Quyển 2 - Chương 1: Thâm nhập
Lý Nhật Du
04/06/2016
Lời dẫn: Giấc mơ quá khứ
“Ba ơi! Chúng ta đang đi đâu vậy?” Sisi vừa xách túi đồ lỉnh kỉnh của nó vừa lo lắng nhìn ba.
“Tới một nơi phù hợp hơn với chúng ta.” Ông Max nhìn Sisi rồi như đọc được trong ánh mắt của nó nỗi hoang mang không kìm nén nổi liền trấn an con.
“Nơi nào mới phù hợp với chúng ta vậy ba?” SiSi vẫn không thôi tò mò, nó chạy theo nhịp chân vội vã của ba, quyết tìm ra câu trả lời thích đáng.
“Tin ba đi SiSi, chúng ta sẽ đến một nơi rất tuyệt, và an toàn cho con.” Ông Max không hề giảm tốc độ, vẫn phăm phăm vác cái balo to đùng cùng hàng đống thứ đồ lặt vặt lên chiếc oto cũ kỹ.
“Ba đừng giấu con nữa, ba đang chạy trốn thứ gì vậy ba?” Sisi càng lộ rõ vẻ nghiêm trọng, những bất an trong lòng nó đã được ấp ủ hàng chục năm qua, giờ nó không thể cứ giả vờ mãi như thế được, nó không muốn cứ phải rời hết chỗ ở này đến chỗ ở khác theo ba.
“Sisi chúng ta không chạy trốn. Chúng ta đang đến nơi tươi đẹp hơn. Con không thích một cuộc sống mới sao?” Ông Max cười gượng, vẫn cố tỏ ra thật bình thường, như mọi lần chuyển nhà mà không muốn phải giải thích với Sisi. Mọi khi thì Sisi vẫn lẳng lặng theo ông, không hề thắc mắc bất cứ điều gì, nhưng lần này thái độ nó rất khác, cứ quyết tra hỏi đến cùng.
“Ba, con mấy tuổi rồi?” Sisi vất cái túi hành lý lỉnh kỉnh của nó xuống đất, không chịu bỏ lên oto, mắt nhìn thẳng vào ba nó cứ như thể thách thức, nếu Max không trả lời rõ ràng nó sẽ không đi theo ông nữa.
“Con đang hỏi cái gì ngớ ngẩn vậy? Đương nhiên con mười hai tuổi.” Ông Max cúi xuống xoa đầu con gái, rồi với lấy cái túi hành lý bám đầy bụi đất phủi phủi cho sạch, sau ông nhẹ nhàng đặt nó lên oto.
“Ba nói dối!” Sisi gào lên, nước mắt nó tuôn rơi chất chứa đầy sợ hãi, “ba có nhớ Zenda học cùng lớp bốn với con không, bạn ấy sắp lên chức bà ngoại rồi, bạn ấy đã năm mươi hai tuổi.”
Ông Max đứng hình khi nghe những lời này của con gái, cuối cùng thì ông cũng không giấu nổi nó cái bí mật khủng khiếp mà bao năm qua ông luôn vất vả che đậy.
“Ba, con thực ra là thứ gì vậy? Sao con vẫn cứ mười hai tuổi? Con không muốn phải tới trường học với những đứa trẻ tự kỷ kia nữa. Cứ mỗi lần chuyển nhà là ba đều cho con tới cái nơi kinh khủng ấy, nhưng con hoàn toàn bình thường, con không phải đứa bị tự kỷ, con chỉ là kẻ năm mươi mấy tuổi rồi mà vẫn mang hình hài đứa trẻ mười hai tuổi. Ba cho con biết sự thật đi!” Sisi òa khóc. “Con xin ba đấy!”
Max nghẹn ngào chỉ còn biết ôm lấy con gái nhỏ vào lòng. Suốt thời gian dài đằng đẵng như vậy ông cứ mải miết sống trong bí mật mà quên mất rằng con gái ông đã lớn, nó không còn là đứa trẻ mười hai tuổi dễ bị ông lừa gạt nữa. Ông bế con gái nhẹ nhàng đặt lên ghế trước mà không nói thêm lời nào. Rồi lẳng lặng trở ra sau thu xếp hành lý thật nhanh chóng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn con.
Khi đã xong xuôi mọi việc Max mới ngồi sau vô lăng và lái xe đi. Bánh xe lăn càng nhanh thì ngôi nhà gỗ quen thuộc càng xa dần, đến đoạn ngoặt phía cuối đường nhỏ thì không còn thấy nó nữa. Max biết ngôi nhà này sẽ chẳng còn tồn tại được lâu, vì ông đã cài bom để phá hủy nó. Chỉ khoảng năm phút nữa nó sẽ nổ tan tành, xóa sạch mọi dấu vết.
Max cứ thế điều khiển xe chạy thẳng một mạch, không nghỉ ngơi một phút nào, cả đoạn đường dài chỉ tập trung lái và nhìn bản đồ. Ông sợ chỉ dừng lại một phút thôi thì bọn họ sẽ bắt kịp hai ba con, tai họa này ông không cách nào tránh được. Sisi ngồi cạnh cũng không nói thêm một lời nào, đến cả cái liếc nhìn với ba cũng không có. Nó cứ im lặng chờ đợi ba giải thích. Đến khi trời đã tối mịt thì chiếc xe của Max vẫn chưa có chút dấu hiệu nào muốn nghỉ, ông vẫn cứ tiếp tục đi về hướng cảng Singapore. Não bộ của ông lúc này đã dành hết notron cho việc đào tẩu khỏi nơi này, không còn sót khoảng trống nào để nhớ tới sự sốt ruột muốn vỡ òa của Sisi.
Sau hai ngày chạy xe liên tục thì Max đã tới cảng Singapore, lúc này trời đã tối đen rất phù hợp cho những việc làm ám muội. Có một thủy thủ già đầu tóc lôi thôi với cái bụng phệ khệ nệ đi tới ngay khi nhìn thấy Max trên boong tàu. Hai người chỉ chào hỏi qua loa rồi vội vã mang hết hành lý xuống tàu, Sisi vẫn phải tự mang túi đồ lỉnh kỉnh của mình chạy theo mà không kịp hỏi bất cứ một điều gì. Thủy thủ già dừng lại nhìn đứa trẻ mười hai tuổi tự vác hành lý của mình mà khá bất ngờ. Túi đồ của Sisi phải to gấp rưỡi người nó, với trọng lượng như vậy thì sức đứa trẻ mười hai tuổi có thể vác đi bình thường như thế quả là không tưởng. Ông ta lén nhìn sang Max đầy ngờ vực nhưng không hỏi gì cả, chỉ rít một hơi thuốc dài vương chút lưỡng lự rồi đi tiếp.
Thủy thủ già dẫn thẳng hai người xuống boong tàu, đôi lúc cũng chạm mặt vài thủy thủ khác nhưng bọn họ rất kỳ lạ, ai cũng cúi gằm mặt xuống cứ như bóng ma vậy. Sisi trong lòng càng sợ vội nắm chặt lấy tay ba, mồ hôi đã rịn đầy mặt. Những người này so với những đứa trẻ tự kỷ ở trường còn quái đản và nguy hiểm hơn rất nhiều. Đối với Sisi mà nói có thể nó đã sống đến vài chục năm, nhưng ngoài các ngôi trường dành cho những đứa trẻ tự kỷ hoặc thiểu năng, hoặc... dị biệt thì nó chẳng tiếp xúc gì với thế giới bên ngoài. Nó chỉ biết mỗi lần chuyển nơi ở ba đều chọn những nơi rét quanh năm, luôn tối tăm, ẩm ướt và không có nhiều ánh nắng mặt trời. Còn tại sao phải như vậy thì ba không bao giờ giải thích.
Sisi không biết đã phải xuống bao nhiêu tầng, càng xuống sâu thì lối đi càng hẹp, tiếng động cơ máy móc càng ồn và mùi dầu máy mỗi lúc thêm nồng nặc. Thêm vài khúc ngoặt nữa thì người thủy thủ già dừng lại, ông ta chỉ vào một kho hàng chật hẹp ngổn ngang linh kiện phụ tùng lắp ráp oto, chỉ chừa một khoảng trống nhỏ đủ để cho hai ba con ngồi bó gối. Sau ông ta ra hiệu cho Max vào trong, rồi khiếm nhã quẳng hết hành lý lên đống linh kiện phụ tùng, cả túi đồ của Sisi cũng bị ông ta giật phăng. Chắc ông ta cũng định quẳng nó lên đống linh kiện kia nhưng vì nó nặng hơn ông ta tưởng thành ra động tác ông ta có chậm hơn một chút . Ông ta lừ mắt nhìn Sisi rồi nói tiếng gì đó với vẻ bực dọc mà Sisi chỉ nghe từ được từ không. Max vội dúi vào tay người thủy thủ già cả xấp tiền dày cộp, miệng rối rít cảm ơn. Người thủy thủ già cầm tiền trong tay vẫn có vẻ chưa thỏa mãn, làu bàu thêm một lúc nữa mới bỏ đi.
Thực không hiểu đống linh kiện phụ tùng này được đưa vào kiểu gì mà ngổn ngang khủng khiếp như vậy, và nếu muốn lấy chúng ra thì phải dùng cách nào? Không lẽ đây toàn là hàng trái phép?
Khi không còn nghe thấy tiếng chân nặng nề của người thủy thủ già nữa Sisi mới dám lên tiếng: “Ngài Max, ngài có muốn giải thích gì không?”
Max khẽ gật đầu, ông mệt mỏi ngồi xuống khoảng trống bé tẹo, nghiêng đầu nhìn Sisi: “Con tập trung nghe nhé, đừng hỏi hay thắc mắc một điều gì cả, nếu con ngắt lời ba, ba sẽ không nói gì nữa hết.”
“Con hứa.” Sisi vội khẳng định, tuy trong lòng thì không chắc chắn mình có thể làm được như thế.
Max kéo Sisi vào lòng, xoa đầu nó như để trấn an, rồi hôn nhẹ lên tóc nó, rơm rớm nước mắt:
“Con là món quà tuyệt vời nhất của mẹ con để lại cho ba, ba đã không thể cứu mẹ con, đó là nỗi đau lớn nhất trong lòng ba. Con yêu! Ba là Ma cà rồng con ạ, là quỷ hút máu. Nhưng từ nhỏ ông bà con đã huấn luyện ba sống như người bình thường, ba ăn nhiều thịt chứ tuyệt nhiên không được tiếp xúc với máu. Ba có khả năng kiềm chế cơn khát máu rất tốt, tuy không phải lúc nào ba cũng thành công, và con cũng thừa hưởng được khả năng đó của ba. Trong một lần mất hết kiểm soát, ba đã bẻ cổ một con chó tây rất to ở khu rừng tuyết phía bắc Nhật Bản và hút cạn kiệt máu của nó. Mẹ con đã đứng ở ngay cạnh ba và chứng kiến mọi việc kinh khủng đó từ đầu đến cuối. Ba lúc đó vẫn chưa thỏa mãn cơn khát máu vì thế ba đã tấn công mẹ con.”
Max chợt dừng lại một chút khi thấy Sisi nãy giờ cuộn tròn trong vòng tay ông giật mình, sau thấy nó vẫn nằm im ông mới tiếp:
“Ba đã thua thê thảm, mẹ con mạnh hơn cả ba. Trong làn tuyết trắng phủ khắp nơi, mẹ con mặc bộ áo đồ cũng màu trắng chỉ nhẹ nhàng vẩy tay một cái là điểm huyệt ba, khiến ba bất động ngay lập tức. Trước giờ chủng loài chúng ta rất mạnh, tốc độ cũng nhanh hơn người thường, không có chuyện dễ dàng bị khống chế sức mạnh như vậy, nhưng mẹ con lại làm được cái điều phi thường đó. Và bà ấy để mặc ba bất động như thế trong tuyết mười bảy ngày ba mới thoát ra được. Thực kinh ngạc, vào cái lúc ba thoát ra được đống núi tuyết dày như tòa nhà hai tầng mẹ con vẫn đứng ở đó, mẹ con luôn đứng đó chờ xem ta sẽ bị tuyết vùi bao lâu. Mười bảy ngày qua mẹ con chắc chắn không biết ba lúc nào có thể thoát ra được, vậy mà bà ấy vẫn đứng đó chờ ta. Núi tuyết ba chật vật mãi mới thoát ra được lại chẳng là gì so với mẹ con. Kể từ đó ta không muốn rời xa mẹ con nữa.”
Max thở một hơi dài cứ như vừa rít một hơi thuốc và giờ thả khói ra cho bay đi hết mọi ưu phiền.
“Mẹ con thực rất khác biệt, tuy không giống chủng loài chúng ta, không giống con người, nhưng có một điểm chung mà ba không thể phủ nhận.”
“Mẹ cũng là quái nhân như chúng ta.” Sisi lí nhí với giọng buồn vô hạn.
“Sisi, con... đúng là đã không còn là đứa trẻ mười hai tuổi nữa.” Max khẽ vuốt tóc con gái, ông hiểu câu nói đầy tâm sự của con lúc này. Sisi đã phải sống cuộc sống không phải do nó lựa chọn, mà do ông chọn. Chính ông đã ép nó phải sống cuộc sống khác thường từ bé khi nó chẳng biết tại sao phải như vậy.
“Sau đó mọi chuyện thế nào vậy ngài Max?” Sisi vẫn lí nhí hỏi.
“Chúng ta đã có một thiên thần vô cùng xinh xắn,” Max khẽ mỉm cười nhưng nước mắt đã tuôn rơi không thể kìm nén nổi, “ngày chúng ta có con là ngày mẹ con rời bỏ chúng ta mãi mãi. Gia tộc Gree không chấp nhận chúng ta, không chấp nhận mẹ con và đứa trẻ ngoại lai là con. Từ trước họ vốn đã rất kì thị ông bà con, họ cho rằng dòng họ Beled chúng ta quá nhu nhược yếu đuối, làm ô nhục chủng loài mạnh mẽ là Ma cà rồng. Nhưng thực chất họ sợ khả năng kiểm soát sức mạnh của ba, và mẹ con còn mạnh hơn cả ba, điều đó khiến họ càng thêm bất an. Mẹ con từ đâu đến vẫn là ẩn số, và gia tộc Gree sợ từ nơi mẹ con xuất hiện ngoài mẹ con còn nhiều người khác mạnh hơn nữa sẽ đe dọa thế lực bành trướng của họ.”
“Họ đã giết mẹ?” Giọng Sisi đột nhiên lạnh ngắt.
Max Beled có chút ngập ngừng khi thấy phản ứng của con gái như vậy, từ khi Sisi chào đời, nó chưa bao giờ bộc lộ sức mạnh của nó, khả năng kiểm soát sức mạnh của nó đáng kinh ngạc hơn ông tưởng, chính vì vậy ông không thể biết trong đầu hay trong cơ thể đứa trẻ mười hai tuổi kia tiềm ẩn những gì. Ông rất sợ Sisi biết chuyện kinh khủng đã xảy ra với mẹ nó sẽ khiến nó sinh lòng thù hận rồi tìm kiếm gia tộc Gree trả thù. Và cũng chính vì ông không biết Sisi có thể mạnh tới mức nào nên ông càng sợ khi nó biến đổi, khi nó mất đi khả năng kiểm soát, nó sẽ hóa thành ác quỷ không ai ngăn nổi.
Điều này thực ra ban đầu Max không hề nghĩ tới, nhưng vợ ông từ lúc mang thai Sisi đã luôn lo lắng, ông vào thời điểm đó thậm chí còn chẳng để tâm đến vẻ mặt đầy lo ngại đó của vợ. Chỉ đến khi Sisi chào đời, Max mới thực sự khẳng định, Sisi thực rất khác lạ, không chỉ so với con người, mà so với tất cả chủng loài trên thế gian nó cũng rất khác biệt. Và Sisi thực là một mầm họa nếu như sức mạnh của nó không bị kiểm soát. Sisi luôn phải chuyển nơi ở mấy năm một lần, rồi phải học cùng những đứa trẻ tự kỷ, dù biết như vậy thực không công bằng với nó nhưng Max không còn cách nào để giấu giếm mọi chuyện, bởi chính ông cũng sợ cái lúc Sisi biến đổi.
“Họ sợ hãi mẹ con, Sisi ạ!” Max cố giải thích.
“Gia tộc Gree đang truy đuổi chúng ta cho nên ba mới vội vã bắt con chuyển nhà?” Sisi hầu như đã kiểm soát được cuộc đối thoại.
“Sisi...” Max nắm chặt lấy tay Sisi khi ông cảm giác cơ thể nó đang nóng lên, nếu nó nổi giận lúc này thì không chỉ cái hầm chứa hàng cấm đây nổ tung, có khi cả con tàu khổng lồ này sẽ thành cám ngay trên biển mà không ai biết vì sao.
“Bọn họ muốn giết con?” Sisi giọng đã đanh lại đầy vẻ hằn học.
Lúc này căn hầm hàng đã bắt đầu rung lắc, các linh kiện phụ tùng đang xê dịch, trong lòng Max bất chợt giấy lên nỗi bất an tột độ, Sisi trước giờ chưa bao giờ bộc lộ sức mạnh, thậm chí đến cả tâm trạng như nào cũng bị nó kiểm soát rất kỹ, nếu lúc này nó biến đổi mà ông không thể kiềm chế được thì ông sẽ phải ra tay với chính con gái mình. Trước khi ra đi, điều cuối cùng mẹ của Sisi nhắn nhủ lại bằng tất cả sức lực còn lại cùng nỗi thống khổ và nước mắt đều là phải giết Sisi trước khi nó quá mạnh. Nhưng Max chưa bao giờ muốn ra tay với Sisi, dù nó có thực sự mạnh, nó cũng không phải là mầm họa.
Max một tay giữ chặt bàn tay Sisi, một tay ghì chặt lấy người nó, trong lòng suy nghĩ hỗn loạn mà không biết phải làm gì để ngăn Sisi bộc lộ sức mạnh lúc này.
“Ba định giết con?” Sisi đột nhiên hỏi khiến Max cứng đờ, nó đã phát hiện ra ý đồ bột phát của ông.
“Ba sẽ không làm thế nếu con còn biết ba là ai, nếu con không kiểm soát được bản thân, con sẽ phá hủy cả con tàu này và cả ba.” Max lớn giọng đe nẹt khi đống linh kiện đã bắt đầu di chuyển và đang bị nhấc bổng lên, đồng thời căn hầm mỗi lúc rung lắc càng mạnh.
“Con không bao giờ hại ba.” Sisi lí nhí nói, tay nó bất giác ôm lấy người Max, nước mắt khẽ rơi đầy đau khổ, “con không phải là ác quỷ!”
Mọi mối nguy hiểm đột ngột dừng lại ngay sau đó, các linh kiện phụ tùng rơi trở lại vị trí ban đầu cùng nhiều tiếng rầm rầm rầm, cơn rung lắc cũng tắt ngấm. Nỗi hoảng sợ trong lòng Max cũng nhanh chóng tan biến trong tiếng khóc nghẹn ngào của con gái, lòng ông thực oán trách bản thân mình, đứa trẻ tội nghiệp đang ôm chặt lấy ông đâu có tội tình gì, sao ông lại độc ác rắp tâm ra tay với nó.
Max xoa đầu con gái dỗ dành: “Con là đứa trẻ ngoan. Chúng ta sẽ tới Việt Nam, nơi đó rất tươi đẹp và thanh bình, con người ôn hòa, đơn giản, bọn họ sẽ chấp nhận chúng ta. Từ giờ con tên là Bảo Bình, con không còn là đứa trẻ mười hai tuổi nữa, mà đã mười lăm tuổi, chỉ cần con không làm hại ai, con học cách sống và hòa nhập với bọn họ, con sẽ được chấp nhận.”
“Ngài Max đang đùa con? Việt Nam là nước nhiệt đới, nơi đó rất nhiều nắng, nó sẽ thiêu rụi ba.” Sisi vừa nấc vừa nói.
“Đấy là con chưa biết ở Việt Nam có mảnh đất sương mù bao phủ gần như cả ngày, khí hậu mát mẻ, lại rất ít nắng, không ảnh hưởng gì tới ba cả... và càng không thể làm hại con.” Max cố nhấn mạnh vào ý cuối câu nói của mình.
“Việt Nam lại có nơi kỳ lạ vậy sao ba?” Sisi kinh ngạc nói.
“Con hãy nhớ từ giờ con tên là Bảo Bình, con là đứa trẻ bình thường như bao đứa trẻ Việt Nam khác.” Max nhẹ nhàng nói rồi ôm con thật chặt vào lòng với tất cả sự yêu thương.
Chương 1: Thâm nhập
“Tỉnh dậy thôi con gái, tất cả những gì con cần đều ở trong con. Hãy nhớ ba luôn bên con...”
Giọng nói thân thuộc ấy cứ thôi thúc trong đầu tôi. Mí mắt tôi khẽ co giật khi nhìn thấy hình ảnh ba đang cười dịu dàng với mình trong làn khói trắng mờ ảo, bàn tay ấm áp của ba còn khẽ xoa đầu tôi vỗ về.
Ngài Max đang nói điều gì đó nữa nhưng tôi lại không thể nghe rõ được, tiếng nói rất méo mó và xa dần. Ba đang cố nói điều gì với tôi? Tại sao tôi không thể nghe thấy?
Tôi cố gắng mấp máy môi hỏi lại ba muốn nói gì mà tôi không nghe được. Nhưng hình ảnh ba đang nhìn tôi nhất mực ân cần nhanh chóng tan biến, thay vào đó là hình ảnh của ai đó vô cùng sầu thảm cùng đôi mắt đau khổ tan trong làn nước mắt. Gương mặt này quen thuộc quá, tuy không nhận ra ai nhưng sao lại khiến trái tim tôi rát bỏng như vậy.
Trong giấc mơ quá khứ về ba đã bị tôi chôn kín rất sâu trong lòng bỗng hiện ra bóng dáng người khác rất quen thuộc khiến tôi đau nhói. Bảo Bình tôi không muốn nhìn thấy gương mặt kia, tên đó đã làm tổn thương tôi, nhưng tôi không nhớ nổi hắn đã làm gì khiến mình đau đớn đến vậy. Tôi ôm lấy ngực mà không hiểu sao mình lại thấy cơn đau thắt kỳ lạ này. Tôi đau không phải vì bị nội thương, mà đau vì nhìn thấy ai kia đang tổn thương. Người đó với tay về phía tôi nhưng ngay lập tức tôi quay người bỏ đi. Tôi không muốn nhìn thấy những thứ mình không muốn thấy, không muốn hiểu những điều mình không muốn hiểu, miễn cưỡng bản thân là điều tôi ghét nhất.
Bên tai tôi vọng lên tiếng người đó thì thầm:
“Thế giới của ta tàn lãnh đầy gió tuyết
Bôn ba mỏi mệt chẳng đến hồi nguyệt viên
Lòng ta như chiếc thuyền lá cô độc
... Đây nhất định là số phận
Duy nhất nàng – ta không thể đánh mất
Đời này kiếp này ta nguyện chờ đợi nàng
Toàn tâm toàn ý chỉ yêu nàng...”
Tiếng người đó như ngàn quả tạ gông bước chân tôi thêm muôn phần nặng nề, còn nước mắt tôi cứ rơi không tự chủ. Bảo Bình tôi cũng có ngày rơi nước mắt vì bị người khác làm tổn thương.
Thực không ngờ kết cục của tôi và Thái tử lại bi đát đến vậy. Tôi có thể không hận cậu ta không?
Tôi có thể không hận, nhưng tuyệt nhiên không còn muốn một chút nào liên quan đến cậu ta. Con người tôi không bao giờ muốn ghi nhớ bất kỳ một ai trong lòng, dù là vì thương hay vì hận. Cho nên không kẻ nào được phép len lỏi vào trong tâm trí tôi.
Vừa quay lưng bước được vài bước thì tôi bị một đôi mắt mờ ảo sâu lắng đang nhìn mình chòng chọc ngáng đường khiến tôi giật mình tỉnh dậy, mọi ảo ảnh trong tiềm thức cũng nhanh chóng tan biến, ba tôi và kẻ đang đau khổ kia... hoàn toàn mất hút.
Là Vệ Môn Thần, cô ta đang thâm nhập vào trí óc của tôi.
Tôi giật mình tỉnh dậy khi bóng dáng Vệ Môn Thần vừa xuất hiện bất thình lình ngay trước mắt. Thực không hiểu cô ta lấy đâu ra đôi mắt sâu lắng có thể nhìn thấu tâm can tôi. Đến cả Anh Nhi còn không thể len lỏi vào đầu óc tôi để khám phá bất kì điều gì, vậy mà Vệ Môn Thần lại có thể “xem trộm” ký ức của tôi. Cũng không rõ vừa rồi là ký ức của tôi hay là giấc mơ từ quá khứ đã bị tôi chôn vùi từ lâu. Ba tôi từ lâu đã không còn tồn tại trong đầu tôi, đến cả mơ tôi cũng chưa mơ thấy người, tại sao lúc này lại có giấc mơ về người? Phải chăng ký ức của tôi đã bị xóa mất điều gì đó vô cùng quan trọng có liên quan đến ba?
Tôi nhìn Vệ Môn Thần đầy vẻ hằn học: “Cô... vì sao lại thâm nhập vào đầu tôi?”
Vệ Môn Thần vẫn thái độ như cũ, đứng ngây ra nhìn tôi nhưng tuyệt nhiên không nói chuyện. Người đâu mà ngạo mạn đến thế là cùng. Cô ta rốt cuộc đã thấy gì trong đầu tôi? Đã thấy cuộc đào tẩu của tôi và ba? Hình ảnh bi thương của Thái tử lúc đó trong tâm trí tôi liệu có phải cũng đã bị cô ta nhìn thấy?
Tôi vẫn chờ đợi câu trả lời của Vệ Môn Thần. Cô ta mà không nói thì tôi sẽ ra tay ép cô ta phải nói.
“Cô đã thấy gì?” Tôi gào lên mất hết kiên nhẫn. Tay đã sẵn sàng tung một chưởng vào bộ mặt thanh thoát kia. Nhưng đối đáp lại thái độ hung hăng của tôi lại là một tảng băng vô cùng lì lợm, chỉ đứng chình ình trước mắt tôi mà chẳng thèm có chút phản ứng gì. Tôi tự thấy mình thật lố bịch, tự dưng sửng cồ lên như vậy vì lý do gì chứ, là tại Vệ Môn Thần đã biết lai lịch của tôi hay sợ cô ta phát hiện ra trong tâm trí tôi tồn tại Thái tử?
Tôi đành bất lực buông tay. Vô lý đánh nhau là thói quen khó bỏ mỗi khi bị bắt nạt chứ tôi không thể nào biến nó thành bản chất của tôi được. Tôi rõ ràng không bị Vệ Môn Thần bắt nạt.
Tôi cố gắng trấn tĩnh và nhìn nhận lại mọi việc thật cẩn thận. Từ lúc lọt vào mật đạo đã xảy ra rất nhiều chuyện kỳ lạ. Đầu tiên là Vong Ảnh Tam Hoàng Tử xuất hiện đột ngột. Rồi Vương tử trọng thương còn đang ngồi gục ở đây, anh ấy vì cố gắng điều khiển bộ xương không cười dưới công trình bí ẩn nên mới thành ra bộ dạng thê thảm nhường ấy. Sau đó Thái tử và Vệ Môn Thần phá cửa xông vào khiến cả núi đạn đá văng khắp mật đạo vô tình khiến cả tôi, Vong Ảnh Tam hoàng tử, Vương tử đều lọt vào trong tầm ngắm. Không còn cách nào khác, Vong Ảnh Tam Hoàng Tử cố gắng phản lại đống đá bay lạc đó khiến chúng dội lại vào chính Thái tử. Tiếp theo... chỉ còn bóng dáng Hỏa Kỳ Lân tung vuốt lửa chạy khắp mật đạo.
Thực kỳ lạ, tiếp theo đã xảy ra cái gì thì tôi rất mơ hồ không thể nào nhớ nổi. Chuyện quái quỷ gì vậy? Sao tôi không thể nhớ ra sau cú phản kích của Vong Ảnh Tam hoàng tử đã xảy ra chuyện gì giữa tôi và Thái tử? Nhưng cảm giác này thì còn rất rõ, trong tôi là cả núi thù hận với Thái tử và tôi đang phải chật vật nén nó lại dù không biết tại sao. Chuyện gì đã xảy ra với tôi vậy?
Tôi nhìn qua cơ thể mình, không có vết thương nào bên ngoài, chỉ có vết bỏng trên bàn tay là rõ nhất thì đã gần lành lại, và cánh tay còn lại thì vẫn là Hoàng Nhãn Long đang cuộn chặt. Tôi nhìn Vệ Môn Thần dò xét, thái độ dửng dưng của cô ta bỗng chốc biến đổi khi thấy tôi đang nhìn tay mình rồi hướng sang nhìn cô ta, Vệ Môn Thần chắc chắn biết gì đó, nhưng cô ta không muốn nói cho tôi biết.
Dù có cố ép mình nhớ lại tôi cũng không nhớ ra nổi chuyện gì đã xảy ra và cái cô Vệ Môn Thần kia thì hiển nhiên sẽ không nói cho tôi biết rồi. Vừa hay tôi lại là kẻ không muốn miễn cưỡng vì vậy tôi sẽ không để ý tới Vệ Môn Thần nữa. Tôi không quan tâm gã Thái tử kia đã biến đi đâu nhưng còn Anh Nhi thì sao lại không còn ở đây, anh ấy đang bị trọng thương, tình hình vô cùng nguy kịch rồi. Còn Hỏa Kỳ Lân nữa, nó xuất hiện rồi thiêu rụi hết tà khí trong mật đạo, sau đó nó đã đi đâu và thành cái gì thì chỉ có trời biết.
Mật đạo lúc này tôi đang đứng không còn giống mật đạo sau kỳ môn có tượng Bí Hí trấn giữ nữa, tuy nó vẫn mang hình dáng ống cống lớn với đường kính hơn ba mét nhưng kết cấu đã khác. Toàn mật đạo lúc này có nhiều khúc ngoặt và địa thế gập ghềnh giống như hướng lên, trên tường mật đạo ẩn hiện nhiều hình vẽ lạ lùng. Tôi không để ý tới Vệ Môn Thần nữa, cứ thế men theo các hình vẽ đó xem xét.
