Dưỡng Chồn Thành Hậu Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu
Chương 187: Chương 107-1 : Phản chọc ghẹo 2
Túy Mộng Khinh Cuồng
01/09/2015
Cúi đầu nhìn cả người dáng vẻ nhếch nhác , hắc mâu lập tức trợn tròn cực to, vẻ mặt không dám tin.
Ngay sau đó, dường như như ý thức được cái gì, lập tức xoay người, hướng tới trong phòng gào thét lớn
"Đồ thái giám chết tiệt nhà ngươi này! Ngươi ra đây cho Bổn vương!"
Huyền Lăng Phong giống như mãnh thú nổi giận rít gào, một bóng dáng màu đỏ sậm nhỏ nhắn xinh xắn liền chậm rãi đi ra từ trong màn trướng .
Đảo mắt nhìn quanh một lượt ngoài cửa, chỉ thấy, Huyền Lăng Phong giờ phút này cả người mặt mày đều là mực nước, trên người bẩn thỉu, còn đâu dáng vẻ phong lưu quần áo lụa là của ngày xưa! ?
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc rốt cục không nhịn được, một tay che bụng, liền mở miệng bắt đầu cười ha ha .
"Ha ha, Thập Tam Gia, ngài, ngài rốt cuộc là làm sao vậy! ? Như thế nào tự biến chính mình thành dáng vẻ này a! ? Ha ha ha ha, Thập Tam Gia, ngài không sao chớ! ? Nếu không để nô tài lau cho ngài. . ."
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ý muốn nói không phải tội của nàng.
Chỉ là nụ cười to càn rỡ trên mặt kia , rơi vào trong mắt Huyền Lăng Phong, đúng là ngứa mắt biết bao .
Hơn nữa, Huyền Lăng Phong không phải ngu dốt, nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc cười càn rỡ đắc ý như thế, liền biết, chính mình bị đùa giỡn !
Nghĩ đến, nô tài chết tiệt, chẳng qua là một nô tài thân phận ti tiện.
Không chỉ có gan lớn dùng bao tải chụp đầu hành hung hắn một trận, bây giờ, lại còn trêu cợt hắn như thế. Càng nghĩ, Huyền Lăng Phong chỉ cảm thấy trong lòng "phừng" một tiếng, một cỗ lửa giận vô hình bốc lên, lại càng khiến hắn nổi giận đùng đùng.
Ngay tiếp theo, ánh mắt nhìn về phía Đồng Nhạc Nhạc, phảng phất đều phun ra lửa.
"Nô tài chết tiệt, ngươi thật to gan, có thể trêu đùa Bổn vương như thế!"
Huyền Lăng Phong mở miệng, lời này cơ hồ là phun ra từ giữa kẽ răng.
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc đúng là đang cười ha ha, lập tức chớp chớp đôi mắt đầy vẻ vô tội , làm ra vẻ nghi hoặc nói.
"Thập Tam Gia, nô tài oan uổng a, nô tài làm thế nào dám trêu cợt ngài ! ?"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, một dáng vẻ oan tày trời. Nhưng mà đôi mắt nàng lộ rõ nụ cười giảo hoạt, lại tiết lộ ra tâm tư nàng.
Thấy vậy, Huyền Lăng Phong càng là tức tối không nhẹ, bàn tay dính đầy mực nước kia, càng là hung hăng chỉ thẳng một ngón tay vào Đồng Nhạc Nhạc, liền mở miệng rít gào.
"Oan uổng! ? Ngươi dám nói ngươi không hề trêu cợt Bổn vương! ? Nếu như thế, tại sao ngươi không đi vào từ cửa phòng! ?"
Nhìn thấy dáng vẻ Huyền Lăng Phong tức sùi bọt mép, đôi mắt càng trợn thật lớn.
Trên mặt mực nước đen sì, trông vừa dọa người, vừa thấy tức cười.
Tuy nhiên, Đồng Nhạc Nhạc không chút nào sợ hãi.
Ngược lại một đôi mắt nhung tỏ vẻ rất vô tội, mở miệng nói.
" Lời này cuả Thập Tam Gia rất kỳ quái! ? Nô tài đang yên lành vì sao muốn trêu chọc Thập Tam Gia, hơn nữa, trong tiểu viện chỉ có một mình nô tài, nô tài làm sao có thể biết Thập Tam Gia sẽ xuất hiện tại viện của nô tài! ? Hơn nữa, nô tài thật khó hiểu, tại sao cửa phòng của nô tài lại thả một thùng mực nước! ? Rốt cuộc là Ô Quy Vương bát đản nào có tâm xấu xa, lại muốn hãm hại nô tài như thế. Thập Tam Gia, nô tài thật sự là oan uổng a!"
Đồng Nhạc Nhạc ngoài miệng vừa hô oan uổng, vừa chỉ cây dâu mà mắng cây hòe. Nghe được Huyền Lăng Phong nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải trên mặt có mực nước che đi, thì Đồng Nhạc Nhạc nghĩ, lúc này trên mặt hắn khẳng định là một hồi xanh, một hồi trắng.
Nhìn thấy dáng vẻ Huyền Lăng Phong tức giận nghiến răng nghiến lợi, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc cực kỳ đắc ý!
Nhóc con, muốn trêu chọc cô nãi nãi! ? Đồng Nhạc Nhạc nàng không thể ngồi không như vậy!
Tuy nói, nàng tự nhận mình từ trước tới nay tham sống sợ chết, là người tham tài háo sắc, nhưng mà,vẫn là còn có mấy chiêu thức nữa!
Phải biết rằng, trước kia nàng lớn lên tại cô nhi viện, cũng không ít người nghĩ muốn chọc ghẹo nàng, về sau, còn không phải bị nàng dạy giỗ khóc đến hô cha gọi mẹ! ?
Vả lại, Huyền Lăng Phong ở trong mắt nàng chẳng qua là một kẻ dựa vào thân phận của mình, tác oai tác quái ăn chơi trác táng thôi, nàng có gì phải sợ! ?
Hơn nữa chuyện này, coi như náo loạn đến chổ Hoàng thượng, nàng cũng không sợ.
Dù sao, nàng tin tưởng Huyền Lăng Thương là người hiểu rõ lí lẽ, chuyện này Huyền Lăng Phong ban đầu đã không đúng, cho dù chuyện này có náo loạn đến tai Huyền Lăng Thương, có thiệt cũng là Huyền Lăng Phong!
Vả lại, dựa vào hiểu biết gần đây của nàng đối với Huyền Lăng Phong , Huyền Lăng Phong vô cùng kính mến hoàng huynh Huyền Lăng Thương này, hơn nữa còn vô cùng e ngại!
Đó là bởi vì, Huyền Lăng Thương đối với Huyền Lăng Phong vô cùng nghiêm khắc, mỗi lần Huyền Lăng Phong làm sai chuyện, đều bị mắng một trận , dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Mà Huyền Lăng Phong sợ hãi nhất, là bị Huyền Lăng Thương giáo huấn .
Cho nên việc này Đồng Nhạc Nhạc cũng nghĩ rằng Huyền Lăng Phong tuyệt đối không dám nói cho Huyền Lăng Thương.
Trong đầu đang suy tính mưu kế, thấy sau khi Huyền Lăng Phong nghe được những lời nàng nói, hôì lâu không nói chuyện, phỏng chừng là bị nàng nói đến nghẹn.
Cho đến một lúc lâu, Huyền Lăng Phong mới phục hồi tinh thần lại, một tay chỉ vào Đồng Nhạc Nhạc mở miệng rít gào.
"Nô tài chết tiệt nhà ngươi này, ngươi cứ nói ai là Ô Quy Vương bát đản ! ? Bổn vương muốn giết ngươi!"
Vừa nói dứt lời, Huyền Lăng Phong đột nhiên giống như mất lý trí, như mãnh thú nổi cơn điên nhằm hướng tới Đồng Nhạc Nhạc , bỗng chốc đã vọt tới.
Nhìn thấy mặt và đầu cổ Huyền Lăng Phong đều là mực nước, Đồng Nhạc Nhạc sợ đến mức lập tức ngiêng mình né tránh .
Không nghĩ tới Huyền Lăng Phong tức giận đến như vậy, nhìn thấy ánh mắt hắn muốn giết người, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc biết, nơi đây không nên ở lâu!
Ba mươi sáu kế, tẩu vi là thương sách!
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức không hề nghĩ ngợi, liền cao cẳng thẳng giò phóng như bay tới cửa phòng rồi vượt ra ngoài .
Nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc lại dám chạy trốn, Huyền Lăng Phong lập tức mở miệng gào thét lớn
"Người đâu, chặn...lại cái.. tên nô tài chết tiệt kia cho ta!"
Tiểu Kính Tử đứng bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ chủ tử nhà mình phát điên, trong lòng ngạc nhiên, cũng không dám không nghe hạ lệnh , vì vậy, liền lập tức nhấc lên hai chân, lao thẳng về hướng tới Đồng Nhạc Nhạc .
Nhìn phía sau chủ tớ hai người không ngừng chạy về hướng mình , Đồng Nhạc Nhạc bị dọa .
Nhưng mà nhìn lại dáng vẻ Huyền Lăng Phong đầu đen mặt đen, nếu không nhìn kỹ, còn tưởng rằng là người da đen Châu Phi đấy!
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc không nhịn được bắt đầu cười ha ha .
Nhưng không biết, lúc nàng cười ha ha, rơi vào trong tai Huyền Lăng Phong là chói tai và lăng nhục biết bao nhiêu .
Lại giống như thêm dầu vào lửa, 'Xoẹt' một tiếng, Huyền Lăng Phong chỉ cảm thấy lửa giận trong lòng càng lúc càng mạnh mẽ, lý trí sắp bị thiêu mất!
Ngay lúc này, suy nghĩ duy nhất của hắn đó là muốn bắt được tên nô tài chết tiệt kia, sau đó cắt hắn thành tám khúc lớn!
Ngay sau đó, dường như như ý thức được cái gì, lập tức xoay người, hướng tới trong phòng gào thét lớn
"Đồ thái giám chết tiệt nhà ngươi này! Ngươi ra đây cho Bổn vương!"
Huyền Lăng Phong giống như mãnh thú nổi giận rít gào, một bóng dáng màu đỏ sậm nhỏ nhắn xinh xắn liền chậm rãi đi ra từ trong màn trướng .
Đảo mắt nhìn quanh một lượt ngoài cửa, chỉ thấy, Huyền Lăng Phong giờ phút này cả người mặt mày đều là mực nước, trên người bẩn thỉu, còn đâu dáng vẻ phong lưu quần áo lụa là của ngày xưa! ?
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc rốt cục không nhịn được, một tay che bụng, liền mở miệng bắt đầu cười ha ha .
"Ha ha, Thập Tam Gia, ngài, ngài rốt cuộc là làm sao vậy! ? Như thế nào tự biến chính mình thành dáng vẻ này a! ? Ha ha ha ha, Thập Tam Gia, ngài không sao chớ! ? Nếu không để nô tài lau cho ngài. . ."
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ý muốn nói không phải tội của nàng.
Chỉ là nụ cười to càn rỡ trên mặt kia , rơi vào trong mắt Huyền Lăng Phong, đúng là ngứa mắt biết bao .
Hơn nữa, Huyền Lăng Phong không phải ngu dốt, nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc cười càn rỡ đắc ý như thế, liền biết, chính mình bị đùa giỡn !
Nghĩ đến, nô tài chết tiệt, chẳng qua là một nô tài thân phận ti tiện.
Không chỉ có gan lớn dùng bao tải chụp đầu hành hung hắn một trận, bây giờ, lại còn trêu cợt hắn như thế. Càng nghĩ, Huyền Lăng Phong chỉ cảm thấy trong lòng "phừng" một tiếng, một cỗ lửa giận vô hình bốc lên, lại càng khiến hắn nổi giận đùng đùng.
Ngay tiếp theo, ánh mắt nhìn về phía Đồng Nhạc Nhạc, phảng phất đều phun ra lửa.
"Nô tài chết tiệt, ngươi thật to gan, có thể trêu đùa Bổn vương như thế!"
Huyền Lăng Phong mở miệng, lời này cơ hồ là phun ra từ giữa kẽ răng.
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc đúng là đang cười ha ha, lập tức chớp chớp đôi mắt đầy vẻ vô tội , làm ra vẻ nghi hoặc nói.
"Thập Tam Gia, nô tài oan uổng a, nô tài làm thế nào dám trêu cợt ngài ! ?"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, một dáng vẻ oan tày trời. Nhưng mà đôi mắt nàng lộ rõ nụ cười giảo hoạt, lại tiết lộ ra tâm tư nàng.
Thấy vậy, Huyền Lăng Phong càng là tức tối không nhẹ, bàn tay dính đầy mực nước kia, càng là hung hăng chỉ thẳng một ngón tay vào Đồng Nhạc Nhạc, liền mở miệng rít gào.
"Oan uổng! ? Ngươi dám nói ngươi không hề trêu cợt Bổn vương! ? Nếu như thế, tại sao ngươi không đi vào từ cửa phòng! ?"
Nhìn thấy dáng vẻ Huyền Lăng Phong tức sùi bọt mép, đôi mắt càng trợn thật lớn.
Trên mặt mực nước đen sì, trông vừa dọa người, vừa thấy tức cười.
Tuy nhiên, Đồng Nhạc Nhạc không chút nào sợ hãi.
Ngược lại một đôi mắt nhung tỏ vẻ rất vô tội, mở miệng nói.
" Lời này cuả Thập Tam Gia rất kỳ quái! ? Nô tài đang yên lành vì sao muốn trêu chọc Thập Tam Gia, hơn nữa, trong tiểu viện chỉ có một mình nô tài, nô tài làm sao có thể biết Thập Tam Gia sẽ xuất hiện tại viện của nô tài! ? Hơn nữa, nô tài thật khó hiểu, tại sao cửa phòng của nô tài lại thả một thùng mực nước! ? Rốt cuộc là Ô Quy Vương bát đản nào có tâm xấu xa, lại muốn hãm hại nô tài như thế. Thập Tam Gia, nô tài thật sự là oan uổng a!"
Đồng Nhạc Nhạc ngoài miệng vừa hô oan uổng, vừa chỉ cây dâu mà mắng cây hòe. Nghe được Huyền Lăng Phong nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải trên mặt có mực nước che đi, thì Đồng Nhạc Nhạc nghĩ, lúc này trên mặt hắn khẳng định là một hồi xanh, một hồi trắng.
Nhìn thấy dáng vẻ Huyền Lăng Phong tức giận nghiến răng nghiến lợi, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc cực kỳ đắc ý!
Nhóc con, muốn trêu chọc cô nãi nãi! ? Đồng Nhạc Nhạc nàng không thể ngồi không như vậy!
Tuy nói, nàng tự nhận mình từ trước tới nay tham sống sợ chết, là người tham tài háo sắc, nhưng mà,vẫn là còn có mấy chiêu thức nữa!
Phải biết rằng, trước kia nàng lớn lên tại cô nhi viện, cũng không ít người nghĩ muốn chọc ghẹo nàng, về sau, còn không phải bị nàng dạy giỗ khóc đến hô cha gọi mẹ! ?
Vả lại, Huyền Lăng Phong ở trong mắt nàng chẳng qua là một kẻ dựa vào thân phận của mình, tác oai tác quái ăn chơi trác táng thôi, nàng có gì phải sợ! ?
Hơn nữa chuyện này, coi như náo loạn đến chổ Hoàng thượng, nàng cũng không sợ.
Dù sao, nàng tin tưởng Huyền Lăng Thương là người hiểu rõ lí lẽ, chuyện này Huyền Lăng Phong ban đầu đã không đúng, cho dù chuyện này có náo loạn đến tai Huyền Lăng Thương, có thiệt cũng là Huyền Lăng Phong!
Vả lại, dựa vào hiểu biết gần đây của nàng đối với Huyền Lăng Phong , Huyền Lăng Phong vô cùng kính mến hoàng huynh Huyền Lăng Thương này, hơn nữa còn vô cùng e ngại!
Đó là bởi vì, Huyền Lăng Thương đối với Huyền Lăng Phong vô cùng nghiêm khắc, mỗi lần Huyền Lăng Phong làm sai chuyện, đều bị mắng một trận , dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Mà Huyền Lăng Phong sợ hãi nhất, là bị Huyền Lăng Thương giáo huấn .
Cho nên việc này Đồng Nhạc Nhạc cũng nghĩ rằng Huyền Lăng Phong tuyệt đối không dám nói cho Huyền Lăng Thương.
Trong đầu đang suy tính mưu kế, thấy sau khi Huyền Lăng Phong nghe được những lời nàng nói, hôì lâu không nói chuyện, phỏng chừng là bị nàng nói đến nghẹn.
Cho đến một lúc lâu, Huyền Lăng Phong mới phục hồi tinh thần lại, một tay chỉ vào Đồng Nhạc Nhạc mở miệng rít gào.
"Nô tài chết tiệt nhà ngươi này, ngươi cứ nói ai là Ô Quy Vương bát đản ! ? Bổn vương muốn giết ngươi!"
Vừa nói dứt lời, Huyền Lăng Phong đột nhiên giống như mất lý trí, như mãnh thú nổi cơn điên nhằm hướng tới Đồng Nhạc Nhạc , bỗng chốc đã vọt tới.
Nhìn thấy mặt và đầu cổ Huyền Lăng Phong đều là mực nước, Đồng Nhạc Nhạc sợ đến mức lập tức ngiêng mình né tránh .
Không nghĩ tới Huyền Lăng Phong tức giận đến như vậy, nhìn thấy ánh mắt hắn muốn giết người, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc biết, nơi đây không nên ở lâu!
Ba mươi sáu kế, tẩu vi là thương sách!
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức không hề nghĩ ngợi, liền cao cẳng thẳng giò phóng như bay tới cửa phòng rồi vượt ra ngoài .
Nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc lại dám chạy trốn, Huyền Lăng Phong lập tức mở miệng gào thét lớn
"Người đâu, chặn...lại cái.. tên nô tài chết tiệt kia cho ta!"
Tiểu Kính Tử đứng bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ chủ tử nhà mình phát điên, trong lòng ngạc nhiên, cũng không dám không nghe hạ lệnh , vì vậy, liền lập tức nhấc lên hai chân, lao thẳng về hướng tới Đồng Nhạc Nhạc .
Nhìn phía sau chủ tớ hai người không ngừng chạy về hướng mình , Đồng Nhạc Nhạc bị dọa .
Nhưng mà nhìn lại dáng vẻ Huyền Lăng Phong đầu đen mặt đen, nếu không nhìn kỹ, còn tưởng rằng là người da đen Châu Phi đấy!
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc không nhịn được bắt đầu cười ha ha .
Nhưng không biết, lúc nàng cười ha ha, rơi vào trong tai Huyền Lăng Phong là chói tai và lăng nhục biết bao nhiêu .
Lại giống như thêm dầu vào lửa, 'Xoẹt' một tiếng, Huyền Lăng Phong chỉ cảm thấy lửa giận trong lòng càng lúc càng mạnh mẽ, lý trí sắp bị thiêu mất!
Ngay lúc này, suy nghĩ duy nhất của hắn đó là muốn bắt được tên nô tài chết tiệt kia, sau đó cắt hắn thành tám khúc lớn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.