Dưỡng Chồn Thành Hậu Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu
Chương 594: Chương 594'
Túy Mộng Khinh Cuồng
18/06/2018
Edit : Angelina Yang
Quán tửu lâu này, không chỉ có cái tên dễ nghe, mà trang trí bên trong , cũng là vô cùng tốt.
Đưa mắt nhìn khắp một vòng, cầu thang chạm trổ hoa hòe hoa sói, trên tường thì treo rất nhiều bức tranh sơn thủy chấm phá vẩy mực. Bốn phía, lại còn bày không ít bồn hoa, cả về mặt cổ điển lẫn xanh hoá, đều làm phi thường tốt.
Hơn nữa, đi ở trong đó, mơ hồ, còn có thể nghe được từng đợt tiếng đàn tao nhã . Cũng không biết, tiếng đàn này là từ đâu truyền đến.
Lầu hai lại không giống với lầu một . Lầu một là đại sảnh, đưa mắt nhìn khắp một vòng, náo nhiệt vô cùng, tiếng người ồn ào.
Lầu hai chính là chỉ có các Nhã Gian.
Hơn nữa, những Nhã Gian này, lại còn dùng tên các loài hoa để đặt, rất là thanh lịch.
Cố Duy Nhất vừa chậm rãi đánh giá hoàn cảnh bốn phía , cuối cùng, do tiểu nhị của quán dẫn dắt mà đi tới trong phòng hoa mai bọn họ đã chọn.
Phòng hoa mai này, tên như ý nghĩa, lấy hoa mai mà gọi. Còn bố cục bên trong, quả là lấy hoa mai làm chủ.
Treo ở trên tường chính là một bộ tranh vẩy mực tả hoa mai. Mà toàn bộ ghế, bàn, cửa sổ, đều là chạm trổ hoa hòe hoa sói thành những đóa hoa mai.
Thậm chí ngay cả thảm lát ở trên sàn nhà, cũng là thêu tranh cảnh hoa mai.
Nhìn thấy bố cục bốn phía, Cố Duy Nhất không khỏi mở miệng cười một tiếng.
"Ha hả, nơi này xếp đặt thật đúng là không tồi đây! So với các khách sạn khác bố cục khá hơn nhiều, khó trách làm ăn tốt như vậy."
Nghe được lời Cố Duy Nhất nói, trên mặt tiểu nhị kia, càng là hiện rõ vài phần có vẻ tự hào, phảng phất Cố Duy Nhất là đang khen ngợi hắn.
"Ha hả, Cố công tử khen ngợi , Cố công tử mời ngồi."
Tiểu nhị của quán tích cực tiếp đãi, rất nhanh , liền có người đưa lên trà thơm.
Cố Duy Nhất vừa tinh tế nhấm nháp trà thơm, vừa nhìn một chút danh mục món ăn, sau đó chọn lấy mấy món ăn nổi tiếng nhất và mỹ tửu ở nơi này , rồi để tiểu nhị của quán đi xuống thu xếp .
Sau khi Cố Duy Nhất thấy tiểu nhị của quán rời đi, liền ra hiệu Cúc Vận ngồi xuống.
Cúc Vận thấy vậy, cũng không có câu nệ cái gì.
Dù sao, ba năm qua, Cố Duy Nhất ở bên trong hoàng cung, một mực đều chỉ có Cúc Vận làm bạn. Đối với Cúc Vận, Cố Duy Nhất đã sớm coi nàng từ đầu chính là bạn tốt của mình.
Cho nên, ngày thường có cái gì ngon miệng, trang sức đẹp mắt ,lụa là linh tinh các loại, Cố Duy Nhất đều không thể thiếu một phần cho Cúc Vận .
Mới đầu, Cúc Vận là hoàn toàn không dám, nhưng về sau này, từng chút một được Cố Duy Nhất chỉ bảo, liền không hề câu nệ nữa.
Giờ phút này, hai người Cố Duy Nhất và Cúc Vận vừa ngồi nói chuyện phiếm, vừa nhấm nháp trà thơm, chờ thức ăn mang lên bàn.
Quán tửu lâu này, ở vào khu vực thịnh vượng nhất Kinh thành, gian phòng Cố Duy Nhất ngồi, quả là có tầm nhìn vô cùng tốt.
Từ khung cửa sổ chạm trổ rộng mở kia nhìn xuống, quả là nhìn được đầy đủ rõ ràng con đường thông suốt bốn phương ở bên ngoài.
Tuy nói, Độc Cô Ngạo Phong không ở kinh thành ba năm, nhưng mà, Kinh thành vẫn là chốn người đến người đi, náo nhiệt vô cùng. Không hổ là dưới chân Thiên Tử, khắp nơi đều biểu hiện ra một cảnh tượng thịnh vượng phát đạt.
Thấy vậy, trong lòng Cố Duy Nhất không khỏi vô cùng cảm thán.
Độc Cô Ngạo Phong không hổ là hoàng đế tốt, cai trị cả Thương Lang Quốc đều toàn vẹn trật tự.
Theo thư gửi về, những phản quân này cũng sắp sửa giải quyết xong. Thiết nghĩ, Độc Cô Ngạo Phong chả mấy chốc sẽ quay trở về! ?
Vừa nghĩ tới Độc Cô Ngạo Phong sắp sửa trở về, trái tim Cố Duy Nhất, liền đập mạnh như muốn văng ra từ lồng ngực.
Nàng thật sự nhớ quá, hiện tại, lập tức sắp có thể được nhìn thấy Độc Cô Ngạo Phong đây. . .
Cũng không biết, ba năm không gặp, Độc Cô Ngạo Phong có cái gì.thay đổi không! ?
Liền vào lúc Cố Duy Nhất một tay chống cằm, vừa cúi đầu nhìn cảnh vật trên đường cái. Đột nhiên, hình ảnh cách đó không xa, lập tức khiến cho Cố Duy Nhất chú ý.
Chỉ thấy, tại một góc tương đối hẻo lánh trên con phố lớn, đang có một ông lão bán bánh nướng ở nơi này.
Nhìn ông lão kia, quần áo tả tơi, đầu tóc trắng xoá, gầy trơ xương như que củi, tuổi quá thất tuần, liền biết rõ, cuộc sống khẳng định phi thường gian khổ.
Thấy ông lão tuổi già này, mũi Cố Duy Nhất không khỏi có hơi cay cay.
Bởi vì, thấy ông lão cao tuổi này, nàng liền không tự chủ được mà nhớ tới ông ngoại của mình.
Mặc dù ông ngoại nàng thân cường thể tráng, mở ra võ quán, cuộc sống không lo. Thế nhưng, ngoại trừ nàng ra, ông ngoại liền không có thân nhân nào khác .
Hiện nay, nàng không hiểu ra sao cả mà đi tới triều đại này, đã sớm không trở về được.
Cũng không biết, ông ngoại nàng hiện nay ra sao, liệu vẫn khỏe không! ?
Liền trong thời gian Cố Duy Nhất tưởng nhớ ông ngoại của mình, bỗng, một màn khiến Cố Duy Nhất tức giận đột nhiên xảy ra.
Chỉ thấy, có mấy người vóc người vạm vỡ, mặt mày hung thần ác sát, vừa nhìn liền biết rõ tất nhiên mấy tên lưu manh, đột nhiên xuất hiện ở phía trước quầy bán bánh nướng của ông già kia, đưa tay liền nói cái gì đó đối với ông già kia.
Mặc dù, bởi vì cự ly xa xôi, Cố Duy Nhất đương nhiên là không nghe được đối thoại của bọn họ.
Có điều là, mặc dù Cố Duy Nhất không nghe được bọn họ đang nói cái gì.
Nhưng mà, chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ hung thần ác sát của mấy tên vạm vỡ kia ,lại cả vẻ mặt cầu khẩn bối rối của ông lão, dụng đầu ngón chân để nghĩ liền biết rõ là phát sinh chuyện gì .
Nghĩ đến, mấy tên vạm vỡ này, là tính toán tìm ông già kia để thu Bảo Hộ Phí!
Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy trong lòng có một luồng lửa giận hừng hực, đúng là 'Xoẹt' một tiếng, từ đáy lòng bốc thẳng lên tới tận đỉnh đầu.
"Bang lưu manh chết tiệt này, dưới chân Thiên Tử, quả thực là vô pháp vô thiên . Lại dám ức hiếp ngay cả người già đáng thương như vậy!"
Liền vào lúc Cố Duy Nhất nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ, chỉ thấy những võ giả này, lại trực tiếp vung tay, hất đổ quầy bán hàng của ông già kia.
Nhìn thấy chỗ bánh nướng kia rơi đầy đất, với lại ông lão tuổi già té ngã trên mặt đất khóc hô cầu khẩn , Cố Duy Nhất là cũng không ngồi nổi nữa, cả người phút chốc liền bật đứng lên từ trên chỗ ngồi diện.
Cúc Vận còn không biết là xảy ra chuyện gì đây! Liền nhìn thấy Cố Duy Nhất nhún mũi chân một cái, lập tức, cả người liền bay xuống từ cửa sổ.
Thấy vậy, Cúc Vận quả là sợ đến lạnh toát xương sống mà hít một một hơi thật sâu, đôi mắt mở to, tràn đầy kinh ngạc.
"A, Quận chúa. . ."
Đối với Cúc Vận mặt mày kinh ngạc và giật mình la lên, Cố Duy Nhất nơi nào vẫn còn có thời gian để ý tới nàng! ?
Giờ phút này, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy trong đầu đang cơn giận dữ, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, chính là phải diệt trừ những ác bá này!
Liền vào lúc Cố Duy Nhất phẫn nộ tức tối lao tới mấy tên võ giả kia, nàng không biết, ở gian phòng bên cạnh chỗ vừa rồi của nàng, một người nam nhân mặc áo đỏ, vóc người mảnh dẻ, dáng vẻ xinh đẹp , đang lẳng lặng ngồi ở nơi này.
Ánh mặt trời rực rỡ, xuyên thấu qua khung cửa sổ chạm trổ rộng mở kia mà rọi thẳng vào, êm dịu chiếu vào trên người nam nhân.
Nam nhân tuổi ước hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, mặc một chiếc áo đỏ xinh đẹp, đường nét thanh tú, lông mày đen nhánh, mũi thẳng tao nhã, làn môi chúm chím mịn màng, phảng phất bông hồng mai vừa mới nở rộ giữa tháng chạp trời đông giá rét , kiều diễm ướt át.
Mà thu hút lòng người nhất, có lẽ là một đôi đồng mâu xinh đẹp quyến rũ của nam nhân kia.
Chỉ cần hơi liếc mắt, đủ để làm điên đảo ngàn vạn nam nữ.
Giờ phút này, nam nhân đang lẳng lặng ngồi ở nơi đó, bàn tay thon thả như ngọc kia đang nhẹ nhàng cầm một ly rượu Bạch Ngọc, đang lúc tinh tế nhấm nháp.
Ở phía sau nam nhân, một Hắc y thiếu nữ đang đứng.
Chỉ thấy thiếu nữ này , tuổi ước mười bảy mười tám tuổi, vóc dáng cũng xinh xắn.
Chỉ là thiếu nữ làm cho người ta cảm giác là người lạnh lùng, phảng phất như khối Vạn Niên Huyền Băng.
Hơn nữa làn da kia, càng là loại tái nhợt cơ hồ trong suốt.
Thiếu nữ liền im lặng đứng ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích. Nếu như người nào không biết , còn tưởng rằng nàng là một con búp bê thạch anh.
Giờ phút này, nam nhân áo đỏ liền ngồi ở nơi này, rõ ràng cũng là nhận thấy được tình cảnh ở góc phố lớn. Hàng mi xinh xắn kia, không khỏi nhẹ nhàng cau lại một cái, lập tức, hé mở làn môi hồng, liền kêu nhỏ.
"A Nô. . . Ngươi đi. . ."
Vào lúc nam nhân còn chưa nói hết lời, đã đột nhiên thấy một bóng dáng áo trắng mảnh khảnh xuất hiện ở trong tầm mắt của mình. Gương mặt xinh đẹp kia, không khỏi có hơi sửng sốt.
"Ồ, bóng dáng kia, làm thế nào quen thuộc như vậy! ?"
. . .
Cùng lúc đó, bên kia
Khi mà Cố Duy Nhất nhanh chóng đến , thì chỗ góc chỗ kia, giờ phút này đã sớm vây quanh không ít người.
Chỉ là những người này, mặc dù rất nhiều kẻ đều nổi giận đùng đùng, ánh mắt nhìn những võ giả này, càng là coi thường khinh bỉ. Thế nhưng cũng không ai dám đi tới ra mặt giúp ông lão kia.
Trong đó có một người nam nhân mặc trang phục thư sinh đang đứng xem, như là không nhìn nổi , đang định bước lên ngăn cản mấy kẻ võ giả gian ác kia, lại bị đồng bạn ở bên cạnh ngăn trở.
"Ngươi muốn tìm cái chết sao! ? Mấy võ giả này, chính là ác bá nổi danh ở đường này, chuyên môn thu hoạch Bảo Hộ Phí ở chỗ này. Hơn nữa, ta còn nghe nói, sau lưng mấy võ giả này, có người làm chỗ dựa đây! Ngươi dám xông lên ra mặt giúp đỡ ông lão kia, cuộc sống sau này của ngươi cũng có thể nghĩ tới !"
"Chính là, chẳng lẽ chúng ta cứ đứng nhìn ông lão này sẽ bị bọn họ đánh chết sao! ? Không bằng chúng ta báo quan đi! ?"
"Báo quan! ? Ngươi nghĩ thật đơn thuần. Nghe nói, mấy võ giả này, sở dĩ dám tác oai tác quái ở chỗ này, chính là bởi vì có người che chở trong quan phủ . . ."
Đến lúc Cố Duy Nhất vội vã xông đến, nghe được đoạn đối thoại của hai tên thư sinh kia, chân mày lập tức cau lại một cái.
Những tên du côn này, sở dĩ dám tác oai tác quái ở chỗ này , thu hoạch Bảo Hộ Phí, lại là có người trong quan phủ che chở sao! ?
Nghĩ đến, nàng có lẽ rất đơn thuần , chỉ là thấy quang cảnh phồn vinh nơi này, liền cho là tứ hải thái bình. Cũng không biết còn rất nhiều chuyện hèn hạ xấu xa nữa mà nàng không biết.
Trong lòng đang nghĩ ngợi, Cố Duy Nhất đảo mắt nhìn quanh một lượt.
Chỉ thấy bàn quán của ông lão bánh nướng này , đã sớm bị hất đổ.
Đưa mắt nhìn khắp một vòng, khắp mặt đất là một đống hỗn độn.
Nhìn chỗ bánh nướng mình vất vả cực nhọc làm ra vương vãi đầy đất, ông lão kia càng là khóc rống rơi nước mắt, mặt mày khổ sở cầu khẩn.
"Mấy vị đại gia, cầu ngươi buông tha ông lão ta đi! Ta thật sự không có tiền cho các ngươi a. Hôm nay ta mới mở sạp, bánh nướng cũng chưa bán được một cái đây! Hơn nữa, hôm qua các ngươi không phải đã đến thu hoạch Bảo Hộ Phí sao! ?"
Đối với ông lão mặt mày đau khổ cầu khẩn kia, mấy tên vạm vỡ kia lại cũng vẫn giữ vẻ mặt đầy khinh thường châm biếm.
"Hừ! Hôm qua ngươi ăn cơm xong, chẳng lẽ hôm nay liền không cần ăn sao! ? Không có tiền, dám nói với đại gia ta là không có tiền! ? Như vậy chúng ta sẽ đập nát sạp hàng của ngươi , nhìn ngươi sau này vẫn còn có thể mở quán ở chỗ này hay không!"
Mấy tên võ giả kia vẻ mặt hung thần ác sát vừa nói, vừa càng lhung hăng dẫm bẹp tất cả chỗ bánh nướng rơi trên mặt đất.
Nhìn số bánh nướng mình vất vả cực nhọc làm được, bị mấy kẻ này dẫm đạp như thế , ông lão kia cực kì đau lòng. Cuối cùng, càng là quá sức, liền cắn hàm răng một cái, rồi mở miệng nói với mấy kẻ lưu manh kia
"Các ngươi đã bức ta như vậy. Ta, ta, ta hôm nay liền liều mạng với các ngươi. Dù sao ta cũng không ai thân thích, hôm nay, ta muốn đồng quy vu tận với các ngươi!"
Nghe được ông lão này thốt ra những lời kia, mấy kẻ vạm vỡ đầu tiên là sửng sốt, lập tức, càng là ông ổng cười lớn .
"Các ngươi có nghe hay không! ? Lão già này lại còn nói, muốn liều mạng cùng chúng ta, còn muốn đồng quy vu tận cùng chúng ta! Ha ha ha ha ha ha. . ."
"Ha ha ha ha ha ha. . . Đây là chuyện buồn cười nhất mà ta nghe được từ lúc chào đời tới nay, ha ha ha ha ha ha. . ."
Nghe thấy mấy tên võ giả cười nhạo, trên mặt ông lão kia hiện rõ vẻ quẫn bách ngượng ngùng. Cuối cùng, lão cắn răng một cái, liền vọt tới một tên võ giả trong đó.
Chỉ là, ông lão kia, tuổi tác đã sớm vượt qua thất tuần, cử động đã rất bất tiện. Giờ phút này, lão là bị chèn ép quá đáng nên mới xuất ra hạ sách nầy, kết quả có thể nghĩ.
Thấy ông lão kia lại vọt tới chính mình, nụ cười càn rỡ trên mặt võ giả vẫn không giảm, ánh mắt nhìn ông lão kia, càng là giống như nhìn thấy phế vật sắp chết , không hề có chút động lòng.
Lập tức, hắn càng là giơ lên nắm đấm to như cái nồi đất kia, liền nện thẳng về phía trên người ông lão.
Ông lão kia đã sớm tóc trắng xoá, gầy như que củi, nơi nào vẫn còn chịu được một kích như vậy ! ?
Mọi người bốn phía thấy vậy, càng là không nhịn được lạnh toát xương sống mà hít một hơi thật sâu, mắt thấy, bi kịch sẽ xảy ra, tất cả mọi người đều đồng cảm không thôi với ông lão kia.
Tuy nhiên, liền vào lúc mọi người cho là, ông lão kia sẽ bị đánh ngã thì đột nhiên, một bóng dáng màu trắng nhanh như chớp giật xuất hiện ở trước mặt ông lão kia, chắn đỡ một kích trí mạng cho ông lão.
Lập tức, bàn tay mềm mại duỗi ra, liền phi thường chuẩn xác tiếp đỡ nắm đấm mà võ giả kia sắp sửa nện xuống, lại hung hăng vặn một cái.
Ngay lập tức, một tràng tiếng lợn bị chọc tiết cực kỳ bi thảm, đúng là phút chốc vang lên. Âm lượng lớn, khiến mọi người bốn phía trong lòng giật mình.
Đờ người ra nhìn kĩ, mọi người lại lần nữa ngó mà ngây người ra.
Bởi vì, kẻ hiện tại phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết kia, không phải người khác, đúng là võ giả vừa rồi muốn đánh ông già kia!
Chỉ thấy võ giả kia mới rồi, vẫn còn càn rỡ đắc ý cười lớn.
Giờ phút này, cũng là kêu thảm thiết liên tục. Mặt mày nhăn nhúm như quả táo héo, . Dáng vẻ kia, nhìn thấy rất là tức cười xấu xí.
"Tay tay tay, tay của ta sắp bị vặn đứt, ngươi mau buông tay!"
Chỉ thấy võ giả kia không ngừng kêu thảm thiết liên tục, vẻ mặt đau đớn.
Nghe vậy, chỉ thấy thiếu niên áo trắng cũng là môi hồng cong lên một cái, mở miệng mỉm cười một tiếng.
"Ha hả, không có, tay ngươi còn chưa bị đứt đâu!"
Thiếu niên mở miệng, giọng điệu nhẹ nhàng. Nụ cười trên mặt, nếu nói sáng lạn tới đâu, liền là sáng lạn tới đó. Ngay lập tức, dáng vẻ đó càng làm điên đảo không ít các cô nương đại nương quanh bốn phía.
Dù sao thiếu niên trước mắt, dung mạo đúng là cực kỳ tuấn tú!
Một chiếc cẩm bào trắng như tuyết mặc trên người, càng tôn lên dáng người thon thả mảnh khảnh.
Đầu đội mũ ngọc, liền tôn lên gương mặt càng là tuyệt đẹp như ngọc, đường nét xinh xắn.
Trên gương mặt thiếu niên , càng là lộ ra một vẻ chánh khí, khiến cho hắn nhìn qua, càng cảm thấy tiêu sái, tuấn tú, mê người .
Mà thiếu niên này, không phải người khác, đúng là Cố Duy Nhất vừa mới vội vã chạy tới!
Cố Duy Nhất từ nhỏ tập võ, hơn nữa, không quen nhìn nhất, chính là cái loại ác bá ức hiếp người lương thiện mà sợ kẻ ác này.
Mỗi khi nàng gặp chuyện bất công, khẳng định sẽ không nói hai lời, lập tức thực hiện hành xử theo lối gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ!
Giờ phút này, cũng không ngoại lệ!
Nhìn thấy mấy võ giả thân hình cao lớn, tứ chi phát triển, rõ ràng thân thể khoẻ mạnh này lại không làm chuyện đàng hoàng, mà đi bắt nạt một ông lão gần đất xa trời , gầy yếu vô cùng thế này, trong lòng Cố Duy Nhất liền tức giận không thôi.
Trên mặt, mặc dù là nụ cười sáng lạn, chỉ là nhìn kỹ, nụ cười kia, cũng không đến trong mắt.
"Mấy người các ngươi này! Rõ ràng thân thể khoẻ mạnh, lại đi bắt nạt một ông già. Trong lòng các ngươi không biết chữ xấu viết như thế nào sao! ? Chẳng lẽ, trong nhà các ngươi, liền không có trưởng bối tuổi già sao! ?"
Cố Duy Nhất mở miệng, vẻ mặt đầy tức giận đến nổ phổi quát lớn.
Nghe vậy, võ giả bị nàng khóa chặt cổ tay, đường nét gương mặt tuy nhăn nhúm, lại cũng vẫn không biết hối cải, mở miệng quát.
"Cái tên tiểu tử thúi nhà ngươi này từ nơi nào tới, dám quản chuyện của đại gia! ? Ngươi mau buông tay! Bằng không ta nhất định phải bắt ngươi gánh chịu tất cả hậu quả!"
Thấy võ giả đó, đến lúc này lại vẫn còn kiêu ngạo như vậy, trong lòng Cố Duy Nhất khinh thường, nụ cười trên mặt cũng là càng cảm thấy đậm hơn.
"Ha hả, hảo, ta buông tay. . ."
Cố Duy Nhất mở miệng, nhẹ nhàng nói nhỏ.
Nghe thấy lời này của Cố Duy Nhất, võ giả kia cho là, Cố Duy Nhất đã biết sợ hãi, trong lòng đang đắc ý.
Tuy nhiên, sau một khắc, chỉ nghe thấy 'Răng rắc' một tiếng, đó là âm thanh đầu khớp xương gãy lìa.
Kèm theo đó, là tiếng lợn bị chọc tiết của võ giả kia so với vừa rồi càng thêm cực kỳ bi thảm
"A. . . Tay của ta. . ."
"Ha hả, tay ngươi, lần này là thật sự bị vặn gẫy!"
Cố Duy Nhất mở miệng, trên mặt đều là nụ cười đắc ý.
Giọng điệu nhẹ nhàng, phảng phất như đang nói đến chuyện thời tiết hôm nay.
Nghe được Cố Duy Nhất nói thế, vài tên lưu manh khác thấy vậy, trên mặt đầu tiên là sửng sốt. Lập tức, một tên trong đó, càng là há ngoác đôi môi, mở miệng nói với mấy tên lưu manh khác.
"Các huynh đệ, lên! Hôm nay, nhất định phải làm thịt tên tiểu tử thúi này!"
Cùng với lời nói của võ giả kia, mấy tên lưu manh còn lại liền đua nhau vội vàng nhào tới Cố Duy Nhất.
