Quyển 1 - Chương 5: Tắm đừng quên mang vũ khí
Cuồng Ngôn Thiên Tiếu
27/11/2013
Thời gian dần đến tháng mười hai, ngay cả Los Angeles ở phương nam cũng bắt đầu lạnh. Khác với phương bắc, ít nhất cây cối nơi này vẫn còn màu xanh lá cây. Xử lý một nhóm chất thuốc thí nghiệm cuối cùng hoàn tất, Lý Lộc lấy tinh thể chất kiềm cai nghiện cuối cùng phong vào trong một ý nghiệm, cảm thấy trọng trách trên đầu vai rốt cuộc nhẹ đi.
Quen biết bọn Dương, Z đã năm năm, mục tiêu của bọn họ đều như nhau, chính là ngăn cản khu ma túy gần Mexico khuếch trương. Thủ đoạn hợp pháp cũng tốt, thủ đoạn phi pháp cũng được, chỉ cần có thể đạt tới mục đích đều không tiếc.
Brad làm nghề nhận giết người ở trên toàn cầu, Dương chỉ là một người bán rượu ở quầy bar nhỏ, còn những người khác như Irs, Carl, Dora. . . trong tổ chức, có người là nhân viên giám định ở Wall Street, có người là nhân viên công vụ của chính phủ. Lý Lộc không biết tại sao những người khác tham dự vào tổ chức này, cũng không hứng thú biết, chuyện đó không có bất kỳ ý nghĩa gì với cô.
Có ý nghĩa chính là, thuốc thử Hell Drop nguyên thủy —— thứ khiến cô chịu đựng cai nghiện ma túy dài đến một năm, hôm nay đã lấy được tiến triển khá lớn. Brando Akis, chậm rãi đi từ phía sau màn Đa Duy Cống tới trước đài.
Lý Lộc tỉnh lại, mở mắt là trần nhà màu trắng. Trong khoảng thời gian ngắn cô còn cảm thấy hơi hoảng hốt, rồi sau đó liền bị không khí lạnh lẽo làm cho tỉnh táo hơn. Nhìn sang bệ cửa sổ, bên ngoài đều tối đen, trời vẫn còn chưa sáng. Nhấn tắt đồng hồ báo thức, rồi rời giường.
Mấy ngày nay có quá nhiều việc, cả đêm đều không ngủ ngon, ba giờ sáng mới lên giường. Loa vẫn chưa tắt, màn ảnh máy vi tính cũng đang lóe lên, phát ra tin tức online, bình luận viên trên radio đang thông báo thời sự vòng quanh trái đất.
Giọng của Luke oang oang rất có tinh thần, đang nói về ân oán lịch sử của hai gia tộc lớn ở biên giới Mexico: gia tộc Akis và gia tộc Druos. Luke rất hả hê nói, chúng ta nên cảm ơn cái nhìn đặc biệt với thế giới của hai gia tộc trùm thuốc phiện này, trong trăm năm qua, bọn họ trở mặt thành thù, cho dù nội bộ gia tộc cũng luôn xào xáo. Mà không có dồn toàn bộ tinh lực vào sản xuất ma túy.
Lý Lộc không rảnh để ý tới thanh âm phiền lòng của người chủ trì, mặc vào áo len cao cổ tay vừa màu đen, đến trước tủ sách chọn một chai rượu Bạc Hà, rót cho mình một ly, ngồi ở trên bệ cửa sổ chờ đợi trời sáng. Tiền mướn của căn nhà nhỏ sáu tầng bị kẹp giữ các căn nhà cao tầng chọc trời quả là khá rẻ, cô ký hợp đồng thuê lâu dài, thuê cả tòa lầu. Sáu tầng trên là hai phòng ngủ và một phòng sách. Cô ngồi trên bệ cửa sổ trong phòng ngủ chính, không hề muốn nhúc nhích.
Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên. Lý Lộc tâm phiền ý loạn để ly rượu xuống, lấy điền thoại di động từ trên tủ sách xuống, bấm nghe.
"Chào buổi sáng" bên kia là Dương, "Iris trở lại từ Đa Duy Cống, chân của anh ấy bị thương rồi, nhưng vẫn mang tin tức về được."
"Chuyện khi nào, cần tôi giúp một tay không?"
"Khuya ngày hôm trước, chỉ là bị thương ngoài da, thuốc trị ngoại thương em đưa đến lần trước còn rất nhiều, anh ta đã tự xử lý tốt." Dương nói, "Có một tin tức rất đáng sợ, lát nữa tôi sẽ gửi cho em, em chú ý kiểm tra và nhận."
"Tôi biết rõ rồi, cám ơn." Điện thoại di động bên kia nhanh chóng cúp, chỉ còn lại tiếng tút tút sau khi cúp.
Lý Lộc đi tới trước máy vi tính, hộp thơ đã sớm ở trạng thái mở ra. Cô lại ngồi ngẩn người ở trước máy vi tính, chưa được vài phút, rốt cuộc có tập tin mới gửi vào.
Lý Lộc mở ra xem, là một tấm thiệp điện tử chúc mừng sinh nhật vui vẻ, nhạc đệm là một đoạn nhạc vi tính huyên náo không biết lấy từ nơi nào. . . . Cô nhăn mày, lấy cái laptop kế bên qua, vận hành một phần mềm ghi âm trong đó, ghi xong lập tức tắt máy để bàn. Đây là laptop Dương đưa đến, tốc độ vận hành không tệ, chỉ chốc lát, tiếng nhạc bị thay thế thành một đoạn mật mã Morse. Sau hai lần phiên dịch, biến thành một đoạn chữ viết như sau:
Brando Akis kết thân với gia tộc Druos, bộ đội vũ trang tư nhân thống nhất hơn tám vạn người.
Hell Drop có được tiến triển to lớn, mùa xuân tới sẽ vào giai đoạn sản xuất, đường dây tiêu thụ cũng đã thông.
—— From Young
Lý Lộc yên lặng xem xong dòng tin, rồi bấm nút tắt máy.
Akis và Druos là hai gia tộc lớn không có ai quản lý được ở biên giới Mexico. Các quốc gia phía chính phủ căn bản không dám công bố thế lực của bọn họ đến tột cùng lớn cỡ nào. Nhưngcó chuyện có thể tin chắc, các loại ma túy mới sinh ra hàng năm, 60% xuất thân từ nông trường của hai gia tộc lớn này.
Nói là nông trường, không bằng nói là đất nước. Bọn họ không cần cảnh sát duy trì trị an, không cần chánh phủ tiến hành quản lý xã hội, bọn họ tự có bộ đội vũ trang riêng. May mắn là, bởi vì đấu đá trên phương diện làm ăn, trong trăm năm quá khứ hai nhà Akis và Druos vẫn thù ghét nhau giống như thiên địch, điều này cũng giúp cho Mexico và nước Mỹ bài trừ ma túy tốt hơn.
Mà bây giờ hai nhà lại liên kết với nhau. Điểm chính kết hợp là Brando Akis.
Góc tử sách một tấm hình chụp cả lớp. Trong đó có một giảng sư trẻ tóc đen da trắng. Mái tóc hơi quăn rất dày, che lấp phần lớn trán, sau gọng mắt kiếng màu đen, là con ngươi màu hổ phách.
Cô nuốt một ngụm rượu, khóe miệng nở nụ cười lạnh trào phúng —— con ngươi màu hổ phách? Mấy năm trước Brando lừa cô thật ác, ngay cả tròng mắt đều là giả. Brando Akis, cặp tròng mắt màu xanh dương đậm giống như chất độc cực mạnh, dù qua cả đời này, cô cũng không thể nào quên.
Điện thoại di động đột nhiên lại vang lên, tâm tình Lý Lộc không được tốt lắm, để ở một bên không để ý đến. Nhưng tiếng cười gian của Dương cứ cất lên liên tục, không sợ làm phiền người khác. Lý Lộc rất là hối tiếc, trước kia người bán rượu chết tiệt loay hoay điện thoại di động, cô lại không ngăn cản, cho rằng đây chỉ là thiết bị truyền tin không có gì quan trọng. Nhưng khi chuông điện thoại di động bị thay thế thành thanh âm khiến người ta chán ghét thì chuyện lại khác rồi.
Cô không nhịn được bèn bắt máy, bực bội hỏi: "Thế nào?"
"Không có, bởi vì chuyện liên quan đến Brando, cho nên phải xác nhận xem em có bình an vô sự xem hết tin tức không, có nổi đóa lên không."
"Cám ơn anh quan tâm. Nhưng cho dù tôi nổi đóa tuyệt đối cũng không phải bởi vì Brando, mà bởi vì mấy cuộc điện thoại quấy rầy của anh."
"A, hoá ra là vậy sao, Brando đáng thương, chuyện cho tới bây giờ cư nhiên cũng không bằng địa vị của tôi trong lòng em!"
"Nếu như anh nguyện ý thay thế địa vị của hắn ta trong lòng tôi, tôi không ngại chọc ra một tổ ong vò vẽ trên người của anh."
"Cô gái ác độc, không thể để cho tôi tự mình say mê một lát à." Dương oán giận nói.
Lý Lộc nhẹ nhàng oán trách anh, nói sang chuyện khác: "Thuốc cai nghiện đã làm tốt rồi, khi nào anh tới lấy?"
"Tôi đang giúp Brad chế luyện hệ thống bảo an không chế từ xa, mấy ngày nữa mới đến chỗ em lấy được."
"Brad, người thờ phụng hệ thống bảo an đó đâu rồi?"
"Bây giờ anh ta đang thử xem kỹ thuật mới. Anh ta thuận tiện giới thiệu cho tôi một người buôn bán vũ khí rất có tín dụng, tôi muốn đi xem kiểu dáng súng ta tự động mới."
Không có gì để nói nữa, Lý Lộc mới nhớ tới có một chuyện rất quan trọng, vì vậy nói tiếp: "Tôi muốn tắm."
Bên kia điện thoại trầm mặc thật lâu, Dương mới cố trấn định trả lời: "Tôi biết rõ rồi, em đi tắm đi, không cần báo cáo cả chuyện như vậy."
"Nhưng khí đốt đã bị ngưng."
"Lại nữa? ! !" thanh âm của Dương thể hiện ra đã phát điên, "Không phải ngân hàng tự động trả phí sao!"
"Tôi quên nạp tiền vào trong ngân hàng rồi, anh cũng không nên trách tôi, chỉ vì lần trước anh giao thuốc để chế thuốc cai nghiện, tôi mất ăn mất ngủ ngày đêm không ngừng, việc gì khác đều không làm được. Chẳng lẽ anh không cảm thấy thẹn với tôi?
"Bây giờ em muốn thế nào."
"Ừ, tôi muốn đến chỗ anh tắm."
". . . . . ."
"Không cho đến thì đừng hòng lấy được thành phẩm, hợp chất như đường nên tôi có thể tiêu hủy ngay."
Cô nói xong, sau đó nghe được trong điện thoại truyền đến thanh âm tốn hơi thừa lời.
"Được rồi, em đến đi."
"Khóa mật mã mở thế nào?"
Bên kia truyền tới tiếng cắn răng vang dội hơn, cuối cùng Dương vẫn rất dễ dàng tha thứ nói: "Em đến thì gọi điện thoại cho anh, anh sẽ cho phép vào."
"Cám ơn, anh là tốt nhất!" Lý Lộc vui mừng bừng bừng hôn một cái, cúp điện thoại.
Dương là một người bán rượu om sòm, nhưng pha rượu hết sức chuyên nghiệp, vị giác khứu giác cực kỳ bén nhạy, cho nên cũng cực kỳ không chịu nổi khi người khác tiến vào lãnh địa của anh. Anh ở khu có nhiều tội phạm, cái nhà ba tầng nhỏ này đều là của anh.
Lý Lộc thuận lợi vào cửa, học tính tình du côn của Dương mà huýt sáo. Dương - cái tên âm mưu này, làm cho nhà mình thành như thế giới tương lai, mở cửa đóng cửa, nước nóng nấu cơm, toàn bộ đều điều khiển từ xa.
Lý Lộc không mang đồ dùng tắm rửa gì cả, ỷ có lệnh thông hành của chủ nhân, đi khắp trong nhà. Điện thoại di động lại vang lên, cô nghe máy, Dương ở bên kia nói: "Không cho lên lầu hai!"
"Tôi không có lên. . . . ." Lý Lộc lẽ thẳng khí hùng nói.
"Đừng cho rằng tôi không biết, bên trong phòng có đặt camera đó."
Lý Lộc ngẩng đầu nhìn lên, lại thật sự phát hiện camera lỗ kim ở sau bình hoa kế vách tường.
"Thì ra đây là lầu hai." Lý Lộc trâng tráo nói, "Tôi còn tưởng là lầu một."
Dương tức giận tới mức cắn răng: "Vậy em nghĩ lúc nãy vào cửa là tầng mấy?"
"A, tôi nghĩ mình đi vào từ dưới đất."
"Lý Lộc!"
Lý Lộc chận lỗ tai, đưa điện thoại ra xa rồi tắt ngay. Khó có thể tin lầm bầm lầu bầu: "Thì ra người đàn ông phiền toái thì có tiếng kêu lấy mạng người."
Oán trách là oán trách, cô vẫn chấp nhận lui về tầng một, tìm được phòng tắm quen thuộc. Phòng tắm của Dương hết sức xa xỉ, chiếm nửa tầng một, bồn tắm có đường kính hai thước, kiểu xoa bóp mới, ghế sa lon da trâu màu đen, khay trà gỗ đỏ, thậm chí còn bày một cây đàn tranh 20 dây. Rõ ràng là phong cách lắp đặt thiết bị lộn xộn lôi thôi của Dương.
Mặc dù tắm chỉ để bảo đảm vệ sinh tinh khiết, nhưng có thể tắm trong bồn tắm lớn, nhất là cái bồn tắm lớn gấp đôi bồn tắm khác, thì cảm giác sẽ tốt hơn nữa. Lý Lộc dùng dịch trừ độc rửa sạch bờ ao trước, phát hiện căn bản không chà ra được gì cả, chứng minh Dương có năng lực làm hang ổ của mình không nhiễm một hạt bụi. Anh không cho người khác đi vào, lại vệ sinh tốt thế, thật không biết lấy đâu ra thời gian xử lý những việc có phạm vi lớn ở nước Mỹ.
Chốt mở đèn ở bên bồn tắm, Lý Lộc cảm thán rất hợp ý, giơ tay lên tắt hết đèn trong phòng.
Bóng tối.
An tĩnh.
Trong phòng tắm trừ thanh âm nước bập bềnh nhẹ nhàng thì không còn động tĩnh khác.
Lý Lộc hoàn thành công việc, lòng không còn việc khác hưởng thụ vui vẻ sống sót sau tai nạn. Những ngày luôn nhắc đến chất cai nghiện vừa qua rõ là tai họa. Lúc cần phải luôn chú ý sự biến hóa của thuốc, khống chế tốc độ phản ứng; hơn nữa những động vật bị làm thí nghiệm, bởi vì cơn ghiền phát tác mà làm cho phòng dưới đất đều có thứ chúng bài tiết ra, tốn không ít hơi sức đi quét dọn. Lý Lộc đã sớm quen việc đánh nát răng cửa và nuốt máu. Chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ Z giao thì mọi chuyện tốt đẹp.
Dương thích dùng dầu ô liu vị muối để tắm, trong bồn tràn đầy mùi hương trẻ trung như có như không. Dần dần, Lý Lộc buông lỏng bả vai, đầu gối trên bờ ao, tiến vào trong giấc ngủ.
Chuông điện thoại di động tiếng cười gian lại đột ngột vang lên. Trong phòng tắm tối tăm hơi nước lượn lờ, có vẻ cực kỳ thê lương. Cả người Lý Lộc chấn động, bị hù mém té xuống đáy ao, giật mình thức dậy, thấy điện thoại đặt ở bên bờ lóe lên ánh sáng chuông báo thức màu xanh dương.
Chuyện gì gấp gáp như vậy?
Cô sờ điện thoại di động rồi bấm nghe.
"Tôi là Dương." Bên kia nói.
"Tôi rõ."
"Em rời đi nơi đó!" thanh âm của Dương khẩn trương, Lý Lộc không thể không chú ý nghe, nghe xem anh có gì cần nói.
"Iris bị người của Brando theo dõi rồi. Anh ta từ Đa Duy Cống trở về trạm thứ nhất chính là đến nhà tôi, bây giờ đã có chiếc xe không rõ thân phận dừng ở ngoài nhà."
"Anh thấy được từ camera?" Lý Lộc hỏi.
"Đúng vậy, tôi vừa phát hiện. A, đã xuống xe, một, hai. . . . Tổng cộng tám người, cả tài xế. Bọn họ rất coi trọng Iris đó!"
"Iris có thể mang tình báo về từ Đa Duy Cống, quả là có thể khiến bọn họ coi trọng." Lý Lộc dùng bả vai kẹp điện thoại di động, từ trong bồn tắm đi ra ngoài, dùng tốc độ cực nhanh lau khô thân thể mặc áo tắm vào.
Dương lại tiếp tục nói: "Phòng dưới đất có lối đi thông phía ngoài. . . . Trời! Bọn họ có năm người coi chừng bên ngoài, ba người tính toán đi vào từ phòng dưới đất, mang súng, phải là. . . ."
Nói tới chỗ này, hình như điện thoại di động bị đoạt đi, ngay sau đó là thanh âm của Brad: "Lý, tôi là Brad, em tốt nhất mau đi ra ngoài, toàn bộ bọn họ đều trang bị súng trường công ty Swiss Arms sản xuất."
Đối với cái tên mà chuyên gia sát thủ siêu cấp nói, Lý Lộc hoàn toàn tin tưởng, nhưng vẫn có phần không hiểu. Cô nói: "Không cần nói với tôi công ty gì, nói tính năng!"
Brad không chút dừng lại nhanh chóng giải thích: "Tốc độ của đạn khoảng 900m mỗi giây, tầm sát thương khoảng 600m, hơn nữa đạn có thể bắn liên tiếp, đủ biến em thành cái tổ ong 100 lỗ trong vòng 10 giây. Chuẩn xác như đồng hồ Thụy Sĩ."
Lý Lộc cảm thấy tình thế nghiêm trọng, đi tới trước cửa phòng tắm, từ khe hở rèm cửa sổ nhìn ra phía ngoài. Hai chiếc xe tải mô hình nhỏ dừng ở bên ngoài nhà. Có mấy người đang suy nghĩ biện pháp để lặng lẽ đi vào từ tầng dưới lòng đất.
"Dương, hệ thống bảo an của anh có thể chống bao lâu?" mặc dù Lý Lộc hỏi như thế, nhưng cũng biết không thể chống được bao lâu.
Dương thuộc về loại hình thỏ khôn có ba hang, sản nghiệp này của anh không phải rất quan trọng, cho dù có hệ thống bảo vệ, cũng chỉ là đề phòng trộm cướp tự tiện ra vào. Những tên côn đồ cắc ké, nhiều lắm là mua súng lục nhỏ có đường bắn 100m từ tiệm bán súng bên cạnh, so sánh với súnog tường do công ty Thụy Sĩ sản xuất, căn bản là sự khác biệt của người tí hon và người khổng lồ.
Dương nhận lấy điện thoại: "Em đi từ lầu ba ra ngoài, nhất định có biện pháp."
Lý Lộc nhìn lên trên một chốc, phát hiện mặt tường gần tòa nhà nhất cũng ngoài mười mấy thước.
"Mau! Bọn họ đã tiến vào phòng dưới đất rồi."
"Nhà anh có vũ khí gì không?"
Dương chưa kịp nói chuyện, điện thoại di động đột nhiên bị cúp. Trong điện thoại truyền đến tạp âm ù ù. Lý Lộc cúp máy, biết trong hai chiếc xe tải mô hình nhỏ có tần số chặn khí, sợ rằng dây điện, dây điện thoại đều bị cắt đứt rồi.
Lý Lộc cất di động xong, tìm kiếm vũ khí có thể sử dụng ở bốn phía.
Là người của Brando tới!
Ngày cuối cùng cô và Brando còn ở chung từng gặp mấy người này, không có một người nào dễ đối phó. Không biết hôm nay có thể gặp gỡ người quen lúc đó không.
Cho đến ngày nay, ma túy tiêm vào vào mạch máu lúc ấy còn thỉnh thoảng lóe ra tần số nguy hiểm, nó đang kêu gọi cô đầu nhập cơn ghiền, dẫn dụ cô tiếp tục tiêm ma túy vào. Tâm tình hưng phấn khó có thể ức chế, hô hấp cũng hơi dồn dập, lòng bàn tay chảy ra mồ hôi mỏng. Sự khổ sở này, nhất định phải trả lại cho anh ta!
Nếu như có thể có vũ khí gì. . . . Bất luận là Beretta cảnh sát dùng, hay là dao găm của binh lính cũng được, đối phương đang cầm súng trường như quái vật trong tay, ít nhất cô cũng cần vũ khí gì có thể lấy mạng. . . .
Cô đột nhiên phát hiện cây đàn tranh dở dở ương ương nằm trong phòng tắm này. Bởi vì lúc trước vẫn chú ý với trang hoàng dở hơi trong phòng tắm, cho nên không có cảm giác gì đặc biệt với cây đàn tranh này, hôm nay lại nhớ tới, quả thật giống như là vì để cho cây đàn này xuất hiện hợp lý, cho nên mới lắp đặt thiết bị rời rạc trong phòng tắm.
Cũng may, lúc này Lý Lộc không khỏi khâm phục tư tưởng kỳ diệu của Dương. Cô sờ cây đàn lạnh lẽo kia, công cụ này thật là tiện tay.
Quen biết bọn Dương, Z đã năm năm, mục tiêu của bọn họ đều như nhau, chính là ngăn cản khu ma túy gần Mexico khuếch trương. Thủ đoạn hợp pháp cũng tốt, thủ đoạn phi pháp cũng được, chỉ cần có thể đạt tới mục đích đều không tiếc.
Brad làm nghề nhận giết người ở trên toàn cầu, Dương chỉ là một người bán rượu ở quầy bar nhỏ, còn những người khác như Irs, Carl, Dora. . . trong tổ chức, có người là nhân viên giám định ở Wall Street, có người là nhân viên công vụ của chính phủ. Lý Lộc không biết tại sao những người khác tham dự vào tổ chức này, cũng không hứng thú biết, chuyện đó không có bất kỳ ý nghĩa gì với cô.
Có ý nghĩa chính là, thuốc thử Hell Drop nguyên thủy —— thứ khiến cô chịu đựng cai nghiện ma túy dài đến một năm, hôm nay đã lấy được tiến triển khá lớn. Brando Akis, chậm rãi đi từ phía sau màn Đa Duy Cống tới trước đài.
Lý Lộc tỉnh lại, mở mắt là trần nhà màu trắng. Trong khoảng thời gian ngắn cô còn cảm thấy hơi hoảng hốt, rồi sau đó liền bị không khí lạnh lẽo làm cho tỉnh táo hơn. Nhìn sang bệ cửa sổ, bên ngoài đều tối đen, trời vẫn còn chưa sáng. Nhấn tắt đồng hồ báo thức, rồi rời giường.
Mấy ngày nay có quá nhiều việc, cả đêm đều không ngủ ngon, ba giờ sáng mới lên giường. Loa vẫn chưa tắt, màn ảnh máy vi tính cũng đang lóe lên, phát ra tin tức online, bình luận viên trên radio đang thông báo thời sự vòng quanh trái đất.
Giọng của Luke oang oang rất có tinh thần, đang nói về ân oán lịch sử của hai gia tộc lớn ở biên giới Mexico: gia tộc Akis và gia tộc Druos. Luke rất hả hê nói, chúng ta nên cảm ơn cái nhìn đặc biệt với thế giới của hai gia tộc trùm thuốc phiện này, trong trăm năm qua, bọn họ trở mặt thành thù, cho dù nội bộ gia tộc cũng luôn xào xáo. Mà không có dồn toàn bộ tinh lực vào sản xuất ma túy.
Lý Lộc không rảnh để ý tới thanh âm phiền lòng của người chủ trì, mặc vào áo len cao cổ tay vừa màu đen, đến trước tủ sách chọn một chai rượu Bạc Hà, rót cho mình một ly, ngồi ở trên bệ cửa sổ chờ đợi trời sáng. Tiền mướn của căn nhà nhỏ sáu tầng bị kẹp giữ các căn nhà cao tầng chọc trời quả là khá rẻ, cô ký hợp đồng thuê lâu dài, thuê cả tòa lầu. Sáu tầng trên là hai phòng ngủ và một phòng sách. Cô ngồi trên bệ cửa sổ trong phòng ngủ chính, không hề muốn nhúc nhích.
Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên. Lý Lộc tâm phiền ý loạn để ly rượu xuống, lấy điền thoại di động từ trên tủ sách xuống, bấm nghe.
"Chào buổi sáng" bên kia là Dương, "Iris trở lại từ Đa Duy Cống, chân của anh ấy bị thương rồi, nhưng vẫn mang tin tức về được."
"Chuyện khi nào, cần tôi giúp một tay không?"
"Khuya ngày hôm trước, chỉ là bị thương ngoài da, thuốc trị ngoại thương em đưa đến lần trước còn rất nhiều, anh ta đã tự xử lý tốt." Dương nói, "Có một tin tức rất đáng sợ, lát nữa tôi sẽ gửi cho em, em chú ý kiểm tra và nhận."
"Tôi biết rõ rồi, cám ơn." Điện thoại di động bên kia nhanh chóng cúp, chỉ còn lại tiếng tút tút sau khi cúp.
Lý Lộc đi tới trước máy vi tính, hộp thơ đã sớm ở trạng thái mở ra. Cô lại ngồi ngẩn người ở trước máy vi tính, chưa được vài phút, rốt cuộc có tập tin mới gửi vào.
Lý Lộc mở ra xem, là một tấm thiệp điện tử chúc mừng sinh nhật vui vẻ, nhạc đệm là một đoạn nhạc vi tính huyên náo không biết lấy từ nơi nào. . . . Cô nhăn mày, lấy cái laptop kế bên qua, vận hành một phần mềm ghi âm trong đó, ghi xong lập tức tắt máy để bàn. Đây là laptop Dương đưa đến, tốc độ vận hành không tệ, chỉ chốc lát, tiếng nhạc bị thay thế thành một đoạn mật mã Morse. Sau hai lần phiên dịch, biến thành một đoạn chữ viết như sau:
Brando Akis kết thân với gia tộc Druos, bộ đội vũ trang tư nhân thống nhất hơn tám vạn người.
Hell Drop có được tiến triển to lớn, mùa xuân tới sẽ vào giai đoạn sản xuất, đường dây tiêu thụ cũng đã thông.
—— From Young
Lý Lộc yên lặng xem xong dòng tin, rồi bấm nút tắt máy.
Akis và Druos là hai gia tộc lớn không có ai quản lý được ở biên giới Mexico. Các quốc gia phía chính phủ căn bản không dám công bố thế lực của bọn họ đến tột cùng lớn cỡ nào. Nhưngcó chuyện có thể tin chắc, các loại ma túy mới sinh ra hàng năm, 60% xuất thân từ nông trường của hai gia tộc lớn này.
Nói là nông trường, không bằng nói là đất nước. Bọn họ không cần cảnh sát duy trì trị an, không cần chánh phủ tiến hành quản lý xã hội, bọn họ tự có bộ đội vũ trang riêng. May mắn là, bởi vì đấu đá trên phương diện làm ăn, trong trăm năm quá khứ hai nhà Akis và Druos vẫn thù ghét nhau giống như thiên địch, điều này cũng giúp cho Mexico và nước Mỹ bài trừ ma túy tốt hơn.
Mà bây giờ hai nhà lại liên kết với nhau. Điểm chính kết hợp là Brando Akis.
Góc tử sách một tấm hình chụp cả lớp. Trong đó có một giảng sư trẻ tóc đen da trắng. Mái tóc hơi quăn rất dày, che lấp phần lớn trán, sau gọng mắt kiếng màu đen, là con ngươi màu hổ phách.
Cô nuốt một ngụm rượu, khóe miệng nở nụ cười lạnh trào phúng —— con ngươi màu hổ phách? Mấy năm trước Brando lừa cô thật ác, ngay cả tròng mắt đều là giả. Brando Akis, cặp tròng mắt màu xanh dương đậm giống như chất độc cực mạnh, dù qua cả đời này, cô cũng không thể nào quên.
Điện thoại di động đột nhiên lại vang lên, tâm tình Lý Lộc không được tốt lắm, để ở một bên không để ý đến. Nhưng tiếng cười gian của Dương cứ cất lên liên tục, không sợ làm phiền người khác. Lý Lộc rất là hối tiếc, trước kia người bán rượu chết tiệt loay hoay điện thoại di động, cô lại không ngăn cản, cho rằng đây chỉ là thiết bị truyền tin không có gì quan trọng. Nhưng khi chuông điện thoại di động bị thay thế thành thanh âm khiến người ta chán ghét thì chuyện lại khác rồi.
Cô không nhịn được bèn bắt máy, bực bội hỏi: "Thế nào?"
"Không có, bởi vì chuyện liên quan đến Brando, cho nên phải xác nhận xem em có bình an vô sự xem hết tin tức không, có nổi đóa lên không."
"Cám ơn anh quan tâm. Nhưng cho dù tôi nổi đóa tuyệt đối cũng không phải bởi vì Brando, mà bởi vì mấy cuộc điện thoại quấy rầy của anh."
"A, hoá ra là vậy sao, Brando đáng thương, chuyện cho tới bây giờ cư nhiên cũng không bằng địa vị của tôi trong lòng em!"
"Nếu như anh nguyện ý thay thế địa vị của hắn ta trong lòng tôi, tôi không ngại chọc ra một tổ ong vò vẽ trên người của anh."
"Cô gái ác độc, không thể để cho tôi tự mình say mê một lát à." Dương oán giận nói.
Lý Lộc nhẹ nhàng oán trách anh, nói sang chuyện khác: "Thuốc cai nghiện đã làm tốt rồi, khi nào anh tới lấy?"
"Tôi đang giúp Brad chế luyện hệ thống bảo an không chế từ xa, mấy ngày nữa mới đến chỗ em lấy được."
"Brad, người thờ phụng hệ thống bảo an đó đâu rồi?"
"Bây giờ anh ta đang thử xem kỹ thuật mới. Anh ta thuận tiện giới thiệu cho tôi một người buôn bán vũ khí rất có tín dụng, tôi muốn đi xem kiểu dáng súng ta tự động mới."
Không có gì để nói nữa, Lý Lộc mới nhớ tới có một chuyện rất quan trọng, vì vậy nói tiếp: "Tôi muốn tắm."
Bên kia điện thoại trầm mặc thật lâu, Dương mới cố trấn định trả lời: "Tôi biết rõ rồi, em đi tắm đi, không cần báo cáo cả chuyện như vậy."
"Nhưng khí đốt đã bị ngưng."
"Lại nữa? ! !" thanh âm của Dương thể hiện ra đã phát điên, "Không phải ngân hàng tự động trả phí sao!"
"Tôi quên nạp tiền vào trong ngân hàng rồi, anh cũng không nên trách tôi, chỉ vì lần trước anh giao thuốc để chế thuốc cai nghiện, tôi mất ăn mất ngủ ngày đêm không ngừng, việc gì khác đều không làm được. Chẳng lẽ anh không cảm thấy thẹn với tôi?
"Bây giờ em muốn thế nào."
"Ừ, tôi muốn đến chỗ anh tắm."
". . . . . ."
"Không cho đến thì đừng hòng lấy được thành phẩm, hợp chất như đường nên tôi có thể tiêu hủy ngay."
Cô nói xong, sau đó nghe được trong điện thoại truyền đến thanh âm tốn hơi thừa lời.
"Được rồi, em đến đi."
"Khóa mật mã mở thế nào?"
Bên kia truyền tới tiếng cắn răng vang dội hơn, cuối cùng Dương vẫn rất dễ dàng tha thứ nói: "Em đến thì gọi điện thoại cho anh, anh sẽ cho phép vào."
"Cám ơn, anh là tốt nhất!" Lý Lộc vui mừng bừng bừng hôn một cái, cúp điện thoại.
Dương là một người bán rượu om sòm, nhưng pha rượu hết sức chuyên nghiệp, vị giác khứu giác cực kỳ bén nhạy, cho nên cũng cực kỳ không chịu nổi khi người khác tiến vào lãnh địa của anh. Anh ở khu có nhiều tội phạm, cái nhà ba tầng nhỏ này đều là của anh.
Lý Lộc thuận lợi vào cửa, học tính tình du côn của Dương mà huýt sáo. Dương - cái tên âm mưu này, làm cho nhà mình thành như thế giới tương lai, mở cửa đóng cửa, nước nóng nấu cơm, toàn bộ đều điều khiển từ xa.
Lý Lộc không mang đồ dùng tắm rửa gì cả, ỷ có lệnh thông hành của chủ nhân, đi khắp trong nhà. Điện thoại di động lại vang lên, cô nghe máy, Dương ở bên kia nói: "Không cho lên lầu hai!"
"Tôi không có lên. . . . ." Lý Lộc lẽ thẳng khí hùng nói.
"Đừng cho rằng tôi không biết, bên trong phòng có đặt camera đó."
Lý Lộc ngẩng đầu nhìn lên, lại thật sự phát hiện camera lỗ kim ở sau bình hoa kế vách tường.
"Thì ra đây là lầu hai." Lý Lộc trâng tráo nói, "Tôi còn tưởng là lầu một."
Dương tức giận tới mức cắn răng: "Vậy em nghĩ lúc nãy vào cửa là tầng mấy?"
"A, tôi nghĩ mình đi vào từ dưới đất."
"Lý Lộc!"
Lý Lộc chận lỗ tai, đưa điện thoại ra xa rồi tắt ngay. Khó có thể tin lầm bầm lầu bầu: "Thì ra người đàn ông phiền toái thì có tiếng kêu lấy mạng người."
Oán trách là oán trách, cô vẫn chấp nhận lui về tầng một, tìm được phòng tắm quen thuộc. Phòng tắm của Dương hết sức xa xỉ, chiếm nửa tầng một, bồn tắm có đường kính hai thước, kiểu xoa bóp mới, ghế sa lon da trâu màu đen, khay trà gỗ đỏ, thậm chí còn bày một cây đàn tranh 20 dây. Rõ ràng là phong cách lắp đặt thiết bị lộn xộn lôi thôi của Dương.
Mặc dù tắm chỉ để bảo đảm vệ sinh tinh khiết, nhưng có thể tắm trong bồn tắm lớn, nhất là cái bồn tắm lớn gấp đôi bồn tắm khác, thì cảm giác sẽ tốt hơn nữa. Lý Lộc dùng dịch trừ độc rửa sạch bờ ao trước, phát hiện căn bản không chà ra được gì cả, chứng minh Dương có năng lực làm hang ổ của mình không nhiễm một hạt bụi. Anh không cho người khác đi vào, lại vệ sinh tốt thế, thật không biết lấy đâu ra thời gian xử lý những việc có phạm vi lớn ở nước Mỹ.
Chốt mở đèn ở bên bồn tắm, Lý Lộc cảm thán rất hợp ý, giơ tay lên tắt hết đèn trong phòng.
Bóng tối.
An tĩnh.
Trong phòng tắm trừ thanh âm nước bập bềnh nhẹ nhàng thì không còn động tĩnh khác.
Lý Lộc hoàn thành công việc, lòng không còn việc khác hưởng thụ vui vẻ sống sót sau tai nạn. Những ngày luôn nhắc đến chất cai nghiện vừa qua rõ là tai họa. Lúc cần phải luôn chú ý sự biến hóa của thuốc, khống chế tốc độ phản ứng; hơn nữa những động vật bị làm thí nghiệm, bởi vì cơn ghiền phát tác mà làm cho phòng dưới đất đều có thứ chúng bài tiết ra, tốn không ít hơi sức đi quét dọn. Lý Lộc đã sớm quen việc đánh nát răng cửa và nuốt máu. Chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ Z giao thì mọi chuyện tốt đẹp.
Dương thích dùng dầu ô liu vị muối để tắm, trong bồn tràn đầy mùi hương trẻ trung như có như không. Dần dần, Lý Lộc buông lỏng bả vai, đầu gối trên bờ ao, tiến vào trong giấc ngủ.
Chuông điện thoại di động tiếng cười gian lại đột ngột vang lên. Trong phòng tắm tối tăm hơi nước lượn lờ, có vẻ cực kỳ thê lương. Cả người Lý Lộc chấn động, bị hù mém té xuống đáy ao, giật mình thức dậy, thấy điện thoại đặt ở bên bờ lóe lên ánh sáng chuông báo thức màu xanh dương.
Chuyện gì gấp gáp như vậy?
Cô sờ điện thoại di động rồi bấm nghe.
"Tôi là Dương." Bên kia nói.
"Tôi rõ."
"Em rời đi nơi đó!" thanh âm của Dương khẩn trương, Lý Lộc không thể không chú ý nghe, nghe xem anh có gì cần nói.
"Iris bị người của Brando theo dõi rồi. Anh ta từ Đa Duy Cống trở về trạm thứ nhất chính là đến nhà tôi, bây giờ đã có chiếc xe không rõ thân phận dừng ở ngoài nhà."
"Anh thấy được từ camera?" Lý Lộc hỏi.
"Đúng vậy, tôi vừa phát hiện. A, đã xuống xe, một, hai. . . . Tổng cộng tám người, cả tài xế. Bọn họ rất coi trọng Iris đó!"
"Iris có thể mang tình báo về từ Đa Duy Cống, quả là có thể khiến bọn họ coi trọng." Lý Lộc dùng bả vai kẹp điện thoại di động, từ trong bồn tắm đi ra ngoài, dùng tốc độ cực nhanh lau khô thân thể mặc áo tắm vào.
Dương lại tiếp tục nói: "Phòng dưới đất có lối đi thông phía ngoài. . . . Trời! Bọn họ có năm người coi chừng bên ngoài, ba người tính toán đi vào từ phòng dưới đất, mang súng, phải là. . . ."
Nói tới chỗ này, hình như điện thoại di động bị đoạt đi, ngay sau đó là thanh âm của Brad: "Lý, tôi là Brad, em tốt nhất mau đi ra ngoài, toàn bộ bọn họ đều trang bị súng trường công ty Swiss Arms sản xuất."
Đối với cái tên mà chuyên gia sát thủ siêu cấp nói, Lý Lộc hoàn toàn tin tưởng, nhưng vẫn có phần không hiểu. Cô nói: "Không cần nói với tôi công ty gì, nói tính năng!"
Brad không chút dừng lại nhanh chóng giải thích: "Tốc độ của đạn khoảng 900m mỗi giây, tầm sát thương khoảng 600m, hơn nữa đạn có thể bắn liên tiếp, đủ biến em thành cái tổ ong 100 lỗ trong vòng 10 giây. Chuẩn xác như đồng hồ Thụy Sĩ."
Lý Lộc cảm thấy tình thế nghiêm trọng, đi tới trước cửa phòng tắm, từ khe hở rèm cửa sổ nhìn ra phía ngoài. Hai chiếc xe tải mô hình nhỏ dừng ở bên ngoài nhà. Có mấy người đang suy nghĩ biện pháp để lặng lẽ đi vào từ tầng dưới lòng đất.
"Dương, hệ thống bảo an của anh có thể chống bao lâu?" mặc dù Lý Lộc hỏi như thế, nhưng cũng biết không thể chống được bao lâu.
Dương thuộc về loại hình thỏ khôn có ba hang, sản nghiệp này của anh không phải rất quan trọng, cho dù có hệ thống bảo vệ, cũng chỉ là đề phòng trộm cướp tự tiện ra vào. Những tên côn đồ cắc ké, nhiều lắm là mua súng lục nhỏ có đường bắn 100m từ tiệm bán súng bên cạnh, so sánh với súnog tường do công ty Thụy Sĩ sản xuất, căn bản là sự khác biệt của người tí hon và người khổng lồ.
Dương nhận lấy điện thoại: "Em đi từ lầu ba ra ngoài, nhất định có biện pháp."
Lý Lộc nhìn lên trên một chốc, phát hiện mặt tường gần tòa nhà nhất cũng ngoài mười mấy thước.
"Mau! Bọn họ đã tiến vào phòng dưới đất rồi."
"Nhà anh có vũ khí gì không?"
Dương chưa kịp nói chuyện, điện thoại di động đột nhiên bị cúp. Trong điện thoại truyền đến tạp âm ù ù. Lý Lộc cúp máy, biết trong hai chiếc xe tải mô hình nhỏ có tần số chặn khí, sợ rằng dây điện, dây điện thoại đều bị cắt đứt rồi.
Lý Lộc cất di động xong, tìm kiếm vũ khí có thể sử dụng ở bốn phía.
Là người của Brando tới!
Ngày cuối cùng cô và Brando còn ở chung từng gặp mấy người này, không có một người nào dễ đối phó. Không biết hôm nay có thể gặp gỡ người quen lúc đó không.
Cho đến ngày nay, ma túy tiêm vào vào mạch máu lúc ấy còn thỉnh thoảng lóe ra tần số nguy hiểm, nó đang kêu gọi cô đầu nhập cơn ghiền, dẫn dụ cô tiếp tục tiêm ma túy vào. Tâm tình hưng phấn khó có thể ức chế, hô hấp cũng hơi dồn dập, lòng bàn tay chảy ra mồ hôi mỏng. Sự khổ sở này, nhất định phải trả lại cho anh ta!
Nếu như có thể có vũ khí gì. . . . Bất luận là Beretta cảnh sát dùng, hay là dao găm của binh lính cũng được, đối phương đang cầm súng trường như quái vật trong tay, ít nhất cô cũng cần vũ khí gì có thể lấy mạng. . . .
Cô đột nhiên phát hiện cây đàn tranh dở dở ương ương nằm trong phòng tắm này. Bởi vì lúc trước vẫn chú ý với trang hoàng dở hơi trong phòng tắm, cho nên không có cảm giác gì đặc biệt với cây đàn tranh này, hôm nay lại nhớ tới, quả thật giống như là vì để cho cây đàn này xuất hiện hợp lý, cho nên mới lắp đặt thiết bị rời rạc trong phòng tắm.
Cũng may, lúc này Lý Lộc không khỏi khâm phục tư tưởng kỳ diệu của Dương. Cô sờ cây đàn lạnh lẽo kia, công cụ này thật là tiện tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.