Quyển 22 - Chương 1: Không về Trường An
Kiết Dữ 2
10/11/2014
-- Sao tới mức này, sao tới mức này!
Lý Nguyên Tường vác cái bụng ục ịch vội vàng tới lều soái của Vân Diệp, người còn chưa tới, tiếng đã tới trước rồi.
Tới không chỉ riêng Lý Nguyên Tường, còn có bảy tám vị vương gia, Từ vương Lý Nguyên Lễ, Hàn vương Lý Nguyên gia, Bành vương Lý Nguyên Tắc, Trịnh vương Lý Nguyên Ý, Việt vương Lý Trinh, Giang vương Lý Hiên, thế là vương gia chất kín lều của Vân Diệp.
- Vốn không cần tới mức đó, Lý Nguyên Quỹ giết bộ hạ của ta liền tới, Vân Diệp ta xuất thân cực khổ, dựa vào mặt mũi huynh đệ bộ hạ mới ngồi vững ở ghế này, ai khai đao với bộ hạ của ta, khỏi phải nói, ta lấy hắn ra khai đao, không chết không thôi.
Một câu của Vân Diệp đã đóng hết cánh cửa thương lượng lại.
Lý Nguyên Tường vất vả chen tấm thân béo ú lên cái ghế, hai chân lơ lửng, trông rất buồn cười, nhưng từ đầu tới cuối Vân Diệp đầy cảnh giác với kẻ này, không ai biết cái đầu của hắn nghĩ gì, nói không lại thì định chủ ý luôn, kẻ nào chọc ta thì ta đập kẻ đó.
- Chúng ta không nói chuyện Nguyên Quỹ nữa, hắn giết người của ngươi, tùy ngươi xử trí, nhưng Ngụy thị và con không sai chứ? Càng không nói ngươi và Ngụy thị từ nhỏ lớn lên bên nhau, thế nào cũng có chút tình cảm. Hỏa Phượng quốc là đất phong bệ hạ cấp cho Nguyên Quỹ, hôm qua Nguyên Quỹ biết chuyện không hay tìm ta thương lượng, hắn đã trao vương vị cho nhi tử mười hai tuổi của hắn. Vân hầu, quân uy ngươi lớn tới mấy cũng không thể can thiệp vào truyền thừa vương tộc chứ?
Vân Diệp thở dài:
- Ngươi càng béo càng thông minh rồi, ta không hiểu, dựa vào một mình Lý Nguyên Quỹ dám động tới kho dự trữ của ta sao? Nói tới cùng ta cũng là hoàng tộc, hôm nay chúng ta đóng cửa nói cho rõ chuyện này. Tiến Bảo, gọi Ngụy thị vào đây, chúng ta nói chuyện.
Lưu Tiến Bảo vâng lời, dẫn Ngụy thị mặt phờ phạc vào, sau đó mang trà cho mỗi người rồi lui ra, đóng cửa lại.
- Lý Nguyên Quỹ là thằng ngốc, nếu hắn bảo Đản Nữu tới tìm ta, thế nào cũng lấy được nhiều thứ ta không dùng tới, không cần cướp. Cho nên nếu sau lưng không có mấy người các ngươi xúi bẩy thì ta không tin.
- Đừng vội chối bỏ, ta không định tính sổ các ngươi. Lý Nguyên Quỹ tự mình muốn làm thằng ngốc thì phải trả giá, các ngươi âm thầm tiêu diệt được đối thủ, chơi chiêu này đẹp đấy.
- Sau đó chạy tới chỗ ta, lấy tình lấy lý để ta thương xót Đàn Nữu và đứa con, bọn họ cô nhi quả mẫu giữ Hỏa Phượng quốc, vừa vặn cho các ngươi dần dần ăn mòn, mưu kế hay lắm. Hại ta phải diệt trừ Lý Nguyên Quỹ bình lửa giận trong quân, các ngươi lại được tiếng trượng nghĩa.
Nghe thế, Ngụy thị đứng bật dậy, chỉ đám vương gia trong lều:
- Đúng thế, đúng thế, ta nói với phu quân ta, Vân Diệp và nhà ta quan hệ rất thân, nay y tây chinh về, nhất định có vô số thu hoạch. Ta chỉ cần mặt dầy tới cửa, bất kể là mua hay xin cũng có lợi ích lớn, mới đầu phu quân ta cũng nghĩ như thế. Nhưng về sau cùng các ngươi tụ hội liền thay đổi, muốn chiếm lấy thứ trong thành Toái Diệp, biết rõ có đại họa vẫn làm, kẻ đáng chết chính là các ngươi.
Lý Nguyên Tường vừa muốn phản bác, Vân Diệp đưa tay ra hiệu Ngụy thị yên tĩnh lại, nói:
- Ta được bệ hạ yêu cầu giao vùng đất này cho các ngươi quản hạt, nên mai đại quân sẽ về Bắc Đình, đồn trú ở Cao Xương, nghe nói Tiết Nhân Quý được thưởng lớn, tới đồn trú ở Quy Tư. Đây là chuyện ngoài dự liệu mọi người, một đêm thăng liền ba cấp đạt tới tầm cao này thật hiếm có, ta làm hầu gia mười mấy năm chẳng thay đổi, tức chết mất.
- Ha ha, câu này các ngươi đừng ghi vào tấu chương đấy, ta không gánh được tội danh lòng mang oán niệm đâu, chẳng qua chỉ than phiền ở đây một câu, ai bảo chúng ta là người nhà chứ.
Sắc mặt Lý Nguyên Tường biến đổi mấy lần mới xen vào:
- Ngươi ly gián cũng quá trơ trẽn đấy, chuyện khuyết đức giá họa người khác cũng làm rồi, hiện ta không muốn nghe ngươi lảm nhản, ta chỉ muốn hỏi một câu, ngươi có thừa nhận quyền hợp pháp của bọn ta ở mảnh đất này không? Sẽ không hơi chút dẫn đại quân tới đây tuần biên chứ?
Vân Diệp lắc đầu:
- Không, trừ khi các ngươi chết sạch, nếu không ta sẽ không tới, nhắc lại, đại quân ta tuyệt đối không vượt quá Dã Mã Nguyên. Dù các ngươi bị Thổ Hỏa La, Đại Thực tấn công thì ta cũng không tới, nhưng yên tâm, các ngươi chết sạch rồi thì ta sẽ giúp các ngươi báo thù.
Lý Nguyên Gia nói từng chữ một:
- Tốt, ta từ Chu Nguyên giàu có tới chỗ chó ăn đá gà ăn sỏi này là muốn được thống khoái, sống cũng được, chết cũng tốt, đều do tự mình đinh đoạt, ta thà đối diện với vó sắt của dị tộc, chứ không muốn ngồi ăn chờ chết, ngươi ở đây có suy nghĩ giống ta.
Nói tới đó chắp tay với Ngụy thị:
- Tẩu tẩu, liều chết cầu sinh là tình hình của chúng ta hiện nay, từ nay về sau, quân hệ của chúng ta không còn là thân thích nữa, mà là hai quốc gia. Tẩu nghĩ cho kỹ, thấy lực không đủ thì theo Vân Diệp về Trường An, bọn ta đảm bảo mỗi người sẽ có hậu lễ, đảm bảo hai người phú quý cả đời.
Ngụy thị nghiên răng ken két, thế lực của Lý Nguyên Quỹ đã bị Vân Diệp giết hết, mình không có cách nào kháng cự lại đám vương gia này.
- Có một kẻ tên là Hà Thiệu, tên vương bát đản đó gần đây cùng ta mâu thuẫn, hắn giống các ngươi đều muốn kiếm ăn ở Tây Vực, đương nhiên nếu dám bước vào quốc thổ Đại Đường, ta sẽ chặt cái chân chó của hắn. Hắn còn có hai đồng minh, chiếm được đất khả rộng, chuẩn bị xưng vương. Ngươi có thể tìm hắn làm đồng minh, ta đảm bảo trong vòng mười năm, hắn không có bất kỳ mưu đồ gì với ngươi và Hỏa Phượng quốc. Mười năm sau nhi tử ngươi lớn lên rồi thì nghe thiên mệnh vậy. Ta muốn giết trượng phu của ngươi, là bằng hữu cũ, ta cho mẹ con ngươi chút đảm bảo.
Vân Diệp nới với Ngụy thị:
Lý Nguyên Tường hỏi vội:
- Vân gia ngươi định rút hẳn khỏi Tây Vực sao?
- Đúng thế, Vân gia chỉ giữ lại chút cơ nghiệp ở Tuyết Sơn, còn lại sẽ rút đi hết, cả thương đội cũng không để lại.
Lý Nguyên Tường trượt từ ghế quống, chắp tay cáo từ, đám vương gia kia cũng theo sau, chỉ còn lại Ngụy thị:
- Ta muốn cùng phu quân gặp nhau một tối, không biết được không?
Vân Diệp gật đầu, sau Lưu Tiến Bảo đưa Ngụy thị tới chỗ giam giữ Lý Nguyên Quỹ.
Kỳ hạn ba ngày đã hết, tù và trên thành lạc đà thổi lên, tất cả tướng sĩ lui khỏi thành Toái Diệp trở về đội, với chiến sĩ mà nói, đây là bữa tiệc cuối cùng, tiếp theo là hành quân không ngơi nghỉ.
Khi trời sáng, Vân Diệp nhìn thấy Ngụy thị, Lý Nguyên Quỹ vịn chấn song xe tù nói với Vân Diệp:
- Ta nói với con ta đừng hận ngươi, ta cũng không hận ngươi, nhưng thi thể ta không thể nhập quan, ta đã thề, kiếp này không tới Trường An nữa.
Vân Diệp thất kinh, đang muốn tới ngăn cản, nhưng khóe miệng Lý Nguyên Quỹ có dòng máu đen chảy ra, Ngụy Thị ôm đầu hắn hôn liên tục, nước mắt ướt nhòe ..
- Hạc Đỉnh Hồng! Hết cứu!
Giọng Vô Thiệt ở bên truyền tới.
Thứ này thì Vân Diệp biết, là thạch tín đỏ, là tỳ sương (as) tự nhiên, không biết vì sao gọi là Hạc Đỉnh Hồng, nuốt vào bụng đúng là hết hi vọng.
Vân Diệp nhìn Ngụy thị dùng xe ngựa đưa thi thể trượng phu vào thành Toái Diệp tan nát, hỏi Vô Thiệt:
- Ông ở trong hoàng cung cả đời, coi như có quyền phát ngôn lớn nhất, chẳng lẽ trong đó thực sự khủng bố như thế? Ta cũng lớn lên trong hoàng cung, sao không có cảm giác đó, chỉ thấy nhiều quy củ chút, không tự do.
Vô Thiệt lườm Vân Diệp, quay người bỏ đi, câu hỏi ngu xuẩn thế này ông ta không muốn trả lời, nếu hoàng cung là chỗ tốt đẹp, Lý Nguyên Quỹ cũng chẳng tự sát, thái tử chẳng tìm mọi cách cứu lão bà ra, Vô Thiệt từ sau khi rời hoàng cung, chưa từng nhắc tới cuộc sống trong đó, không phải không thể nói, mà thực sự không có bất kỳ cái gì hay để nói.
Lý Nguyên Tường vác cái bụng ục ịch vội vàng tới lều soái của Vân Diệp, người còn chưa tới, tiếng đã tới trước rồi.
Tới không chỉ riêng Lý Nguyên Tường, còn có bảy tám vị vương gia, Từ vương Lý Nguyên Lễ, Hàn vương Lý Nguyên gia, Bành vương Lý Nguyên Tắc, Trịnh vương Lý Nguyên Ý, Việt vương Lý Trinh, Giang vương Lý Hiên, thế là vương gia chất kín lều của Vân Diệp.
- Vốn không cần tới mức đó, Lý Nguyên Quỹ giết bộ hạ của ta liền tới, Vân Diệp ta xuất thân cực khổ, dựa vào mặt mũi huynh đệ bộ hạ mới ngồi vững ở ghế này, ai khai đao với bộ hạ của ta, khỏi phải nói, ta lấy hắn ra khai đao, không chết không thôi.
Một câu của Vân Diệp đã đóng hết cánh cửa thương lượng lại.
Lý Nguyên Tường vất vả chen tấm thân béo ú lên cái ghế, hai chân lơ lửng, trông rất buồn cười, nhưng từ đầu tới cuối Vân Diệp đầy cảnh giác với kẻ này, không ai biết cái đầu của hắn nghĩ gì, nói không lại thì định chủ ý luôn, kẻ nào chọc ta thì ta đập kẻ đó.
- Chúng ta không nói chuyện Nguyên Quỹ nữa, hắn giết người của ngươi, tùy ngươi xử trí, nhưng Ngụy thị và con không sai chứ? Càng không nói ngươi và Ngụy thị từ nhỏ lớn lên bên nhau, thế nào cũng có chút tình cảm. Hỏa Phượng quốc là đất phong bệ hạ cấp cho Nguyên Quỹ, hôm qua Nguyên Quỹ biết chuyện không hay tìm ta thương lượng, hắn đã trao vương vị cho nhi tử mười hai tuổi của hắn. Vân hầu, quân uy ngươi lớn tới mấy cũng không thể can thiệp vào truyền thừa vương tộc chứ?
Vân Diệp thở dài:
- Ngươi càng béo càng thông minh rồi, ta không hiểu, dựa vào một mình Lý Nguyên Quỹ dám động tới kho dự trữ của ta sao? Nói tới cùng ta cũng là hoàng tộc, hôm nay chúng ta đóng cửa nói cho rõ chuyện này. Tiến Bảo, gọi Ngụy thị vào đây, chúng ta nói chuyện.
Lưu Tiến Bảo vâng lời, dẫn Ngụy thị mặt phờ phạc vào, sau đó mang trà cho mỗi người rồi lui ra, đóng cửa lại.
- Lý Nguyên Quỹ là thằng ngốc, nếu hắn bảo Đản Nữu tới tìm ta, thế nào cũng lấy được nhiều thứ ta không dùng tới, không cần cướp. Cho nên nếu sau lưng không có mấy người các ngươi xúi bẩy thì ta không tin.
- Đừng vội chối bỏ, ta không định tính sổ các ngươi. Lý Nguyên Quỹ tự mình muốn làm thằng ngốc thì phải trả giá, các ngươi âm thầm tiêu diệt được đối thủ, chơi chiêu này đẹp đấy.
- Sau đó chạy tới chỗ ta, lấy tình lấy lý để ta thương xót Đàn Nữu và đứa con, bọn họ cô nhi quả mẫu giữ Hỏa Phượng quốc, vừa vặn cho các ngươi dần dần ăn mòn, mưu kế hay lắm. Hại ta phải diệt trừ Lý Nguyên Quỹ bình lửa giận trong quân, các ngươi lại được tiếng trượng nghĩa.
Nghe thế, Ngụy thị đứng bật dậy, chỉ đám vương gia trong lều:
- Đúng thế, đúng thế, ta nói với phu quân ta, Vân Diệp và nhà ta quan hệ rất thân, nay y tây chinh về, nhất định có vô số thu hoạch. Ta chỉ cần mặt dầy tới cửa, bất kể là mua hay xin cũng có lợi ích lớn, mới đầu phu quân ta cũng nghĩ như thế. Nhưng về sau cùng các ngươi tụ hội liền thay đổi, muốn chiếm lấy thứ trong thành Toái Diệp, biết rõ có đại họa vẫn làm, kẻ đáng chết chính là các ngươi.
Lý Nguyên Tường vừa muốn phản bác, Vân Diệp đưa tay ra hiệu Ngụy thị yên tĩnh lại, nói:
- Ta được bệ hạ yêu cầu giao vùng đất này cho các ngươi quản hạt, nên mai đại quân sẽ về Bắc Đình, đồn trú ở Cao Xương, nghe nói Tiết Nhân Quý được thưởng lớn, tới đồn trú ở Quy Tư. Đây là chuyện ngoài dự liệu mọi người, một đêm thăng liền ba cấp đạt tới tầm cao này thật hiếm có, ta làm hầu gia mười mấy năm chẳng thay đổi, tức chết mất.
- Ha ha, câu này các ngươi đừng ghi vào tấu chương đấy, ta không gánh được tội danh lòng mang oán niệm đâu, chẳng qua chỉ than phiền ở đây một câu, ai bảo chúng ta là người nhà chứ.
Sắc mặt Lý Nguyên Tường biến đổi mấy lần mới xen vào:
- Ngươi ly gián cũng quá trơ trẽn đấy, chuyện khuyết đức giá họa người khác cũng làm rồi, hiện ta không muốn nghe ngươi lảm nhản, ta chỉ muốn hỏi một câu, ngươi có thừa nhận quyền hợp pháp của bọn ta ở mảnh đất này không? Sẽ không hơi chút dẫn đại quân tới đây tuần biên chứ?
Vân Diệp lắc đầu:
- Không, trừ khi các ngươi chết sạch, nếu không ta sẽ không tới, nhắc lại, đại quân ta tuyệt đối không vượt quá Dã Mã Nguyên. Dù các ngươi bị Thổ Hỏa La, Đại Thực tấn công thì ta cũng không tới, nhưng yên tâm, các ngươi chết sạch rồi thì ta sẽ giúp các ngươi báo thù.
Lý Nguyên Gia nói từng chữ một:
- Tốt, ta từ Chu Nguyên giàu có tới chỗ chó ăn đá gà ăn sỏi này là muốn được thống khoái, sống cũng được, chết cũng tốt, đều do tự mình đinh đoạt, ta thà đối diện với vó sắt của dị tộc, chứ không muốn ngồi ăn chờ chết, ngươi ở đây có suy nghĩ giống ta.
Nói tới đó chắp tay với Ngụy thị:
- Tẩu tẩu, liều chết cầu sinh là tình hình của chúng ta hiện nay, từ nay về sau, quân hệ của chúng ta không còn là thân thích nữa, mà là hai quốc gia. Tẩu nghĩ cho kỹ, thấy lực không đủ thì theo Vân Diệp về Trường An, bọn ta đảm bảo mỗi người sẽ có hậu lễ, đảm bảo hai người phú quý cả đời.
Ngụy thị nghiên răng ken két, thế lực của Lý Nguyên Quỹ đã bị Vân Diệp giết hết, mình không có cách nào kháng cự lại đám vương gia này.
- Có một kẻ tên là Hà Thiệu, tên vương bát đản đó gần đây cùng ta mâu thuẫn, hắn giống các ngươi đều muốn kiếm ăn ở Tây Vực, đương nhiên nếu dám bước vào quốc thổ Đại Đường, ta sẽ chặt cái chân chó của hắn. Hắn còn có hai đồng minh, chiếm được đất khả rộng, chuẩn bị xưng vương. Ngươi có thể tìm hắn làm đồng minh, ta đảm bảo trong vòng mười năm, hắn không có bất kỳ mưu đồ gì với ngươi và Hỏa Phượng quốc. Mười năm sau nhi tử ngươi lớn lên rồi thì nghe thiên mệnh vậy. Ta muốn giết trượng phu của ngươi, là bằng hữu cũ, ta cho mẹ con ngươi chút đảm bảo.
Vân Diệp nới với Ngụy thị:
Lý Nguyên Tường hỏi vội:
- Vân gia ngươi định rút hẳn khỏi Tây Vực sao?
- Đúng thế, Vân gia chỉ giữ lại chút cơ nghiệp ở Tuyết Sơn, còn lại sẽ rút đi hết, cả thương đội cũng không để lại.
Lý Nguyên Tường trượt từ ghế quống, chắp tay cáo từ, đám vương gia kia cũng theo sau, chỉ còn lại Ngụy thị:
- Ta muốn cùng phu quân gặp nhau một tối, không biết được không?
Vân Diệp gật đầu, sau Lưu Tiến Bảo đưa Ngụy thị tới chỗ giam giữ Lý Nguyên Quỹ.
Kỳ hạn ba ngày đã hết, tù và trên thành lạc đà thổi lên, tất cả tướng sĩ lui khỏi thành Toái Diệp trở về đội, với chiến sĩ mà nói, đây là bữa tiệc cuối cùng, tiếp theo là hành quân không ngơi nghỉ.
Khi trời sáng, Vân Diệp nhìn thấy Ngụy thị, Lý Nguyên Quỹ vịn chấn song xe tù nói với Vân Diệp:
- Ta nói với con ta đừng hận ngươi, ta cũng không hận ngươi, nhưng thi thể ta không thể nhập quan, ta đã thề, kiếp này không tới Trường An nữa.
Vân Diệp thất kinh, đang muốn tới ngăn cản, nhưng khóe miệng Lý Nguyên Quỹ có dòng máu đen chảy ra, Ngụy Thị ôm đầu hắn hôn liên tục, nước mắt ướt nhòe ..
- Hạc Đỉnh Hồng! Hết cứu!
Giọng Vô Thiệt ở bên truyền tới.
Thứ này thì Vân Diệp biết, là thạch tín đỏ, là tỳ sương (as) tự nhiên, không biết vì sao gọi là Hạc Đỉnh Hồng, nuốt vào bụng đúng là hết hi vọng.
Vân Diệp nhìn Ngụy thị dùng xe ngựa đưa thi thể trượng phu vào thành Toái Diệp tan nát, hỏi Vô Thiệt:
- Ông ở trong hoàng cung cả đời, coi như có quyền phát ngôn lớn nhất, chẳng lẽ trong đó thực sự khủng bố như thế? Ta cũng lớn lên trong hoàng cung, sao không có cảm giác đó, chỉ thấy nhiều quy củ chút, không tự do.
Vô Thiệt lườm Vân Diệp, quay người bỏ đi, câu hỏi ngu xuẩn thế này ông ta không muốn trả lời, nếu hoàng cung là chỗ tốt đẹp, Lý Nguyên Quỹ cũng chẳng tự sát, thái tử chẳng tìm mọi cách cứu lão bà ra, Vô Thiệt từ sau khi rời hoàng cung, chưa từng nhắc tới cuộc sống trong đó, không phải không thể nói, mà thực sự không có bất kỳ cái gì hay để nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.