Đường Chuyên

Quyển 18 - Chương 55: Một Buổi Tối Bình Thường

Kiết Dữ 2

16/10/2014

Cái lạnh thấu xương làm đầu óc hỗn loạn dần tỉnh táo, hắn đột nhiên nhớ tới một tin đồn thú vị liên quan tới Mã Chu, nói kẻ này dùng đạo đức của học sinh thư viện bắt cóc toàn thư viện để họ cổ súy cho ( thổ địa kiêm tịnh luận) của bản thân, thành công có được sự tán thưởng của hoàng đế, hiện tuy là quan lớn, song sống vô cùng gian nan, lão mẫu đại thọ cũng không mấy ai tới mừng, làm quan như thế còn thú vị gì.

Nói tới đạo đức, Lý Nghĩa Phù run rẩy, thư viện khinh bỉ nhất không phải là hành vi của Mã Chu, ít nhất có một bộ phận cho rằng Mã Chu đang lên tiếng vì dân, người ta khinh bỉ nhất là tham ô, xương máu của dân không được xâm chiếm, nếu không sẽ bị khinh bỉ tới chết.

Bản lĩnh đầu tiên thư viện dạy là sinh tồn, làm sao kiếm được tiền nuôi sống gia đình, mấy năm qua thư viện đưa ra hơn nghìn học sinh, có lạm quyền, có khắc nghiệt, có tầm thường, duy nhất không có là tham quan, thực sự không có một ai.

Hai hàm răng của Lý Nghĩa Phù bắt đầu đánh nhau, không phải vì lạnh, vì trong lòng dâng lên sợ hãi chưa từng có, lúc này nếu còn chưa biết ai tình kế mình thì hắn đi học phí công rồi.

- Bàng Ngọc Hải.

Rít lên từ kẽ răng, nghĩ tới thời gian qua mình thoải mái tiếp nhận các loại lễ vật, yến tiệc của thương cổ, hối hận chỉ muốn đập đầu vào tường.

Nụ cười của Yến Tư rất đẹp, hầu hạ mình cũng ôn nhu, nhưng loại ấm áp kiểu tình cảm nam nữ thì chưa có lần nào, Yến Tư đang chột dạ, sớm nghe nói Yến Tư là của Bàng Ngọc Hải, đó chỉ là tin đồn, xem ra đúng là như thế.

Đây là lần đầu tiên mình dùng tiền của thư viện vào việc tư, tối nay nhất định Bàng Ngọc Hải sẽ tra sổ sách, nếu mai lợn dê không tới thư viện, mình bị gán tội thâm ô là cái chắc.

Chuyện đã rõ, Lý Nghĩa Phù không lo lắng nữa, nếu như không biết âm mưu này, mai ắt sẽ thân bại danh liệt, hiện rõ rồi thì dễ làm, chỉ là một trăm bốn mươi ngân tệ thôi.

Con bà nó, Bàng Ngọc Hải thật tàn nhẫn, ép lão tử tới mức phải cầu viện huân quý, cả đời bị người ta tóm lấy điểm yếu, Lý Nghĩa Phù giận phát cuồng, đấm vào tường, chuẩn bị chửi một câu, trước mắt tối sầm, một cái bao tải lớn chùm lên đầu, trên người có thêm vài sợi dây thừng, vừa mới buộc chặt vì tránh đầu trúng một gậy, Lý Nghĩa Phù quyết đoán bỏ chống cự, mặc hai người khiêng mình đi ...

Tiểu Vũ muộn lắm rồi còn chưa ngủ, tới khi nha hoàn mang tới một tờ giấy mới chuẩn bị cởi áo nghỉ ngơi, nha hoàn kéo tóc nàng khỏi áo ngủ, nói:

- Vừa rồi nô tỳ bê nước cho thư, hầu gia bắt gặp còn hỏi vì sao tiểu lâu của tiểu thư vẫn còn sáng đèn?

- Sư phụ cũng chưa ngủ à?

Tiểu Vũ dựa vào chăn hỏi:



- Hầu gia đang phê duyệt công văn, nghe Lưu Tiến Bảo nói có cả một đống, đoán chừng tới canh bốn mới xong.

Tiểu Vũ thở dài:

- Sư phụ không cho ta giúp phê duyệt công văn, thực ra thứ đó có gì khó đâu.

Bàng Ngọc Hải cũng không ngủ, hắn đang chỉnh lý sổ sách, sau khi hoàn thành, gập lại ngây ra nhìn bên ngoài cửa sổ, sổ sách rất sạch sẽ, trừ một trăm bốn mươi ngân tệ hôm nay ra thì tất cả đều khớp, tuy giá thịt hơi cao, nhưng trong phạm vi cho phép.

Không phải hắn đang áy náy, loại tình cảm này không thuộc về hắn, sống trong nhà quan hoạn, hắn có phương thức đặc thù biện giải cho từ này, bằng hữu bần hàn không phải không thể có, mà người như thế phải để ta sử dụng mới được, hắn luôn tôn trọng bằng hữu bần hàn bên cạnh, chỉ cần năng lực không bằng hắn. Ai cũng nói Bàng Ngọc Hải ấm áp như ngọn gió xuân, tên Bàng Xuân Phong không phải gọi xuông.

Nhất là hắn bị thư viện xử phạt, dùng ba tháng đắp một tòa Hãn sơn, đồng môn đánh giá càng cao, tết Nguyên Tiêu hiến cung cho bệ hạ, càng được tất cả kính mến. Thịt kho tàu xuất hiện phong thái năm xưa, vô số học đệ gọi thân thiết thịt kho tàu là Thịt Bàng.

