Quyển 17 - Chương 1: Bồi dưỡng
Kiết Dữ 2
13/10/2014
Vân Diệp không ngờ người tới đón Đại Đế sẽ là Trương Lượng, lão đứng trên
Công Chúa dùng ống nhòm vừa xem Đại Đế chạy đến vừa khen không ngớt,
không còn chút gì giống tên trốn trong trướng khóc lóc xin tha ngày
trước. Một lần nữa Vân Diệp lại thấy được kiến thức của hai người lão
Trình và Hứa Kính Tông.
Mới đầu y còn cho rằng, những ngày còn lại của Trương Lượng nếu không trong tù thì cũng một mình trong nhà cô đơn. Vậy mà mới chỉ hơn một năm không gặp, người này đã biến thành đại thống lĩnh thủy sư Liêu Đông, ngang với chức vị của y. Đây cũng là Lý Nhị muốn vững vàng nắm giữ thuỷ quân trong tay hoàng gia chứ không giao quyền lực cho bộ binh.
Trương Lượng vừa đi vừa cười nói, vỗ vai Vân Diệp gọi huynh đệ thân thiết. Nhìn lão tóc bạc trắng, Vân Diệp không nghĩ rằng y có thể xưng huynh gọi đệ với lão.
- Lão đệ à, ngươi cũng biết Liêu Đông là nơi khổ sở, không bằng chúng ta nói với bệ hạ, để ngươi đến Liêu Đông chịu khổ, đổi cho lão ca đến Lĩnh Nam phát tài. Không gạt lão đệ, rương tài bảo ta đều đã chuẩn bị xong.
Trương Lượng nói rất chân thành, Vân Diệp biết lão nói thật, Cao Ly chiến sắp đến hồi thu quan, công diệt quốc ai cũng muốn, Trương Lượng tự thấy thiếu Vân gia một đại nhân tình, nên mới dùng cách này để trả lại, về phần phát tài chỉ là chuyện đùa mà thôi.
- Trương công, lão và Cao Ly có thâm cừu đại hận, nhiều nhi tử cua thái phu nhân đã chết trong tay người Cao Ly, thù này không trả ắt sau này khó ăn nói với tổ tông, tiểu đệ há có thể tranh công? Về phần phát tài cứ giao cho tiểu đệ là được, đều cùng thủy sư đi đâu mà thiệt.
Mắt Trương Lượng liền đỏ vằn lên, điều này Vân Diệp không ngờ được, xem ra thù diệt gia vẫn đang canh cánh trong lòng, không thể không xúc động.
Thấy trong phòng chỉ có mình và Vân Diệp, Trương Lượng bỗng nhiên quỳ xuống tự tát vào mặt một cái, ngăn Vân Diệp đang muốn đỡ lên, nói:
- Lão phu năm xưa bị mỡ heo chèn óc nên mới đánh chủ ý với đệ muội. Ân tình Vân gia cứu Trương gia đại nạn hồi sinh lão phu nhớ kỹ, ngày sau chắc chắn có hậu báo.
Nói xong đứng lên, mắt tuy còn đỏ nhưng tâm tình đã tốt lên nhiều, nắm tay Vân Diệp nói:
- Khi ở Liêu Đông, lão phu đói rét nơi tuyết địa không người để ý, Ngu hầu, Long Tương coi ta như chó lợn, không ngừng chửi rủa, đánh đập, cuộc sống lúc đó gian khổ như trâu ngựa không dễ nói vời người ngoài. May sao khi sức cùng lực kiệt, ta nhớ ra trong trướng bếp Liêu Đông nhà ngươi có mang theo một thùng mì sợi. Nếu như không phải mỗi lần đói quá có mì ăn, sợ rằng lão phu đã thành một đống xương lạnh, sao có ngày tro tàn lại cháy. Từ hôm nay trở đi, Trương Lượng nguyện làm mọi việc Vân hầu sai khiến, nếu có nửa câu dối trá sẽ bị vạn tiễn xuyên tâm.
Vân Diệp đỡ Trương Lượng lên ghế nói:
- Lợi ích đương nhiên như thế, nhưng chúng ta phải trung tâm với bệ hạ. Hiện Trương gia cần dưỡng sức, Vân gia cũng vậy. Chúng ta cứ thoải mái xem thế cục Trường An, không cần lo lắng. Vào thuỷ quân lợi ích chúng ta và bệ hạ liền thành một khối. Lão huynh cứ chờ xem, không bao lâu nữa khả năng chúng ta và hoàng gia Ngọc Sơn thư viện đều thành hải quân hoàng gia, chúng ta không còn quan hệ gì với Binh bộ nữa. Lão huynh đồn trú Đông Hải, ta khống chế Nam Hải, dốc sức vì hoàng gia, sau đó cứ cắm đầu phát tài là được.
Trương Lượng cười mà ứa nước mắt, vỗ bàn nói:
- Chí phải, sao đạo lý như vậy mà lão phu trước giờ không ngộ. Chức vị hai ta giờ không cao không thấp, một chức vụ thoát khỏi tranh đua triều dã. Chỉ cần diệt Cao Ly, lão phu sẽ làm rùa rụt cổ, không màng gì nữa, ha ha.
Trương Cử Nhân - con trai Trương Lượng và Lưu Tiến Bảo đứng ngoài cứ lúc lúc lại nghe thấy tiếng cười truyền ra, nên dù không biết hai vị đại soái nói cụ thể thế nào nhưng biết nhất định là chuyện tốt.
- Lưu huynh, huynh biết vì sao Đại Đế chỉ cho tân quan lên không? Tòa cự thuyền này là kỳ hạm của thủy sư Liêu Đông, sao phụ soái của đệ không lên? Tiểu đệ rất muốn lên xem một chút.
- Không được, ta nghe Hầu gia nói trước khi bệ hạ lên, thì công tượng có thể lên, tướng sĩ có thể lên, thủy thủ có thể lên, chỉ có huân quý như hai nhà chúng ta là không thể lên. Chỉ có chờ bệ hạ kiểm duyệt xong ở Vân Mộng Trạch rồi giao cho thủy sư Liêu Đông, đến lúc đó đệ muốn xem thế nào cũng được.
Trương Cử Nhân còn muốn hỏi tiếp thì đã thấy Trương Lượng từ biệt Vân Diệp về thuyền. Gia quyến Vân gia ở trên Công Chúa không có phương tiện di chuyển xa, nhưng hai phụ tử Trương Lượng không hổ là người sống trên sông nước, dây thừng được kéo giữa hai thuyền, hai phụ tử bám dây trượt về thuyền chẳng thèm để ý đến sóng gió nổi lên bên dưới.
Lý Thái tưởng mình đã chết, đau đầu không ngừng lăn lộn trên giường, cơ thiếp thu ở Lĩnh Nam vây quanh liên tục hô hoán, rất sợ Vương gia có mệnh hệ gì.
- Điện hạ, mạch tượng của ngài rất bình ổn, không giống bị bệnh. Tuy mạch hơi nhanh một chút, nhưng đó là do ngài vừa chơi đùa, tiêu hao thể lực mà ra, chỉ cần trấn tĩnh lại là được.
- Lão đạo sĩ nói quá vô lý, Vương gia đã đau đầu thế này mà ngươi còn châm chọc. Người đâu, lôi ra ngoài quất 20 trượng.
Muội tử Thái Châu nữ ỷ được sủng ái, đòi xử trí lão đạo sĩ lôi thôi này.
Lý Thái liền tát bốp vào mặt nàng, cắn răng nói với Tôn Tư Mạc:
- Ngài đừng để ý loại vô tri này, ta cũng biết mình không bệnh, đây là tâm bệnh, vì sao lại khó chịu như vậy?
Tôn Tư Mạc dường như không nghe thấy nữ nhân kia nói nhảm, cười với Lý Thái:
- Đây là tâm bệnh, trước đây lão đạo sĩ đã làm một thực nghiệm, bịt kín hai mắt một người, nói cho hắn biết đang có lửa đốt ngón tay hắn, thực ra chỉ lấy than hun tay hắn mà thôi, có nóng rát nhưng không bị thương. Một lúc thì dừng lại, mở bịt mắt và nói cho hắn biết thực ra đốt thế nào. Kết quả ngón tay hắn không ngờ lại có dấu hiệu bị bỏng, lão đạo đối với việc này nghĩ mãi mà không ra. Tâm bệnh có trăm ngàn nguyên nhân khó có thể phỏng đoán. Lão đạo tu hành không đủ không giải được, chỉ có dựa vào chính bản thân ngài đã khống chế mà thôi.
- Không được, ta không chịu nổi. Thuyền vào Trường Giang ta sẽ rời thuyền, dù cưỡi ngựa đến Nhạc Châu cũng không muốn chịu đựng nữa.
Chờ Tôn Tư Mạc đi rồi, Lý Thái bảo tiểu thiếp vừa bị đánh đi lấy cho mình dây lưng, rồi quấn chặt lên đầu mới cảm thấy bớt khó chịu.
Mẫu thân bị đánh, nhi tử Lý Hân mới hơn 1 tuổi liền bò đến bên Lý Thái, lấy tay mập mạp lần lên mặt phụ thân, Lý Thái há mồm cắn tay nhi tử, sau đó hai phụ tử đùa đến quên trời đất.
Đến lúc hài tử ngủ, Lý Thái trừng mắt nhìn Thái Châu nữ Ánh Hà, có nén sự khó chịu nói:
- Khi ta không khỏe thì đừng mang hài tử tới, nếu như ta phát cuồng sẽ làm bị thương nó. Với Tôn tiên sinh thì dù là phụ hoàng cũng lễ ngộ có thừa, hôm nay ngươi sai lầm, nể mặt mũi Hân nhi ta sẽ không xử phạt ngươi, sau này chớ tái diễn, cho dù là thuộc hạ của ta cũng không phải người ngươi tùy ý xử phạt. Lui đi.
Thái Châu nữ Ánh Hà vội quỳ xuống thi lễ rồi lui ra.
Lý Thái càng lúc càng thấy đau đầu, chỉ muốn đập nát đồ trong khoang. Mới tiện tay với lấy một thứ thì đã nghe thấy tiếng khóc hài tử như mèo kêu một to, một nhỏ từ khoang bên cạnh.
Lý Thái lảo đảo chạy sang, thấp giọng hỏi Hi Mạt Đế Á:
- Sao Huy nhi và Tiểu Tước lại cùng khóc vậy? Không khỏe ở đâu để ta gọi Tôn tiên sinh.
Mới đầu y còn cho rằng, những ngày còn lại của Trương Lượng nếu không trong tù thì cũng một mình trong nhà cô đơn. Vậy mà mới chỉ hơn một năm không gặp, người này đã biến thành đại thống lĩnh thủy sư Liêu Đông, ngang với chức vị của y. Đây cũng là Lý Nhị muốn vững vàng nắm giữ thuỷ quân trong tay hoàng gia chứ không giao quyền lực cho bộ binh.
Trương Lượng vừa đi vừa cười nói, vỗ vai Vân Diệp gọi huynh đệ thân thiết. Nhìn lão tóc bạc trắng, Vân Diệp không nghĩ rằng y có thể xưng huynh gọi đệ với lão.
- Lão đệ à, ngươi cũng biết Liêu Đông là nơi khổ sở, không bằng chúng ta nói với bệ hạ, để ngươi đến Liêu Đông chịu khổ, đổi cho lão ca đến Lĩnh Nam phát tài. Không gạt lão đệ, rương tài bảo ta đều đã chuẩn bị xong.
Trương Lượng nói rất chân thành, Vân Diệp biết lão nói thật, Cao Ly chiến sắp đến hồi thu quan, công diệt quốc ai cũng muốn, Trương Lượng tự thấy thiếu Vân gia một đại nhân tình, nên mới dùng cách này để trả lại, về phần phát tài chỉ là chuyện đùa mà thôi.
- Trương công, lão và Cao Ly có thâm cừu đại hận, nhiều nhi tử cua thái phu nhân đã chết trong tay người Cao Ly, thù này không trả ắt sau này khó ăn nói với tổ tông, tiểu đệ há có thể tranh công? Về phần phát tài cứ giao cho tiểu đệ là được, đều cùng thủy sư đi đâu mà thiệt.
Mắt Trương Lượng liền đỏ vằn lên, điều này Vân Diệp không ngờ được, xem ra thù diệt gia vẫn đang canh cánh trong lòng, không thể không xúc động.
Thấy trong phòng chỉ có mình và Vân Diệp, Trương Lượng bỗng nhiên quỳ xuống tự tát vào mặt một cái, ngăn Vân Diệp đang muốn đỡ lên, nói:
- Lão phu năm xưa bị mỡ heo chèn óc nên mới đánh chủ ý với đệ muội. Ân tình Vân gia cứu Trương gia đại nạn hồi sinh lão phu nhớ kỹ, ngày sau chắc chắn có hậu báo.
Nói xong đứng lên, mắt tuy còn đỏ nhưng tâm tình đã tốt lên nhiều, nắm tay Vân Diệp nói:
- Khi ở Liêu Đông, lão phu đói rét nơi tuyết địa không người để ý, Ngu hầu, Long Tương coi ta như chó lợn, không ngừng chửi rủa, đánh đập, cuộc sống lúc đó gian khổ như trâu ngựa không dễ nói vời người ngoài. May sao khi sức cùng lực kiệt, ta nhớ ra trong trướng bếp Liêu Đông nhà ngươi có mang theo một thùng mì sợi. Nếu như không phải mỗi lần đói quá có mì ăn, sợ rằng lão phu đã thành một đống xương lạnh, sao có ngày tro tàn lại cháy. Từ hôm nay trở đi, Trương Lượng nguyện làm mọi việc Vân hầu sai khiến, nếu có nửa câu dối trá sẽ bị vạn tiễn xuyên tâm.
Vân Diệp đỡ Trương Lượng lên ghế nói:
- Lợi ích đương nhiên như thế, nhưng chúng ta phải trung tâm với bệ hạ. Hiện Trương gia cần dưỡng sức, Vân gia cũng vậy. Chúng ta cứ thoải mái xem thế cục Trường An, không cần lo lắng. Vào thuỷ quân lợi ích chúng ta và bệ hạ liền thành một khối. Lão huynh cứ chờ xem, không bao lâu nữa khả năng chúng ta và hoàng gia Ngọc Sơn thư viện đều thành hải quân hoàng gia, chúng ta không còn quan hệ gì với Binh bộ nữa. Lão huynh đồn trú Đông Hải, ta khống chế Nam Hải, dốc sức vì hoàng gia, sau đó cứ cắm đầu phát tài là được.
Trương Lượng cười mà ứa nước mắt, vỗ bàn nói:
- Chí phải, sao đạo lý như vậy mà lão phu trước giờ không ngộ. Chức vị hai ta giờ không cao không thấp, một chức vụ thoát khỏi tranh đua triều dã. Chỉ cần diệt Cao Ly, lão phu sẽ làm rùa rụt cổ, không màng gì nữa, ha ha.
Trương Cử Nhân - con trai Trương Lượng và Lưu Tiến Bảo đứng ngoài cứ lúc lúc lại nghe thấy tiếng cười truyền ra, nên dù không biết hai vị đại soái nói cụ thể thế nào nhưng biết nhất định là chuyện tốt.
- Lưu huynh, huynh biết vì sao Đại Đế chỉ cho tân quan lên không? Tòa cự thuyền này là kỳ hạm của thủy sư Liêu Đông, sao phụ soái của đệ không lên? Tiểu đệ rất muốn lên xem một chút.
- Không được, ta nghe Hầu gia nói trước khi bệ hạ lên, thì công tượng có thể lên, tướng sĩ có thể lên, thủy thủ có thể lên, chỉ có huân quý như hai nhà chúng ta là không thể lên. Chỉ có chờ bệ hạ kiểm duyệt xong ở Vân Mộng Trạch rồi giao cho thủy sư Liêu Đông, đến lúc đó đệ muốn xem thế nào cũng được.
Trương Cử Nhân còn muốn hỏi tiếp thì đã thấy Trương Lượng từ biệt Vân Diệp về thuyền. Gia quyến Vân gia ở trên Công Chúa không có phương tiện di chuyển xa, nhưng hai phụ tử Trương Lượng không hổ là người sống trên sông nước, dây thừng được kéo giữa hai thuyền, hai phụ tử bám dây trượt về thuyền chẳng thèm để ý đến sóng gió nổi lên bên dưới.
Lý Thái tưởng mình đã chết, đau đầu không ngừng lăn lộn trên giường, cơ thiếp thu ở Lĩnh Nam vây quanh liên tục hô hoán, rất sợ Vương gia có mệnh hệ gì.
- Điện hạ, mạch tượng của ngài rất bình ổn, không giống bị bệnh. Tuy mạch hơi nhanh một chút, nhưng đó là do ngài vừa chơi đùa, tiêu hao thể lực mà ra, chỉ cần trấn tĩnh lại là được.
- Lão đạo sĩ nói quá vô lý, Vương gia đã đau đầu thế này mà ngươi còn châm chọc. Người đâu, lôi ra ngoài quất 20 trượng.
Muội tử Thái Châu nữ ỷ được sủng ái, đòi xử trí lão đạo sĩ lôi thôi này.
Lý Thái liền tát bốp vào mặt nàng, cắn răng nói với Tôn Tư Mạc:
- Ngài đừng để ý loại vô tri này, ta cũng biết mình không bệnh, đây là tâm bệnh, vì sao lại khó chịu như vậy?
Tôn Tư Mạc dường như không nghe thấy nữ nhân kia nói nhảm, cười với Lý Thái:
- Đây là tâm bệnh, trước đây lão đạo sĩ đã làm một thực nghiệm, bịt kín hai mắt một người, nói cho hắn biết đang có lửa đốt ngón tay hắn, thực ra chỉ lấy than hun tay hắn mà thôi, có nóng rát nhưng không bị thương. Một lúc thì dừng lại, mở bịt mắt và nói cho hắn biết thực ra đốt thế nào. Kết quả ngón tay hắn không ngờ lại có dấu hiệu bị bỏng, lão đạo đối với việc này nghĩ mãi mà không ra. Tâm bệnh có trăm ngàn nguyên nhân khó có thể phỏng đoán. Lão đạo tu hành không đủ không giải được, chỉ có dựa vào chính bản thân ngài đã khống chế mà thôi.
- Không được, ta không chịu nổi. Thuyền vào Trường Giang ta sẽ rời thuyền, dù cưỡi ngựa đến Nhạc Châu cũng không muốn chịu đựng nữa.
Chờ Tôn Tư Mạc đi rồi, Lý Thái bảo tiểu thiếp vừa bị đánh đi lấy cho mình dây lưng, rồi quấn chặt lên đầu mới cảm thấy bớt khó chịu.
Mẫu thân bị đánh, nhi tử Lý Hân mới hơn 1 tuổi liền bò đến bên Lý Thái, lấy tay mập mạp lần lên mặt phụ thân, Lý Thái há mồm cắn tay nhi tử, sau đó hai phụ tử đùa đến quên trời đất.
Đến lúc hài tử ngủ, Lý Thái trừng mắt nhìn Thái Châu nữ Ánh Hà, có nén sự khó chịu nói:
- Khi ta không khỏe thì đừng mang hài tử tới, nếu như ta phát cuồng sẽ làm bị thương nó. Với Tôn tiên sinh thì dù là phụ hoàng cũng lễ ngộ có thừa, hôm nay ngươi sai lầm, nể mặt mũi Hân nhi ta sẽ không xử phạt ngươi, sau này chớ tái diễn, cho dù là thuộc hạ của ta cũng không phải người ngươi tùy ý xử phạt. Lui đi.
Thái Châu nữ Ánh Hà vội quỳ xuống thi lễ rồi lui ra.
Lý Thái càng lúc càng thấy đau đầu, chỉ muốn đập nát đồ trong khoang. Mới tiện tay với lấy một thứ thì đã nghe thấy tiếng khóc hài tử như mèo kêu một to, một nhỏ từ khoang bên cạnh.
Lý Thái lảo đảo chạy sang, thấp giọng hỏi Hi Mạt Đế Á:
- Sao Huy nhi và Tiểu Tước lại cùng khóc vậy? Không khỏe ở đâu để ta gọi Tôn tiên sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.