Dưỡng Chồn Thành Hậu Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu
Chương 199: Huyền Lăng Thương không vui 2+3
Túy Mộng Khinh Cuồng
02/09/2015
Hơn nữa gương mặt tuấn mỹ vô song, tính tình hiền hòa phóng khoáng.
Chậc chậc chậc, thế gian như thế nào có nam tử mê người như thế!?
Cũng khó trách trong cung từ cung nữ chưa thành hôn, cho đến trù nương ở trù phòng đã thành gia, thậm chí nữ quan đã qua lục tuần*, mỗi khi nói về Lan Lăng Vương, đều là vẻ mặt hâm mộ.
*lục tuần: 60 tuổi
Trong lòng đang nghĩ ngợi, đôi mắt nhung của Đồng Nhạc Nhạc không khỏi hơi nheo lại, khóe miệng theo tiếng đàn tuyệt mỹ, dần dần nhếch lên.
Dáng vẻ say mê kia, giống như tiểu miêu lười biếng, rất là đáng yêu!
Đương lúc Lan Lăng Thiệu Giác đang gảy đàn, lúc này hắc mâu tuyệt đẹp không khỏi hơi ngước lên. Đến khi nhìn thấy vẻ mặt say mê của tiểu thái giám ngồi trước mặt mình, vẻ dịu dàng trong mắt càng sâu thêm một phần.
Trước kia, thời điểm hắn đánh đàn, không thích có người quấy rầy, cũng không thích có người ở bên cạnh hắn.
Nhưng mà hiện tại, nhìn vẻ mặt say sưa mê muội của tiểu thái giám ở trước mắt khi mình gảy đàn, trong lòng Lan Lăng Thiệu Giác lại tràn đầy sung sướng.
Nụ cười trên khóe miệng, càng hiện ra nồng ấm hơn, nhưng mà Lan Lăng Thiệu Giác lại không biết được điều đó ...
Tuy nhiên, hai người ở trong lương đình, một người nghiêm túc đánh đàn, một người say mê tiếng đàn, lại hoàn toàn không biết ở ngoài lương đình cách đó không xa, một đạo bóng dáng cao lớn, đang lẳng lặng tùy ý đứng ở đó.
Gió thu chầm chậm, hất tay áo long bào màu vàng của nam tử phất phới, tóc dài tung bay.
Nam tử đắm chìm trong ánh dương ấm áp chiếu xuống, nhưng mà, gương mặt nghiêm nghị của nam tử kia lại hoàn toàn băng lãnh.
Môi mỏng hơi nhếch lên, biểu hiện nam tử đang không vui.
Mà người này, không phải ai khác, chính là Huyền Lăng Thương vì tiếng đàn mà đến.
Sau khi phê hết sổ sách, Huyền Lăng Thương rãnh rỗi không có việc làm, liền đi ra dạo một lát, nghe thấy cung Bồng Lai truyền đến tiếng đàn, Huyền Lăng Thương liền khẳng định Lan Lăng Thiệu Giác đang đánh đàn nơi đó, liền muốn sang đó cùng hắn đánh cờ
Không ngờ, thời điểm hắn bảo đám cung nhân lui xuống ( ta chém) đi đến cung Bồng Lai, nhưng là nhìn thấy một màn trước mắt.
Chỉ thấy trong lương đình, một người đánh đàn, một người vẻ mặt say mê nghe.
Mà tiểu thái giám đang say mê lắng nghe, không ai khác chính là thái giám bên người hắn, Tiểu Nhạc Tử!?
Thấy vậy, Huyền Lăng Thương trong lòng kinh ngạc.
Từ ngày đó, sau khi hắn tịch thu những món trang sức tại lãnh cung, hắn lại phát hiện, tên tiểu thái giám này mỗi ngày đều mệt mỏi, tinh thần suy giảm trầm trọng.
Mà lúc này, hắn lại có vẻ mặt say mê hạnh phúc ở chỗ kia, hai tay chống cằm, nghe nam tử trước mặt gảy đàn.
Không biết sao, Huyền Lăng Thương khi nhìn thấy biểu tình sau mê hạnh phúc trên mặt tiểu thái giám, trong lòng liền cảm thấy chua xót...
Trong lòng không khỏi hờn giận, hàng mi thanh tú ngời ngời kia của Huyền Lăng Thương không khỏi nhẹ nhàng nhăn lại.
Lý Tường theo sát phía sau, thấy Huyền Lăng Thương chỉ gắt gao đứng ở chỗ này, xem tình hình lương đình bên kia, nhưng không đi đến đó.
Trong lòng nghi hoặc, hắn không khỏi mở miệng hỏi.
" Hoàng thượng, người không đến đó sao!? Lan Lăng Vương đang ở bên kia a!! "
Nghe Lý Tường nói, Huyền Lăng Thương chỉ hơi mấp máy bạc môi, lập tức, bạc môi hé mở, trầm giọng nói.
" Trở về "
Nói xong lời này, Huyền Lăng Thương lập tức xoay người, sau đó điềm tĩnh sải bước nhanh chóng ly khai.
Thấy vậy, Lý Tường trong lòng nghi hoặc.
Không biết sao, hắn cư nhiên cảm giác được giờ phút này chủ tử đang tức giận! (cho anh tức đến chết)
Nhưng mà, người tới cùng vì sao tức giận a!?
Lý Tường trong lòng khó hiểu, nhìn lại một màn trong lương đình, vẫn là nghĩ mãi không xong...
Ngay lúc Huyền Lăng Thương xoay người rời khỏi, nguyên bản trong lòng Đổng Nhạc Nhạc đang say mê tiếng đàn tuyệt mỹ, trong lòng không khỏi xuất hiện cảm giác kỳ lạ, hình như, có người dang dùng ánh mắt nóng rực nhìn nàng...
Cảm giác được như vậy, Đổng Nhạc Nhạc lập tức quay đầu, hướng tới nơi ánh mắt phát ra nhìn lại, nhưng mà, nơi đó nào có người khác!?
Thấy vậy, trên mặt Đổng Nhạc Nhạc không khỏi sửng sốt, lòng tràn đầy nghi hoặc.
Chẳng lẽ nàng cảm giác sai!?
Nếu không, vì sao nàng có cảm giác, nơi đó vừa rồi có người một mực nhìn chằm chằm nàng a!?
Trong lúc lòng đang nghi hoặc, tiếng đàn chậm rãi dừng lại.
Đôi mắt đen của Lan Lăng Thiệu Giác hơi ngước lên, nhìn thấy Đổng Nhạc Nhạc đang quay đầu, nhìn chằm chằm một phương hướng, hơn nữa dáng vẻ lại nghi hoặc.
Vì thế, hắn không khỏi quay đầu, nhìn theo ánh mắt của Đổng Nhạc Nhạc.
Chẳng qua nơi đó ngoài núi giả cùng nước chảy, cái gì cũng không có.
Thấy vậy, Lan Lăng Thiệu Giác nghi hoặc trong lòng, không khỏi mở miệng hỏi
" Tiểu Nhạc Tử, ngươi nhìn cái gì a!? "
" A, không có việc gì, chỉ là vừa cảm giác được có người đứng ở nơi đó nhìn qua bên này, nhưng khi quay đầu lại, lại không thấy ai, thật là kỳ quái "
Đổng Nhạc Nhạc mở miệng, vẻ mặt nghi hoặc.
Nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú của Lan Lăng Thiệu Giác ngây một lúc, lập tức, một lần nữa nhìn lại địa phương vừa rồi, điệu bộ có vẻ đăm chiêu.
Đổng Nhạc Nhạc thấy vậy, cho rằng lời của mình khiến cho Lan Lăng Thiệu Giác phiền nào, lập tức mở miệng nói.
" Có lẽ nô tài cảm giác sai rồi "
Nói tới đây, Đổng Nhạc Nhạc giống như nghĩ tới cái gì, lập tức mở miệng cười nói.
" Không ngờ Lan Lăng Vương đánh đàn dễ nghe như vậy a! Trước kia thường nghe người khác nói, Lan Lăng Vương không chỉ văn võ toàn tài, lại còn am hiểu tiếng đàn, hôm nay được thấy, quả thật không sai "
Nghe được lời này của Đổng Nhạc Nhạc, Lan Lăng Thiệu Giá hé miệng mỉm cười .
Chỉ cảm thấy, nếu lời này do những người khác nói, nhất định là do nịnh hót. Nhưng mà lời này từ trong miệng tiểu thái giám trước mắt, Lan Lăng Thiệu Giác lại cảm thấy vô cùng thoải mái.
Bởi vì tiểu thái giám trước mắt, ánh mắt trong veo, không giả dối chút nào.
Hắn giống như là một tờ giấy trắng, trong lòng có cái gì, sẽ không chút nào che dấu biểu lộ trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo.
Hơn nữa, trong lòng có cái gì, cũng đều chân thực nói.
Người như vậy, rất chân thực!
Người chân thật như vậy, tại chốn hoàng cung nơi nơi đều là ngươi lừa gạt ta, đúng là hiếm thấy!