Lối vào thành độc đáo thế này khiến thành Bạch Long Vĩ quả là nơi trú ẩn rất tốt, kín đáo và lợi hại. Trong mật đạo khá tối nhưng tôi vẫn nhìn được thành vách cuộn tròn của mật đạo khắc rất nhiều hình vẽ rồng sinh động. Các hình vẽ không còn được rõ nét vì đã bị phong hóa trong một thời gian dài ẩn mình, không những thế trong mật đạo lại tối quá, tôi chẳng có gì chiếu sáng ngoài đôi mắt “siêu thị” nên nhìn những hình vẽ này tôi không thể hiểu hết ý nghĩa của chúng. Toàn bộ chúng nói về quá trình Việt Quốc cổ thời xa xưa bị giặc xâm lăng. Cuộc chiến này rất khốc liệt, rất nhiều người đã phải bỏ mạng, khắp nơi xác người chồng đống, máu chảy thành sông. Chỉ nhìn hình vẽ thôi mà tôi cũng thấy rùng mình vì độ tàn khốc của nó. Việt Quốc thời điểm đó gần như diệt vong.
Thêm một đoạn nữa là hình vẽ một con Giao Long rất lớn từ trên trời bay xuống. Nó rất uy dũng với bộ hàm sắc nhọn cùng tứ chi đầy móng vuốt sáng loáng, toàn thân nó đầy vảy sáng bóng cùng lớp mào phủ toàn thân rực lửa. Sau đó là một loạt hình vẽ của chín loài thần thú xuất hiện trên mặt biển. Tù Ngưu - Nhai Xế - Trào Phong - Bồ Lao - Toan Nghê - Bí Hí - Bệ Ngạn - Phụ Hí - Si Vẫn đồng loạt vươn mình gầm thét rồi hóa thành trận pháp Sơn Hải Giáng Long lừng lững kỳ ảo trên vịnh Bái Tử Long khiến hàng trăm tàu của giặc hung hãn trên mặt biển lập tức bị lạc lối, giặc bị vây hãm trong trận pháp không có lối thoát. Có tàu bị đâm vào đá mà vỡ tan tành, có tàu thì bị kẹp giữa những ngọn Sơn Tinh ma quái, có tàu thì bị nuốt chửng trong làn sương mờ kỳ ảo, cả quân lính Việt Quốc cũng mắc kẹt tại đây không ít, không rõ kết cục của họ đi đâu về đâu.
Tôi cứ mải mê ngắm nhìn con Giao Long khổng lồ ẩn hiện trên tường mà vã cả mồ hôi. Ý nghĩa của những hình vẽ này trùng khớp với câu chuyện mà Đại Quy đã kể cho tôi nghe về Giáng Long Vương và sự hình thành của vịnh Bái Tử Long này. Chẳng lẽ Giao Long là hình dáng thực của Giáng Long Vương? Hình vẽ Giao Long này và Giao Long khổng lồ dưới công trình bí ẩn kia liệu có phải là một? Nếu vậy thì Giáng Long Vương bất tử và bà ta vẫn còn sống?
Tôi không còn nhớ mình đã rẽ bao nhiêu khúc ngoặt, những hình vẽ này đã hớp hết hồn phách của tôi khiến tôi không hề hay biết mật đạo lúc này đã bị thu hẹp lại và chỉ cao hơn tôi một cái đầu. Đoạn mật đạo hẹp này thì các hình vẽ kỳ lạ đều ở trên trần, tôi ngửa cổ lên nhìn là thấy được. Hình rất lớn nhưng bị mờ đi quá nhiều nên chỉ còn thấy các nét vẽ rời rạc, không thể hình dung ra hình gì cụ thể và chúng có nghĩa là gì. Có một hình vẽ khiến tôi chú ý nhất. Tuy tôi chẳng biết đây là hình vẽ gì nhưng tôi dám khẳng định nó với cái hình được vẽ bằng máu lúc ở mật thất trong bụng lão Quy tổ là một. (Khi đó tôi bị hai tượng Tứ Linh treo lơ lửng giữa mật thất cắn chặt hai bàn tay, Ngô Thông và Dương Dương phải chật vật gỡ ra mà không được. Sau đó máu cả ba chúng tôi chảy rất nhiều xuống nền rồi chạy thành một hình vẽ bằng máu rất kỳ lạ, và rồi hình vẽ máu sáng rực lên, nền mật thất nứt vỡ theo nó khiến cả ba chúng tôi rơi xuống hang Mãng Xà Thạch với thứ dịch lỏng tởm lợm và hàng đàn Trùng Huyết Tử.)
Hình vẽ máu đó tôi vẫn chưa hình dung ra là cái gì, đến bây giờ lại thấy nó trong mật đạo của Cửu Kỳ Môn Trận càng khiến tôi khó hiểu. Đây không thể là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Nhìn đi nhìn lại, tuy các nét vẽ rối rắm nhưng hình vẽ trên trần mật thất này và hình vẽ máu kia chính xác là một, và nó thực rất quen, tôi đã thấy nó ở đâu đó nữa rồi. Không phải trong mật thất lão Quy tổ dạo trước, tôi còn thấy nó ở chỗ khác nữa.
Đầu óc tôi càng lúc càng loạn, mọi chuyện như khối Rubic khổng lồ, tôi càng cố ghép lại thành hình hoàn chỉnh thì chúng càng lẫn lộn không vào đúng guồng quay nữa. Những hình vẽ trong mật thất này là do ai tạo ra? Mật đạo này chỉ là một phần của Cửu Kỳ Môn Trận, những hình vẽ này xuất hiện ở đây có mục đích gì? Không có lý nào Giáng Long Vương mắc bệnh đãng trí nên cố tình lưu lại mọi chuyện phòng khi quên. Nhưng bà ta cũng không đến mức rảnh rang vẽ lại những thứ này để cho ai đó lọt được vào đây khám phá, bởi chắc chắn không mấy người sống sót và có mắt “siêu thị” như tôi mò tới tận đây để đọc manga trên tường được cả.
Tác giả thực sự của bộ truyện tranh trên tường đá này là ai?
Đang mải nghĩ thì đập vào mắt tôi là Vệ Môn Thần đứng ngay cạnh từ lúc nào khiến tôi giật bắn mình. Cô ta vẫn đi theo tôi nãy giờ mà tôi chẳng hề hay biết. Không phải là tôi không biết sự có mặt của cô ta trong mật đạo, nhưng tai tôi tuyệt nhiên không nghe được động tĩnh gì từ Vệ Môn Thần khi cô ta chuyển động. Dù tôi có tập trung đến mấy cũng không có chuyện ra-da nghe của tôi bị nhiễu sóng. Tôi hoàn toàn không nghe được tiếng bước chân của Vệ Môn Thần suốt đoạn đường đọc truyện manga trên tường vừa rồi.
Cảm giác này giống cái lúc xuất hiện Vong Ảnh Tam hoàng tử Hoàng Nhãn Long, tôi cũng không nghe được cử động của anh ta khi bước vào mật đạo, chỉ đến khi anh ta lên tiếng tôi mới nhận ra sự hiện diện của anh ta. Sao lúc này Vệ Môn Thần lại khiến tôi có cảm giác giống Vong Ảnh Tam hoàng tử vậy, cô ta không lẽ cũng là Vong Ảnh?
Vệ Môn Thần còn chăng thèm để ý đến bộ mặt ngớ ngẩn của tôi lúc này, cô ta coi tôi còn không bằng hạt cát trong mắt.
“Cô tại sao lại đi theo tôi?” Tôi thực ngứa mồm lắm rồi.
Ụp vào mặt tôi là bộ mặt vô cùng chế nhạo, bờ môi thanh tú khẽ nhếch lên cười... toàn bộ cử chỉ nét mặt Vệ Môn Thần đều hiện lên một hàm ý rằng “cô không có mắt hay sao mà không biết mật đạo này chỉ có một đường đi”. Mặt tôi thì đã cứng đờ không tài nào tiêu hóa nổi thái độ này của Vệ Môn Thần.
Tôi còn đang hậm hực thì không biết nước từ đâu đổ ập xuống người tôi cứ như vừa có một thác nước bất thình lình mở ra vậy. Tôi không kịp định thần chuyện gì đang xảy ra thì toàn thân đã ngập trong nước. Đoạn mật đạo này rất thấp, chỉ tích tắc đã bao phủ toàn nước và nước. Vệ Môn Thần ngay cạnh tôi cũng không ngoại lệ, cũng nhanh chóng bị nước nuốt chửng. Có điều là tôi thì cật lực giữ cho cơ thể trong trạng thái lơ lửng trong nước với kỹ thuật lặn tối ưu nhất có thể, còn Vệ Môn Thần thì vẫn thản nhiên đứng trong làn nước cứ như tảng đá vững trãi, đến cả mái tóc dài của cô ta cũng không dập dềnh trong nước như lẽ thường, mà vẫn hững hờ buông trên bờ vai đầy vảy.
Cô ta không phải đang lặn trong nước, mà là đã bị nó bỏ qua.
Từ khi Thái tử phá vỡ tượng Bí Hí giải thoát cho Vệ Môn Thần thì cô ta luôn ở trong nước nhưng mà mái tóc cô ta không bất động như kia. Nó luôn dập dềnh trong nước giống như vật thể sống đang lặn trong nước. Vệ Môn Thần dù có là Hà Bá đi chăng nữa thì cũng không thể cứ như người máy thế kia được. Vẻ mặt cô ta cũng không còn ôn nhu như lúc đứng trước Thái tử, thực rất kỳ lạ.
“Cô là ai?” Tôi muốn hỏi nhưng vừa há miệng là nước đã tràn sâu vào cuống họng khiến câu hỏi của tôi lặn luôn trong làn nước. Kết giới của Thái tử làm cho tôi đã mất, tôi không thể nói được và thở được trong nước nếu không giữ nhịp thở. Tình hình này không ổn rồi, nếu mật đạo này còn kéo dài nữa và ngập hết trong nước thì tôi chỉ còn đường chết.
Dù mọi ý nghĩ của tôi mới trong giai đoạn suy tính thì cơ thể tôi vẫn đang dần mất lực. Tôi hốt hoảng vội bơi theo mật đạo, bỏ mặc Vệ Môn Thần có là thứ quái quỷ gì đi nữa. Tôi dồn hết sức để bơi thật nhanh vì sức ép của nước càng ngày càng lớn, nhịp thở cũng hỗn loạn không còn giữ được ổn định nữa.
“Ba ơi! Chúng ta đang đi đâu vậy?” Sisi vừa xách túi đồ lỉnh kỉnh của nó vừa lo lắng nhìn ba.
“Tới một nơi phù hợp hơn với chúng ta.” Ông Max nhìn Sisi rồi như đọc được trong ánh mắt của nó nỗi hoang mang không kìm nén nổi liền trấn an con.
“Nơi nào mới phù hợp với chúng ta vậy ba?” SiSi vẫn không thôi tò mò, nó chạy theo nhịp chân vội vã của ba, quyết tìm ra câu trả lời thích đáng.
“Tin ba đi SiSi, chúng ta sẽ đến một nơi rất tuyệt, và an toàn cho con.” Ông Max không hề giảm tốc độ, vẫn phăm phăm vác cái balo to đùng cùng hàng đống thứ đồ lặt vặt lên chiếc oto cũ kỹ.
“Ba đừng giấu con nữa, ba đang chạy trốn thứ gì vậy ba?” Sisi càng lộ rõ vẻ nghiêm trọng, những bất an trong lòng nó đã được ấp ủ hàng chục năm qua, giờ nó không thể cứ giả vờ mãi như thế được, nó không muốn cứ phải rời hết chỗ ở này đến chỗ ở khác theo ba.
“Sisi chúng ta không chạy trốn. Chúng ta đang đến nơi tươi đẹp hơn. Con không thích một cuộc sống mới sao?” Ông Max cười gượng, vẫn cố tỏ ra thật bình thường, như mọi lần chuyển nhà mà không muốn phải giải thích với Sisi. Mọi khi thì Sisi vẫn lẳng lặng theo ông, không hề thắc mắc bất cứ điều gì, nhưng lần này thái độ nó rất khác, cứ quyết tra hỏi đến cùng.
“Ba, con mấy tuổi rồi?” Sisi vất cái túi hành lý lỉnh kỉnh của nó xuống đất, không chịu bỏ lên oto, mắt nhìn thẳng vào ba nó cứ như thể thách thức, nếu Max không trả lời rõ ràng nó sẽ không đi theo ông nữa.
“Con đang hỏi cái gì ngớ ngẩn vậy? Đương nhiên con mười hai tuổi.” Ông Max cúi xuống xoa đầu con gái, rồi với lấy cái túi hành lý bám đầy bụi đất phủi phủi cho sạch, sau ông nhẹ nhàng đặt nó lên oto.
“Ba nói dối!” Sisi gào lên, nước mắt nó tuôn rơi chất chứa đầy sợ hãi, “ba có nhớ Zenda học cùng lớp bốn với con không, bạn ấy sắp lên chức bà ngoại rồi, bạn ấy đã năm mươi hai tuổi.”
Ông Max đứng hình khi nghe những lời này của con gái, cuối cùng thì ông cũng không giấu nổi nó cái bí mật khủng khiếp mà bao năm qua ông luôn vất vả che đậy.
“Ba, con thực ra là thứ gì vậy? Sao con vẫn cứ mười hai tuổi? Con không muốn phải tới trường học với những đứa trẻ tự kỷ kia nữa. Cứ mỗi lần chuyển nhà là ba đều cho con tới cái nơi kinh khủng ấy, nhưng con hoàn toàn bình thường, con không phải đứa bị tự kỷ, con chỉ là kẻ năm mươi mấy tuổi rồi mà vẫn mang hình hài đứa trẻ mười hai tuổi. Ba cho con biết sự thật đi!” Sisi òa khóc. “Con xin ba đấy!”
Max nghẹn ngào chỉ còn biết ôm lấy con gái nhỏ vào lòng. Suốt thời gian dài đằng đẵng như vậy ông cứ mải miết sống trong bí mật mà quên mất rằng con gái ông đã lớn, nó không còn là đứa trẻ mười hai tuổi dễ bị ông lừa gạt nữa. Ông bế con gái nhẹ nhàng đặt lên ghế trước mà không nói thêm lời nào. Rồi lẳng lặng trở ra sau thu xếp hành lý thật nhanh chóng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn con.
Khi đã xong xuôi mọi việc Max mới ngồi sau vô lăng và lái xe đi. Bánh xe lăn càng nhanh thì ngôi nhà gỗ quen thuộc càng xa dần, đến đoạn ngoặt phía cuối đường nhỏ thì không còn thấy nó nữa. Max biết ngôi nhà này sẽ chẳng còn tồn tại được lâu, vì ông đã cài bom để phá hủy nó. Chỉ khoảng năm phút nữa nó sẽ nổ tan tành, xóa sạch mọi dấu vết.
Max cứ thế điều khiển xe chạy thẳng một mạch, không nghỉ ngơi một phút nào, cả đoạn đường dài chỉ tập trung lái và nhìn bản đồ. Ông sợ chỉ dừng lại một phút thôi thì bọn họ sẽ bắt kịp hai ba con, tai họa này ông không cách nào tránh được. Sisi ngồi cạnh cũng không nói thêm một lời nào, đến cả cái liếc nhìn với ba cũng không có. Nó cứ im lặng chờ đợi ba giải thích. Đến khi trời đã tối mịt thì chiếc xe của Max vẫn chưa có chút dấu hiệu nào muốn nghỉ, ông vẫn cứ tiếp tục đi về hướng cảng Singapore. Não bộ của ông lúc này đã dành hết notron cho việc đào tẩu khỏi nơi này, không còn sót khoảng trống nào để nhớ tới sự sốt ruột muốn vỡ òa của Sisi.
Sau hai ngày chạy xe liên tục thì Max đã tới cảng Singapore, lúc này trời đã tối đen rất phù hợp cho những việc làm ám muội. Có một thủy thủ già đầu tóc lôi thôi với cái bụng phệ khệ nệ đi tới ngay khi nhìn thấy Max trên boong tàu. Hai người chỉ chào hỏi qua loa rồi vội vã mang hết hành lý xuống tàu, Sisi vẫn phải tự mang túi đồ lỉnh kỉnh của mình chạy theo mà không kịp hỏi bất cứ một điều gì. Thủy thủ già dừng lại nhìn đứa trẻ mười hai tuổi tự vác hành lý của mình mà khá bất ngờ. Túi đồ của Sisi phải to gấp rưỡi người nó, với trọng lượng như vậy thì sức đứa trẻ mười hai tuổi có thể vác đi bình thường như thế quả là không tưởng. Ông ta lén nhìn sang Max đầy ngờ vực nhưng không hỏi gì cả, chỉ rít một hơi thuốc dài vương chút lưỡng lự rồi đi tiếp.
Thủy thủ già dẫn thẳng hai người xuống boong tàu, đôi lúc cũng chạm mặt vài thủy thủ khác nhưng bọn họ rất kỳ lạ, ai cũng cúi gằm mặt xuống cứ như bóng ma vậy. Sisi trong lòng càng sợ vội nắm chặt lấy tay ba, mồ hôi đã rịn đầy mặt. Những người này so với những đứa trẻ tự kỷ ở trường còn quái đản và nguy hiểm hơn rất nhiều. Đối với Sisi mà nói có thể nó đã sống đến vài chục năm, nhưng ngoài các ngôi trường dành cho những đứa trẻ tự kỷ hoặc thiểu năng, hoặc... dị biệt thì nó chẳng tiếp xúc gì với thế giới bên ngoài. Nó chỉ biết mỗi lần chuyển nơi ở ba đều chọn những nơi rét quanh năm, luôn tối tăm, ẩm ướt và không có nhiều ánh nắng mặt trời. Còn tại sao phải như vậy thì ba không bao giờ giải thích.
Sisi không biết đã phải xuống bao nhiêu tầng, càng xuống sâu thì lối đi càng hẹp, tiếng động cơ máy móc càng ồn và mùi dầu máy mỗi lúc thêm nồng nặc. Thêm vài khúc ngoặt nữa thì người thủy thủ già dừng lại, ông ta chỉ vào một kho hàng chật hẹp ngổn ngang linh kiện phụ tùng lắp ráp oto, chỉ chừa một khoảng trống nhỏ đủ để cho hai ba con ngồi bó gối. Sau ông ta ra hiệu cho Max vào trong, rồi khiếm nhã quẳng hết hành lý lên đống linh kiện phụ tùng, cả túi đồ của Sisi cũng bị ông ta giật phăng. Chắc ông ta cũng định quẳng nó lên đống linh kiện kia nhưng vì nó nặng hơn ông ta tưởng thành ra động tác ông ta có chậm hơn một chút . Ông ta lừ mắt nhìn Sisi rồi nói tiếng gì đó với vẻ bực dọc mà Sisi chỉ nghe từ được từ không. Max vội dúi vào tay người thủy thủ già cả xấp tiền dày cộp, miệng rối rít cảm ơn. Người thủy thủ già cầm tiền trong tay vẫn có vẻ chưa thỏa mãn, làu bàu thêm một lúc nữa mới bỏ đi.
Thực không hiểu đống linh kiện phụ tùng này được đưa vào kiểu gì mà ngổn ngang khủng khiếp như vậy, và nếu muốn lấy chúng ra thì phải dùng cách nào? Không lẽ đây toàn là hàng trái phép?
Khi không còn nghe thấy tiếng chân nặng nề của người thủy thủ già nữa Sisi mới dám lên tiếng: “Ngài Max, ngài có muốn giải thích gì không?”
Max khẽ gật đầu, ông mệt mỏi ngồi xuống khoảng trống bé tẹo, nghiêng đầu nhìn Sisi: “Con tập trung nghe nhé, đừng hỏi hay thắc mắc một điều gì cả, nếu con ngắt lời ba, ba sẽ không nói gì nữa hết.”
“Con hứa.” Sisi vội khẳng định, tuy trong lòng thì không chắc chắn mình có thể làm được như thế.
Max kéo Sisi vào lòng, xoa đầu nó như để trấn an, rồi hôn nhẹ lên tóc nó, rơm rớm nước mắt:
“Con là món quà tuyệt vời nhất của mẹ con để lại cho ba, ba đã không thể cứu mẹ con, đó là nỗi đau lớn nhất trong lòng ba. Con yêu! Ba là Ma cà rồng con ạ, là quỷ hút máu. Nhưng từ nhỏ ông bà con đã huấn luyện ba sống như người bình thường, ba ăn nhiều thịt chứ tuyệt nhiên không được tiếp xúc với máu. Ba có khả năng kiềm chế cơn khát máu rất tốt, tuy không phải lúc nào ba cũng thành công, và con cũng thừa hưởng được khả năng đó của ba. Trong một lần mất hết kiểm soát, ba đã bẻ cổ một con chó tây rất to ở khu rừng tuyết phía bắc Nhật Bản và hút cạn kiệt máu của nó. Mẹ con đã đứng ở ngay cạnh ba và chứng kiến mọi việc kinh khủng đó từ đầu đến cuối. Ba lúc đó vẫn chưa thỏa mãn cơn khát máu vì thế ba đã tấn công mẹ con.”
Max chợt dừng lại một chút khi thấy Sisi nãy giờ cuộn tròn trong vòng tay ông giật mình, sau thấy nó vẫn nằm im ông mới tiếp:
“Ba đã thua thê thảm, mẹ con mạnh hơn cả ba. Trong làn tuyết trắng phủ khắp nơi, mẹ con mặc bộ áo đồ cũng màu trắng chỉ nhẹ nhàng vẩy tay một cái là điểm huyệt ba, khiến ba bất động ngay lập tức. Trước giờ chủng loài chúng ta rất mạnh, tốc độ cũng nhanh hơn người thường, không có chuyện dễ dàng bị khống chế sức mạnh như vậy, nhưng mẹ con lại làm được cái điều phi thường đó. Và bà ấy để mặc ba bất động như thế trong tuyết mười bảy ngày ba mới thoát ra được. Thực kinh ngạc, vào cái lúc ba thoát ra được đống núi tuyết dày như tòa nhà hai tầng mẹ con vẫn đứng ở đó, mẹ con luôn đứng đó chờ xem ta sẽ bị tuyết vùi bao lâu. Mười bảy ngày qua mẹ con chắc chắn không biết ba lúc nào có thể thoát ra được, vậy mà bà ấy vẫn đứng đó chờ ta. Núi tuyết ba chật vật mãi mới thoát ra được lại chẳng là gì so với mẹ con. Kể từ đó ta không muốn rời xa mẹ con nữa.”
Max thở một hơi dài cứ như vừa rít một hơi thuốc và giờ thả khói ra cho bay đi hết mọi ưu phiền.
“Mẹ con thực rất khác biệt, tuy không giống chủng loài chúng ta, không giống con người, nhưng có một điểm chung mà ba không thể phủ nhận.”
“Mẹ cũng là quái nhân như chúng ta.” Sisi lí nhí với giọng buồn vô hạn.
“Sisi, con... đúng là đã không còn là đứa trẻ mười hai tuổi nữa.” Max khẽ vuốt tóc con gái, ông hiểu câu nói đầy tâm sự của con lúc này. Sisi đã phải sống cuộc sống không phải do nó lựa chọn, mà do ông chọn. Chính ông đã ép nó phải sống cuộc sống khác thường từ bé khi nó chẳng biết tại sao phải như vậy.
“Sau đó mọi chuyện thế nào vậy ngài Max?” Sisi vẫn lí nhí hỏi.
“Chúng ta đã có một thiên thần vô cùng xinh xắn,” Max khẽ mỉm cười nhưng nước mắt đã tuôn rơi không thể kìm nén nổi, “ngày chúng ta có con là ngày mẹ con rời bỏ chúng ta mãi mãi. Gia tộc Gree không chấp nhận chúng ta, không chấp nhận mẹ con và đứa trẻ ngoại lai là con. Từ trước họ vốn đã rất kì thị ông bà con, họ cho rằng dòng họ Beled chúng ta quá nhu nhược yếu đuối, làm ô nhục chủng loài mạnh mẽ là Ma cà rồng. Nhưng thực chất họ sợ khả năng kiểm soát sức mạnh của ba, và mẹ con còn mạnh hơn cả ba, điều đó khiến họ càng thêm bất an. Mẹ con từ đâu đến vẫn là ẩn số, và gia tộc Gree sợ từ nơi mẹ con xuất hiện ngoài mẹ con còn nhiều người khác mạnh hơn nữa sẽ đe dọa thế lực bành trướng của họ.”
“Họ đã giết mẹ?” Giọng Sisi đột nhiên lạnh ngắt.
Max Beled có chút ngập ngừng khi thấy phản ứng của con gái như vậy, từ khi Sisi chào đời, nó chưa bao giờ bộc lộ sức mạnh của nó, khả năng kiểm soát sức mạnh của nó đáng kinh ngạc hơn ông tưởng, chính vì vậy ông không thể biết trong đầu hay trong cơ thể đứa trẻ mười hai tuổi kia tiềm ẩn những gì. Ông rất sợ Sisi biết chuyện kinh khủng đã xảy ra với mẹ nó sẽ khiến nó sinh lòng thù hận rồi tìm kiếm gia tộc Gree trả thù. Và cũng chính vì ông không biết Sisi có thể mạnh tới mức nào nên ông càng sợ khi nó biến đổi, khi nó mất đi khả năng kiểm soát, nó sẽ hóa thành ác quỷ không ai ngăn nổi.
Điều này thực ra ban đầu Max không hề nghĩ tới, nhưng vợ ông từ lúc mang thai Sisi đã luôn lo lắng, ông vào thời điểm đó thậm chí còn chẳng để tâm đến vẻ mặt đầy lo ngại đó của vợ. Chỉ đến khi Sisi chào đời, Max mới thực sự khẳng định, Sisi thực rất khác lạ, không chỉ so với con người, mà so với tất cả chủng loài trên thế gian nó cũng rất khác biệt. Và Sisi thực là một mầm họa nếu như sức mạnh của nó không bị kiểm soát. Sisi luôn phải chuyển nơi ở mấy năm một lần, rồi phải học cùng những đứa trẻ tự kỷ, dù biết như vậy thực không công bằng với nó nhưng Max không còn cách nào để giấu giếm mọi chuyện, bởi chính ông cũng sợ cái lúc Sisi biến đổi.
“Họ sợ hãi mẹ con, Sisi ạ!” Max cố giải thích.
“Gia tộc Gree đang truy đuổi chúng ta cho nên ba mới vội vã bắt con chuyển nhà?” Sisi hầu như đã kiểm soát được cuộc đối thoại.
“Sisi...” Max nắm chặt lấy tay Sisi khi ông cảm giác cơ thể nó đang nóng lên, nếu nó nổi giận lúc này thì không chỉ cái hầm chứa hàng cấm đây nổ tung, có khi cả con tàu khổng lồ này sẽ thành cám ngay trên biển mà không ai biết vì sao.
“Bọn họ muốn giết con?” Sisi giọng đã đanh lại đầy vẻ hằn học.
Lúc này căn hầm hàng đã bắt đầu rung lắc, các linh kiện phụ tùng đang xê dịch, trong lòng Max bất chợt giấy lên nỗi bất an tột độ, Sisi trước giờ chưa bao giờ bộc lộ sức mạnh, thậm chí đến cả tâm trạng như nào cũng bị nó kiểm soát rất kỹ, nếu lúc này nó biến đổi mà ông không thể kiềm chế được thì ông sẽ phải ra tay với chính con gái mình. Trước khi ra đi, điều cuối cùng mẹ của Sisi nhắn nhủ lại bằng tất cả sức lực còn lại cùng nỗi thống khổ và nước mắt đều là phải giết Sisi trước khi nó quá mạnh. Nhưng Max chưa bao giờ muốn ra tay với Sisi, dù nó có thực sự mạnh, nó cũng không phải là mầm họa.
Max một tay giữ chặt bàn tay Sisi, một tay ghì chặt lấy người nó, trong lòng suy nghĩ hỗn loạn mà không biết phải làm gì để ngăn Sisi bộc lộ sức mạnh lúc này.
“Ba định giết con?” Sisi đột nhiên hỏi khiến Max cứng đờ, nó đã phát hiện ra ý đồ bột phát của ông.
“Ba sẽ không làm thế nếu con còn biết ba là ai, nếu con không kiểm soát được bản thân, con sẽ phá hủy cả con tàu này và cả ba.” Max lớn giọng đe nẹt khi đống linh kiện đã bắt đầu di chuyển và đang bị nhấc bổng lên, đồng thời căn hầm mỗi lúc rung lắc càng mạnh.
“Con không bao giờ hại ba.” Sisi lí nhí nói, tay nó bất giác ôm lấy người Max, nước mắt khẽ rơi đầy đau khổ, “con không phải là ác quỷ!”
Mọi mối nguy hiểm đột ngột dừng lại ngay sau đó, các linh kiện phụ tùng rơi trở lại vị trí ban đầu cùng nhiều tiếng rầm rầm rầm, cơn rung lắc cũng tắt ngấm. Nỗi hoảng sợ trong lòng Max cũng nhanh chóng tan biến trong tiếng khóc nghẹn ngào của con gái, lòng ông thực oán trách bản thân mình, đứa trẻ tội nghiệp đang ôm chặt lấy ông đâu có tội tình gì, sao ông lại độc ác rắp tâm ra tay với nó.
Max xoa đầu con gái dỗ dành: “Con là đứa trẻ ngoan. Chúng ta sẽ tới Việt Nam, nơi đó rất tươi đẹp và thanh bình, con người ôn hòa, đơn giản, bọn họ sẽ chấp nhận chúng ta. Từ giờ con tên là Bảo Bình, con không còn là đứa trẻ mười hai tuổi nữa, mà đã mười lăm tuổi, chỉ cần con không làm hại ai, con học cách sống và hòa nhập với bọn họ, con sẽ được chấp nhận.”
“Ngài Max đang đùa con? Việt Nam là nước nhiệt đới, nơi đó rất nhiều nắng, nó sẽ thiêu rụi ba.” Sisi vừa nấc vừa nói.
“Đấy là con chưa biết ở Việt Nam có mảnh đất sương mù bao phủ gần như cả ngày, khí hậu mát mẻ, lại rất ít nắng, không ảnh hưởng gì tới ba cả... và càng không thể làm hại con.” Max cố nhấn mạnh vào ý cuối câu nói của mình.
“Việt Nam lại có nơi kỳ lạ vậy sao ba?” Sisi kinh ngạc nói.
“Con hãy nhớ từ giờ con tên là Bảo Bình, con là đứa trẻ bình thường như bao đứa trẻ Việt Nam khác.” Max nhẹ nhàng nói rồi ôm con thật chặt vào lòng với tất cả sự yêu thương.
Chương 1: Thâm nhập
“Tỉnh dậy thôi con gái, tất cả những gì con cần đều ở trong con. Hãy nhớ ba luôn bên con...”
Giọng nói thân thuộc ấy cứ thôi thúc trong đầu tôi. Mí mắt tôi khẽ co giật khi nhìn thấy hình ảnh ba đang cười dịu dàng với mình trong làn khói trắng mờ ảo, bàn tay ấm áp của ba còn khẽ xoa đầu tôi vỗ về.
Ngài Max đang nói điều gì đó nữa nhưng tôi lại không thể nghe rõ được, tiếng nói rất méo mó và xa dần. Ba đang cố nói điều gì với tôi? Tại sao tôi không thể nghe thấy?
Tôi cố gắng mấp máy môi hỏi lại ba muốn nói gì mà tôi không nghe được. Nhưng hình ảnh ba đang nhìn tôi nhất mực ân cần nhanh chóng tan biến, thay vào đó là hình ảnh của ai đó vô cùng sầu thảm cùng đôi mắt đau khổ tan trong làn nước mắt. Gương mặt này quen thuộc quá, tuy không nhận ra ai nhưng sao lại khiến trái tim tôi rát bỏng như vậy.
Trong giấc mơ quá khứ về ba đã bị tôi chôn kín rất sâu trong lòng bỗng hiện ra bóng dáng người khác rất quen thuộc khiến tôi đau nhói. Bảo Bình tôi không muốn nhìn thấy gương mặt kia, tên đó đã làm tổn thương tôi, nhưng tôi không nhớ nổi hắn đã làm gì khiến mình đau đớn đến vậy. Tôi ôm lấy ngực mà không hiểu sao mình lại thấy cơn đau thắt kỳ lạ này. Tôi đau không phải vì bị nội thương, mà đau vì nhìn thấy ai kia đang tổn thương. Người đó với tay về phía tôi nhưng ngay lập tức tôi quay người bỏ đi. Tôi không muốn nhìn thấy những thứ mình không muốn thấy, không muốn hiểu những điều mình không muốn hiểu, miễn cưỡng bản thân là điều tôi ghét nhất.
Bên tai tôi vọng lên tiếng người đó thì thầm:
“Thế giới của ta tàn lãnh đầy gió tuyết
Bôn ba mỏi mệt chẳng đến hồi nguyệt viên
Lòng ta như chiếc thuyền lá cô độc
... Đây nhất định là số phận
Duy nhất nàng – ta không thể đánh mất
Đời này kiếp này ta nguyện chờ đợi nàng
Toàn tâm toàn ý chỉ yêu nàng...”
Tiếng người đó như ngàn quả tạ gông bước chân tôi thêm muôn phần nặng nề, còn nước mắt tôi cứ rơi không tự chủ. Bảo Bình tôi cũng có ngày rơi nước mắt vì bị người khác làm tổn thương.
Thực không ngờ kết cục của tôi và Thái tử lại bi đát đến vậy. Tôi có thể không hận cậu ta không?
Tôi có thể không hận, nhưng tuyệt nhiên không còn muốn một chút nào liên quan đến cậu ta. Con người tôi không bao giờ muốn ghi nhớ bất kỳ một ai trong lòng, dù là vì thương hay vì hận. Cho nên không kẻ nào được phép len lỏi vào trong tâm trí tôi.
Vừa quay lưng bước được vài bước thì tôi bị một đôi mắt mờ ảo sâu lắng đang nhìn mình chòng chọc ngáng đường khiến tôi giật mình tỉnh dậy, mọi ảo ảnh trong tiềm thức cũng nhanh chóng tan biến, ba tôi và kẻ đang đau khổ kia... hoàn toàn mất hút.
Là Vệ Môn Thần, cô ta đang thâm nhập vào trí óc của tôi.
Tôi giật mình tỉnh dậy khi bóng dáng Vệ Môn Thần vừa xuất hiện bất thình lình ngay trước mắt. Thực không hiểu cô ta lấy đâu ra đôi mắt sâu lắng có thể nhìn thấu tâm can tôi. Đến cả Anh Nhi còn không thể len lỏi vào đầu óc tôi để khám phá bất kì điều gì, vậy mà Vệ Môn Thần lại có thể “xem trộm” ký ức của tôi. Cũng không rõ vừa rồi là ký ức của tôi hay là giấc mơ từ quá khứ đã bị tôi chôn vùi từ lâu. Ba tôi từ lâu đã không còn tồn tại trong đầu tôi, đến cả mơ tôi cũng chưa mơ thấy người, tại sao lúc này lại có giấc mơ về người? Phải chăng ký ức của tôi đã bị xóa mất điều gì đó vô cùng quan trọng có liên quan đến ba?
Tôi nhìn Vệ Môn Thần đầy vẻ hằn học: “Cô... vì sao lại thâm nhập vào đầu tôi?”
Vệ Môn Thần vẫn thái độ như cũ, đứng ngây ra nhìn tôi nhưng tuyệt nhiên không nói chuyện. Người đâu mà ngạo mạn đến thế là cùng. Cô ta rốt cuộc đã thấy gì trong đầu tôi? Đã thấy cuộc đào tẩu của tôi và ba? Hình ảnh bi thương của Thái tử lúc đó trong tâm trí tôi liệu có phải cũng đã bị cô ta nhìn thấy?
Tôi vẫn chờ đợi câu trả lời của Vệ Môn Thần. Cô ta mà không nói thì tôi sẽ ra tay ép cô ta phải nói.
“Cô đã thấy gì?” Tôi gào lên mất hết kiên nhẫn. Tay đã sẵn sàng tung một chưởng vào bộ mặt thanh thoát kia. Nhưng đối đáp lại thái độ hung hăng của tôi lại là một tảng băng vô cùng lì lợm, chỉ đứng chình ình trước mắt tôi mà chẳng thèm có chút phản ứng gì. Tôi tự thấy mình thật lố bịch, tự dưng sửng cồ lên như vậy vì lý do gì chứ, là tại Vệ Môn Thần đã biết lai lịch của tôi hay sợ cô ta phát hiện ra trong tâm trí tôi tồn tại Thái tử?
Tôi đành bất lực buông tay. Vô lý đánh nhau là thói quen khó bỏ mỗi khi bị bắt nạt chứ tôi không thể nào biến nó thành bản chất của tôi được. Tôi rõ ràng không bị Vệ Môn Thần bắt nạt.
Tôi cố gắng trấn tĩnh và nhìn nhận lại mọi việc thật cẩn thận. Từ lúc lọt vào mật đạo đã xảy ra rất nhiều chuyện kỳ lạ. Đầu tiên là Vong Ảnh Tam Hoàng Tử xuất hiện đột ngột. Rồi Vương tử trọng thương còn đang ngồi gục ở đây, anh ấy vì cố gắng điều khiển bộ xương không cười dưới công trình bí ẩn nên mới thành ra bộ dạng thê thảm nhường ấy. Sau đó Thái tử và Vệ Môn Thần phá cửa xông vào khiến cả núi đạn đá văng khắp mật đạo vô tình khiến cả tôi, Vong Ảnh Tam hoàng tử, Vương tử đều lọt vào trong tầm ngắm. Không còn cách nào khác, Vong Ảnh Tam Hoàng Tử cố gắng phản lại đống đá bay lạc đó khiến chúng dội lại vào chính Thái tử. Tiếp theo... chỉ còn bóng dáng Hỏa Kỳ Lân tung vuốt lửa chạy khắp mật đạo.
Thực kỳ lạ, tiếp theo đã xảy ra cái gì thì tôi rất mơ hồ không thể nào nhớ nổi. Chuyện quái quỷ gì vậy? Sao tôi không thể nhớ ra sau cú phản kích của Vong Ảnh Tam hoàng tử đã xảy ra chuyện gì giữa tôi và Thái tử? Nhưng cảm giác này thì còn rất rõ, trong tôi là cả núi thù hận với Thái tử và tôi đang phải chật vật nén nó lại dù không biết tại sao. Chuyện gì đã xảy ra với tôi vậy?
Tôi nhìn qua cơ thể mình, không có vết thương nào bên ngoài, chỉ có vết bỏng trên bàn tay là rõ nhất thì đã gần lành lại, và cánh tay còn lại thì vẫn là Hoàng Nhãn Long đang cuộn chặt. Tôi nhìn Vệ Môn Thần dò xét, thái độ dửng dưng của cô ta bỗng chốc biến đổi khi thấy tôi đang nhìn tay mình rồi hướng sang nhìn cô ta, Vệ Môn Thần chắc chắn biết gì đó, nhưng cô ta không muốn nói cho tôi biết.
Dù có cố ép mình nhớ lại tôi cũng không nhớ ra nổi chuyện gì đã xảy ra và cái cô Vệ Môn Thần kia thì hiển nhiên sẽ không nói cho tôi biết rồi. Vừa hay tôi lại là kẻ không muốn miễn cưỡng vì vậy tôi sẽ không để ý tới Vệ Môn Thần nữa. Tôi không quan tâm gã Thái tử kia đã biến đi đâu nhưng còn Anh Nhi thì sao lại không còn ở đây, anh ấy đang bị trọng thương, tình hình vô cùng nguy kịch rồi. Còn Hỏa Kỳ Lân nữa, nó xuất hiện rồi thiêu rụi hết tà khí trong mật đạo, sau đó nó đã đi đâu và thành cái gì thì chỉ có trời biết.
Mật đạo lúc này tôi đang đứng không còn giống mật đạo sau kỳ môn có tượng Bí Hí trấn giữ nữa, tuy nó vẫn mang hình dáng ống cống lớn với đường kính hơn ba mét nhưng kết cấu đã khác. Toàn mật đạo lúc này có nhiều khúc ngoặt và địa thế gập ghềnh giống như hướng lên, trên tường mật đạo ẩn hiện nhiều hình vẽ lạ lùng. Tôi không để ý tới Vệ Môn Thần nữa, cứ thế men theo các hình vẽ đó xem xét.
Lối vào thành độc đáo thế này khiến thành Bạch Long Vĩ quả là nơi trú ẩn rất tốt, kín đáo và lợi hại. Trong mật đạo khá tối nhưng tôi vẫn nhìn được thành vách cuộn tròn của mật đạo khắc rất nhiều hình vẽ rồng sinh động. Các hình vẽ không còn được rõ nét vì đã bị phong hóa trong một thời gian dài ẩn mình, không những thế trong mật đạo lại tối quá, tôi chẳng có gì chiếu sáng ngoài đôi mắt “siêu thị” nên nhìn những hình vẽ này tôi không thể hiểu hết ý nghĩa của chúng. Toàn bộ chúng nói về quá trình Việt Quốc cổ thời xa xưa bị giặc xâm lăng. Cuộc chiến này rất khốc liệt, rất nhiều người đã phải bỏ mạng, khắp nơi xác người chồng đống, máu chảy thành sông. Chỉ nhìn hình vẽ thôi mà tôi cũng thấy rùng mình vì độ tàn khốc của nó. Việt Quốc thời điểm đó gần như diệt vong.
Thêm một đoạn nữa là hình vẽ một con Giao Long rất lớn từ trên trời bay xuống. Nó rất uy dũng với bộ hàm sắc nhọn cùng tứ chi đầy móng vuốt sáng loáng, toàn thân nó đầy vảy sáng bóng cùng lớp mào phủ toàn thân rực lửa. Sau đó là một loạt hình vẽ của chín loài thần thú xuất hiện trên mặt biển. Tù Ngưu - Nhai Xế - Trào Phong - Bồ Lao - Toan Nghê - Bí Hí - Bệ Ngạn - Phụ Hí - Si Vẫn đồng loạt vươn mình gầm thét rồi hóa thành trận pháp Sơn Hải Giáng Long lừng lững kỳ ảo trên vịnh Bái Tử Long khiến hàng trăm tàu của giặc hung hãn trên mặt biển lập tức bị lạc lối, giặc bị vây hãm trong trận pháp không có lối thoát. Có tàu bị đâm vào đá mà vỡ tan tành, có tàu thì bị kẹp giữa những ngọn Sơn Tinh ma quái, có tàu thì bị nuốt chửng trong làn sương mờ kỳ ảo, cả quân lính Việt Quốc cũng mắc kẹt tại đây không ít, không rõ kết cục của họ đi đâu về đâu.
Tôi cứ mải mê ngắm nhìn con Giao Long khổng lồ ẩn hiện trên tường mà vã cả mồ hôi. Ý nghĩa của những hình vẽ này trùng khớp với câu chuyện mà Đại Quy đã kể cho tôi nghe về Giáng Long Vương và sự hình thành của vịnh Bái Tử Long này. Chẳng lẽ Giao Long là hình dáng thực của Giáng Long Vương? Hình vẽ Giao Long này và Giao Long khổng lồ dưới công trình bí ẩn kia liệu có phải là một? Nếu vậy thì Giáng Long Vương bất tử và bà ta vẫn còn sống?
Tôi không còn nhớ mình đã rẽ bao nhiêu khúc ngoặt, những hình vẽ này đã hớp hết hồn phách của tôi khiến tôi không hề hay biết mật đạo lúc này đã bị thu hẹp lại và chỉ cao hơn tôi một cái đầu. Đoạn mật đạo hẹp này thì các hình vẽ kỳ lạ đều ở trên trần, tôi ngửa cổ lên nhìn là thấy được. Hình rất lớn nhưng bị mờ đi quá nhiều nên chỉ còn thấy các nét vẽ rời rạc, không thể hình dung ra hình gì cụ thể và chúng có nghĩa là gì. Có một hình vẽ khiến tôi chú ý nhất. Tuy tôi chẳng biết đây là hình vẽ gì nhưng tôi dám khẳng định nó với cái hình được vẽ bằng máu lúc ở mật thất trong bụng lão Quy tổ là một. (Khi đó tôi bị hai tượng Tứ Linh treo lơ lửng giữa mật thất cắn chặt hai bàn tay, Ngô Thông và Dương Dương phải chật vật gỡ ra mà không được. Sau đó máu cả ba chúng tôi chảy rất nhiều xuống nền rồi chạy thành một hình vẽ bằng máu rất kỳ lạ, và rồi hình vẽ máu sáng rực lên, nền mật thất nứt vỡ theo nó khiến cả ba chúng tôi rơi xuống hang Mãng Xà Thạch với thứ dịch lỏng tởm lợm và hàng đàn Trùng Huyết Tử.)
Hình vẽ máu đó tôi vẫn chưa hình dung ra là cái gì, đến bây giờ lại thấy nó trong mật đạo của Cửu Kỳ Môn Trận càng khiến tôi khó hiểu. Đây không thể là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Nhìn đi nhìn lại, tuy các nét vẽ rối rắm nhưng hình vẽ trên trần mật thất này và hình vẽ máu kia chính xác là một, và nó thực rất quen, tôi đã thấy nó ở đâu đó nữa rồi. Không phải trong mật thất lão Quy tổ dạo trước, tôi còn thấy nó ở chỗ khác nữa.
Đầu óc tôi càng lúc càng loạn, mọi chuyện như khối Rubic khổng lồ, tôi càng cố ghép lại thành hình hoàn chỉnh thì chúng càng lẫn lộn không vào đúng guồng quay nữa. Những hình vẽ trong mật thất này là do ai tạo ra? Mật đạo này chỉ là một phần của Cửu Kỳ Môn Trận, những hình vẽ này xuất hiện ở đây có mục đích gì? Không có lý nào Giáng Long Vương mắc bệnh đãng trí nên cố tình lưu lại mọi chuyện phòng khi quên. Nhưng bà ta cũng không đến mức rảnh rang vẽ lại những thứ này để cho ai đó lọt được vào đây khám phá, bởi chắc chắn không mấy người sống sót và có mắt “siêu thị” như tôi mò tới tận đây để đọc manga trên tường được cả.
Tác giả thực sự của bộ truyện tranh trên tường đá này là ai?
Đang mải nghĩ thì đập vào mắt tôi là Vệ Môn Thần đứng ngay cạnh từ lúc nào khiến tôi giật bắn mình. Cô ta vẫn đi theo tôi nãy giờ mà tôi chẳng hề hay biết. Không phải là tôi không biết sự có mặt của cô ta trong mật đạo, nhưng tai tôi tuyệt nhiên không nghe được động tĩnh gì từ Vệ Môn Thần khi cô ta chuyển động. Dù tôi có tập trung đến mấy cũng không có chuyện ra-da nghe của tôi bị nhiễu sóng. Tôi hoàn toàn không nghe được tiếng bước chân của Vệ Môn Thần suốt đoạn đường đọc truyện manga trên tường vừa rồi.
Cảm giác này giống cái lúc xuất hiện Vong Ảnh Tam hoàng tử Hoàng Nhãn Long, tôi cũng không nghe được cử động của anh ta khi bước vào mật đạo, chỉ đến khi anh ta lên tiếng tôi mới nhận ra sự hiện diện của anh ta. Sao lúc này Vệ Môn Thần lại khiến tôi có cảm giác giống Vong Ảnh Tam hoàng tử vậy, cô ta không lẽ cũng là Vong Ảnh?
Vệ Môn Thần còn chăng thèm để ý đến bộ mặt ngớ ngẩn của tôi lúc này, cô ta coi tôi còn không bằng hạt cát trong mắt.
“Cô tại sao lại đi theo tôi?” Tôi thực ngứa mồm lắm rồi.
Ụp vào mặt tôi là bộ mặt vô cùng chế nhạo, bờ môi thanh tú khẽ nhếch lên cười... toàn bộ cử chỉ nét mặt Vệ Môn Thần đều hiện lên một hàm ý rằng “cô không có mắt hay sao mà không biết mật đạo này chỉ có một đường đi”. Mặt tôi thì đã cứng đờ không tài nào tiêu hóa nổi thái độ này của Vệ Môn Thần.
Tôi còn đang hậm hực thì không biết nước từ đâu đổ ập xuống người tôi cứ như vừa có một thác nước bất thình lình mở ra vậy. Tôi không kịp định thần chuyện gì đang xảy ra thì toàn thân đã ngập trong nước. Đoạn mật đạo này rất thấp, chỉ tích tắc đã bao phủ toàn nước và nước. Vệ Môn Thần ngay cạnh tôi cũng không ngoại lệ, cũng nhanh chóng bị nước nuốt chửng. Có điều là tôi thì cật lực giữ cho cơ thể trong trạng thái lơ lửng trong nước với kỹ thuật lặn tối ưu nhất có thể, còn Vệ Môn Thần thì vẫn thản nhiên đứng trong làn nước cứ như tảng đá vững trãi, đến cả mái tóc dài của cô ta cũng không dập dềnh trong nước như lẽ thường, mà vẫn hững hờ buông trên bờ vai đầy vảy.
Cô ta không phải đang lặn trong nước, mà là đã bị nó bỏ qua.
Từ khi Thái tử phá vỡ tượng Bí Hí giải thoát cho Vệ Môn Thần thì cô ta luôn ở trong nước nhưng mà mái tóc cô ta không bất động như kia. Nó luôn dập dềnh trong nước giống như vật thể sống đang lặn trong nước. Vệ Môn Thần dù có là Hà Bá đi chăng nữa thì cũng không thể cứ như người máy thế kia được. Vẻ mặt cô ta cũng không còn ôn nhu như lúc đứng trước Thái tử, thực rất kỳ lạ.
“Cô là ai?” Tôi muốn hỏi nhưng vừa há miệng là nước đã tràn sâu vào cuống họng khiến câu hỏi của tôi lặn luôn trong làn nước. Kết giới của Thái tử làm cho tôi đã mất, tôi không thể nói được và thở được trong nước nếu không giữ nhịp thở. Tình hình này không ổn rồi, nếu mật đạo này còn kéo dài nữa và ngập hết trong nước thì tôi chỉ còn đường chết.
Dù mọi ý nghĩ của tôi mới trong giai đoạn suy tính thì cơ thể tôi vẫn đang dần mất lực. Tôi hốt hoảng vội bơi theo mật đạo, bỏ mặc Vệ Môn Thần có là thứ quái quỷ gì đi nữa. Tôi dồn hết sức để bơi thật nhanh vì sức ép của nước càng ngày càng lớn, nhịp thở cũng hỗn loạn không còn giữ được ổn định nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.