Mọi người bốn phía thấy vậy, càng là đổ mồ hôi lạnh đầy tay mà lo cho Cố Duy Nhất.
Dù sao, mấy tên võ giả trước mắt, không có kẻ nào mà không phải là vóc người khôi ngô, tứ chi cường tráng, dáng dấp như hung thần ác sát.
Lại khán thiếu niên trước mắt, vóc người mảnh dẻ, một nắm đấm của đối phương, so với đầu của thiếu niên đều còn lớn hơn.
Cho dù là về vóc người hay về số lượng, thiếu niên đều là ở cảnh yếu không địch lại mạnh.
Thấy vậy, ánh mắt của mọi người bốn phía nhìn Cố Duy Nhất , càng là lo lắng hãi hùng, cực kì lo lắng.
Tuy nhiên, trong lúc tất cả mọi người ở đây cho là, Cố Duy Nhất sẽ bị đánh ngã, thì một màn kế tiếp , lại làm cho mọi người phải trố mắt đứng nhìn, trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ thấy, thiếu niên trước mắt, rõ ràng dáng vẻ gầy gò mong manh, nhưng mà ra tay cũng là vừa chuẩn vừa mạnh!
Áo trắng phấp phới, tóc đen tung bay, thân thủ nhanh nhẹn, giống như một con báo đang nhảy nhót.
Chỉ thấy thiếu niên động tác nhanh như chớp giật, không ngừng xuyên qua khe hở giữa mấy tên lưu manh, ra tay càng là phi thường chuẩn xác lưu loát.
Không được bao lâu, tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết kia, càng là liên tiếp vang lên không ngừng.
Mấy tên võ giả mới rồi diễu võ dương oai chính ở chỗ này , càng là ai nấy đều 'Bịch bịch bịch' té trên mặt đất, ngay lập tức, bụi bậm nổi lên bốn phía.
Hơn nữa chúng còn không ngừng phát ra tiếng lợn chọc tiết thê thảm.
Nhìn thấy mấy tên võ giả ai nấy đều té trên mặt đất, mặt mày đau đớn kêu thảm , Cố Duy Nhất chỉ là nhẹ nhàng vuốt đôi tay căn bản không có mấy bụi bặm.
Lập tức, mắt nhung nhẹ nhàng quét nhanh một lượt, liền nhìn tới mấy tên võ giả đã nằm trên mặt đất.Truyện edit ở d.iễn đ,àn L.ê Qu,í Đô_n, các bạn đọc ở nơi nào ghi "cứ việc lấy truyện từ di.ễn đà,n L.ê Qu.í Đô.n mà ko cần xin phép" là ủng hộ đám bất lịch sự, là tự hạ thấp mình. Quyết định do các bạn.
Mặc dù, ánh mắt của Cố Duy Nhất, chỉ là nhẹ nhàng đảo qua. Nhưng mấy tên lưu manh lại sợ đến gục trên mặt đất , lòng dạ rối bời, sắc mặt càng là xoẹt một cái lập tức trắng bệch.
Dù sao, bọn chúngkhông phải kẻ ngu. Thiếu niên này mặc dù tuổi còn trẻ, vóc người mảnh khảnh, nhưng võ công kia, cũng là thâm tàng bất lộ ( có nghề mà giấu kín).
Thời gian ngắn ngủi, liền đánh cho bọn chúng đến tơi bời tan tác. Nếu như bọn chúng hiện tại còn không biết sợ hãi, vẫn còn cậy mạnh mà nói, chỉ có bị đánh càng thêm thê thảm hơn.
Liền vào lúc những võ giả này đối với Cố Duy Nhất, nét mặt có vẻ sợ hãi, Cố Duy Nhất thấy vậy, chỉ là môi hồng cong lên một cái, trong mắt đều là vẻ khinh thường.
Lập tức, lại từ từ xoay người, từ từ đỡ lên ông lão vừa rồi sợ đến ngã ngồi trên mặt đất.
"Ông lão, ông không sao chớ! ?"
"Không, không, không có gì. Cám ơn ân cứu mạng của vị công tử này a, thật sự rất cảm tạ ngươi. Hôm nay nếu không phải có ngươi xuất thủ cứu giúp, lão đầu tử ta đã sớm bị mất mạng . . ."
Nói tới đây, ông già kia càng là cảm thán bản thân, lập tức không nhịn được trượt xuống hai dòng lệ trong veo.
Nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy thê lương của ông lão kia, Cố Duy Nhất càng cảm thấy đau lòng chua xót.
Người tuổi tác cao giống như ông lão trước mắt vậy , vốn nên ngậm kẹo đùa cháu, hưởng thụ cuộc sống an nhàn. Hiện nay, không chỉ có phải đi ra ngoài bán bánh nướng, lại còn bị người ta ức hiếp như thế.
Càng nghĩ, trong lòng Cố Duy Nhất càng là tức giận. Nếu như nói rằng có khả năng, nàng quả thực muốn lăng trì xử tử mấy tên lưu manh này!
Trong lòng tức giận suy nghĩ, lại thấy ông lão trước mắt tràn đầy vẻ khổ sở thê lương, Cố Duy Nhất hé mở làn môi hồng, không khỏi mở miệng an ủi.Truyện edit ở d.iễn đ,àn L.ê Qu,í Đô_n, các bạn đọc ở nơi nào ghi "cứ việc lấy truyện từ di.ễn đà,n L.ê Qu.í Đô.n mà ko cần xin phép" là ủng hộ đám bất lịch sự, là tự hạ thấp mình. Quyết định do các bạn.
"Ông cụ, ông đừng nói như vậy, những điều này là do ta phải làm."
Vừa nói dứt lời, Cố Duy Nhất dường như là nghĩ đến cái gì, lập tức móc ra một đĩnh vàng từ trong ngực , đưa tới trên tay ông già kia.
Thấy vậy, không chỉ có là ánh mắt ông già kia nhìn đều mở lớn. Mà mọi người bốn phía thấy vậy, càng là vội vàng lạnh toát xương sống mà hít một một hơi thật sâu.
Dù sao, chỗ vàng này, ước chừng có đến một trăm lượng a!
Thấy vàng Cố Duy Nhất đưa tới , ông lão kia đầu tiên là ngây ra một hồi lâu, lập tức, mới mở miệng nói.
"Không không không, vị công tử này, chuyện vừa rồi, lão đầu tử đã phi thường cảm kích ngươi. Hiện nay, có thể nào lại chịu ân huệ như thế của ngươi! ?"
Chỉ thấy kia đại gia mở miệng, tràn đầy bối rối nói.
Nghe vậy, Cố Duy Nhất cũng là cong môi cười một tiếng, mở miệng nói.
"Không có việc gì. Ông lão, chỗ vàng này, ông hãy thu nhận đi. Bằng không, ta cũng sẽ không an tâm. Hơn nữa, tiền tài đối với ta mà nói, chỉ là vật ngoài thân. Chỉ cần có thể giúp được những người cần thiết, đối với ta mà nói, mới được điều có ý nghĩa nhất!"
Cố Duy Nhất mở miệng, nói ra chi tiết.
Nghe vậy, ông lão kia lập tức khóe mắt đỏ hoe.
Ánh mắt mọi người bốn phía, nhìn Cố Duy Nhất, càng là tán thưởng không thôi.Truyện edit ở d.iễn đ,àn L.ê Qu,í Đô_n, các bạn đọc ở nơi nào ghi "cứ việc lấy truyện từ di.ễn đà,n L.ê Qu.í Đô.n mà ko cần xin phép" là ủng hộ đám bất lịch sự, là tự hạ thấp mình. Quyết định do các bạn.
Ngay lập tức, tiếng vỗ tay, tiếng tán thưởng, càng là liên tiếp không ngừng.
Nhìn thấy ánh mắt mọi người tràn đầy tán thưởng, lại thêm tiếng vỗ tay khen ngợi, Cố Duy Nhất quả là có hơi ngượng ngùng, hai gò má càng thêm đỏ.
Dù sao, làm chuyện tốt đối với nàng mà nói, là điều phải làm.
Chính là hiện nay, thấy nhiều người đối với nàng đều nhìn với ánh mắt tán thưởng như vậy , đúng là để cho nàng bắt đầu ngượng ngùng.
