Quyển 22 - Chương 8: Ngày tàn của thành lạc đà
Kiết Dữ 2
12/11/2014
Mưu kế luôn là liên quan,
nếu không chẳng thể gọi là mưu kế, Trình Xử Mặc suất lĩnh kỵ binh vòng
qua Tinh Tinh Hạp, nhào bổ về đại quân của Lộc Đông Tán, thấy quân trận
của Lộc Đông Tán không chút rối loạn, sĩ khí ngút trời, liền chậm rãi
rút lui. Lộc Đông Tán không có ý tác chiến lập trại ở cửa ra của Tinh
Tinh Hạp, dựa lưng vào Hắc Thạch Sơn cố thủ.
Giằng co như thế bảy ngày, Trình Xử Mặc không tìm thấy bất kỳ cơ hội nào, đành quay về đường cũ.
Lộc Đông Tán phái thám báo vào hẻm núi, đi chưa được hai dặm bị cung thủ quân Đường giết quá nửa, phía trước xuất hiện một quan ải, vô số quân Đường mang mõm lợn đang làm việc khẩn trương, bọn họ chuẩn bị xây một trận địa nhở ở đây.
Đó là quân của Lý Tịnh, thấy lỗ xuyên kim là sở trường của Lý Tịnh, ông ta chẳng quan tâm ai đuổi Lộc Đông Tán khỏi Tinh Tinh Hạp, trong mắt ông ta chỉ có thắng bại.
Đại quân của Vân Diệp tiếp tục tiến về Ngọc Môn Quan, quá thời hạn vốn là một trọng tội, năm xưa Hán tướng quân Lý Quảng vì chậm ngày không tới kịp đại chiến, không chịu nổi tiểu lại dày vò, xỉ nhục, mới vung kiếm tự sát.
Hiện giờ Vân Diệp đối diện với vấn đề tương tự, có điều tâm thái của y khá bình ổn, tuyệt đối không có chuyện tự sát. Tô Định Phương đang dài cổ đợi mình, hắn sẽ giúp mình cầm chân thiên sứ, vả lại hiện chẳng có thiên sứ nào tới sa mạc lượn lờ nữa, vị trước đã chết ở thành Loạn Thạch rồi. Nhất là nghe nói hiện giờ Đại tướng quân Vân Diệp cực kỳ nóng nảy, đã tới mức thấy ai giết nấy, rời thành Loạn Thạch không tìm ai để giết, liền chạy đi giết hai nghìn người Thổ Phồn, nghe nói còn đốt một ngọn lửa ngợp trời ở Tinh Tinh Hạp, đá nơi đó cũng cháy đen. Người như vậy không chọc vào nổi.
- Bệ hạ có lệnh, Lam Điền hầu Vân Diệp lập tức về kinh, không được trì hoãn.
Mã Chu đứng trên thành lạc đà tuyên đọc mệnh lệnh của hoàng đế:
- Hết rồi à?
Vân Diệp chuẩn bị nghe một tràng dài, không ngờ chỉ có đúng một câu, hơn nữa còn là mệnh lệnh, không phải chiếu thư. Vừa rồi cấp Đỗ Như Hối là chiếu thư, còn do chính hoàng đế biết, cái kiều chữ phi bạch ngoằn ngoèo của ông ta trừ Hủy Tử không ai bắt chước được, sao tới mình lại chỉ có mệnh lệnh, quá nhất Mã Chu còn đưa mình một lệnh tiễn, thế là sao?
Lần trước ở đại doanh của Lý Tịnh là như thế, lần này ở đại doanh của mình, sao cũng như thế?
- Ngươi là Đại tướng quân, không nhận lệnh tiễn, nhận chiếu thư làm gì, chiếu thư của lão phu toàn lời đẹp đẽ, nhưng không bằng quân lệnh của ngươi, cho ngươi lệnh tiễn, tức là ngươi vẫn là Đại tướng quân, bệ hạ đang trấn an ngươi, muốn ngươi đừng quá kích động, lại lo ngươi trên đường về kinh trì hoãn vô nghĩa, nên mới cho ngươi lệnh tiễn. Ngươi không biết, thần tử sau khi nhận chiếu thư có một tháng nghỉ sao? Quân lệnh thì không có chuyện tốt như thế. Mau vào kinh đi, đoán chừng bệ hạ đã đợi tới sốt ruột rồi.
Đỗ Như Hối tựa hồ có chút ghen tỵ.
- Lần trước Lý Tịnh cũng nói thế, chẳng lẽ bệ hạ nói càng ít đại biểu càng trọng dụng? Lý lẽ kiểu gì thế, Mã Chu, ngươi cho ta biết rốt cuộc có chuyện gì?
Với Mã Chu, Vân Diệp không có chút khách khí nào:
- Đại tướng quân, Đỗ tướng nói không sai, bệ hạ định phong thưởng cho các tướng quân có công vào ngày mùng một Tết, không chỉ ngài cần tới trước thời hạn, mà Trương soái, Ngưu soái cũng thế.
- Đại Phi Xuyên thì sao? Lý Tịnh vì sao không về kinh cùng ta?
Mã Chu cười khổ:
- Trình đại tướng quân sống chết không chịu về, nói thế nào cũng phải đợi ông ấy chém chết Tùng Tán Cán Bố đã, thế nên Lý Tịnh đại tướng quân cần kiềm chế Lộc Đông Tán. Trừ hai vị đó người còn lại đều phải về Trường An, đại lễ Nguyên Đán cực kỳ long trọng, thiếu mấy vị đại tướng quân sao được.
Biết rành rành Mã Chu đang nói láo, Vân Diệp vẫn tin lời hắn, đám người mình cầm quân bên ngoài quá lâu, như thế sẽ hình thành phái hệ của bản thân, Lý Nhị sao có thể cho phép điều đó? Sau này Đại tướng quân phải nắm các loại quân khác nhau cơ bản đã chuyện đã được xác định.
Vân Diệp tới Ngọc Môn quan nộp văn thư, đợi y trở về phát hiện có người không cho y lên thành lạc đà nữa, chỉ nói mời Đại tướng quân lập tức lên đường về Trường An.
Nhìn kỹ tới ba lượt vẫn không nhận ra, nhìn kỹ lần nữa, té ra là tên thái giám không trym. Na Nhật Mộ, Tiểu Miêu, Lưu Phương vẫn ở thành lạc đà, cả của cải của mình nữa, sao lại không cho mình vào thành.
- Con bà nó ngươi định chiếm bà nương của lão tử à?
Vân Diệp tóm cổ tên thái giám hỏi.
- Bệ hạ có lệnh, Lam Điền hầu Vân Diệp lập tức về kinh.
- Con bà nó, ngươi muốn tham ô chiến lợi phẩm của lão tử à?
- Bệ hạ có lệnh, Lam Điền hầu Vân Diệp lập tức về kinh.
Vân Diệp đánh gãy ba cái răng của hắn, hắn vẫn nói câu đó, có điều thành lạc đà là địa bàn của mình, không cho mình vào đúng là nực cười, thân binh xung quanh đã rút vũ khí chuẩn bị băm vằm tên khốn này rồi.
Có điều Vân Diệp không để họ ra tay, mình đánh tên hoạn quan tiếp nhận thành lạc đà này có lẽ không sao, nếu người khác ra tay, dù có lý hay không, Lý Nhị cũng chặt đầu đã rồi mới hỏi lý do.
- Thành lạc đà ngày mai sẽ cho ngươi, bản soái sẽ tuân lệnh của bệ hạ, lập tức về kinh không có nghĩa là không được ngủ.
Sau một đêm thành lạc đà biến đổi hoàn toàn, quân lệnh chỉ nói giao thành lạc đà cho thái giám, không nói phải giao cả người, những tướng sĩ này mình dẫn từ Trường An đi, tất nhiên phải dẫn họ về.
Điền Nguyên Nghĩa không đi, quan chức của hắn đã gắn liền với thành lạc đà, nên hắn nhìn thành lạc đà tan nát, lòng như dao cắt ...
Vân gia có một bà nương thích nhặt nhạnh, cho nên thứ còn lại ở thành lạc đà không nhiều, mới đầu lập thành lạc đà, Vân gia đầu tư cực lớn, hiện giờ đương nhiên phải thu hồi.
Thái giám tiếp nhận thành lạc đà ngồi trên thành rơi nước mắt, chẳng biết phải làm gì với số lạc đà sót lại cùng năm nghìn chiến mã. Mình chỉ là một tên hoạn quan, ở kinh thành còn có thể diễu võ dương oai, nhưng chân chính gặp phải chuyện này, hắn không biết phải làm gì.
- Tôn Nhân Sư tướng quân rất thích thành lạc đà, không bằng chúng ta đem thành lạc đà vào dưới quyền Tôn tướng quân? Hay dở gì cũng còn đường sống, nếu không dựa vào hơn trăm người chúng ta, mệt chết cũng chẳng điều khiển được thành lạc đà.
- Không được, bệ hạ lệnh ta tiếp nhận thành lạc đà.
Hoạn quan miệng hơi lọt gió:
- Thành lạc đà dù sao cũng phải sống sót, nói thật, thứ quan trọng nhất của thành lạc đà không phải những cái này, mà là người trên đó, đó mới là bộ phận quan trọng nhất, giờ không còn người nữa, nó thành tòa thành chết, chúng ta cho lạc đà ăn cũng thành vấn đề.
Điền Nguyên Nghĩa không làm gì được tên hoạn quan đầu óc sơ cứng này.
- Ha ha ha, cha gia không chọc nổi Vân Diệp, ở hoàng cung y cũng dám nghênh ngang, chẳng lẽ không chọc được Tô Định Phương, Lý Tịnh? Lão Điền, ngươi theo cha gia làm việc, duy trì tốt thành lạc đà sẽ không thiếu lợi ích của ngươi, ta nhất định nói tốt mấy câu với bệ hạ.
Nghe tên hoạn quan mua chuộc lòng người một cách thô bạo, Điền Nguyên Nghĩa chỉ muốn khóc to, kẻ mà ngươi nói dám nghênh ngang ở hoàng cung tiến cử ta còn không cần, cần gì tên thái giám ngươi tiến cử? Mình đánh giá cao thành lạc đà, quyết tâm dựa vào nó lập công dựng nghiệp, vinh diệu tổ tông, nếu không vì mục tiêu này, mình đã theo đại soái về Trường An rồi.
Đại soái kỳ thực không định hủy thành lạc đà, lấy đi người và giáp báo hộ thành lạc đà vì ba năm bôn ba trên sa mạc, rất nhiều lạc đà đã bị thương tích ngầm, không tới hai năm sẽ dần dần chết đi.
Điền Nguyên Nghĩa sở dĩ ở lại là không nỡ bỏ lạc đà và trang thiết bị trên đó, không ai biết hắn bảo bao tâm huyết vì những thứ này, chỉ không biết mình có thể cầm cự tới khi nào.
Người ở lại cùng hắn đều là sĩ tốt Tây Vực thích thành lạc đà, chuyện thường ngày họ làm là điều khiển lạc đà, cho lạc đà ăn, Trường An với họ quá xa xôi, Trung Nguyên cũng chẳng có gì để vướng bận, không bằng ở lại sa mạc chăn lạc đà cho tự do.
Giằng co như thế bảy ngày, Trình Xử Mặc không tìm thấy bất kỳ cơ hội nào, đành quay về đường cũ.
Lộc Đông Tán phái thám báo vào hẻm núi, đi chưa được hai dặm bị cung thủ quân Đường giết quá nửa, phía trước xuất hiện một quan ải, vô số quân Đường mang mõm lợn đang làm việc khẩn trương, bọn họ chuẩn bị xây một trận địa nhở ở đây.
Đó là quân của Lý Tịnh, thấy lỗ xuyên kim là sở trường của Lý Tịnh, ông ta chẳng quan tâm ai đuổi Lộc Đông Tán khỏi Tinh Tinh Hạp, trong mắt ông ta chỉ có thắng bại.
Đại quân của Vân Diệp tiếp tục tiến về Ngọc Môn Quan, quá thời hạn vốn là một trọng tội, năm xưa Hán tướng quân Lý Quảng vì chậm ngày không tới kịp đại chiến, không chịu nổi tiểu lại dày vò, xỉ nhục, mới vung kiếm tự sát.
Hiện giờ Vân Diệp đối diện với vấn đề tương tự, có điều tâm thái của y khá bình ổn, tuyệt đối không có chuyện tự sát. Tô Định Phương đang dài cổ đợi mình, hắn sẽ giúp mình cầm chân thiên sứ, vả lại hiện chẳng có thiên sứ nào tới sa mạc lượn lờ nữa, vị trước đã chết ở thành Loạn Thạch rồi. Nhất là nghe nói hiện giờ Đại tướng quân Vân Diệp cực kỳ nóng nảy, đã tới mức thấy ai giết nấy, rời thành Loạn Thạch không tìm ai để giết, liền chạy đi giết hai nghìn người Thổ Phồn, nghe nói còn đốt một ngọn lửa ngợp trời ở Tinh Tinh Hạp, đá nơi đó cũng cháy đen. Người như vậy không chọc vào nổi.
