Quyển 14 - Chương 13: Kho vũ khí của Vân gia
Kiết Dữ 2
09/10/2014
- Dám cướp búp bê vải của ta nữa, ta sẽ đánh ngươi. Tiểu Nha vào phòng,
thấy có người đang cầm con thỏ yêu thích của mình, hầm hầm đi tới cướp
lấy con thỏ vải từ trong tay Thi Nhi, con t hỏ này do ca ca đích thân vẽ mẫu, tìm cao thủ may, con thỏ toàn thân làm bằng thứ vải lông trắng,
hai cái tai nhọn thật dài, đôi mắt đỏ, cái mũi đen, còn có hai cái răng
nhô ra, vừa tinh nghịch vừa đáng yêu, trông cứ như hóa thân của Tiểu Nha vậy, ai cũng nói thế, bên trong bụng còn bông trắng muốt, là quà sinh
nhật ca ca tặng cho mình, cho dù là Tiểu Vũ cũng không được đụng vào,
đừng nói tới Thi Nhi yếu a yếu ớt này.
Nói tới Thi Nhi lại bực, đám nam sinh thư viện mù mắt hết rồi, cái thứ thích khóc này có gì hay chứ, thế mà chỉ cần ả tới đâu, đám nam sinh đều biến thành chính nhân quân tử mắt nhìn thẳng, tên đang ăn như hổ đói trở nên cực kỳ nho nhã, tên tóc bù xù còn nhổ nước bọt vào tay chải chuốt lại, đáng ghét nhất là khi lấy cơm, chỉ cần ả xuất hiện là tên xếp trên cùng sẽ lớn tiếng gọi: - Thi Nhi tiểu nương tử, tới đây lấy cơm này, cơm ở nhà ăn nữ tử không ngon. Tuy bị đầu bếp bất mãn, báo thù chỉ cho hắn một thìa canh nhỏ, đám khốn kiếp vẫn làm lại mãi.
- Tiểu Nha, con thỏ của cô thật là đáng yêu, mua ở đâu ra thế, ta bảo cha ta mua cho ta. Thi Nhi không sợ ngọt ngào, qua một thời gian tìm hiểu đã hiểu tính cách của Tiểu Nha, tuy miệng chua ngoa, nhưng tâm địa cực tốt, mấy lần được Tiểu Nha kéo chạy bộ buổi sáng.
Nhắc tới con thỏ vải, Tiểu Nha đắc ý lắm, khen thỏ vải còn khiến nàng cao hứng hơn khen bản thân nàng, do dự rất lâu mới cẩn thận đưa con thỏ cho Thi Nhi: - Chỉ cho ngươi ôm một lúc, cái này do đích thân ca ca ta làm cho ta đấy, trên đời chỉ có một con thôi, ngươi không mua được đâu. Thì Thì được một con hổ, Tiểu Vũ là một con gấu, hi hi hi, buồn cười nhất là Tiểu Kiệt, là con rùa đen cầm chĩa, Đông Tây Nam Bắc toàn bộ là lợn. Chỉ có con thỏ này của ta là đep nhất, Tiểu Nam muốn đổi với ta, ta không đổi, trước kia ta nuôi một con lợn tên Hàm Hàm, về sau béo quá mà chết, ta liền không nuôi lợn nữa.
Thi Nhi cẩn thận bế con thỏ, vuốt ve tai nó, tay êm êm như vuốt trên lông thật, ánh mắt toát ra vẻ hâm mộ không thể che giấu: - Ca ca cô biết nhiều thật đấy, ca ca trong nhà ta toàn đồ ngốc, khó khăn lắm mới có một ca ca thông minh thì lại không ở nhà, ta thấy ca ca cô rồi, huynh ấy đồng ý cho ta vào thư viện đấy, đó là một người rất tốt.
Tiểu Nha vênh mặt đắc ý nói: - Đương nhiên rồi, ca ca ta là người thông minh nhất trên đời, vô cùng vô cùng lợi hại, ngươi biết không, khi nhỏ ca ca không ở nhà, theo lão sư phụ học bản lĩnh, người ta ức hiếp ta và nãi nãi, còn cả Đại Nha, về sau ca ca tìm được bọn ta, lôi hết kẻ xấu bắt nạt ta ra, quỳ ở cửa nhà ta, ta còn đá tên thiếu gia béo ức hiếp Tiểu Nam. Hi hi, bọn chúng không dám tránh, quỷ thẳng tắp, còn hô :" Tiểu nương tử tha mạng." Về sau ca ca dẫn bọn ta ra phố, kiệu ta trên cổ, đang chơi vui thì có một tên xấu xa muốn ức hiếp Nhất Nương tỷ tỷ, kết quả suýt bị ca ca đánh chết, khi ấy ta sợ lắm, nhưng rất vui ...
Giữa các tiểu cô nương với nhau, chỉ cần nảy sinh tín nhiệm là không bao giờ hết chuyện, khi Tiểu Nha đang khoe món ăn ngon trong nhà thì Tiểu Vũ đi vào, cướp lấy con thỏ trong tay Thi Nhi, nhét vào tay Tiểu Nha, tức giận nói: - Thường ngày ngươi canh chặt lắm mà, ta muốn ôm một cái cũng không cho, giờ thì rộng rãi quá đấy, gấu nhỏ của ta bị ngươi làm bẩn, ta cũng không nói gì, nếu ngươi không cho người khác đụng vào, thì tốt nhất đừng để ai đụng vào hết, sư phụ nói rồi, đó là nguyên tắc.
Tiểu Nha xấu hổ ôm con thỏ không biết nói gì, Thi Nhi thấy chuyện không ổn, cúi người đi mất, dù nàng cố gắng lấy lòng Tiểu Vũ, nhưng không ăn thua, cứ luôn cảnh giác với mình. Thi Nhi đi rồi Tiểu Nha làu bàu nói Tiểu Vũ không giữ thể diện cho mình.
- Đừng lẩm bẩm nữa, sư phụ gửi thư, bảo ta trông ngươi coi ngươi và Thì Thì cho tốt, một kẻ thì tốt quá đáng, một thì chuyên gây họa, không biết kiếp trước ta tạo nghiệt gì mà gặp phải hai cái của nợ này, chẳng trách ta sống chẳng được vui.
Tiểu Nha ôm lấy hai tay lắc đầu quầy quậy: - Không được học giọng điệu của tẩu tử, tẩu tử suốt ngày than vãn như thế, rõ ràng cao hứng cười như đóa hoa, còn than phiền mãi, cứ như chúng ta nợ tẩu ấy vậy, ta nghe chai tai, ta tới thư viện quả nửa vì tẩu ấy, không muốn nghe tẩu ấy cằn nhằn.
Tiểu Vũ đành ôm lấy vai Tiểu Nha: - Biết rồi, sư phụ không có ở nhà, Tiểu Kiệt giảo hoạt như hồ ly, không cần phải lo cho nó, chỉ có ngươi và Thì Thì làm người ta lo lắng, ả Thi Nhi đó đầy người đầy yêu khí, không phải thứ tốt đẹp gì đâu, đừng để bề ngoài của ả đánh lừa, sau này bớt qua lại với ả, hôm nay dám vào phòng ngủ của chúng ta rồi, thật to gan.
Cả hai chẳng mấy chốc trở nên cao hứng, Tiểu Vũ ôm con thỏ không buông tay, nói là phải bù đắp lại, nhìn Tiểu Vũ hết xách tai thỏ, lại ấn mũi thỏ xuống, Tiểu Nha đau lòng không thôi.
Địch Nhân Kiệt nằm trong phòng ngủ của sư phụ, chỉ cần sư phụ không ở nhà, gian phòng này do hắn sử dụng, cầm cái móng ưng nặng chịch, khẽ cào gạch lát nền, không biết nghĩ gì, phụ thân Địch Chi Tốn đã vào triều làm quan, nhưng mình không quen cuộc sống trong nhà, thấy nơi đó thiếu sinh khi, phẳng lặng như cái ao tù, quy củ nề nếp tới mức làm người ta ngạt thở, ở nhà ba ngày thì hết chịu nổi vội vàng kiếm cớ về thư viện, có lẽ Vân gia càng giống nhà mình hơn, trước kia ở đó luôn bị bắt nạt, về tới nhà lại tưởng niệm cuộc sống ở đó.
Không biết hiện sư phụ ở Động Đình Hồ sao rồi, nghĩ tới tên mà nỏ tám trâu còn không bắn chết được, Địch Nhân Kiệt lo lắm, không biết sư phụ có ứng phó được cường địch không, lần trước sư phụ ngặt ngoèo lắm mới may mắn thắng được một trận, chỉ cần sư phụ có chút sơ hở là thất bại thảm hại.
Mình có nên tới Nhạc Châu giúp sư phụ không đây? Địch Nhân Kiệt lăn từ bên giường vào trong, múa móng ưng trong tay, thở dài, cuộc sống đặc sắc kia không liên quan tới mình, phải trông coi không để trong nhà xảy ra chuyện, biết làm sao được, bảo bảo thì mãi không lớn, sư phụ có vẻ không định nhận đồ đệ nữa, mình phải trông nhà, thư viện không cần mình quản, trong nhà thì không được, vì chỉ còn mỗi mình là nam tử.
Lại nghe thấy tiếng Khất Lật đáng ghét, Tiểu Vũ không biết yên phận một chút à? Có thằng đần Hầu Kiệt để sai bảo chưa đủ sao? Nhất định muốn bản thiếu gia phải ra tay?
*** Khất Lật: Một thứ kèn Tây Vực truyền vào Trung Nguyên.
Bực tức thì bực tức vẫn cứ chổng mông ghé đầu vào lỗ chó lắng nghe, nghe bên kia lỗ chó Tiểu Vũ liệt ra một danh sách dài, rợn người. Mang gấu vải vào cũng được thôi, vì sao cần nỏ cầm tay? Sư phụ không cho dùng tủy tiện, thứ đó bất cẩn chút là chết người, không được!
Nữ tử không được rời đại môn thư viện, nam tử đương nhiên không thành vấn đề, nhưng lấy nỏ cầm tay trong nhà, còn là loại làm bằng thép, chìa khóa kho vũ khí trong tay sư nương, lấy được mới lạ.
***
Chả lẽ Thi Nhi là em của tên tám ngón ...
- Sư mẫu, con muốn vào kho vũ khí xem có vũ khí thích hợp với mình không, đao kiếm trong thư viện không thuận tay gì cả. Địch Nhân Kiệt vừa giúp Vân bảo bảo kỳ mực trên người, vừa rầu rĩ nói với Tân Nguyệt.
- Tiểu Kiệt, con là đứa ngoan nhất trong nhà, đừng học đám Thì Thì, luyện võ có gì hay chứ, một khuê nữ xinh đẹp là thế mà suốt ngày nhảy lên nhảy xuống, nam hài càng không nên học võ nghệ gì cả, con xem Trình bá bá đó toàn thân thương tích, mà có lên chiến trường mấy đâu. Vân bảo bảo học viết chữ mà làm toàn thân lấm lem mực, còn không chịu ngồi yên, cứ nghịch nước, Tân Nguyệt một mình tắm cho con rất vất cả, Địch Nhân Kiệt ngoan ngoan tới giúp sư nương: - Chăm chỉ học theo sư phụ con đi, sư phụ con không biết võ nghệ, nhưng có chiến công trác tuyệt nhất, cầm đao lên lên tường thành chém giết với người ta không phải là chuyện nam nhân nhà ta nên làm, mà là ngồi chỉ huy người khác đánh trận mới đúng, con từ nhỏ ốm yếu, cả Tôn tiên sinh cũng không điều trị được, một năm số lần bị bệnh còn nhiều hơn cả Tiểu Vũ, ngoan, kẻ ngốc mới lao lực, con là người thông minh, chỉ động não là được.
Rửa sạch mực cho Vân bảo bảo xong, Địch Nhân Kiệt ủ rũ cúi đầu đi ra ngoài, Tân Nguyệt mủi lòng, lại nói: - Chìa khóa đây, con đó, chọn cái nhẹ nhất thôi, sư phụ con làm rất nhiều thứ cổ quái, nghe nói uy lực lớn lắm, vài thứ còn phát nổ, không được lấy mấy thứ đó, rất nguy hiểm.
Nhận lấy chìa khóa, Địch Nhân Kiệt tức thì trở nên vui vẻ, xoa má, cứ giả bộ tủi thân, quai hàm không thoải mái tẹo nào.
Kho vũ khí Vân gia nằm dưới hòn giả sơn, nơi đó quanh năm có hộ vệ canh giác, thấy Địch Nhân Kiệt cầm chìa khóa đi tới, cười hỏi: - Kiệt thiếu gia, sao lại tới kho vũ khí, phu nhân không đi cùng à?
- Trương thúc, Lý thúc, sư nương đang tắm cho tiểu sư đệ, bảo ta tự tới. Yên tâm ta không nghịch ngợm, vào xem xem, chọn một hai món vũ khí nhẹ, luyện tập chút.
Hộ vệ không ngăn cản, để hắn đốt đèn dầu trong hầm đi vào kho vũ khí.
Tới đây Địch Nhân Kiệt mới phát hiện vũ khí Vân gia cất giữ phong phú thế nào, đồ làm bằng thép lóe hàn quang dưới ánh nến tù mù, mấy chục người gỗ mặc thiết giáp, mũ trụ đen xì xì, như ma thần.
Đi dọc theo giá vũ khí, mình không dùng được lưu tinh chùy rồi, cứ nhìn mũi nhọn đen đen ở đầu chùy là biết không phải tứ tốt lành, một thanh mạch đao cực lớn xếp trên giá, đao nhà khác không có mũi nhọn, chỉ có mạch đao của Vân gia trên lưỡi đao còn có răng cưa, nhìn hãi người. Da sa ngư màu xanh nhạt bó ba thanh kiếm, Địch Nhân Kiệt khẽ rút thanh kiếm trên cùng, múa may mấy cái, rất thích, ở dưới đế kiếm, sư phụ viết hàng chữ: Kiếm này tên Đoạt Hùng, nặng ba cân sáu lượng, là tinh cương bách luyện thực sự, hỗn hợp với công nghệ độc đáo của Vân gia, chém sắt chỉ là chuyện nhỏ. Không biết khi nào có anh hùng cầm kiếm này khiến thiên hạ cúi đầu.
Địch Nhân Kiệt tiếc nuối đặt Đoạt Hùng kiếm vào đế, thể chất của mình không hợp luyện võ, Vô Thiệt lão công công đã xem vô số lần rồi, thật đáng tiếc, nếu không cầm thanh kiếm này tung hoành thiên hạ thì khoan khoái nhường nào. Vuốt ve thanh kiếm nhắm mắt lại mơ tưởng mình đứng trước mặt đám kẻ địch đông nghịt, chậm rãi rút kiếm ra, hét: - Kẻ nào dám đấu với ta một trận? Hào kiệt thiên hạ đều lùi lại, hào khí nhường nào.
Quyến luyến rời thanh kiếm, tới giá đao, đao nhà khác thẳng tắp, đao của Vân gia có đường con ưu mỹ, một thanh bảo đao buộc lụa đỏ không có bao, kẹp giữa hai thanh đồng, trên đao toàn vết lõm, do thiết chùy gõ vào, nhìn rất thô sơ, chuôi đao chỉ quấn vải thô đơn giản, nhưng tới gần không biết vì sao thấy nó phát ra bá khí ngùn ngụt, đao không thấy sắc bén mấy mà cho người ta cảm giác khai sơn phát thạch, chuôi đao có đầu thao thiết ngửa lên trời, tựa hồ muốn nuốt gọn bầu trời.
Nhìn hàng chữ phía dưới, quả nhiên sư phụ đặt cho một cái tên rất tương xứng: Đao này tên Thôn Thiên, lấy tinh túy của vẩn thạch rèn ra, thiêu ba ngày không chảy, sau thêm vào than tinh chất mới chảy ra, đổ vào khuôn, tự nhiên thành hình, thiết chùy rèn không ăn thua, phải lấy chùy thủy lực rèn, ba tháng mới thành, không phải hào hiệp không nên dùng. Thiên hạ xứng với đao này chỉ có Hi Đồng mà thôi, người khác hoặc tầm thường, hoặc khí độ không so sánh được Hi Đồng.
Đọc xong, Địch Nhân Kiệt lòng buồn bực vô cùng, tất cả vũ khí ở đây mình có thể sử dụng thoải mái, tiếc là sức mình trói gà không chặt, chỉ đành nhìn nó phủi bụi, không thể tập võ là nuối tiếc lớn nhất cuộc đời này.
Tiếp đó là các loại nỏ tiễn, trong đó có một trường cung lắp bánh răng, cái này thì Địch Nhân Kiệt biết, cùng vật liệu với thứ cung mà Hắc Xỉ Trường xử dụng, nhưng dây cung lại do cuộn tơ của sư phụ làm thành, còn cung của Hắc Xỉ Trường dùng gân giao long, hai bên khác nhau trên trời dưới đất, cùng là cung năm thạch, nhưng cây cung này lợi hại hơn nhiều.
Gõ ngón tay lên cánh cung, hiện chưa đeo dây, ai biết đây là cây cung mạnh nhất thiên hạ, một xạ điêu thủ nếu có cây cung này thì sẽ thành vô địch, trước kia mình nói với sư phụ như thế, nhưng sư phụ cười lắc đầu, Địch Nhân Kiệt nghĩ không ra thứ vũ khí tầm xa nào hơn nó được.
Gia Cát liên châu nỏ? Địch Nhân Kiệt bĩu môi, thứ này tuy bắn liên hồi, nhưng lực không đủ, chỉ dùng ở gần, xa chút là thành phế vật.
Cuối cùng nhìn thấy một chiếc Yến sỉ nỏ ( nỏ hình đuôi én) tinh xảo, đây mới là đồ tốt, vốn chỉ bắn được một phát, nhưng được sư phụ và Công Thâu gia cải tiến, liền bắn được ba phát, có thể bắn một loạt hoặc từng phát, rất mạnh, trong vòng trăm bước xuyên được trọng giáp, tiện dụng, nhẹ nhàng, sư phụ vẫn còn cải tiến, tới khi còn hai cân bảy lượng, gần như cực hạn rồi.
Sư phụ không cho Địch Nhân Kiệt sử dụng vũ khí, nhưng lệnh hắn phải nắm được phương pháp sử dụng, cho nên hắn cực kỳ thuần thục, lấy một máy trợ lực bên cạnh, dễ dàng mắc dây cung lên, đặt hộp tên vào dưới nỏ, hộp tên có lò so, tổng cộng có sáu mũi tên, giơ tay bóp cò, chỉ nghe thấy tiết bật mạnh, ba mũi tên cắm vào đích theo hình tam giác, tốn rất nhiều sức mới rút ra được, lại cho vào nộp tên. Đeo Yến sỉ nỏ vào hông, cái này vốn là của mình, bên cạnh có cái màu phấn hồng là của Tiểu Vũ, thứ sát nhân mà trang trí rất đẹp, đặt một cái tên rất lạ, cái của mình Truy Tinh, oai phong vô cùng, không giống cái của mình, Tiểu Yến Từ của Tiểu Vũ, chỉ là một món đồ chơi thôi.
Tiểu Vũ luyện được võ, chỉ là bản thân lại không muốn luyện, cho rằng ngồi trong thư phòng xem sách hay hơn nhảy nhót lung tung, giống như Thiên Ma Cơ nói, mỹ nữ không thể luyện võ, thịt trên ngực sẽ chạy ra cánh tay, thịt ở mông sẽ chạy ra đùi, không đẹp tẹo nào.
Trước kia Địch Nhân Kiệt không hiểu nữ nhân cần ngực to như thế, mông tròn như thế để làm cái gì, bây giờ thì hiểu rồi, cứ nhìn Hi Mạt Đế Á là biết, mình nhìn thêm một cái là tim tăng tốc, mặt nóng ran, đầu óc sinh ra ảo tưởng kỳ quái. Nữ nhân đúng là phải có ngực to và mông tròn mới đẹp, lão bà tương lai của mình phải như thế, không được như Hi Mạt Đế Á cũng phải bằng Thiên Ma Cơ, nhìn cái thấy vị nữ nhân rồi, Tiểu Vũ vóc người như cá khô tuyệt đối không thể lấy, mặt xinh đẹp đấy, nhưng chưa đủ tiêu chuẩn, một khi sư phụ muốn gả Tiểu Vũ cho mình, nhất định lấy cái chết ra từ chối, nghĩ tới sự bá đạo của Tiểu Vũ là Địch Nhân Kiệt đau đầu vô cùng, nhưng mà hình như sư phụ có tâm tư đó, ám chỉ mấy lần rồi, tuy chỉ là nói đùa, nhưng Địch Nhân Kiệt biết, sư phụ không bao giờ làm chuyện gì không có lý do, tám phần là muốn gả Tiểu Vũ cho mình, chẳng may nhìn thấy tỷ ấy tắm một lần thôi, hậu quả đáng sợ thế sao?
Không được, phải đẩy Tiểu Vũ cho tên Tiểu Kiệt khác, tên đó cũng không tệ, có thể coi là nổi trội trong thư viện, gia thế hiển hách, là tiểu cữu tử của hoàng đế tương lai, thế nào cũng có thể coi là một nhân kiệt, Tiểu Vũ sư tỷ gả cho hắn cũng không coi là nhục.
Nghĩ tới đó liền vui vẻ, trên đời này đúng là có thứ thiêu thân ngu xuẩn đâm đầu vào lửa, Tiểu Vũ hành hạ như thế mà hắn vẫn cắm đầu vào, đúng là phu thê tiêu chuẩn, một thích hành hạ, một thích bị hành hạ, đôi người ngọc trời sinh, nếu họ mà thành thân, mình sẽ tặng một phần trọng lễ.
Nói tới Thi Nhi lại bực, đám nam sinh thư viện mù mắt hết rồi, cái thứ thích khóc này có gì hay chứ, thế mà chỉ cần ả tới đâu, đám nam sinh đều biến thành chính nhân quân tử mắt nhìn thẳng, tên đang ăn như hổ đói trở nên cực kỳ nho nhã, tên tóc bù xù còn nhổ nước bọt vào tay chải chuốt lại, đáng ghét nhất là khi lấy cơm, chỉ cần ả xuất hiện là tên xếp trên cùng sẽ lớn tiếng gọi: - Thi Nhi tiểu nương tử, tới đây lấy cơm này, cơm ở nhà ăn nữ tử không ngon. Tuy bị đầu bếp bất mãn, báo thù chỉ cho hắn một thìa canh nhỏ, đám khốn kiếp vẫn làm lại mãi.
- Tiểu Nha, con thỏ của cô thật là đáng yêu, mua ở đâu ra thế, ta bảo cha ta mua cho ta. Thi Nhi không sợ ngọt ngào, qua một thời gian tìm hiểu đã hiểu tính cách của Tiểu Nha, tuy miệng chua ngoa, nhưng tâm địa cực tốt, mấy lần được Tiểu Nha kéo chạy bộ buổi sáng.
Nhắc tới con thỏ vải, Tiểu Nha đắc ý lắm, khen thỏ vải còn khiến nàng cao hứng hơn khen bản thân nàng, do dự rất lâu mới cẩn thận đưa con thỏ cho Thi Nhi: - Chỉ cho ngươi ôm một lúc, cái này do đích thân ca ca ta làm cho ta đấy, trên đời chỉ có một con thôi, ngươi không mua được đâu. Thì Thì được một con hổ, Tiểu Vũ là một con gấu, hi hi hi, buồn cười nhất là Tiểu Kiệt, là con rùa đen cầm chĩa, Đông Tây Nam Bắc toàn bộ là lợn. Chỉ có con thỏ này của ta là đep nhất, Tiểu Nam muốn đổi với ta, ta không đổi, trước kia ta nuôi một con lợn tên Hàm Hàm, về sau béo quá mà chết, ta liền không nuôi lợn nữa.
Thi Nhi cẩn thận bế con thỏ, vuốt ve tai nó, tay êm êm như vuốt trên lông thật, ánh mắt toát ra vẻ hâm mộ không thể che giấu: - Ca ca cô biết nhiều thật đấy, ca ca trong nhà ta toàn đồ ngốc, khó khăn lắm mới có một ca ca thông minh thì lại không ở nhà, ta thấy ca ca cô rồi, huynh ấy đồng ý cho ta vào thư viện đấy, đó là một người rất tốt.
Tiểu Nha vênh mặt đắc ý nói: - Đương nhiên rồi, ca ca ta là người thông minh nhất trên đời, vô cùng vô cùng lợi hại, ngươi biết không, khi nhỏ ca ca không ở nhà, theo lão sư phụ học bản lĩnh, người ta ức hiếp ta và nãi nãi, còn cả Đại Nha, về sau ca ca tìm được bọn ta, lôi hết kẻ xấu bắt nạt ta ra, quỳ ở cửa nhà ta, ta còn đá tên thiếu gia béo ức hiếp Tiểu Nam. Hi hi, bọn chúng không dám tránh, quỷ thẳng tắp, còn hô :" Tiểu nương tử tha mạng." Về sau ca ca dẫn bọn ta ra phố, kiệu ta trên cổ, đang chơi vui thì có một tên xấu xa muốn ức hiếp Nhất Nương tỷ tỷ, kết quả suýt bị ca ca đánh chết, khi ấy ta sợ lắm, nhưng rất vui ...
Giữa các tiểu cô nương với nhau, chỉ cần nảy sinh tín nhiệm là không bao giờ hết chuyện, khi Tiểu Nha đang khoe món ăn ngon trong nhà thì Tiểu Vũ đi vào, cướp lấy con thỏ trong tay Thi Nhi, nhét vào tay Tiểu Nha, tức giận nói: - Thường ngày ngươi canh chặt lắm mà, ta muốn ôm một cái cũng không cho, giờ thì rộng rãi quá đấy, gấu nhỏ của ta bị ngươi làm bẩn, ta cũng không nói gì, nếu ngươi không cho người khác đụng vào, thì tốt nhất đừng để ai đụng vào hết, sư phụ nói rồi, đó là nguyên tắc.
Tiểu Nha xấu hổ ôm con thỏ không biết nói gì, Thi Nhi thấy chuyện không ổn, cúi người đi mất, dù nàng cố gắng lấy lòng Tiểu Vũ, nhưng không ăn thua, cứ luôn cảnh giác với mình. Thi Nhi đi rồi Tiểu Nha làu bàu nói Tiểu Vũ không giữ thể diện cho mình.
- Đừng lẩm bẩm nữa, sư phụ gửi thư, bảo ta trông ngươi coi ngươi và Thì Thì cho tốt, một kẻ thì tốt quá đáng, một thì chuyên gây họa, không biết kiếp trước ta tạo nghiệt gì mà gặp phải hai cái của nợ này, chẳng trách ta sống chẳng được vui.
Tiểu Nha ôm lấy hai tay lắc đầu quầy quậy: - Không được học giọng điệu của tẩu tử, tẩu tử suốt ngày than vãn như thế, rõ ràng cao hứng cười như đóa hoa, còn than phiền mãi, cứ như chúng ta nợ tẩu ấy vậy, ta nghe chai tai, ta tới thư viện quả nửa vì tẩu ấy, không muốn nghe tẩu ấy cằn nhằn.
Tiểu Vũ đành ôm lấy vai Tiểu Nha: - Biết rồi, sư phụ không có ở nhà, Tiểu Kiệt giảo hoạt như hồ ly, không cần phải lo cho nó, chỉ có ngươi và Thì Thì làm người ta lo lắng, ả Thi Nhi đó đầy người đầy yêu khí, không phải thứ tốt đẹp gì đâu, đừng để bề ngoài của ả đánh lừa, sau này bớt qua lại với ả, hôm nay dám vào phòng ngủ của chúng ta rồi, thật to gan.
Cả hai chẳng mấy chốc trở nên cao hứng, Tiểu Vũ ôm con thỏ không buông tay, nói là phải bù đắp lại, nhìn Tiểu Vũ hết xách tai thỏ, lại ấn mũi thỏ xuống, Tiểu Nha đau lòng không thôi.
Địch Nhân Kiệt nằm trong phòng ngủ của sư phụ, chỉ cần sư phụ không ở nhà, gian phòng này do hắn sử dụng, cầm cái móng ưng nặng chịch, khẽ cào gạch lát nền, không biết nghĩ gì, phụ thân Địch Chi Tốn đã vào triều làm quan, nhưng mình không quen cuộc sống trong nhà, thấy nơi đó thiếu sinh khi, phẳng lặng như cái ao tù, quy củ nề nếp tới mức làm người ta ngạt thở, ở nhà ba ngày thì hết chịu nổi vội vàng kiếm cớ về thư viện, có lẽ Vân gia càng giống nhà mình hơn, trước kia ở đó luôn bị bắt nạt, về tới nhà lại tưởng niệm cuộc sống ở đó.
Không biết hiện sư phụ ở Động Đình Hồ sao rồi, nghĩ tới tên mà nỏ tám trâu còn không bắn chết được, Địch Nhân Kiệt lo lắm, không biết sư phụ có ứng phó được cường địch không, lần trước sư phụ ngặt ngoèo lắm mới may mắn thắng được một trận, chỉ cần sư phụ có chút sơ hở là thất bại thảm hại.
Mình có nên tới Nhạc Châu giúp sư phụ không đây? Địch Nhân Kiệt lăn từ bên giường vào trong, múa móng ưng trong tay, thở dài, cuộc sống đặc sắc kia không liên quan tới mình, phải trông coi không để trong nhà xảy ra chuyện, biết làm sao được, bảo bảo thì mãi không lớn, sư phụ có vẻ không định nhận đồ đệ nữa, mình phải trông nhà, thư viện không cần mình quản, trong nhà thì không được, vì chỉ còn mỗi mình là nam tử.
Lại nghe thấy tiếng Khất Lật đáng ghét, Tiểu Vũ không biết yên phận một chút à? Có thằng đần Hầu Kiệt để sai bảo chưa đủ sao? Nhất định muốn bản thiếu gia phải ra tay?
*** Khất Lật: Một thứ kèn Tây Vực truyền vào Trung Nguyên.
Bực tức thì bực tức vẫn cứ chổng mông ghé đầu vào lỗ chó lắng nghe, nghe bên kia lỗ chó Tiểu Vũ liệt ra một danh sách dài, rợn người. Mang gấu vải vào cũng được thôi, vì sao cần nỏ cầm tay? Sư phụ không cho dùng tủy tiện, thứ đó bất cẩn chút là chết người, không được!
Nữ tử không được rời đại môn thư viện, nam tử đương nhiên không thành vấn đề, nhưng lấy nỏ cầm tay trong nhà, còn là loại làm bằng thép, chìa khóa kho vũ khí trong tay sư nương, lấy được mới lạ.
***
Chả lẽ Thi Nhi là em của tên tám ngón ...
- Sư mẫu, con muốn vào kho vũ khí xem có vũ khí thích hợp với mình không, đao kiếm trong thư viện không thuận tay gì cả. Địch Nhân Kiệt vừa giúp Vân bảo bảo kỳ mực trên người, vừa rầu rĩ nói với Tân Nguyệt.
- Tiểu Kiệt, con là đứa ngoan nhất trong nhà, đừng học đám Thì Thì, luyện võ có gì hay chứ, một khuê nữ xinh đẹp là thế mà suốt ngày nhảy lên nhảy xuống, nam hài càng không nên học võ nghệ gì cả, con xem Trình bá bá đó toàn thân thương tích, mà có lên chiến trường mấy đâu. Vân bảo bảo học viết chữ mà làm toàn thân lấm lem mực, còn không chịu ngồi yên, cứ nghịch nước, Tân Nguyệt một mình tắm cho con rất vất cả, Địch Nhân Kiệt ngoan ngoan tới giúp sư nương: - Chăm chỉ học theo sư phụ con đi, sư phụ con không biết võ nghệ, nhưng có chiến công trác tuyệt nhất, cầm đao lên lên tường thành chém giết với người ta không phải là chuyện nam nhân nhà ta nên làm, mà là ngồi chỉ huy người khác đánh trận mới đúng, con từ nhỏ ốm yếu, cả Tôn tiên sinh cũng không điều trị được, một năm số lần bị bệnh còn nhiều hơn cả Tiểu Vũ, ngoan, kẻ ngốc mới lao lực, con là người thông minh, chỉ động não là được.
Rửa sạch mực cho Vân bảo bảo xong, Địch Nhân Kiệt ủ rũ cúi đầu đi ra ngoài, Tân Nguyệt mủi lòng, lại nói: - Chìa khóa đây, con đó, chọn cái nhẹ nhất thôi, sư phụ con làm rất nhiều thứ cổ quái, nghe nói uy lực lớn lắm, vài thứ còn phát nổ, không được lấy mấy thứ đó, rất nguy hiểm.
Nhận lấy chìa khóa, Địch Nhân Kiệt tức thì trở nên vui vẻ, xoa má, cứ giả bộ tủi thân, quai hàm không thoải mái tẹo nào.
Kho vũ khí Vân gia nằm dưới hòn giả sơn, nơi đó quanh năm có hộ vệ canh giác, thấy Địch Nhân Kiệt cầm chìa khóa đi tới, cười hỏi: - Kiệt thiếu gia, sao lại tới kho vũ khí, phu nhân không đi cùng à?
- Trương thúc, Lý thúc, sư nương đang tắm cho tiểu sư đệ, bảo ta tự tới. Yên tâm ta không nghịch ngợm, vào xem xem, chọn một hai món vũ khí nhẹ, luyện tập chút.
Hộ vệ không ngăn cản, để hắn đốt đèn dầu trong hầm đi vào kho vũ khí.
Tới đây Địch Nhân Kiệt mới phát hiện vũ khí Vân gia cất giữ phong phú thế nào, đồ làm bằng thép lóe hàn quang dưới ánh nến tù mù, mấy chục người gỗ mặc thiết giáp, mũ trụ đen xì xì, như ma thần.
Đi dọc theo giá vũ khí, mình không dùng được lưu tinh chùy rồi, cứ nhìn mũi nhọn đen đen ở đầu chùy là biết không phải tứ tốt lành, một thanh mạch đao cực lớn xếp trên giá, đao nhà khác không có mũi nhọn, chỉ có mạch đao của Vân gia trên lưỡi đao còn có răng cưa, nhìn hãi người. Da sa ngư màu xanh nhạt bó ba thanh kiếm, Địch Nhân Kiệt khẽ rút thanh kiếm trên cùng, múa may mấy cái, rất thích, ở dưới đế kiếm, sư phụ viết hàng chữ: Kiếm này tên Đoạt Hùng, nặng ba cân sáu lượng, là tinh cương bách luyện thực sự, hỗn hợp với công nghệ độc đáo của Vân gia, chém sắt chỉ là chuyện nhỏ. Không biết khi nào có anh hùng cầm kiếm này khiến thiên hạ cúi đầu.
Địch Nhân Kiệt tiếc nuối đặt Đoạt Hùng kiếm vào đế, thể chất của mình không hợp luyện võ, Vô Thiệt lão công công đã xem vô số lần rồi, thật đáng tiếc, nếu không cầm thanh kiếm này tung hoành thiên hạ thì khoan khoái nhường nào. Vuốt ve thanh kiếm nhắm mắt lại mơ tưởng mình đứng trước mặt đám kẻ địch đông nghịt, chậm rãi rút kiếm ra, hét: - Kẻ nào dám đấu với ta một trận? Hào kiệt thiên hạ đều lùi lại, hào khí nhường nào.
Quyến luyến rời thanh kiếm, tới giá đao, đao nhà khác thẳng tắp, đao của Vân gia có đường con ưu mỹ, một thanh bảo đao buộc lụa đỏ không có bao, kẹp giữa hai thanh đồng, trên đao toàn vết lõm, do thiết chùy gõ vào, nhìn rất thô sơ, chuôi đao chỉ quấn vải thô đơn giản, nhưng tới gần không biết vì sao thấy nó phát ra bá khí ngùn ngụt, đao không thấy sắc bén mấy mà cho người ta cảm giác khai sơn phát thạch, chuôi đao có đầu thao thiết ngửa lên trời, tựa hồ muốn nuốt gọn bầu trời.
Nhìn hàng chữ phía dưới, quả nhiên sư phụ đặt cho một cái tên rất tương xứng: Đao này tên Thôn Thiên, lấy tinh túy của vẩn thạch rèn ra, thiêu ba ngày không chảy, sau thêm vào than tinh chất mới chảy ra, đổ vào khuôn, tự nhiên thành hình, thiết chùy rèn không ăn thua, phải lấy chùy thủy lực rèn, ba tháng mới thành, không phải hào hiệp không nên dùng. Thiên hạ xứng với đao này chỉ có Hi Đồng mà thôi, người khác hoặc tầm thường, hoặc khí độ không so sánh được Hi Đồng.
Đọc xong, Địch Nhân Kiệt lòng buồn bực vô cùng, tất cả vũ khí ở đây mình có thể sử dụng thoải mái, tiếc là sức mình trói gà không chặt, chỉ đành nhìn nó phủi bụi, không thể tập võ là nuối tiếc lớn nhất cuộc đời này.
Tiếp đó là các loại nỏ tiễn, trong đó có một trường cung lắp bánh răng, cái này thì Địch Nhân Kiệt biết, cùng vật liệu với thứ cung mà Hắc Xỉ Trường xử dụng, nhưng dây cung lại do cuộn tơ của sư phụ làm thành, còn cung của Hắc Xỉ Trường dùng gân giao long, hai bên khác nhau trên trời dưới đất, cùng là cung năm thạch, nhưng cây cung này lợi hại hơn nhiều.
Gõ ngón tay lên cánh cung, hiện chưa đeo dây, ai biết đây là cây cung mạnh nhất thiên hạ, một xạ điêu thủ nếu có cây cung này thì sẽ thành vô địch, trước kia mình nói với sư phụ như thế, nhưng sư phụ cười lắc đầu, Địch Nhân Kiệt nghĩ không ra thứ vũ khí tầm xa nào hơn nó được.
Gia Cát liên châu nỏ? Địch Nhân Kiệt bĩu môi, thứ này tuy bắn liên hồi, nhưng lực không đủ, chỉ dùng ở gần, xa chút là thành phế vật.
Cuối cùng nhìn thấy một chiếc Yến sỉ nỏ ( nỏ hình đuôi én) tinh xảo, đây mới là đồ tốt, vốn chỉ bắn được một phát, nhưng được sư phụ và Công Thâu gia cải tiến, liền bắn được ba phát, có thể bắn một loạt hoặc từng phát, rất mạnh, trong vòng trăm bước xuyên được trọng giáp, tiện dụng, nhẹ nhàng, sư phụ vẫn còn cải tiến, tới khi còn hai cân bảy lượng, gần như cực hạn rồi.
Sư phụ không cho Địch Nhân Kiệt sử dụng vũ khí, nhưng lệnh hắn phải nắm được phương pháp sử dụng, cho nên hắn cực kỳ thuần thục, lấy một máy trợ lực bên cạnh, dễ dàng mắc dây cung lên, đặt hộp tên vào dưới nỏ, hộp tên có lò so, tổng cộng có sáu mũi tên, giơ tay bóp cò, chỉ nghe thấy tiết bật mạnh, ba mũi tên cắm vào đích theo hình tam giác, tốn rất nhiều sức mới rút ra được, lại cho vào nộp tên. Đeo Yến sỉ nỏ vào hông, cái này vốn là của mình, bên cạnh có cái màu phấn hồng là của Tiểu Vũ, thứ sát nhân mà trang trí rất đẹp, đặt một cái tên rất lạ, cái của mình Truy Tinh, oai phong vô cùng, không giống cái của mình, Tiểu Yến Từ của Tiểu Vũ, chỉ là một món đồ chơi thôi.
Tiểu Vũ luyện được võ, chỉ là bản thân lại không muốn luyện, cho rằng ngồi trong thư phòng xem sách hay hơn nhảy nhót lung tung, giống như Thiên Ma Cơ nói, mỹ nữ không thể luyện võ, thịt trên ngực sẽ chạy ra cánh tay, thịt ở mông sẽ chạy ra đùi, không đẹp tẹo nào.
Trước kia Địch Nhân Kiệt không hiểu nữ nhân cần ngực to như thế, mông tròn như thế để làm cái gì, bây giờ thì hiểu rồi, cứ nhìn Hi Mạt Đế Á là biết, mình nhìn thêm một cái là tim tăng tốc, mặt nóng ran, đầu óc sinh ra ảo tưởng kỳ quái. Nữ nhân đúng là phải có ngực to và mông tròn mới đẹp, lão bà tương lai của mình phải như thế, không được như Hi Mạt Đế Á cũng phải bằng Thiên Ma Cơ, nhìn cái thấy vị nữ nhân rồi, Tiểu Vũ vóc người như cá khô tuyệt đối không thể lấy, mặt xinh đẹp đấy, nhưng chưa đủ tiêu chuẩn, một khi sư phụ muốn gả Tiểu Vũ cho mình, nhất định lấy cái chết ra từ chối, nghĩ tới sự bá đạo của Tiểu Vũ là Địch Nhân Kiệt đau đầu vô cùng, nhưng mà hình như sư phụ có tâm tư đó, ám chỉ mấy lần rồi, tuy chỉ là nói đùa, nhưng Địch Nhân Kiệt biết, sư phụ không bao giờ làm chuyện gì không có lý do, tám phần là muốn gả Tiểu Vũ cho mình, chẳng may nhìn thấy tỷ ấy tắm một lần thôi, hậu quả đáng sợ thế sao?
Không được, phải đẩy Tiểu Vũ cho tên Tiểu Kiệt khác, tên đó cũng không tệ, có thể coi là nổi trội trong thư viện, gia thế hiển hách, là tiểu cữu tử của hoàng đế tương lai, thế nào cũng có thể coi là một nhân kiệt, Tiểu Vũ sư tỷ gả cho hắn cũng không coi là nhục.
Nghĩ tới đó liền vui vẻ, trên đời này đúng là có thứ thiêu thân ngu xuẩn đâm đầu vào lửa, Tiểu Vũ hành hạ như thế mà hắn vẫn cắm đầu vào, đúng là phu thê tiêu chuẩn, một thích hành hạ, một thích bị hành hạ, đôi người ngọc trời sinh, nếu họ mà thành thân, mình sẽ tặng một phần trọng lễ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.