Quán tửu lâu này, không chỉ có cái tên dễ nghe, mà trang trí bên trong , cũng là vô cùng tốt.
Đưa mắt nhìn khắp một vòng, cầu thang chạm trổ hoa hòe hoa sói, trên tường thì treo rất nhiều bức tranh sơn thủy chấm phá vẩy mực. Bốn phía, lại còn bày không ít bồn hoa, cả về mặt cổ điển lẫn xanh hoá, đều làm phi thường tốt.
Hơn nữa, đi ở trong đó, mơ hồ, còn có thể nghe được từng đợt tiếng đàn tao nhã . Cũng không biết, tiếng đàn này là từ đâu truyền đến.
Lầu hai lại không giống với lầu một . Lầu một là đại sảnh, đưa mắt nhìn khắp một vòng, náo nhiệt vô cùng, tiếng người ồn ào.
Lầu hai chính là chỉ có các Nhã Gian.
Hơn nữa, những Nhã Gian này, lại còn dùng tên các loài hoa để đặt, rất là thanh lịch.
Cố Duy Nhất vừa chậm rãi đánh giá hoàn cảnh bốn phía , cuối cùng, do tiểu nhị của quán dẫn dắt mà đi tới trong phòng hoa mai bọn họ đã chọn.
Phòng hoa mai này, tên như ý nghĩa, lấy hoa mai mà gọi. Còn bố cục bên trong, quả là lấy hoa mai làm chủ.
Treo ở trên tường chính là một bộ tranh vẩy mực tả hoa mai. Mà toàn bộ ghế, bàn, cửa sổ, đều là chạm trổ hoa hòe hoa sói thành những đóa hoa mai.
Thậm chí ngay cả thảm lát ở trên sàn nhà, cũng là thêu tranh cảnh hoa mai.
Nhìn thấy bố cục bốn phía, Cố Duy Nhất không khỏi mở miệng cười một tiếng.
"Ha hả, nơi này xếp đặt thật đúng là không tồi đây! So với các khách sạn khác bố cục khá hơn nhiều, khó trách làm ăn tốt như vậy."
Nghe được lời Cố Duy Nhất nói, trên mặt tiểu nhị kia, càng là hiện rõ vài phần có vẻ tự hào, phảng phất Cố Duy Nhất là đang khen ngợi hắn.
"Ha hả, Cố công tử khen ngợi , Cố công tử mời ngồi."
Tiểu nhị của quán tích cực tiếp đãi, rất nhanh , liền có người đưa lên trà thơm.
Cố Duy Nhất vừa tinh tế nhấm nháp trà thơm, vừa nhìn một chút danh mục món ăn, sau đó chọn lấy mấy món ăn nổi tiếng nhất và mỹ tửu ở nơi này , rồi để tiểu nhị của quán đi xuống thu xếp .
Sau khi Cố Duy Nhất thấy tiểu nhị của quán rời đi, liền ra hiệu Cúc Vận ngồi xuống.
Cúc Vận thấy vậy, cũng không có câu nệ cái gì.
Dù sao, ba năm qua, Cố Duy Nhất ở bên trong hoàng cung, một mực đều chỉ có Cúc Vận làm bạn. Đối với Cúc Vận, Cố Duy Nhất đã sớm coi nàng từ đầu chính là bạn tốt của mình.
Cho nên, ngày thường có cái gì ngon miệng, trang sức đẹp mắt ,lụa là linh tinh các loại, Cố Duy Nhất đều không thể thiếu một phần cho Cúc Vận .
Mới đầu, Cúc Vận là hoàn toàn không dám, nhưng về sau này, từng chút một được Cố Duy Nhất chỉ bảo, liền không hề câu nệ nữa.
Giờ phút này, hai người Cố Duy Nhất và Cúc Vận vừa ngồi nói chuyện phiếm, vừa nhấm nháp trà thơm, chờ thức ăn mang lên bàn.
Quán tửu lâu này, ở vào khu vực thịnh vượng nhất Kinh thành, gian phòng Cố Duy Nhất ngồi, quả là có tầm nhìn vô cùng tốt.
Từ khung cửa sổ chạm trổ rộng mở kia nhìn xuống, quả là nhìn được đầy đủ rõ ràng con đường thông suốt bốn phương ở bên ngoài.
Tuy nói, Độc Cô Ngạo Phong không ở kinh thành ba năm, nhưng mà, Kinh thành vẫn là chốn người đến người đi, náo nhiệt vô cùng. Không hổ là dưới chân Thiên Tử, khắp nơi đều biểu hiện ra một cảnh tượng thịnh vượng phát đạt.
Thấy vậy, trong lòng Cố Duy Nhất không khỏi vô cùng cảm thán.
Độc Cô Ngạo Phong không hổ là hoàng đế tốt, cai trị cả Thương Lang Quốc đều toàn vẹn trật tự.
Theo thư gửi về, những phản quân này cũng sắp sửa giải quyết xong. Thiết nghĩ, Độc Cô Ngạo Phong chả mấy chốc sẽ quay trở về! ?
Vừa nghĩ tới Độc Cô Ngạo Phong sắp sửa trở về, trái tim Cố Duy Nhất, liền đập mạnh như muốn văng ra từ lồng ngực.
Nàng thật sự nhớ quá, hiện tại, lập tức sắp có thể được nhìn thấy Độc Cô Ngạo Phong đây. . .
Cũng không biết, ba năm không gặp, Độc Cô Ngạo Phong có cái gì.thay đổi không! ?
Liền vào lúc Cố Duy Nhất một tay chống cằm, vừa cúi đầu nhìn cảnh vật trên đường cái. Đột nhiên, hình ảnh cách đó không xa, lập tức khiến cho Cố Duy Nhất chú ý.
Chỉ thấy, tại một góc tương đối hẻo lánh trên con phố lớn, đang có một ông lão bán bánh nướng ở nơi này.
Nhìn ông lão kia, quần áo tả tơi, đầu tóc trắng xoá, gầy trơ xương như que củi, tuổi quá thất tuần, liền biết rõ, cuộc sống khẳng định phi thường gian khổ.
Thấy ông lão tuổi già này, mũi Cố Duy Nhất không khỏi có hơi cay cay.
Bởi vì, thấy ông lão cao tuổi này, nàng liền không tự chủ được mà nhớ tới ông ngoại của mình.
Mặc dù ông ngoại nàng thân cường thể tráng, mở ra võ quán, cuộc sống không lo. Thế nhưng, ngoại trừ nàng ra, ông ngoại liền không có thân nhân nào khác .
Hiện nay, nàng không hiểu ra sao cả mà đi tới triều đại này, đã sớm không trở về được.
Cũng không biết, ông ngoại nàng hiện nay ra sao, liệu vẫn khỏe không! ?
Liền trong thời gian Cố Duy Nhất tưởng nhớ ông ngoại của mình, bỗng, một màn khiến Cố Duy Nhất tức giận đột nhiên xảy ra.
Chỉ thấy, có mấy người vóc người vạm vỡ, mặt mày hung thần ác sát, vừa nhìn liền biết rõ tất nhiên mấy tên lưu manh, đột nhiên xuất hiện ở phía trước quầy bán bánh nướng của ông già kia, đưa tay liền nói cái gì đó đối với ông già kia.
Mặc dù, bởi vì cự ly xa xôi, Cố Duy Nhất đương nhiên là không nghe được đối thoại của bọn họ.
Có điều là, mặc dù Cố Duy Nhất không nghe được bọn họ đang nói cái gì.
Nhưng mà, chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ hung thần ác sát của mấy tên vạm vỡ kia ,lại cả vẻ mặt cầu khẩn bối rối của ông lão, dụng đầu ngón chân để nghĩ liền biết rõ là phát sinh chuyện gì .
Nghĩ đến, mấy tên vạm vỡ này, là tính toán tìm ông già kia để thu Bảo Hộ Phí!
Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy trong lòng có một luồng lửa giận hừng hực, đúng là 'Xoẹt' một tiếng, từ đáy lòng bốc thẳng lên tới tận đỉnh đầu.
"Bang lưu manh chết tiệt này, dưới chân Thiên Tử, quả thực là vô pháp vô thiên . Lại dám ức hiếp ngay cả người già đáng thương như vậy!"
Liền vào lúc Cố Duy Nhất nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ, chỉ thấy những võ giả này, lại trực tiếp vung tay, hất đổ quầy bán hàng của ông già kia.
Nhìn thấy chỗ bánh nướng kia rơi đầy đất, với lại ông lão tuổi già té ngã trên mặt đất khóc hô cầu khẩn , Cố Duy Nhất là cũng không ngồi nổi nữa, cả người phút chốc liền bật đứng lên từ trên chỗ ngồi diện.
Cúc Vận còn không biết là xảy ra chuyện gì đây! Liền nhìn thấy Cố Duy Nhất nhún mũi chân một cái, lập tức, cả người liền bay xuống từ cửa sổ.
Thấy vậy, Cúc Vận quả là sợ đến lạnh toát xương sống mà hít một một hơi thật sâu, đôi mắt mở to, tràn đầy kinh ngạc.
"A, Quận chúa. . ."
Đối với Cúc Vận mặt mày kinh ngạc và giật mình la lên, Cố Duy Nhất nơi nào vẫn còn có thời gian để ý tới nàng! ?
Giờ phút này, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy trong đầu đang cơn giận dữ, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, chính là phải diệt trừ những ác bá này!
Liền vào lúc Cố Duy Nhất phẫn nộ tức tối lao tới mấy tên võ giả kia, nàng không biết, ở gian phòng bên cạnh chỗ vừa rồi của nàng, một người nam nhân mặc áo đỏ, vóc người mảnh dẻ, dáng vẻ xinh đẹp , đang lẳng lặng ngồi ở nơi này.
Ánh mặt trời rực rỡ, xuyên thấu qua khung cửa sổ chạm trổ rộng mở kia mà rọi thẳng vào, êm dịu chiếu vào trên người nam nhân.
Nam nhân tuổi ước hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, mặc một chiếc áo đỏ xinh đẹp, đường nét thanh tú, lông mày đen nhánh, mũi thẳng tao nhã, làn môi chúm chím mịn màng, phảng phất bông hồng mai vừa mới nở rộ giữa tháng chạp trời đông giá rét , kiều diễm ướt át.
Mà thu hút lòng người nhất, có lẽ là một đôi đồng mâu xinh đẹp quyến rũ của nam nhân kia.
Chỉ cần hơi liếc mắt, đủ để làm điên đảo ngàn vạn nam nữ.
Giờ phút này, nam nhân đang lẳng lặng ngồi ở nơi đó, bàn tay thon thả như ngọc kia đang nhẹ nhàng cầm một ly rượu Bạch Ngọc, đang lúc tinh tế nhấm nháp.
Ở phía sau nam nhân, một Hắc y thiếu nữ đang đứng.
Chỉ thấy thiếu nữ này , tuổi ước mười bảy mười tám tuổi, vóc dáng cũng xinh xắn.
Chỉ là thiếu nữ làm cho người ta cảm giác là người lạnh lùng, phảng phất như khối Vạn Niên Huyền Băng.
Hơn nữa làn da kia, càng là loại tái nhợt cơ hồ trong suốt.
Thiếu nữ liền im lặng đứng ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích. Nếu như người nào không biết , còn tưởng rằng nàng là một con búp bê thạch anh.
Giờ phút này, nam nhân áo đỏ liền ngồi ở nơi này, rõ ràng cũng là nhận thấy được tình cảnh ở góc phố lớn. Hàng mi xinh xắn kia, không khỏi nhẹ nhàng cau lại một cái, lập tức, hé mở làn môi hồng, liền kêu nhỏ.
"A Nô. . . Ngươi đi. . ."
Vào lúc nam nhân còn chưa nói hết lời, đã đột nhiên thấy một bóng dáng áo trắng mảnh khảnh xuất hiện ở trong tầm mắt của mình. Gương mặt xinh đẹp kia, không khỏi có hơi sửng sốt.
"Ồ, bóng dáng kia, làm thế nào quen thuộc như vậy! ?"
. . .
Cùng lúc đó, bên kia
Khi mà Cố Duy Nhất nhanh chóng đến , thì chỗ góc chỗ kia, giờ phút này đã sớm vây quanh không ít người.
Chỉ là những người này, mặc dù rất nhiều kẻ đều nổi giận đùng đùng, ánh mắt nhìn những võ giả này, càng là coi thường khinh bỉ. Thế nhưng cũng không ai dám đi tới ra mặt giúp ông lão kia.
Trong đó có một người nam nhân mặc trang phục thư sinh đang đứng xem, như là không nhìn nổi , đang định bước lên ngăn cản mấy kẻ võ giả gian ác kia, lại bị đồng bạn ở bên cạnh ngăn trở.
"Ngươi muốn tìm cái chết sao! ? Mấy võ giả này, chính là ác bá nổi danh ở đường này, chuyên môn thu hoạch Bảo Hộ Phí ở chỗ này. Hơn nữa, ta còn nghe nói, sau lưng mấy võ giả này, có người làm chỗ dựa đây! Ngươi dám xông lên ra mặt giúp đỡ ông lão kia, cuộc sống sau này của ngươi cũng có thể nghĩ tới !"
"Chính là, chẳng lẽ chúng ta cứ đứng nhìn ông lão này sẽ bị bọn họ đánh chết sao! ? Không bằng chúng ta báo quan đi! ?"
"Báo quan! ? Ngươi nghĩ thật đơn thuần. Nghe nói, mấy võ giả này, sở dĩ dám tác oai tác quái ở chỗ này, chính là bởi vì có người che chở trong quan phủ . . ."
Đến lúc Cố Duy Nhất vội vã xông đến, nghe được đoạn đối thoại của hai tên thư sinh kia, chân mày lập tức cau lại một cái.
Những tên du côn này, sở dĩ dám tác oai tác quái ở chỗ này , thu hoạch Bảo Hộ Phí, lại là có người trong quan phủ che chở sao! ?
Nghĩ đến, nàng có lẽ rất đơn thuần , chỉ là thấy quang cảnh phồn vinh nơi này, liền cho là tứ hải thái bình. Cũng không biết còn rất nhiều chuyện hèn hạ xấu xa nữa mà nàng không biết.
Trong lòng đang nghĩ ngợi, Cố Duy Nhất đảo mắt nhìn quanh một lượt.
Chỉ thấy bàn quán của ông lão bánh nướng này , đã sớm bị hất đổ.
Đưa mắt nhìn khắp một vòng, khắp mặt đất là một đống hỗn độn.
Nhìn chỗ bánh nướng mình vất vả cực nhọc làm ra vương vãi đầy đất, ông lão kia càng là khóc rống rơi nước mắt, mặt mày khổ sở cầu khẩn.
"Mấy vị đại gia, cầu ngươi buông tha ông lão ta đi! Ta thật sự không có tiền cho các ngươi a. Hôm nay ta mới mở sạp, bánh nướng cũng chưa bán được một cái đây! Hơn nữa, hôm qua các ngươi không phải đã đến thu hoạch Bảo Hộ Phí sao! ?"
Đối với ông lão mặt mày đau khổ cầu khẩn kia, mấy tên vạm vỡ kia lại cũng vẫn giữ vẻ mặt đầy khinh thường châm biếm.
"Hừ! Hôm qua ngươi ăn cơm xong, chẳng lẽ hôm nay liền không cần ăn sao! ? Không có tiền, dám nói với đại gia ta là không có tiền! ? Như vậy chúng ta sẽ đập nát sạp hàng của ngươi , nhìn ngươi sau này vẫn còn có thể mở quán ở chỗ này hay không!"
Mấy tên võ giả kia vẻ mặt hung thần ác sát vừa nói, vừa càng lhung hăng dẫm bẹp tất cả chỗ bánh nướng rơi trên mặt đất.
Nhìn số bánh nướng mình vất vả cực nhọc làm được, bị mấy kẻ này dẫm đạp như thế , ông lão kia cực kì đau lòng. Cuối cùng, càng là quá sức, liền cắn hàm răng một cái, rồi mở miệng nói với mấy kẻ lưu manh kia
"Các ngươi đã bức ta như vậy. Ta, ta, ta hôm nay liền liều mạng với các ngươi. Dù sao ta cũng không ai thân thích, hôm nay, ta muốn đồng quy vu tận với các ngươi!"
Nghe được ông lão này thốt ra những lời kia, mấy kẻ vạm vỡ đầu tiên là sửng sốt, lập tức, càng là ông ổng cười lớn .
"Các ngươi có nghe hay không! ? Lão già này lại còn nói, muốn liều mạng cùng chúng ta, còn muốn đồng quy vu tận cùng chúng ta! Ha ha ha ha ha ha. . ."
"Ha ha ha ha ha ha. . . Đây là chuyện buồn cười nhất mà ta nghe được từ lúc chào đời tới nay, ha ha ha ha ha ha. . ."
Nghe thấy mấy tên võ giả cười nhạo, trên mặt ông lão kia hiện rõ vẻ quẫn bách ngượng ngùng. Cuối cùng, lão cắn răng một cái, liền vọt tới một tên võ giả trong đó.
Chỉ là, ông lão kia, tuổi tác đã sớm vượt qua thất tuần, cử động đã rất bất tiện. Giờ phút này, lão là bị chèn ép quá đáng nên mới xuất ra hạ sách nầy, kết quả có thể nghĩ.
Thấy ông lão kia lại vọt tới chính mình, nụ cười càn rỡ trên mặt võ giả vẫn không giảm, ánh mắt nhìn ông lão kia, càng là giống như nhìn thấy phế vật sắp chết , không hề có chút động lòng.
Lập tức, hắn càng là giơ lên nắm đấm to như cái nồi đất kia, liền nện thẳng về phía trên người ông lão.
Ông lão kia đã sớm tóc trắng xoá, gầy như que củi, nơi nào vẫn còn chịu được một kích như vậy ! ?
Mọi người bốn phía thấy vậy, càng là không nhịn được lạnh toát xương sống mà hít một hơi thật sâu, mắt thấy, bi kịch sẽ xảy ra, tất cả mọi người đều đồng cảm không thôi với ông lão kia.
Tuy nhiên, liền vào lúc mọi người cho là, ông lão kia sẽ bị đánh ngã thì đột nhiên, một bóng dáng màu trắng nhanh như chớp giật xuất hiện ở trước mặt ông lão kia, chắn đỡ một kích trí mạng cho ông lão.
Lập tức, bàn tay mềm mại duỗi ra, liền phi thường chuẩn xác tiếp đỡ nắm đấm mà võ giả kia sắp sửa nện xuống, lại hung hăng vặn một cái.
Ngay lập tức, một tràng tiếng lợn bị chọc tiết cực kỳ bi thảm, đúng là phút chốc vang lên. Âm lượng lớn, khiến mọi người bốn phía trong lòng giật mình.
Đờ người ra nhìn kĩ, mọi người lại lần nữa ngó mà ngây người ra.
Bởi vì, kẻ hiện tại phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết kia, không phải người khác, đúng là võ giả vừa rồi muốn đánh ông già kia!
Chỉ thấy võ giả kia mới rồi, vẫn còn càn rỡ đắc ý cười lớn.
Giờ phút này, cũng là kêu thảm thiết liên tục. Mặt mày nhăn nhúm như quả táo héo, . Dáng vẻ kia, nhìn thấy rất là tức cười xấu xí.
"Tay tay tay, tay của ta sắp bị vặn đứt, ngươi mau buông tay!"
Chỉ thấy võ giả kia không ngừng kêu thảm thiết liên tục, vẻ mặt đau đớn.
Nghe vậy, chỉ thấy thiếu niên áo trắng cũng là môi hồng cong lên một cái, mở miệng mỉm cười một tiếng.
"Ha hả, không có, tay ngươi còn chưa bị đứt đâu!"
Thiếu niên mở miệng, giọng điệu nhẹ nhàng. Nụ cười trên mặt, nếu nói sáng lạn tới đâu, liền là sáng lạn tới đó. Ngay lập tức, dáng vẻ đó càng làm điên đảo không ít các cô nương đại nương quanh bốn phía.
Dù sao thiếu niên trước mắt, dung mạo đúng là cực kỳ tuấn tú!
Một chiếc cẩm bào trắng như tuyết mặc trên người, càng tôn lên dáng người thon thả mảnh khảnh.
Đầu đội mũ ngọc, liền tôn lên gương mặt càng là tuyệt đẹp như ngọc, đường nét xinh xắn.
Trên gương mặt thiếu niên , càng là lộ ra một vẻ chánh khí, khiến cho hắn nhìn qua, càng cảm thấy tiêu sái, tuấn tú, mê người .
Mà thiếu niên này, không phải người khác, đúng là Cố Duy Nhất vừa mới vội vã chạy tới!
Cố Duy Nhất từ nhỏ tập võ, hơn nữa, không quen nhìn nhất, chính là cái loại ác bá ức hiếp người lương thiện mà sợ kẻ ác này.
Mỗi khi nàng gặp chuyện bất công, khẳng định sẽ không nói hai lời, lập tức thực hiện hành xử theo lối gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ!
Giờ phút này, cũng không ngoại lệ!
Nhìn thấy mấy võ giả thân hình cao lớn, tứ chi phát triển, rõ ràng thân thể khoẻ mạnh này lại không làm chuyện đàng hoàng, mà đi bắt nạt một ông lão gần đất xa trời , gầy yếu vô cùng thế này, trong lòng Cố Duy Nhất liền tức giận không thôi.
Trên mặt, mặc dù là nụ cười sáng lạn, chỉ là nhìn kỹ, nụ cười kia, cũng không đến trong mắt.
"Mấy người các ngươi này! Rõ ràng thân thể khoẻ mạnh, lại đi bắt nạt một ông già. Trong lòng các ngươi không biết chữ xấu viết như thế nào sao! ? Chẳng lẽ, trong nhà các ngươi, liền không có trưởng bối tuổi già sao! ?"
Cố Duy Nhất mở miệng, vẻ mặt đầy tức giận đến nổ phổi quát lớn.
Nghe vậy, võ giả bị nàng khóa chặt cổ tay, đường nét gương mặt tuy nhăn nhúm, lại cũng vẫn không biết hối cải, mở miệng quát.
"Cái tên tiểu tử thúi nhà ngươi này từ nơi nào tới, dám quản chuyện của đại gia! ? Ngươi mau buông tay! Bằng không ta nhất định phải bắt ngươi gánh chịu tất cả hậu quả!"
Thấy võ giả đó, đến lúc này lại vẫn còn kiêu ngạo như vậy, trong lòng Cố Duy Nhất khinh thường, nụ cười trên mặt cũng là càng cảm thấy đậm hơn.
"Ha hả, hảo, ta buông tay. . ."
Cố Duy Nhất mở miệng, nhẹ nhàng nói nhỏ.
Nghe thấy lời này của Cố Duy Nhất, võ giả kia cho là, Cố Duy Nhất đã biết sợ hãi, trong lòng đang đắc ý.
Tuy nhiên, sau một khắc, chỉ nghe thấy 'Răng rắc' một tiếng, đó là âm thanh đầu khớp xương gãy lìa.
Kèm theo đó, là tiếng lợn bị chọc tiết của võ giả kia so với vừa rồi càng thêm cực kỳ bi thảm
"A. . . Tay của ta. . ."
"Ha hả, tay ngươi, lần này là thật sự bị vặn gẫy!"
Cố Duy Nhất mở miệng, trên mặt đều là nụ cười đắc ý.
Giọng điệu nhẹ nhàng, phảng phất như đang nói đến chuyện thời tiết hôm nay.
Nghe được Cố Duy Nhất nói thế, vài tên lưu manh khác thấy vậy, trên mặt đầu tiên là sửng sốt. Lập tức, một tên trong đó, càng là há ngoác đôi môi, mở miệng nói với mấy tên lưu manh khác.
"Các huynh đệ, lên! Hôm nay, nhất định phải làm thịt tên tiểu tử thúi này!"
Cùng với lời nói của võ giả kia, mấy tên lưu manh còn lại liền đua nhau vội vàng nhào tới Cố Duy Nhất.
