Quyển 21 - Chương 6: Cách mạng
Kiết Dữ 2
05/11/2014
Bột mì lên men còn cần thời gian nữa là tâm tình con người, hiện giờ một lòng muốn phát tài đều là một số bộ lạc nhỏ, thực sự không sống nổi nữa rồi, đại quân rúc ở chỗ nhỏ tẹo, bò dê đã ăn hết cỏ, muốn kiếm mục trường khác cũng không có khả năng, thấy đã tới mùa tăng cân, bò dê lại sụt cân, lòng mục dân như có lửa đốt.
Nam nhân đi đánh trận cả rồi, sắp diệt được toàn bộ người Đường, nhưng người đằng sau chẳng vui vẻ chút nào, người Đường không phải là bộ lạc nhỏ mà giết hai vạn liền không gượng dậy được, nói không chừng sẽ có mười, hai mươi vạn người tới báo thù.
- Kẻ tin thần vương sẽ được cứu.
Một hán tử áo trắng cầm tượng thần vương, thành kính đi qua đường phố, cứ đi mười tiếng hô một câu, thấy người đói lả đi lặng lẽ để xuống một cái bánh, tiếp tục hô.
Những người ăn bánh xong cho chút sức khỏe liền miễn cưỡng đứng dậy, theo người áo trắng ra ngoài thành, sứ giả thần vương không quan tâm là nam hay nữ, già hay trẻ, vẫn cứ giữ bước tiến ban đầu, mười bước hô một câu. Chỉ có điều mới đầu có một mình hô, về sau là mấy người, dần dần cả đội ngũ đồng thanh:
- Kẻ tin thần vương sẽ được cứu.
Trưởng lão nhìn thấy cảnh này nước mắt giàn dụa, Hàn Triệt đang đâm đao vào tim ông ta, không thể để hắn làm thế nữa, nếu không sớm muộn thành Toái Diệp cũng bị vét sạch.
Đát La Tư và A Lạp Mộc Đồ bị đại quân phong tỏa, tình hình nơi đó còn tệ hơn, ở đây ít nhất còn có thể đi bắt hạn thát, dê hoặc sói hoang làm thức ăn, hai thành trì kia không thuận tiện như vậy, quân luật luôn vô tình.
Nước mắt chảy ra mau chóng bị gió nóng sa mạc thổi khô, Hạ Lỗ ít tuổi chưa hiểu Hàn Triệt làm thế ác độc thế nào, chỉ đơn thuần thấy tộc nhân có cái ăn mà vui mừng.
Bác Mã đấm lên bàn, bộ tộc đã dốc toàn lực trở giúp rồi, đại trưởng lão mỗi ngày chỉ ăn một bữa, Hạ Lỗ tham ăn hiện giờ chỉ có một cái bánh khô.
- Trưởng lão, để ta đi, chỉ lần này thôi, nếu không chúng ta không còn đường sống nữa.
Bác Mã quỳ xuống, hắn muốn dẫn thủ hạ đi cướp nước Toa Sách một lần:
- Bác Mã, ngươi là anh hùng người Đột Quyết, đừng tùy tiện quỳ xuống, thanh danh anh hùng không cho phép vấy bẩn, ngươi là chỗ dựa cuối của chúng ta, nếu đã tới thời điểm lấy thanh danh đổi lương thực, vậy để ta đi, ta già rồi, danh tiếng thối một chút cũng không sao.
Hạ Lỗ lớn tiếng nói:
- Trưởng lão, để ta đi, ta là trẻ con, sẽ không ai để ý, cứ nói là ta đói quá dẫn thị vệ đi kiếm cái ăn.
- Vớ vẩn.
Giọng trưởng lão trở nên nghiêm khắc, ấn vai Hạ Lỗ:
- Tương lai ngươi sẽ thành vương của người Đột Quyết, hiện tất cả mọi thứ bọn ta làm là vì ngươi có thể thành linh hồn của lang kỳ. Ta, thậm chí Bác Mã đều có thể hi sinh, chỉ ngươi không được! Chuẩn bị quân đội cho ta, ta tới xin quốc vương Toa Sách ít lương thực.
- Trưởng lão, tấm lòng hiền từ của ngài không hoàn thành được nhiệm vụ này đâu, để Bác Mã đi, hiện nước Toa Sách đã tứ bề khói lửa, đòi lương thực trong miệng chúng rất khó.
Bác Mã nói xong nhảy lên chiến mã tới quân doanh, Đại trưởng lão thở dài:
- Thực ra cách tốt nhất là tới Tiểu Bột Luật đánh An Cát, nhưng lương thực của chúng ta không đủ cầm cự tới đó, đành đòi nước Toa Sách.
- Chỉ cần có đủ lương thực hành quân, chúng ta lập tức đi thảo phạt An Cát, đại bộ phận bộ hạ của An Cát là người Đột Quyết, tin rằng chúng ta sẽ nhanh chóng đánh bại nàng. Như thế chúng ta có lương thực ở Tiểu Bột Luật, bò dê cũng có cỏ ăn, chúng ta ở đó đợi chiến tranh kết thúc, dù thắng hay thua, chúng ta đều bình an vô sự lớn mạnh.
Hạ Lỗ biết trưởng lão nói đúng, nhưng lòng hắn không hề muốn gặp An Cát trên chiến trường.
Hiện giờ ưu sầu của Tiểu Miêu là ngực mình không to lên, ưu sầu của Lưu Phương là làm sao đem chiến hỏa lan tới Đại Thực, Đơn Ưng đang nghiên cứu mối liên hệ giữ trường sinh và thần quang.
Mạc A Tư đang theo luyện quân đội, phương trận cực kỳ uy nghiêm, đoản kiếm, mũ trụ, thuẫn bài, đó là trang bị tiêu chuẩn trong quân, sau lưng mỗi người cắm năm mũi lao để đối phó với kỵ binh.
Tiết Tây Tư đang huấn luyện kỵ binh, hắn không quá coi trọng tính cơ động, càng coi trọng tính đột phá và bền bỉ, nên kỵ binh đều trang bị trọng giáp.
Cẩu Tử dường như đời này có duyên với thám báo, là thủ lĩnh thám báo trong quân, hắn gần như không ở trong quân doanh, suốt ngày đi khắp nơi tìm kiếm tuyến đường thích hợp cho đại quân đột kích.
Khác Trác và A Ba Tư biến thành hảo hữu, cả hai một đông một tên uy hiếp bắt chẹt, quý tộc Tiểu Bột Luật bị họ vơ vét sạch, khẩu hiệu của thiên sứ quân biến thành " Chúng ta chiến đấu vì người nghèo!", thế là Tiểu Bột Luật nhanh chóng yên tĩnh lại. Người nghèo nhận được đất đai và bò dê của nhà giàu, trong tích tắc bộc phát nhiệt tình cực lớn.
Là người được lợi, bọn họ tự phát bảo vệ tài phú của mình, không ai hiểu đất đai và bò dê quý giá thế nào hơn họ, đáng để bản thân lấy mạng bảo vệ.
Từ lâu Lưu Phương được nghe Vân Diệp nói tới "cách mạng", mới đầu không hiểu, ông ta không tin lắm, sau khi nghiên cứu tỉ mỉ hai chữ này liền run rẩy, Đại Đường không cần cách mạng, vì thứ này là tổng hợp của thiên tai, binh họa cùng tiền bạc.
Thứ mới sinh ra luôn phải thí nghiệm ở nơi khác, nghe Vân Diệp nói cái thứ các mạng này rất có tính truyền nhiễm, nên tiến hành ở Tiểu Bột Luật, Lưu Phương không đem toàn bộ thủ đoạn cách mạng ra, chỉ muốn nghiệm chứng uy lực của nó.
Tiểu Bột Luật bình tĩnh làm Lưu Phương sởn gai ốc, chẳng qua chỉ ước định với người dân sau này sẽ không còn quý tộc nữa, chỉ có thiên sứ thiện lương mặc khải giáp thống trị Tiểu Bột Luật đã làm bọn họ quên đi thù hận, cam tâm làm mèo con.
Lưu Phương biết đây chỉ là hiện tượng giả, chỉ cần có con người, cuộc sống yên bình sớm muộn sẽ bị phá vỡ, giai cấp mới xuất hiện sẽ bị giai cấp cũ cắn trả, qua vài lần, chẳng cần kẻ địch xâm nhập, đoán chừng Tiểu Bột Luật chẳng còn mấy người.
Mình truyền bá văn hóa cách mạng, Hàn Triệt truyền bá văn hóa tôn giáo cực kỳ ích kỷ, ngay Hi Đồng cũng ra sức truyền bá văn hóa cường đạo, thêm vào đủ loại tôn giáo văn hóa cũ, Lưu Phương không thấy mảnh đất này còn hi vọng gì nữa.
Sau này Đại Đường tuyệt đối không cần mảnh đất này, cho không cũng không cần, nơi này sẽ thành gốc gác của mọi tai họa, nguồn của mọi hỗn loạn, giữ nó không khác gì ôm thùng thuốc nổ.
Thành Toái Diệp có tin tức tốt truyền tới, Bác Mã dẫn năm nghìn quân càn quét phía đông giàu có của nước Toa Sách, hiện đang giao chiến kịch liệt.
Lưu Phương lần nữa gọi hết mọi người tới, chỉ sông Sa Thủy:
- Qua con sông này chúng ta sẽ vào nước Kiện Đà La, quân đội họ đang thủ vệ bên sông Thiên Lam đề phòng chúng ta, muốn đột phá không dễ, giờ thời cơ đã tới, lão phu dám nói một khi Hạ Lỗ có lương thực bổ xung sẽ nhào tới chúng ta, quân chúng ta đại bộ phận là người Đột Quyết, điểm này rất tệ, một khi hai quân va chạm nhau, rất có khả năng quân đội của chúng ta sẽ tan rã.
Đơn Ưng mất kiên nhẫn nói:
- Chúng ta không cần quốc gia này, vậy đi tiếp, theo Huyền Trang đại sư nói chiến lực người Thiên Trúc rất kém, từ có chuyện hai mươi tên cường đạo chiếm cả tòa thành, đánh bại chúng không khó gì. Cùng lắm ta và Tiểu Miêu xung trận, đánh tan bọn chúng, ta chán mảnh đất này lắm rồi.
Gần đây nghiên cứu của hắn không có chút đột phá nào, đang lúc bực bội.
- Chủ nhân, Thiên Trúc rất giàu có.
A Ba Tư nói xen vào:
Nam nhân đi đánh trận cả rồi, sắp diệt được toàn bộ người Đường, nhưng người đằng sau chẳng vui vẻ chút nào, người Đường không phải là bộ lạc nhỏ mà giết hai vạn liền không gượng dậy được, nói không chừng sẽ có mười, hai mươi vạn người tới báo thù.
- Kẻ tin thần vương sẽ được cứu.
Một hán tử áo trắng cầm tượng thần vương, thành kính đi qua đường phố, cứ đi mười tiếng hô một câu, thấy người đói lả đi lặng lẽ để xuống một cái bánh, tiếp tục hô.
Những người ăn bánh xong cho chút sức khỏe liền miễn cưỡng đứng dậy, theo người áo trắng ra ngoài thành, sứ giả thần vương không quan tâm là nam hay nữ, già hay trẻ, vẫn cứ giữ bước tiến ban đầu, mười bước hô một câu. Chỉ có điều mới đầu có một mình hô, về sau là mấy người, dần dần cả đội ngũ đồng thanh:
- Kẻ tin thần vương sẽ được cứu.
Trưởng lão nhìn thấy cảnh này nước mắt giàn dụa, Hàn Triệt đang đâm đao vào tim ông ta, không thể để hắn làm thế nữa, nếu không sớm muộn thành Toái Diệp cũng bị vét sạch.
Đát La Tư và A Lạp Mộc Đồ bị đại quân phong tỏa, tình hình nơi đó còn tệ hơn, ở đây ít nhất còn có thể đi bắt hạn thát, dê hoặc sói hoang làm thức ăn, hai thành trì kia không thuận tiện như vậy, quân luật luôn vô tình.
Nước mắt chảy ra mau chóng bị gió nóng sa mạc thổi khô, Hạ Lỗ ít tuổi chưa hiểu Hàn Triệt làm thế ác độc thế nào, chỉ đơn thuần thấy tộc nhân có cái ăn mà vui mừng.
Bác Mã đấm lên bàn, bộ tộc đã dốc toàn lực trở giúp rồi, đại trưởng lão mỗi ngày chỉ ăn một bữa, Hạ Lỗ tham ăn hiện giờ chỉ có một cái bánh khô.
- Trưởng lão, để ta đi, chỉ lần này thôi, nếu không chúng ta không còn đường sống nữa.
Bác Mã quỳ xuống, hắn muốn dẫn thủ hạ đi cướp nước Toa Sách một lần:
- Bác Mã, ngươi là anh hùng người Đột Quyết, đừng tùy tiện quỳ xuống, thanh danh anh hùng không cho phép vấy bẩn, ngươi là chỗ dựa cuối của chúng ta, nếu đã tới thời điểm lấy thanh danh đổi lương thực, vậy để ta đi, ta già rồi, danh tiếng thối một chút cũng không sao.
Hạ Lỗ lớn tiếng nói:
- Trưởng lão, để ta đi, ta là trẻ con, sẽ không ai để ý, cứ nói là ta đói quá dẫn thị vệ đi kiếm cái ăn.
- Vớ vẩn.
Giọng trưởng lão trở nên nghiêm khắc, ấn vai Hạ Lỗ:
- Tương lai ngươi sẽ thành vương của người Đột Quyết, hiện tất cả mọi thứ bọn ta làm là vì ngươi có thể thành linh hồn của lang kỳ. Ta, thậm chí Bác Mã đều có thể hi sinh, chỉ ngươi không được! Chuẩn bị quân đội cho ta, ta tới xin quốc vương Toa Sách ít lương thực.
- Trưởng lão, tấm lòng hiền từ của ngài không hoàn thành được nhiệm vụ này đâu, để Bác Mã đi, hiện nước Toa Sách đã tứ bề khói lửa, đòi lương thực trong miệng chúng rất khó.
Bác Mã nói xong nhảy lên chiến mã tới quân doanh, Đại trưởng lão thở dài:
- Thực ra cách tốt nhất là tới Tiểu Bột Luật đánh An Cát, nhưng lương thực của chúng ta không đủ cầm cự tới đó, đành đòi nước Toa Sách.
- Chỉ cần có đủ lương thực hành quân, chúng ta lập tức đi thảo phạt An Cát, đại bộ phận bộ hạ của An Cát là người Đột Quyết, tin rằng chúng ta sẽ nhanh chóng đánh bại nàng. Như thế chúng ta có lương thực ở Tiểu Bột Luật, bò dê cũng có cỏ ăn, chúng ta ở đó đợi chiến tranh kết thúc, dù thắng hay thua, chúng ta đều bình an vô sự lớn mạnh.
Hạ Lỗ biết trưởng lão nói đúng, nhưng lòng hắn không hề muốn gặp An Cát trên chiến trường.
Hiện giờ ưu sầu của Tiểu Miêu là ngực mình không to lên, ưu sầu của Lưu Phương là làm sao đem chiến hỏa lan tới Đại Thực, Đơn Ưng đang nghiên cứu mối liên hệ giữ trường sinh và thần quang.
Mạc A Tư đang theo luyện quân đội, phương trận cực kỳ uy nghiêm, đoản kiếm, mũ trụ, thuẫn bài, đó là trang bị tiêu chuẩn trong quân, sau lưng mỗi người cắm năm mũi lao để đối phó với kỵ binh.
Tiết Tây Tư đang huấn luyện kỵ binh, hắn không quá coi trọng tính cơ động, càng coi trọng tính đột phá và bền bỉ, nên kỵ binh đều trang bị trọng giáp.
Cẩu Tử dường như đời này có duyên với thám báo, là thủ lĩnh thám báo trong quân, hắn gần như không ở trong quân doanh, suốt ngày đi khắp nơi tìm kiếm tuyến đường thích hợp cho đại quân đột kích.
Khác Trác và A Ba Tư biến thành hảo hữu, cả hai một đông một tên uy hiếp bắt chẹt, quý tộc Tiểu Bột Luật bị họ vơ vét sạch, khẩu hiệu của thiên sứ quân biến thành " Chúng ta chiến đấu vì người nghèo!", thế là Tiểu Bột Luật nhanh chóng yên tĩnh lại. Người nghèo nhận được đất đai và bò dê của nhà giàu, trong tích tắc bộc phát nhiệt tình cực lớn.
Là người được lợi, bọn họ tự phát bảo vệ tài phú của mình, không ai hiểu đất đai và bò dê quý giá thế nào hơn họ, đáng để bản thân lấy mạng bảo vệ.
Từ lâu Lưu Phương được nghe Vân Diệp nói tới "cách mạng", mới đầu không hiểu, ông ta không tin lắm, sau khi nghiên cứu tỉ mỉ hai chữ này liền run rẩy, Đại Đường không cần cách mạng, vì thứ này là tổng hợp của thiên tai, binh họa cùng tiền bạc.
Thứ mới sinh ra luôn phải thí nghiệm ở nơi khác, nghe Vân Diệp nói cái thứ các mạng này rất có tính truyền nhiễm, nên tiến hành ở Tiểu Bột Luật, Lưu Phương không đem toàn bộ thủ đoạn cách mạng ra, chỉ muốn nghiệm chứng uy lực của nó.
Tiểu Bột Luật bình tĩnh làm Lưu Phương sởn gai ốc, chẳng qua chỉ ước định với người dân sau này sẽ không còn quý tộc nữa, chỉ có thiên sứ thiện lương mặc khải giáp thống trị Tiểu Bột Luật đã làm bọn họ quên đi thù hận, cam tâm làm mèo con.
Lưu Phương biết đây chỉ là hiện tượng giả, chỉ cần có con người, cuộc sống yên bình sớm muộn sẽ bị phá vỡ, giai cấp mới xuất hiện sẽ bị giai cấp cũ cắn trả, qua vài lần, chẳng cần kẻ địch xâm nhập, đoán chừng Tiểu Bột Luật chẳng còn mấy người.
Mình truyền bá văn hóa cách mạng, Hàn Triệt truyền bá văn hóa tôn giáo cực kỳ ích kỷ, ngay Hi Đồng cũng ra sức truyền bá văn hóa cường đạo, thêm vào đủ loại tôn giáo văn hóa cũ, Lưu Phương không thấy mảnh đất này còn hi vọng gì nữa.
Sau này Đại Đường tuyệt đối không cần mảnh đất này, cho không cũng không cần, nơi này sẽ thành gốc gác của mọi tai họa, nguồn của mọi hỗn loạn, giữ nó không khác gì ôm thùng thuốc nổ.
Thành Toái Diệp có tin tức tốt truyền tới, Bác Mã dẫn năm nghìn quân càn quét phía đông giàu có của nước Toa Sách, hiện đang giao chiến kịch liệt.
Lưu Phương lần nữa gọi hết mọi người tới, chỉ sông Sa Thủy:
- Qua con sông này chúng ta sẽ vào nước Kiện Đà La, quân đội họ đang thủ vệ bên sông Thiên Lam đề phòng chúng ta, muốn đột phá không dễ, giờ thời cơ đã tới, lão phu dám nói một khi Hạ Lỗ có lương thực bổ xung sẽ nhào tới chúng ta, quân chúng ta đại bộ phận là người Đột Quyết, điểm này rất tệ, một khi hai quân va chạm nhau, rất có khả năng quân đội của chúng ta sẽ tan rã.
Đơn Ưng mất kiên nhẫn nói:
- Chúng ta không cần quốc gia này, vậy đi tiếp, theo Huyền Trang đại sư nói chiến lực người Thiên Trúc rất kém, từ có chuyện hai mươi tên cường đạo chiếm cả tòa thành, đánh bại chúng không khó gì. Cùng lắm ta và Tiểu Miêu xung trận, đánh tan bọn chúng, ta chán mảnh đất này lắm rồi.
Gần đây nghiên cứu của hắn không có chút đột phá nào, đang lúc bực bội.
- Chủ nhân, Thiên Trúc rất giàu có.
A Ba Tư nói xen vào:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.