Quyển 19 - Chương 49: Gà có trước hay quả trứng có trước
Kiết Dữ 2
21/10/2014
Viên Thủ Thành thoáng sững sờ rồi cười phá lên chỉ Vân Diệp, nói đứt quãng:
- Vu cáo giỏi lắm, bất kể thế nào vẫn đề xảy ra trong tay lão phu, có trăm miệng cũng khó cãi, lão phu nhận thua, mặc ngươi xử lý.
Trường Tôn thị gục lên vai Lý Nhị cười chảy nước mắt, Lý Nhị nhíu mày cổ quái nhìn Vân Diệp làm bộ mặt chính nghĩa ngời ngời, Trường Tôn Vô Kỵ dựng ngón cái lên, làm sao không hiểu, rất có khả năng xúc xắc là do Lý Uyên thay, Vân Diệp biết nhưng không nói, để thái thượng hoàng vui vẻ, giờ thì khác, con ruồi này Viên Thành Thủ phải nuốt gọn là cái chắc.
Vân Diệp hắng giọng một cái, bảo cung nhân lấy điều ước viết trên lụa trắng tới, chỉ điều thứ ba nói:
- Theo điều lệ, lão tiên sinh thua sạch rồi, chỉ có thể mặc nội khố về, nhưng ngài là lão nhân, e thái thượng hoàng tại thế cũng không làm như vậy, nên tiên sinh nợ mỗi người ở đây một lời hứa, thế nào?
- Có cả cái thứ này cơ à?
Viên Thành Thủ giật lấy ước hẹn xem xong đưa cho Lý Nhị xem:
- Tất nhiên rồi, quy củ này định ra từ năm năm trước, không phải là tiểu tử nói lung tung.
Vân Diệp nghiêm túc nói:
Trường Tôn thị sắp cười tắt thở, Lý Nhị đưa tay ra đỡ lão bà, mặt bất lực. Trường Tôn Vô Kỵ xem nhanh điều ước, lập tức hài lòng cuộn lại, bảo cung nhân đem về chỗ cũ, ông ta rất muốn một lời hứa của lão già.
- Suốt ngày bắn nhạn, không ngờ hôm nay bị nhạn mổ mắt, được, tiểu tử mưu kế thành công, lão phu muốn biết nghi hoặc trong lòng ngươi là gì?
Vân Diệp chắp tay trịnh trọng nói:
- Vấn đề này làm tiểu tử rối trí mấy chục năm, nghĩ mãi không ra, muốn hỏi bậc trí giả: Rốt cuộc con gà có trước hay quả trứng có trước.
Lý Nhị vừa nghe liền nghĩ Vân Diệp muốn trêu Viên Thành Thủ, chuyện này không được, định quát thì thấy mặt y bi thương, không có vẻ vô lại như thường ngày, liền ngậm miệng.
Viên Thành Thủ cảm nhận được sự chân thành của Vân Diệp, không cho rằng y nói lời thừa thãi, nhắm mắt trầm tư, đại điện tức thì trở nên yên tĩnh. Trường Tôn thị phát hiện mặt Lý Nhị, ca ca và Vân Diệp đều rất kỳ quái, còn Viên Thành Thủ đã chìm sâu vào trong trầm tư.
Đối với Vân Diệp mà nói, vấn đề này không thể trả lời đơn giản như khi còn nhỏ nữa, với con gà Đại Đường mà nói y là quả trứng, hiện giờ quả trứng và con gà ở cùng một thời điểm liệu có ảnh hưởng gì không tốt, mình ảnh hưởng tới Đại Đường là tốt hay xấu?
Lịch sử đã biến đổi hoàn toàn, Đại Đường trong vô thức đã phát triển cường thịnh vô cùng.
Lý Nhị luôn sùng bái sự không toàn vẹn, ăn cơm còn đập mẻ bát, Đại Đường hiện giờ đang tiếp cận hoàn mỹ, liệu có rước lấy trừng phạt không?
Năm ngoái là trận tuyết lớn không được ghi chép trên lịch sử, năm nay là cái lạnh bất ngờ, Vân Diệp cho rằng do mình gây ra, y lo lòng hư vinh của mình sẽ hủy quốc gia này.
Viên Thủ Thành mở mắt ra:
- Vấn đề này liên quan tới thời gian và sinh mệnh, lão phu không thể trả lời ngươi.
