Quyển 21 - Chương 44: Sói không thể không săn mồi.
Kiết Dữ 2
05/11/2014
Lưu Phương uống liền ba chén trà ấm, thở ra một hai dài, nói với Vô Thiệt:
- Chuyện chưa xong, tính hầu gia không hạ sát thủ với người mình, cho nên vụ mua bán này thế nào cũng lỗ, ông xem, vật tư hầu gia thu được sớm muộn cũng tặng cho những người kia.
Vô Thiệt cau mày:
- Ông không chịu được sự nhu nhược của Vân Diệp, sao không xử lý giúp y.
- Cái gì ta cũng làm sao? Ta đã cổ lai hi, vì y chạy mấy vạn dặm, thiếu chút nữa mất luôn cái mạng già này, nói kiều gì cũng không phụ y rồi, chuyện nhỏ này phải do y tự làm.
- Đội quân này không thể giữ lại, ít nhất không thể nắm trong tay Vân gia, còn về phần để ai hưởng lợi thì phải xem ý Vân Diệp, có điều ta cho rằng y sẽ trực tiếp giải tán!
Vô Thiệt thong thả nói ra kiến giải của mình.
Lưu Phương khinh bỉ nhìn Vô Thiệt, lấy ngón tay gõ bàn, ý bảo Vô Thiệt rót trà tiếp cho mình, đợi Na Nhật Mộ tới xem náo nhiệt đi xa mới nói:
- Sói quen ăn thịt, ông bảo chúng đi ăn cỏ thế nào? Cả đời ông luyện võ giết người, chuyện tâm cơ này ông khỏi nghĩ, không phải chuyện ông có thể hiểu.
Không ngờ Vô Thiệt lại gật đầu, suy đoán lòng người không phải sở trường của ông ta, dù làm hoạn quan mấy chục năm vẫn là nhược điểm.
Tiết Tây Tư sau khi có được lượng lớn tiếp tế liền dẫn kỵ binh rời đi, người ở lại không phải thương tàn cũng cực độ căm ghét chiến tranh, phàm là người còn chút suy tính đều theo Tiết Tây Tư, dù sao thù hận giữa người Đường và người Đột Quyết quá sâu, chia rẽ là không tránh khỏi.
Vân Diệp thì không sao hết, chỉ cần những người này không mang vũ trang về Tây Vực, còn gây thêm chút phiền toái cho người Đại Thực thì y còn cầu mà chả được nữa là.
Bề ngoài tỏ ra vui vẻ, trong lòng Vân Diệp có chút âm u, mọi người đều tránh mình, Đơn Ưng còn nói được, tính hắn là thế, thích gì làm ngay, không ngừng lại nửa khắc. Hàn Triệt vì truyền tà giáo mà bỏ đi, Hi Đồng muốn lập quốc nên sợ mình đột nhiên hạ sát thủ với hắn. Hiện tốt rồi, bộ hạ của Tiểu Miêu cũng đi nốt, chẳng lẽ mình không có khí bá vương như trong truyền thuyết. Chỉ cần vây cánh họ cứng rồi là đều bỏ đi.
Tiểu Miêu khóc rất thương tâm, Mạc A Tử nhỏ giọng an ủi nàng, hai thị nữ Ba Tư cúng khóc rưng rức, Nhân Hùng, Cẩu Tử, Khúc Trác mắt đỏ hoe, sinh tử kề vai bao lâu, chớp mắt chia cắt, đúng là khó làm nổi.
Cũng không phải tất cả đều đi, A Ba Tư ở lại cuối cùng, thành kính vài lạy Vân Diệp:
- A Ba Tư cảm tạ sự nhân từ của ngài, cảm tạ ngài cho họ thoải mái rời đi, cảm tạ ngài không lợi dụng chúng tôi xong rồi hạ sát thủ, ngài là vị tướng quân nhân từ.
Tiểu Miêu phiên dịch lại, Vân Diệp cười khổ:
- Với một vị tướng quân, nhân từ không phải lời khen ngợi mà là sự mỉa mai, có điều, ta tha thứ cho ngươi, cũng cảm tạ các ngươi đưa Tiểu Miêu bình an trở về, ta là tổng đốc vùng đất này, khi nào các ngươi không còn đường đi nữa hay tới đây, ta cho các ngươi một con đường sống.
A Ba Tư lại lần nữa bái tạ:
- Sói hoang cần không ngừng chạy kiếm thức ăn mới sống được, một khi dừng lại, nó sẽ chết.
Vân Diệp cười không nói, nhìn A Ba Tư lên ngựa đuổi theo Tiết Tây Tư đi xa. Không biết phương hướng họ đi có cát lợi không, có thích hợp sáng nghiệp không, Vân Diệp hôm nay xuất môn không xem lịch, khi y nghe thấy cái tên Tiết Tây Tư vang vọng khắp phương tây, liền có chút hối hận.
Vượng Tài cứ quay đầu đợi Tiểu Miêu, vì chiến mã của nàng cứ chậm rì rì theo sau mông nó.
- Nhanh lên, lạnh thế này còn lề mề trong băng tuyết làm gì, đi nhanh chút còn về thành lạc đà.
Vân Diệp lên tiếng thúc dục Tiểu Miêu:
Tiểu Miêu lúc này mới đỏ mặt đi lên, Vân Diệp liền cởi áo choàng ra ném cho Tiểu Miêu, thời tiết thế này chỉ mặc áo giáp sắt đúng là ngược đãi bản thân.
Sau khi Tiểu Miêu vui sướng khoác áo lên, Vân Diệp liền phát hiện gió lạnh mang theo hoa tuyết không ngừng chui vào người, chẳng bao lâu cảm thấy mình biến thành khối băng, thế là mắt nhìn chằm chằm Lưu Tiến Bảo, hắn đành cởi áo choàng đưa cho Vân Diệp. Còn về phần Lưu Tiến Bảo định đi chèn ép ai thì Vân Diệp không quan tâm, người nắm quyền là có đặc quyền, gồm cả quyền mặc ấm hơn một chút.
Tiểu Miêu nhìn thấy thành lạc đà trong gió tuyết, kinh ngạc tới không nói lên lời, lấy tay chỉ chỉ, muốn Vân Diệp giải thích.
- Đó là thành lạc đà, sự tồn tại vô địch trên mặt đất, sự xuất hiện của nó hoàn toàn thay đổi hình thức chiến tranh, sau này mãnh tướng vô địch không còn là vương giả trên chiến trường, vì trước vũ khí giết người hiệu suất cao, họ không có tác dụng nhiều hơn binh sĩ bình thường, ngược lại còn bị giết đầu tiên.
- Tiểu Miêu, về tới nhà thu móng vuốt nàng lại, chúng ta cùng sống bình an hết đời này thôi, nàng là cô nương ngốc, nam nhi tốt nhiều như cá diếc qua sông, nếu nàng thích, dù là ai ta cũng mang về cho nàng, nàng lại nhìn trúng ta, nàng biết mà, ta không thể toàn tâm toàn ý với nàng, đó là điều không công bằng.
Nghe thế Tiểu Miêu không xấu hổ nữa, ngẩng đầu lên nhìn y chằm chằm:
- Tiểu Miêu muốn một ngôi nhà ấm áp có thể hòa tan mình, có một tiểu viện tử, sinh hai đứa con là thỏa mãn rồi.
Vân Diệp bật cười, thà vứt bỏ một đội quân cường đại cũng muốn về nhà, người như thế, tình cảm như thế nếu không trân trọng sẽ bị sét đánh.
Sau khi biết thành lạc đà là của nhà mình, Tiểu Miêu chẳng còn thấy mới mẻ nữa, chỉ cần là thứ của nhà mình, dù lợi hại mấy cũng chẳng cần quan tâm, thong thả nghiên cứu là được.
Na Mộ Nhật thấy Tiểu Miêu về, vui sướng nhảy cẫng lên, kéo Tiểu Miêu về nhà gỗ của mình, nàng thực sự có quá nhiều lời muốn hỏi Tiểu Miêu.
Một nữ tử cầm thương cưỡi ngựa, chém tướng phá ải đánh đâu thắng đó trên hoang nguyên thần kỳ biết chừng nào, Na Nhật Mộ nằm mơ cũng muốn có một ngày như thế, chỉ tiếc rằng trừ lần trước bị Lộc Đông Tán ép bỏ chạy thì không còn chuyện gì đáng nói, giờ gặp Tiểu Miêu, sao chịu bỏ qua.
Tỷ muội Y Lợi Tư từ sau khi vào thành lạc đà sợ hãi không nói ra lời, với họ, đây là một thế giới hoàn toàn khác, run rẩy theo sau Tiểu Miêu một bước cũng không dám rời, vì có rất nhiều con mắt nhìn họ, từ ông già tóc rắng đều đứa trẻ, hơn nữa ai nấy đều cười vô cùng cổ quái.
Na Nhật Mộ thấy thế liền cười nói:
- Đừng sợ, đây là nhà ta, mọi người là người nhà nên mới nhìn các ngươi nhiều hơn, tên béo hung ác kia là đầu bếp, thường ngày toàn bị người ta ức hiếp, các ngươi rảnh rỗi có thể bắt nạt hắn, ngố ngố vui lắm. Lão nhân kia là trướng phòng, chúng chúng ta tính sổ sách. Ta nghe thấy chuyện các ngươi rồi, là nha hoàn thiếp thân của Tiểu Miêu muội muội, tức là không thể thiếu tiền hàng tháng ...
- Các ngươi tới Trường An sẽ không cô đơn, trong nhà cũng mấy vũ nương Ba Tư, có điều người xinh đẹp đã gả đi ...
Na Nhật Mộ nói liền một lèo, tỷ muội Ba Lợi Tư Vân hoang mang nhìn nàng.
- Na Nhật Mộ tỷ tỷ, họ không hiểu tỷ nói gì đâu.
- Sao không hiểu? Những Hồ cơ trong nhà đều hiểu mà, kệ đã, mau tới xem y phục ta chuẩn bị cho muội, rất đẹp, Tân Nguyệt làm đấy.
- Muội muốn ăn cơm trước!
Tiểu Miêu nhìn thấy trong phòng bên cạnh đặt ê hề thức ăn, hơn một năm toàn ăn thức ăn quê kệch, nàng gần như quên mùi vị món ăn người Hán rồi.
Na Nhật Mộ vỗ đầu, lúc này mới kéo Tiểu Miêu đi ăn cơm.
- Chuyện chưa xong, tính hầu gia không hạ sát thủ với người mình, cho nên vụ mua bán này thế nào cũng lỗ, ông xem, vật tư hầu gia thu được sớm muộn cũng tặng cho những người kia.
Vô Thiệt cau mày:
- Ông không chịu được sự nhu nhược của Vân Diệp, sao không xử lý giúp y.
- Cái gì ta cũng làm sao? Ta đã cổ lai hi, vì y chạy mấy vạn dặm, thiếu chút nữa mất luôn cái mạng già này, nói kiều gì cũng không phụ y rồi, chuyện nhỏ này phải do y tự làm.
- Đội quân này không thể giữ lại, ít nhất không thể nắm trong tay Vân gia, còn về phần để ai hưởng lợi thì phải xem ý Vân Diệp, có điều ta cho rằng y sẽ trực tiếp giải tán!
Vô Thiệt thong thả nói ra kiến giải của mình.
Lưu Phương khinh bỉ nhìn Vô Thiệt, lấy ngón tay gõ bàn, ý bảo Vô Thiệt rót trà tiếp cho mình, đợi Na Nhật Mộ tới xem náo nhiệt đi xa mới nói:
- Sói quen ăn thịt, ông bảo chúng đi ăn cỏ thế nào? Cả đời ông luyện võ giết người, chuyện tâm cơ này ông khỏi nghĩ, không phải chuyện ông có thể hiểu.
Không ngờ Vô Thiệt lại gật đầu, suy đoán lòng người không phải sở trường của ông ta, dù làm hoạn quan mấy chục năm vẫn là nhược điểm.
Tiết Tây Tư sau khi có được lượng lớn tiếp tế liền dẫn kỵ binh rời đi, người ở lại không phải thương tàn cũng cực độ căm ghét chiến tranh, phàm là người còn chút suy tính đều theo Tiết Tây Tư, dù sao thù hận giữa người Đường và người Đột Quyết quá sâu, chia rẽ là không tránh khỏi.
Vân Diệp thì không sao hết, chỉ cần những người này không mang vũ trang về Tây Vực, còn gây thêm chút phiền toái cho người Đại Thực thì y còn cầu mà chả được nữa là.
Bề ngoài tỏ ra vui vẻ, trong lòng Vân Diệp có chút âm u, mọi người đều tránh mình, Đơn Ưng còn nói được, tính hắn là thế, thích gì làm ngay, không ngừng lại nửa khắc. Hàn Triệt vì truyền tà giáo mà bỏ đi, Hi Đồng muốn lập quốc nên sợ mình đột nhiên hạ sát thủ với hắn. Hiện tốt rồi, bộ hạ của Tiểu Miêu cũng đi nốt, chẳng lẽ mình không có khí bá vương như trong truyền thuyết. Chỉ cần vây cánh họ cứng rồi là đều bỏ đi.
Tiểu Miêu khóc rất thương tâm, Mạc A Tử nhỏ giọng an ủi nàng, hai thị nữ Ba Tư cúng khóc rưng rức, Nhân Hùng, Cẩu Tử, Khúc Trác mắt đỏ hoe, sinh tử kề vai bao lâu, chớp mắt chia cắt, đúng là khó làm nổi.
Cũng không phải tất cả đều đi, A Ba Tư ở lại cuối cùng, thành kính vài lạy Vân Diệp:
- A Ba Tư cảm tạ sự nhân từ của ngài, cảm tạ ngài cho họ thoải mái rời đi, cảm tạ ngài không lợi dụng chúng tôi xong rồi hạ sát thủ, ngài là vị tướng quân nhân từ.
Tiểu Miêu phiên dịch lại, Vân Diệp cười khổ:
- Với một vị tướng quân, nhân từ không phải lời khen ngợi mà là sự mỉa mai, có điều, ta tha thứ cho ngươi, cũng cảm tạ các ngươi đưa Tiểu Miêu bình an trở về, ta là tổng đốc vùng đất này, khi nào các ngươi không còn đường đi nữa hay tới đây, ta cho các ngươi một con đường sống.
A Ba Tư lại lần nữa bái tạ:
- Sói hoang cần không ngừng chạy kiếm thức ăn mới sống được, một khi dừng lại, nó sẽ chết.
Vân Diệp cười không nói, nhìn A Ba Tư lên ngựa đuổi theo Tiết Tây Tư đi xa. Không biết phương hướng họ đi có cát lợi không, có thích hợp sáng nghiệp không, Vân Diệp hôm nay xuất môn không xem lịch, khi y nghe thấy cái tên Tiết Tây Tư vang vọng khắp phương tây, liền có chút hối hận.
Vượng Tài cứ quay đầu đợi Tiểu Miêu, vì chiến mã của nàng cứ chậm rì rì theo sau mông nó.
- Nhanh lên, lạnh thế này còn lề mề trong băng tuyết làm gì, đi nhanh chút còn về thành lạc đà.
Vân Diệp lên tiếng thúc dục Tiểu Miêu:
Tiểu Miêu lúc này mới đỏ mặt đi lên, Vân Diệp liền cởi áo choàng ra ném cho Tiểu Miêu, thời tiết thế này chỉ mặc áo giáp sắt đúng là ngược đãi bản thân.
Sau khi Tiểu Miêu vui sướng khoác áo lên, Vân Diệp liền phát hiện gió lạnh mang theo hoa tuyết không ngừng chui vào người, chẳng bao lâu cảm thấy mình biến thành khối băng, thế là mắt nhìn chằm chằm Lưu Tiến Bảo, hắn đành cởi áo choàng đưa cho Vân Diệp. Còn về phần Lưu Tiến Bảo định đi chèn ép ai thì Vân Diệp không quan tâm, người nắm quyền là có đặc quyền, gồm cả quyền mặc ấm hơn một chút.
Tiểu Miêu nhìn thấy thành lạc đà trong gió tuyết, kinh ngạc tới không nói lên lời, lấy tay chỉ chỉ, muốn Vân Diệp giải thích.
- Đó là thành lạc đà, sự tồn tại vô địch trên mặt đất, sự xuất hiện của nó hoàn toàn thay đổi hình thức chiến tranh, sau này mãnh tướng vô địch không còn là vương giả trên chiến trường, vì trước vũ khí giết người hiệu suất cao, họ không có tác dụng nhiều hơn binh sĩ bình thường, ngược lại còn bị giết đầu tiên.
- Tiểu Miêu, về tới nhà thu móng vuốt nàng lại, chúng ta cùng sống bình an hết đời này thôi, nàng là cô nương ngốc, nam nhi tốt nhiều như cá diếc qua sông, nếu nàng thích, dù là ai ta cũng mang về cho nàng, nàng lại nhìn trúng ta, nàng biết mà, ta không thể toàn tâm toàn ý với nàng, đó là điều không công bằng.
Nghe thế Tiểu Miêu không xấu hổ nữa, ngẩng đầu lên nhìn y chằm chằm:
- Tiểu Miêu muốn một ngôi nhà ấm áp có thể hòa tan mình, có một tiểu viện tử, sinh hai đứa con là thỏa mãn rồi.
Vân Diệp bật cười, thà vứt bỏ một đội quân cường đại cũng muốn về nhà, người như thế, tình cảm như thế nếu không trân trọng sẽ bị sét đánh.
Sau khi biết thành lạc đà là của nhà mình, Tiểu Miêu chẳng còn thấy mới mẻ nữa, chỉ cần là thứ của nhà mình, dù lợi hại mấy cũng chẳng cần quan tâm, thong thả nghiên cứu là được.
Na Mộ Nhật thấy Tiểu Miêu về, vui sướng nhảy cẫng lên, kéo Tiểu Miêu về nhà gỗ của mình, nàng thực sự có quá nhiều lời muốn hỏi Tiểu Miêu.
Một nữ tử cầm thương cưỡi ngựa, chém tướng phá ải đánh đâu thắng đó trên hoang nguyên thần kỳ biết chừng nào, Na Nhật Mộ nằm mơ cũng muốn có một ngày như thế, chỉ tiếc rằng trừ lần trước bị Lộc Đông Tán ép bỏ chạy thì không còn chuyện gì đáng nói, giờ gặp Tiểu Miêu, sao chịu bỏ qua.
Tỷ muội Y Lợi Tư từ sau khi vào thành lạc đà sợ hãi không nói ra lời, với họ, đây là một thế giới hoàn toàn khác, run rẩy theo sau Tiểu Miêu một bước cũng không dám rời, vì có rất nhiều con mắt nhìn họ, từ ông già tóc rắng đều đứa trẻ, hơn nữa ai nấy đều cười vô cùng cổ quái.
Na Nhật Mộ thấy thế liền cười nói:
- Đừng sợ, đây là nhà ta, mọi người là người nhà nên mới nhìn các ngươi nhiều hơn, tên béo hung ác kia là đầu bếp, thường ngày toàn bị người ta ức hiếp, các ngươi rảnh rỗi có thể bắt nạt hắn, ngố ngố vui lắm. Lão nhân kia là trướng phòng, chúng chúng ta tính sổ sách. Ta nghe thấy chuyện các ngươi rồi, là nha hoàn thiếp thân của Tiểu Miêu muội muội, tức là không thể thiếu tiền hàng tháng ...
- Các ngươi tới Trường An sẽ không cô đơn, trong nhà cũng mấy vũ nương Ba Tư, có điều người xinh đẹp đã gả đi ...
Na Nhật Mộ nói liền một lèo, tỷ muội Ba Lợi Tư Vân hoang mang nhìn nàng.
- Na Nhật Mộ tỷ tỷ, họ không hiểu tỷ nói gì đâu.
- Sao không hiểu? Những Hồ cơ trong nhà đều hiểu mà, kệ đã, mau tới xem y phục ta chuẩn bị cho muội, rất đẹp, Tân Nguyệt làm đấy.
- Muội muốn ăn cơm trước!
Tiểu Miêu nhìn thấy trong phòng bên cạnh đặt ê hề thức ăn, hơn một năm toàn ăn thức ăn quê kệch, nàng gần như quên mùi vị món ăn người Hán rồi.
Na Nhật Mộ vỗ đầu, lúc này mới kéo Tiểu Miêu đi ăn cơm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.