết hết những chuyện này phải không? Nhưng anh không chờ đợi được giây phút này.
Ngô Thông vừa trượt xuống chỗ tôi. Tôi mếu máo chưa biết nói với hắn thế nào về cái chết của Vương tử thì đã bị trúng tên. Tôi kinh hãi nhìn thì Thái tử đã lù lù xuất hiện trước mắt tôi từ lúc nào, tay không một chút do dự đâm thẳng mũi tên hung ác vào tôi. Thái tử còn dùng sức xuống mũi tên, ép chặt nó cắm sâu vào cơ thể tôi hơn nữa. Đau, nóng, hoảng sợ là những thứ duy nhất tôi còn cảm nhận được.
Thái tử hôn tôi, nhưng tay thêm lần nữa dùng sức nhấn mũi tên sâu thêm một chút. Cơn đau ập đến khiến tôi khụy xuống ngay lập tức, nằm sõng soài trên dải thạch nhũ mấp mô. Tôi nghe có thứ gì đó vừa kêu cách, rồi nứt vỡ trong cơ thể mình. Thái tử lơ lửng cạnh tôi. Cậu ta nghiêng người kề sát tôi, thì thầm hai từ 'xin lỗi' đểu giả, rồi hôn tôi. Nụ hôn này mặn chát bởi nước mắt, dài tưởng như bất tận vậy. Tôi không còn biết cái quái gì đang diễn ra nữa...
Hết
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.