Vân Diệp biết câu trả lời sẽ là như thế, buồn bã bái tạ, lại từ biệt đế hậu, mặt trời buổi chiều mãnh liệt, đẩy cửa đại điện ra, ánh mặt trời tức thì tràn ngập đại điện.
Vân Diệp đội nắng ra ngoài, Viên Thủ Thành ở đằng sau nói lớn:
- Tiểu tử, trên đời này đâu ra nhiều đáp án như thế, nhiều khi trước mắt là bóng tối, ngươi không thấy gì cả.
Vân Diệp xoay người lại, lần nữa bái tạ, đi thẳng về phía ánh sáng.
Có từ điển sống Lý Cương, Vân Diệp mau chóng làm rõ được lai lịch của Viên Thủ Thành, lão già này không ngờ là thần tiên thật, có thể nhìn thấy quá khứ tương lai, định sơn mạch, phân sông suối, nhìn trẻ nhỏ biết tốt xấu, văn du trăm ngày không biết đói khát, thọ sắp tròn tám trăm, tới khi đó cả nước cuồng hoan.
- Khoan khoan, tiên sinh, chờ chút, ông ta đã sống tám trăm tuổi?
Vân Diệp không ngờ một ngày mình phải giật mình hai lần, rùa mới sống nghìn tuổi, lão thần côn đó đã sống tám trăm tuổi? Thế này gây họa cho bão nhiêu nữ tử nhà lành?
- Đúng, có vấn đề gì, lão nhân gia đã sống bảy trăm hai mươi tuổi rồi, mắt không lòa, tai không điếc, nghe nói vẫn còn hứng trí vào thanh lâu, chậc chậc ..
Lý Cương nói tới chuyện thanh lâu liền kích động, hận không thể thay mình vào đó, ông ta không hứng thú mấy với nữ nhân, nhưng cực kỳ hứng thú với đạo dưỡng sinh.
Vân Diệp mắt hoa lên, cắn răng hỏi lần nữa:
- Tiên sinh, nghe nói Viên Thiên Cương là tộc chất của Viên Thủ Thành?
- Vớ vẩn, Viên Thiên Cương là thân nhi tử của lão tiên sinh, ngươi biết đó, đạo gia không tiện nói chuyện này, nên tùy tiện kiếm cái danh nghĩa đặt vào, thiên hạ đều biên họ là phụ tử mà không phải thúc chất, ngươi hỏi làm gì?
Lý Cương cuối cùng đã phát hiện sự khác thường của Vân Diệp.
- Tiểu tử chỉ lấy làm lạ ông ta thọ lâu như thế, vì sao còn cần đọ với Nhan lão tiên sinh? Không hợp lý, vả lại hơn sáu trăm tuổi còn sinh được nhi tử thì quá thần kỳ.
- Có gì thần kỳ, phụ thân Khẩu Khâu sinh ông ta đã tám mươi rồi, ài, thọ mạng của thần tiên không giống với chúng ta, bọn họ sáu mươi ngày tính một năm, Bành Tổ tính thế đấy.
Nghe câu này mắt Vân Diệp sáng trở lại, một yêu quái tám trăm tuổi và một ông già một trăm hai mươi tuổi khác nhau hoàn toàn.
- Tính theo cách đó chẳng những Nhan lão tiên sinh thọ quá sáu trăm, tiên sinh cũng thọ trên năm trăm, hay là thư viện tổ chức thọ năm trăm tuổi cho tiên sinh nhé?
Lý Cương liếc xéo Vân Diệp:
- Nhan lão tiên sinh không chịu nổi cách tính mua danh chuốc tiếng này mới khinh bỉ cách tính của Viên Thủ Thành, ngươi cũng biết, sau lưng Viên lão tiên sinh là đạo môn to lớn, có chục vạn đồ tử đồ tôn dựa vào ông ta ăn cơm, cho nên đây là chuyện chẳng đặng đừng, chuyện này ông ta có thể làm, lão phu thì thôi đi, mất mặt lắm.
Là kẻ cố chấp, Vân Diệp tới tìm Ngụy Trưng đang dưỡng bệnh ở nhà, câu chuyện thần kỳ Kính Hà Lão Long nếu bị bóp méo và ký kịch hóa thì thật có lỗi với con cháu đời sau, nên ôm thái độ cầu chân tướng tới hỏi.
- Nói bậy nói bạ, lão phu là một thư sinh đâu ra thần kỹ giết rồng, trong Kính Hà có rồng à? Vì sao lão phu không biết, lần trước phường phố đồn Tôn Tư Mạc trị bệnh cho Kính Hà Long Vương được hai mươi hạt châu lớn, hiện giờ lão phu chém Kính Hà Lão Long vì sao bệnh triền miên?
- Ngươi làm Bắc Đình đô hộ thì phải đặt tâm tư vào đó, sao còn đi thỉnh giáo chuyện thần tiên? Đã bái tướng là phải tận trung với nước, sao đem tương lai phó thác cho quỷ thần?
Bị chửi một chập rời nhà Ngụy Trưng, Vân Diệp đã tu luyện tới mức nhổ bọt tự khô rồi, đó là tu dưỡng cần có của quan viên.
Tân Nguyệt dẫn cả nhà nghênh đón phu quân thua tiền trở về, người nào người nấy xoa vai đấm lưng rất ân cần, khi thấy cung nhân khiêng vàng của Vân Diệp về thì đám Tân Nguyệt tái mặt, cho rằng hoàng đế không nhận hối lộ của Vân gia, cả nhà rầu rĩ.
- Cười cái nào, nhi tử, đúng, phải thế, đám mẫu thân của con điên rồi, thắng vàng còn không vui, thật đúng là!
Vân Diệp bế Vân Hoan, để Vân Thọ theo sau, già rồi, trước kia có thể cồng kênh hai đứa con lên vai, giờ chỉ được một đứa, tất nhiên Vân Thọ hiện nặng như cái cân không khiêng nổi nữa.
Sáu con gà của Thiên Ma Cơ không ăn được, người ta nuôi bốn năm sinh ra tình cảm mất rồi, ai muốn ăn là nàng liều mạng, sáu con gà đó ý thức lãnh địa cực mạnh, lần trước Vượng Tài không phải tránh Thiên Ma Cơ mà tránh sáu con gà, hôm nay thấy chúng đấu tranh với nhau mới hiểu ra.
Thấy Tiểu Vũ, Vân Diệp nhớ tới Địch Nhân Kiệt, không biết hắn có hoàn thành được nhiệm vụ hoàng đế giao cho không ...
****
Ngụy Trưng chém rồng, search được trên:
Năm Trinh Quan số thứ 13, đời vua Lý Thái Tông nhà Ðường (618-907), gần thành Trường An có con sông Kinh nước trong vắt. Bên bờ sông, có 2 ẩn sĩ tên Trương Lão và Lý Ðịnh chán công danh và sự lừa dối hào nhoáng của lớp quan quyền nên chọn nghề đánh cá và đốn củi để sinh nhai. Một bữa nọ, Trương và Lý rủ nhau vào quán đối ẩm, rượu vào lời ra trên đường về nhà, Trương Lão tiết lộ là sở dĩ mình thường đánh được nhiều cá qua sự chỉ dẫn của ông thầy bói tại Trường An. Lời tiết lộ trên bị quỷ dạ xoa trên sông Kinh nghe được, vội về thủy cung báo cho Long Vương. Vua Rồng tức giận muốn giết tên tú tài thầy bói nhưng nhờ quần thần can gián và khuyên vua nên đến Trường An gặp mặt trước rồi mới quyết định. Long Vương nghe theo, bèn giả làm một tú tài áo trắng tới gặp thầy bói tên Viên Thủ Thành. Tại đây, vua Rồng hỏi chừng nào mưa và mưa bao nhiêu, được thầy bói cho biết rành mạch là giờ Thìn kéo mây, giờ Tị nổi sấm, giờ Ngọ mưa và tạnh vào cuối giờ Mùi. Mưa 3 thước, 3 tấc, 4 phân, 8 ly. Sau đó vua Rồng về thủy cung và được chiếu trời truyền lệnh làm mưa tại thành Trường An vào ngày mai y như lời thầy bói.
Nhưng lỡ đánh cá với Viên Thủ Thành và thêm lời xúi bậy của đám quần thần, Long vương làm mưa gió trái với lệnh của thiên đình. Ðồng thời lại tới Trường An đánh chưởi thầy bói nhưng Viên Thủ Thành đã chỉ thẳng vào mặt vua Rồng cho biết ông ta là Long Vương trên sông Kinh đã làm trái lệnh trời, ngày mai sẽ bị chém chết. Người thi hành chém Rồng là thừa tướng nhà Ðường tên Ngụy Trưng. Nhưng dù vua Ðường đã hứa giúp, cuối cùng vua Rồng cũng bị chém chết .
- Vu cáo giỏi lắm, bất kể thế nào vẫn đề xảy ra trong tay lão phu, có trăm miệng cũng khó cãi, lão phu nhận thua, mặc ngươi xử lý.
Trường Tôn thị gục lên vai Lý Nhị cười chảy nước mắt, Lý Nhị nhíu mày cổ quái nhìn Vân Diệp làm bộ mặt chính nghĩa ngời ngời, Trường Tôn Vô Kỵ dựng ngón cái lên, làm sao không hiểu, rất có khả năng xúc xắc là do Lý Uyên thay, Vân Diệp biết nhưng không nói, để thái thượng hoàng vui vẻ, giờ thì khác, con ruồi này Viên Thành Thủ phải nuốt gọn là cái chắc.
Vân Diệp hắng giọng một cái, bảo cung nhân lấy điều ước viết trên lụa trắng tới, chỉ điều thứ ba nói:
- Theo điều lệ, lão tiên sinh thua sạch rồi, chỉ có thể mặc nội khố về, nhưng ngài là lão nhân, e thái thượng hoàng tại thế cũng không làm như vậy, nên tiên sinh nợ mỗi người ở đây một lời hứa, thế nào?
- Có cả cái thứ này cơ à?
Viên Thành Thủ giật lấy ước hẹn xem xong đưa cho Lý Nhị xem:
- Tất nhiên rồi, quy củ này định ra từ năm năm trước, không phải là tiểu tử nói lung tung.
Vân Diệp nghiêm túc nói:
Trường Tôn thị sắp cười tắt thở, Lý Nhị đưa tay ra đỡ lão bà, mặt bất lực. Trường Tôn Vô Kỵ xem nhanh điều ước, lập tức hài lòng cuộn lại, bảo cung nhân đem về chỗ cũ, ông ta rất muốn một lời hứa của lão già.
- Suốt ngày bắn nhạn, không ngờ hôm nay bị nhạn mổ mắt, được, tiểu tử mưu kế thành công, lão phu muốn biết nghi hoặc trong lòng ngươi là gì?
Vân Diệp chắp tay trịnh trọng nói:
- Vấn đề này làm tiểu tử rối trí mấy chục năm, nghĩ mãi không ra, muốn hỏi bậc trí giả: Rốt cuộc con gà có trước hay quả trứng có trước.
Lý Nhị vừa nghe liền nghĩ Vân Diệp muốn trêu Viên Thành Thủ, chuyện này không được, định quát thì thấy mặt y bi thương, không có vẻ vô lại như thường ngày, liền ngậm miệng.
Viên Thành Thủ cảm nhận được sự chân thành của Vân Diệp, không cho rằng y nói lời thừa thãi, nhắm mắt trầm tư, đại điện tức thì trở nên yên tĩnh. Trường Tôn thị phát hiện mặt Lý Nhị, ca ca và Vân Diệp đều rất kỳ quái, còn Viên Thành Thủ đã chìm sâu vào trong trầm tư.
Đối với Vân Diệp mà nói, vấn đề này không thể trả lời đơn giản như khi còn nhỏ nữa, với con gà Đại Đường mà nói y là quả trứng, hiện giờ quả trứng và con gà ở cùng một thời điểm liệu có ảnh hưởng gì không tốt, mình ảnh hưởng tới Đại Đường là tốt hay xấu?
Lịch sử đã biến đổi hoàn toàn, Đại Đường trong vô thức đã phát triển cường thịnh vô cùng.
Lý Nhị luôn sùng bái sự không toàn vẹn, ăn cơm còn đập mẻ bát, Đại Đường hiện giờ đang tiếp cận hoàn mỹ, liệu có rước lấy trừng phạt không?
Năm ngoái là trận tuyết lớn không được ghi chép trên lịch sử, năm nay là cái lạnh bất ngờ, Vân Diệp cho rằng do mình gây ra, y lo lòng hư vinh của mình sẽ hủy quốc gia này.
Viên Thủ Thành mở mắt ra:
- Vấn đề này liên quan tới thời gian và sinh mệnh, lão phu không thể trả lời ngươi.
Vân Diệp biết câu trả lời sẽ là như thế, buồn bã bái tạ, lại từ biệt đế hậu, mặt trời buổi chiều mãnh liệt, đẩy cửa đại điện ra, ánh mặt trời tức thì tràn ngập đại điện.
Vân Diệp đội nắng ra ngoài, Viên Thủ Thành ở đằng sau nói lớn:
- Tiểu tử, trên đời này đâu ra nhiều đáp án như thế, nhiều khi trước mắt là bóng tối, ngươi không thấy gì cả.
Vân Diệp xoay người lại, lần nữa bái tạ, đi thẳng về phía ánh sáng.
Có từ điển sống Lý Cương, Vân Diệp mau chóng làm rõ được lai lịch của Viên Thủ Thành, lão già này không ngờ là thần tiên thật, có thể nhìn thấy quá khứ tương lai, định sơn mạch, phân sông suối, nhìn trẻ nhỏ biết tốt xấu, văn du trăm ngày không biết đói khát, thọ sắp tròn tám trăm, tới khi đó cả nước cuồng hoan.
- Khoan khoan, tiên sinh, chờ chút, ông ta đã sống tám trăm tuổi?
Vân Diệp không ngờ một ngày mình phải giật mình hai lần, rùa mới sống nghìn tuổi, lão thần côn đó đã sống tám trăm tuổi? Thế này gây họa cho bão nhiêu nữ tử nhà lành?
- Đúng, có vấn đề gì, lão nhân gia đã sống bảy trăm hai mươi tuổi rồi, mắt không lòa, tai không điếc, nghe nói vẫn còn hứng trí vào thanh lâu, chậc chậc ..
Lý Cương nói tới chuyện thanh lâu liền kích động, hận không thể thay mình vào đó, ông ta không hứng thú mấy với nữ nhân, nhưng cực kỳ hứng thú với đạo dưỡng sinh.
Vân Diệp mắt hoa lên, cắn răng hỏi lần nữa:
- Tiên sinh, nghe nói Viên Thiên Cương là tộc chất của Viên Thủ Thành?
- Vớ vẩn, Viên Thiên Cương là thân nhi tử của lão tiên sinh, ngươi biết đó, đạo gia không tiện nói chuyện này, nên tùy tiện kiếm cái danh nghĩa đặt vào, thiên hạ đều biên họ là phụ tử mà không phải thúc chất, ngươi hỏi làm gì?
Lý Cương cuối cùng đã phát hiện sự khác thường của Vân Diệp.
- Tiểu tử chỉ lấy làm lạ ông ta thọ lâu như thế, vì sao còn cần đọ với Nhan lão tiên sinh? Không hợp lý, vả lại hơn sáu trăm tuổi còn sinh được nhi tử thì quá thần kỳ.
- Có gì thần kỳ, phụ thân Khẩu Khâu sinh ông ta đã tám mươi rồi, ài, thọ mạng của thần tiên không giống với chúng ta, bọn họ sáu mươi ngày tính một năm, Bành Tổ tính thế đấy.
Nghe câu này mắt Vân Diệp sáng trở lại, một yêu quái tám trăm tuổi và một ông già một trăm hai mươi tuổi khác nhau hoàn toàn.
- Tính theo cách đó chẳng những Nhan lão tiên sinh thọ quá sáu trăm, tiên sinh cũng thọ trên năm trăm, hay là thư viện tổ chức thọ năm trăm tuổi cho tiên sinh nhé?
Lý Cương liếc xéo Vân Diệp:
- Nhan lão tiên sinh không chịu nổi cách tính mua danh chuốc tiếng này mới khinh bỉ cách tính của Viên Thủ Thành, ngươi cũng biết, sau lưng Viên lão tiên sinh là đạo môn to lớn, có chục vạn đồ tử đồ tôn dựa vào ông ta ăn cơm, cho nên đây là chuyện chẳng đặng đừng, chuyện này ông ta có thể làm, lão phu thì thôi đi, mất mặt lắm.
Là kẻ cố chấp, Vân Diệp tới tìm Ngụy Trưng đang dưỡng bệnh ở nhà, câu chuyện thần kỳ Kính Hà Lão Long nếu bị bóp méo và ký kịch hóa thì thật có lỗi với con cháu đời sau, nên ôm thái độ cầu chân tướng tới hỏi.
- Nói bậy nói bạ, lão phu là một thư sinh đâu ra thần kỹ giết rồng, trong Kính Hà có rồng à? Vì sao lão phu không biết, lần trước phường phố đồn Tôn Tư Mạc trị bệnh cho Kính Hà Long Vương được hai mươi hạt châu lớn, hiện giờ lão phu chém Kính Hà Lão Long vì sao bệnh triền miên?
- Ngươi làm Bắc Đình đô hộ thì phải đặt tâm tư vào đó, sao còn đi thỉnh giáo chuyện thần tiên? Đã bái tướng là phải tận trung với nước, sao đem tương lai phó thác cho quỷ thần?
Bị chửi một chập rời nhà Ngụy Trưng, Vân Diệp đã tu luyện tới mức nhổ bọt tự khô rồi, đó là tu dưỡng cần có của quan viên.
Tân Nguyệt dẫn cả nhà nghênh đón phu quân thua tiền trở về, người nào người nấy xoa vai đấm lưng rất ân cần, khi thấy cung nhân khiêng vàng của Vân Diệp về thì đám Tân Nguyệt tái mặt, cho rằng hoàng đế không nhận hối lộ của Vân gia, cả nhà rầu rĩ.
- Cười cái nào, nhi tử, đúng, phải thế, đám mẫu thân của con điên rồi, thắng vàng còn không vui, thật đúng là!
Vân Diệp bế Vân Hoan, để Vân Thọ theo sau, già rồi, trước kia có thể cồng kênh hai đứa con lên vai, giờ chỉ được một đứa, tất nhiên Vân Thọ hiện nặng như cái cân không khiêng nổi nữa.
Sáu con gà của Thiên Ma Cơ không ăn được, người ta nuôi bốn năm sinh ra tình cảm mất rồi, ai muốn ăn là nàng liều mạng, sáu con gà đó ý thức lãnh địa cực mạnh, lần trước Vượng Tài không phải tránh Thiên Ma Cơ mà tránh sáu con gà, hôm nay thấy chúng đấu tranh với nhau mới hiểu ra.
Thấy Tiểu Vũ, Vân Diệp nhớ tới Địch Nhân Kiệt, không biết hắn có hoàn thành được nhiệm vụ hoàng đế giao cho không ...
****
Ngụy Trưng chém rồng, search được trên:
Năm Trinh Quan số thứ 13, đời vua Lý Thái Tông nhà Ðường (618-907), gần thành Trường An có con sông Kinh nước trong vắt. Bên bờ sông, có 2 ẩn sĩ tên Trương Lão và Lý Ðịnh chán công danh và sự lừa dối hào nhoáng của lớp quan quyền nên chọn nghề đánh cá và đốn củi để sinh nhai. Một bữa nọ, Trương và Lý rủ nhau vào quán đối ẩm, rượu vào lời ra trên đường về nhà, Trương Lão tiết lộ là sở dĩ mình thường đánh được nhiều cá qua sự chỉ dẫn của ông thầy bói tại Trường An. Lời tiết lộ trên bị quỷ dạ xoa trên sông Kinh nghe được, vội về thủy cung báo cho Long Vương. Vua Rồng tức giận muốn giết tên tú tài thầy bói nhưng nhờ quần thần can gián và khuyên vua nên đến Trường An gặp mặt trước rồi mới quyết định. Long Vương nghe theo, bèn giả làm một tú tài áo trắng tới gặp thầy bói tên Viên Thủ Thành. Tại đây, vua Rồng hỏi chừng nào mưa và mưa bao nhiêu, được thầy bói cho biết rành mạch là giờ Thìn kéo mây, giờ Tị nổi sấm, giờ Ngọ mưa và tạnh vào cuối giờ Mùi. Mưa 3 thước, 3 tấc, 4 phân, 8 ly. Sau đó vua Rồng về thủy cung và được chiếu trời truyền lệnh làm mưa tại thành Trường An vào ngày mai y như lời thầy bói.
Nhưng lỡ đánh cá với Viên Thủ Thành và thêm lời xúi bậy của đám quần thần, Long vương làm mưa gió trái với lệnh của thiên đình. Ðồng thời lại tới Trường An đánh chưởi thầy bói nhưng Viên Thủ Thành đã chỉ thẳng vào mặt vua Rồng cho biết ông ta là Long Vương trên sông Kinh đã làm trái lệnh trời, ngày mai sẽ bị chém chết. Người thi hành chém Rồng là thừa tướng nhà Ðường tên Ngụy Trưng. Nhưng dù vua Ðường đã hứa giúp, cuối cùng vua Rồng cũng bị chém chết .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.