Quyển 4 - Chương 10: Công Thâu Ban
Kiết Dữ 2
07/05/2014
Một cái tát vang dội tìm đến mặt hắn, một nông phu trung niên ngoài 40 giận không thể nhịn, chỉ vào thanh niên nhân nói:
- Đây là đấu học vấn, không phải là so đấu khí lực, Công Thâu nhất mạch ta sao lại sinh ra thứ vô liêm sỉ như ngươi, tổ tiên một thân tuyệt học, danh dương thiên hạ, khiến quỷ thần khó lường, tuy nói để cái khóa này nhìn như vui đùa, thật ra rất có huyền cơ, trong tộc có người đại trí tuệ hao hết tâm tư mới mở rộng ổ khóa từ 6 trụ này đến 12 trụ, vị thiếu niên hầu gia kia chỉ dùng hai canh giờ đã mở khóa của chúng ta, đồng thời trên cơ sở này lại chế tạo ra khóa 15 trụ, kỳ tài có thể nói kinh thải tuyệt diễm, đương thế vô song, chúng ta phải nên kính trọng, sao lại có thể lừa mình dối người lấy búa đập vỡ, làm như vậy ngươi muốn làm mất hết thể diện của Công Thâu nhất tộc ta sao?
Con dâu nghe công công đang mắng trượng phu, vội vàng chạy vào, thấy mặt trượng phu đỏ bừng, mũi chảy máu, vội vã đặt con lên giữa bàn rồi đi lấy khăn ướt lau mặt cho hắn.
Khi Vân Diệp chế tạo khóa Lỗ Ban đã bỏ một thủ thuật, không dựa theo lệ thường chế tác, mà đem toàn bộ cơ quan đặt lên một thanh gỗ, chỉ cần rút thanh gỗ này ra, khóa Lỗ Ban sẽ tự nhiên rời rạc, lão nông dựa theo giải pháp thông thường muốn tìm kiếm con đường chính xác, đâu thể tìm được, giống như cây trâm trên đầu, chỉ cần rút trâm ra tóc sẽ rơi xuống, hậu thế nghiên cứu ra vô số cách giải, đây là một cách giải khá kinh điển, dùng để hù người là tốt nhất.
Con dâu nức nở giúp chồng lau máu mũi, ánh mắt mọi người cũng bị hấp dẫn, không ai phát hiện thằng nhóc một tuổi kia nằm lên bàn, miệng chảy nước dãi cắn cái khóa Lỗ Ban. Lão nông phát hiện vội vàng với tay lau nước bọt dính trên khóa, chỉ khẽ lau, liền phát hiện khóa Lỗ Ban trong tay lặng yên vỡ thành đống thanh gỗ.
Mọi người ngoài kinh ngạc liền cười ầm lên, lão nông cười kinh nhất, nếp nhăn trên mặt tỏa ra như hoa cúc, ôm đứa chắt hôn khắp mặt.
*****
Lão nông lồng hai tay trong tay áo, một mình ngồi trên cối xay nghĩ cái gì, dựa nghiêng người lên cối xay đá phía sau, nhìn càng có vẻ gầy yếu. Khách nhân trong nhà đã ra về hết, niềm vui của nông gia ngắn ngủi mà nhiệt liệt, có một bữa cơm phong phú coi như là cực lạc rồi. Ăm cơm xong, tự nhiên cũng ai về nhà nấy, chỉ để lại mấy phụ nhân chịu khó giúp chủ nhà dọn bát đũa, bọn họ tận lực tránh xa lão nông, quản chi nơi đó còn có một cái bát nằm trên mặt đất.
Cả nhà trốn trong phòng lén nhìn lão nông, suy đoán thiếu niên hầu gia kia tới cùng viết cái gì lên tờ giấy, vì sao lão gia tử xem xong liền thương tâm gần chết, một mình ngồi trên cối xay đã hai canh giờ, vì sao còn có nước mắt chảy xuống?
Lão gia tử kiên cường cả đời, không chỉ nói con cháu chưa từng thấy lão rơi lệ, kể cả huynh đệ cũng chưa từng thấy lão khóc, hôm nay, gia chủ cứng rắn như cục đá ngày xưa khóc như một đứa trẻ phải chịu hết oan ức.
Mấy ngày trước lão gia chủ nhận được một phong thơ, chính là lá thư này khiến lão dùng đến mật tuyến của gia tộc trước đây chưa bao giờ dùng tới, chỉ đem một hộp gỗ giao cho một vị hầu gia, sau đó mật thiết chú ý vị tới hành động của vị hầu gia này. Điều này đối với gia tộc mà nói là nguy hiểm, nhất là giao tiếp với quan phủ thì càng nguy hiểm, Công Thâu gia tộc đã ăn đủ vị đắng của quyền quý, hà tất lại tự tìm phiền toái, im lặng trốn trong nhà dạy con cháu không tốt sao?
Thang mây bại bởi tay Mặc Tử, câu cự (móc) bại bởi tay Cầm Hoạt Ly, Công Thâu gia tộc mỗi một lần thất bại đều có tộc nhân rơi đầu, cho nên sớm đã tuyệt tâm tư sĩ đồ đi lên, chỉ sống bí mật trong thế gian, tay nghề gia truyền đời đời tương truyền, mặc dù trong năm đại nghiệp đã gặp phải bất hạnh lớn, gia tộc tổn thất quá nửa nhân khẩu. Mấy năm nay không phải cũng tốt hơn rồi sao.
Tay lão nông nắm chặt tờ giấy của Vân Diệp viết, nội dung trên đó rất đơn giản, chỉ có tám chữ.
- Lại một tên ngốc muốn làm tảng đá.
Đây là câu trả lời của Vân Diệp, giọng điệu cực kỳ vô lễ.
Lão gia chủ thấy tám chữ này nội tâm lại dấy lên sóng to vạn trượng.
Đích thật là biến thành tảng đá, đích thật là biến thành tảng đá rồi, chỉ có tảng đá mới có thể vứt bỏ vợ con, chỉ có tảng đá mới có thể mắt thấy tộc nhân gặp nạn mà không nghe không để ý, chỉ có tảng đá mới có thể vào lúc gia tộc nguy hiểm nhất nói một câu, ta cầu trường sinh rồi bỏ đi, không nhìn thấy ấu tử đòi ăn, không nhìn thấy vợ già tóc trắng xoá, không để ý đến lời cầu xin của thê tử, mặt còn tươi cười, đá văng đứa con ôm lấy chân, lúc đi dứt khoát ra sao.
Trước đây không biết, tám chữ của Vân hầu đã triệt để giải đáp nghi hoặc 60 năm của lão phu, phụ thân, khi ngươi đi, đã là một tảng đá rồi chứ?
Lão nông lặng yên trở lại phòng, cười nói với người nhà đối diện:
- Không việc gì, ta chỉ là đã cởi ra khúc mắc, có hơi khó chịu mà thôi, các ngươi không cần lo lắng.
- Phụ thân, trên tờ giấy đó tới cùng viết cái gì?
Một nông phu bốn năm mươi tuổi hỏi lão.
Lão nông đưa tờ giấy trong tay cho con trai, bảo hắn tự xem.
Nhìn tám chữ đó, nông phu giận dữ.
- Phụ thân, cẩu quan kia dám coi rẻ Công Thâu gia tộc ta như thế, hài nhi sẽ đi lấy Đại Hoàng Nỗ bắn chết cẩu tặc này, tiêu cơn giận trong lòng.
Lão nông khoát tay bảo con trai đừng nóng, nhìn hai huynh đệ đồng bối của hắn:
- Lão tam lúc đó còn nhỏ, không nhớ được chuyện, đại ca ngươi cũng cho rằng những lời này là đang vũ nhục Công Thâu gia tộc ta?
Một lão nông càng già hơn ngồi cạnh chậu than, nhìn tờ giấy trên tay và nói với gia chủ:
- Nếu như dựa theo hành vi năm đó của thúc phụ, lời ấy không hư.
- Đại ca, gia phụ lúc trẻ tài trí hơn ta gấp trăm lần, nếu như thế gian thật có người thành tiên, gia phụ hẳn là người có khả năng nhất, Vân hầu nói tiên nhân đều sẽ trở thành tảng đá, chỉ nhìn hành vi của gia phụ, lời ấy không hư.
- Phụ thân, ngài không phải đã nói gia gia là bị bệnh mới qua đời sao?
- Giáp nhi, đây là một đoạn sỉ nhục của Công Thâu gia tộc, vi phụ không muốn cho con cháu hậu thế cũng xuất hiện chuyện như vậy, cho nên che giấu đoạn chuyện cũ này, hiện tại cũng đã đến lúc cho các ngươi biết rồi.
Lão nông ngồi cạnh chậu than, giảng thuật cho vãn bối cả nhà cha mình vì cầu lấy tiên đạo, trảm tình tuyệt nghĩa thế nào, cố sự không dài, nhưng khiến người nghe lạnh buốt từ khớp xương, lại phối hợp với lời tự thuật ngữ không thành tiếng của lão nông, cả nhà già trẻ thất thanh khóc rống.
- Trong nhà còn ai dám nói trường sinh, đuổi.
Đây là gia quy mới của Công Thâu gia tộc, cả nhà cùng hô to:
- Còn dám nói trường sinh, đuổi khỏi nhà.
Vân Diệp trốn ở trong phòng giống như kiến bò trên chảo nóng, lúc thì chạy ra ngoài viện tử nhìn bên ngoài, đáng tiếc, chỉ có con đường vắng vẻ và tuyết trắng đầy đất, thấy mặt trời sắp tây hạ nhưng vẫn không ai tới, rượu trong phòng đã hâm tám lần, đã sắp không còn vị rượu rồi.
Lão Trang không biết khách nhân ngày hôm nay là ai, chỉ biết là hầu gia rất coi trọng, không chỉ tự mình xuống bếp, còn lấy rượu tốt nhất trong nhà ra khoản đãi quý khách, cũng không biết thân phận của khách nhân cao quý đến mức nào, lần trước Sài Thiệu đại tổng quản tới nhà hầu gia cũng không tự mình xuống bếp, càng không nói đến hai bình rượu ngon kia, nghĩ không rõ trong thành Sóc Phương này còn có ai đáng để hầu gia để tâm như vậy.
Vân Diệp kết luận ngày hôm nay sẽ có khách nhân đăng môn, còn là loại cao nhân chân chính có tài hoa, nếu như đưa được vị cao nhân này về thư viện, Ngọc Sơn thư viện chắc chắn thực lực đại tăng, cho nên y đổi không còn lười nhác như ngày xưa, không chỉ tự mình xuống bếp, dùng rượu ngon, ngay cả mầm đậu trong phòng mình cũng không buông tha, y quyết ý để lại cho vị cao nhân kia ấn tượng tốt nhất.
Rặng mây đỏ nơi chân trời từ từ đổi màu đen, màn đêm cũng phủ xuống, Lão Trang cầm hai đèn lồng chiếu sáng bên cửa, hy vọng khách nhân thấy đèn lồng biết chủ nhân còn đang đợi khách.
Vân Diệp đặc ý rút đi thủ vệ ở cửa, chính là vì thuận tiện cho khách nhân đến, xem ra, tất cả việc này đều không công rồi.
Đang định phân phó Lão Trang tiêu diệt rượu và thức ăn trong phòng thì đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.
Trên bái thiếp viết rất rõ ràng, Công Thâu Mộc dẫn theo con Công Thâu Giáp đến bái hội, tim Vân Diệp muốn nhảy ra ngoài, vốn tưởng rằng chỉ là một con cá lớn, không nghĩ tới còn là một con cự kình, còn dẫn theo con cự kình con. Hậu nhân của Lỗ Ban, Vân Diệp quá rõ ràng phân lượng của những người này, họ từ lâu đã không phải là năng công xảo tượng gì, mà là một đám vật lý học gia cùng công trình sư tốt nhất, dù cho trả giá lớn thế nào cũng phải giữ người lại, thật sự không được thì bắt cóc, Vân Diệp quyết định chú ý.
Chỉnh nghiêm y quan, phân phó mọi người ra nghênh đón, hậu duệ của Lỗ Ban đáng để y dùng nghi thức của hầu tước.
Lão nông cũng không còn trong trang phục nông phu, lão mặc Hán phục màu nâu, có vẻ lão đầu chuộng mốt cổ, lão cố ý không mặc y sam cổ tròn, chân đi guốc gỗ, tóc lấy nhánh cây làm trâm, trung niên nhân phía sau cũng mặc Hán phục, hai mắt lơ đãng nhìn cái cách Vân gia ra nghênh đón, xem ra có vẻ thoả mãn.
Vân Diệp bận trang phục chính thức, chính là bộ thượng triều, đứng ở cửa, xa xa đã cười thi lễ:
- Công Thâu tiên sinh đại giá quang lâm, thật là rồng đến nhà tôm, kẻ hèn Vân Diệp có lễ.
- Ha ha ha, Vân hầu chính là bất thế kỳ tài, lão phu may mắn được gặp, cũng là may mắn ba đời.
Vốn dĩ Vân Diệp cứ cho rằng lão tặc cổ đại đều là tiếng cười trước lời nói, cho rằng là tiểu thuyết gia thêm vào, sau đó ở lâu tại Đường triều mới phát hiện đây là thực sự, các lão tặc nói chuyện mặc kệ có cười hay không, đều theo thường lệ thêm các loại từ ha ha, tỷ như Lý Uyên, tỷ như Lý Hiếu Cung, tỷ như Phòng Huyền Linh, nhân vật điển hình nhất chính là Trưởng Tôn Vô Kỵ, khuôn mặt của hắn hình như vĩnh viễn mang theo nụ cười, mập mạp rất chất phác, biểu hiện ra đối với mỗi người đều thân thiết như vậy. Về phần trong bụng có ân cần thăm hỏi phụ mẫu người ta hay không thì chỉ chính hắn biết. Gặp phải loại người nói ha ha trước này Vân Diệp luôn phải nơm nớp lo sợ, người trước mặt giống như con cáo già nghìn năm, nhiệm vụ đêm nay rất nặng, Vân Diệp thầm phát sầu.
- Lão tiên sinh nói đùa, giỏi cũng là gia sư, tiểu tử năm nay mới 16 tuổi, đâu dám nói đạt được hai chữ kỳ tài, ngài đây là muốn làm hư tiểu tử rồi đấy.
Lời này lão đầu bất luận thân phận hay là tuổi tác đều phải tiếp nhận, ai bảo tổ tông người ta là Lỗ Ban chứ?
- Ài, Vân hầu nói thế sai rồi, thiếu niên anh kiệt khiến người ước ao, còn trẻ đã làm tới hầu tước, khiến người ta thèm chết thôi, ha ha ha.
Lại là tiếng cười, lão nhân này từ khi vào cửa đến bây giờ không nói mục đích, không nói nội dung thực chất, toàn chỉ nói lời khách sáo, làm cho Vân Diệp nóng ruột, vẫn là mấy lão già ở thư viện tốt, không quản tốt xấu đều nói thẳng ra, chưa bao giờ nói những lời thừa này.
- Vị này nhất định là Giáp tiên sinh, vãn bối xin chào.
Vân Diệp thấy lão hồ ly không dễ khép miệng, muốn nhìn xem con hồ ly không lớn không nhỏ này có được cơ hội khép miệng hay không.
- Vân hầu đa lễ rồi, trước mặt gia phụ nào có đạo lý xưng ta tiên sinh.
Công Thâu Giáp cũng cười đáp lễ.
Có cửa, lão hồ ly xảo trá như cá trạch, tiểu hồ ly vừa rồi nhìn lén nghi trượng của Vân gia còn gật đầu, xem ra có cửa.
- Công Thâu tiên sinh tới vừa lúc, tiểu tử tự mình xuống bếp làm mấy món, chắc sẽ vừa lòng tiền bối.
- Đây là Vân hầu đã sớm ngờ tới lão phu sẽ đến, có chuẩn bị sẵn cơm rượu rồi, thịnh tình như vậy, lão phu sao dám không quấy rầy đây.
Cơm rượu đặt trong phòng khách của Vân Diệp, bộ đồ ăn là Vân Diệp cố ý mượn của Sài Thiệu, tại Trường An không thể nói tại Trường An không thể nói là tốt, tại Sóc Phương tuyệt đối là tồn tại cao nhất, chỉ tiếc không có thị nữ, dâng đồ ăn chỉ có thể là các lão gia cao lớn thô kệch.
- Đang ở quân doanh, có hơi đơn giản, xin lão tiên sinh thứ lỗi.
Nếu như tại Trường An, Vân Diệp tuyệt đối sẽ an bài bữa cơm này xa hoa vô cùng, chỉ tiếc tại Sóc Phương, đành phải chấp nhận. Lão Công Thâu không nói gì, mà nghiên cứu mấy cái ghế, còn ngồi thử lên, lại nhìn bàn, gật đầu, hình như khá thoả mãn.
- Vân hầu nói đùa, chén bát tinh xảo như vậy, lại phối hợp mỹ vị giai hào, sao nói đến đơn giản, huống chi trời đổ tuyết còn có rau xanh để ăn, càng khó có được, lão phu chỉ là giới sơn dã thôn phu được đãi ngộ này, thụ sủng nhược kinh mất, ha ha ha.
Lão tặc lại bắt đầu cười ha ha rồi, sợ từ lâu lão đã có y nghĩ muốn xuất thế, chỉ là tìm không được cơ hội thích hợp, lão là nhân tài loại hình kỹ thuật, tại quan trường không có khả năng phát triển quá lớn, nếu như không có người tiến cử, làm đến chết cũng chỉ là một công tượng, lão đã xác định nội tình của Vân Diệp, biết cùng mình là một loại người, cho nên mới lớn mật đăng môn, dù sao một gia tộc không có khả năng lánh đời quá lâu, bằng không đã sớm bị lịch sử lãng quên, cứ như vậy, bảo trì tính trường cửu của gia tộc sẽ không có ý nghĩa, lão biết, Vân Diệp cũng biết, chỉ là hai người ai cũng không nói ra chuyện này, giống như hai kẻ ngốc.
- Đây là đấu học vấn, không phải là so đấu khí lực, Công Thâu nhất mạch ta sao lại sinh ra thứ vô liêm sỉ như ngươi, tổ tiên một thân tuyệt học, danh dương thiên hạ, khiến quỷ thần khó lường, tuy nói để cái khóa này nhìn như vui đùa, thật ra rất có huyền cơ, trong tộc có người đại trí tuệ hao hết tâm tư mới mở rộng ổ khóa từ 6 trụ này đến 12 trụ, vị thiếu niên hầu gia kia chỉ dùng hai canh giờ đã mở khóa của chúng ta, đồng thời trên cơ sở này lại chế tạo ra khóa 15 trụ, kỳ tài có thể nói kinh thải tuyệt diễm, đương thế vô song, chúng ta phải nên kính trọng, sao lại có thể lừa mình dối người lấy búa đập vỡ, làm như vậy ngươi muốn làm mất hết thể diện của Công Thâu nhất tộc ta sao?
Con dâu nghe công công đang mắng trượng phu, vội vàng chạy vào, thấy mặt trượng phu đỏ bừng, mũi chảy máu, vội vã đặt con lên giữa bàn rồi đi lấy khăn ướt lau mặt cho hắn.
Khi Vân Diệp chế tạo khóa Lỗ Ban đã bỏ một thủ thuật, không dựa theo lệ thường chế tác, mà đem toàn bộ cơ quan đặt lên một thanh gỗ, chỉ cần rút thanh gỗ này ra, khóa Lỗ Ban sẽ tự nhiên rời rạc, lão nông dựa theo giải pháp thông thường muốn tìm kiếm con đường chính xác, đâu thể tìm được, giống như cây trâm trên đầu, chỉ cần rút trâm ra tóc sẽ rơi xuống, hậu thế nghiên cứu ra vô số cách giải, đây là một cách giải khá kinh điển, dùng để hù người là tốt nhất.
Con dâu nức nở giúp chồng lau máu mũi, ánh mắt mọi người cũng bị hấp dẫn, không ai phát hiện thằng nhóc một tuổi kia nằm lên bàn, miệng chảy nước dãi cắn cái khóa Lỗ Ban. Lão nông phát hiện vội vàng với tay lau nước bọt dính trên khóa, chỉ khẽ lau, liền phát hiện khóa Lỗ Ban trong tay lặng yên vỡ thành đống thanh gỗ.
Mọi người ngoài kinh ngạc liền cười ầm lên, lão nông cười kinh nhất, nếp nhăn trên mặt tỏa ra như hoa cúc, ôm đứa chắt hôn khắp mặt.
*****
Lão nông lồng hai tay trong tay áo, một mình ngồi trên cối xay nghĩ cái gì, dựa nghiêng người lên cối xay đá phía sau, nhìn càng có vẻ gầy yếu. Khách nhân trong nhà đã ra về hết, niềm vui của nông gia ngắn ngủi mà nhiệt liệt, có một bữa cơm phong phú coi như là cực lạc rồi. Ăm cơm xong, tự nhiên cũng ai về nhà nấy, chỉ để lại mấy phụ nhân chịu khó giúp chủ nhà dọn bát đũa, bọn họ tận lực tránh xa lão nông, quản chi nơi đó còn có một cái bát nằm trên mặt đất.
Cả nhà trốn trong phòng lén nhìn lão nông, suy đoán thiếu niên hầu gia kia tới cùng viết cái gì lên tờ giấy, vì sao lão gia tử xem xong liền thương tâm gần chết, một mình ngồi trên cối xay đã hai canh giờ, vì sao còn có nước mắt chảy xuống?
Lão gia tử kiên cường cả đời, không chỉ nói con cháu chưa từng thấy lão rơi lệ, kể cả huynh đệ cũng chưa từng thấy lão khóc, hôm nay, gia chủ cứng rắn như cục đá ngày xưa khóc như một đứa trẻ phải chịu hết oan ức.
Mấy ngày trước lão gia chủ nhận được một phong thơ, chính là lá thư này khiến lão dùng đến mật tuyến của gia tộc trước đây chưa bao giờ dùng tới, chỉ đem một hộp gỗ giao cho một vị hầu gia, sau đó mật thiết chú ý vị tới hành động của vị hầu gia này. Điều này đối với gia tộc mà nói là nguy hiểm, nhất là giao tiếp với quan phủ thì càng nguy hiểm, Công Thâu gia tộc đã ăn đủ vị đắng của quyền quý, hà tất lại tự tìm phiền toái, im lặng trốn trong nhà dạy con cháu không tốt sao?
Thang mây bại bởi tay Mặc Tử, câu cự (móc) bại bởi tay Cầm Hoạt Ly, Công Thâu gia tộc mỗi một lần thất bại đều có tộc nhân rơi đầu, cho nên sớm đã tuyệt tâm tư sĩ đồ đi lên, chỉ sống bí mật trong thế gian, tay nghề gia truyền đời đời tương truyền, mặc dù trong năm đại nghiệp đã gặp phải bất hạnh lớn, gia tộc tổn thất quá nửa nhân khẩu. Mấy năm nay không phải cũng tốt hơn rồi sao.
Tay lão nông nắm chặt tờ giấy của Vân Diệp viết, nội dung trên đó rất đơn giản, chỉ có tám chữ.
- Lại một tên ngốc muốn làm tảng đá.
Đây là câu trả lời của Vân Diệp, giọng điệu cực kỳ vô lễ.
Lão gia chủ thấy tám chữ này nội tâm lại dấy lên sóng to vạn trượng.
Đích thật là biến thành tảng đá, đích thật là biến thành tảng đá rồi, chỉ có tảng đá mới có thể vứt bỏ vợ con, chỉ có tảng đá mới có thể mắt thấy tộc nhân gặp nạn mà không nghe không để ý, chỉ có tảng đá mới có thể vào lúc gia tộc nguy hiểm nhất nói một câu, ta cầu trường sinh rồi bỏ đi, không nhìn thấy ấu tử đòi ăn, không nhìn thấy vợ già tóc trắng xoá, không để ý đến lời cầu xin của thê tử, mặt còn tươi cười, đá văng đứa con ôm lấy chân, lúc đi dứt khoát ra sao.
Trước đây không biết, tám chữ của Vân hầu đã triệt để giải đáp nghi hoặc 60 năm của lão phu, phụ thân, khi ngươi đi, đã là một tảng đá rồi chứ?
Lão nông lặng yên trở lại phòng, cười nói với người nhà đối diện:
- Không việc gì, ta chỉ là đã cởi ra khúc mắc, có hơi khó chịu mà thôi, các ngươi không cần lo lắng.
- Phụ thân, trên tờ giấy đó tới cùng viết cái gì?
Một nông phu bốn năm mươi tuổi hỏi lão.
Lão nông đưa tờ giấy trong tay cho con trai, bảo hắn tự xem.
Nhìn tám chữ đó, nông phu giận dữ.
- Phụ thân, cẩu quan kia dám coi rẻ Công Thâu gia tộc ta như thế, hài nhi sẽ đi lấy Đại Hoàng Nỗ bắn chết cẩu tặc này, tiêu cơn giận trong lòng.
Lão nông khoát tay bảo con trai đừng nóng, nhìn hai huynh đệ đồng bối của hắn:
- Lão tam lúc đó còn nhỏ, không nhớ được chuyện, đại ca ngươi cũng cho rằng những lời này là đang vũ nhục Công Thâu gia tộc ta?
Một lão nông càng già hơn ngồi cạnh chậu than, nhìn tờ giấy trên tay và nói với gia chủ:
- Nếu như dựa theo hành vi năm đó của thúc phụ, lời ấy không hư.
- Đại ca, gia phụ lúc trẻ tài trí hơn ta gấp trăm lần, nếu như thế gian thật có người thành tiên, gia phụ hẳn là người có khả năng nhất, Vân hầu nói tiên nhân đều sẽ trở thành tảng đá, chỉ nhìn hành vi của gia phụ, lời ấy không hư.
- Phụ thân, ngài không phải đã nói gia gia là bị bệnh mới qua đời sao?
- Giáp nhi, đây là một đoạn sỉ nhục của Công Thâu gia tộc, vi phụ không muốn cho con cháu hậu thế cũng xuất hiện chuyện như vậy, cho nên che giấu đoạn chuyện cũ này, hiện tại cũng đã đến lúc cho các ngươi biết rồi.
Lão nông ngồi cạnh chậu than, giảng thuật cho vãn bối cả nhà cha mình vì cầu lấy tiên đạo, trảm tình tuyệt nghĩa thế nào, cố sự không dài, nhưng khiến người nghe lạnh buốt từ khớp xương, lại phối hợp với lời tự thuật ngữ không thành tiếng của lão nông, cả nhà già trẻ thất thanh khóc rống.
- Trong nhà còn ai dám nói trường sinh, đuổi.
Đây là gia quy mới của Công Thâu gia tộc, cả nhà cùng hô to:
- Còn dám nói trường sinh, đuổi khỏi nhà.
Vân Diệp trốn ở trong phòng giống như kiến bò trên chảo nóng, lúc thì chạy ra ngoài viện tử nhìn bên ngoài, đáng tiếc, chỉ có con đường vắng vẻ và tuyết trắng đầy đất, thấy mặt trời sắp tây hạ nhưng vẫn không ai tới, rượu trong phòng đã hâm tám lần, đã sắp không còn vị rượu rồi.
Lão Trang không biết khách nhân ngày hôm nay là ai, chỉ biết là hầu gia rất coi trọng, không chỉ tự mình xuống bếp, còn lấy rượu tốt nhất trong nhà ra khoản đãi quý khách, cũng không biết thân phận của khách nhân cao quý đến mức nào, lần trước Sài Thiệu đại tổng quản tới nhà hầu gia cũng không tự mình xuống bếp, càng không nói đến hai bình rượu ngon kia, nghĩ không rõ trong thành Sóc Phương này còn có ai đáng để hầu gia để tâm như vậy.
Vân Diệp kết luận ngày hôm nay sẽ có khách nhân đăng môn, còn là loại cao nhân chân chính có tài hoa, nếu như đưa được vị cao nhân này về thư viện, Ngọc Sơn thư viện chắc chắn thực lực đại tăng, cho nên y đổi không còn lười nhác như ngày xưa, không chỉ tự mình xuống bếp, dùng rượu ngon, ngay cả mầm đậu trong phòng mình cũng không buông tha, y quyết ý để lại cho vị cao nhân kia ấn tượng tốt nhất.
Rặng mây đỏ nơi chân trời từ từ đổi màu đen, màn đêm cũng phủ xuống, Lão Trang cầm hai đèn lồng chiếu sáng bên cửa, hy vọng khách nhân thấy đèn lồng biết chủ nhân còn đang đợi khách.
Vân Diệp đặc ý rút đi thủ vệ ở cửa, chính là vì thuận tiện cho khách nhân đến, xem ra, tất cả việc này đều không công rồi.
Đang định phân phó Lão Trang tiêu diệt rượu và thức ăn trong phòng thì đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.
Trên bái thiếp viết rất rõ ràng, Công Thâu Mộc dẫn theo con Công Thâu Giáp đến bái hội, tim Vân Diệp muốn nhảy ra ngoài, vốn tưởng rằng chỉ là một con cá lớn, không nghĩ tới còn là một con cự kình, còn dẫn theo con cự kình con. Hậu nhân của Lỗ Ban, Vân Diệp quá rõ ràng phân lượng của những người này, họ từ lâu đã không phải là năng công xảo tượng gì, mà là một đám vật lý học gia cùng công trình sư tốt nhất, dù cho trả giá lớn thế nào cũng phải giữ người lại, thật sự không được thì bắt cóc, Vân Diệp quyết định chú ý.
Chỉnh nghiêm y quan, phân phó mọi người ra nghênh đón, hậu duệ của Lỗ Ban đáng để y dùng nghi thức của hầu tước.
Lão nông cũng không còn trong trang phục nông phu, lão mặc Hán phục màu nâu, có vẻ lão đầu chuộng mốt cổ, lão cố ý không mặc y sam cổ tròn, chân đi guốc gỗ, tóc lấy nhánh cây làm trâm, trung niên nhân phía sau cũng mặc Hán phục, hai mắt lơ đãng nhìn cái cách Vân gia ra nghênh đón, xem ra có vẻ thoả mãn.
Vân Diệp bận trang phục chính thức, chính là bộ thượng triều, đứng ở cửa, xa xa đã cười thi lễ:
- Công Thâu tiên sinh đại giá quang lâm, thật là rồng đến nhà tôm, kẻ hèn Vân Diệp có lễ.
- Ha ha ha, Vân hầu chính là bất thế kỳ tài, lão phu may mắn được gặp, cũng là may mắn ba đời.
Vốn dĩ Vân Diệp cứ cho rằng lão tặc cổ đại đều là tiếng cười trước lời nói, cho rằng là tiểu thuyết gia thêm vào, sau đó ở lâu tại Đường triều mới phát hiện đây là thực sự, các lão tặc nói chuyện mặc kệ có cười hay không, đều theo thường lệ thêm các loại từ ha ha, tỷ như Lý Uyên, tỷ như Lý Hiếu Cung, tỷ như Phòng Huyền Linh, nhân vật điển hình nhất chính là Trưởng Tôn Vô Kỵ, khuôn mặt của hắn hình như vĩnh viễn mang theo nụ cười, mập mạp rất chất phác, biểu hiện ra đối với mỗi người đều thân thiết như vậy. Về phần trong bụng có ân cần thăm hỏi phụ mẫu người ta hay không thì chỉ chính hắn biết. Gặp phải loại người nói ha ha trước này Vân Diệp luôn phải nơm nớp lo sợ, người trước mặt giống như con cáo già nghìn năm, nhiệm vụ đêm nay rất nặng, Vân Diệp thầm phát sầu.
- Lão tiên sinh nói đùa, giỏi cũng là gia sư, tiểu tử năm nay mới 16 tuổi, đâu dám nói đạt được hai chữ kỳ tài, ngài đây là muốn làm hư tiểu tử rồi đấy.
Lời này lão đầu bất luận thân phận hay là tuổi tác đều phải tiếp nhận, ai bảo tổ tông người ta là Lỗ Ban chứ?
- Ài, Vân hầu nói thế sai rồi, thiếu niên anh kiệt khiến người ước ao, còn trẻ đã làm tới hầu tước, khiến người ta thèm chết thôi, ha ha ha.
Lại là tiếng cười, lão nhân này từ khi vào cửa đến bây giờ không nói mục đích, không nói nội dung thực chất, toàn chỉ nói lời khách sáo, làm cho Vân Diệp nóng ruột, vẫn là mấy lão già ở thư viện tốt, không quản tốt xấu đều nói thẳng ra, chưa bao giờ nói những lời thừa này.
- Vị này nhất định là Giáp tiên sinh, vãn bối xin chào.
Vân Diệp thấy lão hồ ly không dễ khép miệng, muốn nhìn xem con hồ ly không lớn không nhỏ này có được cơ hội khép miệng hay không.
- Vân hầu đa lễ rồi, trước mặt gia phụ nào có đạo lý xưng ta tiên sinh.
Công Thâu Giáp cũng cười đáp lễ.
Có cửa, lão hồ ly xảo trá như cá trạch, tiểu hồ ly vừa rồi nhìn lén nghi trượng của Vân gia còn gật đầu, xem ra có cửa.
- Công Thâu tiên sinh tới vừa lúc, tiểu tử tự mình xuống bếp làm mấy món, chắc sẽ vừa lòng tiền bối.
- Đây là Vân hầu đã sớm ngờ tới lão phu sẽ đến, có chuẩn bị sẵn cơm rượu rồi, thịnh tình như vậy, lão phu sao dám không quấy rầy đây.
Cơm rượu đặt trong phòng khách của Vân Diệp, bộ đồ ăn là Vân Diệp cố ý mượn của Sài Thiệu, tại Trường An không thể nói tại Trường An không thể nói là tốt, tại Sóc Phương tuyệt đối là tồn tại cao nhất, chỉ tiếc không có thị nữ, dâng đồ ăn chỉ có thể là các lão gia cao lớn thô kệch.
- Đang ở quân doanh, có hơi đơn giản, xin lão tiên sinh thứ lỗi.
Nếu như tại Trường An, Vân Diệp tuyệt đối sẽ an bài bữa cơm này xa hoa vô cùng, chỉ tiếc tại Sóc Phương, đành phải chấp nhận. Lão Công Thâu không nói gì, mà nghiên cứu mấy cái ghế, còn ngồi thử lên, lại nhìn bàn, gật đầu, hình như khá thoả mãn.
- Vân hầu nói đùa, chén bát tinh xảo như vậy, lại phối hợp mỹ vị giai hào, sao nói đến đơn giản, huống chi trời đổ tuyết còn có rau xanh để ăn, càng khó có được, lão phu chỉ là giới sơn dã thôn phu được đãi ngộ này, thụ sủng nhược kinh mất, ha ha ha.
Lão tặc lại bắt đầu cười ha ha rồi, sợ từ lâu lão đã có y nghĩ muốn xuất thế, chỉ là tìm không được cơ hội thích hợp, lão là nhân tài loại hình kỹ thuật, tại quan trường không có khả năng phát triển quá lớn, nếu như không có người tiến cử, làm đến chết cũng chỉ là một công tượng, lão đã xác định nội tình của Vân Diệp, biết cùng mình là một loại người, cho nên mới lớn mật đăng môn, dù sao một gia tộc không có khả năng lánh đời quá lâu, bằng không đã sớm bị lịch sử lãng quên, cứ như vậy, bảo trì tính trường cửu của gia tộc sẽ không có ý nghĩa, lão biết, Vân Diệp cũng biết, chỉ là hai người ai cũng không nói ra chuyện này, giống như hai kẻ ngốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.