Đường Chuyên

Quyển 15 - Chương 46: Năm Trinh Quan thứ mười một

Kiết Dữ 2

11/10/2014

Tân Nguyệt lấy cả hai bịt lấy miệng, ngăn tiếng kêu kinh hãi phát ra, Vân Diệp ôm Tân Nguyệt vào lòng, lại nói:

- Đây là điều cấm kỵ, tổ tiên hắn bước qua giới hạn, tất nhiên sẽ báo ứng lên người con cái hắn, cho dù con cái hắn may mắn thoát được cũng sẽ báo ứng lên đời sau nữa, cho nên ta nói Hàn Triệt không thích hợp thành thân, muốn kết thúc thống khổ này, đành sống cô độc cả đời.

- Về phần Hi Mạt Đế Á càng đáng thương, nàng tưởng thánh nữ dễ làm à? Mới đầu ta nghĩ thánh nữ chẳng qua là nữ tử giữ gìn trinh tiết mà thôi, ai ngờ hai năm qua từ sách cổ phương tây truyền qua xem được, bất kể giáo phải gì, chỉ cần là thánh nữ, phải tiếp nhận một cấm chế đáng sợ, tuy ta không rõ là gì, nhưng đoán chừng liên quan tới chuyện sinh đẻ, nàng nghĩ Hi Mạt Đế Á thích nữ nhân do đâu?

- Trước kia nàng còn nói cho ta rằng nàng thấy một phụ nhân bị cung hình, nàng có biết khi làm chuyện ác độc này, dù là phương tây hay Đại Đường, đều không có nhân tính như nhau.

- Phu quân nói, Hi Mạt Đế Á ...

Tân Nguyệt nói được mấy chữ thì nước mắt đã trào ra, khi còn nhỏ nàng nhìn thấy chuyện đó, làm nàng khắc cốt ghi lòng, đám người kia còn triệu tập những tiểu nữ hài tới xem, đó là thứ không thiếu trong ác mộng của nàng.

- Ngủ đi, Hàn Triệt thích làm gì thì kệ hắn, Hi Mạt Đế Á chẳng phải nữ tử thế tục, muốn cưới về nhà khó lắm, hai người giấu diếm nhau sống một quãng thời gian vui vẻ cũng không phải là chuyện xấu.

Tân Nguyệt suốt cả đêm mắt mở trừng trừng, sợ hãi không tên như bóng tối muốn nhấn chìm nàng, cái giường bập bềnh không cho nàng chút an ủi nào, cuối cùng kéo tay phu quân đặt lên ngực mình mới cảm giác an toàn hơn một chút.

Mặt trời trên biển luôn rực rỡ, Vân Diệp không muốn bỏ qua cảnh đẹp này, thực ra chỉ cần điều kiện cho phép, y chưa bao giờ bỏ qua cơ hội nắm bình minh và hoàng hôn trên thuyền. Mỗi lúc như thế Đông Ngư đều mang canh cá tới, biết hầu gia thích món này, từ sáng sớm đã nhảy xuống biển, bắt con cá mú cực to, loại cá này chất thịt tốt nhất, cho thêm ít sò, gạo vụn, Vân hầu ăn không biết chán.

Cháo cá hôm nay Vân Diệp chỉ húp một ít, vì không ngờ khẩu vị của Linh Đang rất tốt, Na Mộ Nhật chưa khỏe, không thể gặp gió, nha hoàn cũng mang bát cháo lớn tới, thế là y chẳng còn bao.

Vân Diệp không bảo Đông Ngư đi bắt cá nữa, hắn là gia thần, không phải đầu bếp, mỗi ngày đưa một nồi cháo là lễ số, Vân Diệp yêu cầu hắn thành thất lễ rồi, tuy Đông Ngư lắc đầu ý nói không bận tâm, nhưng Vân Diệp dứt khoát từ chối.

Lưu Phương rất lâu rồi mới rời khoang thuyền, ngồi đối diện với Vân Diệp nói:

- Hải đồ ta đã đánh dấu xong, nhưng không hoàn chỉnh, tới Quảng Châu cần tìm nhân tài ở phương diện này, lão phu kiến nghị, ngươi đừng đem bản đồ này giao cho thủy sư Lĩnh Nam, bất kể họ tôn trọng ngươi ra sao thì đừng quên, ngươi là chủ soái chứ không phải hoàng đế, nên tìm người khác đi.

- Muốn làm hải tặc thì ta không đánh giá cao đám cao thủ của ngươi, trừ Tiểu Ưng từ nhỏ sống ở hải đảo ra thì còn lại không dùng được vào việc lớn, Vô Thiệt cũng thế, trên đất liền ông ta là đại tông sư, lên thuyền tranh đấu không phải sở trường, ngươi không muốn ông ta táng thân ngoài biển chứ?

Vân Diệp lắc đầu, những người này tới Lĩnh Nam đều có mục đích của mình, Hàn Triệt cần theo sát Vân Diệp, vì hắn đã gửi bản in ngọc bài về thần cung, nếu có tin tức, phải chứng thực.

Hi Đồng chỉ muốn mang nhi tử đi rèn luyện, mấy năm qua hổ phải đóng giả lợn, hắn lo lâu ngày mình thành lợn thật, phải thấy máu, phải phát tiết.

……

Vân Diệp gần như bỏ chạy khỏi Trường An, điều này làm Lý Thừa Càn vô cùng thương tâm, lúc mình cần hỗ trợ nhất thì bằng hữu tốt nhất lại lựa chọn bỏ đi, bất kể mùa hè Trường An nóng thế nào, hắn chẳng hề cảm thấy chút ấm áp.

Cữu cữu Trường Tôn Vô Kỵ nói có lý, thái tử cần phải có quyền trong tay, phải có năng lực tự bảo vệ mình, đạo lý này áp dụng từ thời viễn cổ, thái tử không có quyền lực kết cục không tốt, không phải cữu cữu dọa dẫm, mà là sự thực đẫm máu, cái gì chưa nói, nếu lực lượng của đại bá mạnh hơn, phụ thân không thể thành công.

Lớn rồi, suy nghĩ cũng nhiều hơn, người cần che chở cũng nhiều lên, thế nào cũng có lúc xung đột với phụ thân, hiện giờ phụ hoàng và đại thần xung đột kịch liệt nhất, có lẽ mình có thể chiêu binh mãi mã?

Lý Thừa Càn đứng trong đình nhìn ra xa, trừ núi non thì chẳng thấy điều gì cả, hắn biết sau ngọn núi kia, có lẽ Vân Diệp đang lướt đi trên biển.

Làm cường đạo không phải là mộng tưởng của mình Vân Diệp, cũng là của hắn và Thanh Tước, khi đó hẹn nhau chỉ cần có cơ hội cả ba sẽ đi trải nghiệm cảm giác này, nay, mỗi Vân Diệp ngoan cường theo đuổi mộng tưởng.

Lý Thừa Càn muốn lên thảo nguyên làm tên mã tặc hung ác nhất, Thanh Tước muốn làm đại đạo cướp của người giàu chia cho người nghèo, còn Vân Diệp muốn ra biển đối đầu với sóng gió.

Đó là lý tưởng thời thiếu niên, Lý Thừa Càn cho rằng cùng tuổi tác tăng lên, mộng tưởng hoang đường thủa thiếu thời sẽ dần bị thời gian nuốt chửng, nhưng hiện ra xem ra, vẫn có người theo đổi, nhưng ngươi đem cả nhà bỏ đi biểu thị không ủng hộ ta, có phải tuyệt tình quá không?



Cữu cữu ủng hộ ta, nhạc phụ ủng hộ ta, các huân quý cũng không biểu thị phản đối, Thanh Tước bị giảm lỏng trong điện Vũ Đức cũng không nói gì, vì sao ngươi tuyệt tình như thế?

- Điện hạ, hộ bộ đã đưa ra phương án điều chỉnh tiền trang, Trường Tôn đại nhân hi vọng được nghe ý kiến của điện hạ.

Tẩy mã Triệu Tiết đi tới bên Lý Thừa Càn nhỏ giọng bẩm báo:

- Biết rồi, cô đi đây, thông báo cho Đỗ Hà, Lý An Quảng, phương sách của tiền trang cần định lại, hộ bộ phân tán chỗ đúc tiền ra không hay, tiền phải do cục đúc tiền làm, không thể túy ý phân phong, lâu dần ắt sinh họa, đây là căn cơ quốc gia, không được có chút sơ xuất nào.

- Vâng, thần đi làm ngay, nhưng cách thức đúc tiền, lớn nhỏ nặng nhẹ cùng thành phần trước kia bị Vân hầu quy định chết rồi, hơn nữa những con số này dựa vào hình thức pháp luật cố định. Điện hạ muốn tăng lượng cung ứng tiền e là có vấn đề, chất đồng các nơi khác nhau, nếu đem tới Trường An luyện lại hao tốn rất nhiều, mong bệ hạ minh xét.

Triệu Tiết mặc áo lục bào hồi đáp đúng mực, lần này vì thiếu tiền nên hộ bộ định đem quyền đúc tiền phân cho ba cục đúc tiền phía dưới, trong đó cục đúc tiền Kiếm Nam nổi danh nhất, cũng là phạm vi thế lực truyền thống của Lý Thừa Càn, nếu nơi đó có quyền đúc tiền, sẽ vô cùng có lợi cho hắn.

- Triệu Tiết, đừng nói nữa, các ngươi muốn gì cô vương rất rõ, nhưng quyền đúc tiền phải thống nhất, tuyệt đối không thể phân tán, đó là mầm tai họa, bảo bọn họ, thà tốn chi phí đúc tiền hơn, cũng không được làm tiền tệ lạm phát.

Triệu Tiết thấy thái tử cố chấp ý mình, đành thở dài đi tìm Đỗ Hà, Lý An Quảng thương lượng đối sách, tiền Đại Đường vì đúc tốt đã chảy sang các quốc gia xung quanh, thành tiền tệ được thừa nhận chung trên lục địa này, thương cổ các nơi đôi khi thà kéo xe tiền về chứ không muốn mang theo hàng, vì như thế lợi nhuận lớn nhất, khiến Đại Đường thiếu tiền.

Từ khi câu nói mình phải gánh nhiều trọng trách hơn truyền đi, liền có nhiều người tới thể hiện tài hoa của mình, mong thành mạc liêu của thái tử. Vân Diệp nói đúng, mình là cục nam châm, chỉ cần mình lộ ra chút nguyện vọng thu nạp, sẽ có vô số sắt bị hút tới, có điều đa số là mạt sắt vô dụng.

Lý Thừa Càn không nhớ mình nói câu này bao giờ, nhưng cữu cữu cùng nhạc phụ khi viết thư cho người khác đều nói, nay không thể phản bác nữa, dù không nói cũng phải thừa nhận mình nói, đúng hay sai đôi khi không phải do bản thân định đoạt.

Rất muốn biết Thanh Tước nghĩ gì, Lý Thừa Càn bất giác tới điện Vũ Đức, thông báo rồi mới biết Ngụy vương không có mặt, đã ba ngày không rõ tung tích rồi.

Đấm mạnh vào cột, tay hắn rướm máu, hắn không thấy đau, chỉ thấy tim quặn lại từng cơn, mình mới biểu thị chút dục vọng quyền lực, Thanh Tước liền biến mất, chúng làm cái gì vậy? Đây đã là lần thứ ba hắn tới điện Vũ Đức, cho rằng lúc này Thanh Tước phải ở dưới lòng đất.

- Điện hạ, đúng là Ngụy vương biến mất ba ngày rồi, không phải là kiếm cớ, Ngụy vương phủ cũng đang tìm kiếm.

Trình Xử Mặc mặt không chút thay đổi nói:

- Cái gì? Thanh Tước đi đâu rồi? Xử Mặc, liệu nó có gặp nguy hiểm không?

Lý Thừa Càn bóp vai Trình Xử Mặc, chắc chắn Trình Xử Mặc không lừa mình, vậy Thanh Tước đi đâu?

- Thần chỉ biết đồng thời biến mất còn có thị vệ trưởng và bốn thị vệ của Ngụy vương, tim khắp Trường An không thấy, đất phong cũng không có tin tức, thần đoán hắn không tới đó.

Trình Xử Mặc thi lễ xong rồi đi, là bằng hữu không muốn thấy Lý Thừa Càn nóng lòng, là thần tử, bớt xen vào chuyện hoàng gia là hơn. Lão Trình gia không làm chuyện ngu xuẩn, trung thành chỉ với một người, đó là hoàng đế, ai làm hoàng đế thì trung thành với người đó. Không thể vì là hảo hữu với thái tử mà phá bỏ nguyên tắc.

Một khi đưa ra chủ trước chính trị thì không thể dễ dàng thay đổi, nghe tới tin Thanh Tước biến mất, Lý Thừa Càn tuy nóng ruột, nhưng đại bộ phận thời gian lại thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, hắn biết tâm cảnh này không đúng, nhưng cảm giác toàn thân nhẹ nhõm đó làm hắn mê muội.

- Thanh Tước đi đâu rồi? Sao ném lại một tờ giấy không đâu không đuôi nói mình đi chơi là biến mất tăm tích, còn chút quy củ nào không? Bệ hạ vì sao không chút lo lắng nào cả?

Trường Tôn thị kích động đi vòng quanh cung Vạn Dân, bà đã phải rất nhiều người đi tìm, ba ngày rồi vẫn bặt vô âm tín.

- Hoàng hậu, Thanh Tước là do nàng sinh ra, nàng không hiểu nó sao? Nhìn tựa hồ đồ nhưng nó nắm rất chuẩn đại thế, nàng đừng lo nữa, con lớn không theo mẹ, giờ nàng nói thì nó cũng không nghe đâu, nó có tâm tư của mình rồi. Vân Diệp dứt bỏ sạch sẽ chạy ra biển làm hải tặc, tước vị hầu gia bị tên tiểu tử này chà đạp hỏng hết rồi, Thanh Tước gần đây phiền lòng, tướng giữ Lạc Dương báo về nói Thanh Tước mang theo thuyền nhẹ, cùng năm thị vệ xuống Giang Nam, cực kỳ bừa bãi, may mà trấn thủ Lạc Dương là Đạo Tông, phái thêm năm trăm thân vệ mới cho nó đi, nó khỏe lắm, nàng yên tâm, có lẽ chán ở dưới đất rồi, nên bỏ đi chơi, kệ nó đi.

Trường Tôn thị nước mắt rưng rưng, bà là hào kiệt trong nữ giới, sao không nghe ra ý trượng phu, chẳng qua là muốn xem xem con mình muốn làm gì, Thừa Càn bỗng dưng nói một câu truyền khắp trong ngoài triều, tốt xấu chưa biết đã tiến về phía trước, vì cái gì chứ?

- Khóc cái gì, con chúng ta đã lớn rồi, muốn chúng nó ngoan ngoãn tiếp nhận an bài là không thể, nàng thấy Lý gia có mấy người chịu an phận không? Có điều còn may Vân Diệp trì hoãn quá trình này năm năm, sớm muộn gì cũng bùng phát, bùng phát bây giờ không phải càng tốt à?

Lý Nhị cười nói:



- Bệ hạ không lo à? Chẳng lẽ bệ hạ thích thấy cảnh cha con tranh đấu sao?

- Đúng là như thế, chúng ta là nhà đế vương, trước kia trẫm còn lo Thừa Càn không đủ dục vọng với quyền lực, giờ thì không phải lo nữa, chỉ cần nó không làm chuyện điên rồ, có gì trẫm không tha thứ được.

Lý Nhị cầm ấm trà lên tu:

- Bảo kiếm không thường xuyên mài rũa thì sao mà sắc được, nếu chất liệu không tốt thì phải rèn lại, nếu là đồ phế thải thì phải vứt đi. Ít nhất Thừa Càn nói thẳng ra rồi, rất tốt, đường hoàng bày xe mã ra cho thấy trẫm thực lực, trẫm xem xem rốt cuộc nó có năng lực kế thừa đại thống không?

Trường Tôn thị yếu ớt ngồi xuống đất, khóc một lúc nữa rồi về điện Lưỡng Nghi, lệnh trừ bệ hạ ra thì đóng cửa không gặp ai hết.

Năm Trinh Quan thứ mười một Tả vệ đại tướng quân Hầu Quân Tập tiêu diệt mười một nước của chín họ Chiêu Vũ, từ Lộ quốc công thăng làm Trần quốc công, ấm tử ba người, làm lại bộ thượng thư.

Tháng tám, thái tử Lý Thừa Càn chỉnh đốn tiền trang, được cho phép làm Thừa Càn cung ở Đông cung, mở phủ nha, chủ chính hộ bộ, Phòng Huyền Linh, Tiêu Vũ làm thái tử thiếu sư, con Lý Tượng phong Thường Sơn vương.

Tháng chín, thái tự phi Tô thị không hiểu chuyện, phế truất, thứ phi Hầu thị, gia truyền trung nghĩa, hiền hòa hiếu thuận, u nhàn thành tính, xứng làm thái tử phi.

Môn hạ của thái tử từ Đỗ Hà, Triệu Tiết, Lý An Quảng đều được phong thưởng, danh tiếng nhân hậu của thái tử điện hạ truyền khắp Đại Đường.

Trường Tôn thị suốt ngày khóc trong điện Lưỡng Nghĩ hay tin thất sắc, vội vàng cầu khẩn bệ hạ thu chiếu thư phế truất thái tử phi:

- Hoàng gia đại phụ chỉ cần nhân hậu là đủ, cần gì cao quý, đây là đường rước lấy họa đó.

Đế nói:

- Sao có thể lấy nay so với xưa?

Hậu không nói gì, rơi lệ về cung uyển.

Thái tự mời khách, khi đó có Vân Bảo Bảo Vân Thọ, Thọ đái vào đình viện, bị nội thị chỉ trích, Thọ nổi giận, đốt đuôi ngựa ở chuồng ngựa, phá hỏng tửu yến, tân khách chật vật bỏ chạy, bị thương không biết bao nhiêu mà kể, thái tử phi nổi giận, lệnh người bắt hỏi tội, không ngờ Vân Thọ trốn vào điện Lưỡng Nghi, chơi với hoàng hậu vui vẻ ba ngày mới xuất cung, hoàng hậu nói :" Kẻ nào dám bắt nó, lão phụ đánh gãy chân!"

Chuyện kinh thành xa xôi chẳng biết Vân Diệp có biết không, nhưng y có lo lắng khác, nhìn vải ngày càng ít, Vân Diệp rầu rĩ, cả vườn quả lớn chỉ còn lại hai cây vải này quả chín muộn nhất, vừa rồi còn bị Tân Nguyệt hái mất một giỏ lớn, nói nãi nãi thích ăn.

Lừa quỷ đi, lão nãi nãi lo nóng, một giỏ vải ăn một hai quả là nhiều, làm gì có chuyện ăn vô độ như thế, khỏi nói cũng biết là Tiểu Nha, Tiểu Vũ xúi Tân Nguyệt hái.

May còn có ba cây long nhãn ba trăm năm, đã có long nhãn để ăn rồi, tới Lĩnh Nam mà không ăn vải thì lỗ lớn, Linh Đang có thai thích ăn chuối tiêu, Na Mộ Nhật chung tình với mía.

Nhìn Na Mộ Nhật gặm mía răng rắc, Vân Diệp cướp lấy khẩu mía, lấy dao ra dóc vỏ rồi lại đưa cho nàng, chưa từng thấy nữ nhân nào lười khủng khiếp như thế, ăn mía không dóc vỏ, cứ lấy răng tước, làm môi rách luôn, cưới nữ nhân thế này lo mãi không hết.

Linh Đang ở Lĩnh Nam lâu nhất, tất nhiên biết chuối tiêu thế nào là ngon nhất, loại nho nhỏ, vàng vàng là ngon nhất, cho vào túi một đống, có thể ăn cả ngày.

Mưa suốt một tháng trời cuối cùng cũng thấy trời nắng, cả nhà lớn nhỏ mang ghế ra ngoài phơi nắng, mặt trời Lĩnh Nam quá gắt, chẳng mấy chốc đã tản đi, chỉ còn lại Lý An Lan bận rộn tíu tít, một phiên bản chính xác của Tân Nguyệt ở Trường An, cả nhà tới làm nàng mừng rỡ phát cuồng, Trường An là địa bàn của Tân Nguyệt, nhưng nơi này mình mới là chủ nhân.

Biết lão nãi nãi không chịu được nóng, liền dọn gian lầu trúc cao nhất ra, lấy màn bao quanh, cho lão nãi nãi dùng, còn về gian phòng số hai tất nhiên cho bốn đứa bé, Lý Dung cực thích đệ đệ muội muội của mình, nhất là thân muội muội Vân Lan. Nó cũng thích Vân Mộ, nhưng không thích chó lớn Vượng Tài bên cạnh Vân Mộ, vì Vượng Tài tới Lĩnh Nam sống vô cùng thê thảm, quá nóng, cả ngày nằm trong ao nước, lưỡi không lúc nào thu lại.

Lý An Lan giành căn phòng lớn nhất cho mình, Tân Nguyệt thấy phòng mình nhỏ hơn phòng người ta thì không chịu vào ở, cuối cùng Vân Diệp đành để hai nàng cùng ở một phòng, buổi tối y ở cùng Linh Đang hay bị chuột rút.

Trong nhà có một cái hồ bơi cực lớn, đó là do Vân Diệp chuyên môn sai người xây, nhưng từ khi Tiểu Nha, Tiểu Vũ thích bơi lội, trong nội trạch không có một nam nhân nào, kể cả Vân Diệp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đường Chuyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook