Quyển 23 - Chương 36: Không tận dụng là thằng ngu
Kiết Dữ 2
02/12/2014
Tiểu Vũ cười rất càn rỡ, Thi Nhi nghiến răng ken két nhưng không cách nào phản bác, đánh cúi đầu ăn cơm, nước mắt đảo quanh.
Thấy Thi Nhi sắp khóc, Tiểu Vũ không khỏi xấu hổ, nàng biết thân thế của Thi Nhi, đời này không thể có hạnh phúc của mình, đáng lẽ không nên nói lời tổn thương như thế.
Nhưng tính cách cao ngạo căn bản không cho nàng xin lỗi, không nói nữa đã là nhượng bộ lớn nhất rồi.
- Ăn nhiều chút, Thi Nhi, ca ca cô sao vẫn còn ở Đại Bột Luật? Cái quốc gia đó đã bị dọn sạch rồi, đem người toàn bộ quốc gia từ bình nguyên tới cao nguyên lập thần quốc, chẳng lẽ hắn tưởng mình là Thần Vương thật?
Khi Thi Nhi ngẩng đầu lên thì đã tươi như hoa:
- Đại ca thường nói hầu gia xây một tòa thành Ngọc Sơn ở nhân gia, gồm thâu tất cả trí tuệ nhân gian, cho nên huynh ấy muốn xây tòa thành ở cao nguyên, cách thần tiên ngắn nhất, ít nhất phải vượt qua thần miếu của Côn Lôn.
- Đại ca cô định dùng mạng người xây thành sao?
Vân Diệp không dám tưởng tượng một tòa thành như thế xây xong sẽ chết bao người, nhân khẩu Đại Bột Luật chỉ tám mươi vạn, không đủ xây một tòa thành.
- Xây dựng thần quốc là vinh diệu của họ.
Tiểu Vũ không nhịn được nói:
- Chẳng phải trước kia các ngươi không tin thần linh à? Sao giờ lại nhiệt tình xây thần quốc như thế? Làm vậy khác gì Bạch Thạch cung trước kia?
- Khác chứ, Bạch Thạch cung ô uế, dơ bẩn, Thiên không thành là thánh khiết, thế giới này nếu đã không có thần linh, vậy chúng ta tạo ra thần linh, một thần linh biết cái khổ của nhân gia, biết bi hoan của người đời, có trái tim thương xót, có hành vi từ bi, đương nhiên còn cần một tấm thân thuần khiết không tì vết.
Chẳng thể nào kết cục của câu chuyện lại có tính hí kịch như thế, khi dẫn Thi Nhi vào cung, tiếp kiến nàng không ngờ lại là Trường Tôn thị.
Lý Thái đi bên mẫu thân như con chó con, sắp bốn mươi tuổi rồi, không hiểu sao hắn còn ngồi dưới thảm, vịn vào tay ghế của mẫu thân, cười như thằng ngốc.
Bàn luận quốc sự không phải nên do hoàng đế xuất hiện sao?
- Bệ hạ tới cung Cửu Thành, đích thân giám sát chấp hành thương luật, cho nên có chuyện gì hãy nói với bản cung.
Trường Tôn thị mắt lóa hàn quang nhìn Thi Nhi.
Vân Diệp không tin hoàng cung lớn như thế không có chỗ thảo luận thương luật mà phải chạy tới gần Lạc Dương, nhưng không dám nói ra, Trường Tôn thị giờ không thận trọng như trước, mà là nữ chủ nhân quốc gia, dù có chỗ vượt quy củ cũng chẳng ai đứng ra chỉ trích, vì trên triều không còn trực thần như Ngụy Trưng và Vương Khuê. Sự đề phòng của hoàng đế cũng bị bao năm đồng sinh cộng tử hòa tan.
- Thổ Phồn và Đại Đường liền kề, là lân bang hữu hảo, Thổ Phồn vương có nạn, Đại Đường tất nhiên không khoanh tay ngồi nhìn, chỉ là không biết vương phi tới có quốc thư không?
Hoàn toàn là lời lẽ ngoại giao.
Bàng Thi Nhi nhoẻn miệng cười, lấy từ ống tay cáo ra quốc thư giao cho hoạn quan. Trường Tôn thị xem xong, vẻ lạnh lùng tan đi, đi tới nắm tay Thi Nhi nói:
- Mấy năm trước còn là tiểu nương tử ngây thơ lãn mạn trong thư viên, vài năm ngắn ngủi sao đã thành vương phi Thổ Phồn? Ôi bản cung rất thích truyền thuyết Bạch Thạch cung, chỉ là không có duyên gặp, chẳng lẽ cung điện đó tồn tại thật?
Vân Diệp muốn xen mồm vào, nhưng bị ánh mắt như điện của Trường Tôn thị làm ngậm miệng, hiện giờ người có thể thực sự tùy tiện lên mặt với Vân Diệp chỉ có bà mà thôi.
Lý Thái kéo Vân Diệp khỏi điện Lưỡng Nghi, vừa mới ra ngoài Vân Diệp lập tức bóp cổ hắn:
- Vì sao bệ hạ tới cung Cửu Thành? Vì sao ta không biết? Quốc quân đại sự sao lại để nương nương bà với ta? Rốt cuộc ngươi nói gì, sao phản ứng của nương nương lại lớn như thế.
- Chẳng ai ra lệnh cho cha ta được, tới cung Cửu Thành là chủ ý của cha ta, người cho rằng ở cung Cửu Thành mới kiêm cố được tam kinh.
*** Trường An, Lạc Dương, Dương Châu.
- Nghe nói thương nhân chẳng những yêu cầu sửa thương luật, còn muốn tài sản được hoàng gia che chở, không ai được tùy ý xâm chiếm. Trên triều tranh cãi rất lớn, nên phụ hoàng phải cẩn thận ứng phó.
- Còn về Bàng Thi Nhi, phụ hoàng nói để mẫu hậu tiếp đãi là được, rồi dẫn đại đội nhân mã rời đi.
Vân Diệp tức mình buông Lý Thái ra:
- Ngươi nhất định không nói với bệ hạ chuyện Thi Nhi định đối phó với Lộc Đông Tán, nếu không người tiếp đãi nàng ít nhất phải là cữu cữu ngươi.
Lý Thái kéo Vân Diệp ra tận ao Thái Dịch đóng băng:
- Cha ta hiện chẳng biết vì sao mà rất thích mỹ nhân, lại càng thích thê nữ của kẻ địch, ngươi nhìn hậu cung thì biết. Ta xấu hổ không dám nói với ngươi lão bà của Hiệt Lợi già thế rồi, cha ta vẫn còn hứng trí không chịu bỏ qua. Nói gì tới nữ nhân như Bàng Thi Nhi, trên đời này nếu có nam nhân không bị yêu nữ này dụ hoặc, chắc chỉ có huynh đệ ta.
- Vớ vẩn, lão bà của Hiệt Lợi đã bị Lý Tịnh thiêu thành tro ở thảo nguyên rồi, chính mắt ta nhìn thấy, đâu ra còn lão bà của Hiệt Lợi bị đưa vào hậu cung của bệ hạ ... Ngươi nói lão bà khác?
Lý Thái nhún vai, tên này ngày càng thích động tác đó.
- Ngươi đừng khó chịu, thực ra chuyện này để mẹ ta bàn tốt hơn, nếu đám Bàng Thi Nhi thắng, tất nhiên mọi người cùng vui, nếu họ thua, coi như chuyện của hai nữ nhân đi, Đại Đường phủ nhận cũng dễ ...
Vân Diệp nhìn Lý Thái rất lâu mới thình lình hỏi:
- Lưu thủ Trường An là ngươi phải không? Thế nên bệ hạ mới không thông báo cho ta.
Lý Thái cười khổ:
- Ta lưu thủ, người phụ chính, nhưng định đoạt cuối cùng là mẹ ta, bất kể là thay đổi thành phòng, ấn tín điều binh đều trong tay mẹ ta. Ngươi muốn gì cứ thuyết phục được mẹ ta là xong, cơ hội tốt đấy.
