Quyển 12 - Chương 18: Tai họa của bội thu
Kiết Dữ 2
22/09/2014
Đứng trong đồng, Vân Diệp nổi trận lôi đình, chỉ mặt mắng té tát
huyện lệnh, chủ bạ Lam Điền đang cười ngốc nghếch, Lý Thừa Càn, Lý Thái
đứng ở một bên cười, hương dân thấy huyện lệnh bị mắng cũng cười xem náo nhiệt.
Ông trời ạ, Vân Diệp ngồi bịch xuống đất, đám ngốc kia tới giờ còn chưa hiểu gì cả, nhìn đống khoai tây chất cao như núi trước mắt, khóc không ra nước mắt, biết sản lượng cao còn trồng nhiều như thế. Kiếp trước chẳng biết gì về sản lượng nông nghiệp, cứ hay nghe thấy câu mười vạn, trăm vạn mẫu ruộng thí điểm, chả quan tâm, trồng ra bao nhiêu cũng hết, tỷ dân mà, có bao nhiêu ăn không hết được?
Nhưng nay huyện Lam Điền có hai vạn mẫu ruộng thí nghiệm là khái niệm gì? Trong tầm mắt là vô số khoai tây đếm không xuể.
Năm nay mưa gió điều hòa, chỗ đất cằn cũng sản xuất được gần bảy ngàn vạn cân khoai tây, đủ cho người Trường An ăn ba năm, trồng thì trồng ra rồi, khoai tây trông không tệ, to, đẹp, nhưng bán cho ai đây?
Dựa vào xe trâu, thuyền nhỏ vận chuyển đi? Đùa đấy à, đến lộ phí chẳng đủ trả, giới luật thương cổ Đại Đường là không có lợi nhuận gấp đôi không đi xa hơn trăm dặm, không có lợi nhuận gấp năm thì không đi xa hơn nghìn dặm, một trăm dặm thôi cũng đi vài ba ngày rồi, đám hương dân còn cười ngốc nghếch đợi thu lợi, cho các ngươi lỗ chết thôi.
- Diệp Tử, vì sao lại nổi giận, nay lương thực đầy đất, dê bò đầy núi là ngày tốt lành, vì sao chỉ mình ngươi nổi giận, như thế chẳng phải quá nghiêm khắc sao? Huyện lệnh, chủ bạ Lam Điền có công với nước, giờ ta sẽ viết tấu thỉnh công cho họ. Lý Thừa Càn tay cầm hai củ khoai tây cực lớn thích thú vô cùng, kệ dính đầy bùn đất vẫn ôm trong lòng tấm tắc khen mãi, chuẩn bị rửa sạch tặng cho hoàng đế làm điềm lành.
Lấy thứ khác làm điềm lành sẽ bị quan viên đàn hặc, văn nhân mặc khách thóa má, lấy lương thực làm điềm lành chỉ có tán dương, một cái cây hoa màu trổ hai bông cũng làm một bài văn tế thiên dâng lên trời, khỏi nói khoai tây to bằng đầu người.
Từ lúc tới Đại Đường chưa bao giờ thấy thứ đồ ăn nào thừa, đại bộ phận bách tính ngày ăn hai bữa, hơn nữa là húp cháo loãng, trong đầu bọn họ chưa bao giờ có khái niệm thu hoạch quá nhiều là tai họa, đừng nói họ không có, ngay cả nhân vật tinh anh như Lý Thừa Càn, Lý Thái cũng không có, từ nhỏ được giáo dục rằng lương thực càng nhiều càng tốt, như thế người trong thiên hạ đều được ăn no, bọn họ cho rằng Vân Diệp nổi giận là cách thể hiện niềm vui khác.
- Hiện giờ mạch một đấu sáu đồng, khoai tây mười cân ít nhất bán được ba đồng, mấy ngày tới chúng ta sẽ ăn khoai tây, tốt quá rồi, nhiều như thế, từ nay về sau chút sâu hại đáng là gì.
Một đám ngốc chắp tay chúc mừng, bợ đít nhau, Vân Diệp sôi máu đi tới: - Thái tử và Ngụy vương thích như thế thì mỗi nhà mua vạn cân về nhé? Giá không dám lấy ba đồng, hài đồng là được, thần đưa ngay tới đông cung với vương phủ, không được ngăn cản.
- Diệp Tử, một vạn cân khoai tây nhiều quá, đông cung chỉ có nghìn người, làm sao ăn hết? Phủ của Thanh Tước càng ít, hai năm cũng chẳng ăn hết, ngươi làm thế là càn quấy rồi. Lý Thừa Càn nghĩ Vân Diệp đùa:
Đếch còn hứng thú mỉa mai nữa, nói luôn: - Ta càn quấy? Một nghìn người ăn không hết một trăm vạn cân, bảy mươi vạn người của Trường An thì ăn hết bảy mươi nghìn vạn cân à? Thứ này cùng lắm để được một năm, ăn không hết thì sao? Để cho thối à? Mà đâu chỉ huyện Lam Điền mới trồng, huân quý trồng, hoàng gia trồng còn nhiều hơn nữa, tính sơ cũng một trăm triệu cân, ha ha ha, nhiều khoai tây như thế đủ lấp kín thành Trường An.
Lý Thừa Càn, Lý Thái sững sờ, huyện lệnh, chủ bạ Lam Điền mặt như tro tàn, vui sướng, kiêu ngạo vừa rồi chớp mắt biến mất hết.
- Có ai thực sự ăn khoai tây như lương thực, năm đói kém tất nhiên có khoai tây không sợ chết đói, giờ được mùa, từ Quan Trung, Hà Đông, Hà Bắc, Giang Nam, Giang Bắc đều được mùa, tới cả Thục cũng có một năm thu hoạch hiếm thấy, chẳng nghe thấy nơi nào thiên tai, hừ hừ, một trăm triệu cân khoai tây không ăn hết, bị lãng phí, các ngươi nói ông trời có tha thứ cho các ngươi không?
Những lời này làm huyện lệnh, chủ bạ sợ ngã lăn ra đất, khoai tây trong tay Lý Thừa Càn rơi xuống đất từ bao giờ, Lý Thái quay đầu nhìn đâu cũng thấy khoai tây mà khiếp sợ. Một vặn cân khoai tây chỉ hai trăm quan thôi, vấn đề chẳng phải là tiền, mà căn bản là không ăn hết, bữa nào cũng ăn cũng chẳng hết, trang hộ đằng xa vẫn còn vui sướng ra sức đào khoai tây trong đất, niềm vui lan san những gia tướng đám Vân Diệp mang theo.
Nhan Chi Thôi ngồi xe trâu tới nhìn thấy cảnh thu hoạch lớn vốn cười không khép miệng lại được, sau khi nghe ba tên tiểu tử nói xong, mặt tái đi. Lý Cương dẫn mấy vị tiên sinh ngồi xe trâu tới, còn chưa kịp chúc mừng đã bị ông cụ chửi cho tối tăm mặt mày, hiểu rõ rồi ai nấy thở vắn than dài.
Đội ngũ ngày càng lớn, Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối tới tránh nắng hay tin kinh ngạc há hốc mồm, nhưng không có cách giải quyết.
Niềm vui lan đi trong bách tính, lo lắng truyền nhiễm khắp huân quý, truyền tới tận hoàng cung, Lý Nhị nhìn củ khoai tây to tướng trên bàn mà khóc không ra nước mắt, ai dám lãng phí lương thực? Đó là bất kính với đất dày, Đại Đường chưa bao giờ có chuyện lương thực dư thừa, lịch sử cũng không có, thời thịnh trị thì cũng chỉ là kho quan chất đầy lương mà thôi, nay không chỉ kho quan, kho của dân cũng thế, phát động bách tính Trường An ăn may ra còn hết.
Vân Diệp nhìn thấy khoai tây là điên tiết, bỏ về, tới vườn cũng thấy thứ này chất đống, Lý An Lan, Tân Nguyệt rảnh rỗi cùng hai đứa con đếm khoai tây. Tân Nguyệt thấy trượng phu về, hớn hở kéo tay Vân Diệp chỉ khoai tây đầy sân: - Phu quân, đất nhà ta rất tốt, thiếp thân trồng có năm mươi mẫu mà sân đầy khoai rồi.
Vân Diệp liếc xéo hai bà nương ngốc:
- Tốt quá, nếu nàng thích khoai tây như thế thì từ mai trở đi sáng ăn khoai tây, trưa ăn khoai tây, tối vẫn ăn khoai tây, bữa khuya đổi thành khoai tây nốt, ăn cho tới năm sau khoai tây mới thu hoạch, thế nào, sướng chưa?
Tân Nguyệt nghĩ y true mình, cười đánh trượng phu một cái: - Ăn cho vui thôi, ai coi khoai tây như lương thực chứ, trong nhà có mấy chục vạn cân, tặng cho nhà quen đi, vậy là chẳng còn mấy nữa.
Lý An Lan bỏ khoai tây xuống, phủi tay nói: - Đây là công lao của phu quân, số khoai tây này còn hơn công xuất chinh vừa rồi của chàng, đây mới là công tích chói lọi sử sách.
- Ồ các nàng đều thích khoai tây, hay, ta mua thêm một trăm vạn cân, bốn mẹ con nàng ăn cho ta, ăn cho hết mới thôi.
- Hả?
Tân Nguyệt cuống lên:
- Phu quân, chàng có sốt không, khoai tây trong nhà còn chẳng ăn hết, chàng nổi điên mua về làm gì, trăm vạn cân còn chả có chỗ chứa, chàng đùa thiếp à?
- Không đùa, thái tử, Ngụy vương mua một trăm vạn cân, ta cũng thế, Nhan lão tiên sinh mua năm mươi vạn cân, thư viện mua hai trăm vạn cân. Nhưng vẫn còn mấy nghìn vạn cân nữa, ta đặt mua cho thủy quân trăm vạn cân, thái tử về hoàng cung xin chỉ, xem có thể mua khoai tây cho lục vệ không, dù sao cũng không thể để bách tính không bán được khoai, nhà ta phiền não là được, không thể để bách tính bị thiệt.
Lý An Lan, Tân Nguyệt trố mắt, nhìn khoai tây lại nhìn trượng phu, giờ mới hiểu, lương thực ít là tai họa, giờ nhiều cũng là tai họa.
Vân gia trang chỉ cần nhà nào không trồng khoai tây là tới chủ gia lấy, mấy nghìn năm qua chỉ có điền hộ mang lương thực tới cho chủ gia, chưa bao giờ nghe thấy tới chủ gia lấy lương thực. Mỗi người xách một cái giỏ cười đùa tới nhận phúc lợi của mình, kết quả bị hầu gia nổi điên chửi cho, mỗi nhà ba trăm cân, ngươi lấy giỏ đựng à?
Vừa chất khoai tây lên xe vừa nhìn sắc mặt hầu gia, kẻ nào lấy ít thì hầu gia nổi giận, không lấy ít được, xe chất cao ngất rồi hầu gia còn cho vào giỏ treo lên càng xe, bảo cuốn xéo, nếu ăn hết lại tới lấy.
Lần này không chỉ Vân Diệp bại gia, mà còn có Lý Thừa Càn, Lý Khác cả Nhan Chi Thôi cũng tặng khoai tây không biết mệt mỏi.
Tặng hết một lượt, Vân Diệp thấy khoai tây chẳng giảm chút nào, vò đầu bứt tóc. Huyện lệnh Lam Điền sau một đêm mà phờ phạc, mồm lở toác, mắt toàn gỉ, chủ bạ chẳng khá hơn, ngày nào chưa xử lý hết khoai tây, họ đừng mong sống yên, tất cả nông gia đều tích trữ đủ lương thực cho một năm, năm nay ngày ba bữa khoai tây.
Thư viện cũng gặp thảm họa, mới khai giảng đám học sinh phát hiện ra, thức ăn biến thành khoai tây hết, sáng ăn khoai tây luộc, trưa cho thêm thịt nấu thành canh, tối đầu bếp nghiền ra cho thêm gia vị vào, trước kia món gì cũng chỉ được một muôi, giờ chất hai muôi to tướng, còn hỏi đủ chưa?
Tiểu Nha đẩy khoai tây trong đĩa đi, môi cong lên đang định làm mình làm mẩy bị nãi nãi đánh: - Thức ăn ngon như thế còn kén chọn, khoai tây thì làm sao, lúc ca ca cháu chưa tới đón chúng ta, có bát cháo là tốt lắm rồi, giờ có thịt có khoai lại không hài lòng à?
Vân Diệp bỏ đũa xuống, vốn trong nhà ăn cơm như hổ vồ sói nuốt, giờ biến thành đại gia khuê tú, Tiểu Vũ vừa mới đem toàn bộ khoai tây đổ cho Địch Nhân Kiệt, Địch Nhân Kiệt không dám đổi lại, mày nhíu thành cả cục.
Thế này không được, không thể cứ ăn khoai tây mãi.
Khi Vân Diệp vắt óc nghĩ cách làm đủ các món khoai tây khác nhau thì thành tựu của hai học sinh của thư viện làm cho thân là đạo sư chỉ dẫn phải xấu hổ, thứ thấy mãi rồi mà còn cần người ta nhắc.
Tên tiểu tử nghèo Ngụy Xuân Bằng thế gia bánh bột lọc, cha mẹ quanh năm đưa đệ muội bán bánh ở chợ tây cho hắn ăn học, tên tiểu tử này không phụ kỳ vọng, năm ngoái thi đỗ, vào thư viện liền giảm bớt gánh nặng của cha mẹ một cách hiệu quả. Có câu trẻ nhà nghèo sớm giỏi việc nhà, hắn từ ngày đầu vào thư viện đã giúp đỡ trong nhà ăn, kiếm tiền trợ cấp cho gia đình, hắn cho rằng đám đệ muội đều phải đọc sách biết chữ, muội tử thì tự mình dạy, đệ đệ đưa tới học đường cho tiên sinh dạy.
Thành tích của hắn ở thư viện không phải thuộc hàng đầu, lúc nhỏ học được chút kiến thức sơ sài từ chỗ tiên sinh tư thục thì làm sao đấu nổi với một đám tinh anh của thư viện, gần như chẳng ai để ý tới một thiếu niên mỏng manh hàng ngày cật lực bê cái nồi lớn xới cơm cho bọn họ.
Thời gian qua thư viện ngày ngày ăn khoai tây, Ngụy Xuân Bằng cũng phải gọt khoai tây mỗi ngày, đây là công việc đơn giản mà buồn tẻ, một hôm khi hắn chuẩn bị rửa khoai tây trong chậu phát hiện ra một lớp màu trắng, còn nghĩ ai không cẩn thận đổ bột vào chậu, chuẩn bị vớt ra phơi khô hấp bánh ăn.
Khi hắn chạm vào thứ màu trắng đó mới biết đây không phải là bột, trơn, xốp, cho vào miệng, thấy không khác bột là mấy, nấu một nồi, chuẩn bị nuôi lợn.
Lợn thích ăn lắm, thư viện cũng giảng giải tri thức dã ngoại, đồ ăn của lợn và người gần giống nhau, lợn ăn được, người ăn cũng không chết. Hắn muốn biết thứ này rốt cuộc là gì, liền múc cho mình một bát, ăn được, vị không tệ.
Dinh dính thấy mà ghê, chẳng có cách chế biến, hắn đi tìm hảo hữu của mình, Lan Ngọc Thụ, cùng nghiên cứu làm sao định hình cho thứ này.
Cả hai đem báo cáo xin kinh phí nộp lên Vân Diệp, Vân Diệp vừa vui mừng vừa hổ thẹn, sao mình quên được thứ thức ăn đại chúng như miến được chứ?
Nhìn hai đứa học sinh cung kính trước mặt, Vân Diệp phê mấy chữ lên báo cáo, nói: - Giỏi lắm, thư viện Ngọc Sơn quả nhiên không có kẻ ngốc, Ngụy Xuân Bằng, Lan Ngọc Thụ, nếu như các ngươi có thể nghiên cứu thành công, ta nhất định đích thân làm cho cha mẹ các ngươi ăn. Ta cũng mong các ngươi thành công, như thế khoai tây không còn là gánh nặng nữa, mà là bảo bối, phát minh của các ngươi sẽ lưu danh sử sách, bách tính cả đời nhớ ơn các ngươi. Còn gợi ý: - Các ngươi xem, thứ Lan Ngọc Thụ nghiên cứu ra chỉ cần thay đổi một chút, biến thành ống tròn, đáy là tấm sắt có lỗ ...
Đợi hai đứa học sinh hớn hở rời văn phòng, Vân Diệp gọi phó dịch tới, dặn: - Về nhà bảo phu nhân, nhà ta thu mua lượng lớn khoai tây, còn cả lợn con, không giới hạn, mua được bao nhiêu thì mua bấy nhiêu.
Mây đen bao ngày tan hết, có miến rồi ai lo khoai tây quá nhiều nữa? Thứ này ngon hơn cả lúa mạch, tránh ông cụ trăm tuổi rồi còn phải ngày ngày ăn khoai tây, thế là vô nhân đạo.
Tâm tình Vân Diệp cực tốt, lại phát hiện ra một đường kiếm tiền, cái này có thể làm thoải mái, làm ăn lớn tới đâu cũng không ai nhảy ra chửi, ở Đại Đường, đây là chuyện làm ăn tốt nhất.
Vào văn phòng Lý Cương, đem báo cáo của hai đứa học sinh để lên bàn, đắc ý đi pha ấm trà, rót cho ông.
Lý Cương nghi hoặc mở báo cáo ra, lấy kính lúp xem từ đầu tơi cuối, hỏi: - Ngươi thấy hai đứa nhỏ đó có thành công được không?
- Nhất định sẽ thành công, Lý sư, trên đời này quan trọng nhất là ý tưởng, có ý tưởng, những thứ khác sẽ trở nên đơn giản, hai đứa học sinh này xin kinh phí thư viện, vậy thư viện có tám phần quyền lợi với thứ chúng nghiên cứu ra, tiểu tử muốn mua, Lý sư thấy bao tiền thì thích hợp?
Lý Cương ngẩng đầu khinh bỉ nhìn Vân Diệp: - Thứ này nhất định kiếm bội, nếu không ngươi chẳng nóng vội như thế, lão phu không thích cò kè mặc cả với người ta, ngươi đi tìm Hứa Kính Tông ấy, hai đứa các ngươi đều chẳng phải thứ tử tế, đi mà đấu với nhau, đừng để hai đứa nhỏ kia bị thiệt là được.
- Lý sư còn chẳng hiểu tính cách của Hứa Kính Tông sao, đó là cái tên tiền chui cả vào mắt rồi, lần này tiểu tử đại biểu cho Vân gia, không phải thư viện, Lý sư thấy hắn bỏ qua cơ hội không xẻo thì còn là hắn không?
Lý Cương cười gập người:
- Ngươi lúc nào cũng có lý, trước kia lão phu không thích hắn, cho rằng thư viện sạch sẽ lại có con sói đói, ngươi lại bảo thư viện không thể chỉ có chính nhân quân tử, có vài tên tiểu nhân rất có lợi. Tổng kết kinh nghiệm mấy năm qua, đúng là như thế thật, quan hệ với quan phủ, bách tính, thương cổ không thể thiếu hắn, cống hiến của hắn với thư viện là điều ai ai cũng thấy, vào thời khắc nguy nan nhất cũng không bỏ chạy, làm chuyện của mình tận chức tận trách, rất tốt, đó mới là người của thư viện, hai đứa các ngươi tranh luận với nhau, lão phu xem thành quả, ha ha ha.
Rời văn phòng của Lý Cương vẫn nghe thấy ông cười, vui là tốt, người già càng vui càng trường thọ.
Hứa Kính Tông cầm báo cáo lật qua lật lại xem ba lượt, cuối cùng liếc nhìn Vân Diệp, đặt hợp đồng lên bàn: - Tiên sinh đã đại biểu cho Vân gia, vậy đừng trách ta làm theo phép công, tuy không biết thứ này kiếm được bao nhiêu lợi nhuận, ta vẫn khẳng định, đây là vụ mua bán tốt, hơn nữa còn không nhỏ, không biết lớn thế nào nên chẳng thể ra giá thích hợp. Tiên sinh xem thế này được không, thư viện trả mỗi đứa học sinh năm trăm quan, mua hai thành quyền lợi của chúng. Hắn hai đứa bé này không ý kiến gì đâu, còn về thư viện và Vân gia không mua bán, chúng ta nhập cổ phần, Vân gia lo chế tác đem bán, lợi nhuận chia đều được không?
Ông trời ạ, Vân Diệp ngồi bịch xuống đất, đám ngốc kia tới giờ còn chưa hiểu gì cả, nhìn đống khoai tây chất cao như núi trước mắt, khóc không ra nước mắt, biết sản lượng cao còn trồng nhiều như thế. Kiếp trước chẳng biết gì về sản lượng nông nghiệp, cứ hay nghe thấy câu mười vạn, trăm vạn mẫu ruộng thí điểm, chả quan tâm, trồng ra bao nhiêu cũng hết, tỷ dân mà, có bao nhiêu ăn không hết được?
Nhưng nay huyện Lam Điền có hai vạn mẫu ruộng thí nghiệm là khái niệm gì? Trong tầm mắt là vô số khoai tây đếm không xuể.
Năm nay mưa gió điều hòa, chỗ đất cằn cũng sản xuất được gần bảy ngàn vạn cân khoai tây, đủ cho người Trường An ăn ba năm, trồng thì trồng ra rồi, khoai tây trông không tệ, to, đẹp, nhưng bán cho ai đây?
Dựa vào xe trâu, thuyền nhỏ vận chuyển đi? Đùa đấy à, đến lộ phí chẳng đủ trả, giới luật thương cổ Đại Đường là không có lợi nhuận gấp đôi không đi xa hơn trăm dặm, không có lợi nhuận gấp năm thì không đi xa hơn nghìn dặm, một trăm dặm thôi cũng đi vài ba ngày rồi, đám hương dân còn cười ngốc nghếch đợi thu lợi, cho các ngươi lỗ chết thôi.
- Diệp Tử, vì sao lại nổi giận, nay lương thực đầy đất, dê bò đầy núi là ngày tốt lành, vì sao chỉ mình ngươi nổi giận, như thế chẳng phải quá nghiêm khắc sao? Huyện lệnh, chủ bạ Lam Điền có công với nước, giờ ta sẽ viết tấu thỉnh công cho họ. Lý Thừa Càn tay cầm hai củ khoai tây cực lớn thích thú vô cùng, kệ dính đầy bùn đất vẫn ôm trong lòng tấm tắc khen mãi, chuẩn bị rửa sạch tặng cho hoàng đế làm điềm lành.
Lấy thứ khác làm điềm lành sẽ bị quan viên đàn hặc, văn nhân mặc khách thóa má, lấy lương thực làm điềm lành chỉ có tán dương, một cái cây hoa màu trổ hai bông cũng làm một bài văn tế thiên dâng lên trời, khỏi nói khoai tây to bằng đầu người.
Từ lúc tới Đại Đường chưa bao giờ thấy thứ đồ ăn nào thừa, đại bộ phận bách tính ngày ăn hai bữa, hơn nữa là húp cháo loãng, trong đầu bọn họ chưa bao giờ có khái niệm thu hoạch quá nhiều là tai họa, đừng nói họ không có, ngay cả nhân vật tinh anh như Lý Thừa Càn, Lý Thái cũng không có, từ nhỏ được giáo dục rằng lương thực càng nhiều càng tốt, như thế người trong thiên hạ đều được ăn no, bọn họ cho rằng Vân Diệp nổi giận là cách thể hiện niềm vui khác.
- Hiện giờ mạch một đấu sáu đồng, khoai tây mười cân ít nhất bán được ba đồng, mấy ngày tới chúng ta sẽ ăn khoai tây, tốt quá rồi, nhiều như thế, từ nay về sau chút sâu hại đáng là gì.
Một đám ngốc chắp tay chúc mừng, bợ đít nhau, Vân Diệp sôi máu đi tới: - Thái tử và Ngụy vương thích như thế thì mỗi nhà mua vạn cân về nhé? Giá không dám lấy ba đồng, hài đồng là được, thần đưa ngay tới đông cung với vương phủ, không được ngăn cản.
- Diệp Tử, một vạn cân khoai tây nhiều quá, đông cung chỉ có nghìn người, làm sao ăn hết? Phủ của Thanh Tước càng ít, hai năm cũng chẳng ăn hết, ngươi làm thế là càn quấy rồi. Lý Thừa Càn nghĩ Vân Diệp đùa:
Đếch còn hứng thú mỉa mai nữa, nói luôn: - Ta càn quấy? Một nghìn người ăn không hết một trăm vạn cân, bảy mươi vạn người của Trường An thì ăn hết bảy mươi nghìn vạn cân à? Thứ này cùng lắm để được một năm, ăn không hết thì sao? Để cho thối à? Mà đâu chỉ huyện Lam Điền mới trồng, huân quý trồng, hoàng gia trồng còn nhiều hơn nữa, tính sơ cũng một trăm triệu cân, ha ha ha, nhiều khoai tây như thế đủ lấp kín thành Trường An.
Lý Thừa Càn, Lý Thái sững sờ, huyện lệnh, chủ bạ Lam Điền mặt như tro tàn, vui sướng, kiêu ngạo vừa rồi chớp mắt biến mất hết.
- Có ai thực sự ăn khoai tây như lương thực, năm đói kém tất nhiên có khoai tây không sợ chết đói, giờ được mùa, từ Quan Trung, Hà Đông, Hà Bắc, Giang Nam, Giang Bắc đều được mùa, tới cả Thục cũng có một năm thu hoạch hiếm thấy, chẳng nghe thấy nơi nào thiên tai, hừ hừ, một trăm triệu cân khoai tây không ăn hết, bị lãng phí, các ngươi nói ông trời có tha thứ cho các ngươi không?
Những lời này làm huyện lệnh, chủ bạ sợ ngã lăn ra đất, khoai tây trong tay Lý Thừa Càn rơi xuống đất từ bao giờ, Lý Thái quay đầu nhìn đâu cũng thấy khoai tây mà khiếp sợ. Một vặn cân khoai tây chỉ hai trăm quan thôi, vấn đề chẳng phải là tiền, mà căn bản là không ăn hết, bữa nào cũng ăn cũng chẳng hết, trang hộ đằng xa vẫn còn vui sướng ra sức đào khoai tây trong đất, niềm vui lan san những gia tướng đám Vân Diệp mang theo.
Nhan Chi Thôi ngồi xe trâu tới nhìn thấy cảnh thu hoạch lớn vốn cười không khép miệng lại được, sau khi nghe ba tên tiểu tử nói xong, mặt tái đi. Lý Cương dẫn mấy vị tiên sinh ngồi xe trâu tới, còn chưa kịp chúc mừng đã bị ông cụ chửi cho tối tăm mặt mày, hiểu rõ rồi ai nấy thở vắn than dài.
Đội ngũ ngày càng lớn, Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối tới tránh nắng hay tin kinh ngạc há hốc mồm, nhưng không có cách giải quyết.
Niềm vui lan đi trong bách tính, lo lắng truyền nhiễm khắp huân quý, truyền tới tận hoàng cung, Lý Nhị nhìn củ khoai tây to tướng trên bàn mà khóc không ra nước mắt, ai dám lãng phí lương thực? Đó là bất kính với đất dày, Đại Đường chưa bao giờ có chuyện lương thực dư thừa, lịch sử cũng không có, thời thịnh trị thì cũng chỉ là kho quan chất đầy lương mà thôi, nay không chỉ kho quan, kho của dân cũng thế, phát động bách tính Trường An ăn may ra còn hết.
Vân Diệp nhìn thấy khoai tây là điên tiết, bỏ về, tới vườn cũng thấy thứ này chất đống, Lý An Lan, Tân Nguyệt rảnh rỗi cùng hai đứa con đếm khoai tây. Tân Nguyệt thấy trượng phu về, hớn hở kéo tay Vân Diệp chỉ khoai tây đầy sân: - Phu quân, đất nhà ta rất tốt, thiếp thân trồng có năm mươi mẫu mà sân đầy khoai rồi.
Vân Diệp liếc xéo hai bà nương ngốc:
- Tốt quá, nếu nàng thích khoai tây như thế thì từ mai trở đi sáng ăn khoai tây, trưa ăn khoai tây, tối vẫn ăn khoai tây, bữa khuya đổi thành khoai tây nốt, ăn cho tới năm sau khoai tây mới thu hoạch, thế nào, sướng chưa?
Tân Nguyệt nghĩ y true mình, cười đánh trượng phu một cái: - Ăn cho vui thôi, ai coi khoai tây như lương thực chứ, trong nhà có mấy chục vạn cân, tặng cho nhà quen đi, vậy là chẳng còn mấy nữa.
Lý An Lan bỏ khoai tây xuống, phủi tay nói: - Đây là công lao của phu quân, số khoai tây này còn hơn công xuất chinh vừa rồi của chàng, đây mới là công tích chói lọi sử sách.
- Ồ các nàng đều thích khoai tây, hay, ta mua thêm một trăm vạn cân, bốn mẹ con nàng ăn cho ta, ăn cho hết mới thôi.
- Hả?
Tân Nguyệt cuống lên:
- Phu quân, chàng có sốt không, khoai tây trong nhà còn chẳng ăn hết, chàng nổi điên mua về làm gì, trăm vạn cân còn chả có chỗ chứa, chàng đùa thiếp à?
- Không đùa, thái tử, Ngụy vương mua một trăm vạn cân, ta cũng thế, Nhan lão tiên sinh mua năm mươi vạn cân, thư viện mua hai trăm vạn cân. Nhưng vẫn còn mấy nghìn vạn cân nữa, ta đặt mua cho thủy quân trăm vạn cân, thái tử về hoàng cung xin chỉ, xem có thể mua khoai tây cho lục vệ không, dù sao cũng không thể để bách tính không bán được khoai, nhà ta phiền não là được, không thể để bách tính bị thiệt.
Lý An Lan, Tân Nguyệt trố mắt, nhìn khoai tây lại nhìn trượng phu, giờ mới hiểu, lương thực ít là tai họa, giờ nhiều cũng là tai họa.
Vân gia trang chỉ cần nhà nào không trồng khoai tây là tới chủ gia lấy, mấy nghìn năm qua chỉ có điền hộ mang lương thực tới cho chủ gia, chưa bao giờ nghe thấy tới chủ gia lấy lương thực. Mỗi người xách một cái giỏ cười đùa tới nhận phúc lợi của mình, kết quả bị hầu gia nổi điên chửi cho, mỗi nhà ba trăm cân, ngươi lấy giỏ đựng à?
Vừa chất khoai tây lên xe vừa nhìn sắc mặt hầu gia, kẻ nào lấy ít thì hầu gia nổi giận, không lấy ít được, xe chất cao ngất rồi hầu gia còn cho vào giỏ treo lên càng xe, bảo cuốn xéo, nếu ăn hết lại tới lấy.
Lần này không chỉ Vân Diệp bại gia, mà còn có Lý Thừa Càn, Lý Khác cả Nhan Chi Thôi cũng tặng khoai tây không biết mệt mỏi.
Tặng hết một lượt, Vân Diệp thấy khoai tây chẳng giảm chút nào, vò đầu bứt tóc. Huyện lệnh Lam Điền sau một đêm mà phờ phạc, mồm lở toác, mắt toàn gỉ, chủ bạ chẳng khá hơn, ngày nào chưa xử lý hết khoai tây, họ đừng mong sống yên, tất cả nông gia đều tích trữ đủ lương thực cho một năm, năm nay ngày ba bữa khoai tây.
Thư viện cũng gặp thảm họa, mới khai giảng đám học sinh phát hiện ra, thức ăn biến thành khoai tây hết, sáng ăn khoai tây luộc, trưa cho thêm thịt nấu thành canh, tối đầu bếp nghiền ra cho thêm gia vị vào, trước kia món gì cũng chỉ được một muôi, giờ chất hai muôi to tướng, còn hỏi đủ chưa?
Tiểu Nha đẩy khoai tây trong đĩa đi, môi cong lên đang định làm mình làm mẩy bị nãi nãi đánh: - Thức ăn ngon như thế còn kén chọn, khoai tây thì làm sao, lúc ca ca cháu chưa tới đón chúng ta, có bát cháo là tốt lắm rồi, giờ có thịt có khoai lại không hài lòng à?
Vân Diệp bỏ đũa xuống, vốn trong nhà ăn cơm như hổ vồ sói nuốt, giờ biến thành đại gia khuê tú, Tiểu Vũ vừa mới đem toàn bộ khoai tây đổ cho Địch Nhân Kiệt, Địch Nhân Kiệt không dám đổi lại, mày nhíu thành cả cục.
Thế này không được, không thể cứ ăn khoai tây mãi.
Khi Vân Diệp vắt óc nghĩ cách làm đủ các món khoai tây khác nhau thì thành tựu của hai học sinh của thư viện làm cho thân là đạo sư chỉ dẫn phải xấu hổ, thứ thấy mãi rồi mà còn cần người ta nhắc.
Tên tiểu tử nghèo Ngụy Xuân Bằng thế gia bánh bột lọc, cha mẹ quanh năm đưa đệ muội bán bánh ở chợ tây cho hắn ăn học, tên tiểu tử này không phụ kỳ vọng, năm ngoái thi đỗ, vào thư viện liền giảm bớt gánh nặng của cha mẹ một cách hiệu quả. Có câu trẻ nhà nghèo sớm giỏi việc nhà, hắn từ ngày đầu vào thư viện đã giúp đỡ trong nhà ăn, kiếm tiền trợ cấp cho gia đình, hắn cho rằng đám đệ muội đều phải đọc sách biết chữ, muội tử thì tự mình dạy, đệ đệ đưa tới học đường cho tiên sinh dạy.
Thành tích của hắn ở thư viện không phải thuộc hàng đầu, lúc nhỏ học được chút kiến thức sơ sài từ chỗ tiên sinh tư thục thì làm sao đấu nổi với một đám tinh anh của thư viện, gần như chẳng ai để ý tới một thiếu niên mỏng manh hàng ngày cật lực bê cái nồi lớn xới cơm cho bọn họ.
Thời gian qua thư viện ngày ngày ăn khoai tây, Ngụy Xuân Bằng cũng phải gọt khoai tây mỗi ngày, đây là công việc đơn giản mà buồn tẻ, một hôm khi hắn chuẩn bị rửa khoai tây trong chậu phát hiện ra một lớp màu trắng, còn nghĩ ai không cẩn thận đổ bột vào chậu, chuẩn bị vớt ra phơi khô hấp bánh ăn.
Khi hắn chạm vào thứ màu trắng đó mới biết đây không phải là bột, trơn, xốp, cho vào miệng, thấy không khác bột là mấy, nấu một nồi, chuẩn bị nuôi lợn.
Lợn thích ăn lắm, thư viện cũng giảng giải tri thức dã ngoại, đồ ăn của lợn và người gần giống nhau, lợn ăn được, người ăn cũng không chết. Hắn muốn biết thứ này rốt cuộc là gì, liền múc cho mình một bát, ăn được, vị không tệ.
Dinh dính thấy mà ghê, chẳng có cách chế biến, hắn đi tìm hảo hữu của mình, Lan Ngọc Thụ, cùng nghiên cứu làm sao định hình cho thứ này.
Cả hai đem báo cáo xin kinh phí nộp lên Vân Diệp, Vân Diệp vừa vui mừng vừa hổ thẹn, sao mình quên được thứ thức ăn đại chúng như miến được chứ?
Nhìn hai đứa học sinh cung kính trước mặt, Vân Diệp phê mấy chữ lên báo cáo, nói: - Giỏi lắm, thư viện Ngọc Sơn quả nhiên không có kẻ ngốc, Ngụy Xuân Bằng, Lan Ngọc Thụ, nếu như các ngươi có thể nghiên cứu thành công, ta nhất định đích thân làm cho cha mẹ các ngươi ăn. Ta cũng mong các ngươi thành công, như thế khoai tây không còn là gánh nặng nữa, mà là bảo bối, phát minh của các ngươi sẽ lưu danh sử sách, bách tính cả đời nhớ ơn các ngươi. Còn gợi ý: - Các ngươi xem, thứ Lan Ngọc Thụ nghiên cứu ra chỉ cần thay đổi một chút, biến thành ống tròn, đáy là tấm sắt có lỗ ...
Đợi hai đứa học sinh hớn hở rời văn phòng, Vân Diệp gọi phó dịch tới, dặn: - Về nhà bảo phu nhân, nhà ta thu mua lượng lớn khoai tây, còn cả lợn con, không giới hạn, mua được bao nhiêu thì mua bấy nhiêu.
Mây đen bao ngày tan hết, có miến rồi ai lo khoai tây quá nhiều nữa? Thứ này ngon hơn cả lúa mạch, tránh ông cụ trăm tuổi rồi còn phải ngày ngày ăn khoai tây, thế là vô nhân đạo.
Tâm tình Vân Diệp cực tốt, lại phát hiện ra một đường kiếm tiền, cái này có thể làm thoải mái, làm ăn lớn tới đâu cũng không ai nhảy ra chửi, ở Đại Đường, đây là chuyện làm ăn tốt nhất.
Vào văn phòng Lý Cương, đem báo cáo của hai đứa học sinh để lên bàn, đắc ý đi pha ấm trà, rót cho ông.
Lý Cương nghi hoặc mở báo cáo ra, lấy kính lúp xem từ đầu tơi cuối, hỏi: - Ngươi thấy hai đứa nhỏ đó có thành công được không?
- Nhất định sẽ thành công, Lý sư, trên đời này quan trọng nhất là ý tưởng, có ý tưởng, những thứ khác sẽ trở nên đơn giản, hai đứa học sinh này xin kinh phí thư viện, vậy thư viện có tám phần quyền lợi với thứ chúng nghiên cứu ra, tiểu tử muốn mua, Lý sư thấy bao tiền thì thích hợp?
Lý Cương ngẩng đầu khinh bỉ nhìn Vân Diệp: - Thứ này nhất định kiếm bội, nếu không ngươi chẳng nóng vội như thế, lão phu không thích cò kè mặc cả với người ta, ngươi đi tìm Hứa Kính Tông ấy, hai đứa các ngươi đều chẳng phải thứ tử tế, đi mà đấu với nhau, đừng để hai đứa nhỏ kia bị thiệt là được.
- Lý sư còn chẳng hiểu tính cách của Hứa Kính Tông sao, đó là cái tên tiền chui cả vào mắt rồi, lần này tiểu tử đại biểu cho Vân gia, không phải thư viện, Lý sư thấy hắn bỏ qua cơ hội không xẻo thì còn là hắn không?
Lý Cương cười gập người:
- Ngươi lúc nào cũng có lý, trước kia lão phu không thích hắn, cho rằng thư viện sạch sẽ lại có con sói đói, ngươi lại bảo thư viện không thể chỉ có chính nhân quân tử, có vài tên tiểu nhân rất có lợi. Tổng kết kinh nghiệm mấy năm qua, đúng là như thế thật, quan hệ với quan phủ, bách tính, thương cổ không thể thiếu hắn, cống hiến của hắn với thư viện là điều ai ai cũng thấy, vào thời khắc nguy nan nhất cũng không bỏ chạy, làm chuyện của mình tận chức tận trách, rất tốt, đó mới là người của thư viện, hai đứa các ngươi tranh luận với nhau, lão phu xem thành quả, ha ha ha.
Rời văn phòng của Lý Cương vẫn nghe thấy ông cười, vui là tốt, người già càng vui càng trường thọ.
Hứa Kính Tông cầm báo cáo lật qua lật lại xem ba lượt, cuối cùng liếc nhìn Vân Diệp, đặt hợp đồng lên bàn: - Tiên sinh đã đại biểu cho Vân gia, vậy đừng trách ta làm theo phép công, tuy không biết thứ này kiếm được bao nhiêu lợi nhuận, ta vẫn khẳng định, đây là vụ mua bán tốt, hơn nữa còn không nhỏ, không biết lớn thế nào nên chẳng thể ra giá thích hợp. Tiên sinh xem thế này được không, thư viện trả mỗi đứa học sinh năm trăm quan, mua hai thành quyền lợi của chúng. Hắn hai đứa bé này không ý kiến gì đâu, còn về thư viện và Vân gia không mua bán, chúng ta nhập cổ phần, Vân gia lo chế tác đem bán, lợi nhuận chia đều được không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.