Đường Chuyên

Quyển 13 - Chương 47: Phân tích của Địch Nhân Kiệt

Kiết Dữ 2

03/10/2014

Nhìn lưỡi Tiền Thăng lè ra sắp tắt thở tới nơi, chưởng quầy trẻ chỉ biết lắc đầu, bảo hộ vệ chém đứt giây thừng cứu ông ta, nói với Hàn Thành đang thắt thòng lọng ở bên cạnh:

- Được rồi, được rồi, các ngươi mang hết tiền tới đây mà đổi, lão tử không muốn ở chốn quỷ quái này thêm một khắc nào nữa.

Hàn Thành và Tiền Thăng cuối cùng cũng chiến thắng, ôm chồng khế ước dày khóc như con nít, chưởng quầy Từ Hải hiệu cũng thấy mũi cay cay, chuẩn bị rời đi, dù sao nơi này không phải chỗ mình nên ở lâu, mình hiện thân cũng chỉ là xem Hàn Thành và Tiền Thăng rốt cuộc là diễn trò hay là hối lỗi thật. Hiện tại chứng minh rồi, người ta đang chuộc tội, có điều tên tiểu tử kia tới làm gì?

Địch Nhân Kiệt cười hì hì đi tới, cung kính vái hai người Hàn Tiền:

- Hai vị tiên sinh nay đã hoàn thành toàn bộ lời hứa của mình, thật là đáng mừng, Thích công lần này không cần đi Âm Sơn là nhờ công hai vị, hiện giờ chỉ cần đưa khế ước cho vãn bối, là có thể vô ưu vô lo về Trường An chúc thọ Thích công, hai vì bù đắp xong sai lầm của mình, là quà mừng Thích công thích nhất.

Hàn Thành cứ như thấy quỷ nhét khế ước trong tay cho Địch Nhân Kiệt, lớn tiếng nói:

- Trả lại ba vạn quan tiền bán nhà của bách tính Nhạc Châu ta, đòi nhà chỉ là việc đầu tiên, ta còn muốn giá nhà cao trước kia hứa với bách tính, ba vạn quan, không được thiếu một xu.

- Đương nhiên rồi, hai vị xem, ở Duyệt Quân lâu có đỗ một chiếc thuyền lớn, trên chở đầy tiền, ước chừng ba vạn sáu nghìn quan, ba vạn quan là tiền bán nhà của bách tính, sáu nghìn quan là bồi t hương gia sản của ba vị. Tiền tiên sinh, đây là ngọc bội tổ truyền của ngài, thời gian qua tiểu tử luôn để trong lòng, chỉ sợ bị mất.

Tiền Thăng cướp ngay lấy ngọc bồi, lau thật kỹ:

- Ngọc bội này là của hồi môn của khuê nữ nhà ta, một tên tiểu tử thối môn đệ phú quý cho vào lòng làm gì, khuê nữ nhà ta sẽ không gả cho loại người như ngươi.

Câu nói này làm một lòng sùng kính của Địch Nhân Kiệt tan biến sạch sẽ, sầm mặt tiễn hai người họ lên xe, đi tới trước mặt chưởng quầy Tứ Hải hiệu đang nghiến răng nghiến lợi, lịch sự thi lễ nói:



- Gia sư muốn tiểu tử chuyển lời cho tiên sinh, xây dựng tân thành sắp bắt đầu rồi, cảm tạ tiên sinh vì tân thành cung cấp tài chính, còn di chuyển toàn bộ hương dân đi, triệu tập đủ lao lực cho tân thành, tiểu tử thay gia sư cảm tạ, sau khi tân thành xây dựng xong, sự khảng khái của tiên sinh nhất định được lập bia truyền tụng.

- Làm sao ngươi xác định ta chính là đối thủ của sư phụ ngươi? Ta chỉ là một chưởng quầy thôi.

Địch Nhân Kiệt cười:

- Thời khắc mấu chốt, đầu mục chịu trách nhiệm nhất định tận mắt nhìn chuyện mình muốn làm rốt cuộc là thành hay bại, thành thì tiến tới, bại thì rút kinh nghiệm, đây là thói quen tốt, tiểu tử nhìn khắp người ở đây, trừ chưởng quầy thì không thấy ai có tư cách làm đối thủ của gia sư.

- Chưởng quầy nhìn người cẩm bào kia, tuy trên người toàn là trang sức giá trị không nhỏ, nhưng nhìn kiểu cách thì biết là một hạ nhân thấp kém, mặc áo gấm mà người vẫn hơi ngả về phía trước, mắt nhìn xuống đất, đó là thói quen của nô phó, nên không thể là hắn.

- Lại nhìn vị bên cạnh có vẻ khí vũ hiên ngang, được coi là đấng trượng phu, nhưng vai trái cao, vai phải thấp, chứng tỏ chân trái ngắn hơn một đoạn, tuy đi lại không nhìn ra, đó là vì hắn dùng nghị lực cực lớn sửa dáng vẻ của mình, nhưng dừng lại là thói quen xuất hiện. Quan trọng nhất là tay hắn có một thanh đoàn mâu, với vóc người hùng tráng của hắn thì đoản mâu này quá ngắn, nên hắn chỉ là một hộ vệ cầm vũ kí cho người ta.

- Thật ra mấy thứ đó đều chẳng là gì cả, chủ yếu là vì chưởng quầy thiếu hai ngón tay, tuy đeo găng tay nhưng nhìn kỹ vẫn nhận ra, hai ngón tay của ngài chắc bị mất khi đấu với gia sư, gia sư về sau tìm rất lâu không thấy hai ngón tay này, chỉ còn xương, nói với tiểu tử rằng rất có thể ngài đã ăn mất khi trúng thuốc mê rồi. Vì thế mới khẳng định chưởng quầy là người đứng đầu, tất nhiên phải tới chào hỏi.

Chưởng quầy nhìn bàn tay trái của mình, mặt hiện vẻ thống khổ, hộ vệ hung hăng nói:

- Thiếu chủ, để tiểu nhân chém tên tiểu tử này tiết hận cho người.

Địch Nhân Kiệt vừa lui vừa nói với trên tráng hán:

- Có biết vì sao ta nói thừa với các ngươi nhiều như thế không? Vì nỏ tám trâu lắp tên phí thời gian lắm.



Nói xong lăn vào hồ đất bên cạnh.

Chưởng quầy mặt đại biến, ngã ngay xuống đất, cố gắng co mình lại nhỏ hết mức có thể, vì đây là thủ đoạn ứng phó với nỏ tốt nhất, bốn hộ vệ của hắn cũng học theo y hệt, nhưng hồi lâu không nghe thấy tiếng kêu khiến người ta phát cuồng của nỏ tám trâu, ngẩng đầu lên mới phát hiện Địch Nhân Kiệt đã chạy tới bên xe ngựa, trước khi lên xe còn hét:

- Các ngươi đừng đuổi theo, có nỏ tám trâu thật đấy, lần này là gia sư ta nói nể ngươi lần trước tha cho gia sư một lần, nếu các ngươi còn đuổi theo thì ta không khách khí nữa.

Một tên hộ vệ ở lại bảo vệ thiếu chủ, ba tên khác đuổi theo xe ngựa của Địch Nhân Kiệt, chưa chạy được mấy bước đã thấy người bay lên, ngực tê dại không còn cảm giác gì, lúc này mới nghe thấy tiếng nỏ dời dây.

Nỏ tám trâu xưa nay luôn là sát khi làm người ta nghe tên mà vỡ mật trên chiến trường, tầm bắn xa, lực lớn, độ chính xác sao, từ khi Vân Diệp thêm cho nỏ tám trâu hệ thống bánh xe răng cưa, trước kia cần một đoàn thể mới sử dụng được, nay chỉ cần hai người thao tác, một phủ trách lên dây, một phụ trách ngắm bắn. Nếu trước kia nỏ tám trâu một khắc bắn ba mũi tên, thì bây giờ một khắc bắn tận hai mươi mũi tên, huống hồ Công Thâu Mộc còn cải tạo thành một lượt ba phát hoặc từng phát một, với Vân Diệp, thứ này chẳng kém gì súng ống đời sau.

Địch Nhân Kiệt được Vân Diệp dạy dỗ, cái đạo quân tử không đứng dưới tường đổ của nho gia phát huy cực điểm, vào xe ngựa lắp tấm sắt, là lập tức lệnh xạ kích, còn về phần lời tha cho vừa nói thì ngài cứ coi như chưa nghe thấy nhé.

Sáu cỗ nỏ tám trâu luân phiên xạ kích, mũi tên to bằng tay trẻ con bay cuồng loạn, xuyên qua hộ vệ cùng tới phó dịch ngụy trang, ghim ngay xuống đất, kẻ bị t hương đưa tay muốn rút tên trên người ra, động tác vô ích này tới lần thứ ba mới kết thúc.

Địch Nhân Kiệt bịt miệng nôn khan, tên hộ vệ bị bắn trúng đầu, não bắn tung tóe, thật là kinh tởm, thực ra cũng chỉ có dạ dày khó chịu thôi, lòng thì hả lắm. Mạch truyền thừa của Vân Diệp, nó mới là đệ tử khai sơn, còn về phần Tiểu Vũ và Thì Thì, chẳng ai coi ra gì, đeo danh nữ đệ tử tương lai kiếm trượng phu địa vị cao, nhân mạch rộng mà thôi, từ tiền hàng tháng trong nhà là nhìn ra khác biệt rồi.

Khi nhỏ thì phát theo tuổi, Thì Thì nhiều nhất, Địch Nhân Kiệt ít nhất. Hiện giờ vẫn thế, vấn đề là Địch Nhân Kiệt có quyền tới trướng phòng lấy tiền, không quá ba trăm quan thì sư phụ không hỏi tới. Mà Thì Thì, Tiểu Vũ không có quyền lợi này, không chỉ chúng mà đám Tiểu Nha, Đông Tây Nam Bắc cũng không có, đây là quyền lợi riêng của nam tử trong nhà đại hộ, tương lai Lý Dung, Vân Bảo Bảo sẽ có, nhưng Vân nha đầu không có. Quy củ này tới cả Tiểu Vũ kiêu ngạo nhất cũng không có ý kiến gì, điều duy nhất nó có thể làm là cùng Tiểu Nha ăn cướp của Địch Nhân Kiệt.

Mỗi khi Địch Nhân Kiệt cười toe toét nhận năm quan tiền từ tay quản gia là đã chuẩn bị bị cướp rồi, chỉ mong họ lúc đánh trộm đừng đánh vào đầu. Bất kể là bị đả kích thế nào, Địch Nhân Kiệt đều sùi bọt mép ngã ngay ra đất, tiền bạc rơi một bên, đến khi hai tên cường đạo bịt mặt cầm tiền đi mới ung dung đứng dậy phủi đất cát trên người, nên làm gì thì làm nấy.

HẾT!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đường Chuyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook