Đường Chuyên

Quyển 14 - Chương 16: Lưu dân nhập thành sớ

Kiết Dữ 2

09/10/2014

Cách đó hơn nghìn dặm, Vân Diệp cũng đang đau đầu vì chuyện này, Lưu Phương truyền tin tới chứng minh, trên đời này đúng là có một đám đần độn cuồng ngạo coi bản thân là thần, thật không may, y cũng bị tính vào đó, Vân Diệp tự biết mình có phải thần tiên hay không, còn đám ngươi kia có phải là thần tiên hay không, y cũng biết rất rõ, có thần tiên nào bị giây thừng cắt đứt ngón tay, rồi bị thuốc mê gây ảo giác ăn mất ngón tay của mình?

Thần quái của Trung Quốc cứ mỗi triều đại lại có bổ xung mới, cuối cùng thành một hệ thống thần tiên khổng lồ, trước kia Vân Diệp cho rằng đó là tín ngưỡng mộc mạc nhất mà người dân sinh ra từ cuộc sống thường ngày, giờ xem ra không hoàn toàn là thế, kẻ nào tự đại tới mức coi mình là thần tiên?

Lắc đầu xua đi tâm tư hỗn loạn, tiếp tục cùng Lý Thừa Càn thị sát công trường, tòa thành này có thể xưng là kết tinh của tất cả thành tựu mấy năm qua.

Học sinh chuyên nghành xây dựng của thư viện Ngọc Sơn là do Công Thâu gia dạy ra, chạy nhảy khắp nơi trên công trường như châu chấu, bọn họ lắm lên mười mấy cần cẩu chạy trên đường ray, tuy mỗi cái cần mấy chục con ngựa kéo, nhưng hiệu suất công việc chưa từng có, tảng đá lớn vận chuyện thoáng cái đã xong, những cánh tay cần cầu xuất hiện khắp công trường, tôn chỉ là bớt dùng gỗ, tăng cường dùng gạch đá.

Vì sao tháp Đại Nhạn nghìn năm sau vẫn hoàn chỉnh? Vì nó làm bằng gạch, còn bất kể công trình bằng gỗ dù hùng vĩ đến mấy cũng không tránh khỏi vận mệnh sụp đổ.

Cung A Phòng chiếm diện tích hơn ba trăm dặm cũng bị người Sở cho một ngọn đuốc thiếu rụi, cung Kiến Chương thời Tiền Hán cũng bị hủy trong chiến hóa, dù ít kiến trúc còn được bảo tồn cũng không thoát khỏi miệng mối mọt.

Trong khi đó kiến trúc lịch sử của phương tây còn lại thì vô vàn, các loại điện thờ làm bằng đá, các loại thành bảo, có cái từ tận thời thời trung cổ, chẳng có nguyên nhân gì cả, vì chúng làm bằng đá.

Tòa thành chưa có tên này Vân Diệp không định để nó bị mấy thứ như máy ném đá, hỏa hoạn, hay động đất phá hủy. Y ra sức để lại dấu ấn của mình trên sử sách, đó là điều Vân Diệp muốn làm nhất, y không trở về được nữa rồi, mong đời sau biết tên mình, tránh mai này thành cô hồn dã quỷ không ai biết tới, vất vưởng khắp nơi.

Xi măng cốt thép phải dùng, thứ này tuy không vững chắc bằng đá tảng, nhưng hơn cái là giảm thiểu được lượng lớn sức lao động. Đục đá không phải việc dễ dàng, đầu tiên là dùng đục, đục ra từng cái lỗ, sau đó đổ dầu hỏa vào đốt, đợi dầu cháy hết thì hất nước lên, đá sẽ nứt dọc theo những cái lỗ, biến thành tảng đá nhỏ hơn, rồi thợ đá mới đục đi từng miếng đá nhô ra, thành đá tảng.

Cả công trường đang dùng chiến thuật biển người, thời này muốn xây dựng một công trình lớn thì chẳng còn cách nào khác, gỗ vẫn là vật liệu không thể thiếu. Vân Diệp có kế hoạch chặt rừng bên cạnh, nhưng gỗ dùng được ở đó rất ít, đại bộ phận là thứ vô tác dụng.

- Diệp Tử, trong ( A Phong cung phú) của sư phụ ngươi nói rất hay, Thục Sơn trọc, A Phòng xuất, ngươi định để lại cho Nhạc Châu một ngọn núi trọc sao? Lý Thừa Càn chỉ ngọn núi gần công trường hỏi:

*** Đồn là Tần đại ca chặt trụi cây ở núi Thục để xây cung A Phòng.

- Không có đâu, ta tuyệt đối sẽ không giống người Tề xưa vì một tòa thành Lâm Truy là biến ngọn núi thành núi trọc, mà ta muốn xóa bỏ cả ngọn núi này, trước kia chọn xây thành ở đây vì có ngọn núi này, đỉnh núi là đá vôi, thích hợp làm xi măng, phần giữa là đá hoa cương cứng rắn, đem đi xây phòng, phần chân núi thì để lại cho quân đội, họ thích cắm trại trên cao, sướng thế còn gì, toàn thành đều dưới sự giám thị của họ.

Lý Thừa Càn trừng mắt: - Còn lập trại ra sao thì không liên quan tới ngươi phải không? Phía dưới là đá cứng, ngươi không làm gì nổi, sao để quân đội đi làm, đến khi đó quan quân bị phái tới đây cắm trại sẽ tức hộc máu.

- Quân đội mà chút khổ cực cũng không chịu nổi thì đánh trận thế nào, một đội quân mà không có chút cống hiến nào cho một tòa thành, sao ngươi có thể hi vọng họ rơi đầu, chảy máu vì nó? Chỉ thứ nỗ lực có được mới biết trân trọng, còn cái khác, ta mặc kệ.

Lý Thừa Càn và Vân Diệp từ trên núi đi xuống, rất hài lòng với tiến độ của dân phu, nền thành đang được nện, cứ bốn tráng hán một tổ, dùng thừng khiêng chùy hô hào n ện đất, chỉ thấy vô số chùy kéo lên nện xuống, bất kể ai nhìn thấy cảnh này cũng cảm thấy có luồng sức mạnh sinh ra trong lòng.



- Quốc gia tiêu tiền cho bách tính, bọn họ mang lại tài nguyên cho quốc gia, tân thành một khi xây xong, sẽ đưa phương thức sinh hoạt ở Trường An tới đây, thay thể hủ tục lâu đời, nâng lên tầng cao mới.

- Ngươi không định giao tòa thành này cho Nhạc Châu? Lý Thừa Càn dừng bước hỏi:

- Căn nhà vài trăm qua, ngươi thấy dân bản xứ Nhạc Châu mua nổi không?

- Vì sao ngươi bán đắt thế? Ta đã tính rồi, thêm cả chi phí vào một căn nhà bình thường không quá năm mươi quan, tức là năm mươi ngân tệ.

- Ngươi tính kiểu gì thế? Ta vay bao nhiêu tiền, không tính lãi suất à, ta đường đường một hầu gia bị ném vào chốn khỉ ho cò gáy ba năm, không phải trả tiền công à? Thư viện đầu tư vào đây bao nhiêu nhân lực và trí tuệ, không được xu nào à? Nếu ở Trường An ta còn nâng giá lên gấp đôi nữa cơ ...

Khu lạc hậu cần không phải chỉ là tiền tài mà còn cần tác động mạnh vào tư tưởng, tư duy cố hữu bao năm làm tư tưởng bọn họ bị giam cầm vào mảnh đất này, người Đại Đường không có mảnh đất của mình thì không sống nổi, đó không phải do Vân Diệp cố ý thổi phồng, mà sự thực là thế, họ sống ở đây, chết ở đây, có khi cả đời không bước chân ra khỏi thôn là chuyện bình thường.

Nói thế là còn nhiều đấy, lão bà bà cả đời không rời khỏi mảnh vườn nhà mình, chưa bao giờ ăn cá, giờ chuyển tới bên hồ, ngày ngày ăn cá, làm bà bà sắp điên rồi, không hiểu làm sao thịt lại nhiều gai như thế, ăn một bữa cơm, hóc tới tám lần, thế này sao sống nổi, chỉ biết ăn cơm không, rưới ít nước canh, nhìn người khác ăn cá, nước mắt chan chứa.

