Đường Chuyên

Quyển 24 - Chương 10: Đại Đường cần bạc

Kiết Dữ 2

10/12/2014

Ngoài khơi Cao Ly, sóng cuộn ngợp trời, một hạm đội gian nan xuyên qua sóng biển, buồm chính đã hạ hết xuống, chỉ có một cánh buồm nhỏ ở đuôi bị gió thổi căng phồng như quả cầu. Mặt biển giống như nồi nước sôi, sáu chiếc chiến hạm bị ném lên mũi sóng, lúc dìm xuống đáy biển, cứ như món đồ chơi.

Lại Truyền Phong râu xia xồm xoàm, y phục tả tơi hai cánh tay chắc khỏe tóm chặt lấy giây thừng, ra sức kéo nó về đằng sau, mười ngón chân bấu chặt vào sàn, bất kể mọi giá phải tách dây thừng xoắn vào nhau ra, nếu không lát nữa buồm chính không giương lên được, mọi người sẽ xuống biển ráo.

Vương Huyền Sách cũng thê thảm không kém, hán tử văn nhã nay đã biến thành dã nhân, ba năm đi biển đã biến hắn thành thủy thủ hợp cách, da đen sì, hô khẩu hiệu mặc cho dây thừng cuốn vào cơ thể.

Hi Mạt Đế Á đứng trên cầu hạm, cầm kính viễn vòng nhìn ra quan sát bất kỳ lục địa nào xuất hiện trong tầm mắt, lần này nếu còn không tìm được bất kỳ chỗ cập bờ thích hợp nào, hạm đội sẽ rơi vào tuyệt cảnh.

Trên đường đi bọn họ đã mất tới bảy chiến hạm, nhưng nàng không bi ai mấy, vì biển khơi vốn là nơi mang bi thương tới cho ngươi.

Chiếc Hải Lãng đi đầu đột nhiên bốc lên ba ngọn lửa, lao lên không, sau đó nổ tung, dưới may trời xám xịt, vô cùng bắt mắt.

Dây thừng trên tay Lại Truyền Phong quấn vào bàn kéo, sáu hán tử lực lưỡng lập tức quay bàn kéo, một chiếc buồm lớn nhanh chóng kéo lên cột buồm chính, thuyền khựng lại, thay đổi phương hướng.

Năm chiếc thuyền khác cũng đồng loạt đổi hướng, buồm chính mượn sức gió cực mạnh mang chiến hạm lao khỏi dòng chảy, hướng về phía gió đông.

- Đất liền.

Hi Mạt Đế Á nhìn thấy bóng dáng chim én biển, chỉ cần thấy thứ tinh linh trên biển này, chứng tỏ đất liền ở ngay trước mắt ...

Hà Bình là đường đệ của Hà Thiệu, vốn có tương lai tốt, nhậm chức ở Hồng lư tự, ba mươi tuổi đã tới tòng lục phẩm, nhưng khi vừa thăng lục phẩm thì bị đưa tới nước Oa, giám thị nước Oa, tìm hiểu nước Oa, giám sát xuất nhập bạc ... Tháng năm thắm thoát trôi qua, thường xuyên sống trong lo âu, ba chín tuổi mà tóc đã hoa râm, chuyện thường làm là mỗi ngày đứng bên bờ biển nhìn về cố hương.

Oa nữ nhu thuận bên cạnh đã đi theo năm năm, sinh cho hắn hai đứa con, Hà Bình vẫn đầy oán giận mảnh đất này.

Từ Trường An tới nước Oa, như từ thiên đường rơi vào địa ngục. Nếu chỉ là khổ cực, Hà Bình chẳng để ý, năm xưa ở thư viện từng đắp giả sơn, ăn bánh bao chay vài tháng rồi.

Trường Tôn Vô Kỵ là tên khốn kiếp, đường ca đắc tội với ngươi, sao ngươi lấy lão tử ra trút giận?

Hai trăm thủy binh phạm tội, hai tên chủ bạ chỉ biết uống rượu không biết ghi chép, quản hạt hơn hai vạn kháng nô núi bạc, đó là công việc chủ yếu của Hà Bình.

Còn về giám thị nước Oa, chả cần, thuyền của nước Oa bị hạm đội Đông Hải biến thành gỗ vụn rồi, Đằng Nguyên Kinh tuy nói là quốc đô nước Oa, nhưng nhân khẩu chỉ có tám vạn, tường thành thấp tè căn bản không thể kháng cự tiến công cường độ cao, Hà Bình mỗi lần nhìn Đằng Nguyên Kinh đều nghĩ, cho lão tử tám nghìn binh tốt, có thể san bằng nơi này.

Mã Cứu Môn thái tử chết ở cung Ban Cưu, gia tộc Tô Ngã bành trướng cực độ, thế rồi có một nữ tử nhảy ra, dẫn một đám thích khách cường đại giết Tô Ngã Nhập Lộc, rồi sưng là Hoàng cực thiên hoàng.

Hoàng cực thiên hoàng có một đứa con đã mười tuổi, Hà Bình đã gặp hoàng tử này, nó khác biệt nhiều so với người khác, nói tiếng Trường An rất lưu loát, đây là điều hiếm có ở nước Oa.

Vì thế trong thời gian dài Hà Bình là lão sư của thiếu niên này, trừ học vấn thư viện không cho truyền gia ngoài thì điển tịch nho gia hắn dốc lòng truyền thụ.



Nói ra rất kỳ quái, chưa ai thấy Hoàng cực thiên hoàng, bao gồm cả đại thần thân cận nhất, vì thiên hoàng luôn đeo khăn che mặt.

Người nhìn thấy mặt thiên hoàng đều đã chết, đó toàn là lão thần năm xưa còn sót lại, thề với con cháu, huyết mạch của thiên hoàng cực kỳ tôn quý, sau đó mổ bụng tự sát, không ai là ngoại lệ.

Hà Bình lần nữa ra bên bờ biển, chắp tay đi bộ trên cát mềm xốp, đó là một trong số ít sở thích của y, sóng biển mang bọt trắng xô lên bãi biển, sau đs chậm chậm rút đi, thi thoảng để lại một con cá nhỏ bất lực nhảy về phía trước ...

Một thiếu niên tráng kiện theo sau Hà Bình, dõi theo ánh mắt của hắn nhìn ra biển, hỏi:

- Có phải tiên sinh nhớ cố hương không?

Hà Bình gật đầu:

- Ta không lúc nào không nhớ cố hương, tối qua cũng mơ trở về một chuyến.

- Học sinh chỉ biết Đại Đường cường đại vô cùng, nhưng không hiểu gì cả, tiên sinh có thể giải thích cho học sinh không?

Hà Bình mỉm cười vỗ đầu thiếu niên:

- Ngươi đã biết đủ nhiều rồi, đó là một quốc gia cường đại vô cùng, hơn nữa biết sợ là tốt, biết quá nhiều ngươi sẽ tuyệt vọng.

- Nhật Bản cũng đang tiến lên, mẫu thân học sinh đã bình định các đạo, chỉ cần học tập Đại Đường, Nhật Bản sẽ mau chóng cường đại.

Hà Bình lại lần nữa cười lớn, lời nói của trẻ con này làm hắn vô cùng vui vẻ, dắt tay nó rời bãi biển.

- Tiên sinh, bạc sản xuất ở Nhật Bản, vì sao người Nhật Bản lại không có tư cách khai thác và sử dụng bạc?

Hà Bình nhìn thiếu niên, xấu hổ nói:

- Vì Đại Đường cần bạc, nên các ngươi không được sử dụng.

- Vì sao?

- Ngươi nên hỏi mẫu thân mình đi, bà ấy hẳn rất rõ ...

Hôm nay số lượng bạc kiểm tra rất lớn, Hà Bình phải đích thân giám sát, ở điểm này hắn chưa bao giờ lơ là, mỗi tháng sản xuất bao nhiêu, nhập kho bao n hiêu đều có ghi chép rõ ràng.



Ngoài núi bạc là thảo nguyên vô cùng rộng lớn, thiếu niên cưỡi ngựa chạy như bay, đằng sau là hơn trăm nô phó, giữa thảo nguyên là một cái lều trắng như tuyết, mỗi năm khi khai xuân, nữ hoàng đều đưa Trâm Hoa vương tử tới thảo nguyên này ở.

Trong lều, nữ hoàng quỳ trước bàn, phê duyệt tấu chương, khi nàng sắp hoàn thành công việc thì lều vén lên, Trâm Hoa chui vào, người có thể không cần thông báo được vào lều của nữ hoàng chỉ có một mình Trâm Hoa.

Thiên hoàng đặt bụt xuống, thở dài:

- Trấn định, trấn định, con sắp thành vương rồi, sao còn bộp chộp như thế?

Trâm Hoa cầm cái cốc trước mặt thiên hoàng lên uống cạn, tức giận hỏi:

- Mẫu thân, hôm nay con hỏi tiên sinh, bạc sản xuất ở Nhật Bản, vì sao người Nhật Bản lại không được khai thác và sử dụng?

Thiên hoàng ngẩng đầu lên mỉm cười:

- Ông ấy trả lời ra sao?

- Tiên sinh đáp vô lý, nói là vì Đại Đường cần.

- Đúng thế đấy, ông ta nói rất chân thực.

- Nhật Bản là của con.

Trâm Hoa rống lên ném cái cốc đi thật xa.

- Nhật Bản thuộc về kẻ mạnh, Vân Hải nếu con đủ mạnh, Nhật Bản là của con, nhưng con còn rất nhỏ bé, nên nó không thuộc về con.

- Đây là thế giới tất cả thuộc về kẻ mạnh, Đại Đường hiện nay như mặt trời đỏ rực, tất cả những thứ ở gần sẽ bị nướng cháy thành than, cho nên con à, rời đi mới là lựa chọn duy nhất của chúng ta.

- Chúng ta phải tranh thủ trước khi thế giới này chưa bị Đại Đường phân chia hết, tìm đường ra cho Nhật Bản rồi dẫn tinh anh rời đi. Mẫu thân không biết còn lừa được người kia bao lâu, một khi y biết, nhất định tiêu diệt chúng ta, sự vô tình của kẻ đó, mẫu thân ở đây cũng ngửi thấy.

Thiên hoàng vén khăn mặt lên, khuôn mặt của Cao Sơn Dương Tử xuất hiện.

- Mẫu thân, làm sao chúng ta có thể vứt bỏ đất tổ?

Cao Sơn Dương Tử bật cười, xoa đầu nhi tử:

- Con rõ ràng đã mười hai tuổi, vì sao ta phải nói con mười tuổi? Con đã nghĩ ra chưa?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đường Chuyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook