Quyển 4 - Chương 4: Gạt người chết không đền mạng
Kiết Dữ 2
02/05/2014
Ngay khi đoàn xe của Vân Diệp đi qua cánh đồng cuối cùng, trong ruộng có mấy nông phu xắn cao ống quần đang tưới nước cho ruộng, một con sông
nhỏ từ từ chảy qua, hàng liễu phía trước cong cong, giống như một vòng
đai ngọc vờn quanh thôn trang bình thường kia.
Vân Diệp đứng trên cây cầu gỗ cổ xưa, thưởng thức sự yên tĩnh khó có được, trang viện chỉ dựng lên từ gạch mộc nhưng lại khiến suy nghĩ của y nhảy vọt ngàn năm, y thích loại này an tĩnh, thậm chí có thể nói y cảm giác bản thân hẳn là thuộc về nơi đây. Rêu xanh trên tường, ngói không trọn vẹn, tiếng bò, đều khiến y miên man bất định, mặt trời leo cao, đàn chim đua tiếng, sơn thôn hoang vắng có vẻ càng thêm vắng vẻ.
Y đứng ở trên cầu ngắm phong cảnh, lại không biết người ngắm phong cảnh đang nhìn y.
Trong ruộng có mấy nông phu đang nhìn y, nếu như ánh mắt của Vân Diệp tốt thêm một chút, hoặc là trong tay y vừa lúc có một chiếc kính viễn vọng, y sẽ phát hiện trông số năm sáu nông phu không ngờ có hai người y quen biết.
Một cát y lão giả mặt đầy nếp nhăn đang vén một đám cỏ dại, chọn một nhánh cỏ có vị ngọt bỏ vào miệng khẽ nhai, mãi đến khi nhai hết vị ngọt cuối cùng của nhánh cỏ mới phun ra, mấy người ngồi quanh hắn hình như tràn đầy kính trọng đối với hắn, không ai lên tiếng, chỉ chờ đợi lão giả mở miệng.
- Ly Thạch, ngươi ở chung với thằng bé này lâu nhất, ngươi tin tưởng lời của nó không? Nó thật sự đến từ nơi thần kỳ này sao? Ngươi nói cái nhìn của mình đi.
- Minh lão, Ly Thạch ở chung với hắn tổng cộng 5 tháng lẻ 10 ngày, ta phán đoán hắn là một đứa trẻ rất tốt, thông minh, cơ trí, bác học, hiếm thất nhất là lòng dạ của hắn cực kỳ rộng rãi, đệ tử đã từng dùng rất nhiều bí mật bất truyền của học phái đặt câu hỏi với hắn, phát hiện hắn hình như cũng biết một số, hơn nữa đều là bắn tên có đích, cũng không hồ ngôn loạn ngữ, mặc dù có một số nghe không rõ, đệ tử nguyện ý tin tưởng đáp án hắn đưa ra sẽ là chính giải.
- Con đường học vấn rất hẹp, không phải là điều chúng ta cầu. Lão phu chỉ muốn biết, làm sao nó biết được Bạch Ngọc Kinh. Nghe nó nói, sư phụ của nó đã từng nửa bước chân tiến vào Thông Thiên Bạch Ngọc Kinh, không biết sao, lại lui trở về. Đạo lý thành tiên tức thành ngoan thạch của nó có phải sự thật hay không? Vả lại bất luận thật giả, lão phu lánh đời hơn 50 năm, sở cầu chính là một ngày kia có thể bước lên Thông Thiên Bạch Ngọc Kinh, thành tựu đại đạo, dù cho trở thành ngoan thạch lão phu cũng sẽ không tiếc. Hướng đạo chi tâm yêu cầu kiên định, Ly Thạch, thời gian ngươi ở hồng trần quá dài rồi, đạo tâm dần ô uế, thế nhân cùng chúng ta giống như con kiến hôi, không được vọng nổi lòng trắc ẩn.
Ly Thạch cúi đầu ngồi yên, chắp tay xưng phải.
Lão giả lại hỏi đại hán bên người:
- Ngươi tìm tung tích của nó trong thế gian có phát hiện hay không?
Đại hán là Hi Đồng. Lúc này hắn bận áo tang cũ, trân chần đứng trong ruộng, cẳng chân dính đầy bùn, không còn thấy cái bóng của hiệp khách chút nào nữa.
- Đệ tử tại Lũng Hữu lật tung hoang nguyên, không tìm được chút manh mối nào, từ đầu mối trên người con ngựa của hắn truy đến một đàn ngựa không lớn. Nơi đó có lẽ là địa phương hắn xuất hiện sớm nhất, mười sáu đệ tử chỉ phát hiện ra bên cạnh một con suối. Lửa trại tro tàn, xương thỏ rừng, ngoài ra không phát hiện gì hết. Hắn giống như trong nháy mắt đi tới nhân gian. Hắn có phải là ấu tử Vân gia hay không thì thật giả không thể phán đoán, lúc đó đột nhiên bị lâm nạn, đương sự từ lâu đã chết, đã bỏ trốn, lại thêm niên đại quá xa, đã không thể khảo chứng. Đệ tử giả mạo hiệp khách tiếp cận hắn, phát hiện hắn không có võ công, chỉ là một thiếu niên bình thường, không có gì khác.
- Các ngươi không biết, Dạ Đà dựa theo đường đi Ly Thạch cung cấp đến Thiên Trì của Tây Vương Mẫu tại Côn Lôn sơn trong miệng Vân Diệp, chứng minh quả thật như như nó nói, nơi đó mùa đông khí hậu lạnh giá. Dạ Đà tổn thất mười sáu người mới tới Thiên Trì. Hắn cũng không nói gì sai, nơi đó chỉ có một đầm nước, quả thật không có loài hoa bốn mùa không héo, chỉ có băng tuyết đầy trời, chân chính là nơi đất cằn sỏi đá. Dạ Đà là cao thủ thế nhân đều biết, quanh năm tung hoành tại hoang nguyên đại mạc, ngay cả hắn cũng thiếu chút nữa không trở về, Vân Diệp chỉ là một đứa trẻ, làm sao tới nơi đó?
Lão giả ở trong mắt các đệ tử luôn là sự tồn tại không gì làm không được, hôm nay đối mặt với vấn đề của một thiếu niên lại nhíu mày, rất hao tổn tâm trí.
- Về khoai tây đệ tử cũng đã đoạt được từ trong hoàng cung, hôm nay đã trồng lần thứ hai rồi, sản lượng kinh người, cuồng ngôn 50 thạch đích xác có căn cứ, chỉ là vì đạt được nó đã tổn thất một nội ứng ẩn núp trong hoàng cung nhiều năm. Trong nhà Vân Diệp có một loại gia vị kỳ quái, tên là ớt, đệ tử hỏi khắp người Hồ, không ngờ không ai biết, nhà hắn còn có năm cây hoa mầu, Vân Diệp hình như rất lưu ý, nghe hắn và lão phu nhân trong nhà gọi là cây ngô, tương lai cũng sẽ giống như khoai tây trở thành vật báu vô giá, đệ tử ngu dốt, đến nay không tra ra ba loại hoa mầu này xuất xứ từ đâu.
Lão giả nhìn Vân Diệp trên cầu, trên mặt lộ ra tiếu ý, lẩm bẩm:
- Lẽ nào ngươi thật là cây không gốc, nước không nguồn sao? Tiểu tử, ngươi hẳn là thần tiên, cũng nhất định phải là thần tiên, bằng không, kiên trì 50 năm của lão phu sẽ thành trò cười. . .
Người Trung Quốc đối với hy vọng trường sinh rất cuồng nhiệt, từ cổ chí kim đều có người cầu trường sinh, từ đế vương cao cao tại thượng đến ẩn sĩ lưu lạc hoang dã, họ suy nghĩ rất nhiều biện pháp để đạt được mục đích trường sinh, đáng tiếc đều thất bại. Họ chỉ có thể lập một số cố sự truyền kỳ để an ủi bản thân. Vì trường sinh, có người ngay cả sinh mệnh hiện có cũng không quan tâm. Khi lão giả lần đầu tiên từ trong miệng người khác biết được cái tên Bạch Ngọc Kinh thì hắn đại hỉ, mừng như điên, sau đó ngay ở trước bài vị tổ tông dập đầu nhận tội, nói bản thân không nên hoài nghi tổ tông, thì ra cố sự lưu truyền tới nay của tổ tông là thật, không lừa dối con cháu hậu thế. Thông thiên Bạch Ngọc Kinh thực sự tồn tại, có người đã từng đến nơi đó, ai tới trước, cát y lão giả không để bụng, hắn chỉ quan tâm con đường mình đi có điểm cuối, không phải là thiên nhai lộ không bờ bến.
Sự xuất hiện của Vân Diệp quá kỳ quái, bao nhiêu gia tộc lánh đời đều đang tìm hiểu thân thế của y, đều đang tìm sư phụ của y, đều muốn biết trong 15 năm y đã trải qua cái gì, bọn họ không hẹn mà cùng bỏ ý định trực tiếp tiếp xúc Vân Diệp, chỉ muốn thông qua điều tra kín đáo để làm rõ con người thần bí Vân Diệp.
Y cho rất nhiều luyện khí sĩ lòng tin rất lớn, cho rất nhiều người muốn theo đuổi trường sinh một ví dụ thiết thực, những người này thông qua các loại con đường tiếp cận Vân Diệp, thay y ngăn vô số phiền phức, thậm chí còn thay y giết người.
Thiên thượng Bạch Ngọc Kinh, ngũ lâu thập nhị thành, tiên nhân phủ ngã đính, kết phát thụ trường sinh.
Đây là câu thơ của Lý Bạch, đây là điểm duy nhất Vân Diệp biết đến, trước đây, ngay cả Bạch Ngọc Kinh là cái gì y cũng không biết, chỉ cảm thấy mấy câu thơ này rất mờ ảo, rất thần tiên, cho bản thân có thể tự biên tự diễn, lập ra một nơi thần bí. Y không biết người khác phải trả giá thế nào.
Giả như cát y lão giả biết được ngọn nguồn sự tình, hắn sẽ xé nát Vân Diệp, lại nuốt vào, đáng tiếc, toàn bộ đầu mối đều chỉ rõ Vân Diệp là đệ tử cao nhân, cho nên sự kiện còn phải tiếp tục phát triển, người vẫn sẽ chết, tinh lực vẫn sẽ phí, vọng tưởng đạt được thuật trường sinh nghiễm nhiên chỉ là vọng tưởng.
- Gạt người chết đâu có đền mạng!
Lão Hà trốn ở trong xe ngựa đấm ngực dậm chân, thấy đại địa càng lúc càng hoang vắng, cỏ càng lúc càng dài, lòng hắn lạnh buốt. Trên chiến trường đao thương loạn vũ, nỗ tiến như châu chấu tìm con đường làm giàu. Mình quá ngu, toàn thân hắn mang không theo không đến 500 quan tiền, hắn nhìn không thấy một tia hy vọng có thể biến 500 quan tiền này thành 5000 thậm chí 5 vạn.
Mình sao lại lỗ mãng bước lên con thuyền dột nước khắp nơi của Vân Diệp chứ, cũng không biết là họa hay phúc.
Miệng cắn cái bánh khô cứng, dựa vào nước lạnh trong túi da gian nan nuốt xuống, cổ họng đã nổi lên vài vết thương, đều là do bị bánh khô cắt phải, mắt ngấn ngấn nước không cho chảy xuống.
Vì cả nhà ta phải kiên trì, trong lòng nghĩ như vậy, Lão Hà nhất thời cảm giác hình tượng của mình trở nên cao lớn.
Kiên trì hai ngày, Vân Diệp thấy cũng kiên trì không nổi nữa, kỵ mã mặc khôi giáp tại chạy trước chạy sau đội ngũ rất uy phong, thời gian dài quá, háng cũng bị yên ngựa cọ sát đến sưng đỏ, khẽ chạm vào ghế liền đau rát. Tôn Tư Mạc cũng mặc kệ, nói là kỵ mã cọ sát đũng quần là điều hết sức bình thường, không nên trị liệu, chỉ cần kiên trì vài ngày thì tốt rồi.
Hận nhất đi đường tại cổ đại mà trên bản đồ đoạn đường to chưa đến ngón tay cũng phải chạy hơn nửa tháng.
Xa đâu nghĩ đến Ngụy võ tốt của thời kì Chiến quốc "Mặc áo giáp liền thân, cầm nỗ mười hai thạch, khoác 50 mũi tên, đội nón đeo kiếm, cầm ba ngày lương, chỉ buổi trưa mà đi trăm dặm." Người nào có thể nửa ngày chạy một trăm dặm? Hỏi qua lão Ngưu thì kết quả bị mắng, còn cười nhạo Vân Diệp đọc sách đến ngu người rồi. Một thước khi đó nhỏ hơn một thước hiện tại ba phần, nói cách khác nửa ngày chạy sáu bảy mươi dặm. Đây còn là tinh binh, sĩ tốt bình thường một ngày có thể chạy trăm dặm cũng tính binh sĩ hợp cách rồi.
Mắng xong còn chưa giải hận, chộp lấy cung cứng trong tay tùy tiện loạn xạ vào bụi cỏ, bắn hết bảo thân binh đi khiêng con mồi về, buổi tối cũng có thêm món ăn, sau đó nằm xuống nói là choáng đầu, cần nghỉ ngơi, đuổi Vân Diệp ra khỏi xe ngựa còn mình thì ngủ.
Rất lo lắng các thân binh khiêng từ trong bụi cỏ ra là một người, buổi tối lại nướng thịt người, Vân Diệp vẫn từ chối khéo.
Không tệ, người bị bệnh còn có thể bắn chết một con sói đen, rất là bội phục lão gia này. Suốt đường đi hắn toàn hưởng phúc, lão Tôn, Vân Diệp chăm sóc ông ta như gấu trúc, mỗi ngày cơm canh đều là Vân Diệp tự tay làm, còn có Tôn Tư Mạc mỗi ngày châm cứu, rịt thuốc, cho hắn, hoàng đế cũng không phúc khí như thế, một mình hắn chiếm hết.
Đội ngũ trên thực tế không cần Vân Diệp đi quản, đều là lão binh, thám mã cảnh giới đã thả ra ngoài từ lâu, hai cánh cũng có du kỵ dò xét, hoàn toàn là tư thái hành quân tiêu chuẩn, đối với những người bò ra từ đống người chết này thì không có độ khó gì.
Ghé vào càng xe nhìn xuống đất, thấy con đường đang từ từ đi về phía sau, nhìn một hồi thì choáng đầu, sau đó lười biếng ngủ một lúc, một giấc để đến Sóc Phương thành.
Phía trước có tiếng kèn vang lên, lão Ngưu ngồi bật dậy, đứng trên mặt đất mở song chưởng, lập tức có thân binh đội khôi mặc giáp cho hắn, mấy vị phối hợp thành thạo. Đợi chiến mã của lão Ngưu được dắt qua hắn đã trang phục hoàn tất, ngồi lên ngựa, tháo xuống mã sóc treo trên đắc thắng câu, gọi với cho Vân Diệp: "Trốn đi" rồi khẽ gõ bàn đạp đi lên phía trước. Vân Diệp vừa mới mặc giáp, lại nghe hai tiếng kèn vang lên, các lão binh đang hết sức chăm chú chuẩn bị chiến đấu liền thả lỏng trở lại, nên làm gì thì làm cái đó.
*Đắc thắng câu: giá treo binh khí trên yên ngựa.
Hỏi qua người mới biết, thì ra là người một nhà, không phải là người Đột Quyết, cũng an ủi một chút Lão Hà sắp đái ra quần. Vân Diệp bảo hắn buông cái tay đang cầm lấy áo giáp của mình rồi muốn đi đến phía trước xem tới cùng là ai tới đón tiếp mình, thì thấy Hứa Kính Tông từ phía dưới xe ngựa bò ra, bình tĩnh phủi bụi trên người, thấy Vân Diệp nhìn hắn liền tiến lên chắp tay:
- Vân hầu, có phải là quân mã Sóc Phương phái tới nghênh tiếp?
Vân Diệp đứng trên cây cầu gỗ cổ xưa, thưởng thức sự yên tĩnh khó có được, trang viện chỉ dựng lên từ gạch mộc nhưng lại khiến suy nghĩ của y nhảy vọt ngàn năm, y thích loại này an tĩnh, thậm chí có thể nói y cảm giác bản thân hẳn là thuộc về nơi đây. Rêu xanh trên tường, ngói không trọn vẹn, tiếng bò, đều khiến y miên man bất định, mặt trời leo cao, đàn chim đua tiếng, sơn thôn hoang vắng có vẻ càng thêm vắng vẻ.
Y đứng ở trên cầu ngắm phong cảnh, lại không biết người ngắm phong cảnh đang nhìn y.
Trong ruộng có mấy nông phu đang nhìn y, nếu như ánh mắt của Vân Diệp tốt thêm một chút, hoặc là trong tay y vừa lúc có một chiếc kính viễn vọng, y sẽ phát hiện trông số năm sáu nông phu không ngờ có hai người y quen biết.
Một cát y lão giả mặt đầy nếp nhăn đang vén một đám cỏ dại, chọn một nhánh cỏ có vị ngọt bỏ vào miệng khẽ nhai, mãi đến khi nhai hết vị ngọt cuối cùng của nhánh cỏ mới phun ra, mấy người ngồi quanh hắn hình như tràn đầy kính trọng đối với hắn, không ai lên tiếng, chỉ chờ đợi lão giả mở miệng.
- Ly Thạch, ngươi ở chung với thằng bé này lâu nhất, ngươi tin tưởng lời của nó không? Nó thật sự đến từ nơi thần kỳ này sao? Ngươi nói cái nhìn của mình đi.
- Minh lão, Ly Thạch ở chung với hắn tổng cộng 5 tháng lẻ 10 ngày, ta phán đoán hắn là một đứa trẻ rất tốt, thông minh, cơ trí, bác học, hiếm thất nhất là lòng dạ của hắn cực kỳ rộng rãi, đệ tử đã từng dùng rất nhiều bí mật bất truyền của học phái đặt câu hỏi với hắn, phát hiện hắn hình như cũng biết một số, hơn nữa đều là bắn tên có đích, cũng không hồ ngôn loạn ngữ, mặc dù có một số nghe không rõ, đệ tử nguyện ý tin tưởng đáp án hắn đưa ra sẽ là chính giải.
- Con đường học vấn rất hẹp, không phải là điều chúng ta cầu. Lão phu chỉ muốn biết, làm sao nó biết được Bạch Ngọc Kinh. Nghe nó nói, sư phụ của nó đã từng nửa bước chân tiến vào Thông Thiên Bạch Ngọc Kinh, không biết sao, lại lui trở về. Đạo lý thành tiên tức thành ngoan thạch của nó có phải sự thật hay không? Vả lại bất luận thật giả, lão phu lánh đời hơn 50 năm, sở cầu chính là một ngày kia có thể bước lên Thông Thiên Bạch Ngọc Kinh, thành tựu đại đạo, dù cho trở thành ngoan thạch lão phu cũng sẽ không tiếc. Hướng đạo chi tâm yêu cầu kiên định, Ly Thạch, thời gian ngươi ở hồng trần quá dài rồi, đạo tâm dần ô uế, thế nhân cùng chúng ta giống như con kiến hôi, không được vọng nổi lòng trắc ẩn.
Ly Thạch cúi đầu ngồi yên, chắp tay xưng phải.
Lão giả lại hỏi đại hán bên người:
- Ngươi tìm tung tích của nó trong thế gian có phát hiện hay không?
Đại hán là Hi Đồng. Lúc này hắn bận áo tang cũ, trân chần đứng trong ruộng, cẳng chân dính đầy bùn, không còn thấy cái bóng của hiệp khách chút nào nữa.
- Đệ tử tại Lũng Hữu lật tung hoang nguyên, không tìm được chút manh mối nào, từ đầu mối trên người con ngựa của hắn truy đến một đàn ngựa không lớn. Nơi đó có lẽ là địa phương hắn xuất hiện sớm nhất, mười sáu đệ tử chỉ phát hiện ra bên cạnh một con suối. Lửa trại tro tàn, xương thỏ rừng, ngoài ra không phát hiện gì hết. Hắn giống như trong nháy mắt đi tới nhân gian. Hắn có phải là ấu tử Vân gia hay không thì thật giả không thể phán đoán, lúc đó đột nhiên bị lâm nạn, đương sự từ lâu đã chết, đã bỏ trốn, lại thêm niên đại quá xa, đã không thể khảo chứng. Đệ tử giả mạo hiệp khách tiếp cận hắn, phát hiện hắn không có võ công, chỉ là một thiếu niên bình thường, không có gì khác.
- Các ngươi không biết, Dạ Đà dựa theo đường đi Ly Thạch cung cấp đến Thiên Trì của Tây Vương Mẫu tại Côn Lôn sơn trong miệng Vân Diệp, chứng minh quả thật như như nó nói, nơi đó mùa đông khí hậu lạnh giá. Dạ Đà tổn thất mười sáu người mới tới Thiên Trì. Hắn cũng không nói gì sai, nơi đó chỉ có một đầm nước, quả thật không có loài hoa bốn mùa không héo, chỉ có băng tuyết đầy trời, chân chính là nơi đất cằn sỏi đá. Dạ Đà là cao thủ thế nhân đều biết, quanh năm tung hoành tại hoang nguyên đại mạc, ngay cả hắn cũng thiếu chút nữa không trở về, Vân Diệp chỉ là một đứa trẻ, làm sao tới nơi đó?
Lão giả ở trong mắt các đệ tử luôn là sự tồn tại không gì làm không được, hôm nay đối mặt với vấn đề của một thiếu niên lại nhíu mày, rất hao tổn tâm trí.
- Về khoai tây đệ tử cũng đã đoạt được từ trong hoàng cung, hôm nay đã trồng lần thứ hai rồi, sản lượng kinh người, cuồng ngôn 50 thạch đích xác có căn cứ, chỉ là vì đạt được nó đã tổn thất một nội ứng ẩn núp trong hoàng cung nhiều năm. Trong nhà Vân Diệp có một loại gia vị kỳ quái, tên là ớt, đệ tử hỏi khắp người Hồ, không ngờ không ai biết, nhà hắn còn có năm cây hoa mầu, Vân Diệp hình như rất lưu ý, nghe hắn và lão phu nhân trong nhà gọi là cây ngô, tương lai cũng sẽ giống như khoai tây trở thành vật báu vô giá, đệ tử ngu dốt, đến nay không tra ra ba loại hoa mầu này xuất xứ từ đâu.
Lão giả nhìn Vân Diệp trên cầu, trên mặt lộ ra tiếu ý, lẩm bẩm:
- Lẽ nào ngươi thật là cây không gốc, nước không nguồn sao? Tiểu tử, ngươi hẳn là thần tiên, cũng nhất định phải là thần tiên, bằng không, kiên trì 50 năm của lão phu sẽ thành trò cười. . .
Người Trung Quốc đối với hy vọng trường sinh rất cuồng nhiệt, từ cổ chí kim đều có người cầu trường sinh, từ đế vương cao cao tại thượng đến ẩn sĩ lưu lạc hoang dã, họ suy nghĩ rất nhiều biện pháp để đạt được mục đích trường sinh, đáng tiếc đều thất bại. Họ chỉ có thể lập một số cố sự truyền kỳ để an ủi bản thân. Vì trường sinh, có người ngay cả sinh mệnh hiện có cũng không quan tâm. Khi lão giả lần đầu tiên từ trong miệng người khác biết được cái tên Bạch Ngọc Kinh thì hắn đại hỉ, mừng như điên, sau đó ngay ở trước bài vị tổ tông dập đầu nhận tội, nói bản thân không nên hoài nghi tổ tông, thì ra cố sự lưu truyền tới nay của tổ tông là thật, không lừa dối con cháu hậu thế. Thông thiên Bạch Ngọc Kinh thực sự tồn tại, có người đã từng đến nơi đó, ai tới trước, cát y lão giả không để bụng, hắn chỉ quan tâm con đường mình đi có điểm cuối, không phải là thiên nhai lộ không bờ bến.
Sự xuất hiện của Vân Diệp quá kỳ quái, bao nhiêu gia tộc lánh đời đều đang tìm hiểu thân thế của y, đều đang tìm sư phụ của y, đều muốn biết trong 15 năm y đã trải qua cái gì, bọn họ không hẹn mà cùng bỏ ý định trực tiếp tiếp xúc Vân Diệp, chỉ muốn thông qua điều tra kín đáo để làm rõ con người thần bí Vân Diệp.
Y cho rất nhiều luyện khí sĩ lòng tin rất lớn, cho rất nhiều người muốn theo đuổi trường sinh một ví dụ thiết thực, những người này thông qua các loại con đường tiếp cận Vân Diệp, thay y ngăn vô số phiền phức, thậm chí còn thay y giết người.
Thiên thượng Bạch Ngọc Kinh, ngũ lâu thập nhị thành, tiên nhân phủ ngã đính, kết phát thụ trường sinh.
Đây là câu thơ của Lý Bạch, đây là điểm duy nhất Vân Diệp biết đến, trước đây, ngay cả Bạch Ngọc Kinh là cái gì y cũng không biết, chỉ cảm thấy mấy câu thơ này rất mờ ảo, rất thần tiên, cho bản thân có thể tự biên tự diễn, lập ra một nơi thần bí. Y không biết người khác phải trả giá thế nào.
Giả như cát y lão giả biết được ngọn nguồn sự tình, hắn sẽ xé nát Vân Diệp, lại nuốt vào, đáng tiếc, toàn bộ đầu mối đều chỉ rõ Vân Diệp là đệ tử cao nhân, cho nên sự kiện còn phải tiếp tục phát triển, người vẫn sẽ chết, tinh lực vẫn sẽ phí, vọng tưởng đạt được thuật trường sinh nghiễm nhiên chỉ là vọng tưởng.
- Gạt người chết đâu có đền mạng!
Lão Hà trốn ở trong xe ngựa đấm ngực dậm chân, thấy đại địa càng lúc càng hoang vắng, cỏ càng lúc càng dài, lòng hắn lạnh buốt. Trên chiến trường đao thương loạn vũ, nỗ tiến như châu chấu tìm con đường làm giàu. Mình quá ngu, toàn thân hắn mang không theo không đến 500 quan tiền, hắn nhìn không thấy một tia hy vọng có thể biến 500 quan tiền này thành 5000 thậm chí 5 vạn.
Mình sao lại lỗ mãng bước lên con thuyền dột nước khắp nơi của Vân Diệp chứ, cũng không biết là họa hay phúc.
Miệng cắn cái bánh khô cứng, dựa vào nước lạnh trong túi da gian nan nuốt xuống, cổ họng đã nổi lên vài vết thương, đều là do bị bánh khô cắt phải, mắt ngấn ngấn nước không cho chảy xuống.
Vì cả nhà ta phải kiên trì, trong lòng nghĩ như vậy, Lão Hà nhất thời cảm giác hình tượng của mình trở nên cao lớn.
Kiên trì hai ngày, Vân Diệp thấy cũng kiên trì không nổi nữa, kỵ mã mặc khôi giáp tại chạy trước chạy sau đội ngũ rất uy phong, thời gian dài quá, háng cũng bị yên ngựa cọ sát đến sưng đỏ, khẽ chạm vào ghế liền đau rát. Tôn Tư Mạc cũng mặc kệ, nói là kỵ mã cọ sát đũng quần là điều hết sức bình thường, không nên trị liệu, chỉ cần kiên trì vài ngày thì tốt rồi.
Hận nhất đi đường tại cổ đại mà trên bản đồ đoạn đường to chưa đến ngón tay cũng phải chạy hơn nửa tháng.
Xa đâu nghĩ đến Ngụy võ tốt của thời kì Chiến quốc "Mặc áo giáp liền thân, cầm nỗ mười hai thạch, khoác 50 mũi tên, đội nón đeo kiếm, cầm ba ngày lương, chỉ buổi trưa mà đi trăm dặm." Người nào có thể nửa ngày chạy một trăm dặm? Hỏi qua lão Ngưu thì kết quả bị mắng, còn cười nhạo Vân Diệp đọc sách đến ngu người rồi. Một thước khi đó nhỏ hơn một thước hiện tại ba phần, nói cách khác nửa ngày chạy sáu bảy mươi dặm. Đây còn là tinh binh, sĩ tốt bình thường một ngày có thể chạy trăm dặm cũng tính binh sĩ hợp cách rồi.
Mắng xong còn chưa giải hận, chộp lấy cung cứng trong tay tùy tiện loạn xạ vào bụi cỏ, bắn hết bảo thân binh đi khiêng con mồi về, buổi tối cũng có thêm món ăn, sau đó nằm xuống nói là choáng đầu, cần nghỉ ngơi, đuổi Vân Diệp ra khỏi xe ngựa còn mình thì ngủ.
Rất lo lắng các thân binh khiêng từ trong bụi cỏ ra là một người, buổi tối lại nướng thịt người, Vân Diệp vẫn từ chối khéo.
Không tệ, người bị bệnh còn có thể bắn chết một con sói đen, rất là bội phục lão gia này. Suốt đường đi hắn toàn hưởng phúc, lão Tôn, Vân Diệp chăm sóc ông ta như gấu trúc, mỗi ngày cơm canh đều là Vân Diệp tự tay làm, còn có Tôn Tư Mạc mỗi ngày châm cứu, rịt thuốc, cho hắn, hoàng đế cũng không phúc khí như thế, một mình hắn chiếm hết.
Đội ngũ trên thực tế không cần Vân Diệp đi quản, đều là lão binh, thám mã cảnh giới đã thả ra ngoài từ lâu, hai cánh cũng có du kỵ dò xét, hoàn toàn là tư thái hành quân tiêu chuẩn, đối với những người bò ra từ đống người chết này thì không có độ khó gì.
Ghé vào càng xe nhìn xuống đất, thấy con đường đang từ từ đi về phía sau, nhìn một hồi thì choáng đầu, sau đó lười biếng ngủ một lúc, một giấc để đến Sóc Phương thành.
Phía trước có tiếng kèn vang lên, lão Ngưu ngồi bật dậy, đứng trên mặt đất mở song chưởng, lập tức có thân binh đội khôi mặc giáp cho hắn, mấy vị phối hợp thành thạo. Đợi chiến mã của lão Ngưu được dắt qua hắn đã trang phục hoàn tất, ngồi lên ngựa, tháo xuống mã sóc treo trên đắc thắng câu, gọi với cho Vân Diệp: "Trốn đi" rồi khẽ gõ bàn đạp đi lên phía trước. Vân Diệp vừa mới mặc giáp, lại nghe hai tiếng kèn vang lên, các lão binh đang hết sức chăm chú chuẩn bị chiến đấu liền thả lỏng trở lại, nên làm gì thì làm cái đó.
*Đắc thắng câu: giá treo binh khí trên yên ngựa.
Hỏi qua người mới biết, thì ra là người một nhà, không phải là người Đột Quyết, cũng an ủi một chút Lão Hà sắp đái ra quần. Vân Diệp bảo hắn buông cái tay đang cầm lấy áo giáp của mình rồi muốn đi đến phía trước xem tới cùng là ai tới đón tiếp mình, thì thấy Hứa Kính Tông từ phía dưới xe ngựa bò ra, bình tĩnh phủi bụi trên người, thấy Vân Diệp nhìn hắn liền tiến lên chắp tay:
- Vân hầu, có phải là quân mã Sóc Phương phái tới nghênh tiếp?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.