Hi vọng những người đó tới tân thành mua nhà à? Lão bà bà sẽ nuôi nhà ở sân sau, nuôi gà ở sân trước, nếu có con trâu nữa là cuộc sống mỹ mãn rồi. Đến khi đó để trẻ con trần truồng chạy khắp đường, chó giao phối lung tung khắp nơi, khua gậy một cái là gà bay chó chạy à? Đấy là một tòa thành à? Tòa thành như thế xây làm cái mẹ gì?

Lý Thừa Càn bị Vân Diệp chất vấn một loạt làm vã mồ hôi, con dân mình ra sao hắn rõ lắm, điều Vân Diệp nói rất có khả năng thành hiện thực, yếu ớt nói: - Ngươi không thể làm mỗi tòa thành sạch sẽ như thư viện, ngươi thích sạch, nhưng sinh hoạt nông gia không thể không dính bùn đất.

- Nếu như là một thành phố nhỏ, ta đương nhiên không cầu kỳ, trẻ trần truồng cũng chẳng ảnh hưởng tới ai, nhưng tân thành phải dùng vào việc lớn, nó còn có công năng giáo hóa, một tà thành sạch sẽ, có trật tự, ai cũng muốn tới ở. Tiết Vạn Triệt giao tiền tư cho ta, hi vọng ta an bài sản nghiệp cho mẹ con nha hoàn trước kia của hắn, lợi nhuận ta cũng tính rồi, người như thế ở Trường An nhiều lắm.

- Người ở thành phố lớn luôn kiêu ngạo, chỉ cần dẫn dắt sự kiêu ngạo này, để nó thành làn sóng, sẽ mau chóng thay đổi thói quen này rất nhiều, ngươi thấy người bụng to kia không? Biết vì sao không hả? Bụng hắn toàn giun, người khác không dám tới gần, nói là hắn trúng cổ độc. Đúng thế, chính là loại sâu nhỏ chui vào bụng, tên là sâu hút máu, nguyên nhân nhiễm bệnh chẳng phải ai hại hắn, mà là tự hắn uống nướng không sạch sẽ, đi chân đất đứng trong nước bẩn mới bị bệnh, bệnh này rất rất khó chữa. Không để Lý Thừa Càn ngắt lời, Vân Diệp thao thao bất tuyệt: - Hiện Quan Đình Lung đang không ngừng giảng giải bách tính thay đổi thói quen sinh hoạt, kết quả không tốt, một cách rõ ràng được chứng minh là tốt, vậy mà không thực hiện được.

- Thực lực của một tòa thành là vị trí địa lý, hoàn cảnh xung quanh và năng lực quân đội phòng vệ, còn có một loại thực lực ẩn hình cũng rất quan trọng, hiện giờ triều đình chưa ai chú ý, ví dụ chính vụ có minh bạch hay không, tiến trình giáo hóa ra sao, đều là thực lực của thành thị.

- Có câu nói là người ở hiệu cá lâu ngày, không thấy mùi tanh của nó, người ở phòng lan lâu năm, không nhận ra hương thơn của lan. Người Trường An ở phòng lan lâu năm, đột nhiên vào cái hiệu cá này, nếu bọn họ không lập tức trốn xa ba nghìn dặm thì ngươi tới hỏi ta.

Lý Thừa Càn tức thì mặt sầm xuống, đùng đùng nổi giận nỏi: - Đều là bách tính vất vả kiếm cái ăn, ai có thời gian giống ngươi, mỗi ngày thay y phục hai lần, tắm một lần, ăn bữa cơm rửa tay tám lượt, đi nhà vệ sinh một chuyến chỉ muốn chặt tay. Không cho ngươi xem thường bách tính, họ đều là người tốt, ngươi là thứ sử, đây là chuyện bổn phận của ngươi, một đám đại tài chủ bất lương đã chia nhau hết Trường An, giờ lại muốn chia nhau tân thành, không được, dân vốn ở đây phải vào thành, làm bẩn thành ngươi dọn, bị bệnh thì ngươi chữa, trẻ con trần truồng thì ngươi phải kiếm quần áo cho chúng.

- Ngươi là thứ sử Nhạc Châu, ngươi phải làm gì? Không phải là tìm chỗ phát tài cho đám tài chủ, mà là khiến mọi người có cơm ăn, cái mặc. Thu lại toan tính ích kỷ của ngươi đi, nói một đống lý lẽ chẳng qua chỉ vì kiếm tiền, ngươi không thấy những người này sống thế nào à? Ngươi kiếm tiền tới phát điên rồi, không còn biết tới lương tâm nữa sao?

Đây là lần đầu tiên Lý Thừa Càn nổi giận với Vân Diệp, hắn thực sự phẫn nộ, người run rẩy, tựa hồ cố gắng kiềm chế, nếu trước mắt không phải là Vân Diệp, chắc y đã bùng nổ như Hỏa Diệm Sơn rồi.

Vân Diệp chắp tay, coi như xin lỗi, nhưng miệng vẫn nói: - Ngươi lo cho bách tính, chứng tỏ ngươi là người kế thừa đế quốc hợp cách, nhưng Thừa Càn à, chuyện không phát triển theo ảo tưởng của ngươi đâu, tư bản từ ngày đầu tiên nó sinh ra là đã uống máu người, trước kia ta đã cảnh báo các ngươi, các ngươi đều bị lợi ích to lớn bịt mặt, đều không bận tâm, hò hét vơ vét tiền thiên hạ. Sao, giờ không muốn nhận trái đắng à?



- Cho dù ta bán đất với giá thấp, để dân bản xứ vào ở, đám tài chủ Trường An vẫn mua lấy nhà của họ với giá cao, khi ấy ở trong tân thành vẫn là phú hộ, dân bản xứ sau khi kiếm món tiền lớn, vui vẻ ra ngoài thành ở, sản xuất lương thực, trồng rau, nuôi lợn cho đám phú hộ dùng, còn chúng ta tổn thất rất nhiều tiền tài mà không thay đổi được hiện thực, Thừa Càn, thực sự ngươi muốn làm thế à?

Lý Thừa Càn loạng chạng, dựa vào cây thở rất lâu mới nói: - Triều đình sai rồi, vậy để triều đình gánh hậu quả, cứ làm thế đi, hạ giá nhà đất bán cho họ, về phần bọn họ bán đi thế nào, là phần của họ, số tiền đó do bọn họ đáng được hưởng, chuyện này ta làm c hủ, có sai do ta chịu.

- Diệp Tử, ngươi là người lương thiện, ta biết ngươi phẫn nộ vì những người này trước kia đẩy giá đất lên dồn ngươi vào hiểm cảnh, Diệp Tử, đừng hận bọn họ, bách tính ngu muội, cho nên mới cần chúng ta dẫn dắt, kỳ thực bọn họ sai là do chúng ta tạo thành, đừng đẩy trách nhiệm lên người họ.

- Diệp Tử, đừng hận bọn họ nhé, bọn họ không tiếp xúc với thế giới, lần trước ngươi báo thù, gần như khiến bách tính Nhạc Châu rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục rồi, đáng thương bọn họ tới nay vẫn chưa biết do ngươi giật dây, còn cảm kích ngươi. Bản lĩnh úp tay làm mây, ngửa tay làm mưa trên triều đừng dùng lên người bọn họ, kiến thức của dân quê không chịu nổi dày vò như thế.

Nói xong đẩy thị vệ muốn đỡ mình ra, một mình đi nhanh tới bên hồ, phanh áo, lồng ngực trắng trẻo đón gió phập phồng liên hồi, đám thị vệ đông cung hai mắt đỏ hoe, hung tợn nhìn Vân Diệp nhởn nhơ ăn đậu phộng.

Vân Diệp không đi, cứ đứng bên hồ nhìn Lý Thừa Càn gượng cười chào hỏi dân phu, nhìn thấy hắn gánh hộ sọt trúc cho một nông phụ, nhìn hắn bi thương xoa đầu đứa bé cởi truồng.

Khuất Nguyên bi phẫn chất vấn trời, Tổ Địch bi phẫn nên gà gáy dậy tập võ, Nhiễm Mẫn bi phẫn nên có ( sát hồ lệnh), còn nay Lý Thừa Càn bi phẫn chỉ biết thương tâm.

Đợi Lý Thừa Càn đi vòng quanh hồ giải tỏa, Vân Diệp lấy ra một bản tấu trong lòng: - Ký tên đi, ta đã ký rồi, lần này sẽ tổn thất hai mươi chín vạn ngân tệ, bách tính Nhạc Châu coi như phát tài rồi, chỉ hai ta là xui xẻo, ngươi bị công kích quá nhiều sẽ không hay, cho nên chúng ta phải nghĩ cách đền bù tổn thất. Mẹ kiếp, làm việc tốt là gặp xui xẻo, ta biết trước mà, nên ta luôn muốn làm gian thần.

Lý Thừa Càn nghi hoặc mở tấu ra, chỉ thấy bên trên ghi rõ ràng ( Lưu dân nhập thành sớ), vội mở ra nhìn, mắt tức thì ướt nhòe, chỉ thấy trên tấu viết :

" Thần Vân Diệp khấu đầu, hiện tân thành đang xây dựng, thần ngoài ngàn dặm nghe nói kẻ giàu có ở Trường An thèm khát nơi này, thần thấy không ổn.

Đem tân thành cho phú hộ, tuy có lợi bạch kim, nhưng mất lòng thiên hạ, người dân tuy ngu muội, nhưng cũng là thần dân của hoàng đế, nay lừa Nhạc Châu, mai có thể lừa Giang Nam, sau này lừa thiên hạ, chưa bao giờ nghe thiên hạ dựa vào lừa gạt mà có thể lâu dài.

Từ xưa tới nay, con người gặp nhiều tai họa, vì thế thánh nhân xuất hiện, dạy bọn họ biết nương tựa vào nhau, cùng nhau sinh nở duy trì nòi giống, làm quân vương của bọn họ, dẫn bọn họ diệt độc trùng, mãnh thú, chim lạ, khiến bọn họ định cư ở Trung Nguyên, dạy bọn họ làm y phục chống lạnh, đói thì biết làm ruộng, ở trên cây dễ bị thương, ngủ dưới đất dễ sinh bệnh, liền dạy bọn họ làm sao xây nhà, dạy bọn họ làm thủ công, để đồ dùng đầy đủ, dạy bọn họ kinh thương, để bọn họ trao đổi vật phẩm với nhau, dạy bọn họ tìm thuốc thang, để bọn họ không phải chết sớm.

Lý Thừa Càn chỉ xem một đoạn đã cho tấu vào trong lòng, đuổi theo Vân Diệp đã đi xa, chỉ muốn nói một câu xin lỗi.

- Chức trách của thánh nhân là chức trách của quan phủ hiện nay, giáo hóa trăm dân là điều phải làm, quốc thổ bao la, không thể đâu đâu cũng phồn hoa như Trường An, một khi người giàu càng giàu, người nghèo càng nghèo, e rằng thiên hạ có cái lo lật đổ. Vì thế thần lớn gan tấu lên, xin triều đình ít nhất chia một nửa tân thành cho người dân bản xứ, một nửa đem bán, như thế dẹp được oán hận của bách tính ...

Giọng của Phòng Huyền Linh vang vang ở cung Vạn Dân, tấu chương của Vân Diệp đem ra công khai, cả tòa cung điện im phăng phắc, Lý Nhị mỉm cười, tựa hồ không phải ông ta tổn thất, nụ cười đó biểu thị ông ta vô cùng hài lòng.

Vân Diệp đã bắt đầu nghiêm túc làm việc rồi, tất nhiên không thể làm y thất vọng, dâng một bản tấu có tầm nhìn, có trách nhiệm như thế, tất nhiên phải tuyên dương, biến hóa này của Vân Diệp làm Lý Nhị vui mừng từ tận đáy lòng, mặc dù bản tấu này muốn ông ta đừng vơ vét quá độ của bách tính, giảm thiểu thu nhập của triều đình, nhưng ông ta vẫn công khai ủng hộ, lúc này hẳn không kẻ nào nhảy ra quấy rối?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đường Chuyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook