Quyển 13 - Chương 11: Đau răng hay đau đầu
Kiết Dữ 2
23/09/2014
Tân Nguyệt tẩy trang luôn làm Vân Diệp nhìn không biết chán, nhìn
nàng gỡ từng món trang sức trên đầu ra, nhìn nàng rũ mái tóc dài buông
xuống vai, nhìn nàng dùng nước rửa mặt, mỗi lúc như thế cảm thấy tĩnh
lặng vô cùng.
Nếu như chẳng phải Vân bảo bảo và Lý Dung luôn xông vào vấn an lúc này thì nói không chừng sẽ có cảnh xuân cung sống diễn ra, Tân Nguyệt ngày càng nhiều tuổi, càng đầy phong tình, có lẽ nữ nhân hai mươi hai tuổi mới là lúc đẹp nhất.
Nhìn nàng dắt tay Vân bảo bảo và Lý Dung đi bộ trong sân, thi thoảng hái những quả chín trên cây cho vào giỏ hai đứa bé, Vân Diệp thấy lòng tràn ngập hạnh phúc.
Lý Nhị bệnh rồi, Lý An Lan vào cung phụng dưỡng, hoàng gia phụng dưỡng thực ra chỉ là một loại lễ nghi, chỉ có thể vào cung thăm một cái, sau đó đa phần thời gian ở trong cung đợi phụ thân triệu kiến, người bị bệnh luôn cần người thân che chở, nhất là Lý Nhị vì một cái răng nhiệt, má sưng vù không thể gặp ai.
Lý Nhị sức khỏe tráng kiện luôn ăn ngon ngủ say, nhưng sau đại khảo, không ngừng có đại nho vào cung thăm hoàng đế bệ hạ, trò mánh mung sẽ phá hỏng căn cơ, chỉ kinh học nho gia mới là nền tảng là lời ông ta nghe thấy nhiều nhất thời gian qua, căn cơ giang sơn có hỏng không chưa biết, nhưng răng ông ta thì tạo phản rồi.
Khi Vân Diệp tới thăm thì trên bàn hoàng đế bệ hạ bày đầy loại thuốc thanh nhiệt trừ hỏa, trị đau răng là thiếu xót lớn của Trung y, không phải là không trị được, mà là lâu chết luôn.
- Tiểu tử mau nghĩ cách để răng trẫm bớt đau, trẫm sẽ tặng ngươi món đồ gốm tiến cống kia, đúng, là món gốm sứ xanh mà ngươi nhìn trúng đấy.
Vân Diệp như chó con hít hít đủ các loại thuốc, chọn một bát mùi vị thích hợp uống vào, chùi miệng nói: - Thần có thật, nhưng trị ngọn không trị gốc, chỉ đỡ đau, còn muốn trị khỏi hẳn thì bệ hạ phải uống hết những thứ thuốc này.
- Mau mau lên, trẫm sắp muốn nhổ hết răng rồi, trước tiên giảm đau cho trẫm ngủ ngon cái đã. Lý Nhị sốt ruột đưa tay ra đòi thuốc, Trường Tôn thị cũng đầy cấp bách, hoàng đế đã hai ngày hai đêm không ngủ ngon rồi.
Vân Diệp lấy trong lòng ra một cái hộp ngọc nhỏ, bên trong là anh túc dại mà Hi Đồng hái ở bắc cực, đây là thứ giảm đau tốt nhất, hơn nữa còn không làm người ta bị nghiện, được Tôn Tư Mạc điều chế thành thuốc viên, uống với nước ấm, hiệu quả phi thường.
Lý Nhị nhận lấy hộp, nhón một viên hỏi: - Sao cái này giống thứ anh túc mà ngươi nói.
- Đây là anh túc dại, hiệu quả giảm đau cực tốt, nhưng không làm người ta sinh ảo giác, hiếm có nhất là không bị nghiện, do bằng hữu thần lấy từ bắc cực về, cùng nơi với da gấu trắng, Tôn đạo trường điều chế thành thuốc viên, chỉ có một hộp thôi, bệ hạ dùng tiết kiệm, nếu không phải bệ hạ đau không chịu nổi nữa thì thần không lấy ra đâu.
- Khốn kiếp.
Lý Nhị nỏi giận mắng một câu, hỏi cách dùng, uống liên hai viên.
Dược hiệu phải nửa canh giờ mới có, Vân Diệp tất nhiên không thể đi, ngồi trên thảm nói chuyện với Lý Nhị, trong tẩm cung của ông ta chỉ có một cái ghế, để ở sau bàn, ghế của hoàng đế ai ngồi là gặp họa.
- Vân Diệp, cho trẫm biết cái nhìn của ngươi về lần đại khảo này ra sao? Làm sao đánh giá ưu khuyết của hai loại học tử? Lý Nhị nhắm mắt lại đợi thuốc sinh tác dụng, hỏi Vân Diệp để phân tán tinh thần:
- Bẩm bệ hạ, vi thần cho rằng chúng không có cách nào phân biệt tay trái và tay phải cái nào quan trọng hơn, tỉ lệ biết chữ của Đại Đường ít tới khiếp người, trong một trăm người chẳng kiếm nổi một người biết chữ, không biết chữ không thể tiếp thụ những thứ mới, chỉ biết làm theo thứ cổ lỗ sĩ do tổ tiên truyền lại, từ làm việc tới canh tác đều như thế. Bệ hạ cũng biết máy dệt mà đám Thanh Tước làm ra một cái làm một ngày bằng một nông phụ làm cả tháng, nếu như không phải bệ hạ cấm truyền máy này ra ngoài thì rất nhiều nông phụ không dệt vải nữa, vì vải họ dệt ra chẳng những đắt, lại chẳng tốt bằng dệt máy.
- Bày trò khôn lỏi gì thế, trẫm hỏi học tử, không hỏi nông phụ dệt vải. Lý Nhị lườm Vân Diệp một cái rồi lại nhắm mắt dưỡng thần.
- Đây không phải là thần giở trò khôn lỏi, mà hần là người trong cuộc không đưa ra một đánh giá chuẩn xác, muốn nói đệ tử thư viện hơn những học tử kia quá nhiều, bệ hạ sẽ cho rằng thần tự khen mình, nếu trái lương tâm nói sĩ tử kia hơn thư viện thì không được. Cho nên, chúng ta cứ nói chuyện nông phụ dệt vải thì hơn, đánh giá giao cho Phòng tướng vậy, bất kể kết quả thế nào, thần cũng thản nhiên tiếp nhận, học sinh mà bệ hạ không cần, ở ngoài có rất nhiều thế gia, thương cổ khiêng bạc tới đợi họ vào nhà mình kìa, nếu chẳng phải sợ bệ hạ không vui thì thần đã thu nạp mấy tên giúp thần quản lý gia nghiệp. Bệ hạ nên ra tay sớm, muộn là hết đó, thần nghe nói đám người kia vì chiêu mộ học sinh thư viện đã dùng tới cả mỹ nhân kế, bệ hạ biết toàn là chàng trai khí huyết phương cương, chẳng may không chống nổi, lúc đó cuối cùng chẳng phải là bệ hạ tổn thất sao?
Trường Tôn thị muốn cười, nhưng trượng phu đang đau bệnh làm thế không hợp, đành cắn răng nhịn.
- Bức cung giỏi lắm, uy hiếp dụ dỗ đều dùng cả, người thư viện dạy ra toàn thế này à? Hoàng hậu, nàng đem tấu chương của Phòng Huyền Linh cho Vân Diệp xem đệ tử y dạy ra khốn kiếp thế nào, tí tuổi đầu làm việc kín kẽ đâu ra đó, ngay cả trẫm cũng không thể nói gì trẫm, còn nói trẫm nhất định đang than thở vì tội phạm, trẫm là loại người làm việc do dự sao? Nếu tương lai học sinh thư viện toàn như vậy, trẫm làm hoàng đế thế nào?
Vân Diệp tò mò nhận lấy tấu chương của Phòng Huyền Linh, kết cục của Yểu Nương không làm y ngạc nhiên, nhưng thấy biểu hiện của bốn người Nguyên Gia bất giác thấy tự hào.
- Có phải có cảm giác thành tựu lắm không? Mình vất vả bao năm cuối cùng cũng khai hoa kết quả rồi, nếu trẫm là người cũng vui lắm. Thanh Tước nói trong thư viện không có kẻ ngốc, kẻ nào ở thư viện cũng bị lừa cả đống lần rồi, cho nên với chuyện nhỏ nhặt, có cách ứng phó thần tốc chẳng lạ gì. Nếu với học sinh châu phủ suốt ngày cắm mặt học, tai không nghe chuyện ngoài cửa sổ khi gặp chuyện ứng khó cứng nhắc, hoặc né tránh, hoặc liều mạng, ngoài ra chẳng biết làm thế nào, người như thế ngươi bảo trẫm làm sao đưa đám học sinh thư viện vào nha môn? E rằng chẳng bao lâu chúng cho chủ quan sang lề hết, có học vấn không đáng sợ, vừa có học vấn vừa có thủ đoạn, nói thực bỗng nhiên xuất hiện nhiều như thế trẫm lo lắm.
Đối với chuyện nằm ngoài dự đoán, bất kể tốt hay xấu, Lý Nhị đều cảnh giác một cách vô lý, chỉ sức mạnh mà ông ta nắm được trong tay mới yên tâm.
- Bệ hạ, vi thần nhớ trước kia bệ hạ nói anh tài hiếm có phải tận dụng, mở khoa khảo, lại tự mình xuống nông thôn cầu hiền, sao giờ lại thay đổi?
- Tiểu tử, nắng hạn lâu ngày gặp mưa đương nhiên là chuyện tốt, có mưa vừa là chuyện tốt bái tạ trời cao, có mưa lớn là tổ tông phù hộ, tiểu tử, nếu có mưa đá thì sao? Ngươi bảo trẫm nên vui hay lo? Tên tiểu tử như ngươi, có một đứa là may mắn của Đại Đường, giờ ngươi lấy mình làm mẫu, biến ra hơn hai trăm đứa, còn đáng sợ hơn binh tai, ít nhất trẫm còn biết ứng phó với binh tai ra sao, còn tình huống này trước nay chưa từng có, trẫm không tìm được ví dụ tham khảo, nên đau đầu.
Vân Diệp cười khổ, dũng khí ném đá dò đường qua sông không phải nhà lãnh đạo nào cũng có, Đường thái tông trước mắt cũng vì chuyện này mà lo lắng còn gì? Lo quá độ, thêm vào nội hỏa công kích, không bị nóng rộp mới là lạ.
Nếu như chẳng phải Vân bảo bảo và Lý Dung luôn xông vào vấn an lúc này thì nói không chừng sẽ có cảnh xuân cung sống diễn ra, Tân Nguyệt ngày càng nhiều tuổi, càng đầy phong tình, có lẽ nữ nhân hai mươi hai tuổi mới là lúc đẹp nhất.
Nhìn nàng dắt tay Vân bảo bảo và Lý Dung đi bộ trong sân, thi thoảng hái những quả chín trên cây cho vào giỏ hai đứa bé, Vân Diệp thấy lòng tràn ngập hạnh phúc.
Lý Nhị bệnh rồi, Lý An Lan vào cung phụng dưỡng, hoàng gia phụng dưỡng thực ra chỉ là một loại lễ nghi, chỉ có thể vào cung thăm một cái, sau đó đa phần thời gian ở trong cung đợi phụ thân triệu kiến, người bị bệnh luôn cần người thân che chở, nhất là Lý Nhị vì một cái răng nhiệt, má sưng vù không thể gặp ai.
Lý Nhị sức khỏe tráng kiện luôn ăn ngon ngủ say, nhưng sau đại khảo, không ngừng có đại nho vào cung thăm hoàng đế bệ hạ, trò mánh mung sẽ phá hỏng căn cơ, chỉ kinh học nho gia mới là nền tảng là lời ông ta nghe thấy nhiều nhất thời gian qua, căn cơ giang sơn có hỏng không chưa biết, nhưng răng ông ta thì tạo phản rồi.
Khi Vân Diệp tới thăm thì trên bàn hoàng đế bệ hạ bày đầy loại thuốc thanh nhiệt trừ hỏa, trị đau răng là thiếu xót lớn của Trung y, không phải là không trị được, mà là lâu chết luôn.
- Tiểu tử mau nghĩ cách để răng trẫm bớt đau, trẫm sẽ tặng ngươi món đồ gốm tiến cống kia, đúng, là món gốm sứ xanh mà ngươi nhìn trúng đấy.
Vân Diệp như chó con hít hít đủ các loại thuốc, chọn một bát mùi vị thích hợp uống vào, chùi miệng nói: - Thần có thật, nhưng trị ngọn không trị gốc, chỉ đỡ đau, còn muốn trị khỏi hẳn thì bệ hạ phải uống hết những thứ thuốc này.
- Mau mau lên, trẫm sắp muốn nhổ hết răng rồi, trước tiên giảm đau cho trẫm ngủ ngon cái đã. Lý Nhị sốt ruột đưa tay ra đòi thuốc, Trường Tôn thị cũng đầy cấp bách, hoàng đế đã hai ngày hai đêm không ngủ ngon rồi.
Vân Diệp lấy trong lòng ra một cái hộp ngọc nhỏ, bên trong là anh túc dại mà Hi Đồng hái ở bắc cực, đây là thứ giảm đau tốt nhất, hơn nữa còn không làm người ta bị nghiện, được Tôn Tư Mạc điều chế thành thuốc viên, uống với nước ấm, hiệu quả phi thường.
Lý Nhị nhận lấy hộp, nhón một viên hỏi: - Sao cái này giống thứ anh túc mà ngươi nói.
- Đây là anh túc dại, hiệu quả giảm đau cực tốt, nhưng không làm người ta sinh ảo giác, hiếm có nhất là không bị nghiện, do bằng hữu thần lấy từ bắc cực về, cùng nơi với da gấu trắng, Tôn đạo trường điều chế thành thuốc viên, chỉ có một hộp thôi, bệ hạ dùng tiết kiệm, nếu không phải bệ hạ đau không chịu nổi nữa thì thần không lấy ra đâu.
- Khốn kiếp.
Lý Nhị nỏi giận mắng một câu, hỏi cách dùng, uống liên hai viên.
Dược hiệu phải nửa canh giờ mới có, Vân Diệp tất nhiên không thể đi, ngồi trên thảm nói chuyện với Lý Nhị, trong tẩm cung của ông ta chỉ có một cái ghế, để ở sau bàn, ghế của hoàng đế ai ngồi là gặp họa.
- Vân Diệp, cho trẫm biết cái nhìn của ngươi về lần đại khảo này ra sao? Làm sao đánh giá ưu khuyết của hai loại học tử? Lý Nhị nhắm mắt lại đợi thuốc sinh tác dụng, hỏi Vân Diệp để phân tán tinh thần:
- Bẩm bệ hạ, vi thần cho rằng chúng không có cách nào phân biệt tay trái và tay phải cái nào quan trọng hơn, tỉ lệ biết chữ của Đại Đường ít tới khiếp người, trong một trăm người chẳng kiếm nổi một người biết chữ, không biết chữ không thể tiếp thụ những thứ mới, chỉ biết làm theo thứ cổ lỗ sĩ do tổ tiên truyền lại, từ làm việc tới canh tác đều như thế. Bệ hạ cũng biết máy dệt mà đám Thanh Tước làm ra một cái làm một ngày bằng một nông phụ làm cả tháng, nếu như không phải bệ hạ cấm truyền máy này ra ngoài thì rất nhiều nông phụ không dệt vải nữa, vì vải họ dệt ra chẳng những đắt, lại chẳng tốt bằng dệt máy.
- Bày trò khôn lỏi gì thế, trẫm hỏi học tử, không hỏi nông phụ dệt vải. Lý Nhị lườm Vân Diệp một cái rồi lại nhắm mắt dưỡng thần.
- Đây không phải là thần giở trò khôn lỏi, mà hần là người trong cuộc không đưa ra một đánh giá chuẩn xác, muốn nói đệ tử thư viện hơn những học tử kia quá nhiều, bệ hạ sẽ cho rằng thần tự khen mình, nếu trái lương tâm nói sĩ tử kia hơn thư viện thì không được. Cho nên, chúng ta cứ nói chuyện nông phụ dệt vải thì hơn, đánh giá giao cho Phòng tướng vậy, bất kể kết quả thế nào, thần cũng thản nhiên tiếp nhận, học sinh mà bệ hạ không cần, ở ngoài có rất nhiều thế gia, thương cổ khiêng bạc tới đợi họ vào nhà mình kìa, nếu chẳng phải sợ bệ hạ không vui thì thần đã thu nạp mấy tên giúp thần quản lý gia nghiệp. Bệ hạ nên ra tay sớm, muộn là hết đó, thần nghe nói đám người kia vì chiêu mộ học sinh thư viện đã dùng tới cả mỹ nhân kế, bệ hạ biết toàn là chàng trai khí huyết phương cương, chẳng may không chống nổi, lúc đó cuối cùng chẳng phải là bệ hạ tổn thất sao?
Trường Tôn thị muốn cười, nhưng trượng phu đang đau bệnh làm thế không hợp, đành cắn răng nhịn.
- Bức cung giỏi lắm, uy hiếp dụ dỗ đều dùng cả, người thư viện dạy ra toàn thế này à? Hoàng hậu, nàng đem tấu chương của Phòng Huyền Linh cho Vân Diệp xem đệ tử y dạy ra khốn kiếp thế nào, tí tuổi đầu làm việc kín kẽ đâu ra đó, ngay cả trẫm cũng không thể nói gì trẫm, còn nói trẫm nhất định đang than thở vì tội phạm, trẫm là loại người làm việc do dự sao? Nếu tương lai học sinh thư viện toàn như vậy, trẫm làm hoàng đế thế nào?
Vân Diệp tò mò nhận lấy tấu chương của Phòng Huyền Linh, kết cục của Yểu Nương không làm y ngạc nhiên, nhưng thấy biểu hiện của bốn người Nguyên Gia bất giác thấy tự hào.
- Có phải có cảm giác thành tựu lắm không? Mình vất vả bao năm cuối cùng cũng khai hoa kết quả rồi, nếu trẫm là người cũng vui lắm. Thanh Tước nói trong thư viện không có kẻ ngốc, kẻ nào ở thư viện cũng bị lừa cả đống lần rồi, cho nên với chuyện nhỏ nhặt, có cách ứng phó thần tốc chẳng lạ gì. Nếu với học sinh châu phủ suốt ngày cắm mặt học, tai không nghe chuyện ngoài cửa sổ khi gặp chuyện ứng khó cứng nhắc, hoặc né tránh, hoặc liều mạng, ngoài ra chẳng biết làm thế nào, người như thế ngươi bảo trẫm làm sao đưa đám học sinh thư viện vào nha môn? E rằng chẳng bao lâu chúng cho chủ quan sang lề hết, có học vấn không đáng sợ, vừa có học vấn vừa có thủ đoạn, nói thực bỗng nhiên xuất hiện nhiều như thế trẫm lo lắm.
Đối với chuyện nằm ngoài dự đoán, bất kể tốt hay xấu, Lý Nhị đều cảnh giác một cách vô lý, chỉ sức mạnh mà ông ta nắm được trong tay mới yên tâm.
- Bệ hạ, vi thần nhớ trước kia bệ hạ nói anh tài hiếm có phải tận dụng, mở khoa khảo, lại tự mình xuống nông thôn cầu hiền, sao giờ lại thay đổi?
- Tiểu tử, nắng hạn lâu ngày gặp mưa đương nhiên là chuyện tốt, có mưa vừa là chuyện tốt bái tạ trời cao, có mưa lớn là tổ tông phù hộ, tiểu tử, nếu có mưa đá thì sao? Ngươi bảo trẫm nên vui hay lo? Tên tiểu tử như ngươi, có một đứa là may mắn của Đại Đường, giờ ngươi lấy mình làm mẫu, biến ra hơn hai trăm đứa, còn đáng sợ hơn binh tai, ít nhất trẫm còn biết ứng phó với binh tai ra sao, còn tình huống này trước nay chưa từng có, trẫm không tìm được ví dụ tham khảo, nên đau đầu.
Vân Diệp cười khổ, dũng khí ném đá dò đường qua sông không phải nhà lãnh đạo nào cũng có, Đường thái tông trước mắt cũng vì chuyện này mà lo lắng còn gì? Lo quá độ, thêm vào nội hỏa công kích, không bị nóng rộp mới là lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.