Vân Diệp nghe thế rất cao hứng, thế này thì mình có thể thực sự hoành hành Trường An rồi, Trường Tôn Vô Kỵ bị hoàng đế đưa tới cung Cửu Thành. Hiện mình dậm chân một cái cả thành trì run rẩy ba lần, cơ hội tốt như thế không nắm lấy là thằng ngốc, Thừa Càn biết thế nào cũng mỉa mai ta, bệ hạ về trong lòng thế nào cũng thầm chửi ta ngu xuẩn.
- Ngươi muốn làm cái gì?
Lý Thái thấy Vân Diệp đi như bay muốn rời cung, vội gọi với theo.
- Chuẩn bị văn thư, hiện giờ đại quyền nắm trong tay không dùng để hết hạn thì phí, nếu không bổ nhiệm vài quan viên dưới ngũ phẩm, cữu cữu ngươivề cũng mắng ta không biết nắm thời cơ.
Quả nhiên Vân Diệp vừa tới đại đường binh bộ thì Lý Nghĩ Phù đã bê một chồng văn thư dày đứng đợi ở cửa, thấy Vân Diệp tới, cười như ăn được cứt chim hỉ thước, từ xa đã hô:
- Tiên sinh, tiên sinh, mau mau ký tên những văn thư này, để lâu đêm dài lắm mộng, Hứa tiên sinh đang soạn danh sách, đoán chừng xong ngay thôi.
Vân Diệp không đáp lời, đẩy cửa đi vào, ký tên đóng dấu xong cuối cùng đưa tới Trường Tôn thị phê duyệt.
Trường Tôn thị và Thi Nhi sóng vai đi bên ao Thái Dịch, đằng xa là hoa phòng đầy sức xuân, Vân Diệp ôm chồng văn thư dài cổ đợi Trường Tôn thị, thứ này phải phê sớm, mình còn về nhà tiễn Vân Thọ đi Nhạc Châu nhậm chức, chuyện nhà cũng có cả đống, cứ tiêu hao thời gian ở công vụ là không đáng.
Ao Thái Dịch đã đông cứng rồi, chẳng biết có gì đẹp, vậy mà hai nữ nhân mặc áo lông tựa hồ rất hứng thú, cứ đi vòng quanh ao, Vân Diệp lạnh tới tê chân.
Đợi mãi Trường Tôn thị mới quay về, vội vàng nói:
- Nương nương, ở đây có rất nhiều văn thư cần người phê duyệt.
Thấy Thi Nhi sắp khóc, Tiểu Vũ không khỏi xấu hổ, nàng biết thân thế của Thi Nhi, đời này không thể có hạnh phúc của mình, đáng lẽ không nên nói lời tổn thương như thế.
Nhưng tính cách cao ngạo căn bản không cho nàng xin lỗi, không nói nữa đã là nhượng bộ lớn nhất rồi.
- Ăn nhiều chút, Thi Nhi, ca ca cô sao vẫn còn ở Đại Bột Luật? Cái quốc gia đó đã bị dọn sạch rồi, đem người toàn bộ quốc gia từ bình nguyên tới cao nguyên lập thần quốc, chẳng lẽ hắn tưởng mình là Thần Vương thật?
Khi Thi Nhi ngẩng đầu lên thì đã tươi như hoa:
- Đại ca thường nói hầu gia xây một tòa thành Ngọc Sơn ở nhân gia, gồm thâu tất cả trí tuệ nhân gian, cho nên huynh ấy muốn xây tòa thành ở cao nguyên, cách thần tiên ngắn nhất, ít nhất phải vượt qua thần miếu của Côn Lôn.
- Đại ca cô định dùng mạng người xây thành sao?
Vân Diệp không dám tưởng tượng một tòa thành như thế xây xong sẽ chết bao người, nhân khẩu Đại Bột Luật chỉ tám mươi vạn, không đủ xây một tòa thành.
- Xây dựng thần quốc là vinh diệu của họ.
Tiểu Vũ không nhịn được nói:
- Chẳng phải trước kia các ngươi không tin thần linh à? Sao giờ lại nhiệt tình xây thần quốc như thế? Làm vậy khác gì Bạch Thạch cung trước kia?
- Khác chứ, Bạch Thạch cung ô uế, dơ bẩn, Thiên không thành là thánh khiết, thế giới này nếu đã không có thần linh, vậy chúng ta tạo ra thần linh, một thần linh biết cái khổ của nhân gia, biết bi hoan của người đời, có trái tim thương xót, có hành vi từ bi, đương nhiên còn cần một tấm thân thuần khiết không tì vết.
Chẳng thể nào kết cục của câu chuyện lại có tính hí kịch như thế, khi dẫn Thi Nhi vào cung, tiếp kiến nàng không ngờ lại là Trường Tôn thị.
Lý Thái đi bên mẫu thân như con chó con, sắp bốn mươi tuổi rồi, không hiểu sao hắn còn ngồi dưới thảm, vịn vào tay ghế của mẫu thân, cười như thằng ngốc.
Bàn luận quốc sự không phải nên do hoàng đế xuất hiện sao?
- Bệ hạ tới cung Cửu Thành, đích thân giám sát chấp hành thương luật, cho nên có chuyện gì hãy nói với bản cung.
Trường Tôn thị mắt lóa hàn quang nhìn Thi Nhi.
Vân Diệp không tin hoàng cung lớn như thế không có chỗ thảo luận thương luật mà phải chạy tới gần Lạc Dương, nhưng không dám nói ra, Trường Tôn thị giờ không thận trọng như trước, mà là nữ chủ nhân quốc gia, dù có chỗ vượt quy củ cũng chẳng ai đứng ra chỉ trích, vì trên triều không còn trực thần như Ngụy Trưng và Vương Khuê. Sự đề phòng của hoàng đế cũng bị bao năm đồng sinh cộng tử hòa tan.
- Thổ Phồn và Đại Đường liền kề, là lân bang hữu hảo, Thổ Phồn vương có nạn, Đại Đường tất nhiên không khoanh tay ngồi nhìn, chỉ là không biết vương phi tới có quốc thư không?
Hoàn toàn là lời lẽ ngoại giao.
Bàng Thi Nhi nhoẻn miệng cười, lấy từ ống tay cáo ra quốc thư giao cho hoạn quan. Trường Tôn thị xem xong, vẻ lạnh lùng tan đi, đi tới nắm tay Thi Nhi nói:
- Mấy năm trước còn là tiểu nương tử ngây thơ lãn mạn trong thư viên, vài năm ngắn ngủi sao đã thành vương phi Thổ Phồn? Ôi bản cung rất thích truyền thuyết Bạch Thạch cung, chỉ là không có duyên gặp, chẳng lẽ cung điện đó tồn tại thật?
Vân Diệp muốn xen mồm vào, nhưng bị ánh mắt như điện của Trường Tôn thị làm ngậm miệng, hiện giờ người có thể thực sự tùy tiện lên mặt với Vân Diệp chỉ có bà mà thôi.
Lý Thái kéo Vân Diệp khỏi điện Lưỡng Nghi, vừa mới ra ngoài Vân Diệp lập tức bóp cổ hắn:
- Vì sao bệ hạ tới cung Cửu Thành? Vì sao ta không biết? Quốc quân đại sự sao lại để nương nương bà với ta? Rốt cuộc ngươi nói gì, sao phản ứng của nương nương lại lớn như thế.
- Chẳng ai ra lệnh cho cha ta được, tới cung Cửu Thành là chủ ý của cha ta, người cho rằng ở cung Cửu Thành mới kiêm cố được tam kinh.
*** Trường An, Lạc Dương, Dương Châu.
- Nghe nói thương nhân chẳng những yêu cầu sửa thương luật, còn muốn tài sản được hoàng gia che chở, không ai được tùy ý xâm chiếm. Trên triều tranh cãi rất lớn, nên phụ hoàng phải cẩn thận ứng phó.
- Còn về Bàng Thi Nhi, phụ hoàng nói để mẫu hậu tiếp đãi là được, rồi dẫn đại đội nhân mã rời đi.
Vân Diệp tức mình buông Lý Thái ra:
- Ngươi nhất định không nói với bệ hạ chuyện Thi Nhi định đối phó với Lộc Đông Tán, nếu không người tiếp đãi nàng ít nhất phải là cữu cữu ngươi.
Lý Thái kéo Vân Diệp ra tận ao Thái Dịch đóng băng:
- Cha ta hiện chẳng biết vì sao mà rất thích mỹ nhân, lại càng thích thê nữ của kẻ địch, ngươi nhìn hậu cung thì biết. Ta xấu hổ không dám nói với ngươi lão bà của Hiệt Lợi già thế rồi, cha ta vẫn còn hứng trí không chịu bỏ qua. Nói gì tới nữ nhân như Bàng Thi Nhi, trên đời này nếu có nam nhân không bị yêu nữ này dụ hoặc, chắc chỉ có huynh đệ ta.
- Vớ vẩn, lão bà của Hiệt Lợi đã bị Lý Tịnh thiêu thành tro ở thảo nguyên rồi, chính mắt ta nhìn thấy, đâu ra còn lão bà của Hiệt Lợi bị đưa vào hậu cung của bệ hạ ... Ngươi nói lão bà khác?
Lý Thái nhún vai, tên này ngày càng thích động tác đó.
- Ngươi đừng khó chịu, thực ra chuyện này để mẹ ta bàn tốt hơn, nếu đám Bàng Thi Nhi thắng, tất nhiên mọi người cùng vui, nếu họ thua, coi như chuyện của hai nữ nhân đi, Đại Đường phủ nhận cũng dễ ...
Vân Diệp nhìn Lý Thái rất lâu mới thình lình hỏi:
- Lưu thủ Trường An là ngươi phải không? Thế nên bệ hạ mới không thông báo cho ta.
Lý Thái cười khổ:
- Ta lưu thủ, người phụ chính, nhưng định đoạt cuối cùng là mẹ ta, bất kể là thay đổi thành phòng, ấn tín điều binh đều trong tay mẹ ta. Ngươi muốn gì cứ thuyết phục được mẹ ta là xong, cơ hội tốt đấy.
Vân Diệp nghe thế rất cao hứng, thế này thì mình có thể thực sự hoành hành Trường An rồi, Trường Tôn Vô Kỵ bị hoàng đế đưa tới cung Cửu Thành. Hiện mình dậm chân một cái cả thành trì run rẩy ba lần, cơ hội tốt như thế không nắm lấy là thằng ngốc, Thừa Càn biết thế nào cũng mỉa mai ta, bệ hạ về trong lòng thế nào cũng thầm chửi ta ngu xuẩn.
- Ngươi muốn làm cái gì?
Lý Thái thấy Vân Diệp đi như bay muốn rời cung, vội gọi với theo.
- Chuẩn bị văn thư, hiện giờ đại quyền nắm trong tay không dùng để hết hạn thì phí, nếu không bổ nhiệm vài quan viên dưới ngũ phẩm, cữu cữu ngươivề cũng mắng ta không biết nắm thời cơ.
Quả nhiên Vân Diệp vừa tới đại đường binh bộ thì Lý Nghĩ Phù đã bê một chồng văn thư dày đứng đợi ở cửa, thấy Vân Diệp tới, cười như ăn được cứt chim hỉ thước, từ xa đã hô:
- Tiên sinh, tiên sinh, mau mau ký tên những văn thư này, để lâu đêm dài lắm mộng, Hứa tiên sinh đang soạn danh sách, đoán chừng xong ngay thôi.
Vân Diệp không đáp lời, đẩy cửa đi vào, ký tên đóng dấu xong cuối cùng đưa tới Trường Tôn thị phê duyệt.
Trường Tôn thị và Thi Nhi sóng vai đi bên ao Thái Dịch, đằng xa là hoa phòng đầy sức xuân, Vân Diệp ôm chồng văn thư dài cổ đợi Trường Tôn thị, thứ này phải phê sớm, mình còn về nhà tiễn Vân Thọ đi Nhạc Châu nhậm chức, chuyện nhà cũng có cả đống, cứ tiêu hao thời gian ở công vụ là không đáng.
Ao Thái Dịch đã đông cứng rồi, chẳng biết có gì đẹp, vậy mà hai nữ nhân mặc áo lông tựa hồ rất hứng thú, cứ đi vòng quanh ao, Vân Diệp lạnh tới tê chân.
Đợi mãi Trường Tôn thị mới quay về, vội vàng nói:
- Nương nương, ở đây có rất nhiều văn thư cần người phê duyệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.