Cũng bởi vì người chân thực như vậy, mới khiến cho Lan Lăng Thiệu Giác cảm giác đặc biệt quý báu!
Giờ phút này gặp lại vẻ mặt hứng thú dáng vẻ hy vọng của Đổng Nhạc Nhạc, Lan Lăng Thiệu Giác dường như nghĩ đến cái gì, môi đỏ mộng mở miệng hỏi.
" Ngươi đối với cầm hình như rất thích!? "
Nghe được lời này của Lan Lăng Thiệu Giác, Đồng Nhạc Nhạc không chút nào giấu diếm, vội vàng không ngừng gật đầu, mở miệng cười nói.
"Đúng vậy, kỳ thật trước kia nô tài không hiểu gì về các loại cầm. Chỉ là, từ khi nghe Vương gia đánh đàn , liền bị mê hoặc sâu sắc. Đặc biệt, nhìn thấy dáng vẻ lúc Vương gia đánh đàn thật là đẹp mắt, nên ảo tưởng, nếu như có một ngày nô tài cũng học được đánh đàn , thật là tốt biết bao a! ?"
Đồng Nhạc Nhạc nói tới đây, bộ dáng say mê hoan hỉ , hai tay chắp lại, vẻ mặt hi vọng.
Tuy nhiên sau một khắc, Đồng Nhạc Nhạc dường như là nghĩ đến cái gì, đôi mắt nhung rạng rỡ ngời ngời chợt tối sầm lại, phảng phất như cây nến đột nhiên bị dập tắt , bốn phía hoàn toàn xám xịt.
Âm thanh tiếp theo, cũng mang một tia bất đắc dĩ cùng thất vọng.
"Đáng tiếc, nô tài thân phận hèn mọn, coi như muốn học đánh đàn cũng không thể. . ."
Nói tới đây, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc không che dấu nổi buồn bã mất mát.
Nhìn thấy tiểu thái giám trước mắt mặt mày thất vọng , hàng mi thanh tú ngời ngời kia của Lan Lăng Thiệu Giác không khỏi nhẹ nhàng cau lại một cái.
Bởi vì tiểu thái giám này, từ lần đầu tiên nhìn thấy mình, hắn luôn mang vẻ mặt lạc quan cười hì hì .
Cho dù là bị quản sự thái giám tận lực làm khó dễ đều kệ, trên mặt đều tràn đầy lạc quan và hy vọng.
Cho nên hiện tại nhìn thấy tiểu thái giám này mặt mày thất vọng , Lan Lăng Thiệu Giác cảm giác được trong lòng có hơi không thoải mái .
Thật sự không muốn nhìn thấy tiểu thái giám này có bộ dạng buồn bã thất vọng , bởi vì, hắn cảm giác được tiểu thái giám này, hẳn là mỗi ngày đều cười hì hì mới được.
Nghĩ tới đây, Lan Lăng Thiệu Giác hé mở làn môi hồng, cơ hồ không hề nghĩ ngợi, liền mở miệng nói.
"Nếu như ngươi nghĩ muốn đánh đàn, Bổn vương có khả năng dạy ngươi!"
"Cái gì! ?"
Vốn Đồng Nhạc Nhạc đang lúc buồn bã , sau khi nghe được lời này của Lan Lăng Thiệu Giác , khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức sửng sốt, ngước đôi mắt xinh đẹp lên nhìn về phía Lan Lăng Thiệu Giác ngồi ở trước mặt .
Ánh mắt nhìn về phía Lan Lăng Thiệu Giác, càng là không che dấu chút nào ngạc nhiên và kinh ngạc.
Sau một khắc, Đồng Nhạc Nhạc phục hồi tinh thần lại , hé mở làn môi đỏ mọng, lời nói ra mang theo một tia không dám xác định.
"Vương gia, người nói, người muốn dạy nô tài đánh đàn! ?"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, cho là mới rồi mình nghe lầm .
Không ngờ, Lan Lăng Thiệu Giác sau khi nghe được lời của nàng , cũng là nhẹ nhàng gật đầu, khóe miệng cong lên một cái, mở miệng cười khẽ.
"Đúng vậy, ngươi không phải nghĩ muốn đánh đàn sao! ? Bổn vương có khả năng dạy ngươi."
Lan Lăng Thiệu Giác mở miệng, giọng điệu xác định.
Mặc dù, thời điểm vừa rồi khi hắn nói ra câu nói kia , chính mình đều có hơi kinh ngạc một phen.
Dù sao, cho tới nay, lúc đánh đàn hắn thích một mình một người, không thích có người ở bên cạnh quấy rầy.
Chớ nói chi là, sẽ tự mình dạy người đánh đàn .
Tuy nhiên, thấy tiểu thái giám trước mắt này, không biết như thế nào, tất cả đều thay đổi.
Có lẽ, tiểu thái giám trước mắt này, là lúc hắn bên trong hoàng cung, nhìn thấy một người chân thành nhất .
Có lẽ, là hắn không đành lòng thấy vẻ thất vọng buồn bã trên gương mặt tiểu thái giám này.
Lại có lẽ, tiểu thái giám này, cho hắn một loại cảm giác kỳ quái không nói nên lời .
Trong linh thức, bọn họ dường như đã quen biết từ rất sớm trước đây . . .
Đối với một loại cảm giác kỳ quái như vậy, Lan Lăng Thiệu Giác một mực đều không muốn hiểu rõ.
Giờ phút này, nhìn thấy dáng vẻ ngạc nhiên của tiểu thái giám trước người, Lan Lăng Thiệu Giác nhưng không có hối hận lựa chọn của chính mình .
Đối với tâm tư Lan Lăng Thiệu Giác, Đồng Nhạc Nhạc không biết.
Giờ phút này, sau khi xác định Lan Lăng Thiệu Giác thật sự muốn dạy chính mình đánh đàn , Đồng Nhạc Nhạc đương nhiên là vui mừng.
Chỉ là sau một khắc, Đồng Nhạc Nhạc lại dường như nghĩ đến cái gì, cau mày, mở miệng nói.
"Có Vương gia dạy nô tài đánh đàn, là vinh hạnh của nô tài, chỉ là, Vương gia bình thường công vụ bận rộn, nô tài sợ chính mình quấy rầy đến Vương gia . . ."
Dù sao, Lan Lăng Thiệu Giác là người Huyền Lăng Thương trọng dụng và tín nhiệm nhất, bình thường, Huyền Lăng Thương đều là để cho Lan Lăng Thiệu Giác xử lý rất nhiều chuyện.
Nàng e ngại chính mình gây trở ngại đến công chuyện của Lan Lăng Thiệu Giác.
Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Lan Lăng Thiệu Giác khóe miệng cong lên một cái.
Đối với tiểu thái giám trước mắt này, lại càng thích .
"Vậy thế này thì phù hợp hơn, chúng ta cách ba ngày liền ở chỗ này luyện tập một canh giờ. Bằng ấy thời gian , Bổn vương vẫn có. Bình thường, ngươi lúc nào rảnh, cũng có thể lấy cầm chính mình luyện."
Nghe được Lan Lăng Thiệu Giác thu xếp như thế, Đồng Nhạc Nhạc đương nhiên là không dị nghị.
Vội vàng không ngừng gật đầu, Đồng Nhạc Nhạc mở miệng cười nói.
"Hảo, cứ quyết định như vậy đi. Chỉ cần Vương gia không ghét bỏ nô tài là học trò ngốc thì tốt!"
"Ha hả, thiên hạ nào có học trò ngốc, chỉ có học trò không chăm chỉ ham học thôi."
Đối với lời này của Lan Lăng Thiệu Giác, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi hé miệng cười một tiếng.
Tuy nhiên sau một khắc, Đồng Nhạc Nhạc lại dường như nghĩ đến cái gì, hàng mi lập tức cau lại, mặt mày buồn rầu.
"Chính là, nô tài không có cầm, làm sao bây giờ! ?"
Hiện tại, nàng tuy nói là thái giám bên người của Huyền Lăng Thương. Chỉ là, nàng trước đây bởi vì chuyện đánh Huyền Lăng Phong, bị Huyền Lăng Thương phạt bổng lộc một năm.
Mấy ngày trước đây, lại bị Huyền Lăng Thương phát hiện trang sức ở lãnh cung, hơn nữa tịch thu toàn bộ .
Hiện tại, nàng chính là chút tiền tiêu vặt cũng không có a.
Nghĩ đến đây , Đồng Nhạc Nhạc tâm lại bắt đầu đau.
A a a a a a a a a a.
Tiền a, tiền của nàng a!
Chẳng lẽ, nàng nhất định không phải mệnh phú quý sao! ?
Con vịt thật vất vả đến miệng đều bay đi , đại xạo a! ! ! !
Ngay tại lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không ngừng rít gào , chỉ thấy Lan Lăng Thiệu Giác ngồi ở trước mặt nàng, sau khi nghe được lời này của nàng, nhìn thấy dáng vẻ mặt mày buồn bựccủa nàng, hắc mâu tuyệt đẹp kia không khỏi có hơi lóe ra một phen, cong môi cười một tiếng.
"Chuyện này có khó khăn gì! ? Đã như vậy, cây đàn cầm này liền đưa cho ngươi đi! ?"
Chậc chậc chậc, thế gian như thế nào có nam tử mê người như thế!?
Cũng khó trách trong cung từ cung nữ chưa thành hôn, cho đến trù nương ở trù phòng đã thành gia, thậm chí nữ quan đã qua lục tuần*, mỗi khi nói về Lan Lăng Vương, đều là vẻ mặt hâm mộ.
*lục tuần: 60 tuổi
Trong lòng đang nghĩ ngợi, đôi mắt nhung của Đồng Nhạc Nhạc không khỏi hơi nheo lại, khóe miệng theo tiếng đàn tuyệt mỹ, dần dần nhếch lên.
Dáng vẻ say mê kia, giống như tiểu miêu lười biếng, rất là đáng yêu!
Đương lúc Lan Lăng Thiệu Giác đang gảy đàn, lúc này hắc mâu tuyệt đẹp không khỏi hơi ngước lên. Đến khi nhìn thấy vẻ mặt say mê của tiểu thái giám ngồi trước mặt mình, vẻ dịu dàng trong mắt càng sâu thêm một phần.
Trước kia, thời điểm hắn đánh đàn, không thích có người quấy rầy, cũng không thích có người ở bên cạnh hắn.
Nhưng mà hiện tại, nhìn vẻ mặt say sưa mê muội của tiểu thái giám ở trước mắt khi mình gảy đàn, trong lòng Lan Lăng Thiệu Giác lại tràn đầy sung sướng.
Nụ cười trên khóe miệng, càng hiện ra nồng ấm hơn, nhưng mà Lan Lăng Thiệu Giác lại không biết được điều đó ...
Tuy nhiên, hai người ở trong lương đình, một người nghiêm túc đánh đàn, một người say mê tiếng đàn, lại hoàn toàn không biết ở ngoài lương đình cách đó không xa, một đạo bóng dáng cao lớn, đang lẳng lặng tùy ý đứng ở đó.
Gió thu chầm chậm, hất tay áo long bào màu vàng của nam tử phất phới, tóc dài tung bay.
Nam tử đắm chìm trong ánh dương ấm áp chiếu xuống, nhưng mà, gương mặt nghiêm nghị của nam tử kia lại hoàn toàn băng lãnh.
Môi mỏng hơi nhếch lên, biểu hiện nam tử đang không vui.
Mà người này, không phải ai khác, chính là Huyền Lăng Thương vì tiếng đàn mà đến.
Sau khi phê hết sổ sách, Huyền Lăng Thương rãnh rỗi không có việc làm, liền đi ra dạo một lát, nghe thấy cung Bồng Lai truyền đến tiếng đàn, Huyền Lăng Thương liền khẳng định Lan Lăng Thiệu Giác đang đánh đàn nơi đó, liền muốn sang đó cùng hắn đánh cờ
Không ngờ, thời điểm hắn bảo đám cung nhân lui xuống ( ta chém) đi đến cung Bồng Lai, nhưng là nhìn thấy một màn trước mắt.
Chỉ thấy trong lương đình, một người đánh đàn, một người vẻ mặt say mê nghe.
Mà tiểu thái giám đang say mê lắng nghe, không ai khác chính là thái giám bên người hắn, Tiểu Nhạc Tử!?
Thấy vậy, Huyền Lăng Thương trong lòng kinh ngạc.
Từ ngày đó, sau khi hắn tịch thu những món trang sức tại lãnh cung, hắn lại phát hiện, tên tiểu thái giám này mỗi ngày đều mệt mỏi, tinh thần suy giảm trầm trọng.
Mà lúc này, hắn lại có vẻ mặt say mê hạnh phúc ở chỗ kia, hai tay chống cằm, nghe nam tử trước mặt gảy đàn.
Không biết sao, Huyền Lăng Thương khi nhìn thấy biểu tình sau mê hạnh phúc trên mặt tiểu thái giám, trong lòng liền cảm thấy chua xót...
Trong lòng không khỏi hờn giận, hàng mi thanh tú ngời ngời kia của Huyền Lăng Thương không khỏi nhẹ nhàng nhăn lại.
Lý Tường theo sát phía sau, thấy Huyền Lăng Thương chỉ gắt gao đứng ở chỗ này, xem tình hình lương đình bên kia, nhưng không đi đến đó.
Trong lòng nghi hoặc, hắn không khỏi mở miệng hỏi.
" Hoàng thượng, người không đến đó sao!? Lan Lăng Vương đang ở bên kia a!! "
Nghe Lý Tường nói, Huyền Lăng Thương chỉ hơi mấp máy bạc môi, lập tức, bạc môi hé mở, trầm giọng nói.
" Trở về "
Nói xong lời này, Huyền Lăng Thương lập tức xoay người, sau đó điềm tĩnh sải bước nhanh chóng ly khai.
Thấy vậy, Lý Tường trong lòng nghi hoặc.
Không biết sao, hắn cư nhiên cảm giác được giờ phút này chủ tử đang tức giận! (cho anh tức đến chết)
Nhưng mà, người tới cùng vì sao tức giận a!?
Lý Tường trong lòng khó hiểu, nhìn lại một màn trong lương đình, vẫn là nghĩ mãi không xong...
Ngay lúc Huyền Lăng Thương xoay người rời khỏi, nguyên bản trong lòng Đổng Nhạc Nhạc đang say mê tiếng đàn tuyệt mỹ, trong lòng không khỏi xuất hiện cảm giác kỳ lạ, hình như, có người dang dùng ánh mắt nóng rực nhìn nàng...
Cảm giác được như vậy, Đổng Nhạc Nhạc lập tức quay đầu, hướng tới nơi ánh mắt phát ra nhìn lại, nhưng mà, nơi đó nào có người khác!?
Thấy vậy, trên mặt Đổng Nhạc Nhạc không khỏi sửng sốt, lòng tràn đầy nghi hoặc.
Chẳng lẽ nàng cảm giác sai!?
Nếu không, vì sao nàng có cảm giác, nơi đó vừa rồi có người một mực nhìn chằm chằm nàng a!?
Trong lúc lòng đang nghi hoặc, tiếng đàn chậm rãi dừng lại.
Đôi mắt đen của Lan Lăng Thiệu Giác hơi ngước lên, nhìn thấy Đổng Nhạc Nhạc đang quay đầu, nhìn chằm chằm một phương hướng, hơn nữa dáng vẻ lại nghi hoặc.
Vì thế, hắn không khỏi quay đầu, nhìn theo ánh mắt của Đổng Nhạc Nhạc.
Chẳng qua nơi đó ngoài núi giả cùng nước chảy, cái gì cũng không có.
Thấy vậy, Lan Lăng Thiệu Giác nghi hoặc trong lòng, không khỏi mở miệng hỏi
" Tiểu Nhạc Tử, ngươi nhìn cái gì a!? "
" A, không có việc gì, chỉ là vừa cảm giác được có người đứng ở nơi đó nhìn qua bên này, nhưng khi quay đầu lại, lại không thấy ai, thật là kỳ quái "
Đổng Nhạc Nhạc mở miệng, vẻ mặt nghi hoặc.
Nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú của Lan Lăng Thiệu Giác ngây một lúc, lập tức, một lần nữa nhìn lại địa phương vừa rồi, điệu bộ có vẻ đăm chiêu.
Đổng Nhạc Nhạc thấy vậy, cho rằng lời của mình khiến cho Lan Lăng Thiệu Giác phiền nào, lập tức mở miệng nói.
" Có lẽ nô tài cảm giác sai rồi "
Nói tới đây, Đổng Nhạc Nhạc giống như nghĩ tới cái gì, lập tức mở miệng cười nói.
" Không ngờ Lan Lăng Vương đánh đàn dễ nghe như vậy a! Trước kia thường nghe người khác nói, Lan Lăng Vương không chỉ văn võ toàn tài, lại còn am hiểu tiếng đàn, hôm nay được thấy, quả thật không sai "
Nghe được lời này của Đổng Nhạc Nhạc, Lan Lăng Thiệu Giá hé miệng mỉm cười .
Chỉ cảm thấy, nếu lời này do những người khác nói, nhất định là do nịnh hót. Nhưng mà lời này từ trong miệng tiểu thái giám trước mắt, Lan Lăng Thiệu Giác lại cảm thấy vô cùng thoải mái.
Bởi vì tiểu thái giám trước mắt, ánh mắt trong veo, không giả dối chút nào.
Hắn giống như là một tờ giấy trắng, trong lòng có cái gì, sẽ không chút nào che dấu biểu lộ trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo.
Hơn nữa, trong lòng có cái gì, cũng đều chân thực nói.
Người như vậy, rất chân thực!
Người chân thật như vậy, tại chốn hoàng cung nơi nơi đều là ngươi lừa gạt ta, đúng là hiếm thấy!
Cũng bởi vì người chân thực như vậy, mới khiến cho Lan Lăng Thiệu Giác cảm giác đặc biệt quý báu!
