Quyển 20 - Chương 17: Kẻ Không Nên Thân Cận
Kiết Dữ 2
28/10/2014
Trải giấy ra,
lại lần nữa viết thư cho Lão Quách, cánh trái của mình hiện giờ bỏ
trống, vô cùng nguy hiểm, không biết Lão Quách nghĩ gì mà để lại cả vùng trồng hoác như vậy cho đạo tặc hoành hành, bản thân lại đi khai thác
lãnh thổ mới.
Đại quân của Vân Diệp không ngừng càn quét dưới Thiên Sơn, nhổ tận gốc toàn bộ thế lực ngứa mắt.
Đình Châu cuối cùng đã ổn định lại, không ai nghe nói tới tin tức nhóm mã tặc lớn cướp bóc nữa, vui mừng nhất là các thương đội thời gian qua bị nhốt trong thành, đội lạc đà dài dằng dặc bắt đầu xuất hiện.
Vân Diệp lệnh toàn bộ gia quyến quan viên rời Đình Châu, chuyển tới thành Loạn Thạch, tức thì con đường này người xe nườm nượp không dứt.
Đưa mắt nhìn nhóm gia quyến cuối cùng được một vị giáo úy hộ tống rời đi, mọi người đều thở phào, bọn họ sẽ nghỉ ngơi ở thành Loạn Thạch vào mùa đông, khai xuân năm sau về quan, giải quyết hoàn toàn nỗi lo sau lưng của quan viên.
Quan viên Đình Châu biết đại soái sắp có hành động lớn, ai nấy đều phấn khích. Nay thám tử của đại quân đã tới sông Thạch Tất, Vân Diệp cực kỳ hứng thú với con sông này, dầu thô từ dưới đất ứa ra, cuối cùng tụ thành dòng sông, thật quá lãng phí. ( Đây là sự thực, sông Thạch Tất là địa danh cổ.)
Có dầu thô, Vân Diệp liền có vô số dầu hỏa, không cần tiết kiệm nữa.
Thương gia làm dầu đốt đèn ở Đình Châu liền phát tài, đại quân của Vân Diệp thu mua không hạn chế, chỉ cần ngươi làm ra là sẽ mua.
Phạm Hồng Nhất lo lắng nhìn hũ gốm chất cao như núi:
- Đại soái, mãnh hỏa của chúng ta đã quá nhiều rồi, dựa tộc độ tiêu hao như bây giờ, mười năm cũng không dùng hết. Tiền chúng ta mang theo quân thì sắp hết rồi.
Vân Diệp xoa khóe mắt mình:
- Nhiều ư? Sao ta thấy vẫn ít, mãnh hỏa là thứ tốt, có thể dùng tác chiến, có thể dùng đun nấu, đợi thành lạc đà lập nên, ngươi sẽ thấy nhiều đến mấy cũng không thỏa mãn được đại quân tiêu hao. Lão phạm yên tâm, đợi tới Việt châu, vận chuyển thùng sắt tới, ngươi không lo thiếu chỗ chứa.
- Hiện ngươi tăng cường chế tác khí cầu đi, năm cái, dứt khoát không được ít hơn, nhân thủ phải huấn luyện cho tốt, khí cầu của chúng ta không cần bay lung tung, chỉ cần buộc trên đầu thành lạc đà, nguy hiểm sẽ nhỏ hơn nhiều.
- Còn về chuyện đại quân không có tiền, Lão Phạm ngươi nói mà không đỏ mặt à? Đi tìm Điền Nguyên Nghĩa thương lượng, cái đầu óc cứng nhắc của ngươi, chúng ta có binh sĩ mạnh nhất, ở thương đạo tấp nập nhất, nếu xin tiền binh bộ, cái mũ tướng quân vô dụng nhất sẽ chụp xuống đầu ta.
Phạm Hồng Nhất thấy Vân Diệp lại bắt đầu nghiên cứu công văn, đành đi tìm Điền Nguyên Nghĩa, Điền Nguyên Nghĩa cực kỳ vui mừng, từ khi đại soái tới Bắc Đình, hắn cảm giác mình như sống trong mộng.
Trước kia nhở vả chạy vạy mãi cho hai đứa nhi tử được vào thư viện Ngọc Sơn học mà không được, kết quả đại soái ném ra một cái yêu bài, bảo hai đứa con mình đi thi, nếu thành tích không tệ thì ưu tiên vào thư viện học, thê tử và nhi tử đang theo thương đội Trình gia về Trường An, hắn thấy tiền đồ bản thân bất giác trở nên rộng mở tươi sáng.
