Quyển 15 - Chương 9: Bạch thạch điện
Kiết Dữ 2
11/10/2014
Diêm Lập Đức tức giận đứng giữa triều đường bác bỏ công văn của Vân Diệp,
hơn nữa còn cao giọng mắng y là sự sỉ nhục của đại thần, giọng điệu lưu
manh của Vân Diệp cũng bị hắn diễn lại giống như đúc.
Phòng Huyền Linh cười khổ, mấy năm rồi Vân Diệp vẫn là tên hồ ly giảo hoạt như vậy. Diêm Lập Đức tính khí thư sinh, cho là mình đang ngăn trở Vân Diệp làm điều sai trái, hắn nào biết đây là Vân Diệp đang suy nghĩ tới con đường lui thân cho y.
- Trẫm nhớ ban đầu những công xưởng này quả thật có cổ phần của Vân gia, điểm này không giả. Nếu người ta đã không muốn làm ăn với hoàng gia, vậy thì cứ để người ta đi thôi. Cổ phần của y đổi lại một tòa nhà cũng là phải, Diêm khanh không cần chấp nhặt với hắn, trẫm sẽ bảo hoàng hậu trách y là được.
- Trách cứ?
Diêm Lập Đức mới thật sự là người phải tức giận, đây là quốc gia đại sự chứ nào phải trò đùa. Hoàng hậu trách cứ? Một năm hoàng hậu hạ không biết bao nhiêu chỉ ý trách cứ đám hoàn khố, người nào không biết đó chỉ là làm cho qua chuyện? Trừng phạt lớn nhất của đám hoàn khố cũng chỉ là chịu một chầu gia pháp, sao hôm nay Vân Diệp cũng như vậy?
Diêm Lập Đức đang định nói tiếp thì Phòng Huyền Linh liền đứng ra tâu chuyện khác, đó chính là chuyện bất động sản ở Nhạc Châu, các phú hộ Trường An đã bỏ vốn đầu tư vào đây tranh đoạt địa sản Nhạc Châu, giá đất ở đó một ngày thay đổi đến ba lần.
Diêm Lập Đức phái rất nhiều người đi giám sát công tượng tu kiến Hầu phủ. Ba chục ngàn tên công tượng, hắn cũng không tin một Hầu phủ diện tích không quá 30 mẫu có thể đủ cho bọn chúng. Ba chục ngàn người cộng thêm thân nhân, coi như là người nào người nấy đứng thẳng đớ cũng đứng chật mảnh đất này. Không cho ngươi lấn chiếm, một tí cũng không, ngươi xây ra nhiều nhất cũng chỉ có thể thỏa mãn một nhóm người, đến khi đó xảy ra tranh chấp, vậy cũng đừng trách Tương Tác giám san nhà thành bình địa.
Vân Diệp cũng chẳng thèm làm gì khác, đang ở đất hoang cầm gỗ dựng đại môn. Không còn cách nào, cửa Hầu phủ cao bao nhiêu đã có quy định rõ ràng, trên cửa có bao nhiêu đinh đồng cũng vậy, khi người của Tương Tác giám thấy Vân Diệp đặt mấy đồng tiền không còn hiệu lực lên làm đinh đồng, thì tỏ rõ vẻ không thoải mái.
Tìm cho Hầu phủ ba mươi mẫu đất, không nhiều cũng không ít, người nào cũng phải tuân theo, đây là điển chế, ngay cả hoàng đế cũng rất khó để không tuân theo, bởi đây là cơ sở thống trị của hắn.
Diêm Lập Đức vui mừng chẳng được bao lâu, thì bên cạnh một tòa thân vương phủ đệ diện tích tới ba trăm mẫu cũng bắt đầu dựng lên. Lý Thái xây nhà trước giờ cũng không cần phải hỏi ý kiến người khác.
**********
Có một thư sinh họ Lưu, một ngày qua nơi đồng không mông quạnh thì gặp một tên cướp cầm đao chặn đường, thư sinh sợ quá cuống quít chạy trốn, không ngờ phía trước có một tảng đá lớn, trong cơn hoảng sợ thư sinh đã không kịp dừng lại mà lao thẳng vào. Nhưng không ngờ thư sinh lại không thấy đau đớn như tưởng tượng mà cả người lại rơi vào trong cự thạch, bên trong cự thạch bỗng có một cung điện, rồi một cung trang nữ tử hiện ra, tự giới thiệu mình là tiên nhân. Thư sinh họ Lưu cầu xin tiên tử cứu mạng, tiên tử liền đồng ý, vậy là thư sinh bèn ở lại trong tiên cung. Nhưng tên cướp cứ lùng sục xung quanh cự thạch không chịu rời, thư sinh không thoát đi được. Một lúc lâu sau thư sinh vẫn ở tiên cung, thư sinh lúc này cũng sinh lòng mến mộ tiên tử, vì vậy ở lại cung điện hơn hai năm thời gian của thần tiên.
Một ngày thư sinh chợt nhớ tới trong nhà còn lão phụ lão mẫu không ai hầu hạ, sợ rằng lúc này đã đổ bệnh, cho nên mới thỉnh tiên tử cho mình về hiếu kính một thời gian, sau đó nhất định sẽ trở lại. Tiên tử nói:
- Vốn định cùng ngươi hưởng tiên thọ, nhưng ngươi chưa trút được lòng trần, vậy đi thôi.
Lưu thư sinh ôm châu bảo ngọc thạch trở về nói với phụ mẫu tiên duyên của mình. Lão phụ, lão mẫu dù rất không muốn, nhưng cũng không thể không để Lưu thư sinh đi, cũng may còn có của cải để dưỡng lão.
Lưu thư sinh quay trở lại chỗ bạch thạch, gọi lớn hồi lâu vẫn không thấy tiên tử đi ra. Thư sinh bèn làm như lần trước lao vào bạch thạch...
Trước mặt Hàn Triệt hiện tại cũng có một khối cự thạch, toàn bộ màu trắng, chỉ có phía dưới năm màu, trên cự thạch có một hố nhỏ. Mỗi ngày trước lúc mặt trời mọc cái hố nhỏ này sẽ có một vũng nước trong, khi mặt trời lên là lúc nó ngấm vào trong đá, tất cả mọi người đều nói đó là ngọc tủy (mã não). Nhưng Hàn Triệt biết đó chẳng qua là do hơi nước lưu lại tạo thành vũng mà thôi. Để gột rửa nội tâm mình, hắn bị đẩy tới trong bạch thạch. Trong mắt người khác thì đói ăn bạch thạch, khát uống ngọc tủy, thật là một cuộc sống vô cùng tiêu dao của thần tiên.
Đầu óc trống rỗng, chỉ còn nghĩ tới thức ăn chỗ nào. Hàn Triệt không ăn được bạch thạch, hắn tuy có chút điên nhưng vẫn chưa tới mức cho rằng bản thân phải ăn đá mới sống được.
Vô số lần hắn đã thấy trưởng bối vào trong bạch thạch, sau rồi cũng chết đói trên giường ngọc, rồi bị người lôi xác đi như chó ném vào vách núi, bọn họ gọi đó là tàn thốn, còn thứ cần phải tôn kính đã theo mây trắng lên tới chín tầng trời, rồi từ đó đi đâu không biết.
Hàn Triệt vì đại chiến thua Vân Diệp, cho nên phải ở trong bạch thạch 49 ngày. Nếu như còn sống thì cho thấy cơ duyên của hắn chưa tới, cần phải tiếp tục tu hành. Nếu như chỉ còn lại tàn thốn, vậy thì cho thấy Hàn Triệt đã theo chân tiền bối đi về nơi xa nào đó.
Hàn Triệt không ngừng nhớ lại cảnh mình và Vân Diệp ăn sủi cảo, cảm giác đích thật là mĩ vị nhân gian. Người đói lả không còn lí trí, hắn nhặt một viên đá trắng trong mâm lên dùng sức cắn một cái, nhưng ngoại trừ cảm giác ê răng thì hắn chẳng còn cảm thấy gì.
Đống đá ăn thừa ở góc tường từ đâu mà có? Hàn Triệt ngẩng đầu nhìn đống đá trong góc tường rồi chậm rãi đi tới nhặt lên một viên, hắn muốn xem một chút đá này so với đá hắn vừa ăn có gì khác biệt. Hai viên đá chạm vào nhau phát ra tiếng côm cốp, chẳng có gì khác nhau, vì sao những viên đá này lại đầy dấu răng?
Nhiều năm mê muội khiến hắn cho rằng mình còn chưa đủ đói, hắn nghĩ chỉ có người cực đói mới có thể tạo ra kỳ tích. Thế nhưng đã bảy ngày trôi qua, Hàn Triệt cho là mình đã đói vô cùng, dù cho giờ có chuột chạy qua hắn cũng không chút do dự nhặt bỏ vào miệng, chỉ cần xoa dịu cái dạ dày lép kẹp đau đớn này.
Quả thật hắn đang đi tìm chuột, thế nhưng trong bạch thạch cung này kiến chuột không có, trùng, rắn không thể vào, ngay cả trên ngũ sắc thạch bên ngoài cũng không có vật sống.
Đến ngày thứ 10, Hàn Triệt nằm thẳng cẳng trên sàn nhà, gian nan liếm nước trong vũng. Hắn biết hắn sẽ chết, hắn từng gào thét, từng cầu xin, nhưng đại môn phía ngoài cho tới bây giờ chưa từng mở ra. Giờ đi ngủ hắn còn không biết mình còn có thể tỉnh lại hay không nữa.
Bạch nô tới, trong miệng cắn một gói lá sen. Chỉ cần nhìn dây buộc liền biết đây là do tự tay muội muội gói. Bạch nô ném gói lá sen, gói từ từ chạy trong đường thoát nước mà vào.
Đường thoát nước kia Hàn Triệt cũng từng thử qua, chỉ có điều không chui lọt. Thế nhưng xem ra bạch nô có thể, trong gói sen có hai cái đùi gà, bạch nô không ăn vụng thật là hiếm có.
Hàn Triệt không lập tức ăn ngay, mà cẩn thận kiểm tra lại một lượt, sau cùng mới xé nhỏ ăn từng miếng một, ngay cả xương hắn cũng lấy đá đập nát hết rồi ăn chứ đừng nói là lá sen bọc gà.
Sau khi ăn xong, hắn cảm thấy càng thêm đói. Hàn Triệt lại cười, đây mới thật sự là ảo giác, trước đây mỗi lần hắn ăn không nhiều cơm, một bữa chỉ cần một cái đùi gà đã thấy no, nhưng giờ hắn lại muốn ăn thêm, nhất định là ảo giác.
Số phận là thứ rất kì lạ, dường như không ai có thể khống chế được. Khi còn ở Nhạc Châu, Hàn Triệt từng hỏi qua Vân Diệp, kẻ mạnh liệu có thể khống chế vận mệnh của mình? Vân Diệp nói đó chỉ là lời vô nghĩa, số phận là cái gì, vận mệnh của y chính là bình an sống đến trăm tuổi, sau đó chết già trên giường. Cho nên số phận là thứ không gì không thể tiếp nhận, cứ thấy gì đúng là theo, quản cái khác làm gì.
Ăn xong tư duy cũng hồi lại, lý trí cũng phục hồi, không giống vừa rồi còn nghĩ làm sao để bắt được bạch nô, rồi ăn tươi nuốt sống sạch sẽ.
Không được, dù cho ngươi là lão tử của ta cũng không thể mặc ta chết đói. Ngày trước ta muốn giết ngươi, nhưng đó chẳng qua chỉ là một cái ý nghĩ. Nhưng giờ thì khác, giờ ta thực sự muốn giết ngươi, sống rụt đầu như rùa thì trường sinh bất lão cũng chẳng có ý nghĩa, giống như Vân Diệp sống đến trăm tuổi rồi chết già trên giường chẳng có gì khác biệt. Hàn Triệt bắt đầu phẫn nộ, chẳng thèm nghĩ đến đạo lý nào khác.
Biết bạch nô còn quay lại, cho nên Hàn Triệt liền lên kế hoạch. Một gia tộc lớn như vậy, lúc nào cũng đặt tâm tư vào việc tìm kiếm một nơi vô định và trường sinh bất lão, nhưng đời này qua đời khác, cái chết vẫn là kết thúc chẳng thể tránh khỏi.
Một tháng tĩnh dưỡng làm Hàn Triệt càng thêm giống tiên nhân. Tuy rằng ăn hơi nhiều lá sen, bụng dạ cũng lạnh từng hồi, nhưng Hàn Triệt vẫn đặt mấy tảng đá có dấu răng trong mâm của mình.
Khi đại môn mở cửa, Hàn Triệt cố nén cảm giác muốn chạy ào ra ngoài, hắn bình tĩnh sửa sang quần áo rồi mới nhấc chân ra cửa. Ra hẳn ngoài rồi hắn mới ngoảnh đầu lại nhìn bạch thạch cung, cảm giác mọi thứ cứ như giấc mơ.
Trong truyền thuyết mĩ lệ kia, thư sinh cùng đường vừa lao vào tảng đá thì có được cuộc sống mĩ lệ với mỹ nhân không gì sánh được, truyền thuyết đẹp như vậy sao lại không có phần của Hàn Triệt hắn? Hàn Triệt muốn hận, bởi thứ hắn gặp chỉ là đói và đói.
Thư sinh mặc dù đâm vào tảng đá, nhưng vừa mới chạm thì cửa đã mở nên lao xuyên qua, sau khi rơi vào trong liền bị ngất đi. Nữ tử trong tảng đá vô cùng tịch mịch, cho nên mới lừa dối giữ hắn lại ở với nhau hai năm, đến lúc chán ghét mới tìm cách đuổi thư sinh đi. Sau đó thư sinh quay lại, gọi không được nên mới làm như lần trước lao tới, nhưng lần này người ta không mở cửa, đầu đập vào đá thì sao mà sống.
Đây không phải là chuyện đùa, trong nhà Hàn Triệt có ghi chép. Hắn có thể chỉ rõ ràng chuyện đó xảy ra lúc nào, nhân vật chính là ai, người thư sinh kia vì sao bị đuổi giết. Có đôi khi thần tiên nhất định phải cho người bên ngoài biết sự tồn tại của mình, bằng không ai biết có thần tiên mà kính nể. Chẳng qua bây giờ những việc đó chẳng có quan hệ gì với Hàn Triệt, hắn phải xuống núi lần nữa để tìm lại vinh diệu của mình. Hắn là người đầu tiên ở trong bạch thạch ốc mà không chết, cho nên có tư cách kiêu ngạo.
Trên người Hàn Triệt chỉ có một bộ áo gai rất mỏng, chân mang giày vải, tay bám vào thành núi đi xuống. Hắn cố sức để mỗi bước đi của mình được bình ổn, để mỗi bước đi có được thi ý. Trên tiểu lộ quanh co đầy bụi gai, đi chưa được bao xa áo hắn đã bị gai đâm nát bươm.
Chân hắn cũng bị đâm chảy nhiều máu, tuy rất đau nhưng gương mặt Hàn Triệt vẫn mỉm cười, chỉ có như vậy hắn mới cảm thấy mình còn sống, bởi mừng rỡ, giác quan so với lúc thường cũng linh mẫn hơn nhiều.
Đối diện bụi gai có một lục y thiếu nữ đang đứng, ôm một con ly miêu trắng đang mỉm cười đi về phía hắn.
- Sao lại cứu ta? Đúng ra muội phải là người mong ta chết nhất mới đúng chứ?
- Đó là trước đây, hiện tại ta nhận ra có một ca ca cũng rất tốt. Ca ca người khác thương yêu muội tử, thương yêu đồ đệ, thương yêu nữ nhi, ta nhìn thấy mà ước ao, cho nên cũng muốn có một ca ca yêu thương ta. Ngươi ngoại trừ việc muốn cưới ta ra, thì thực ra vẫn là một ca ca hợp cách.
- Trước đây ta nói muội không tin, giờ ta lặp lại lần nữa, ta từ trước tới giờ chưa từng muốn lấy muội, dù muội đẹp hay xấu, ở trong mắt ta muội chính là muội muội của ta. Thần nhân đâu phải cái gì cũng làm được, ngươi xem xem, ca ca muội cũng thảm bại, cũng thiếu chút nữa bị chết đói. Tiểu muội à, không phải ta trách muội, nhưng muội không thể mang thứ khác tới cho ta sao? Một tháng liền ăn đùi gà, giờ hơi thở của ta cũng toàn mùi gà.
Hàn Triệt nhận ra hiện giờ tâm tình hắn rất nhẹ nhàng, khoác vai muội muội bước xuống núi rất tự nhiên, không có một chút thẹn thùng, cũng không có cảm giác không ổn. Đây là muội tử của ta, là thân muội tử mà thôi.
- Bên trong Bạch thạch điện không có tiên tử sao?
Muội muội ngẩng đầu nhìn khuôn mặt ca ca gần trong gang tấc, nhẹ nhàng hỏi.
- Chỉ toàn đá mà thôi, sau này đừng nên tin nữa, bạch thạch không thể ăn. Nhớ kỹ, sau này không nên đi vào, chờ ta nắm đại quyền, nếu như muội thích ca ca liền tặng Bạch thạch điện cho muội. Thật ra nếu bên trong trồng chút cây cỏ thì cũng không tệ.
- Huynh không nên gạt ta.
- Không gạt muội, Bạch thạch điện sau này sẽ là của muội. Giờ tốt nhất muội cứ sống như bình thường, thích nam nhân mà mình thích, trong nhà đã có ta, ta sẽ xử lý mọi chuyện đáng ghét, xử lý mọi tên đáng ghét, sẽ không để muội lo lắng.
Hàn Triệt nghe được tiếng cười thiếu nữ, hắn thề đây là lần đầu tiên hắn nghe được tiếng muội muội cười. Bất giác hắn mỉm cười theo, cảm thấy người trong sơn động phía xa kia cũng không còn quá đáng sợ nữa.
Đi tới cửa sơn động, Hàn Triệt liền kéo muội muội sang một sơn động, rồi dọc theo sơn động lớn nhất đi tới trước một vách đá, đáy vách đá quanh năm khói phủ dày đặc, nếu như tới gần, sẽ phát hiện trong đó có rất nhiều đốm lửa.
Đối với Hàn Triệt thì đây chính là địa ngục, thế nhưng đối với người ngồi ghế trên tảng đá mà nói, thì đây lại là thiên đường của hắn.
**********
- Ngươi trở lại rồi?
Hàn Triệt nghe những lời từ trong bóng tối truyền tới cơ hồ muốn nổi điên, mặc dù hắn chẳng còn hi vọng hão huyền về thân tình, nhưng nghe được những lời này hắn thật muốn tử chiến một trận.
- Muội muội ngươi là ta gọi về.
Người ngồi trên ghế nhỏ giọng xuống cười khẩy:
- Ngày thứ 9 đã về rồi.
- Ngươi muốn làm gì, nếu như ngươi cảm thấy ta đáng chết thì cứ để cho ta chết, đừng đùa giỡn muội muội. Kể từ khi ta biết chuyện tới nay, lúc nào ta cũng mong có một ngày ngươi chết trên ghế kia, hoặc là chết ở Thiếu lâm tự, tại sao ngươi không chết?
Hàn Triệt bước từng bước về phía ghế kia, hai tay nắm lại thành đấm, giọng nói bị dồn nén giống như cổ họng bị bóp vậy.
- Như ngươi, mong muốn bây giờ ta thực phải chết, Triệt nhi, ta 80 tuổi mới sinh ngươi, 83 tuổi sinh muội muội ngươi, khi đó răng ta mọc lại lần nữa, lông mày cũng biến thành đen, cơ thể tràn đầy sức sống, ta cứ nghĩ đã phản lão hoàn đồng rồi. Nào ngờ hết thảy vẫn là hư không, Triệt nhi, ta quả thật sắp chết, ngươi không nên quá vội, có lẽ chỉ ngày mai thôi.
Hàn Triệt nghe vậy lập tức khựng lại, đứng ở nơi đó nhỏ giọng hỏi:
- Thật lâu trước đây ta cứ nghĩ là ngươi không chết, nghĩ rằng cho dù là ta chết ngươi cũng sẽ không chết.
- Tin tưởng ta, nhi tử, trường sinh bất tử thật sự là chuyện cười lớn nhất thế gian. Ta đã thử qua vô số cách, [Âm kinh] ta đã thử qua, [Hoàng đế nội kinh] ta cũng thử qua, thậm chí ta còn thử dùng đan dược, kết quả nhận ra đó chỉ là tử lộ. Ta ẩn cư trong Thiếu lâm tự, thật ra chính là muốn xem Đạt Ma thật sự đã chết hay chưa. Bây giờ ta có thể nói cho ngươi biết, lão đã chết từ đời tám hoánh nào rồi, còn Đạt Ma chết rồi sống lại chẳng qua chỉ là một Hồ tăng, dáng dấp bọn họ không khác nhau mấy. Vốn đám Hồ tăng kia luôn muốn cho Đạt Ma còn sống, nhưng bị ta giết sạch, cho nên Đạt Ma chết. Giờ đến phiên ta, những đạo lý Đạt Ma nói kia ta không thèm để ý tới, những lời của tên lường gạt rất khó làm ta tin, cho nên đạo trường thọ thực ra cũng là dối gạt thế nhân mà thôi.
Phòng Huyền Linh cười khổ, mấy năm rồi Vân Diệp vẫn là tên hồ ly giảo hoạt như vậy. Diêm Lập Đức tính khí thư sinh, cho là mình đang ngăn trở Vân Diệp làm điều sai trái, hắn nào biết đây là Vân Diệp đang suy nghĩ tới con đường lui thân cho y.
- Trẫm nhớ ban đầu những công xưởng này quả thật có cổ phần của Vân gia, điểm này không giả. Nếu người ta đã không muốn làm ăn với hoàng gia, vậy thì cứ để người ta đi thôi. Cổ phần của y đổi lại một tòa nhà cũng là phải, Diêm khanh không cần chấp nhặt với hắn, trẫm sẽ bảo hoàng hậu trách y là được.
- Trách cứ?
Diêm Lập Đức mới thật sự là người phải tức giận, đây là quốc gia đại sự chứ nào phải trò đùa. Hoàng hậu trách cứ? Một năm hoàng hậu hạ không biết bao nhiêu chỉ ý trách cứ đám hoàn khố, người nào không biết đó chỉ là làm cho qua chuyện? Trừng phạt lớn nhất của đám hoàn khố cũng chỉ là chịu một chầu gia pháp, sao hôm nay Vân Diệp cũng như vậy?
Diêm Lập Đức đang định nói tiếp thì Phòng Huyền Linh liền đứng ra tâu chuyện khác, đó chính là chuyện bất động sản ở Nhạc Châu, các phú hộ Trường An đã bỏ vốn đầu tư vào đây tranh đoạt địa sản Nhạc Châu, giá đất ở đó một ngày thay đổi đến ba lần.
Diêm Lập Đức phái rất nhiều người đi giám sát công tượng tu kiến Hầu phủ. Ba chục ngàn tên công tượng, hắn cũng không tin một Hầu phủ diện tích không quá 30 mẫu có thể đủ cho bọn chúng. Ba chục ngàn người cộng thêm thân nhân, coi như là người nào người nấy đứng thẳng đớ cũng đứng chật mảnh đất này. Không cho ngươi lấn chiếm, một tí cũng không, ngươi xây ra nhiều nhất cũng chỉ có thể thỏa mãn một nhóm người, đến khi đó xảy ra tranh chấp, vậy cũng đừng trách Tương Tác giám san nhà thành bình địa.
Vân Diệp cũng chẳng thèm làm gì khác, đang ở đất hoang cầm gỗ dựng đại môn. Không còn cách nào, cửa Hầu phủ cao bao nhiêu đã có quy định rõ ràng, trên cửa có bao nhiêu đinh đồng cũng vậy, khi người của Tương Tác giám thấy Vân Diệp đặt mấy đồng tiền không còn hiệu lực lên làm đinh đồng, thì tỏ rõ vẻ không thoải mái.
Tìm cho Hầu phủ ba mươi mẫu đất, không nhiều cũng không ít, người nào cũng phải tuân theo, đây là điển chế, ngay cả hoàng đế cũng rất khó để không tuân theo, bởi đây là cơ sở thống trị của hắn.
Diêm Lập Đức vui mừng chẳng được bao lâu, thì bên cạnh một tòa thân vương phủ đệ diện tích tới ba trăm mẫu cũng bắt đầu dựng lên. Lý Thái xây nhà trước giờ cũng không cần phải hỏi ý kiến người khác.
**********
Có một thư sinh họ Lưu, một ngày qua nơi đồng không mông quạnh thì gặp một tên cướp cầm đao chặn đường, thư sinh sợ quá cuống quít chạy trốn, không ngờ phía trước có một tảng đá lớn, trong cơn hoảng sợ thư sinh đã không kịp dừng lại mà lao thẳng vào. Nhưng không ngờ thư sinh lại không thấy đau đớn như tưởng tượng mà cả người lại rơi vào trong cự thạch, bên trong cự thạch bỗng có một cung điện, rồi một cung trang nữ tử hiện ra, tự giới thiệu mình là tiên nhân. Thư sinh họ Lưu cầu xin tiên tử cứu mạng, tiên tử liền đồng ý, vậy là thư sinh bèn ở lại trong tiên cung. Nhưng tên cướp cứ lùng sục xung quanh cự thạch không chịu rời, thư sinh không thoát đi được. Một lúc lâu sau thư sinh vẫn ở tiên cung, thư sinh lúc này cũng sinh lòng mến mộ tiên tử, vì vậy ở lại cung điện hơn hai năm thời gian của thần tiên.
Một ngày thư sinh chợt nhớ tới trong nhà còn lão phụ lão mẫu không ai hầu hạ, sợ rằng lúc này đã đổ bệnh, cho nên mới thỉnh tiên tử cho mình về hiếu kính một thời gian, sau đó nhất định sẽ trở lại. Tiên tử nói:
- Vốn định cùng ngươi hưởng tiên thọ, nhưng ngươi chưa trút được lòng trần, vậy đi thôi.
Lưu thư sinh ôm châu bảo ngọc thạch trở về nói với phụ mẫu tiên duyên của mình. Lão phụ, lão mẫu dù rất không muốn, nhưng cũng không thể không để Lưu thư sinh đi, cũng may còn có của cải để dưỡng lão.
Lưu thư sinh quay trở lại chỗ bạch thạch, gọi lớn hồi lâu vẫn không thấy tiên tử đi ra. Thư sinh bèn làm như lần trước lao vào bạch thạch...
Trước mặt Hàn Triệt hiện tại cũng có một khối cự thạch, toàn bộ màu trắng, chỉ có phía dưới năm màu, trên cự thạch có một hố nhỏ. Mỗi ngày trước lúc mặt trời mọc cái hố nhỏ này sẽ có một vũng nước trong, khi mặt trời lên là lúc nó ngấm vào trong đá, tất cả mọi người đều nói đó là ngọc tủy (mã não). Nhưng Hàn Triệt biết đó chẳng qua là do hơi nước lưu lại tạo thành vũng mà thôi. Để gột rửa nội tâm mình, hắn bị đẩy tới trong bạch thạch. Trong mắt người khác thì đói ăn bạch thạch, khát uống ngọc tủy, thật là một cuộc sống vô cùng tiêu dao của thần tiên.
Đầu óc trống rỗng, chỉ còn nghĩ tới thức ăn chỗ nào. Hàn Triệt không ăn được bạch thạch, hắn tuy có chút điên nhưng vẫn chưa tới mức cho rằng bản thân phải ăn đá mới sống được.
Vô số lần hắn đã thấy trưởng bối vào trong bạch thạch, sau rồi cũng chết đói trên giường ngọc, rồi bị người lôi xác đi như chó ném vào vách núi, bọn họ gọi đó là tàn thốn, còn thứ cần phải tôn kính đã theo mây trắng lên tới chín tầng trời, rồi từ đó đi đâu không biết.
Hàn Triệt vì đại chiến thua Vân Diệp, cho nên phải ở trong bạch thạch 49 ngày. Nếu như còn sống thì cho thấy cơ duyên của hắn chưa tới, cần phải tiếp tục tu hành. Nếu như chỉ còn lại tàn thốn, vậy thì cho thấy Hàn Triệt đã theo chân tiền bối đi về nơi xa nào đó.
Hàn Triệt không ngừng nhớ lại cảnh mình và Vân Diệp ăn sủi cảo, cảm giác đích thật là mĩ vị nhân gian. Người đói lả không còn lí trí, hắn nhặt một viên đá trắng trong mâm lên dùng sức cắn một cái, nhưng ngoại trừ cảm giác ê răng thì hắn chẳng còn cảm thấy gì.
Đống đá ăn thừa ở góc tường từ đâu mà có? Hàn Triệt ngẩng đầu nhìn đống đá trong góc tường rồi chậm rãi đi tới nhặt lên một viên, hắn muốn xem một chút đá này so với đá hắn vừa ăn có gì khác biệt. Hai viên đá chạm vào nhau phát ra tiếng côm cốp, chẳng có gì khác nhau, vì sao những viên đá này lại đầy dấu răng?
Nhiều năm mê muội khiến hắn cho rằng mình còn chưa đủ đói, hắn nghĩ chỉ có người cực đói mới có thể tạo ra kỳ tích. Thế nhưng đã bảy ngày trôi qua, Hàn Triệt cho là mình đã đói vô cùng, dù cho giờ có chuột chạy qua hắn cũng không chút do dự nhặt bỏ vào miệng, chỉ cần xoa dịu cái dạ dày lép kẹp đau đớn này.
Quả thật hắn đang đi tìm chuột, thế nhưng trong bạch thạch cung này kiến chuột không có, trùng, rắn không thể vào, ngay cả trên ngũ sắc thạch bên ngoài cũng không có vật sống.
Đến ngày thứ 10, Hàn Triệt nằm thẳng cẳng trên sàn nhà, gian nan liếm nước trong vũng. Hắn biết hắn sẽ chết, hắn từng gào thét, từng cầu xin, nhưng đại môn phía ngoài cho tới bây giờ chưa từng mở ra. Giờ đi ngủ hắn còn không biết mình còn có thể tỉnh lại hay không nữa.
Bạch nô tới, trong miệng cắn một gói lá sen. Chỉ cần nhìn dây buộc liền biết đây là do tự tay muội muội gói. Bạch nô ném gói lá sen, gói từ từ chạy trong đường thoát nước mà vào.
Đường thoát nước kia Hàn Triệt cũng từng thử qua, chỉ có điều không chui lọt. Thế nhưng xem ra bạch nô có thể, trong gói sen có hai cái đùi gà, bạch nô không ăn vụng thật là hiếm có.
Hàn Triệt không lập tức ăn ngay, mà cẩn thận kiểm tra lại một lượt, sau cùng mới xé nhỏ ăn từng miếng một, ngay cả xương hắn cũng lấy đá đập nát hết rồi ăn chứ đừng nói là lá sen bọc gà.
Sau khi ăn xong, hắn cảm thấy càng thêm đói. Hàn Triệt lại cười, đây mới thật sự là ảo giác, trước đây mỗi lần hắn ăn không nhiều cơm, một bữa chỉ cần một cái đùi gà đã thấy no, nhưng giờ hắn lại muốn ăn thêm, nhất định là ảo giác.
Số phận là thứ rất kì lạ, dường như không ai có thể khống chế được. Khi còn ở Nhạc Châu, Hàn Triệt từng hỏi qua Vân Diệp, kẻ mạnh liệu có thể khống chế vận mệnh của mình? Vân Diệp nói đó chỉ là lời vô nghĩa, số phận là cái gì, vận mệnh của y chính là bình an sống đến trăm tuổi, sau đó chết già trên giường. Cho nên số phận là thứ không gì không thể tiếp nhận, cứ thấy gì đúng là theo, quản cái khác làm gì.
Ăn xong tư duy cũng hồi lại, lý trí cũng phục hồi, không giống vừa rồi còn nghĩ làm sao để bắt được bạch nô, rồi ăn tươi nuốt sống sạch sẽ.
Không được, dù cho ngươi là lão tử của ta cũng không thể mặc ta chết đói. Ngày trước ta muốn giết ngươi, nhưng đó chẳng qua chỉ là một cái ý nghĩ. Nhưng giờ thì khác, giờ ta thực sự muốn giết ngươi, sống rụt đầu như rùa thì trường sinh bất lão cũng chẳng có ý nghĩa, giống như Vân Diệp sống đến trăm tuổi rồi chết già trên giường chẳng có gì khác biệt. Hàn Triệt bắt đầu phẫn nộ, chẳng thèm nghĩ đến đạo lý nào khác.
Biết bạch nô còn quay lại, cho nên Hàn Triệt liền lên kế hoạch. Một gia tộc lớn như vậy, lúc nào cũng đặt tâm tư vào việc tìm kiếm một nơi vô định và trường sinh bất lão, nhưng đời này qua đời khác, cái chết vẫn là kết thúc chẳng thể tránh khỏi.
Một tháng tĩnh dưỡng làm Hàn Triệt càng thêm giống tiên nhân. Tuy rằng ăn hơi nhiều lá sen, bụng dạ cũng lạnh từng hồi, nhưng Hàn Triệt vẫn đặt mấy tảng đá có dấu răng trong mâm của mình.
Khi đại môn mở cửa, Hàn Triệt cố nén cảm giác muốn chạy ào ra ngoài, hắn bình tĩnh sửa sang quần áo rồi mới nhấc chân ra cửa. Ra hẳn ngoài rồi hắn mới ngoảnh đầu lại nhìn bạch thạch cung, cảm giác mọi thứ cứ như giấc mơ.
Trong truyền thuyết mĩ lệ kia, thư sinh cùng đường vừa lao vào tảng đá thì có được cuộc sống mĩ lệ với mỹ nhân không gì sánh được, truyền thuyết đẹp như vậy sao lại không có phần của Hàn Triệt hắn? Hàn Triệt muốn hận, bởi thứ hắn gặp chỉ là đói và đói.
Thư sinh mặc dù đâm vào tảng đá, nhưng vừa mới chạm thì cửa đã mở nên lao xuyên qua, sau khi rơi vào trong liền bị ngất đi. Nữ tử trong tảng đá vô cùng tịch mịch, cho nên mới lừa dối giữ hắn lại ở với nhau hai năm, đến lúc chán ghét mới tìm cách đuổi thư sinh đi. Sau đó thư sinh quay lại, gọi không được nên mới làm như lần trước lao tới, nhưng lần này người ta không mở cửa, đầu đập vào đá thì sao mà sống.
Đây không phải là chuyện đùa, trong nhà Hàn Triệt có ghi chép. Hắn có thể chỉ rõ ràng chuyện đó xảy ra lúc nào, nhân vật chính là ai, người thư sinh kia vì sao bị đuổi giết. Có đôi khi thần tiên nhất định phải cho người bên ngoài biết sự tồn tại của mình, bằng không ai biết có thần tiên mà kính nể. Chẳng qua bây giờ những việc đó chẳng có quan hệ gì với Hàn Triệt, hắn phải xuống núi lần nữa để tìm lại vinh diệu của mình. Hắn là người đầu tiên ở trong bạch thạch ốc mà không chết, cho nên có tư cách kiêu ngạo.
Trên người Hàn Triệt chỉ có một bộ áo gai rất mỏng, chân mang giày vải, tay bám vào thành núi đi xuống. Hắn cố sức để mỗi bước đi của mình được bình ổn, để mỗi bước đi có được thi ý. Trên tiểu lộ quanh co đầy bụi gai, đi chưa được bao xa áo hắn đã bị gai đâm nát bươm.
Chân hắn cũng bị đâm chảy nhiều máu, tuy rất đau nhưng gương mặt Hàn Triệt vẫn mỉm cười, chỉ có như vậy hắn mới cảm thấy mình còn sống, bởi mừng rỡ, giác quan so với lúc thường cũng linh mẫn hơn nhiều.
Đối diện bụi gai có một lục y thiếu nữ đang đứng, ôm một con ly miêu trắng đang mỉm cười đi về phía hắn.
- Sao lại cứu ta? Đúng ra muội phải là người mong ta chết nhất mới đúng chứ?
- Đó là trước đây, hiện tại ta nhận ra có một ca ca cũng rất tốt. Ca ca người khác thương yêu muội tử, thương yêu đồ đệ, thương yêu nữ nhi, ta nhìn thấy mà ước ao, cho nên cũng muốn có một ca ca yêu thương ta. Ngươi ngoại trừ việc muốn cưới ta ra, thì thực ra vẫn là một ca ca hợp cách.
- Trước đây ta nói muội không tin, giờ ta lặp lại lần nữa, ta từ trước tới giờ chưa từng muốn lấy muội, dù muội đẹp hay xấu, ở trong mắt ta muội chính là muội muội của ta. Thần nhân đâu phải cái gì cũng làm được, ngươi xem xem, ca ca muội cũng thảm bại, cũng thiếu chút nữa bị chết đói. Tiểu muội à, không phải ta trách muội, nhưng muội không thể mang thứ khác tới cho ta sao? Một tháng liền ăn đùi gà, giờ hơi thở của ta cũng toàn mùi gà.
Hàn Triệt nhận ra hiện giờ tâm tình hắn rất nhẹ nhàng, khoác vai muội muội bước xuống núi rất tự nhiên, không có một chút thẹn thùng, cũng không có cảm giác không ổn. Đây là muội tử của ta, là thân muội tử mà thôi.
- Bên trong Bạch thạch điện không có tiên tử sao?
Muội muội ngẩng đầu nhìn khuôn mặt ca ca gần trong gang tấc, nhẹ nhàng hỏi.
- Chỉ toàn đá mà thôi, sau này đừng nên tin nữa, bạch thạch không thể ăn. Nhớ kỹ, sau này không nên đi vào, chờ ta nắm đại quyền, nếu như muội thích ca ca liền tặng Bạch thạch điện cho muội. Thật ra nếu bên trong trồng chút cây cỏ thì cũng không tệ.
- Huynh không nên gạt ta.
- Không gạt muội, Bạch thạch điện sau này sẽ là của muội. Giờ tốt nhất muội cứ sống như bình thường, thích nam nhân mà mình thích, trong nhà đã có ta, ta sẽ xử lý mọi chuyện đáng ghét, xử lý mọi tên đáng ghét, sẽ không để muội lo lắng.
Hàn Triệt nghe được tiếng cười thiếu nữ, hắn thề đây là lần đầu tiên hắn nghe được tiếng muội muội cười. Bất giác hắn mỉm cười theo, cảm thấy người trong sơn động phía xa kia cũng không còn quá đáng sợ nữa.
Đi tới cửa sơn động, Hàn Triệt liền kéo muội muội sang một sơn động, rồi dọc theo sơn động lớn nhất đi tới trước một vách đá, đáy vách đá quanh năm khói phủ dày đặc, nếu như tới gần, sẽ phát hiện trong đó có rất nhiều đốm lửa.
Đối với Hàn Triệt thì đây chính là địa ngục, thế nhưng đối với người ngồi ghế trên tảng đá mà nói, thì đây lại là thiên đường của hắn.
**********
- Ngươi trở lại rồi?
Hàn Triệt nghe những lời từ trong bóng tối truyền tới cơ hồ muốn nổi điên, mặc dù hắn chẳng còn hi vọng hão huyền về thân tình, nhưng nghe được những lời này hắn thật muốn tử chiến một trận.
- Muội muội ngươi là ta gọi về.
Người ngồi trên ghế nhỏ giọng xuống cười khẩy:
- Ngày thứ 9 đã về rồi.
- Ngươi muốn làm gì, nếu như ngươi cảm thấy ta đáng chết thì cứ để cho ta chết, đừng đùa giỡn muội muội. Kể từ khi ta biết chuyện tới nay, lúc nào ta cũng mong có một ngày ngươi chết trên ghế kia, hoặc là chết ở Thiếu lâm tự, tại sao ngươi không chết?
Hàn Triệt bước từng bước về phía ghế kia, hai tay nắm lại thành đấm, giọng nói bị dồn nén giống như cổ họng bị bóp vậy.
- Như ngươi, mong muốn bây giờ ta thực phải chết, Triệt nhi, ta 80 tuổi mới sinh ngươi, 83 tuổi sinh muội muội ngươi, khi đó răng ta mọc lại lần nữa, lông mày cũng biến thành đen, cơ thể tràn đầy sức sống, ta cứ nghĩ đã phản lão hoàn đồng rồi. Nào ngờ hết thảy vẫn là hư không, Triệt nhi, ta quả thật sắp chết, ngươi không nên quá vội, có lẽ chỉ ngày mai thôi.
Hàn Triệt nghe vậy lập tức khựng lại, đứng ở nơi đó nhỏ giọng hỏi:
- Thật lâu trước đây ta cứ nghĩ là ngươi không chết, nghĩ rằng cho dù là ta chết ngươi cũng sẽ không chết.
- Tin tưởng ta, nhi tử, trường sinh bất tử thật sự là chuyện cười lớn nhất thế gian. Ta đã thử qua vô số cách, [Âm kinh] ta đã thử qua, [Hoàng đế nội kinh] ta cũng thử qua, thậm chí ta còn thử dùng đan dược, kết quả nhận ra đó chỉ là tử lộ. Ta ẩn cư trong Thiếu lâm tự, thật ra chính là muốn xem Đạt Ma thật sự đã chết hay chưa. Bây giờ ta có thể nói cho ngươi biết, lão đã chết từ đời tám hoánh nào rồi, còn Đạt Ma chết rồi sống lại chẳng qua chỉ là một Hồ tăng, dáng dấp bọn họ không khác nhau mấy. Vốn đám Hồ tăng kia luôn muốn cho Đạt Ma còn sống, nhưng bị ta giết sạch, cho nên Đạt Ma chết. Giờ đến phiên ta, những đạo lý Đạt Ma nói kia ta không thèm để ý tới, những lời của tên lường gạt rất khó làm ta tin, cho nên đạo trường thọ thực ra cũng là dối gạt thế nhân mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.