Quyển 14 - Chương 18: Giải tỏa khủng bố
Kiết Dữ 2
09/10/2014
Vân Diệp đánh giá lại thái tử điện hạ, thắc mắc: - Ta nhớ nửa tháng trước
ngươi còn đau khổ ngày đêm không ngủ vì phú hộ xâm chiếm đất đai của
bách tính, nay sao thay đổi rồi?
- Thứ nhất, lúc ấy khác lúc này khác, nhìn người dân nghèo khổ, ai mà chẳng xót, nhưng mà những người này thiếu chút tiền cũng chẳng chết đói, ngược lại đông cung hiện giờ ba vạn quan cũng không có, đó mới là chuyện cấp bách.
Người Lý gia toàn thân là đạo lý, Vân Diệp tất nhiên không thể để thái tử điện hạ bị lão bà ép ra đường vất vưởng, lợi ích người của mình phải đảm bảo, Trình gia, Ngưu gia, Tần gia, Trường Tôn gia, Lý Tích gia, Lý Tịnh gia đều phái người đáng tin cậy đưa tiền tới, đang ở trên thuyền của thủy sư Lĩnh Nam, Lý Thừa Càn ném cho một sấp hối phiếu không ngó ngàng gì nữa, những nhà khác cũng thế, chỉ đợi tân thành xây xong tới nhận sản nghiệp.
Tới tháng tám thời điểm hoa quế tỏa hương, thủy sư Lĩnh Nam đã tới đủ, tân thành đã san nền xong, chuẩn bị chính thức xây dựng, không ngừng có lưu dân trong rừng sâu ra, tụ họp ở Nhạc Châu. Quan Đình Lung tóc bạc phơ bôn ba khắp nơi, Hàn Thành và Tiền Thăng cũng bắt đầu san đất ngoài thành, trên bình nguyên Lưỡng Hồ chó ăn đá gà ăn sỏi, một mảnh đất đang kéo dài ra ngoài.
- Hầu gia, hiện giờ lưu dân đăng ký đã lên tới hai vạn hộ, hơn cả nhân khẩu trong thành, làm sao đây, nếu phân chia không đều thì họa ngay trước mắt.
Quan Đình Lung trông càng già hơn trước kia, khuôn mặt vốn hồng nhuận đầy nếp nhăn, trông như chưa bao giờ được ngủ ngon.
Thôi Cửu thì lại rất khỏe mạnh, dầu sao cũng là người trẻ tuổi, công việc nặng nề lại khơi lên toàn bộ sức sống của hắn, một người trẻ tuổi không tệ, ai nói đại hộ chỉ có hoàn khố chứ?
- Quan Đình Lung phán đoán sai lầm, làm công trình kéo dài, tạm đình chức biệt gia, tới Lĩnh Nam nghỉ ngơi, chức biệt giá sẽ do Thôi Diễm thay thế, không được trì hoãn.
- Vân hầu, đa tạ ý tốt của ngài, lão hủ chịu được, lưu dân đã ở kín xung quanh công trường rồi, không kiếm được chỗ an bài bọn họ, sẽ thành đại họa.
- Quan tiên sinh, lần này xây thành bố trí lưu dân là một quá trình lâu dài, hiện giờ chỉ vừa mới bắt đầu, chuyện phiền toái còn ở đằng sau, nếu bây giờ ông khuỵu xuống đó, làm sao kiên trì tới cuối? Khai phát Lưỡng Hồ do ông khởi xướng đầu tiên, nếu để bản thân gục ngã bên đường, không thấy được thành quả của mình sẽ nuối tiếc nhường nào.
- Khai khẩn đất đai, đốt núi làm ruộng, có vô số công việc phải làm, chính khoa của thư viện đã chế định lưu tình công tác của lưu dân, không phải lo, bọn chúng sắp tới Nhạc Châu thực tập, sẽ có nhân thủ giúp ông làm mọi việc, đợi tân thành xây nên, nông nghiệp xung quanh cũng bắt đầu hưng thịnh, gạo ba vụ ở Lĩnh Nam tuy không thể trồng ba vụ ở đây, nhưng hai vụ thì không thành vấn đề, hạt giống đã vận chuyển tới, quan viên ti nông tự dạy bách tính trồng trọt đang xuôi dòng tới đây, hiện trồng một vụ vẫn kịp.
Cảm giác của Vân Diệp với ông già này rất phức tạp, không thể nói là thích, cũng không thể nói là ghét, nhưng một người đem sinh mạng hiến dâng cho lý tưởng, phải có sự tôn kính tối thiểu.
Thấy Vân Diệp đã có sách lược ứng phó với nguy cơ, Quan Đình Lung thi lễ lui ra, cùng quân sĩ tới hạm đội bên hồ, tại đó ông ta có thể nghỉ ngơi cho tốt một thời gian.
- Thôi Diễm, ngươi hiểu chức trách của mình chưa? Vân Diệp hỏi Thôi Cửu:
- Học sinh hiểu rồi, dẫn lưu dân mới tới khoai hoang trồng trọt, tìm kiếm thức ăn, xây nhà ở, đồng thời thí nghiệm tình hình sinh trưởng của gạo ba vụ ở Lưỡng Hồ.
- Biết rồi thì đi làm đi, thời gian này cẩn thận an toàn, ra ngoài phải mang theo hộ vệ, Nhạc Châu không an toàn đâu. Vân Diệp căn dặn.
Chuyện chuyên môn có chuyên gia làm, Vân Diệp tuyệt đối không đi can thiệp vào mấy chuyện như xây nhà ra sao, nông điền quy hoạch thế nào, bố trí cuộc sống người dâ ... Đó là chức trách của quan địa phương, họ tự có cách làm, dù Vân Diệp có thể làm tốt hơn họ chục lần, nhưng y tuyệt đối không làm, vì làm thế được không bằng mất. Trước kia mình góp ý xây dựng điện Vạn Dân, bị Công Thâu Giáp cười mấy ngày liền, thế thì việc quái gì phải tốn công? Uống rượu vui chơi với đám phú hộ từ thành phố lớn tới mới là công việc của mình.
Người giàu qua lại luôn chu đáo, gặp mặt không thể thiếu một hộp quả, mặc dù là nơi sơn cùng thủy tận, nhưng yến hội trên thuyền vẫn xa hoa vô cùng, cần cái gì cũng có, có cả nha hoàn khuôn mặt xinh xắn đeo lục lạc leng keng, có rượu nho đỏ sậm róc rách rót vào ly pha lê, cho thêm hai cục đá trong suốt, uống thấm vào tận gan ruột, Vân Diệp ngồi một mình một bàn, món ăn đủ cả cua cá thú rừng, Vân Diệp đoán chừng vì bữa tiệc này mà chủ nhân hao tổn hết tâm tư.
Thuyền lớn chậm rãi đi trên hồ, đèn màu treo cao, âm nhạc du dương, có người nâng chén hát lớn, có người lắc lư ngâm nga! Chủ nhân luôn mồm mời rượu, lúc rượu ngà ngà, ca kỹ trong nhà tha thướt nhảy múa, lắc hông, đem ống tay áo dài tung về phía lang quân như ý, ánh mắt u oán, thứ sử hầu gia chẳng hiểu phong tình, cứ cùng chủ nhân trò chuyện cảnh trí nam bắc.
Trên bữa tiệc có người phóng khoáng bỏ mũ cởi áo, tay cầm bút lớn, muốn ghi lại trên giấy chuyện vui hôm nay, có người tự lấy tỳ bà soạn khúc phổ, thú vị nhất có người tửu lượng kém, đuổi theo ca kỹ, muốn lấy tú hoa hài của người ta làm đồ uống rượu ....
Chủ nhân gõ kẻng, tức thì bốn bề tĩnh lặng, một mô hình tân thành được đưa ra, đó mới là món chính hôm nay, người viết thơ vứt bút lông ra hồ, người soạn nhạc nằm gác lên tỳ bà, nhân vật phong lưu vốn bắt được ca kỹ đang vuốt ve mơn trớn, buông mỹ nhân đã nhũn người ra, mắt sáng như sao, có say chút nào đâu?
Thứ sử hầu gia say rồi, cười vỗ mô hình nói làm không tốt, tỉ lệ không đúng, tân thành đâu nhỏ như vậy, mọi người đồng thanh hùa theo, thoáng cái đã đem đất đai mình muốn mua tăng lên rất nhiều, thứ sử hầu gia đồng ý hết, lúc nhận lời hết sức phóng túng, chia cắt tân thành như xẻo thịt dê, tòng lại đi theo mặt vàng ệch, nhiều lần khuyên giải, hôm nay say rồi, mai hẵng bàn chuyện, nhưng bị quát mắng, đạnh hậm hực bỏ đi.
Từng phong văn thư đất đai bị thứ sử hầu gia say khướt ký tên, giao dịch tại chỗ, tòng lại tuy khóc như cha chết, nhưng kiểm nghiệm vàng bạc chẳng lơ là, đây là thứ duy nhất hầu gia có thể trả lời với triều đình.
Tiệc tàn khách tan, chỉ có thứ sử hầu gia nằm trên đống kim tệ hét quá đã, hôm nay muôn đắp kim tệ ngủ, thuyền lớn biến mất trong màn đêm, để lại mùi hương mãi không phai.
Hàn Thành, Tiền Thăng dậm chân đấm ngực, nổi giận chỉ mặt hầu gia say ngất ngưởng chửi mắng, đột nhiên phát hiện hai mắt hầu gia sáng ngời nhìn về chiếc thuyền âm u khủng bố, chẳng lẽ có huyền cơ? Nhớ lại cảnh ngộ của mình trước kia, toàn thân không ngừng run rẩy, giờ mới nhớ ra, nếu đám thương cổ kia là lũ sói đói, thì vị này là mãnh hổ tiếu ngạo sơn lâm, thấy hầu gia nhìn mình, vội khom lưng cúi đầu không dám nói nữa.
- Đất đai đã bán đánh dấu cho kỹ, vàng bạc bảy phần cho vào sổ công, ba phầm cho vào nha môn thứ sử, đợi bồi thường cho những người kia. Vân Diệp nhận lấy bầu nước trong tay Lưu Tiến Bảo, súc hơi rượu trong miệng, rồi định đi.
- Hầu gia, vì sao bảy phần vào sổ công, ba phần vào châu phủ, liệu có ít không? Thuộc hạ biết hầu gia không định bán đất đai cho bọn chúng, nhưng công khai quịt nợ quốc gia thế này khó mà nói thông được.
Hàn Thành, Tiền Thăng biết Vân Diệp tuyệt đối sẽ không làm như thế, những nghĩ vỡ đầu cũng không ra làm sao có thể nuốt được số vàng bạc này trước mặt bao người như vậy, chỉ đành mong y giải thích phần nào.
- Các ngươi không cần lo, giá đất tân thành sắp giảm mạnh rồi, tạm dừng xây thành, tất cả nhân lực đi khai hoang, nói với lưu dân, đất hoang ai khai khẩn ra thì thuộc về người đó, chỉ cần đăng ký với quan phủ là miễn thuế ba năm, đó là ưu đãi của triều đình với lưu dân, lưu dân ở Quan Trung được hưởng thì Nhạc Châu cũng phải được hưởng.
Hàn Thành và Tiền Thăng đưa mặt nhìn nhau, nhưng không tiện hỏi, đành làm theo lời dặn của Vân Diệp.
Trở về phủ thứ sử, Lý Thừa Càn còn chưa ngủ, chờ đợi nhìn Vân Diệp, không biết lần này có thể bẫy được của đám phú hộ bao tiền.
Vân Diệp xòe bốn ngón tay ra, sau đó lấy nước lạnh trong giếng rửa mặt, Lý Thừa Càn cố nhịn, chỉ là miệng há hốc.
Thấy Vân Diệp rửa mặt xong, ân cần đưa ấm trà cho y, hỏi nhỏ:
- Tiền tới tay rồi, ngươi định làm thế nào? Nên chúng ta nuốt chửng, sợ là bọn họ không đồng ý, tới khi đó ngươi không gánh nổi phiền toái.
- Nhạc Châu sắp có đại chiến rồi, năm vạn thủy tặc, tự xưng mười vạn, rầm rộ tiến vào Nhạc Châu, Vân Diệp binh thiếu tướng ít, đành tránh mũi nhọn địch, mưu đồ về sau.
- Có cần chơi lớn thế không? Vì bốn mươi vạn ngân tệ mà khiến dân chúng lầm than, mặc dù chủ tướng thủy tặc là mưu sĩ của ngươi, tặc tướng là thám tử của phụ hoàng ta, nhưng một khi gian tặc vào thành sẽ mất khống chế, cướp bóc đốt phá, tổn thất quá lớn.
- Ngươi nói cho ta biết, ta muốn phá Nhạc Châu, sát nhập vào tân thành, phải phá thế nào đây? Bách tính nơi đó không chịu đi, ngươi bảo ta sai thủ hạ cầm gậy tới từng nhà uy hiếp giải tỏa à? Thế nào cũng có người không muốn rời bỏ nhà cửa, bọn họ có gan đối kháng với quan phủ, vì quan phủ phải nói lý, không làm gì nổi bọn họ, nhưng bọn họ không có gan đối kháng với thủy tặc, vì thủy tặc không nói tới lý lẽ gì hết, bọn chúng chỉ cướp tiền tài, thê nữ, còn chặt đầu ngươi làm bóng đá.
- Cho nên biện pháp nhanh nhất là ta tử thủ Nhạc Châu, thủ không nổi, mới rút lui, trước đó ta sẽ dùng vườn không nhà trống, tác chiến với gian tặc, đợi Nhạc Châu hủy rồi, không ai không đồng ý sát nhập vào tân thành nữa, bách tính sẽ cảm kích quan phủ.
- Chỉ vì giải tỏa? Chúng ta nói rõ đạo lý với họ, nói rõ ràng sẽ đền bù, không phải là xong à, bách tính thuần phác, hiền lành, nhất định sẽ hiểu cho nỗi khổ của chúng ta.
Lý Thừa Càn còn quá non, Vân Diệp lắc đầu:
- Quên đi, cha ngươi ngay tử tù còn không muốn giết, nói gì những người này, bách tính còn có một mặt hung hãn, ta không muốn đối diện, làm thế cho đỡ tốn công, vả lại đám thủy tặc không có tội nghiệt, làm sao bắt chúng đi làm lam lực được? Bách tính tốt đi làm ruộng, trồng rau dự trữ cho tân thành mai này, vậy ai làm lao lực? Chỉ có bọn thủy tặc, ta ước chừng sẽ bắt được ba bốn vạn lao lực, có chúng, tân thành sẽ xây xong trong thời gian ngắn nhất, chỉ có kẻ cường tráng mới đi làm thủy tặc, tương tự, chúng là lao lực tốt nhất, sẽ làm việc chăm chỉ dưới đòn roi, chẳng bao lâu ta sẽ tiếp tục về Trường An dạy học, ai mà rảnh ở cái chỗ ruồi muỗi khắp nơi này.
Vừa rồi trên bữa tiệc chỉ biết nốc rượu, phun đầy vạt áo, khó chịu vô cùng, Vân Diệp cởi áo ngoài ra, bảo đều bếp mang hai bát mỳ tới, Lý Thừa Càn nhất định cũng chưa ăn, nhà bọn họ toàn thế, lúc nào cũng muốn mua chuộc lòng người, cứ như cùng ăn một bữa sẽ khiến người ta cảm kích, Vân Diệp rất ghét điều này. Quả nhiên Lý Thừa Càn chưa ăn tối, một bát mỳ nhỏ không đủ no, kêu thêm bát nữa.
Lưu Nhân Nguyện hiện càng lớn càng làm người ta ghét, trước kia còn coi như tạm được, giờ cái mặt thêm ba vết sẹo vừa sâu vừa dài, toàn thân mang vị mặt của gió biển, quân y thùng thình trên người, cái ngực màu đồng phanh ra, đi đường cứ như lắp lò so ở chân, nảy tưng tưng, đó là hiện tượng ở biển lâu, không quen với đất liền nữa, nếu có một ngày hai chân tên này biến thành đuôi cá thì Vân Diệp cũng chẳng lạ.
Tay sách hai con cá mặn, đó là vễ vật vị tướng quân này bái kiến ân sư, vào phòng hành lễ, ném con cá lên bàn, ôm đĩa hoa quả trong lòng, nhai nuốt nhồm nhoàm.
Vân Diệp nhìn một cái biết ngay hai con cá mặn này là lương thực dự trữ trên thuyền, đang định nổi giận, nghĩ rồi lại thôi, tên này quanh năm lênh đênh trên thuyền theo đuổi mộng tưởng của mình, lão bà cũng không cưới.
- Khuê nữ của Lương gia ở nhà ngươi thay ngươi hiếu kính hai vị lão nhân, nữ nhân hai hai tuổi còn để tóc thiếu nữ, không sợ khiến người ta đau khổ à? Cha ngươi tóc đã bạc trắng, tết tới nhà ta cứ ho suốt, nghe nói sức khỏe mẹ ngươi cũng không tốt, ta nhờ Tôn tiên sinh thăm bệnh, nói là lo lắng quá độ mà ra, trả giá lớn như thế không biết tìm được mỹ nhân ngư chưa?
- Học sinh đang tìm, thế nào cũng tìm thấy, Lương gia tiểu nương tử chưa gả cho học sinh là may mắn của nàng, nếu không khác gì góa phụ. Tiên sinh lần này triệu hồi học sinh từ biển về là muốn nói mấy câu này?
Vân Diệp đứng dậy đi tới trước mặt hắn, vung tay tát bốp một cái, Lưu Nhân Nguyện cũng không né tránh, lấy khăn ra lau tay, rồi ném cho Lưu Nhân Nguyện bảo hắn lau máu ở khóe miệng, chắp tay nói:
- Ba năm nay ngươi không về Trường An lấy một lần, thà ở lại Lạc Dương giữ kho chứ không về là sao? Lương gia khuê nữ không biết xấu hổ tới nhà người ở, ta còn tưởng giữa các ngươi xảy ra chuyện gì rồi, nên không hỏi tới, đến khi cha ngươi nói với ta, nàng ấy vẫn là khuê nữ, ta mới biết tên khốn kiếp nhà người phụ bạc người ta. Cái tát này cha ngươi nhờ ta đánh, ông ấy không gặp được ngươi, bảo ta có cơ hội giúp một tay, ta rất vui lòng.
- Trước kia cha ngươi đưa ngươi tới thư viện, ngươi không đủ tiêu chuẩn, là ta phá cách nhận ngươi, kết quả ngươi bỏ học giữa chừng, làm vị tiên sinh xui xẻo ta đây phải làm lại học tịch cho ngươi, để ngươi thuận lợi thông qua khảo thí, cho rằng như thế có thể bồi dưỡng ra một mãnh tướng hải quân, kết quả bồi dưỡng ra một tên khốn kiếp vô tình vô nghĩa, ta cho ngươi giấc mộng hàng hại, nhưng hiện giờ không thể không tự tay hủy diệt. Năm nay khảo hạch ta sẽ đuổi ngươi khỏi thủy sư, nói với thủy sư khác không được nhận ngươi, ngươi muốn đi biển? Về nằm trong bồn tắm mà mơ mộng.
Vân Diệp càng nói càng giận, cuối cùng vung tay quét sạch cốc chén trên bàn, vịn bàn áp chế lửa giận, y ghét nhất là hạng khốn nạn lấy cớ lý tưởng để tuyệt tình, con người sống trên đời có những thứ phải trân trọng, chỉ biết tới lý tưởng của mình, biến mình thành kẻ chỉ biết tới bản thân, khác gì lũ vương bát đản muốn làm thần tiên kia.
Lưu Nhân Nguện quỳ sau lưng Vân Diệp, mặt cúi xuống đất không dám nhúc nhích, vị tiên sinh này bằng tuổi với mình, nhưng hắn vẫn giữ lễ đệ tử.
- Cho ngươi một chiếc thuyền nhẹ, ba tháng nghỉ phép, tới thẳng Trường An, cha mẹ ngươi và Lương gia khuê nữ ở trong Vân gia trang, ta gửi thư cho sư mẫu ngươi, để nàng an bài hôn sự cho ngươi. Giờ thì xéo đi, bụng Lương gia khuê nữ chưa có cốt nhục của ngươi thì đừng về, chuyện này cần Tôn tiên sinh xác nhận, ngươi có thể ở lại thủy sư hay không xem
Lưu Nhân Nguyện khấu đầu, xoay người nhìn Lưu Tiến Bảo đang cười hô hố ở cửa, hỏi thuyền ở đâu? Nay Động Đình Hồ phong vân cuộn trào, đại chiến sắp triển khai rồi, thiếu mình sao được, đi mấy bước chạy lại hỏi Vân Diệp:
- Tiên sinh, hay là đợi đại chiến xong rồi học sinh về.
Vân Diệp cười nhạo:
- Sao thiếu Lưu tướng quân thì ta sẽ thua à?
Lưu Nhân Nguện xấu hổ rời đi, trên đường Lưu Tiến Bảo còn nói chẳng qua là đi làm một nữ tử ễnh bụng lên thôi chứ gì? Hắn đã làm ba lần rồi, đi nhanh về nhanh, nửa tháng là xong.
- Thứ nhất, lúc ấy khác lúc này khác, nhìn người dân nghèo khổ, ai mà chẳng xót, nhưng mà những người này thiếu chút tiền cũng chẳng chết đói, ngược lại đông cung hiện giờ ba vạn quan cũng không có, đó mới là chuyện cấp bách.
Người Lý gia toàn thân là đạo lý, Vân Diệp tất nhiên không thể để thái tử điện hạ bị lão bà ép ra đường vất vưởng, lợi ích người của mình phải đảm bảo, Trình gia, Ngưu gia, Tần gia, Trường Tôn gia, Lý Tích gia, Lý Tịnh gia đều phái người đáng tin cậy đưa tiền tới, đang ở trên thuyền của thủy sư Lĩnh Nam, Lý Thừa Càn ném cho một sấp hối phiếu không ngó ngàng gì nữa, những nhà khác cũng thế, chỉ đợi tân thành xây xong tới nhận sản nghiệp.
Tới tháng tám thời điểm hoa quế tỏa hương, thủy sư Lĩnh Nam đã tới đủ, tân thành đã san nền xong, chuẩn bị chính thức xây dựng, không ngừng có lưu dân trong rừng sâu ra, tụ họp ở Nhạc Châu. Quan Đình Lung tóc bạc phơ bôn ba khắp nơi, Hàn Thành và Tiền Thăng cũng bắt đầu san đất ngoài thành, trên bình nguyên Lưỡng Hồ chó ăn đá gà ăn sỏi, một mảnh đất đang kéo dài ra ngoài.
- Hầu gia, hiện giờ lưu dân đăng ký đã lên tới hai vạn hộ, hơn cả nhân khẩu trong thành, làm sao đây, nếu phân chia không đều thì họa ngay trước mắt.
Quan Đình Lung trông càng già hơn trước kia, khuôn mặt vốn hồng nhuận đầy nếp nhăn, trông như chưa bao giờ được ngủ ngon.
Thôi Cửu thì lại rất khỏe mạnh, dầu sao cũng là người trẻ tuổi, công việc nặng nề lại khơi lên toàn bộ sức sống của hắn, một người trẻ tuổi không tệ, ai nói đại hộ chỉ có hoàn khố chứ?
- Quan Đình Lung phán đoán sai lầm, làm công trình kéo dài, tạm đình chức biệt gia, tới Lĩnh Nam nghỉ ngơi, chức biệt giá sẽ do Thôi Diễm thay thế, không được trì hoãn.
- Vân hầu, đa tạ ý tốt của ngài, lão hủ chịu được, lưu dân đã ở kín xung quanh công trường rồi, không kiếm được chỗ an bài bọn họ, sẽ thành đại họa.
- Quan tiên sinh, lần này xây thành bố trí lưu dân là một quá trình lâu dài, hiện giờ chỉ vừa mới bắt đầu, chuyện phiền toái còn ở đằng sau, nếu bây giờ ông khuỵu xuống đó, làm sao kiên trì tới cuối? Khai phát Lưỡng Hồ do ông khởi xướng đầu tiên, nếu để bản thân gục ngã bên đường, không thấy được thành quả của mình sẽ nuối tiếc nhường nào.
- Khai khẩn đất đai, đốt núi làm ruộng, có vô số công việc phải làm, chính khoa của thư viện đã chế định lưu tình công tác của lưu dân, không phải lo, bọn chúng sắp tới Nhạc Châu thực tập, sẽ có nhân thủ giúp ông làm mọi việc, đợi tân thành xây nên, nông nghiệp xung quanh cũng bắt đầu hưng thịnh, gạo ba vụ ở Lĩnh Nam tuy không thể trồng ba vụ ở đây, nhưng hai vụ thì không thành vấn đề, hạt giống đã vận chuyển tới, quan viên ti nông tự dạy bách tính trồng trọt đang xuôi dòng tới đây, hiện trồng một vụ vẫn kịp.
Cảm giác của Vân Diệp với ông già này rất phức tạp, không thể nói là thích, cũng không thể nói là ghét, nhưng một người đem sinh mạng hiến dâng cho lý tưởng, phải có sự tôn kính tối thiểu.
Thấy Vân Diệp đã có sách lược ứng phó với nguy cơ, Quan Đình Lung thi lễ lui ra, cùng quân sĩ tới hạm đội bên hồ, tại đó ông ta có thể nghỉ ngơi cho tốt một thời gian.
- Thôi Diễm, ngươi hiểu chức trách của mình chưa? Vân Diệp hỏi Thôi Cửu:
- Học sinh hiểu rồi, dẫn lưu dân mới tới khoai hoang trồng trọt, tìm kiếm thức ăn, xây nhà ở, đồng thời thí nghiệm tình hình sinh trưởng của gạo ba vụ ở Lưỡng Hồ.
- Biết rồi thì đi làm đi, thời gian này cẩn thận an toàn, ra ngoài phải mang theo hộ vệ, Nhạc Châu không an toàn đâu. Vân Diệp căn dặn.
Chuyện chuyên môn có chuyên gia làm, Vân Diệp tuyệt đối không đi can thiệp vào mấy chuyện như xây nhà ra sao, nông điền quy hoạch thế nào, bố trí cuộc sống người dâ ... Đó là chức trách của quan địa phương, họ tự có cách làm, dù Vân Diệp có thể làm tốt hơn họ chục lần, nhưng y tuyệt đối không làm, vì làm thế được không bằng mất. Trước kia mình góp ý xây dựng điện Vạn Dân, bị Công Thâu Giáp cười mấy ngày liền, thế thì việc quái gì phải tốn công? Uống rượu vui chơi với đám phú hộ từ thành phố lớn tới mới là công việc của mình.
Người giàu qua lại luôn chu đáo, gặp mặt không thể thiếu một hộp quả, mặc dù là nơi sơn cùng thủy tận, nhưng yến hội trên thuyền vẫn xa hoa vô cùng, cần cái gì cũng có, có cả nha hoàn khuôn mặt xinh xắn đeo lục lạc leng keng, có rượu nho đỏ sậm róc rách rót vào ly pha lê, cho thêm hai cục đá trong suốt, uống thấm vào tận gan ruột, Vân Diệp ngồi một mình một bàn, món ăn đủ cả cua cá thú rừng, Vân Diệp đoán chừng vì bữa tiệc này mà chủ nhân hao tổn hết tâm tư.
Thuyền lớn chậm rãi đi trên hồ, đèn màu treo cao, âm nhạc du dương, có người nâng chén hát lớn, có người lắc lư ngâm nga! Chủ nhân luôn mồm mời rượu, lúc rượu ngà ngà, ca kỹ trong nhà tha thướt nhảy múa, lắc hông, đem ống tay áo dài tung về phía lang quân như ý, ánh mắt u oán, thứ sử hầu gia chẳng hiểu phong tình, cứ cùng chủ nhân trò chuyện cảnh trí nam bắc.
Trên bữa tiệc có người phóng khoáng bỏ mũ cởi áo, tay cầm bút lớn, muốn ghi lại trên giấy chuyện vui hôm nay, có người tự lấy tỳ bà soạn khúc phổ, thú vị nhất có người tửu lượng kém, đuổi theo ca kỹ, muốn lấy tú hoa hài của người ta làm đồ uống rượu ....
Chủ nhân gõ kẻng, tức thì bốn bề tĩnh lặng, một mô hình tân thành được đưa ra, đó mới là món chính hôm nay, người viết thơ vứt bút lông ra hồ, người soạn nhạc nằm gác lên tỳ bà, nhân vật phong lưu vốn bắt được ca kỹ đang vuốt ve mơn trớn, buông mỹ nhân đã nhũn người ra, mắt sáng như sao, có say chút nào đâu?
Thứ sử hầu gia say rồi, cười vỗ mô hình nói làm không tốt, tỉ lệ không đúng, tân thành đâu nhỏ như vậy, mọi người đồng thanh hùa theo, thoáng cái đã đem đất đai mình muốn mua tăng lên rất nhiều, thứ sử hầu gia đồng ý hết, lúc nhận lời hết sức phóng túng, chia cắt tân thành như xẻo thịt dê, tòng lại đi theo mặt vàng ệch, nhiều lần khuyên giải, hôm nay say rồi, mai hẵng bàn chuyện, nhưng bị quát mắng, đạnh hậm hực bỏ đi.
Từng phong văn thư đất đai bị thứ sử hầu gia say khướt ký tên, giao dịch tại chỗ, tòng lại tuy khóc như cha chết, nhưng kiểm nghiệm vàng bạc chẳng lơ là, đây là thứ duy nhất hầu gia có thể trả lời với triều đình.
Tiệc tàn khách tan, chỉ có thứ sử hầu gia nằm trên đống kim tệ hét quá đã, hôm nay muôn đắp kim tệ ngủ, thuyền lớn biến mất trong màn đêm, để lại mùi hương mãi không phai.
Hàn Thành, Tiền Thăng dậm chân đấm ngực, nổi giận chỉ mặt hầu gia say ngất ngưởng chửi mắng, đột nhiên phát hiện hai mắt hầu gia sáng ngời nhìn về chiếc thuyền âm u khủng bố, chẳng lẽ có huyền cơ? Nhớ lại cảnh ngộ của mình trước kia, toàn thân không ngừng run rẩy, giờ mới nhớ ra, nếu đám thương cổ kia là lũ sói đói, thì vị này là mãnh hổ tiếu ngạo sơn lâm, thấy hầu gia nhìn mình, vội khom lưng cúi đầu không dám nói nữa.
- Đất đai đã bán đánh dấu cho kỹ, vàng bạc bảy phần cho vào sổ công, ba phầm cho vào nha môn thứ sử, đợi bồi thường cho những người kia. Vân Diệp nhận lấy bầu nước trong tay Lưu Tiến Bảo, súc hơi rượu trong miệng, rồi định đi.
- Hầu gia, vì sao bảy phần vào sổ công, ba phần vào châu phủ, liệu có ít không? Thuộc hạ biết hầu gia không định bán đất đai cho bọn chúng, nhưng công khai quịt nợ quốc gia thế này khó mà nói thông được.
Hàn Thành, Tiền Thăng biết Vân Diệp tuyệt đối sẽ không làm như thế, những nghĩ vỡ đầu cũng không ra làm sao có thể nuốt được số vàng bạc này trước mặt bao người như vậy, chỉ đành mong y giải thích phần nào.
- Các ngươi không cần lo, giá đất tân thành sắp giảm mạnh rồi, tạm dừng xây thành, tất cả nhân lực đi khai hoang, nói với lưu dân, đất hoang ai khai khẩn ra thì thuộc về người đó, chỉ cần đăng ký với quan phủ là miễn thuế ba năm, đó là ưu đãi của triều đình với lưu dân, lưu dân ở Quan Trung được hưởng thì Nhạc Châu cũng phải được hưởng.
Hàn Thành và Tiền Thăng đưa mặt nhìn nhau, nhưng không tiện hỏi, đành làm theo lời dặn của Vân Diệp.
Trở về phủ thứ sử, Lý Thừa Càn còn chưa ngủ, chờ đợi nhìn Vân Diệp, không biết lần này có thể bẫy được của đám phú hộ bao tiền.
Vân Diệp xòe bốn ngón tay ra, sau đó lấy nước lạnh trong giếng rửa mặt, Lý Thừa Càn cố nhịn, chỉ là miệng há hốc.
Thấy Vân Diệp rửa mặt xong, ân cần đưa ấm trà cho y, hỏi nhỏ:
- Tiền tới tay rồi, ngươi định làm thế nào? Nên chúng ta nuốt chửng, sợ là bọn họ không đồng ý, tới khi đó ngươi không gánh nổi phiền toái.
- Nhạc Châu sắp có đại chiến rồi, năm vạn thủy tặc, tự xưng mười vạn, rầm rộ tiến vào Nhạc Châu, Vân Diệp binh thiếu tướng ít, đành tránh mũi nhọn địch, mưu đồ về sau.
- Có cần chơi lớn thế không? Vì bốn mươi vạn ngân tệ mà khiến dân chúng lầm than, mặc dù chủ tướng thủy tặc là mưu sĩ của ngươi, tặc tướng là thám tử của phụ hoàng ta, nhưng một khi gian tặc vào thành sẽ mất khống chế, cướp bóc đốt phá, tổn thất quá lớn.
- Ngươi nói cho ta biết, ta muốn phá Nhạc Châu, sát nhập vào tân thành, phải phá thế nào đây? Bách tính nơi đó không chịu đi, ngươi bảo ta sai thủ hạ cầm gậy tới từng nhà uy hiếp giải tỏa à? Thế nào cũng có người không muốn rời bỏ nhà cửa, bọn họ có gan đối kháng với quan phủ, vì quan phủ phải nói lý, không làm gì nổi bọn họ, nhưng bọn họ không có gan đối kháng với thủy tặc, vì thủy tặc không nói tới lý lẽ gì hết, bọn chúng chỉ cướp tiền tài, thê nữ, còn chặt đầu ngươi làm bóng đá.
- Cho nên biện pháp nhanh nhất là ta tử thủ Nhạc Châu, thủ không nổi, mới rút lui, trước đó ta sẽ dùng vườn không nhà trống, tác chiến với gian tặc, đợi Nhạc Châu hủy rồi, không ai không đồng ý sát nhập vào tân thành nữa, bách tính sẽ cảm kích quan phủ.
- Chỉ vì giải tỏa? Chúng ta nói rõ đạo lý với họ, nói rõ ràng sẽ đền bù, không phải là xong à, bách tính thuần phác, hiền lành, nhất định sẽ hiểu cho nỗi khổ của chúng ta.
Lý Thừa Càn còn quá non, Vân Diệp lắc đầu:
- Quên đi, cha ngươi ngay tử tù còn không muốn giết, nói gì những người này, bách tính còn có một mặt hung hãn, ta không muốn đối diện, làm thế cho đỡ tốn công, vả lại đám thủy tặc không có tội nghiệt, làm sao bắt chúng đi làm lam lực được? Bách tính tốt đi làm ruộng, trồng rau dự trữ cho tân thành mai này, vậy ai làm lao lực? Chỉ có bọn thủy tặc, ta ước chừng sẽ bắt được ba bốn vạn lao lực, có chúng, tân thành sẽ xây xong trong thời gian ngắn nhất, chỉ có kẻ cường tráng mới đi làm thủy tặc, tương tự, chúng là lao lực tốt nhất, sẽ làm việc chăm chỉ dưới đòn roi, chẳng bao lâu ta sẽ tiếp tục về Trường An dạy học, ai mà rảnh ở cái chỗ ruồi muỗi khắp nơi này.
Vừa rồi trên bữa tiệc chỉ biết nốc rượu, phun đầy vạt áo, khó chịu vô cùng, Vân Diệp cởi áo ngoài ra, bảo đều bếp mang hai bát mỳ tới, Lý Thừa Càn nhất định cũng chưa ăn, nhà bọn họ toàn thế, lúc nào cũng muốn mua chuộc lòng người, cứ như cùng ăn một bữa sẽ khiến người ta cảm kích, Vân Diệp rất ghét điều này. Quả nhiên Lý Thừa Càn chưa ăn tối, một bát mỳ nhỏ không đủ no, kêu thêm bát nữa.
Lưu Nhân Nguyện hiện càng lớn càng làm người ta ghét, trước kia còn coi như tạm được, giờ cái mặt thêm ba vết sẹo vừa sâu vừa dài, toàn thân mang vị mặt của gió biển, quân y thùng thình trên người, cái ngực màu đồng phanh ra, đi đường cứ như lắp lò so ở chân, nảy tưng tưng, đó là hiện tượng ở biển lâu, không quen với đất liền nữa, nếu có một ngày hai chân tên này biến thành đuôi cá thì Vân Diệp cũng chẳng lạ.
Tay sách hai con cá mặn, đó là vễ vật vị tướng quân này bái kiến ân sư, vào phòng hành lễ, ném con cá lên bàn, ôm đĩa hoa quả trong lòng, nhai nuốt nhồm nhoàm.
Vân Diệp nhìn một cái biết ngay hai con cá mặn này là lương thực dự trữ trên thuyền, đang định nổi giận, nghĩ rồi lại thôi, tên này quanh năm lênh đênh trên thuyền theo đuổi mộng tưởng của mình, lão bà cũng không cưới.
- Khuê nữ của Lương gia ở nhà ngươi thay ngươi hiếu kính hai vị lão nhân, nữ nhân hai hai tuổi còn để tóc thiếu nữ, không sợ khiến người ta đau khổ à? Cha ngươi tóc đã bạc trắng, tết tới nhà ta cứ ho suốt, nghe nói sức khỏe mẹ ngươi cũng không tốt, ta nhờ Tôn tiên sinh thăm bệnh, nói là lo lắng quá độ mà ra, trả giá lớn như thế không biết tìm được mỹ nhân ngư chưa?
- Học sinh đang tìm, thế nào cũng tìm thấy, Lương gia tiểu nương tử chưa gả cho học sinh là may mắn của nàng, nếu không khác gì góa phụ. Tiên sinh lần này triệu hồi học sinh từ biển về là muốn nói mấy câu này?
Vân Diệp đứng dậy đi tới trước mặt hắn, vung tay tát bốp một cái, Lưu Nhân Nguyện cũng không né tránh, lấy khăn ra lau tay, rồi ném cho Lưu Nhân Nguyện bảo hắn lau máu ở khóe miệng, chắp tay nói:
- Ba năm nay ngươi không về Trường An lấy một lần, thà ở lại Lạc Dương giữ kho chứ không về là sao? Lương gia khuê nữ không biết xấu hổ tới nhà người ở, ta còn tưởng giữa các ngươi xảy ra chuyện gì rồi, nên không hỏi tới, đến khi cha ngươi nói với ta, nàng ấy vẫn là khuê nữ, ta mới biết tên khốn kiếp nhà người phụ bạc người ta. Cái tát này cha ngươi nhờ ta đánh, ông ấy không gặp được ngươi, bảo ta có cơ hội giúp một tay, ta rất vui lòng.
- Trước kia cha ngươi đưa ngươi tới thư viện, ngươi không đủ tiêu chuẩn, là ta phá cách nhận ngươi, kết quả ngươi bỏ học giữa chừng, làm vị tiên sinh xui xẻo ta đây phải làm lại học tịch cho ngươi, để ngươi thuận lợi thông qua khảo thí, cho rằng như thế có thể bồi dưỡng ra một mãnh tướng hải quân, kết quả bồi dưỡng ra một tên khốn kiếp vô tình vô nghĩa, ta cho ngươi giấc mộng hàng hại, nhưng hiện giờ không thể không tự tay hủy diệt. Năm nay khảo hạch ta sẽ đuổi ngươi khỏi thủy sư, nói với thủy sư khác không được nhận ngươi, ngươi muốn đi biển? Về nằm trong bồn tắm mà mơ mộng.
Vân Diệp càng nói càng giận, cuối cùng vung tay quét sạch cốc chén trên bàn, vịn bàn áp chế lửa giận, y ghét nhất là hạng khốn nạn lấy cớ lý tưởng để tuyệt tình, con người sống trên đời có những thứ phải trân trọng, chỉ biết tới lý tưởng của mình, biến mình thành kẻ chỉ biết tới bản thân, khác gì lũ vương bát đản muốn làm thần tiên kia.
Lưu Nhân Nguện quỳ sau lưng Vân Diệp, mặt cúi xuống đất không dám nhúc nhích, vị tiên sinh này bằng tuổi với mình, nhưng hắn vẫn giữ lễ đệ tử.
- Cho ngươi một chiếc thuyền nhẹ, ba tháng nghỉ phép, tới thẳng Trường An, cha mẹ ngươi và Lương gia khuê nữ ở trong Vân gia trang, ta gửi thư cho sư mẫu ngươi, để nàng an bài hôn sự cho ngươi. Giờ thì xéo đi, bụng Lương gia khuê nữ chưa có cốt nhục của ngươi thì đừng về, chuyện này cần Tôn tiên sinh xác nhận, ngươi có thể ở lại thủy sư hay không xem
Lưu Nhân Nguyện khấu đầu, xoay người nhìn Lưu Tiến Bảo đang cười hô hố ở cửa, hỏi thuyền ở đâu? Nay Động Đình Hồ phong vân cuộn trào, đại chiến sắp triển khai rồi, thiếu mình sao được, đi mấy bước chạy lại hỏi Vân Diệp:
- Tiên sinh, hay là đợi đại chiến xong rồi học sinh về.
Vân Diệp cười nhạo:
- Sao thiếu Lưu tướng quân thì ta sẽ thua à?
Lưu Nhân Nguện xấu hổ rời đi, trên đường Lưu Tiến Bảo còn nói chẳng qua là đi làm một nữ tử ễnh bụng lên thôi chứ gì? Hắn đã làm ba lần rồi, đi nhanh về nhanh, nửa tháng là xong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.