Mọi người bốn phía thấy vậy, càng là đổ mồ hôi lạnh đầy tay mà lo cho Cố Duy Nhất.
Dù sao, mấy tên võ giả trước mắt, không có kẻ nào mà không phải là vóc người khôi ngô, tứ chi cường tráng, dáng dấp như hung thần ác sát.
Lại khán thiếu niên trước mắt, vóc người mảnh dẻ, một nắm đấm của đối phương, so với đầu của thiếu niên đều còn lớn hơn.
Cho dù là về vóc người hay về số lượng, thiếu niên đều là ở cảnh yếu không địch lại mạnh.
Thấy vậy, ánh mắt của mọi người bốn phía nhìn Cố Duy Nhất , càng là lo lắng hãi hùng, cực kì lo lắng.
Tuy nhiên, trong lúc tất cả mọi người ở đây cho là, Cố Duy Nhất sẽ bị đánh ngã, thì một màn kế tiếp , lại làm cho mọi người phải trố mắt đứng nhìn, trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ thấy, thiếu niên trước mắt, rõ ràng dáng vẻ gầy gò mong manh, nhưng mà ra tay cũng là vừa chuẩn vừa mạnh!
Áo trắng phấp phới, tóc đen tung bay, thân thủ nhanh nhẹn, giống như một con báo đang nhảy nhót.
Chỉ thấy thiếu niên động tác nhanh như chớp giật, không ngừng xuyên qua khe hở giữa mấy tên lưu manh, ra tay càng là phi thường chuẩn xác lưu loát.
Không được bao lâu, tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết kia, càng là liên tiếp vang lên không ngừng.
Mấy tên võ giả mới rồi diễu võ dương oai chính ở chỗ này , càng là ai nấy đều 'Bịch bịch bịch' té trên mặt đất, ngay lập tức, bụi bậm nổi lên bốn phía.
Hơn nữa chúng còn không ngừng phát ra tiếng lợn chọc tiết thê thảm.
Nhìn thấy mấy tên võ giả ai nấy đều té trên mặt đất, mặt mày đau đớn kêu thảm , Cố Duy Nhất chỉ là nhẹ nhàng vuốt đôi tay căn bản không có mấy bụi bặm.
Lập tức, mắt nhung nhẹ nhàng quét nhanh một lượt, liền nhìn tới mấy tên võ giả đã nằm trên mặt đất.Truyện edit ở d.iễn đ,àn L.ê Qu,í Đô_n, các bạn đọc ở nơi nào ghi "cứ việc lấy truyện từ di.ễn đà,n L.ê Qu.í Đô.n mà ko cần xin phép" là ủng hộ đám bất lịch sự, là tự hạ thấp mình. Quyết định do các bạn.
Mặc dù, ánh mắt của Cố Duy Nhất, chỉ là nhẹ nhàng đảo qua. Nhưng mấy tên lưu manh lại sợ đến gục trên mặt đất , lòng dạ rối bời, sắc mặt càng là xoẹt một cái lập tức trắng bệch.
Dù sao, bọn chúngkhông phải kẻ ngu. Thiếu niên này mặc dù tuổi còn trẻ, vóc người mảnh khảnh, nhưng võ công kia, cũng là thâm tàng bất lộ ( có nghề mà giấu kín).
Thời gian ngắn ngủi, liền đánh cho bọn chúng đến tơi bời tan tác. Nếu như bọn chúng hiện tại còn không biết sợ hãi, vẫn còn cậy mạnh mà nói, chỉ có bị đánh càng thêm thê thảm hơn.
Liền vào lúc những võ giả này đối với Cố Duy Nhất, nét mặt có vẻ sợ hãi, Cố Duy Nhất thấy vậy, chỉ là môi hồng cong lên một cái, trong mắt đều là vẻ khinh thường.
Lập tức, lại từ từ xoay người, từ từ đỡ lên ông lão vừa rồi sợ đến ngã ngồi trên mặt đất.
"Ông lão, ông không sao chớ! ?"
"Không, không, không có gì. Cám ơn ân cứu mạng của vị công tử này a, thật sự rất cảm tạ ngươi. Hôm nay nếu không phải có ngươi xuất thủ cứu giúp, lão đầu tử ta đã sớm bị mất mạng . . ."
Nói tới đây, ông già kia càng là cảm thán bản thân, lập tức không nhịn được trượt xuống hai dòng lệ trong veo.
Nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy thê lương của ông lão kia, Cố Duy Nhất càng cảm thấy đau lòng chua xót.
Người tuổi tác cao giống như ông lão trước mắt vậy , vốn nên ngậm kẹo đùa cháu, hưởng thụ cuộc sống an nhàn. Hiện nay, không chỉ có phải đi ra ngoài bán bánh nướng, lại còn bị người ta ức hiếp như thế.
Càng nghĩ, trong lòng Cố Duy Nhất càng là tức giận. Nếu như nói rằng có khả năng, nàng quả thực muốn lăng trì xử tử mấy tên lưu manh này!
Trong lòng tức giận suy nghĩ, lại thấy ông lão trước mắt tràn đầy vẻ khổ sở thê lương, Cố Duy Nhất hé mở làn môi hồng, không khỏi mở miệng an ủi.Truyện edit ở d.iễn đ,àn L.ê Qu,í Đô_n, các bạn đọc ở nơi nào ghi "cứ việc lấy truyện từ di.ễn đà,n L.ê Qu.í Đô.n mà ko cần xin phép" là ủng hộ đám bất lịch sự, là tự hạ thấp mình. Quyết định do các bạn.
"Ông cụ, ông đừng nói như vậy, những điều này là do ta phải làm."
Vừa nói dứt lời, Cố Duy Nhất dường như là nghĩ đến cái gì, lập tức móc ra một đĩnh vàng từ trong ngực , đưa tới trên tay ông già kia.
Thấy vậy, không chỉ có là ánh mắt ông già kia nhìn đều mở lớn. Mà mọi người bốn phía thấy vậy, càng là vội vàng lạnh toát xương sống mà hít một một hơi thật sâu.
Dù sao, chỗ vàng này, ước chừng có đến một trăm lượng a!
Thấy vàng Cố Duy Nhất đưa tới , ông lão kia đầu tiên là ngây ra một hồi lâu, lập tức, mới mở miệng nói.
"Không không không, vị công tử này, chuyện vừa rồi, lão đầu tử đã phi thường cảm kích ngươi. Hiện nay, có thể nào lại chịu ân huệ như thế của ngươi! ?"
Chỉ thấy kia đại gia mở miệng, tràn đầy bối rối nói.
Nghe vậy, Cố Duy Nhất cũng là cong môi cười một tiếng, mở miệng nói.
"Không có việc gì. Ông lão, chỗ vàng này, ông hãy thu nhận đi. Bằng không, ta cũng sẽ không an tâm. Hơn nữa, tiền tài đối với ta mà nói, chỉ là vật ngoài thân. Chỉ cần có thể giúp được những người cần thiết, đối với ta mà nói, mới được điều có ý nghĩa nhất!"
Cố Duy Nhất mở miệng, nói ra chi tiết.
Nghe vậy, ông lão kia lập tức khóe mắt đỏ hoe.
Ánh mắt mọi người bốn phía, nhìn Cố Duy Nhất, càng là tán thưởng không thôi.Truyện edit ở d.iễn đ,àn L.ê Qu,í Đô_n, các bạn đọc ở nơi nào ghi "cứ việc lấy truyện từ di.ễn đà,n L.ê Qu.í Đô.n mà ko cần xin phép" là ủng hộ đám bất lịch sự, là tự hạ thấp mình. Quyết định do các bạn.
Ngay lập tức, tiếng vỗ tay, tiếng tán thưởng, càng là liên tiếp không ngừng.
Nhìn thấy ánh mắt mọi người tràn đầy tán thưởng, lại thêm tiếng vỗ tay khen ngợi, Cố Duy Nhất quả là có hơi ngượng ngùng, hai gò má càng thêm đỏ.
Dù sao, làm chuyện tốt đối với nàng mà nói, là điều phải làm.
Chính là hiện nay, thấy nhiều người đối với nàng đều nhìn với ánh mắt tán thưởng như vậy , đúng là để cho nàng bắt đầu ngượng ngùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.