- Bệ hạ có lệnh, Lam Điền hầu Vân Diệp lập tức về kinh, không được trì hoãn.
Mã Chu đứng trên thành lạc đà tuyên đọc mệnh lệnh của hoàng đế:
- Hết rồi à?
Vân Diệp chuẩn bị nghe một tràng dài, không ngờ chỉ có đúng một câu, hơn nữa còn là mệnh lệnh, không phải chiếu thư. Vừa rồi cấp Đỗ Như Hối là chiếu thư, còn do chính hoàng đế biết, cái kiều chữ phi bạch ngoằn ngoèo của ông ta trừ Hủy Tử không ai bắt chước được, sao tới mình lại chỉ có mệnh lệnh, quá nhất Mã Chu còn đưa mình một lệnh tiễn, thế là sao?
Lần trước ở đại doanh của Lý Tịnh là như thế, lần này ở đại doanh của mình, sao cũng như thế?
- Ngươi là Đại tướng quân, không nhận lệnh tiễn, nhận chiếu thư làm gì, chiếu thư của lão phu toàn lời đẹp đẽ, nhưng không bằng quân lệnh của ngươi, cho ngươi lệnh tiễn, tức là ngươi vẫn là Đại tướng quân, bệ hạ đang trấn an ngươi, muốn ngươi đừng quá kích động, lại lo ngươi trên đường về kinh trì hoãn vô nghĩa, nên mới cho ngươi lệnh tiễn. Ngươi không biết, thần tử sau khi nhận chiếu thư có một tháng nghỉ sao? Quân lệnh thì không có chuyện tốt như thế. Mau vào kinh đi, đoán chừng bệ hạ đã đợi tới sốt ruột rồi.
Đỗ Như Hối tựa hồ có chút ghen tỵ.
- Lần trước Lý Tịnh cũng nói thế, chẳng lẽ bệ hạ nói càng ít đại biểu càng trọng dụng? Lý lẽ kiểu gì thế, Mã Chu, ngươi cho ta biết rốt cuộc có chuyện gì?
Với Mã Chu, Vân Diệp không có chút khách khí nào:
- Đại tướng quân, Đỗ tướng nói không sai, bệ hạ định phong thưởng cho các tướng quân có công vào ngày mùng một Tết, không chỉ ngài cần tới trước thời hạn, mà Trương soái, Ngưu soái cũng thế.
- Đại Phi Xuyên thì sao? Lý Tịnh vì sao không về kinh cùng ta?
Mã Chu cười khổ:
- Trình đại tướng quân sống chết không chịu về, nói thế nào cũng phải đợi ông ấy chém chết Tùng Tán Cán Bố đã, thế nên Lý Tịnh đại tướng quân cần kiềm chế Lộc Đông Tán. Trừ hai vị đó người còn lại đều phải về Trường An, đại lễ Nguyên Đán cực kỳ long trọng, thiếu mấy vị đại tướng quân sao được.
Biết rành rành Mã Chu đang nói láo, Vân Diệp vẫn tin lời hắn, đám người mình cầm quân bên ngoài quá lâu, như thế sẽ hình thành phái hệ của bản thân, Lý Nhị sao có thể cho phép điều đó? Sau này Đại tướng quân phải nắm các loại quân khác nhau cơ bản đã chuyện đã được xác định.
Vân Diệp tới Ngọc Môn quan nộp văn thư, đợi y trở về phát hiện có người không cho y lên thành lạc đà nữa, chỉ nói mời Đại tướng quân lập tức lên đường về Trường An.
Nhìn kỹ tới ba lượt vẫn không nhận ra, nhìn kỹ lần nữa, té ra là tên thái giám không trym. Na Nhật Mộ, Tiểu Miêu, Lưu Phương vẫn ở thành lạc đà, cả của cải của mình nữa, sao lại không cho mình vào thành.
- Con bà nó ngươi định chiếm bà nương của lão tử à?
Vân Diệp tóm cổ tên thái giám hỏi.
- Bệ hạ có lệnh, Lam Điền hầu Vân Diệp lập tức về kinh.
- Con bà nó, ngươi muốn tham ô chiến lợi phẩm của lão tử à?
- Bệ hạ có lệnh, Lam Điền hầu Vân Diệp lập tức về kinh.
Vân Diệp đánh gãy ba cái răng của hắn, hắn vẫn nói câu đó, có điều thành lạc đà là địa bàn của mình, không cho mình vào đúng là nực cười, thân binh xung quanh đã rút vũ khí chuẩn bị băm vằm tên khốn này rồi.
Có điều Vân Diệp không để họ ra tay, mình đánh tên hoạn quan tiếp nhận thành lạc đà này có lẽ không sao, nếu người khác ra tay, dù có lý hay không, Lý Nhị cũng chặt đầu đã rồi mới hỏi lý do.
- Thành lạc đà ngày mai sẽ cho ngươi, bản soái sẽ tuân lệnh của bệ hạ, lập tức về kinh không có nghĩa là không được ngủ.
Sau một đêm thành lạc đà biến đổi hoàn toàn, quân lệnh chỉ nói giao thành lạc đà cho thái giám, không nói phải giao cả người, những tướng sĩ này mình dẫn từ Trường An đi, tất nhiên phải dẫn họ về.
Điền Nguyên Nghĩa không đi, quan chức của hắn đã gắn liền với thành lạc đà, nên hắn nhìn thành lạc đà tan nát, lòng như dao cắt ...
Vân gia có một bà nương thích nhặt nhạnh, cho nên thứ còn lại ở thành lạc đà không nhiều, mới đầu lập thành lạc đà, Vân gia đầu tư cực lớn, hiện giờ đương nhiên phải thu hồi.
Thái giám tiếp nhận thành lạc đà ngồi trên thành rơi nước mắt, chẳng biết phải làm gì với số lạc đà sót lại cùng năm nghìn chiến mã. Mình chỉ là một tên hoạn quan, ở kinh thành còn có thể diễu võ dương oai, nhưng chân chính gặp phải chuyện này, hắn không biết phải làm gì.
- Tôn Nhân Sư tướng quân rất thích thành lạc đà, không bằng chúng ta đem thành lạc đà vào dưới quyền Tôn tướng quân? Hay dở gì cũng còn đường sống, nếu không dựa vào hơn trăm người chúng ta, mệt chết cũng chẳng điều khiển được thành lạc đà.
- Không được, bệ hạ lệnh ta tiếp nhận thành lạc đà.
Hoạn quan miệng hơi lọt gió:
- Thành lạc đà dù sao cũng phải sống sót, nói thật, thứ quan trọng nhất của thành lạc đà không phải những cái này, mà là người trên đó, đó mới là bộ phận quan trọng nhất, giờ không còn người nữa, nó thành tòa thành chết, chúng ta cho lạc đà ăn cũng thành vấn đề.
Điền Nguyên Nghĩa không làm gì được tên hoạn quan đầu óc sơ cứng này.
- Ha ha ha, cha gia không chọc nổi Vân Diệp, ở hoàng cung y cũng dám nghênh ngang, chẳng lẽ không chọc được Tô Định Phương, Lý Tịnh? Lão Điền, ngươi theo cha gia làm việc, duy trì tốt thành lạc đà sẽ không thiếu lợi ích của ngươi, ta nhất định nói tốt mấy câu với bệ hạ.
Nghe tên hoạn quan mua chuộc lòng người một cách thô bạo, Điền Nguyên Nghĩa chỉ muốn khóc to, kẻ mà ngươi nói dám nghênh ngang ở hoàng cung tiến cử ta còn không cần, cần gì tên thái giám ngươi tiến cử? Mình đánh giá cao thành lạc đà, quyết tâm dựa vào nó lập công dựng nghiệp, vinh diệu tổ tông, nếu không vì mục tiêu này, mình đã theo đại soái về Trường An rồi.
Đại soái kỳ thực không định hủy thành lạc đà, lấy đi người và giáp báo hộ thành lạc đà vì ba năm bôn ba trên sa mạc, rất nhiều lạc đà đã bị thương tích ngầm, không tới hai năm sẽ dần dần chết đi.
Điền Nguyên Nghĩa sở dĩ ở lại là không nỡ bỏ lạc đà và trang thiết bị trên đó, không ai biết hắn bảo bao tâm huyết vì những thứ này, chỉ không biết mình có thể cầm cự tới khi nào.
Người ở lại cùng hắn đều là sĩ tốt Tây Vực thích thành lạc đà, chuyện thường ngày họ làm là điều khiển lạc đà, cho lạc đà ăn, Trường An với họ quá xa xôi, Trung Nguyên cũng chẳng có gì để vướng bận, không bằng ở lại sa mạc chăn lạc đà cho tự do.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.