Quyển 16 - Chương 61: Con lợn thông minh.
Kiết Dữ 2
13/10/2014
Vân Diệp không đi gặp Hi Mạt Đế Á, thấy nàng làm như thế là quá đáng, nếu
như Lý Thái chỉ thèm muốn nhan sắc của nàng thì sớm đã cưỡng bức không
biết bao lần rồi, nàng muốn giữ tâm thân hoàn bích là trò cười, chính vì tình nghĩa bằng hữu nên nàng mới có thể sống thuận lợi, loại hành vi
cực kỳ ích kỷ này làm Vân Diệp lần đầu tiên có ác cảm với Hi Mạt Đế Á.
- Ta là nữ nhi bất hạnh của thần, tới đây rồi mới được thần sủng ái, từ bất hạnh tới may mắn, ta muốn nhiều hơn là vô đạo đức, thậm chí tàn nhẫn, ta biết từ nay đi mình sẽ không có bất kỳ nam nhân nào nữa, cho tới khi chết.
- Ta muốn có một đứa con, một đứa con cùng với người ta yêu thương, ta ích kỷ như vậy đấy, bất kể gặp phải khốn khổ thế nào ta cũng không từ bỏ, Hi Mạt Đế Á cần một truyền nhân.
Đọc thư của Hi Mạt Đế Á đưa tới, Vân Diệp và Lý Thái đều thở dài, loại bảo đảm này chẳng hề có ý nghĩa.
Lý Thái sống trong dày vò, mấy lần hạ quyết tâm, nhưng đành từ bỏ, thấy Hi Mạt Đế Á sắp lâm bồn, nhưng vẫn khó xử.
Trong giáo dục hoàng gia, do dự là đại kỵ, bất kể quyết sách đúng hay sai đều hơn là không làm gì, mỗi ngày nhìn Hi Mạt Đế Á vác cái bụng to tướng chạy khắp chợ tìm món ăn ngon lành kiêm vận động đã thành một mỹ cảnh của Ung Châu, Lý Thái vẫn không biết làm sao.
Nhìn Hi Mạt Đế Á từ chỗ Tôn tiên sinh đi ra, Lý Thái mới nhớ ra nghe ngóng tình hình đứa bé, kết quả Lý Thái còn chưa kịp hỏi đã bị Tôn tiên sinh chửi cho tối mặt, hai kẻ tự cho mình thông minh mà ngu như lợn. Còn may chưa có hành động quá khích, nếu không lão tiên sinh sẽ đem chân tướng nói cho mọi người, đồng thời tuyệt giao với hai con lợn thông minh.
Lý Thái bị chửi một trận thất thểu quay về, xách một vò rượu tìm Vân Diệp đang phê duyệt văn thư:
- Diệp Tử, ngươi nói xem ta có phải là người thông minh không?
Vân Diệp chả hiểu đâu cua tai nheo thế nào:
- Tàm tạm, kém ta một chút.
- Ngươi nói xem ta có phải người hiền lành lương thiện không?
- Tàm tạm, tới giờ ngươi trừ cướp cung diện của thổ nhân, cho ong đốt thân thúc thúc thì không thấy ngươi có hành vi bạo lực gì.
- Ngươi nói xem gia thế của ta có thể lọt vào mắt người đời không?
- Chấp nhận được, trừ cha ngươi là hoàng đế ra thì chẳng có gì để nói.
- Nếu vậy Lý Thanh Tước ta nhân phẩm không tệ, học vấn không tồi, tướng mạo tạm được, gia thế vô song, vì sao Hi Mạt Đế Á không muốn làm thứ phi của ta? Ngươi biết đấy, chính phi là không thể nào.
Vân Diệp cẩn thận lấy bầu rượu khỏi tay Lý Thái, tên này hiện giờ tâm tính thất thường, ném đồ lung tung là chuyện cơm bữa, văn thư mình vừa phê duyệt không thể gặp họa, phải phê duyệt lần nữa thì Vân Diệp lên cơn mất.
- Ngươi luôn bận tâm về đứa bé cơ mà? Sao lại dính tới Hi Mạt Đế Á, nói thực hiện giờ ta không thích nữ nhân này, quá ích kỷ.
Lý Thái xua tay hổ thẹn nói:
- Ích kỷ là cả hai bọn ta, Hi Mạt Đế Á từ đầu tới cuối không sai gì cả, Diệp Tử, ngươi có biết Thánh mẫu Đậu hoàng hậu sinh bốn người con là ai không?
- Đại bá ngươi Kiến Thành, cha ngươi, tam thúc ngươi Huyền Bá, thứ thúc Nguyên Cát, sao lại nói tới chuyện này? Hi Mạt Đế Á sinh con thì liên quan gì tới trưởng bối?
- Sao không? Cha ta và tam thúc ta sinh cùng năm, ngươi chưa bao giờ nghi vấn à?
Lý Thái vươn dài cổ nhìn Vân Diệp:
Vân Diệp gãi đầu nghĩ lại, lâu lắm mới nhớ ra năm Đại Nghiệp thứ 10 Lý Huyền Bá qua đời, hưởng dương mười sáu, mà năm đó Lý Thế Dân cũng mười sáu, ngoại trừ song sinh không có cách nào giải thích. ( điều này ghi trong Tân Đường thư, không phải do tác giả bịa ra)
- Ngươi nói Hi Mạt Đế Á mang song thai?
Giọng Vân Diệp biến đổi, như con gà bị bóp cổ:
- Đúng thế, hôm nay Tôn tiên sinh nói cho ta biết, Lão Đạo còn mắng ta một trận, hổ thẹn, tới giờ ta mới đến chỗ tiên sinh hỏi thai nhi Hi Mạt Đế Á có bình an không, đầu toàn là tôn nghiêm và thanh danh của bản thân, tôn tiên sinh nói hai bọn ta là hai con lợn thông minh là cực kỳ chính xác.
- Song sinh và một đứa thì khác gì, đều là con ngươi, chỉ có thể nói Hi Mạt Đế Á càng tham lam, hai đứa bé không cho ngươi đứa nào, lỗ lớn.
- Ngươi hiểu cái chó gì, song sinh là nhờ vận sinh tồn, huyết mạch tương thông, kẻ mạnh lấy tinh huyết của kẻ yếu, nên mạnh càng mạnh, yếu càng yếu, sau khi sinh ra sẽ tranh đoạt khí vận, đó là thiên mệnh không thể trái, bọn chúng trời sinh ra đối đầu nhau.
- Cha ta mạnh mẽ thế nào ngươi cũng biết, từ trong bụng mẽ đã mạnh rồi, đáng thương cho tam thúc sinh ra chỉ có ba cân, mà cha ta tới tận sáu cân bảy lạng, đó là chiến tích lúc mới lọt lòng của cha ta.
- Cha ta trong quá trình trưởng thành càng dũng mãnh, lúc nhỏ không hề bệnh tật, tam thúc ta thì bệnh tật không ngớt, cha ta ba tuổi đã ngã từ trên giả sơn cao năm xích xuống, đầu sưng vù vẫn không sao cả, ngủ vẫn ngon. Tam thúc ta đột nhiên bệnh nặng nửa năm, thiếu chút nữa mất mạng.
- Cha ta càng mạnh mẽ, tam thúc càng yếu, khó khăn lắm mới tới năm Đại Nghiệp thứ 10, khi đó Tùy Dương Đế lần thứ ba xuất chinh Cao Ly vô công mà về, cha ta cho rằng triều Tùy không còn mấy ngày nữa, lập chí thay thế, hùng tâm tráng chí như vậy, tam thúc yếu ớt làm sao chịu được, lần nữa ngã bệnh, hai tháng sau buông tay qua đời.
- Cha ta văn thao võ lược không ai bì kịp, vì sao tổ phụ lại không thích cha ta, mà càng thích đại bá và tứ thúc? Vì tổ phụ cho rằng, cha ta cướp bóc thành tính, cướp khí vận của tam thúc, nên mới có văn võ toàn tài.
Lại có loại bí mật này à? Bản lĩnh của Lý Nhị là thành tựu của hai người? Vân Diệp nghe mà nóng mặt, chẳng bao lâu uống hết bầu rượu, lời lẽ bố láo bố toét do thằng nào ..., à à không, đạo lý tuyệt vời này do ai truyền xuống thế?
Lý Thái giật lấy bầu rượu, lắc lắc, phát hiện không còn giọt nào liền bảo nhà hoàn lấy thêm hai bầu rượu nữa, nói với Vân Diệp:
- Chắc ngươi thấy buốn cười lắm? Nhưng chuyện này ở hoàng gia chẳng buồn cười tẹo nào, cha ta vì thấy có lỗi với tam thúc, cho rằng mình cướp tinh huyết, khí vận của tam thúc, nên sống một đời coi là hai đời. Cho rằng không hơn quân vương lịch sử gấp đôi thì không phải là anh hùng.
- Cho nên Hi Mạt Đế Á có song thai hoảng hốt, Tôn tiên sinh thích nàng như vậy, nên khi phát hiện nàng song thai sao không nói với nàng bí mật này, vậy nên nàng ấy mới không muốn cho con vào hoàng gia chịu tội, nói không chừng đả kích sẽ tới từ phụ hoàng của ta.
- Song thai dân gian đều sống bình an, đó là vì họ làm việc ôn hòa, bình đạm, nên có thể sống lâu. Còn cuộc sống như lửa lớn, chớp giật của hoàng gia sẽ khiến hai đứa bé cuốn vào vòng xoáy, dù mất một đứa thì Hi Mạt Đế Á cũng không muốn, vì không muốn ta khó xử, nên mới che giấu chuyện này, đem mọi cái sai tính vào mình. Diệp Tử, nữ nhân như thế đưa lên làm chính phi cũng không có vấn đề gì chứ?
Cùng Lý Thái uống cạn bầu rượu xong hắn liền bỏ đi, cởi bỏ được tâm kết hắn đi khắp nơi tìm Hi Mạt Đế Á, vốn phải cùng nàng đi dạo phố, bị người ta xem thường cũng đáng đời, dương mai không thể ăn quá nhiều, vừa rồi hạ nhân báo, Hi Mạt Đế Á mua cả một giỏ dương mai.
Vân Diệp ngây ra rất lâu mới lắc đầu tiếp tục làm việc, chuyện này chỉ xúc tiến tình cảm của họ, tuy dày vò người ta, nhưng một muốn đánh, một muốn bị đánh cũng là tình thú cuộc sống.
- Ta là nữ nhi bất hạnh của thần, tới đây rồi mới được thần sủng ái, từ bất hạnh tới may mắn, ta muốn nhiều hơn là vô đạo đức, thậm chí tàn nhẫn, ta biết từ nay đi mình sẽ không có bất kỳ nam nhân nào nữa, cho tới khi chết.
- Ta muốn có một đứa con, một đứa con cùng với người ta yêu thương, ta ích kỷ như vậy đấy, bất kể gặp phải khốn khổ thế nào ta cũng không từ bỏ, Hi Mạt Đế Á cần một truyền nhân.
Đọc thư của Hi Mạt Đế Á đưa tới, Vân Diệp và Lý Thái đều thở dài, loại bảo đảm này chẳng hề có ý nghĩa.
Lý Thái sống trong dày vò, mấy lần hạ quyết tâm, nhưng đành từ bỏ, thấy Hi Mạt Đế Á sắp lâm bồn, nhưng vẫn khó xử.
Trong giáo dục hoàng gia, do dự là đại kỵ, bất kể quyết sách đúng hay sai đều hơn là không làm gì, mỗi ngày nhìn Hi Mạt Đế Á vác cái bụng to tướng chạy khắp chợ tìm món ăn ngon lành kiêm vận động đã thành một mỹ cảnh của Ung Châu, Lý Thái vẫn không biết làm sao.
Nhìn Hi Mạt Đế Á từ chỗ Tôn tiên sinh đi ra, Lý Thái mới nhớ ra nghe ngóng tình hình đứa bé, kết quả Lý Thái còn chưa kịp hỏi đã bị Tôn tiên sinh chửi cho tối mặt, hai kẻ tự cho mình thông minh mà ngu như lợn. Còn may chưa có hành động quá khích, nếu không lão tiên sinh sẽ đem chân tướng nói cho mọi người, đồng thời tuyệt giao với hai con lợn thông minh.
Lý Thái bị chửi một trận thất thểu quay về, xách một vò rượu tìm Vân Diệp đang phê duyệt văn thư:
- Diệp Tử, ngươi nói xem ta có phải là người thông minh không?
Vân Diệp chả hiểu đâu cua tai nheo thế nào:
- Tàm tạm, kém ta một chút.
- Ngươi nói xem ta có phải người hiền lành lương thiện không?
- Tàm tạm, tới giờ ngươi trừ cướp cung diện của thổ nhân, cho ong đốt thân thúc thúc thì không thấy ngươi có hành vi bạo lực gì.
- Ngươi nói xem gia thế của ta có thể lọt vào mắt người đời không?
- Chấp nhận được, trừ cha ngươi là hoàng đế ra thì chẳng có gì để nói.
- Nếu vậy Lý Thanh Tước ta nhân phẩm không tệ, học vấn không tồi, tướng mạo tạm được, gia thế vô song, vì sao Hi Mạt Đế Á không muốn làm thứ phi của ta? Ngươi biết đấy, chính phi là không thể nào.
Vân Diệp cẩn thận lấy bầu rượu khỏi tay Lý Thái, tên này hiện giờ tâm tính thất thường, ném đồ lung tung là chuyện cơm bữa, văn thư mình vừa phê duyệt không thể gặp họa, phải phê duyệt lần nữa thì Vân Diệp lên cơn mất.
- Ngươi luôn bận tâm về đứa bé cơ mà? Sao lại dính tới Hi Mạt Đế Á, nói thực hiện giờ ta không thích nữ nhân này, quá ích kỷ.
Lý Thái xua tay hổ thẹn nói:
- Ích kỷ là cả hai bọn ta, Hi Mạt Đế Á từ đầu tới cuối không sai gì cả, Diệp Tử, ngươi có biết Thánh mẫu Đậu hoàng hậu sinh bốn người con là ai không?
- Đại bá ngươi Kiến Thành, cha ngươi, tam thúc ngươi Huyền Bá, thứ thúc Nguyên Cát, sao lại nói tới chuyện này? Hi Mạt Đế Á sinh con thì liên quan gì tới trưởng bối?
- Sao không? Cha ta và tam thúc ta sinh cùng năm, ngươi chưa bao giờ nghi vấn à?
Lý Thái vươn dài cổ nhìn Vân Diệp:
Vân Diệp gãi đầu nghĩ lại, lâu lắm mới nhớ ra năm Đại Nghiệp thứ 10 Lý Huyền Bá qua đời, hưởng dương mười sáu, mà năm đó Lý Thế Dân cũng mười sáu, ngoại trừ song sinh không có cách nào giải thích. ( điều này ghi trong Tân Đường thư, không phải do tác giả bịa ra)
- Ngươi nói Hi Mạt Đế Á mang song thai?
Giọng Vân Diệp biến đổi, như con gà bị bóp cổ:
- Đúng thế, hôm nay Tôn tiên sinh nói cho ta biết, Lão Đạo còn mắng ta một trận, hổ thẹn, tới giờ ta mới đến chỗ tiên sinh hỏi thai nhi Hi Mạt Đế Á có bình an không, đầu toàn là tôn nghiêm và thanh danh của bản thân, tôn tiên sinh nói hai bọn ta là hai con lợn thông minh là cực kỳ chính xác.
- Song sinh và một đứa thì khác gì, đều là con ngươi, chỉ có thể nói Hi Mạt Đế Á càng tham lam, hai đứa bé không cho ngươi đứa nào, lỗ lớn.
- Ngươi hiểu cái chó gì, song sinh là nhờ vận sinh tồn, huyết mạch tương thông, kẻ mạnh lấy tinh huyết của kẻ yếu, nên mạnh càng mạnh, yếu càng yếu, sau khi sinh ra sẽ tranh đoạt khí vận, đó là thiên mệnh không thể trái, bọn chúng trời sinh ra đối đầu nhau.
- Cha ta mạnh mẽ thế nào ngươi cũng biết, từ trong bụng mẽ đã mạnh rồi, đáng thương cho tam thúc sinh ra chỉ có ba cân, mà cha ta tới tận sáu cân bảy lạng, đó là chiến tích lúc mới lọt lòng của cha ta.
- Cha ta trong quá trình trưởng thành càng dũng mãnh, lúc nhỏ không hề bệnh tật, tam thúc ta thì bệnh tật không ngớt, cha ta ba tuổi đã ngã từ trên giả sơn cao năm xích xuống, đầu sưng vù vẫn không sao cả, ngủ vẫn ngon. Tam thúc ta đột nhiên bệnh nặng nửa năm, thiếu chút nữa mất mạng.
- Cha ta càng mạnh mẽ, tam thúc càng yếu, khó khăn lắm mới tới năm Đại Nghiệp thứ 10, khi đó Tùy Dương Đế lần thứ ba xuất chinh Cao Ly vô công mà về, cha ta cho rằng triều Tùy không còn mấy ngày nữa, lập chí thay thế, hùng tâm tráng chí như vậy, tam thúc yếu ớt làm sao chịu được, lần nữa ngã bệnh, hai tháng sau buông tay qua đời.
- Cha ta văn thao võ lược không ai bì kịp, vì sao tổ phụ lại không thích cha ta, mà càng thích đại bá và tứ thúc? Vì tổ phụ cho rằng, cha ta cướp bóc thành tính, cướp khí vận của tam thúc, nên mới có văn võ toàn tài.
Lại có loại bí mật này à? Bản lĩnh của Lý Nhị là thành tựu của hai người? Vân Diệp nghe mà nóng mặt, chẳng bao lâu uống hết bầu rượu, lời lẽ bố láo bố toét do thằng nào ..., à à không, đạo lý tuyệt vời này do ai truyền xuống thế?
Lý Thái giật lấy bầu rượu, lắc lắc, phát hiện không còn giọt nào liền bảo nhà hoàn lấy thêm hai bầu rượu nữa, nói với Vân Diệp:
- Chắc ngươi thấy buốn cười lắm? Nhưng chuyện này ở hoàng gia chẳng buồn cười tẹo nào, cha ta vì thấy có lỗi với tam thúc, cho rằng mình cướp tinh huyết, khí vận của tam thúc, nên sống một đời coi là hai đời. Cho rằng không hơn quân vương lịch sử gấp đôi thì không phải là anh hùng.
- Cho nên Hi Mạt Đế Á có song thai hoảng hốt, Tôn tiên sinh thích nàng như vậy, nên khi phát hiện nàng song thai sao không nói với nàng bí mật này, vậy nên nàng ấy mới không muốn cho con vào hoàng gia chịu tội, nói không chừng đả kích sẽ tới từ phụ hoàng của ta.
- Song thai dân gian đều sống bình an, đó là vì họ làm việc ôn hòa, bình đạm, nên có thể sống lâu. Còn cuộc sống như lửa lớn, chớp giật của hoàng gia sẽ khiến hai đứa bé cuốn vào vòng xoáy, dù mất một đứa thì Hi Mạt Đế Á cũng không muốn, vì không muốn ta khó xử, nên mới che giấu chuyện này, đem mọi cái sai tính vào mình. Diệp Tử, nữ nhân như thế đưa lên làm chính phi cũng không có vấn đề gì chứ?
Cùng Lý Thái uống cạn bầu rượu xong hắn liền bỏ đi, cởi bỏ được tâm kết hắn đi khắp nơi tìm Hi Mạt Đế Á, vốn phải cùng nàng đi dạo phố, bị người ta xem thường cũng đáng đời, dương mai không thể ăn quá nhiều, vừa rồi hạ nhân báo, Hi Mạt Đế Á mua cả một giỏ dương mai.
Vân Diệp ngây ra rất lâu mới lắc đầu tiếp tục làm việc, chuyện này chỉ xúc tiến tình cảm của họ, tuy dày vò người ta, nhưng một muốn đánh, một muốn bị đánh cũng là tình thú cuộc sống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.