Quyển 12 - Chương 34: Gian phu, dâm phụ và kẻ môi giới
Kiết Dữ 2
22/09/2014
Vân Diệp dẫn Lưu Tiến Bảo về nhà, thấy hai đứa con đang ngồi trên
ngựa gỗ đu đưa, vứt hết chuyện khác ra khỏi đầu, y không cho cái nhà này xuất hiện chuyện bẩn thỉu, dẫm phía trước ngựa gỗ, ngựa gỗ không đu đưa nữa, Lý Dung ôm tay cha muốn đẩy ra, nhưng không sao làm được, đang
định khóc thì thấy ngựa lại đu đưa rồi, quên luôn chuyện vừa rồi, tiếp
tục cùng đệ đệ đua ngựa.
Thì Thì mấy ngày qua rất bất thường, hình như có chuyện muốn nói với mình, mình cho nó cơ hội, nó cứ há miệng nửa ngày rồi chạy mất, thế là sao?
Nhìn bóng lưng đứa bé đó, Vân Diệp mới phát hiện nó đã cao tới vai mình, lòng máy động, cười khổ đi tìm Tân Nguyệt, vài chuyện nữ hài tử không thể nói với sư phụ.
Quả nhiên là chuyện mừng, Thì Thì cập kê rồi, đây là chuyện lớn, trước kia đám Đại Nha có lão nãi nãi lo, Vân Diệp không để ý, nha đầu ngốc này lần đầu có kinh, tưởng mình bị bệnh, bi thương hai ngày, tới khi Tân Nguyệt giảng giải cho nó chuyện của nữ nhân nó mới yên tâm.
Tiểu Vũ muốn làm rõ ngọn ngành, Thì Thì không muốn nói, vì sao sư nương lại tuyên bố tiền hàng tháng của Thì Thì cao hơn mình gấp đôi, vì đây không phải là nhà mình, Tiểu Vũ yêu cầu công bằng rất nghiêm khắc.
Khi sư nương nói rõ, Tiểu Vũ rất bất mãn với cơ thể của mình, chỉ nhỏ hơn Thì Thì một tuổi, sao Thì Thì được cho là đại cô nương, còn mình vẫn vấn tóc kiểu tiểu cô nương như đám Tiểu Nha, Thì Thì được gài trâm rồi, sai vàng cũng được sư nương chuẩn bị cho, vì sao mình chỉ được dùng trâm gỗ, các cô cô thẩm thẩm còn tặng cho rất nhiều y phục lụa là, chỉ vì tỷ ấy biết chảy máu à?
Trước giờ chuyện gì mình cũng được ưu tiên, lần đầu tiên bị Thì Thì giành mất, Tiểu Vũ rất bất mãn, có điều nhìn thấy đám Tiểu Nha, Địch Nhân Kiệt, Đông Tây Nam Bắc đều không được tăng tiền, mới xác định là do cơ thể phát dục, không phải vì được sư phụ sủng ái. Nên nó rất hi vọng mình lập tức thành đại cô nương, bộ váy hoa mẫu đơn mà cô cô tặng Thì Thì thật là đẹp.
Vân Diệp không có thời gian để ý sự ghen tị của Tiểu Vũ, tới tiền viện, nữ quyến duy nhất ở tiền viện là Vinh Hoa, thời gian qua nàng sống rất yên bình, Vân Diệp chưa bao giờ tới, Tân Nguyệt cũng thế, quản gia trừ mỗi tháng đưa tới năm quan thì không vào. Ở Vân gia, nàng định sẵn là đối tượng bị bỏ quên, nhưng nàng thích thế, mỗi ngày đi lại trong viện, chưa bao giờ ra ngoài một bước, cùng hai nữ tỳ Cao Ly, sống đơn giản mà thanh tịnh.
- Vinh Hoa, nói cho nàng một tin tốt, Lão Cái tới Trường An rồi, tới tìm nàng đấy.
Vân Diệp đứng ngoài viện tử, nói:
Vinh Hoa đang ôm bụng chân nhũn đi ngã xuống, tỳ nữ vội đỡ lấy, khẩn trưởng nhìn Vân Diệp đứng ngoài cười.
Vinh Hoa đứng dậy, đi ra ngoài cửa, lạnh băng hỏi:
- Huynh ấy cũng rơi vào tay ngươi rồi sao? Ta muốn gặp huynh ấy, bất kể là sống hay chết, con ta đại khái không còn cơ hội thấy phụ thân rồi, thấy thi thể cũng tốt.
- Cô nhầm rồi, lần này Lão Cái học khôn, tới Trường An với thân phận sứ tiết, ngại quốc pháp, ta không thể giết hắn, hôm qua hắn tới hoàng cung yêu cầu ta giao cô ra, hết cách, ta phải giao ra thôi, giao cho Cao Ly.
Vinh Hoa nữ mặt tức thì trắng bệch, Vân Diệp nói rất rõ, không giao mình cho Uyên Cái Tô Văn, mà là cho Cao Kiến Vũ, giờ mình bụng to thế này, làm sao gặp Cao Kiến Vũ.
- Ngươi thật ác độc!
Vân Hoa siết chặt tay, móng tay đâm vào thịt, lần đầu tiên nàng muốn chết, mình và Uyên Cái Tô Văn vụng trộm không sao, nhưng quang minh chính đại đưa phụ nữ có thai về vương thành Cao Ly, mình và Uyên Cái Tô Văn không có cơ hội sống nào, mình chết đã đành, đứa bé này có thể là cốt nhục duy nhất của Tô Văn, không thể có chút sơ xẩy nào.
- Vân Diệp, rốt cuộc ngươi muốn gì? Nếu làm được, sẽ cho ngươi toại nguyện.
- Uyên Cái Tô Văn là kẻ địch của ta, nay hắn ở hoàng cung vu vạ cho ta, hận không thể giết ta tức khắc, nhưng ta chưa bao giờ tổn hại cho cô hay đứa bé trong bụng, tiền hàng tháng của cô bằng muội tử của ta, thậm chí ta không hạn chế tự do của cô, có điều cô không muốn ra ngoài thôi. Kẻ địch như ta, cũng coi là hiếm rồi phải không?
- Ngươi rất có phong độ quý tộc, rốt cuộc muốn gì, chỉ cần giữ được đứa bé thì ta sẽ làm.
Điều này phải thừa nhận, đã đối địch thì thủ đoạn gì cũng có thể dùng, như Tô Văn khi bị bắt cũng đã nói nàng dù dù hi sinh tôn nghiêm, tính mạng cũng giết cho bằng được Vân Diệp, nhưng Vân Diệp chưa đánh mất phong độ, mình chỉ cần sống là mục đích của y đã đạt được, không có lý do gì phải đối xử tốt với mình, Vinh Hoa bình tĩnh lại, thi lễ với Vân Diệp, trấn định nói:
- Con người sống trên thế giới này đều có tội, hoặc vô xỉ, hoặc cao thượng, hoặc bị lừa gạt, hoặc tỉnh táo, lừa gạt là năng lực sinh ra cùng con người, ta muốn cô phát huy năng lực này, liệu cô có thể tự nói với Lão Cái, cô không muốn về Cao Ly, nói hiện giờ cô sống vô cùng hạnh phúc, bảo hắn về đi được không? Nói cách khác, cô không yêu hắn nữa, cô yêu người khác rồi, hơn nữa còn có con, người đó là ai cũng được, nhưng không thể là ta, ta tiến cử Xứng Tâm nhà ta, hắn mỹ lệ như thế, nói ra có sức thuyết phục hơn.
Vinh Hoa mất hoàn toàn hi vọng, tay nắm lấy tay tỳ nữ mới miễn cưỡng không ngã xuống, yếu ớt nói:
- Ngươi rốt cuộc làm gì, ngươi hủy vốn liếng nam nhân của huynh ấy, giờ muốn hủy cả sự kiêu ngạo của nam nhân là sao?
- Ta nói rồi, tội là của ta, chúng ta đều là kẻ có tội, Lão Cái là gian phu, cô là dâm phụ, con mẹ nó ta là kẻ môi giới cũng chẳng tốt đẹp gì. Có điều, trong chuyện này có một người vô tội, đó là đứa bé trong bụng cô, ta đảm bảo khi nó năm tuổi, sẽ đưa cô và nó về Cao Lý, nhất định sẽ đưa mẹ con cô bình an trở về, nếu có nửa câu dối trá, trời đất phẫn nộ.
- Nghĩ kỹ đi, đứa bé này là cốt nhục duy nhất của Lão Cái, vì con, bậc cha mẹ chúng ta chịu tội cũng được, cô không muốn mai này Lão Cái chẳng có người cúng bái chứ?
- Ngươi không sợ đứa bé này tương lai băm vằm ngươi à?
Vinh Hoa nữa mặt vặn vẹo như ác quỷ, nói từng chữ một như lời thề.
Vân Diệp bật cười, day thái dương:
- Cô không làm thế đâu, cô biết ta là người thế nào, cô sẽ không để nó đi nạp mạng, hơn nữa một đứa bé chẳng có thực lực trải qua muôn vàn khổ cực báo thù cho phụ thân mà nó chưa từng gặp, cô thấy có hợp lý không? Câu chuyện hợp lý phải là thế này, đứa bé muốn báo thù, kết quả bị kẻ thù hùng mạnh giết chết, vậy là uổng phi bao năm sống trên đời, gian khổ cô phải chịu bao năm cũng thành vô nghĩa.
- Nuôi con cô khôn lớn, nhìn nó sinh con đẻ cái, duy trì huyết mạch mới là chính xác, ta cho cô nghĩ một đêm, mai ta tảo triều, nếu không có câu trả lời chuẩn xác của cô, ta lập tức trả cô cho Cao Kiến Vũ, tin ta đi, Lão Cái không nhanh bằng ta đâu.
Vân Diệp nói xong lịch sự giúp nàng đóng cửa, hai tay ôm gáy khoai khoái về hậu viện, đôi khi làm kẻ xấu cũng không tệ, không tin Uyên Cái Tô Văn tới nước này còn không tạo phản, lúc này bù đắp khoảng trống trong hắn chỉ có vương vị, Cao Ly sẽ nội chiến, trên lịch sử Uyên Cái Tô Văn có nhiều thời gian chuẩn bị, nên chỉ tắm máu mỗi thành Bình Nhưỡng, không tổn hại quốc gia, giờ phải tạo phản sớm, liệu có làm hoàn mỹ được như vậy không?
Thì Thì mấy ngày qua rất bất thường, hình như có chuyện muốn nói với mình, mình cho nó cơ hội, nó cứ há miệng nửa ngày rồi chạy mất, thế là sao?
Nhìn bóng lưng đứa bé đó, Vân Diệp mới phát hiện nó đã cao tới vai mình, lòng máy động, cười khổ đi tìm Tân Nguyệt, vài chuyện nữ hài tử không thể nói với sư phụ.
Quả nhiên là chuyện mừng, Thì Thì cập kê rồi, đây là chuyện lớn, trước kia đám Đại Nha có lão nãi nãi lo, Vân Diệp không để ý, nha đầu ngốc này lần đầu có kinh, tưởng mình bị bệnh, bi thương hai ngày, tới khi Tân Nguyệt giảng giải cho nó chuyện của nữ nhân nó mới yên tâm.
Tiểu Vũ muốn làm rõ ngọn ngành, Thì Thì không muốn nói, vì sao sư nương lại tuyên bố tiền hàng tháng của Thì Thì cao hơn mình gấp đôi, vì đây không phải là nhà mình, Tiểu Vũ yêu cầu công bằng rất nghiêm khắc.
Khi sư nương nói rõ, Tiểu Vũ rất bất mãn với cơ thể của mình, chỉ nhỏ hơn Thì Thì một tuổi, sao Thì Thì được cho là đại cô nương, còn mình vẫn vấn tóc kiểu tiểu cô nương như đám Tiểu Nha, Thì Thì được gài trâm rồi, sai vàng cũng được sư nương chuẩn bị cho, vì sao mình chỉ được dùng trâm gỗ, các cô cô thẩm thẩm còn tặng cho rất nhiều y phục lụa là, chỉ vì tỷ ấy biết chảy máu à?
Trước giờ chuyện gì mình cũng được ưu tiên, lần đầu tiên bị Thì Thì giành mất, Tiểu Vũ rất bất mãn, có điều nhìn thấy đám Tiểu Nha, Địch Nhân Kiệt, Đông Tây Nam Bắc đều không được tăng tiền, mới xác định là do cơ thể phát dục, không phải vì được sư phụ sủng ái. Nên nó rất hi vọng mình lập tức thành đại cô nương, bộ váy hoa mẫu đơn mà cô cô tặng Thì Thì thật là đẹp.
Vân Diệp không có thời gian để ý sự ghen tị của Tiểu Vũ, tới tiền viện, nữ quyến duy nhất ở tiền viện là Vinh Hoa, thời gian qua nàng sống rất yên bình, Vân Diệp chưa bao giờ tới, Tân Nguyệt cũng thế, quản gia trừ mỗi tháng đưa tới năm quan thì không vào. Ở Vân gia, nàng định sẵn là đối tượng bị bỏ quên, nhưng nàng thích thế, mỗi ngày đi lại trong viện, chưa bao giờ ra ngoài một bước, cùng hai nữ tỳ Cao Ly, sống đơn giản mà thanh tịnh.
- Vinh Hoa, nói cho nàng một tin tốt, Lão Cái tới Trường An rồi, tới tìm nàng đấy.
Vân Diệp đứng ngoài viện tử, nói:
Vinh Hoa đang ôm bụng chân nhũn đi ngã xuống, tỳ nữ vội đỡ lấy, khẩn trưởng nhìn Vân Diệp đứng ngoài cười.
Vinh Hoa đứng dậy, đi ra ngoài cửa, lạnh băng hỏi:
- Huynh ấy cũng rơi vào tay ngươi rồi sao? Ta muốn gặp huynh ấy, bất kể là sống hay chết, con ta đại khái không còn cơ hội thấy phụ thân rồi, thấy thi thể cũng tốt.
- Cô nhầm rồi, lần này Lão Cái học khôn, tới Trường An với thân phận sứ tiết, ngại quốc pháp, ta không thể giết hắn, hôm qua hắn tới hoàng cung yêu cầu ta giao cô ra, hết cách, ta phải giao ra thôi, giao cho Cao Ly.
Vinh Hoa nữ mặt tức thì trắng bệch, Vân Diệp nói rất rõ, không giao mình cho Uyên Cái Tô Văn, mà là cho Cao Kiến Vũ, giờ mình bụng to thế này, làm sao gặp Cao Kiến Vũ.
- Ngươi thật ác độc!
Vân Hoa siết chặt tay, móng tay đâm vào thịt, lần đầu tiên nàng muốn chết, mình và Uyên Cái Tô Văn vụng trộm không sao, nhưng quang minh chính đại đưa phụ nữ có thai về vương thành Cao Ly, mình và Uyên Cái Tô Văn không có cơ hội sống nào, mình chết đã đành, đứa bé này có thể là cốt nhục duy nhất của Tô Văn, không thể có chút sơ xẩy nào.
- Vân Diệp, rốt cuộc ngươi muốn gì? Nếu làm được, sẽ cho ngươi toại nguyện.
- Uyên Cái Tô Văn là kẻ địch của ta, nay hắn ở hoàng cung vu vạ cho ta, hận không thể giết ta tức khắc, nhưng ta chưa bao giờ tổn hại cho cô hay đứa bé trong bụng, tiền hàng tháng của cô bằng muội tử của ta, thậm chí ta không hạn chế tự do của cô, có điều cô không muốn ra ngoài thôi. Kẻ địch như ta, cũng coi là hiếm rồi phải không?
- Ngươi rất có phong độ quý tộc, rốt cuộc muốn gì, chỉ cần giữ được đứa bé thì ta sẽ làm.
Điều này phải thừa nhận, đã đối địch thì thủ đoạn gì cũng có thể dùng, như Tô Văn khi bị bắt cũng đã nói nàng dù dù hi sinh tôn nghiêm, tính mạng cũng giết cho bằng được Vân Diệp, nhưng Vân Diệp chưa đánh mất phong độ, mình chỉ cần sống là mục đích của y đã đạt được, không có lý do gì phải đối xử tốt với mình, Vinh Hoa bình tĩnh lại, thi lễ với Vân Diệp, trấn định nói:
- Con người sống trên thế giới này đều có tội, hoặc vô xỉ, hoặc cao thượng, hoặc bị lừa gạt, hoặc tỉnh táo, lừa gạt là năng lực sinh ra cùng con người, ta muốn cô phát huy năng lực này, liệu cô có thể tự nói với Lão Cái, cô không muốn về Cao Ly, nói hiện giờ cô sống vô cùng hạnh phúc, bảo hắn về đi được không? Nói cách khác, cô không yêu hắn nữa, cô yêu người khác rồi, hơn nữa còn có con, người đó là ai cũng được, nhưng không thể là ta, ta tiến cử Xứng Tâm nhà ta, hắn mỹ lệ như thế, nói ra có sức thuyết phục hơn.
Vinh Hoa mất hoàn toàn hi vọng, tay nắm lấy tay tỳ nữ mới miễn cưỡng không ngã xuống, yếu ớt nói:
- Ngươi rốt cuộc làm gì, ngươi hủy vốn liếng nam nhân của huynh ấy, giờ muốn hủy cả sự kiêu ngạo của nam nhân là sao?
- Ta nói rồi, tội là của ta, chúng ta đều là kẻ có tội, Lão Cái là gian phu, cô là dâm phụ, con mẹ nó ta là kẻ môi giới cũng chẳng tốt đẹp gì. Có điều, trong chuyện này có một người vô tội, đó là đứa bé trong bụng cô, ta đảm bảo khi nó năm tuổi, sẽ đưa cô và nó về Cao Lý, nhất định sẽ đưa mẹ con cô bình an trở về, nếu có nửa câu dối trá, trời đất phẫn nộ.
- Nghĩ kỹ đi, đứa bé này là cốt nhục duy nhất của Lão Cái, vì con, bậc cha mẹ chúng ta chịu tội cũng được, cô không muốn mai này Lão Cái chẳng có người cúng bái chứ?
- Ngươi không sợ đứa bé này tương lai băm vằm ngươi à?
Vinh Hoa nữa mặt vặn vẹo như ác quỷ, nói từng chữ một như lời thề.
Vân Diệp bật cười, day thái dương:
- Cô không làm thế đâu, cô biết ta là người thế nào, cô sẽ không để nó đi nạp mạng, hơn nữa một đứa bé chẳng có thực lực trải qua muôn vàn khổ cực báo thù cho phụ thân mà nó chưa từng gặp, cô thấy có hợp lý không? Câu chuyện hợp lý phải là thế này, đứa bé muốn báo thù, kết quả bị kẻ thù hùng mạnh giết chết, vậy là uổng phi bao năm sống trên đời, gian khổ cô phải chịu bao năm cũng thành vô nghĩa.
- Nuôi con cô khôn lớn, nhìn nó sinh con đẻ cái, duy trì huyết mạch mới là chính xác, ta cho cô nghĩ một đêm, mai ta tảo triều, nếu không có câu trả lời chuẩn xác của cô, ta lập tức trả cô cho Cao Kiến Vũ, tin ta đi, Lão Cái không nhanh bằng ta đâu.
Vân Diệp nói xong lịch sự giúp nàng đóng cửa, hai tay ôm gáy khoai khoái về hậu viện, đôi khi làm kẻ xấu cũng không tệ, không tin Uyên Cái Tô Văn tới nước này còn không tạo phản, lúc này bù đắp khoảng trống trong hắn chỉ có vương vị, Cao Ly sẽ nội chiến, trên lịch sử Uyên Cái Tô Văn có nhiều thời gian chuẩn bị, nên chỉ tắm máu mỗi thành Bình Nhưỡng, không tổn hại quốc gia, giờ phải tạo phản sớm, liệu có làm hoàn mỹ được như vậy không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.