- Phạm tướng quân, ti chức đã chuẩn bị xong, mấy ngày qua ti chức tìm hiều tài vụ trong quân, ti chức cho rằng, chúng ta trực tiếp đưa hàng cho người Hồ không thỏa đáng, nên giao chuyện này cho thương cổ làm thì hơn.
Phạm Hồng Nhất nhìn Điền Nguyên Nghĩa lạnh lùng nói:
- Trong quân thiếu mãnh hỏa, không làm thế thì làm thế nào? Giao cho thương cổ, chẳng lẽ chúng ta còn phải trả cả lợi nhuận cho thương cổ à?
- Tướng quân bớt giận, ý ti chức nói, cách làm việc của địa phương khác với trong quân, tướng quân quên sao, vạn dân thiên hạ đều phải nộp thuế, chẳng lẽ thương cổ là ngoại lệ?
- Chúng ta lấy mãnh hỏa từ tay người Hồ không mang lại lợi ích cho tài chính địa phương, dù thu thuế chỉ có một lần. Nếu giao cho thương cổ làm, chẳng những chúng ta không phải bỏ xu nào cũng có được mãnh hỏa, nói không chừng còn thu được một khoản lớn.
- Không chỉ chúng ta mà quan phủ Quan Trung cũng hưởng lợi, tướng quân chắc không biết một thùng dầu đèn ở Trường An đắt thế nào? Đây là thứ hàng hóa rất béo bở, cả Tây Vực rất nhiều người dựa vào nó ăn cơm, mọi người đổ xô đi luyện dầu không ổn, cần triều đình khống chế, tăng cường quản lý, đã có mấy bộ tộc vì tranh đoạt nguồn dầu mà đánh nhau rồi, nghe nói còn có người chết.
- Bắc Đình hiện giờ cần nhất là bình an, Đại tướng quân vất vả tiễu phỉ khắp nơi chính là vì mục đích này, nếu bọn họ không có cách chung sống hòa bình vậy chính quyền phải ra mặt điều giải, trị an địa phương bình an là nhiệm vụ trọng yếu của quan phủ.
Phạm Hồng Nhất không gật đầu không được:
- Chẳng trách đại soái lại coi trọng ngươi như vậy, nhưng lại không muốn thân cận với ngươi, Lão Phạm ta còn thắc mắc, giờ hiểu rồi, tiếp xúc với loại người như ngươi sẽ tổn thọ. Chuyện để ngươi làm, cần binh lực lão tử sẽ phái cho ngươi, lão tử vờ không thấy không biết.
Điền Nguyên Nghĩa cười toét miệng, hắn xuất thân tòng lại, chuyện xấu xa ở địa phương đều biết, làm sao vận dụng quyền lực quan phủ tới mực tối cao đã được nghiên cứu chục năm rồi.
Phạm Hồng Nhất vừa rời đi, một đám người tràn vào phòng, vẻ nịnh bợ trên mặt Điền Nguyên Nghĩa liền biến mất, hắng giọng một tiếng nói:
- Những nhân vật có mặt mũi ở Đình Châu đều ở đây rồi, chúng ta nói thẳng ra luôn. Vừa rồi Ngũ lễ tư mã tới, chuẩn bị mở rộng lản lượng mãnh hỏa, các ngươi nghĩ xem, nếu khắp nơi đều là mãnh hỏa, các ngươi còn kiếm tiền thế nào?
- Một khi Đại tướng quân quy mãnh hỏa vào loại vật tư quân sự, ai còn dám đem vào quan bán? Bản quan cầu khẩn mãi, đồng thời đảm bảo, tư mã mới bỏ ý nghĩ mở rộng luyện dầu, thuận tiện hỏi một câu, cầm tiền tài của đại quân trong tay có thấy bỏng không?
- Phạm tham quân muốn gì cứ nói đi, vì sự trượng nghĩa của ngài hôm nay, chúng tôi sẽ không quên ân đức, chỉ cần ngài giúp bộ tộc ta giữ được năm suối dầu kia, chuyện gì cũng có thể thương lượng.
Một người vừa lên tiếng những người khác đều ào ào hưởng ứng.
…
Cỏ tàn tạ giữa heo may
Xứ Hồ tháng tám tuyết bay ngập trời
Gió Xuân chỉ một đêm thôi
Ngàn hoa lê nở khắp nơi lan tràn
(Bạch tuyết ca tống Vũ Phán quan quy kinh - Sầm Tham.)
Vân Diệp đứng ở cửa sổ ngâm thơ, câu từ ưu mỹ, Điền Nguyên Nghĩa cũng lộ vẻ ngây ngất, Viên Thủ Thành nằm trên giường cũng ngừng rên rỉ, ngoài cửa sổ tuyết rơi liên miên, chua khuất thiên địa nhân gian.
- Tiểu tử, lão phu sống sót trở về rồi, mang về cho ngươi một con tuyết thư, mặc dù bị dã nhân cản trở, không nhìn thấy thiên trì, song lão phu tin chuyến đi này không uổng phí, mùa xuân sang năm ngươi nhất định phải đi cùng lão phu một chuyện.
Viên Thủ Thành ho khù khụ, ông ta bị khỉ trên Tuyết Sơn đánh cho đòn mạnh, tới giờ vẫn không khá hơn. Vân Diệp đã đích thân xem tuyết thư rồi, Dạ Đà nói không sai, chỉ là không dài hơn một trượng, con này tương đối nhỏ, Vân Diệp banh miệng tuyết thư ra, phát hiện bên trong mọc từng vòng răng, bị thứ này cắn một cái, dứt khoát lành ít dữ nhiều.
Lưu Tiến Bảo đang rạch tuyết thư ra, lạ cái là trong bụng nó không hề có thi hài của dã thú, chỉ có ít rêu xanh, chẳng lẽ thứ này ăn cỏ.
Lột đi lớp thịt đỏ, thịt bên trong trắng như tuyết, Vân Diệp sai Lưu Tiến Bảo cắt một miếng cho chó ăn, quan sát một hồi mới xác định thứ này không có độc.
Như thế người cũng ăn được, Vân Diệp xào một đĩa rồi nếm thử, lập tức thích luôn món này, hơi giống món sườn non, lại dai dai nhai rất đã, khi ăn hết cả đĩa rồi mới phát hiện tất cả mọi người đang dùng ánh mắt kính sợ nhìn mình, mặt bất giác hơi đỏ, cái thói xấu bạ cái gì cũng ăn thử không sửa nổi, nghĩ lại cũng thấy mình hơi liều.
Đại quân của Vân Diệp không ngừng càn quét dưới Thiên Sơn, nhổ tận gốc toàn bộ thế lực ngứa mắt.
Đình Châu cuối cùng đã ổn định lại, không ai nghe nói tới tin tức nhóm mã tặc lớn cướp bóc nữa, vui mừng nhất là các thương đội thời gian qua bị nhốt trong thành, đội lạc đà dài dằng dặc bắt đầu xuất hiện.
Vân Diệp lệnh toàn bộ gia quyến quan viên rời Đình Châu, chuyển tới thành Loạn Thạch, tức thì con đường này người xe nườm nượp không dứt.
Đưa mắt nhìn nhóm gia quyến cuối cùng được một vị giáo úy hộ tống rời đi, mọi người đều thở phào, bọn họ sẽ nghỉ ngơi ở thành Loạn Thạch vào mùa đông, khai xuân năm sau về quan, giải quyết hoàn toàn nỗi lo sau lưng của quan viên.
Quan viên Đình Châu biết đại soái sắp có hành động lớn, ai nấy đều phấn khích. Nay thám tử của đại quân đã tới sông Thạch Tất, Vân Diệp cực kỳ hứng thú với con sông này, dầu thô từ dưới đất ứa ra, cuối cùng tụ thành dòng sông, thật quá lãng phí. ( Đây là sự thực, sông Thạch Tất là địa danh cổ.)
Có dầu thô, Vân Diệp liền có vô số dầu hỏa, không cần tiết kiệm nữa.
Thương gia làm dầu đốt đèn ở Đình Châu liền phát tài, đại quân của Vân Diệp thu mua không hạn chế, chỉ cần ngươi làm ra là sẽ mua.
Phạm Hồng Nhất lo lắng nhìn hũ gốm chất cao như núi:
- Đại soái, mãnh hỏa của chúng ta đã quá nhiều rồi, dựa tộc độ tiêu hao như bây giờ, mười năm cũng không dùng hết. Tiền chúng ta mang theo quân thì sắp hết rồi.
Vân Diệp xoa khóe mắt mình:
- Nhiều ư? Sao ta thấy vẫn ít, mãnh hỏa là thứ tốt, có thể dùng tác chiến, có thể dùng đun nấu, đợi thành lạc đà lập nên, ngươi sẽ thấy nhiều đến mấy cũng không thỏa mãn được đại quân tiêu hao. Lão phạm yên tâm, đợi tới Việt châu, vận chuyển thùng sắt tới, ngươi không lo thiếu chỗ chứa.
- Hiện ngươi tăng cường chế tác khí cầu đi, năm cái, dứt khoát không được ít hơn, nhân thủ phải huấn luyện cho tốt, khí cầu của chúng ta không cần bay lung tung, chỉ cần buộc trên đầu thành lạc đà, nguy hiểm sẽ nhỏ hơn nhiều.
- Còn về chuyện đại quân không có tiền, Lão Phạm ngươi nói mà không đỏ mặt à? Đi tìm Điền Nguyên Nghĩa thương lượng, cái đầu óc cứng nhắc của ngươi, chúng ta có binh sĩ mạnh nhất, ở thương đạo tấp nập nhất, nếu xin tiền binh bộ, cái mũ tướng quân vô dụng nhất sẽ chụp xuống đầu ta.
Phạm Hồng Nhất thấy Vân Diệp lại bắt đầu nghiên cứu công văn, đành đi tìm Điền Nguyên Nghĩa, Điền Nguyên Nghĩa cực kỳ vui mừng, từ khi đại soái tới Bắc Đình, hắn cảm giác mình như sống trong mộng.
Trước kia nhở vả chạy vạy mãi cho hai đứa nhi tử được vào thư viện Ngọc Sơn học mà không được, kết quả đại soái ném ra một cái yêu bài, bảo hai đứa con mình đi thi, nếu thành tích không tệ thì ưu tiên vào thư viện học, thê tử và nhi tử đang theo thương đội Trình gia về Trường An, hắn thấy tiền đồ bản thân bất giác trở nên rộng mở tươi sáng.
- Phạm tướng quân, ti chức đã chuẩn bị xong, mấy ngày qua ti chức tìm hiều tài vụ trong quân, ti chức cho rằng, chúng ta trực tiếp đưa hàng cho người Hồ không thỏa đáng, nên giao chuyện này cho thương cổ làm thì hơn.
Phạm Hồng Nhất nhìn Điền Nguyên Nghĩa lạnh lùng nói:
- Trong quân thiếu mãnh hỏa, không làm thế thì làm thế nào? Giao cho thương cổ, chẳng lẽ chúng ta còn phải trả cả lợi nhuận cho thương cổ à?
- Tướng quân bớt giận, ý ti chức nói, cách làm việc của địa phương khác với trong quân, tướng quân quên sao, vạn dân thiên hạ đều phải nộp thuế, chẳng lẽ thương cổ là ngoại lệ?
- Chúng ta lấy mãnh hỏa từ tay người Hồ không mang lại lợi ích cho tài chính địa phương, dù thu thuế chỉ có một lần. Nếu giao cho thương cổ làm, chẳng những chúng ta không phải bỏ xu nào cũng có được mãnh hỏa, nói không chừng còn thu được một khoản lớn.
- Không chỉ chúng ta mà quan phủ Quan Trung cũng hưởng lợi, tướng quân chắc không biết một thùng dầu đèn ở Trường An đắt thế nào? Đây là thứ hàng hóa rất béo bở, cả Tây Vực rất nhiều người dựa vào nó ăn cơm, mọi người đổ xô đi luyện dầu không ổn, cần triều đình khống chế, tăng cường quản lý, đã có mấy bộ tộc vì tranh đoạt nguồn dầu mà đánh nhau rồi, nghe nói còn có người chết.
- Bắc Đình hiện giờ cần nhất là bình an, Đại tướng quân vất vả tiễu phỉ khắp nơi chính là vì mục đích này, nếu bọn họ không có cách chung sống hòa bình vậy chính quyền phải ra mặt điều giải, trị an địa phương bình an là nhiệm vụ trọng yếu của quan phủ.
Phạm Hồng Nhất không gật đầu không được:
- Chẳng trách đại soái lại coi trọng ngươi như vậy, nhưng lại không muốn thân cận với ngươi, Lão Phạm ta còn thắc mắc, giờ hiểu rồi, tiếp xúc với loại người như ngươi sẽ tổn thọ. Chuyện để ngươi làm, cần binh lực lão tử sẽ phái cho ngươi, lão tử vờ không thấy không biết.
Điền Nguyên Nghĩa cười toét miệng, hắn xuất thân tòng lại, chuyện xấu xa ở địa phương đều biết, làm sao vận dụng quyền lực quan phủ tới mực tối cao đã được nghiên cứu chục năm rồi.
Phạm Hồng Nhất vừa rời đi, một đám người tràn vào phòng, vẻ nịnh bợ trên mặt Điền Nguyên Nghĩa liền biến mất, hắng giọng một tiếng nói:
- Những nhân vật có mặt mũi ở Đình Châu đều ở đây rồi, chúng ta nói thẳng ra luôn. Vừa rồi Ngũ lễ tư mã tới, chuẩn bị mở rộng lản lượng mãnh hỏa, các ngươi nghĩ xem, nếu khắp nơi đều là mãnh hỏa, các ngươi còn kiếm tiền thế nào?
- Một khi Đại tướng quân quy mãnh hỏa vào loại vật tư quân sự, ai còn dám đem vào quan bán? Bản quan cầu khẩn mãi, đồng thời đảm bảo, tư mã mới bỏ ý nghĩ mở rộng luyện dầu, thuận tiện hỏi một câu, cầm tiền tài của đại quân trong tay có thấy bỏng không?
- Phạm tham quân muốn gì cứ nói đi, vì sự trượng nghĩa của ngài hôm nay, chúng tôi sẽ không quên ân đức, chỉ cần ngài giúp bộ tộc ta giữ được năm suối dầu kia, chuyện gì cũng có thể thương lượng.
Một người vừa lên tiếng những người khác đều ào ào hưởng ứng.
…
Cỏ tàn tạ giữa heo may
Xứ Hồ tháng tám tuyết bay ngập trời
Gió Xuân chỉ một đêm thôi
Ngàn hoa lê nở khắp nơi lan tràn
(Bạch tuyết ca tống Vũ Phán quan quy kinh - Sầm Tham.)
Vân Diệp đứng ở cửa sổ ngâm thơ, câu từ ưu mỹ, Điền Nguyên Nghĩa cũng lộ vẻ ngây ngất, Viên Thủ Thành nằm trên giường cũng ngừng rên rỉ, ngoài cửa sổ tuyết rơi liên miên, chua khuất thiên địa nhân gian.
- Tiểu tử, lão phu sống sót trở về rồi, mang về cho ngươi một con tuyết thư, mặc dù bị dã nhân cản trở, không nhìn thấy thiên trì, song lão phu tin chuyến đi này không uổng phí, mùa xuân sang năm ngươi nhất định phải đi cùng lão phu một chuyện.
Viên Thủ Thành ho khù khụ, ông ta bị khỉ trên Tuyết Sơn đánh cho đòn mạnh, tới giờ vẫn không khá hơn. Vân Diệp đã đích thân xem tuyết thư rồi, Dạ Đà nói không sai, chỉ là không dài hơn một trượng, con này tương đối nhỏ, Vân Diệp banh miệng tuyết thư ra, phát hiện bên trong mọc từng vòng răng, bị thứ này cắn một cái, dứt khoát lành ít dữ nhiều.
Lưu Tiến Bảo đang rạch tuyết thư ra, lạ cái là trong bụng nó không hề có thi hài của dã thú, chỉ có ít rêu xanh, chẳng lẽ thứ này ăn cỏ.
Lột đi lớp thịt đỏ, thịt bên trong trắng như tuyết, Vân Diệp sai Lưu Tiến Bảo cắt một miếng cho chó ăn, quan sát một hồi mới xác định thứ này không có độc.
Như thế người cũng ăn được, Vân Diệp xào một đĩa rồi nếm thử, lập tức thích luôn món này, hơi giống món sườn non, lại dai dai nhai rất đã, khi ăn hết cả đĩa rồi mới phát hiện tất cả mọi người đang dùng ánh mắt kính sợ nhìn mình, mặt bất giác hơi đỏ, cái thói xấu bạ cái gì cũng ăn thử không sửa nổi, nghĩ lại cũng thấy mình hơi liều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.