Thư viện có một cái thói xấu, là bình thường coi điểm thi như mạng, tới kỳ thi lớn lớn lại biến thành chế độ năm cấp làm người ta tức giận, chỉ cần đủ điểm là liệt vào cùng cấp, điểm số chênh lệch không thấy nữa, chó mèo cũng ngang hàng với mình, nhất là loại con cóc ngứa mắt như Lý Nghĩa Phù.

Sổ sách phải thay đổi một chút, một trăm bốn mươi ngân tệ còn chưa đủ đánh bại Lý Nghĩa Phù, một ít con sổ nhỏ mới làm Lý Nghĩa Phụ lộ nguyên hình, một tên quỷ nghèo có thể chịu được cám dỗ của tiền lâu như thế thì phải thanh trừ, ít nhất cuối năm nay vào trung thư quan chính chỉ có thể là ta.

Bàng Ngọc Hải không cho rằng Lý Nghĩa Phù không có cách nào kiếm được một trăm bốn mươi ngân tệ, học sinh thư viện chỉ cần cúi đầu thì số tiền này không phải là vấn đề, nếu tham ô không thành, vậy tội nhận hối lộ không tin Lý Nghĩa Phù ngươi chạy được.

Vân Diệp vất vả phê duyệt công văn, Hầu Kiệt làm việc rất nỗ lực, hiện đã đem phòng tuyến đẩy vào gần rừng rậm Trảo Oa, Hầu phu nhân gửi thư tới nói đã tới Mông gia trại tử, cực cực kỳ thích nơi đó, sống ở đó rất tốt, bà tuổi cao, không làm việc được nữa, nhưng những gia thần phó dịch trung thành đủ nuôi sống mười mấy nhân khẩu.

Lấy giọng trưởng bối lệnh Vân Diệp không được đưa đồ cứu tế tới, Hầu gia muốn đứng dậy, không thể dựa vào người khác nâng đỡ, mà phải đổi bằng xương máu của bản thân.

Phong thư này Vân Diệp chuyên môn xem cuối cùng, xem xong cho vào lò đốt đi, Hầu gia là tội thần, thư tín thế này không tiện giữ lại.

Bên ngoài có tiếng mõ, đã canh ba rồi, Na Mộ Nhật ngủ gật trên bàn, vừa rồi nàng còn nói thức đêm cùng mình, khoác áo choàng cho nàng cũng không phát hiện.



Dọn dẹp bàn xong tới bên Na Mộ Nhật, bế nàng lên, cánh tay nàng thuần thục ôm lấy cổ phu quân, vùi đầu vào ngực phu quân ngủ tiếp.

Đá cửa phòng ngủ ra, đặt Na Mộ Nhật xuống, vỗ mông nàng một cái:

- Đừng vờ vịt nữa, mau cởi áo đi ngủ, đã canh ba rồi, mai không dậy được xem Tân Nguyệt xử lý nàng thế nào.

- Vỗ hai cái nữa, trước kia chàng đều vỗ ba cái.

Na Mộ Nhật mở mắt ra nũng nịu nói, còn xòe ba ngón tay, có vẻ rất hi vọng được đánh hai cái nữa.

Vân Diệp tất nhiên không từ chối, vỗ mấy cái nữa lên cái mông tròn căng của nàng mới thôi, cảm giác rất tuyệt, chẳng trách Tân Nguyệt đánh Na Mộ Nhật luôn nhắm vào mông.

Na Mộ Nhật bị đánh đòn lập tức hoan hỉ cởi sạch sẽ, chui vào chăn không ngừng chớp mắt với phu quân, chiêu này Vân Diệp lỳ rồi, thong thả cởi áo chui vào chăn, tấm thân nóng bỏng của Na Mộ Nhật lập tức dán tới, quấn lên người Vân Diệp như bạch tuộc, cắn tai phu quân rồi mới hài lòng nhắm mắt ngủ ...

Tiểu Vũ vốn đang bê một bát cháo tới, kết quả thấy sư phụ bế Na Mộ Nhật vào phòng, bĩu môi hờn dỗi, tách miệng Hoán Đầu ra, đổ hết bát cháo vào miệng Hoán Đầu mới về, bát cháo này nàng vất vả nấu cả canh giờ.

Hoán Đầu rất vui, vừa rồi xin Tiểu Vũ cháo thì Tiểu Vũ chỉ cho một thìa, giờ được ăn cả bát, tất nhiên là hài lòng, nha đầu Quan Trung đều miệng rộng, nên thích ăn ngon nhất, tiểu cô nương mười hai tuổi, đang độ tham ăn.

Trử về tiểu lâu, Tiểu Vũ tay chống cằm nhìn ra ngoài xuất thần, lúc này Lý Nghĩa Phù hẳn là thành công rồi, nếu ngay một đám lưu manh cũng không xử lý được thì bị Bàng Ngọc Hải vờn chết cũng đáng.

Lý Nghĩa Phù đang ngồi đang hoàng trên ghế ăn cơm, gian phòng này chỉ có đúng một cái ghế, trước khi hắn ngồi lên thì trên ghế là một tên đại hán mặt xẹo, ác nhân có tiếng của phường Sùng Văn.

Mặt Xẹo bị người ta trói trên mặt đất như con dê đợi mổ, không ngừng la hét, Lý Nghĩa Phù đá một cái vào đầu hắn, còn lấy chân chà đi chà lại.

- Chó má, bọn đọc sách toàn loại âm độc, con bà ngươi chơi lão tử, lão tử làm ma cũng không tha cho ngươi.

Thừa lúc chân Lý Nghĩa Phù rời miệng mình, Mặt Xẹo vội chửi, hắn lo sau này không còn cơ hội nói lời hào khí như vậy nữa, lừa c hết không ngã là yêu cầu cuối cùng của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đường Chuyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook