Quyển 11 - Chương 27: Lửa cháy quá mức rồi (1).
Kiết Dữ 2
17/09/2014
Trăng sáng lên, gió cũng thổi, đốm lửa bị gió thổi tứ tung, mặt Uyên
Cái Tô Văn ngày càng tệ, thình lình rít lên: - Chỉ cần ngươi ngừng phóng hỏa, ta nhận lời đem toàn bộ thi hài trả cho ngươi, thế đã được chưa?
Vân Diệp lắc đầu:
- Tòa kinh quan đó không quan trọng bằng thành Ti Sa, quả nhiên ngươi đúng là người chỉ chú trọng thực lực, không bận tâm tới thể diện, yêu cầu của ngươi rất hợp lý, cũng rất cám dỗ, nhưng ta không chơi, chẳng dễ gì mới chạy ra khỏi thành Trường An một chuyến, không chơi cho đã sao được. Đại Đường chú trọng quân công, lấy xương cốt về và cướp về là hai khai niệm hoàn toàn khác nhau, lúc mang xương cốt về nếu không có đồ cúng, những vong hồn kia sẽ không yên.
Uyên Cái Tô Văn nghiến răng ken két:
- Vì quân công, ngươi không ngại khơi lên chiến hỏa giữa hai nước à?
- Liên quan gì tới Đại Đường, ngươi không thấy ta là hải tặc à? Vân Diệp nói xong lấy trong túi ra một miếng bịt mắt đeo lên mặt, múa đao quát tháo đám Lưu Tiến Bảo: - Ta là Độc Nhãn vương khủng bố, ta là thần tử vong, mau mau nộp vàng, giao nữ nhân của các ngươi ra đây, ta sẽ tha mạng cho ngươi.
Lưu Tiến Bảo vội khom người xuống, thái độ rất nịnh bợ, đáp: - Bẩm đại vương, ngài xem ngọn núi kia đã bốc cháy rồi, không tha mạng được nữa, ngài tiếp tục mang bọn chúng đi chết thì hơn.
Vô Thiệt che mặt quay đi, xấu hổ với trò trẻ con của Vân Diệp.
Nhưng với Uyên Cái Tô Văn thì là cảm thụ khác hẳn, nhìn Đại Hắc Sơn trong thời gian ngăn bị lửa lớn bao phủ, ngọn lửa khủng bố bốc lên tận trời, cả vùng biển bị chiếu đỏ rực, như muôn vàn mũi tên đâm vào tim.
- Ngươi là tên đồ tể, trong thành Ti Sa còn có hơn ba vạn bình dân. Uyên Cái Tô Văn quên mất hai chân mình bị thương, nhảy lên húc đầu vào Vân Diệp, Lưu Tiến Bảo giật sợi tơ, gần như cắt đứng đầu hắn, để lại vết thương sâu trên cổ, máu men theo sợ tơ chảy xuống.
Không chỉ cổ mà tay hắn cũng bị cứa loang lổ máu, thừng do gân thiết tuyến xà làm ra không phải tầm thường.
- Ngươi thấy ta nên báo bọn chúng một tiếng trước khi đốt lửa à? Vân Diệp như hắn nhìn một tên ngốc:
- Ngươi sẽ bị báo ứng, nhất định sẽ bị, đại quân Cao Ly nhất định sẽ xé xác ngươi ở thành Đại Vương, ta sẽ chờ ngày đó đến, nhìn ngươi bị băm thành muôn mảnh, nếu có thể ta sẽ đích thân đem đầu ngươi đặt lên đỉnh kinh quan, để đám người Đường xấu xa, hạ lưu, vô xỉ các ngươi biết thế nào là kết cục xâm phạm Cao Ly.
Hắn gào tới khản cả giọng, vừa rồi sợi tơ đã gây tổn thương cho cổ họng của hắn, khi núi chuyện khí quản bị hở, nữ tử kia thét lên băng bó vết thương cho Uyên Cái Tô Văn.
Đeo miếng bịt mắt Vân Diệp cảm thấy mình như Gia Cát Lượng tái thế, đốt cả một tòa thành ra tro, càng nghĩ càng khoan khoái, mắt nhìn về phía Tam Sơn Phổ. Rất hài lòng , nơi đó cũng có lửa bốc lên, mặc dù không nghe thấy tiếng chém giết, nhưng chỉ cần nhìn từng cột khói bốc lên dưới ánh trăng là y thấy dễ chịu, đó là khói chỉ đạn lửa mới có.
Đang đắc ý thì phát hiện trong eo biển có mấy chục chiếc thuyền bơi nhanh tới, đó chẳng phải thuyền của đám Lại Truyền Phong à? Không ngăn người Cao Ly đánh trả, chạy về làm cái gì?
Vội vàng xuống núi, đợi bọn họ bên bờ biển, hỏi nguồn cơn, chẳng lẽ bị người ta đánh bại? Vân Diệp không hiểu nổi, một đội quân vũ trang tới tận răng lại không đối phó được với một nhúm loạn quân sao?
Nhìn thấy Vân Diệp, Lại Truyền Phong nhảy từ trên thuyền xuống, vất vả đi lên bờ, lớn tiếng bẩm báo: - Bẩm đại soái, mạt tướng đã về, lửa đã đốt, các huynh đệ thoát thân bình an, không một ai bị vây trong lửa.
- Ta nhớ ngươi còn một nhiệm vụ, đó là vây người Cao Ly ở trong thành, ngươi lại chưa đánh mà chạy là sao? Vân Diệp không vui chút nào, người Cao Ly mà chạy mất sẽ ảnh hưởng lớn tới hành động sau này của mình, có đề phòng và không đề phòng là hai chuyện khác nhau.
Lại Truyền Phong cười khổ:
- Đại soái, còn đánh cản gì nữa, các huynh đệ mà không chạy nhanh thì bị vây trong lửa rồi, gió tối nay rất lạ, lúc thì hướng đông, lúc thì hướng tây, chỉ một canh giờ mà khắp nơi toàn lửa, mạt tướng rút cuối cùng, nếu không phải Tiểu Ưng kéo đi, nói không chừng mạt tướng là người duy nhất tuẫn mình vì nước rồi.
Vân Diệp nhìn áo choàng thủng lỗ chỗ và mái tóc cháy xem cả mảng của Lại Truyền Phong, gật đầu, trông có vẻ vừa rồi rất hung hiểm, hướng gió khó lường, ai biết lửa sẽ tới đâu, rút lui sớm cũng tốt.
- Hầu gia không cần lo thành Ti Sa, khi mạt tướng đi nhìn thấy nó đã thành biển lửa rồi, nhà trong thành cũng bắt lửa.
- Vân Diệp, thành Ti Sa toàn nhà bằng cỏ khô, đốt là cháy, ngươi đốt thống khoái, không sợ oan hồn đòi mạng à? Uyên Cái Tô Văn ở đằng sau gào lên:
- Những oan hồn kia không biết là ai đốt lửa, nên không tìm ta đâu, nói không chừng cho rằng là tai họa. Bọn ta không nói thì chẳng ai biết, sau này ta xuống địa ngục gặp diêm vương, ta cũng không nhận, không có chứng cứ làm gì được ta?
Vân Diệp có lẽ người đầu tiên trên thế giới này đòi diêm vương đưa ra chứng cứ, Uyên Cái Tô Văn phẫn nộ gần như phát cuồng, nhưng không làm gì được, cái sợi tơ kia quá âm độc, làm hắn chịu chết. Vân Diệp cho hắn một tiết chính trị sinh động, đó là trợn mắt nói láo, người mà hiện thực bày ra trước mắt còn chẳng nhận thì trên đời còn ai khiến y nói thật nữa.
Tính cách chủ soái quyết định đặc tính của quân đội, câu này vô cùng chính xác, khi Lai Tam đứng trước mặt thứ sử Đăng Châu cũng đàng hoàng nói: - Phủ quân, bọn mỗ cũng không biết vì sao Đại Hắc Sơn lại bốc cháy, đại soái dẫn bọn mỗ ra biển bắt cá, ngài cũng biết tướng sĩ thủy sư Lĩnh Nam chẳng chịu nổi nhàn hạ, vừa đánh cá vừa luyện binh thành truyền thống rồi, năm nào cũng làm thế, chẳng có gì lạ.
- Ài, tiền lương tướng sĩ vốn ít ỏi, ăn chẳng đủ no, đại soái thương bọn mỗ, nên mới mở cho một đường này. Buổi tối ngủ trên đảo Tam Sơn, lúc đại soái nướng cá phát hiện bờ đối diện bị cháy, tưởng người Cao Ly không cẩn thận gây hỏa hoạn, bọn mỗ không dám tới bờ đối diện, đại soái phái lính gác rồi bảo bọn mỗ đi ngủ, thực sự không biết sao lại cháy.
Nguyên Đại Khả hồ nghi nhìn đầu tóc bị cháy rõ ràng của Lai Tam, còn cả quân phục rách rưới, lại hỏi một câu: - Ngươi biết Cao Ly bị cháy ở những chỗ nào không?
- Biết, là thành Ti Sa, không biết là người nơi đó ra sao, lửa vẫn cháy, không vào được, tội nghiệp quá, muốn giúp cũng chẳng được, sau đó đại soái phái người đi thông báo cho người Cao Ly của Tam Sơn Phổ, bảo bọn họ đi cứu hỏa, đều là người Cao Ly cả, sẽ thuận tiện hơn.
Nguyên Đại Khả day trán:
- Thủy quân nơi đó có đi cứu thành Ti Sa không?
- Úi chao, phủ quân không biết đó, người Cao Ly nghe nói thành Ti Sa bị cháy là như nổi điên đi cứu viện ngay, lửa cháy cao mười trượng, bọn họ không dám vào, cuối cùng bọn họ đều vào cả thành ti Sa, hiện giờ không biết kết quả, mong ông trời phù hộ để cứu được ít người.
- Vậy hai trăm chiến hạm Cao Ly ngươi đưa tới Đăng Châu là sao, người Cao Ly không phải đi cứu hỏa hết rồi à?
- Phủ quân thánh minh, người Cao Ly tính ương ngạnh, can không nổi, bỏ lại rất nhiều thuyền, đại soái nói, vứt đi thì phí quá, nên lệnh mạt tướng mang tới Đăng Châu, tìm chủ cho chúng, coi như cũng ăn nói được với người Cao Ly. Đại soái nói, phải giao cho người tốt, ví như Hà Thiệu Hà tước gia từ Trường An tới là người rất tốt, phủ quân cũng là người tốt, ngài thích thuyền nào, bọn mỗ sẽ đưa cho ba cái, đem đánh cá cũng tốt
Nguyên Đại Khả gật đầu, bảo Lai Tam lui xuống dùng cơm trước, viết tấu dâng hoàng đế, đoạn mở đầu là: - Thần Đăng Châu thứ sử Nguyên Đại Khả khấu đầu ngoài ngàn dặm, nay Lam Điền hầu, thống lĩnh Lĩnh Nam thủy sư Vân Diệp trước phá thành Ti Sa, sau diệt thủy quân Tam Sơn Phổ .... Lửa cháy rợp trời, khói bụi bay ngoài ba trăm dặm, khi thần tấu báo lửa vẫn chưa tắt, khói bao phủ bầu trời, ở Đăng Châu cũng ngửi thấy mùi lửa cháy, thủy sư bắt được hơn năm mươi chiến hạm còn tốt của Cao Ly, số còn lại hư hỏng tan nát, có thương cổ muốn mua, bị thần ngăn cản, số chiến hạm còn tốt hiến lên bệ hạ ...
Viết xong tấu mới sai người gọi Lai Tam tới, nói với hắn: - Chọn sáu mươi chiếc chiến hạm tốt nhất đợi người Trường An tới xử lý, số bị hỏng còn lại đem bán đi, trong nhà lão phu còn chút bạc vụn, ngươi chọn ba cái thuyền nhiều gỗ một chút, bán cho quản gia.
Lai Tam cười tươi như hoa, chắp tay liên hồi: - Mạt tướng chọn thật kỹ, thứ tốt nhất để cho bệ hạ, cái nào nhiều gỗ bán cho quản gia ba cái, toàn là thuyền hỏng, tác dụng gì đâu, ngài mang về chỉ bổ ra đốt được thôi, đem tặng không cho ngài cũng được, chỉ lo ảnh hưởng tới thanh danh phủ quân. Chuyện trong quân ngài cũng biết đó, cái gì cũng có sổ sách ghi chép đàng hoàng, mạt tướng không dám làm việc thiên tư, củi mỗi đống một quan, ít hơn không bán.
Nguyên Đại Khả gật đầu đi vào hậu đường, quản gia cười hì hì đi ra: - Quan gia nhà ta hiền lành dễ bắt nạt chứ gỗ vụn nhà ai bán được một quan, ngươi kéo đống gỗ đó tới bến tàu nhà ta, ta mới trả tiền. Rồi cả hai mắt la mày lém với nhau, choàng vai bá cổ ra biển.
Hà Thiệu dựa lưng nằm trên cái giường gấm cực lớn, một thị nữ người Hồ xinh đẹp lấy miệng đút nho cho hắn ăn, quả nho bị ả ngậm sắp tan ra rồi.
Cái núi thịt Hà Thiệu được thị nữ giúp đỡ vất vả trở mình, chỉ chuông trên bàn, thị nữ khác cầm chùy vàng gõ một cái, quản gia người Hồ đội mũ lông đi vào, khom lưng thi lễ.
- Chủ nhân tôn kính, kẻ hầu của ngài đợi ngài sai bảo.
- Lát nữa chỗ thủy quân có tướng lĩnh tới, ngươi chiêu đãi một chút, có một trăm chiến hạm Cao Ly cần tiếp nhận, có điều hiện giờ là thuyền dân đã tháo bỏ hết vũ khí, ngươi theo giá định sẵn trả cho hắn, không cần đối xử đặc biệt làm gì, chỉ cần trả tiền không thiếu một xu, cũng không cần tặng quà, không cần lo cơm, nếu cần thì trà nước cũng bớt luôn, những kẻ đó dù ngươi có cho chúng bao nhiêu thì tiền cần lấy bọn chúng cũng lấy không thiếu một xu, trò hay dùng thường ngày không cần dùng với chúng, lãng phí, một cái nhà cần tiết kiệm mới lâu dài được.
Hà Thiệu miệng thì nói, tay cũng chẳng nhàn nhã, không biết sờ vào chỗ nào của thị nữ, thị nữ cắn chặt răng, mắt long lanh nước, cố gắng không rên lên, quản gia người Hồ đầu cúi gằm xuống không dám nhìn, vâng một tiếng rồi vội vàng lui ra.
- Phụ thân của nàng ngày càng giỏi đó, quản lý kinh doanh đâu ra đó, phải tăng lương cho hắn mới được, tương lai các ngươi về cái Uy Ni Tư gì đó cũng có thêm ít vàng, ta rất tò mò với thành phố xây trên đảo và bùn đất của các ngươi, có một người thông minh nói với ta, người Uy Ni Tư đều là cao thủ kinh doanh, nên ta mới giữ các ngươi. Có điều chuyến kinh doanh cầu pha lê lần này quá ngu xuẩn, Đại Đường có vô số pha lê, thứ đồ chơi trong tay trẻ con cũng đẹp hơn của các ngươi, chả hiểu sao y lại nói các ngươi là thương nhân giỏi.
Nói tới chuyện này thị nữ kia trở nên bi thương, đặt cái đầu phì nộn của Hà Thiệu dựa vào ngực mình: - Người thông minh kia nói không sai, người Uy Ni Tư rất biết kinh doanh, lần này thất bại là điều không ai ngờ tới, phụ thân thiếp hùng tâm bừng bừng muốn bán pha lê tới tất cả những nơi có người, nhóm thương nhân lần trước trở về đúng là kiếm được rất nhiều tiền, ai ngờ có hai năm mà chẳng đáng một xu rồi.
- Ha ha ha, Đào Tử, nàng đừng lo, chỉ cần cha nàng làm việc cho ta năm năm, các nàng sẽ được về quê, nói không chừng ta thưởng cho các nàng còn nhiều hơn là kiếm được từ pha lê.
Hồ nữ kia gật đầu, ôn nhu cúi đầu xuống cùng Hà Thiệu đại chiến môi lưỡi một hồi ...
So với Hà Thiệu đang ở chốn ôn nhu, Vân Diệp bực tức chỉ muốn giết người, y ở trên đảo Tam Sơn đã tám ngày, lửa ở eo biển đối diện vẫn chưa tắt, hơn nữa còn có xu hướng lan tới nội địa, không một ai có thể vượt qua eo biển hẹp vào lúc này, chỉ cần thuyền lớn đi qua, phải chuẩn bị trước buồm bị đốm lửa thiêu cháy, huống hồ để buồm chắc hơn, nhiều nơi còn ngâm dầu, gặp lửa không cháy mới lạ, nếu làm ướt buồm đi nhanh một chút cũng được, nhưng Lưu Phương nói đảo Tam Sơn là nơi tốt, không nên tùy tiện đi lung tung.
Tính toán ban đầu thành vô dụng, hiện giờ kẻ địch ở Liêu Đông đã biết thành Ti Sa bị cháy, không cần biết do người làm hay do thiên tai, cảnh giới tất nhiên được tăng cường.
Lưu Phương ung dung uống trà, thấy Vân Diệp lại đá Nhân Hùng cứ hay quấn lấy y, cười ha hả: - Con người lão Hùng không tệ đâu, hắn muốn làm gia tướng cho ngươi có gì không tốt, gia tướng nhà ngươi ít quá, bình thường hầu gia có ba trăm thân vệ, huống hồ ngươi là thống lĩnh thủy quân, cả nhà có trăm thân vệ đâu đủ dùng.
- Chưa bao giờ thấy có người muốn làm phó nhân như thế, làm gia tướng không có ngày ngoi lên được, chẳng lẽ hắn không biết sao? Chưa nghe nói có gia tướng nhà ai rút lui nửa đường, như thế hắn còn làm người được không?
- Chẳng hiểu nổi mấy suy nghĩ kỳ quái của ngươi từ đau mà ra, làm gia tướng cho nhà ngươi là cùng nhà ngươi cùng tiến cùng lui, nhà ngươi có phúc thì hắn hưởng nhờ, nhà ngươi gặp họa thì hắn cũng thảm. Nay ngươi mới trên hai mươi, đường đường truyền mệnh quốc hầu, nói ra còn oai hơn công tước, theo ngươi thì ba đời chẳng phải lo lắng gì, ngươi tưởng cơ hội đó nhiều à?
Lưu Phương hiện giờ hoàn toàn biết được sự lợi hại của xăng, một trận lửa cháy tới giờ cũng không dập được, thám tử mạo hiểm sang bờ đối diện do thám báo về, tro bụi phủ dày hơn một xích, mặt đất nóng tới không dẫm chân xuống được, đi cà kheo mới miễn cưỡng tiến vào được một chút, tường thành Ti Sa bị đốt thành màu trắng, xích sắt trên thành bị nung tới nóng chảy, thám tử nói, nếu còn có người sống, hắn sẵn sàng chịu quân pháp xử trí.
Cho nên Lưu Phương chẳng lo lắng tới chiến sự, người Cao Ly muốn khống chế lại eo biển này thì phải tốn nửa năm là ít, nay lửa đã chặn đường đi, ông ta chẳng lo nữa, bè đã chuẩn bị từ trước, chưa tới kỳ trăng tròn, thủy triều không cao, sao vào được cửa Liêu Thủy. Giờ mới là xuân chí, sức gió yếu, dựa vào sức người chèo bè tới thành Đại Vương, chưa đánh trận thì tướng sĩ cũng đã chết mệt rồi, đợi gió xuân tới vậy.
Giờ cách lúc tiến quân tới mười hai ngày, ông ta không vội, ngày ngày tham quan phong cảnh tươi đẹp đảo Tam Sơn, có vẻ vui quên lối về. xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
Từ sau lần giảng giải binh pháp cho Vân Diệp, ông ta tuyệt đối không nói tới đạo làm tướng hay tu dưỡng của tướng quân gì nữa, đa phần tự ông ta làm, ông ta thấy tự mình làm còn đỡ mệt hơn giảng giải cho Vân Diệp, ông ta muốn sống thêm vài năm nhìn tôn nhi thành thân sinh con, không muốn bị Vân Diệp làm tức chết.
Vân Diệp lắc đầu:
- Tòa kinh quan đó không quan trọng bằng thành Ti Sa, quả nhiên ngươi đúng là người chỉ chú trọng thực lực, không bận tâm tới thể diện, yêu cầu của ngươi rất hợp lý, cũng rất cám dỗ, nhưng ta không chơi, chẳng dễ gì mới chạy ra khỏi thành Trường An một chuyến, không chơi cho đã sao được. Đại Đường chú trọng quân công, lấy xương cốt về và cướp về là hai khai niệm hoàn toàn khác nhau, lúc mang xương cốt về nếu không có đồ cúng, những vong hồn kia sẽ không yên.
Uyên Cái Tô Văn nghiến răng ken két:
- Vì quân công, ngươi không ngại khơi lên chiến hỏa giữa hai nước à?
- Liên quan gì tới Đại Đường, ngươi không thấy ta là hải tặc à? Vân Diệp nói xong lấy trong túi ra một miếng bịt mắt đeo lên mặt, múa đao quát tháo đám Lưu Tiến Bảo: - Ta là Độc Nhãn vương khủng bố, ta là thần tử vong, mau mau nộp vàng, giao nữ nhân của các ngươi ra đây, ta sẽ tha mạng cho ngươi.
Lưu Tiến Bảo vội khom người xuống, thái độ rất nịnh bợ, đáp: - Bẩm đại vương, ngài xem ngọn núi kia đã bốc cháy rồi, không tha mạng được nữa, ngài tiếp tục mang bọn chúng đi chết thì hơn.
Vô Thiệt che mặt quay đi, xấu hổ với trò trẻ con của Vân Diệp.
Nhưng với Uyên Cái Tô Văn thì là cảm thụ khác hẳn, nhìn Đại Hắc Sơn trong thời gian ngăn bị lửa lớn bao phủ, ngọn lửa khủng bố bốc lên tận trời, cả vùng biển bị chiếu đỏ rực, như muôn vàn mũi tên đâm vào tim.
- Ngươi là tên đồ tể, trong thành Ti Sa còn có hơn ba vạn bình dân. Uyên Cái Tô Văn quên mất hai chân mình bị thương, nhảy lên húc đầu vào Vân Diệp, Lưu Tiến Bảo giật sợi tơ, gần như cắt đứng đầu hắn, để lại vết thương sâu trên cổ, máu men theo sợ tơ chảy xuống.
Không chỉ cổ mà tay hắn cũng bị cứa loang lổ máu, thừng do gân thiết tuyến xà làm ra không phải tầm thường.
- Ngươi thấy ta nên báo bọn chúng một tiếng trước khi đốt lửa à? Vân Diệp như hắn nhìn một tên ngốc:
- Ngươi sẽ bị báo ứng, nhất định sẽ bị, đại quân Cao Ly nhất định sẽ xé xác ngươi ở thành Đại Vương, ta sẽ chờ ngày đó đến, nhìn ngươi bị băm thành muôn mảnh, nếu có thể ta sẽ đích thân đem đầu ngươi đặt lên đỉnh kinh quan, để đám người Đường xấu xa, hạ lưu, vô xỉ các ngươi biết thế nào là kết cục xâm phạm Cao Ly.
Hắn gào tới khản cả giọng, vừa rồi sợi tơ đã gây tổn thương cho cổ họng của hắn, khi núi chuyện khí quản bị hở, nữ tử kia thét lên băng bó vết thương cho Uyên Cái Tô Văn.
Đeo miếng bịt mắt Vân Diệp cảm thấy mình như Gia Cát Lượng tái thế, đốt cả một tòa thành ra tro, càng nghĩ càng khoan khoái, mắt nhìn về phía Tam Sơn Phổ. Rất hài lòng , nơi đó cũng có lửa bốc lên, mặc dù không nghe thấy tiếng chém giết, nhưng chỉ cần nhìn từng cột khói bốc lên dưới ánh trăng là y thấy dễ chịu, đó là khói chỉ đạn lửa mới có.
Đang đắc ý thì phát hiện trong eo biển có mấy chục chiếc thuyền bơi nhanh tới, đó chẳng phải thuyền của đám Lại Truyền Phong à? Không ngăn người Cao Ly đánh trả, chạy về làm cái gì?
Vội vàng xuống núi, đợi bọn họ bên bờ biển, hỏi nguồn cơn, chẳng lẽ bị người ta đánh bại? Vân Diệp không hiểu nổi, một đội quân vũ trang tới tận răng lại không đối phó được với một nhúm loạn quân sao?
Nhìn thấy Vân Diệp, Lại Truyền Phong nhảy từ trên thuyền xuống, vất vả đi lên bờ, lớn tiếng bẩm báo: - Bẩm đại soái, mạt tướng đã về, lửa đã đốt, các huynh đệ thoát thân bình an, không một ai bị vây trong lửa.
- Ta nhớ ngươi còn một nhiệm vụ, đó là vây người Cao Ly ở trong thành, ngươi lại chưa đánh mà chạy là sao? Vân Diệp không vui chút nào, người Cao Ly mà chạy mất sẽ ảnh hưởng lớn tới hành động sau này của mình, có đề phòng và không đề phòng là hai chuyện khác nhau.
Lại Truyền Phong cười khổ:
- Đại soái, còn đánh cản gì nữa, các huynh đệ mà không chạy nhanh thì bị vây trong lửa rồi, gió tối nay rất lạ, lúc thì hướng đông, lúc thì hướng tây, chỉ một canh giờ mà khắp nơi toàn lửa, mạt tướng rút cuối cùng, nếu không phải Tiểu Ưng kéo đi, nói không chừng mạt tướng là người duy nhất tuẫn mình vì nước rồi.
Vân Diệp nhìn áo choàng thủng lỗ chỗ và mái tóc cháy xem cả mảng của Lại Truyền Phong, gật đầu, trông có vẻ vừa rồi rất hung hiểm, hướng gió khó lường, ai biết lửa sẽ tới đâu, rút lui sớm cũng tốt.
- Hầu gia không cần lo thành Ti Sa, khi mạt tướng đi nhìn thấy nó đã thành biển lửa rồi, nhà trong thành cũng bắt lửa.
- Vân Diệp, thành Ti Sa toàn nhà bằng cỏ khô, đốt là cháy, ngươi đốt thống khoái, không sợ oan hồn đòi mạng à? Uyên Cái Tô Văn ở đằng sau gào lên:
- Những oan hồn kia không biết là ai đốt lửa, nên không tìm ta đâu, nói không chừng cho rằng là tai họa. Bọn ta không nói thì chẳng ai biết, sau này ta xuống địa ngục gặp diêm vương, ta cũng không nhận, không có chứng cứ làm gì được ta?
Vân Diệp có lẽ người đầu tiên trên thế giới này đòi diêm vương đưa ra chứng cứ, Uyên Cái Tô Văn phẫn nộ gần như phát cuồng, nhưng không làm gì được, cái sợi tơ kia quá âm độc, làm hắn chịu chết. Vân Diệp cho hắn một tiết chính trị sinh động, đó là trợn mắt nói láo, người mà hiện thực bày ra trước mắt còn chẳng nhận thì trên đời còn ai khiến y nói thật nữa.
Tính cách chủ soái quyết định đặc tính của quân đội, câu này vô cùng chính xác, khi Lai Tam đứng trước mặt thứ sử Đăng Châu cũng đàng hoàng nói: - Phủ quân, bọn mỗ cũng không biết vì sao Đại Hắc Sơn lại bốc cháy, đại soái dẫn bọn mỗ ra biển bắt cá, ngài cũng biết tướng sĩ thủy sư Lĩnh Nam chẳng chịu nổi nhàn hạ, vừa đánh cá vừa luyện binh thành truyền thống rồi, năm nào cũng làm thế, chẳng có gì lạ.
- Ài, tiền lương tướng sĩ vốn ít ỏi, ăn chẳng đủ no, đại soái thương bọn mỗ, nên mới mở cho một đường này. Buổi tối ngủ trên đảo Tam Sơn, lúc đại soái nướng cá phát hiện bờ đối diện bị cháy, tưởng người Cao Ly không cẩn thận gây hỏa hoạn, bọn mỗ không dám tới bờ đối diện, đại soái phái lính gác rồi bảo bọn mỗ đi ngủ, thực sự không biết sao lại cháy.
Nguyên Đại Khả hồ nghi nhìn đầu tóc bị cháy rõ ràng của Lai Tam, còn cả quân phục rách rưới, lại hỏi một câu: - Ngươi biết Cao Ly bị cháy ở những chỗ nào không?
- Biết, là thành Ti Sa, không biết là người nơi đó ra sao, lửa vẫn cháy, không vào được, tội nghiệp quá, muốn giúp cũng chẳng được, sau đó đại soái phái người đi thông báo cho người Cao Ly của Tam Sơn Phổ, bảo bọn họ đi cứu hỏa, đều là người Cao Ly cả, sẽ thuận tiện hơn.
Nguyên Đại Khả day trán:
- Thủy quân nơi đó có đi cứu thành Ti Sa không?
- Úi chao, phủ quân không biết đó, người Cao Ly nghe nói thành Ti Sa bị cháy là như nổi điên đi cứu viện ngay, lửa cháy cao mười trượng, bọn họ không dám vào, cuối cùng bọn họ đều vào cả thành ti Sa, hiện giờ không biết kết quả, mong ông trời phù hộ để cứu được ít người.
- Vậy hai trăm chiến hạm Cao Ly ngươi đưa tới Đăng Châu là sao, người Cao Ly không phải đi cứu hỏa hết rồi à?
- Phủ quân thánh minh, người Cao Ly tính ương ngạnh, can không nổi, bỏ lại rất nhiều thuyền, đại soái nói, vứt đi thì phí quá, nên lệnh mạt tướng mang tới Đăng Châu, tìm chủ cho chúng, coi như cũng ăn nói được với người Cao Ly. Đại soái nói, phải giao cho người tốt, ví như Hà Thiệu Hà tước gia từ Trường An tới là người rất tốt, phủ quân cũng là người tốt, ngài thích thuyền nào, bọn mỗ sẽ đưa cho ba cái, đem đánh cá cũng tốt
Nguyên Đại Khả gật đầu, bảo Lai Tam lui xuống dùng cơm trước, viết tấu dâng hoàng đế, đoạn mở đầu là: - Thần Đăng Châu thứ sử Nguyên Đại Khả khấu đầu ngoài ngàn dặm, nay Lam Điền hầu, thống lĩnh Lĩnh Nam thủy sư Vân Diệp trước phá thành Ti Sa, sau diệt thủy quân Tam Sơn Phổ .... Lửa cháy rợp trời, khói bụi bay ngoài ba trăm dặm, khi thần tấu báo lửa vẫn chưa tắt, khói bao phủ bầu trời, ở Đăng Châu cũng ngửi thấy mùi lửa cháy, thủy sư bắt được hơn năm mươi chiến hạm còn tốt của Cao Ly, số còn lại hư hỏng tan nát, có thương cổ muốn mua, bị thần ngăn cản, số chiến hạm còn tốt hiến lên bệ hạ ...
Viết xong tấu mới sai người gọi Lai Tam tới, nói với hắn: - Chọn sáu mươi chiếc chiến hạm tốt nhất đợi người Trường An tới xử lý, số bị hỏng còn lại đem bán đi, trong nhà lão phu còn chút bạc vụn, ngươi chọn ba cái thuyền nhiều gỗ một chút, bán cho quản gia.
Lai Tam cười tươi như hoa, chắp tay liên hồi: - Mạt tướng chọn thật kỹ, thứ tốt nhất để cho bệ hạ, cái nào nhiều gỗ bán cho quản gia ba cái, toàn là thuyền hỏng, tác dụng gì đâu, ngài mang về chỉ bổ ra đốt được thôi, đem tặng không cho ngài cũng được, chỉ lo ảnh hưởng tới thanh danh phủ quân. Chuyện trong quân ngài cũng biết đó, cái gì cũng có sổ sách ghi chép đàng hoàng, mạt tướng không dám làm việc thiên tư, củi mỗi đống một quan, ít hơn không bán.
Nguyên Đại Khả gật đầu đi vào hậu đường, quản gia cười hì hì đi ra: - Quan gia nhà ta hiền lành dễ bắt nạt chứ gỗ vụn nhà ai bán được một quan, ngươi kéo đống gỗ đó tới bến tàu nhà ta, ta mới trả tiền. Rồi cả hai mắt la mày lém với nhau, choàng vai bá cổ ra biển.
Hà Thiệu dựa lưng nằm trên cái giường gấm cực lớn, một thị nữ người Hồ xinh đẹp lấy miệng đút nho cho hắn ăn, quả nho bị ả ngậm sắp tan ra rồi.
Cái núi thịt Hà Thiệu được thị nữ giúp đỡ vất vả trở mình, chỉ chuông trên bàn, thị nữ khác cầm chùy vàng gõ một cái, quản gia người Hồ đội mũ lông đi vào, khom lưng thi lễ.
- Chủ nhân tôn kính, kẻ hầu của ngài đợi ngài sai bảo.
- Lát nữa chỗ thủy quân có tướng lĩnh tới, ngươi chiêu đãi một chút, có một trăm chiến hạm Cao Ly cần tiếp nhận, có điều hiện giờ là thuyền dân đã tháo bỏ hết vũ khí, ngươi theo giá định sẵn trả cho hắn, không cần đối xử đặc biệt làm gì, chỉ cần trả tiền không thiếu một xu, cũng không cần tặng quà, không cần lo cơm, nếu cần thì trà nước cũng bớt luôn, những kẻ đó dù ngươi có cho chúng bao nhiêu thì tiền cần lấy bọn chúng cũng lấy không thiếu một xu, trò hay dùng thường ngày không cần dùng với chúng, lãng phí, một cái nhà cần tiết kiệm mới lâu dài được.
Hà Thiệu miệng thì nói, tay cũng chẳng nhàn nhã, không biết sờ vào chỗ nào của thị nữ, thị nữ cắn chặt răng, mắt long lanh nước, cố gắng không rên lên, quản gia người Hồ đầu cúi gằm xuống không dám nhìn, vâng một tiếng rồi vội vàng lui ra.
- Phụ thân của nàng ngày càng giỏi đó, quản lý kinh doanh đâu ra đó, phải tăng lương cho hắn mới được, tương lai các ngươi về cái Uy Ni Tư gì đó cũng có thêm ít vàng, ta rất tò mò với thành phố xây trên đảo và bùn đất của các ngươi, có một người thông minh nói với ta, người Uy Ni Tư đều là cao thủ kinh doanh, nên ta mới giữ các ngươi. Có điều chuyến kinh doanh cầu pha lê lần này quá ngu xuẩn, Đại Đường có vô số pha lê, thứ đồ chơi trong tay trẻ con cũng đẹp hơn của các ngươi, chả hiểu sao y lại nói các ngươi là thương nhân giỏi.
Nói tới chuyện này thị nữ kia trở nên bi thương, đặt cái đầu phì nộn của Hà Thiệu dựa vào ngực mình: - Người thông minh kia nói không sai, người Uy Ni Tư rất biết kinh doanh, lần này thất bại là điều không ai ngờ tới, phụ thân thiếp hùng tâm bừng bừng muốn bán pha lê tới tất cả những nơi có người, nhóm thương nhân lần trước trở về đúng là kiếm được rất nhiều tiền, ai ngờ có hai năm mà chẳng đáng một xu rồi.
- Ha ha ha, Đào Tử, nàng đừng lo, chỉ cần cha nàng làm việc cho ta năm năm, các nàng sẽ được về quê, nói không chừng ta thưởng cho các nàng còn nhiều hơn là kiếm được từ pha lê.
Hồ nữ kia gật đầu, ôn nhu cúi đầu xuống cùng Hà Thiệu đại chiến môi lưỡi một hồi ...
So với Hà Thiệu đang ở chốn ôn nhu, Vân Diệp bực tức chỉ muốn giết người, y ở trên đảo Tam Sơn đã tám ngày, lửa ở eo biển đối diện vẫn chưa tắt, hơn nữa còn có xu hướng lan tới nội địa, không một ai có thể vượt qua eo biển hẹp vào lúc này, chỉ cần thuyền lớn đi qua, phải chuẩn bị trước buồm bị đốm lửa thiêu cháy, huống hồ để buồm chắc hơn, nhiều nơi còn ngâm dầu, gặp lửa không cháy mới lạ, nếu làm ướt buồm đi nhanh một chút cũng được, nhưng Lưu Phương nói đảo Tam Sơn là nơi tốt, không nên tùy tiện đi lung tung.
Tính toán ban đầu thành vô dụng, hiện giờ kẻ địch ở Liêu Đông đã biết thành Ti Sa bị cháy, không cần biết do người làm hay do thiên tai, cảnh giới tất nhiên được tăng cường.
Lưu Phương ung dung uống trà, thấy Vân Diệp lại đá Nhân Hùng cứ hay quấn lấy y, cười ha hả: - Con người lão Hùng không tệ đâu, hắn muốn làm gia tướng cho ngươi có gì không tốt, gia tướng nhà ngươi ít quá, bình thường hầu gia có ba trăm thân vệ, huống hồ ngươi là thống lĩnh thủy quân, cả nhà có trăm thân vệ đâu đủ dùng.
- Chưa bao giờ thấy có người muốn làm phó nhân như thế, làm gia tướng không có ngày ngoi lên được, chẳng lẽ hắn không biết sao? Chưa nghe nói có gia tướng nhà ai rút lui nửa đường, như thế hắn còn làm người được không?
- Chẳng hiểu nổi mấy suy nghĩ kỳ quái của ngươi từ đau mà ra, làm gia tướng cho nhà ngươi là cùng nhà ngươi cùng tiến cùng lui, nhà ngươi có phúc thì hắn hưởng nhờ, nhà ngươi gặp họa thì hắn cũng thảm. Nay ngươi mới trên hai mươi, đường đường truyền mệnh quốc hầu, nói ra còn oai hơn công tước, theo ngươi thì ba đời chẳng phải lo lắng gì, ngươi tưởng cơ hội đó nhiều à?
Lưu Phương hiện giờ hoàn toàn biết được sự lợi hại của xăng, một trận lửa cháy tới giờ cũng không dập được, thám tử mạo hiểm sang bờ đối diện do thám báo về, tro bụi phủ dày hơn một xích, mặt đất nóng tới không dẫm chân xuống được, đi cà kheo mới miễn cưỡng tiến vào được một chút, tường thành Ti Sa bị đốt thành màu trắng, xích sắt trên thành bị nung tới nóng chảy, thám tử nói, nếu còn có người sống, hắn sẵn sàng chịu quân pháp xử trí.
Cho nên Lưu Phương chẳng lo lắng tới chiến sự, người Cao Ly muốn khống chế lại eo biển này thì phải tốn nửa năm là ít, nay lửa đã chặn đường đi, ông ta chẳng lo nữa, bè đã chuẩn bị từ trước, chưa tới kỳ trăng tròn, thủy triều không cao, sao vào được cửa Liêu Thủy. Giờ mới là xuân chí, sức gió yếu, dựa vào sức người chèo bè tới thành Đại Vương, chưa đánh trận thì tướng sĩ cũng đã chết mệt rồi, đợi gió xuân tới vậy.
Giờ cách lúc tiến quân tới mười hai ngày, ông ta không vội, ngày ngày tham quan phong cảnh tươi đẹp đảo Tam Sơn, có vẻ vui quên lối về. xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
Từ sau lần giảng giải binh pháp cho Vân Diệp, ông ta tuyệt đối không nói tới đạo làm tướng hay tu dưỡng của tướng quân gì nữa, đa phần tự ông ta làm, ông ta thấy tự mình làm còn đỡ mệt hơn giảng giải cho Vân Diệp, ông ta muốn sống thêm vài năm nhìn tôn nhi thành thân sinh con, không muốn bị Vân Diệp làm tức chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.