Giờ phút này gặp lại vẻ mặt hứng thú dáng vẻ hy vọng của Đổng Nhạc Nhạc, Lan Lăng Thiệu Giác dường như nghĩ đến cái gì, môi đỏ mộng mở miệng hỏi.
" Ngươi đối với cầm hình như rất thích!? "
Nghe được lời này của Lan Lăng Thiệu Giác, Đồng Nhạc Nhạc không chút nào giấu diếm, vội vàng không ngừng gật đầu, mở miệng cười nói.
"Đúng vậy, kỳ thật trước kia nô tài không hiểu gì về các loại cầm. Chỉ là, từ khi nghe Vương gia đánh đàn , liền bị mê hoặc sâu sắc. Đặc biệt, nhìn thấy dáng vẻ lúc Vương gia đánh đàn thật là đẹp mắt, nên ảo tưởng, nếu như có một ngày nô tài cũng học được đánh đàn , thật là tốt biết bao a! ?"
Đồng Nhạc Nhạc nói tới đây, bộ dáng say mê hoan hỉ , hai tay chắp lại, vẻ mặt hi vọng.
Tuy nhiên sau một khắc, Đồng Nhạc Nhạc dường như là nghĩ đến cái gì, đôi mắt nhung rạng rỡ ngời ngời chợt tối sầm lại, phảng phất như cây nến đột nhiên bị dập tắt , bốn phía hoàn toàn xám xịt.
Âm thanh tiếp theo, cũng mang một tia bất đắc dĩ cùng thất vọng.
"Đáng tiếc, nô tài thân phận hèn mọn, coi như muốn học đánh đàn cũng không thể. . ."
Nói tới đây, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc không che dấu nổi buồn bã mất mát.
Nhìn thấy tiểu thái giám trước mắt mặt mày thất vọng , hàng mi thanh tú ngời ngời kia của Lan Lăng Thiệu Giác không khỏi nhẹ nhàng cau lại một cái.
Bởi vì tiểu thái giám này, từ lần đầu tiên nhìn thấy mình, hắn luôn mang vẻ mặt lạc quan cười hì hì .
Cho dù là bị quản sự thái giám tận lực làm khó dễ đều kệ, trên mặt đều tràn đầy lạc quan và hy vọng.
Cho nên hiện tại nhìn thấy tiểu thái giám này mặt mày thất vọng , Lan Lăng Thiệu Giác cảm giác được trong lòng có hơi không thoải mái .
Thật sự không muốn nhìn thấy tiểu thái giám này có bộ dạng buồn bã thất vọng , bởi vì, hắn cảm giác được tiểu thái giám này, hẳn là mỗi ngày đều cười hì hì mới được.
Nghĩ tới đây, Lan Lăng Thiệu Giác hé mở làn môi hồng, cơ hồ không hề nghĩ ngợi, liền mở miệng nói.
"Nếu như ngươi nghĩ muốn đánh đàn, Bổn vương có khả năng dạy ngươi!"
"Cái gì! ?"
Vốn Đồng Nhạc Nhạc đang lúc buồn bã , sau khi nghe được lời này của Lan Lăng Thiệu Giác , khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức sửng sốt, ngước đôi mắt xinh đẹp lên nhìn về phía Lan Lăng Thiệu Giác ngồi ở trước mặt .
Ánh mắt nhìn về phía Lan Lăng Thiệu Giác, càng là không che dấu chút nào ngạc nhiên và kinh ngạc.
Sau một khắc, Đồng Nhạc Nhạc phục hồi tinh thần lại , hé mở làn môi đỏ mọng, lời nói ra mang theo một tia không dám xác định.
"Vương gia, người nói, người muốn dạy nô tài đánh đàn! ?"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, cho là mới rồi mình nghe lầm .
Không ngờ, Lan Lăng Thiệu Giác sau khi nghe được lời của nàng , cũng là nhẹ nhàng gật đầu, khóe miệng cong lên một cái, mở miệng cười khẽ.
"Đúng vậy, ngươi không phải nghĩ muốn đánh đàn sao! ? Bổn vương có khả năng dạy ngươi."
Lan Lăng Thiệu Giác mở miệng, giọng điệu xác định.
Mặc dù, thời điểm vừa rồi khi hắn nói ra câu nói kia , chính mình đều có hơi kinh ngạc một phen.
Dù sao, cho tới nay, lúc đánh đàn hắn thích một mình một người, không thích có người ở bên cạnh quấy rầy.
Chớ nói chi là, sẽ tự mình dạy người đánh đàn .
Tuy nhiên, thấy tiểu thái giám trước mắt này, không biết như thế nào, tất cả đều thay đổi.
Có lẽ, tiểu thái giám trước mắt này, là lúc hắn bên trong hoàng cung, nhìn thấy một người chân thành nhất .
Có lẽ, là hắn không đành lòng thấy vẻ thất vọng buồn bã trên gương mặt tiểu thái giám này.
Lại có lẽ, tiểu thái giám này, cho hắn một loại cảm giác kỳ quái không nói nên lời .
Trong linh thức, bọn họ dường như đã quen biết từ rất sớm trước đây . . .
Đối với một loại cảm giác kỳ quái như vậy, Lan Lăng Thiệu Giác một mực đều không muốn hiểu rõ.
Giờ phút này, nhìn thấy dáng vẻ ngạc nhiên của tiểu thái giám trước người, Lan Lăng Thiệu Giác nhưng không có hối hận lựa chọn của chính mình .
Đối với tâm tư Lan Lăng Thiệu Giác, Đồng Nhạc Nhạc không biết.
Giờ phút này, sau khi xác định Lan Lăng Thiệu Giác thật sự muốn dạy chính mình đánh đàn , Đồng Nhạc Nhạc đương nhiên là vui mừng.
Chỉ là sau một khắc, Đồng Nhạc Nhạc lại dường như nghĩ đến cái gì, cau mày, mở miệng nói.
"Có Vương gia dạy nô tài đánh đàn, là vinh hạnh của nô tài, chỉ là, Vương gia bình thường công vụ bận rộn, nô tài sợ chính mình quấy rầy đến Vương gia . . ."
Dù sao, Lan Lăng Thiệu Giác là người Huyền Lăng Thương trọng dụng và tín nhiệm nhất, bình thường, Huyền Lăng Thương đều là để cho Lan Lăng Thiệu Giác xử lý rất nhiều chuyện.
Nàng e ngại chính mình gây trở ngại đến công chuyện của Lan Lăng Thiệu Giác.
Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Lan Lăng Thiệu Giác khóe miệng cong lên một cái.
Đối với tiểu thái giám trước mắt này, lại càng thích .
"Vậy thế này thì phù hợp hơn, chúng ta cách ba ngày liền ở chỗ này luyện tập một canh giờ. Bằng ấy thời gian , Bổn vương vẫn có. Bình thường, ngươi lúc nào rảnh, cũng có thể lấy cầm chính mình luyện."
Nghe được Lan Lăng Thiệu Giác thu xếp như thế, Đồng Nhạc Nhạc đương nhiên là không dị nghị.
Vội vàng không ngừng gật đầu, Đồng Nhạc Nhạc mở miệng cười nói.
"Hảo, cứ quyết định như vậy đi. Chỉ cần Vương gia không ghét bỏ nô tài là học trò ngốc thì tốt!"
"Ha hả, thiên hạ nào có học trò ngốc, chỉ có học trò không chăm chỉ ham học thôi."
Đối với lời này của Lan Lăng Thiệu Giác, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi hé miệng cười một tiếng.
Tuy nhiên sau một khắc, Đồng Nhạc Nhạc lại dường như nghĩ đến cái gì, hàng mi lập tức cau lại, mặt mày buồn rầu.
"Chính là, nô tài không có cầm, làm sao bây giờ! ?"
Hiện tại, nàng tuy nói là thái giám bên người của Huyền Lăng Thương. Chỉ là, nàng trước đây bởi vì chuyện đánh Huyền Lăng Phong, bị Huyền Lăng Thương phạt bổng lộc một năm.
Mấy ngày trước đây, lại bị Huyền Lăng Thương phát hiện trang sức ở lãnh cung, hơn nữa tịch thu toàn bộ .
Hiện tại, nàng chính là chút tiền tiêu vặt cũng không có a.
Nghĩ đến đây , Đồng Nhạc Nhạc tâm lại bắt đầu đau.
A a a a a a a a a a.
Tiền a, tiền của nàng a!
Chẳng lẽ, nàng nhất định không phải mệnh phú quý sao! ?
Con vịt thật vất vả đến miệng đều bay đi , đại xạo a! ! ! !
Ngay tại lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không ngừng rít gào , chỉ thấy Lan Lăng Thiệu Giác ngồi ở trước mặt nàng, sau khi nghe được lời này của nàng, nhìn thấy dáng vẻ mặt mày buồn bựccủa nàng, hắc mâu tuyệt đẹp kia không khỏi có hơi lóe ra một phen, cong môi cười một tiếng.
"Chuyện này có khó khăn gì! ? Đã như vậy, cây đàn cầm này liền đưa cho ngươi đi! ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.