Quyển 4 - Chương 42: Thắng lợi xưa nay chưa từng có may mắn
Kiết Dữ 2
09/05/2014
Vân Diệp bận rộn làm nhà
tuyết bên ngoài, Trương Công Cần liều dù báo hỏng toàn bộ lều bạt cũng
phải để cho tướng sĩ khải hoàn nghỉ ngơi tử tế, đó là điều cực hạn
Trương Công Cẩn xưa này khắt khe làm được.
Than là một vấn đề lớn, nó sinh ra khói, bất cẩn một chút thôi các tướng sĩ không chết trên chiến trường mà chết trong nhà tuyết ấm áp, thế thì Vân Diệp mừng lớn rồi, tin rằng từ hoàng đế tới sĩ tốt sẽ không ai bỏ qua cho y.
Đã làm việc là phải gánh nguy hiểm, từ xưa tới nay không bao giờ có ngoại lệ, may mà thời gian còn sung túc, cho Vân Diệp sửa đổi, vẫn là cách cũ thôi, làm lò, ống khói, cao thủ thiết tượng (thợ rèn) trong quân không phải thứ thiết tượng nửa mùa ở Vân gia có thể so sánh được. Có vô số loan đao của Đột Quyết, chẳng lo không có sắt, một ngày đúc ra mười mấy cái lò. Vốn nghĩ phải làm lá thép, đem lo lắng trong lòng nói với đầu tử thiết tượng, ai ngờ Vân hầu tài ba bị khinh bỉ, còn bị đuổi khỏi công tượng doanh.
Theo lời của họ là:
- Vân hầu là người lo lắng tới quốc gia đại sự, chuyện nhỏ này không cần hầu gia nhọc công.
Đợi tới khi Vân Diệp cần lò sắt thì hai trăm cái lò được đặt chỉnh tề ở bãi đất trống trước doanh công tượng, mỗi cái lò đều cắm một ống sắt cao một trượng, lúc đó Vân Diệp cảm thấy mình giống một thằng ngốc.
Lấy ra cuốn sổ nhỏ trong lòng, gạch đi khoản sưởi ấm, là tổng quản cuộc tụ hội thắng lợi, lập kế hoạch là điều cần thiết, gọi phụ binh tới, bảo bọn họ dựa theo lều bạt của mình, lắp những cái lò kia vào trong nhà tuyết. Hiện giờ y chỉ lo cái bếp lớn này đốt nóng lên sẽ làm tuyết tan mất. Phật tổ phù hộ, chỉ cần nó cầm cự được ba ngày là tốt rồi, nhìn bầu trời xám xịt, Vân Diệp yên tâm hơn phần nào.
Từ sau khi đầu bếp học được cách hấp mằn thàu, Vân Diệp không cho quân sĩ gọi nó là bánh gì hết, trong lòng y, chỉ có thứ tròn tròn, dùng lửa nướng ra mới được gọi là bánh, cái này gọi là mằn thàu, có nhân thì gọi là bao tử ( bánh bao), vì thay đổi tên gọi, Vân Diệp cho đánh gậy bảy tám tên cả gan gọi nó là bánh rồi.
Số bò dê còn sót lại bị giết hết sạch, toàn bộ treo lên giá ở đất trống, có thể gọi là "rừng thịt", còn về "ao rượu" thì thật không xứng, Trương Công Cẩn chỉ có chưa tới một trăm vò rượu mạnh, Vân Diệp đành phải cắn răng đem rượu mạnh mình cất rất nhiều lần, định dùng làm cồn ra, pha thêm nước vào, uống thay rượu, tránh xảy ra vấn đề, bản thân y uống trước nửa cân, phát hiện vị không tệ, hơi gắt một chút, trừ hôm sau đau đầu như muốn nứt ra thì không có hại gì, thế là y thêm nước vào đó, đưa cho Trương Công Cẩn uống ...
Buổi sáng dậy đánh răng, Vân Diệp phát hiện chân răng của mình chảy máu, đó là dấu hiệu thiếu vitamin, hiện giờ chẳng có cách nào, trừ trà ra thì y không có bất kỳ thực vật nào để dùng.
Hôm nay ở ngoài doanh trại Trương Công Cẩn ôm đầu, gian nan để bản thân đứng thẳng một chút, bình rượu hôm qua Vân Diệp đưa tới thực sự không tệ, chỉ là ngày hôm sau đau đầu khiến ông ta cả đời khó quên, óc tựa hồ tác khỏi vỏ não, lắc đầu một cái là đau dữ dội, không biết là cái thứ rượu gì.
Tiếng tù và trầm thấp từ xa vang lên, trên mặt tuyết ngày càng có nhiều người xuất hiện, bọn họ đã không còn đội hình nữa, rất nhiều người gục trên lưng ngựa lắc lư như sắp rơi xuống, cờ soái của Lý Tịnh cũng rũ xuống, chẳng hề có phong thái của kẻ thắng trận.
Quân sĩ trở về chưa tới sáu nghìn, nói cách khác hơn bốn nghìn không trở về nữa, mọi người ra nghênh tiếp cũng không nói lời nào, không biết là ai dùng nắm đấm đấm lên giáp ngực của mình, phát ra tiếng "thình thình", tiếng động này như biết truyền nhiễm, dần dần cả thảo nguyên vang lên tiếng "thình thình" chỉnh tề.
Quân sĩ về doanh, không cần ai đỡ cả, bước chân của bọn họ có mệt mỏi đến mấy cũng không dừng lại, mỗi khi có một quân sĩ bước chân qua cửa doanh, lập tức có người đỡ bọn họ vào nhà tuyết ấm áp, cởi bỏ thiết giáp, rồi ởi y phục, nhưng quá trình đó không hề thuận lợi, một số người tất đã dính chặt vào chân, phải dùng nước ấm để ngâm trước mới cởi bỏ được.
Khi các quân sĩ được nhét vào tấm chăn ấm áp, gần như tất cả đều thở phào, lập tức chìm vào mộng đẹp.
Lý Tịnh khó nhọc từ trên ngựa lăn xuống, Trương Công Cẩn không đợi ông ta nói gì đã ôm chặt lấy, dùng tay đấm mạnh lên lưng, Lý Tịnh chỉ đờ đẫn cười ha ha hai tiếng rồi gục vào lòng Trương Công Cẩn không phát ra âm thanh nào nữa, tựa hồ chỉ hai tiếng cười khẽ đó đã tiêu hao toàn bộ thể lực của ông ta.
Bên cạnh có một tướng quân trẻ tuổi tráng kiện đi tới nói với Trương Công Cẩn:
- Đại tổng quản đã sáu ngày chưa chợp mắt rồi.
Đó chính là Tô Định Phương, mặt bôi mỡ trâu, nhìn không ra màu da, chỉ nhìn thấy hai tròng mắt toàn màu đỏ.
Một cái xe trượt tiết vô cùng nghênh ngang tiến vào đại doanh, bên trên chất đầy da lông, một nam tử trung niên mặt mày bẩn thỉu vật lộn từ đống da lông đó bò ra, nói với Vân Diệp:
- Vân hầu, kéo ta một cái, ta không đứng dậy được.
Vân Diệp nhìn kỹ hồi lâu mới từ đường nét khuôn mặt nhận ra, Đường Kiệm, cái lão này sống sót từ trong thiên quân vạn mã đúng như lịch sử ghi chép.
Cùng Lão Trang đỡ Đường Kiệm từ xe xuống, nghe ông ta nói:
- Vân hầu cho ta tới lều của ngài, ta cần ngủ một giấc thật ngon.
Sau đó gục lên người Lão Trang ngủ mất.
Trí tuệ của một người quyết định tầm cao phát triển của người đó, như Đường Kiệm dưới tình trạng kiệt sức vẫn có thể tìm ra được gian phòng thoải mái nhất quân doanh, không phải người thường có thể làm được.
Hôm đó cả quân doanh tiếng ngày như sấm.
Vân Diệp và Tôn Tư Mạc dẫm mấy chục phụ binh y hộ tay cầm vũ khí đi một vòng khắp doanh trướng, kéo chân tay binh sĩ xuất chinh kiểm tra một lượt, người bọn họ rất thối, chân lại càng khiến người ta lộn mửa, mùi trong lều đủ khiến ai cũng gặp ác mộng.
Vân Diệp có chứng thích sạch nhẹ rất bình tĩnh, ngay khẩu trang cũng chẳng đeo, kéo một cái chân bẩn thỉu trong chăn ra, đặt lên tay quan sát tỉ mỉ.
- Chân trái có hai ngón chân đã biến thành màu đen, không có hi vọng chữa trị, kiến nghị cắt bỏ ngay, nếu không sẽ lây nhiễm.
Quân nhân không có gia quyến ở đây, bản thân bọn họ lại ngủ bất tỉnh nhân sự, có thể quyết định chỉ có Đại tướng quân Trương Công Cẩn, ông ta nhìn kỹ rồi điền hai chữ cho phép vào văn thư. Đó là do Vân Diệp dứt khoát yêu cầu, y không muốn những dũng sĩ kia cho rằng mình tùy ý cắt bỏ thân thể của bọn họ. Đó là vì tôn kính, cũng là để giảm bớt phiền toái, đám binh sĩ mà khùng lên là lấy đao nói chuyện ngay.
Nhìn thấy Trương Công Cẩn ký tên, lập tức có phụ binh dùng nước ấm rửa sạch chân binh sĩ, đổ cồn lên, khử trùng một lượt, cái kéo sắc bén đưa tới tay Vân Diệp, dọc theo mép da thịt thâm đen, hai mũi kéo hợp lại, một cái ngón chân dễ dàng rời khỏi bàn chân, binh sĩ bị phẫu thuật chỉ hầm hừ mấy tiếng, vẫn ngủ say tít. Hai cái ngón chân đen xì được phụ binh dùng túi vải sạch bọc lại, đặt bên gối binh sĩ, chân binh sĩ đã được lấy vải quấn chặt.
Cả một ngày qua, Vân Diệp không nhớ cắt bao nhiêu ngón tay, ngón chân, thậm chí là cả bàn chân, không có thuốc gây tê, những binh sĩ kia kêu thảm trong mộng, nước mắt đầy mặt. Dù bọn họ kêu to tới thế nào, bọn họ cũng chỉ nghĩ là đang mơ mà thôi, mấy ngày vừa rồi bọn họ sống qua những cảnh tượng còn đáng sợ hơn địa ngục, mệt mỏi, đau đớn chưa bao giờ rời xa bọn họ.
Vân Diệp cắt ngón út một binh sĩ, sau đó dùng chỉ khâu hai mép da lại, băng bó, ngẩng đầu lên phát hiện ra binh sĩ kia đang nhìn mình, chỉ là hai mắt không có mục tiêu, hắn đang ngủ, Vân Diệp khẽ vuốt mắt hắn, nghe thấy hắn thở đều đặn mới rời đi.
Cắt đi bộ phận bị tổn thương do lạnh con ngời không có cảm giác gì, vì toàn bộ thần kinh đã chết, có khi cắt ngón tay ra ngay cả máu cũng chẳng có, chỉ có nước vàng. Vân Diệp không nhớ mình làm bao lâu, tới khi gặp Tôn Tư Mạc mới biết đã xong rồi.
- Hôm nay vãn bối cắt rất nhiều ngón chân, ngón tay, cả mấy cái tai, đạo trưởng thì sao?
Vân Diệp rửa tay hỏi:
- Giống như ngươi vậy, chỉ hơn hai cái mũi, lần này phẫu thuật thuận lợi ngoài tưởng tượng.
Tôn Tư Mạc rửa tay ở bên kia, giọng nói rất bình đạm:
- Chúng ta thắng rồi, đúng không? Tôn đạo trưởng, trận chiến này ít nhất giúp Đại Đường không còn nỗi khổ Đột Quyết cướp bóc quan ải ba mươi năm, đáng giá lắm, chỉ khổ bọn họ thôi.
- Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu. Trong lòng lão đạo hiểu, con người tới cái thế giới này là để chịu khổ, ta ngươi đều bị dày vò giữa trời đất, chẳng biết tới khi nào là tận cùng.
Lão Tôn mấy ngày qua chứng kiến thảm kịch nhân gian quá nhiều, cho nên vô thức cho rằng con người sinh ra là để chịu khổ.
- Đạo trưởng, hiện giờ là mùa đông giá lạnh thiên địa sát phạt, đạo trưởng có tâm tư như thế không lạ, chỉ là đạo trưởng làm đạo sĩ nhiều năm, vì sao dễ dàng bị ngoại ma xâm nhập như thế? Tiểu tử cho rằng đạo tâm của đạo trưởng đã kiên định vô cùng, không ngờ đạo tưởng cũng có lúc yếu mềm.
Từ trong lều đi ra, Vân Diệp rút vải nhét ở trong mũi, ra sức hít thở, không khí lạnh băng lấp đầy lồng ngực, làm tinh thần của y lập tức trở nên phấn chấn.
Trở về nhà tuyết của mình, Đường Kiệm đã ngủ suốt một ngày vẫn ngáy ồ ồ, không kinh động tới ông ta, Vân Diệp đặt nồi lên bếp, định tự làm chút cơm tối cho mình. Đi ra ngoài, Vân Diệp không ăn uống thứ người khác làm, trừ khi ở trong doanh mà y làm quan chủ quản thì y mới bỏ thói ăn mảnh, cùng các tướng sĩ ăn cơm, dù là thức ăn cho lợn, y cũng tận lực ăn thật ngon.
Thói quen này học của Trình Giáo Kim, thực ra cái miệng của Lão Trình cực kén chọn, nhưng thức ăn trong quân doanh ông ta cũng thích, ngươi có thể nhìn thấy ông ta ăn sông uống biển trên bữa tiệc, cũng có thể nhìn thấy ông ta bê bát bánh canh trông như bát nước mũi xúc vào miệng. Hiện giờ chẳng biết vì sao lại vô duyên vô cớ nhớ tới Lão Trình, đoán chừng vì mình đã quá mệt mỏi với chuyện sát phạt rồi.
Cháo ở trong nồi sôi ùng ục, y dùng một cái thìa quấy không ngừng, đột nhiên nhớ ra mẹ y dạy một bí quyết nấu cháo, muốn cháo ngon, chỉ có một chữ, đó là nguấy, nguấy liên tục.
Hồi lâu đột nhiên phì cười, y gõ đầu mình, vừa rồi suy nghĩ vẩn vơ chẳng qua là vì muốn đuổi chuyện hôm nay ra khỏi đầu mà thôi, con người luôn muốn nhớ chuyện đẹp nhất, quên đi chuyện bi thảm nhất, cho dù những chuyện đó do mình tạo thành.
Y lấy hai quả trứng muối, đó là nãi nãi bảo y mang theo, một đống trứng lớn giờ chỉ còn vài quả thôi, vì chúc mừng mình còn chưa quên quá khứ xa xôi, y chuẩn bị làm một nồi cháo thịt nạc trứng muối. Chỉ là không biết cho thịt trâu vào ăn có ngon không, y muốn thử, rất muốn thử.
Không tệ đâu, ngửi thơm điếc mũi, y ngây ngất hít một hơi dài, chuẩn bị múc ra bát thì nghe có người nói sau lưng.
- Múc hai bát, bát của ta dùng loại lớn.
Lời nói rất vô lễ, song Vân Diệp vẫn nghe ông ta, múc cho ông ta một bát lớn, một người vừa thoát chết vì nước đưa ra yêu cầu này không hề quá đáng.
Đường Kiệm trước kia lấy nho nhã, hàm súc làm vinh giờ bất chấp hơi nóng phát ra từ bát cháo, ăn ngấu ăn nghiến như quỷ đói đầu thai, bị bỏng liên tục thè lưỡi ra, chẳng còn chút phong độ nào.
- Cứ thong thả mà ăn, ta có tranh với ông đâu, tuổi nhiều rồi mà vẫn trẻ con, rốt cuộc ông nhiều tuổi hơn hay ta nhiều tuổi hơn.
Đường Kiệm dùng ống tay áo lau miệng, đưa bát trống cho Vân Diệp, muốn một bát nữa.
- Ngươi mà lạnh cóng trong tuyết mười mấy ngày thì lão phu không tin ngươi khá hơn ta, ngươi ở trong quân doanh có nhà ấm, có đồ ngon, làm sao biết thời gian qua lão phu sống thế nào, đầu lúc nào cũng có thể bị rụng.
Nói xong lườm Vân Diệp một cái.
- Làm sao ông thoát được về trong binh loạn thế, đây là bản lĩnh đáng nể, dạy ta đi, để ta mở rộng kiến thức.
Câu chuyện Đường Kiệm trở về rất hào hùng, Vân Diệp muốn nghe.
Dè đâu vừa mới hỏi cái làm Đường Kiệm thích đùa cợt khóc rống lên, ngay cả cháo cũng quên ăn, ôm bát cháo càng khóc càng thương tâm.
Vân Diệp biết Đường Kiệm là một người kiên cường, là sứ giả được hoàng đế phái đi vỗ về Hiệt Lợi, trí tuệ và lá gan của ông ta là hàng đầu, nếu không chẳng đem gánh nặng đó đặt lên người ông ta.
Cháo lạnh rồi, Đường Kiệm cũng nín khóc, cúi đầu húp cháo, ăn rất chậm, cuối cùng đặt bát xuống, nói:
- Vân hầu thực sự hứng thú muốn biết lão phu thoát chết như thế nào à?
- Cũng chẳng có gì lạ kỳ, Đại tổng quản sáng sớm tập kích, người Đột Quyết rối loạn, ta đào một cái hố trong lều từ trước, vừa loạn một cái là ta chui vào hố, có hộ vệ đặt một tấm gỗ lên người ta, đồng thời cho ta một cái ống, để ta ngậm trong miệng thở. Cuối cùng bọn họ lấp cát lên người ta, ta dựa vào cái ống đó mà thoát kiếp nạn này, Vân hầu thấy thế nào?
Đường Kiệm lại cầm bát cháo lên tiếp tục ăn:
- Ta chỉ muốn hỏi một câu, hộ vệ, thị tòng, chúc quan của ông đâu rồi? Bọn họ còn sống không?
Đường Kiệm tay run lên, bát cháo thiếu chút nữa rơi xuống, ông ta cười thảm hỏi lại:
- Hầu gia nói xem.
Nhìn Đường Kiệm đau khổ tột độ, Vân Diệp đột nhiên nhớ ra ghi chép liên quan tới ông ta trên lịch sử: Mùng tám, Lý Tịnh đột kích Đột Quyết, Đường Kiệm trở về.
Từ lời kể đứt quãng của Đường Kiệm, Vân Diệp cuối cùng làm rõ câu chuyện, từ Khang Tô Mật ép Tiêu hoàng hậu và Nguyên Đức thái tử hàng Đường, Hiệt Lợi liền biết đại sự đã hỏng, bản thân không thể chống lại mười vạn đại quân Đường, vì thế hắn ta phái Chấp Thất Tư Lực làm đặc sứ, tới Trường An tạ tội xin hàng, biểu thị nguyện ý đem cả nước phụ thuộc. Thực tế ý đồ đợi khi cỏ xanh ngựa béo, chuyển sang Mạc Bắc, đợi thời cơ Đông Sơn tái khởi.
Lý Nhị phái Hồng lư khanh Đường Kiệm sang Đột Quyết vỗ về, phái Lý Tịnh dẫn binh tiếp ứng. Lý Tịnh cho rằng Hiệt Lợi tuy bại, song binh lực rất nhiều, nếu để hắn chạy tới Mạc Bắc, quy thuận các bộ Tiết Duyên Đà thì khó mà diệt nổi. Giờ Đường Kiệm ở Đột Quyết, Hiệt Lợi buông lỏng phòng bị, nếu chọn đúng thời cơ có thể không đánh mà bắt được. Lý Tịnh lệnh Trương Công Cẩn nắm đại quân, đích thân sất linh hơn vạn tinh kỵ, xuất phát trong đêm tới Âm Sơn.
Nhân thời tiết giá lạnh, thảo nguyên xuất hiện sương mù, Lý Tịnh lệnh tiên phong Tô Định Phương suất lĩnh hai trăm mãnh tốt đột ích, được sương mù yểm hộ, tới trước đại doanh của Hiệt Lợi mới bị phát hiện. Hiệt Lợi thích bỏ chạy lại lần nữa vứt bỏ con dân của mình, kiếm thớt ngựa nhanh nhất chạy trước, để lại mười vạn mục dân Đột Quyết, bị Lý Tịnh vơ một mẻ lưới bắt sạch, kỵ binh tinh nhuệ nhất của Đột Quyết đã bị tổn thất gần như không còn trong cuộc tập kích này, mặc dù Hiệt Lợi bỏ chạy, nhưng Đông Đột Quyết đã diệt vong.
Mọi chuyện thay đổi thật nhanh, khi Vân Diệp vừa tới Đại Đường là lúc Hiệt Lợi diễu võ giương oai ở Quan Trung, hai mươi vạn quân một dạo vượt qua Vị Thủy, minh ước Bạch Mã giữa Lý Nhị và Hiệt Lợi còn chưa khô mực thì Hiệt Lợi đã suy bại rồi.
Có thể nói là một người Đường, kẻ địch đầu tiên của Vân Diệp là Hiệt Lợi, nay tận mắt nhìn thấy cường địch bị hạ, lòng bất giác nhẹ nhõm hơn vài phần.
Hẳn Lý Tích sẽ không bỏ qua cơ hội tuyệt hảo bồi thêm một đòn này. Nghĩ tới tương lai ở Trường An có thể thoải mái xỉ nhục Hiệt Lợi, Vân Diệp nhếch môi cười.
Than là một vấn đề lớn, nó sinh ra khói, bất cẩn một chút thôi các tướng sĩ không chết trên chiến trường mà chết trong nhà tuyết ấm áp, thế thì Vân Diệp mừng lớn rồi, tin rằng từ hoàng đế tới sĩ tốt sẽ không ai bỏ qua cho y.
Đã làm việc là phải gánh nguy hiểm, từ xưa tới nay không bao giờ có ngoại lệ, may mà thời gian còn sung túc, cho Vân Diệp sửa đổi, vẫn là cách cũ thôi, làm lò, ống khói, cao thủ thiết tượng (thợ rèn) trong quân không phải thứ thiết tượng nửa mùa ở Vân gia có thể so sánh được. Có vô số loan đao của Đột Quyết, chẳng lo không có sắt, một ngày đúc ra mười mấy cái lò. Vốn nghĩ phải làm lá thép, đem lo lắng trong lòng nói với đầu tử thiết tượng, ai ngờ Vân hầu tài ba bị khinh bỉ, còn bị đuổi khỏi công tượng doanh.
Theo lời của họ là:
- Vân hầu là người lo lắng tới quốc gia đại sự, chuyện nhỏ này không cần hầu gia nhọc công.
Đợi tới khi Vân Diệp cần lò sắt thì hai trăm cái lò được đặt chỉnh tề ở bãi đất trống trước doanh công tượng, mỗi cái lò đều cắm một ống sắt cao một trượng, lúc đó Vân Diệp cảm thấy mình giống một thằng ngốc.
Lấy ra cuốn sổ nhỏ trong lòng, gạch đi khoản sưởi ấm, là tổng quản cuộc tụ hội thắng lợi, lập kế hoạch là điều cần thiết, gọi phụ binh tới, bảo bọn họ dựa theo lều bạt của mình, lắp những cái lò kia vào trong nhà tuyết. Hiện giờ y chỉ lo cái bếp lớn này đốt nóng lên sẽ làm tuyết tan mất. Phật tổ phù hộ, chỉ cần nó cầm cự được ba ngày là tốt rồi, nhìn bầu trời xám xịt, Vân Diệp yên tâm hơn phần nào.
Từ sau khi đầu bếp học được cách hấp mằn thàu, Vân Diệp không cho quân sĩ gọi nó là bánh gì hết, trong lòng y, chỉ có thứ tròn tròn, dùng lửa nướng ra mới được gọi là bánh, cái này gọi là mằn thàu, có nhân thì gọi là bao tử ( bánh bao), vì thay đổi tên gọi, Vân Diệp cho đánh gậy bảy tám tên cả gan gọi nó là bánh rồi.
Số bò dê còn sót lại bị giết hết sạch, toàn bộ treo lên giá ở đất trống, có thể gọi là "rừng thịt", còn về "ao rượu" thì thật không xứng, Trương Công Cẩn chỉ có chưa tới một trăm vò rượu mạnh, Vân Diệp đành phải cắn răng đem rượu mạnh mình cất rất nhiều lần, định dùng làm cồn ra, pha thêm nước vào, uống thay rượu, tránh xảy ra vấn đề, bản thân y uống trước nửa cân, phát hiện vị không tệ, hơi gắt một chút, trừ hôm sau đau đầu như muốn nứt ra thì không có hại gì, thế là y thêm nước vào đó, đưa cho Trương Công Cẩn uống ...
Buổi sáng dậy đánh răng, Vân Diệp phát hiện chân răng của mình chảy máu, đó là dấu hiệu thiếu vitamin, hiện giờ chẳng có cách nào, trừ trà ra thì y không có bất kỳ thực vật nào để dùng.
Hôm nay ở ngoài doanh trại Trương Công Cẩn ôm đầu, gian nan để bản thân đứng thẳng một chút, bình rượu hôm qua Vân Diệp đưa tới thực sự không tệ, chỉ là ngày hôm sau đau đầu khiến ông ta cả đời khó quên, óc tựa hồ tác khỏi vỏ não, lắc đầu một cái là đau dữ dội, không biết là cái thứ rượu gì.
Tiếng tù và trầm thấp từ xa vang lên, trên mặt tuyết ngày càng có nhiều người xuất hiện, bọn họ đã không còn đội hình nữa, rất nhiều người gục trên lưng ngựa lắc lư như sắp rơi xuống, cờ soái của Lý Tịnh cũng rũ xuống, chẳng hề có phong thái của kẻ thắng trận.
Quân sĩ trở về chưa tới sáu nghìn, nói cách khác hơn bốn nghìn không trở về nữa, mọi người ra nghênh tiếp cũng không nói lời nào, không biết là ai dùng nắm đấm đấm lên giáp ngực của mình, phát ra tiếng "thình thình", tiếng động này như biết truyền nhiễm, dần dần cả thảo nguyên vang lên tiếng "thình thình" chỉnh tề.
Quân sĩ về doanh, không cần ai đỡ cả, bước chân của bọn họ có mệt mỏi đến mấy cũng không dừng lại, mỗi khi có một quân sĩ bước chân qua cửa doanh, lập tức có người đỡ bọn họ vào nhà tuyết ấm áp, cởi bỏ thiết giáp, rồi ởi y phục, nhưng quá trình đó không hề thuận lợi, một số người tất đã dính chặt vào chân, phải dùng nước ấm để ngâm trước mới cởi bỏ được.
Khi các quân sĩ được nhét vào tấm chăn ấm áp, gần như tất cả đều thở phào, lập tức chìm vào mộng đẹp.
Lý Tịnh khó nhọc từ trên ngựa lăn xuống, Trương Công Cẩn không đợi ông ta nói gì đã ôm chặt lấy, dùng tay đấm mạnh lên lưng, Lý Tịnh chỉ đờ đẫn cười ha ha hai tiếng rồi gục vào lòng Trương Công Cẩn không phát ra âm thanh nào nữa, tựa hồ chỉ hai tiếng cười khẽ đó đã tiêu hao toàn bộ thể lực của ông ta.
Bên cạnh có một tướng quân trẻ tuổi tráng kiện đi tới nói với Trương Công Cẩn:
- Đại tổng quản đã sáu ngày chưa chợp mắt rồi.
Đó chính là Tô Định Phương, mặt bôi mỡ trâu, nhìn không ra màu da, chỉ nhìn thấy hai tròng mắt toàn màu đỏ.
Một cái xe trượt tiết vô cùng nghênh ngang tiến vào đại doanh, bên trên chất đầy da lông, một nam tử trung niên mặt mày bẩn thỉu vật lộn từ đống da lông đó bò ra, nói với Vân Diệp:
- Vân hầu, kéo ta một cái, ta không đứng dậy được.
Vân Diệp nhìn kỹ hồi lâu mới từ đường nét khuôn mặt nhận ra, Đường Kiệm, cái lão này sống sót từ trong thiên quân vạn mã đúng như lịch sử ghi chép.
Cùng Lão Trang đỡ Đường Kiệm từ xe xuống, nghe ông ta nói:
- Vân hầu cho ta tới lều của ngài, ta cần ngủ một giấc thật ngon.
Sau đó gục lên người Lão Trang ngủ mất.
Trí tuệ của một người quyết định tầm cao phát triển của người đó, như Đường Kiệm dưới tình trạng kiệt sức vẫn có thể tìm ra được gian phòng thoải mái nhất quân doanh, không phải người thường có thể làm được.
Hôm đó cả quân doanh tiếng ngày như sấm.
Vân Diệp và Tôn Tư Mạc dẫm mấy chục phụ binh y hộ tay cầm vũ khí đi một vòng khắp doanh trướng, kéo chân tay binh sĩ xuất chinh kiểm tra một lượt, người bọn họ rất thối, chân lại càng khiến người ta lộn mửa, mùi trong lều đủ khiến ai cũng gặp ác mộng.
Vân Diệp có chứng thích sạch nhẹ rất bình tĩnh, ngay khẩu trang cũng chẳng đeo, kéo một cái chân bẩn thỉu trong chăn ra, đặt lên tay quan sát tỉ mỉ.
- Chân trái có hai ngón chân đã biến thành màu đen, không có hi vọng chữa trị, kiến nghị cắt bỏ ngay, nếu không sẽ lây nhiễm.
Quân nhân không có gia quyến ở đây, bản thân bọn họ lại ngủ bất tỉnh nhân sự, có thể quyết định chỉ có Đại tướng quân Trương Công Cẩn, ông ta nhìn kỹ rồi điền hai chữ cho phép vào văn thư. Đó là do Vân Diệp dứt khoát yêu cầu, y không muốn những dũng sĩ kia cho rằng mình tùy ý cắt bỏ thân thể của bọn họ. Đó là vì tôn kính, cũng là để giảm bớt phiền toái, đám binh sĩ mà khùng lên là lấy đao nói chuyện ngay.
Nhìn thấy Trương Công Cẩn ký tên, lập tức có phụ binh dùng nước ấm rửa sạch chân binh sĩ, đổ cồn lên, khử trùng một lượt, cái kéo sắc bén đưa tới tay Vân Diệp, dọc theo mép da thịt thâm đen, hai mũi kéo hợp lại, một cái ngón chân dễ dàng rời khỏi bàn chân, binh sĩ bị phẫu thuật chỉ hầm hừ mấy tiếng, vẫn ngủ say tít. Hai cái ngón chân đen xì được phụ binh dùng túi vải sạch bọc lại, đặt bên gối binh sĩ, chân binh sĩ đã được lấy vải quấn chặt.
Cả một ngày qua, Vân Diệp không nhớ cắt bao nhiêu ngón tay, ngón chân, thậm chí là cả bàn chân, không có thuốc gây tê, những binh sĩ kia kêu thảm trong mộng, nước mắt đầy mặt. Dù bọn họ kêu to tới thế nào, bọn họ cũng chỉ nghĩ là đang mơ mà thôi, mấy ngày vừa rồi bọn họ sống qua những cảnh tượng còn đáng sợ hơn địa ngục, mệt mỏi, đau đớn chưa bao giờ rời xa bọn họ.
Vân Diệp cắt ngón út một binh sĩ, sau đó dùng chỉ khâu hai mép da lại, băng bó, ngẩng đầu lên phát hiện ra binh sĩ kia đang nhìn mình, chỉ là hai mắt không có mục tiêu, hắn đang ngủ, Vân Diệp khẽ vuốt mắt hắn, nghe thấy hắn thở đều đặn mới rời đi.
Cắt đi bộ phận bị tổn thương do lạnh con ngời không có cảm giác gì, vì toàn bộ thần kinh đã chết, có khi cắt ngón tay ra ngay cả máu cũng chẳng có, chỉ có nước vàng. Vân Diệp không nhớ mình làm bao lâu, tới khi gặp Tôn Tư Mạc mới biết đã xong rồi.
- Hôm nay vãn bối cắt rất nhiều ngón chân, ngón tay, cả mấy cái tai, đạo trưởng thì sao?
Vân Diệp rửa tay hỏi:
- Giống như ngươi vậy, chỉ hơn hai cái mũi, lần này phẫu thuật thuận lợi ngoài tưởng tượng.
Tôn Tư Mạc rửa tay ở bên kia, giọng nói rất bình đạm:
- Chúng ta thắng rồi, đúng không? Tôn đạo trưởng, trận chiến này ít nhất giúp Đại Đường không còn nỗi khổ Đột Quyết cướp bóc quan ải ba mươi năm, đáng giá lắm, chỉ khổ bọn họ thôi.
- Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu. Trong lòng lão đạo hiểu, con người tới cái thế giới này là để chịu khổ, ta ngươi đều bị dày vò giữa trời đất, chẳng biết tới khi nào là tận cùng.
Lão Tôn mấy ngày qua chứng kiến thảm kịch nhân gian quá nhiều, cho nên vô thức cho rằng con người sinh ra là để chịu khổ.
- Đạo trưởng, hiện giờ là mùa đông giá lạnh thiên địa sát phạt, đạo trưởng có tâm tư như thế không lạ, chỉ là đạo trưởng làm đạo sĩ nhiều năm, vì sao dễ dàng bị ngoại ma xâm nhập như thế? Tiểu tử cho rằng đạo tâm của đạo trưởng đã kiên định vô cùng, không ngờ đạo tưởng cũng có lúc yếu mềm.
Từ trong lều đi ra, Vân Diệp rút vải nhét ở trong mũi, ra sức hít thở, không khí lạnh băng lấp đầy lồng ngực, làm tinh thần của y lập tức trở nên phấn chấn.
Trở về nhà tuyết của mình, Đường Kiệm đã ngủ suốt một ngày vẫn ngáy ồ ồ, không kinh động tới ông ta, Vân Diệp đặt nồi lên bếp, định tự làm chút cơm tối cho mình. Đi ra ngoài, Vân Diệp không ăn uống thứ người khác làm, trừ khi ở trong doanh mà y làm quan chủ quản thì y mới bỏ thói ăn mảnh, cùng các tướng sĩ ăn cơm, dù là thức ăn cho lợn, y cũng tận lực ăn thật ngon.
Thói quen này học của Trình Giáo Kim, thực ra cái miệng của Lão Trình cực kén chọn, nhưng thức ăn trong quân doanh ông ta cũng thích, ngươi có thể nhìn thấy ông ta ăn sông uống biển trên bữa tiệc, cũng có thể nhìn thấy ông ta bê bát bánh canh trông như bát nước mũi xúc vào miệng. Hiện giờ chẳng biết vì sao lại vô duyên vô cớ nhớ tới Lão Trình, đoán chừng vì mình đã quá mệt mỏi với chuyện sát phạt rồi.
Cháo ở trong nồi sôi ùng ục, y dùng một cái thìa quấy không ngừng, đột nhiên nhớ ra mẹ y dạy một bí quyết nấu cháo, muốn cháo ngon, chỉ có một chữ, đó là nguấy, nguấy liên tục.
Hồi lâu đột nhiên phì cười, y gõ đầu mình, vừa rồi suy nghĩ vẩn vơ chẳng qua là vì muốn đuổi chuyện hôm nay ra khỏi đầu mà thôi, con người luôn muốn nhớ chuyện đẹp nhất, quên đi chuyện bi thảm nhất, cho dù những chuyện đó do mình tạo thành.
Y lấy hai quả trứng muối, đó là nãi nãi bảo y mang theo, một đống trứng lớn giờ chỉ còn vài quả thôi, vì chúc mừng mình còn chưa quên quá khứ xa xôi, y chuẩn bị làm một nồi cháo thịt nạc trứng muối. Chỉ là không biết cho thịt trâu vào ăn có ngon không, y muốn thử, rất muốn thử.
Không tệ đâu, ngửi thơm điếc mũi, y ngây ngất hít một hơi dài, chuẩn bị múc ra bát thì nghe có người nói sau lưng.
- Múc hai bát, bát của ta dùng loại lớn.
Lời nói rất vô lễ, song Vân Diệp vẫn nghe ông ta, múc cho ông ta một bát lớn, một người vừa thoát chết vì nước đưa ra yêu cầu này không hề quá đáng.
Đường Kiệm trước kia lấy nho nhã, hàm súc làm vinh giờ bất chấp hơi nóng phát ra từ bát cháo, ăn ngấu ăn nghiến như quỷ đói đầu thai, bị bỏng liên tục thè lưỡi ra, chẳng còn chút phong độ nào.
- Cứ thong thả mà ăn, ta có tranh với ông đâu, tuổi nhiều rồi mà vẫn trẻ con, rốt cuộc ông nhiều tuổi hơn hay ta nhiều tuổi hơn.
Đường Kiệm dùng ống tay áo lau miệng, đưa bát trống cho Vân Diệp, muốn một bát nữa.
- Ngươi mà lạnh cóng trong tuyết mười mấy ngày thì lão phu không tin ngươi khá hơn ta, ngươi ở trong quân doanh có nhà ấm, có đồ ngon, làm sao biết thời gian qua lão phu sống thế nào, đầu lúc nào cũng có thể bị rụng.
Nói xong lườm Vân Diệp một cái.
- Làm sao ông thoát được về trong binh loạn thế, đây là bản lĩnh đáng nể, dạy ta đi, để ta mở rộng kiến thức.
Câu chuyện Đường Kiệm trở về rất hào hùng, Vân Diệp muốn nghe.
Dè đâu vừa mới hỏi cái làm Đường Kiệm thích đùa cợt khóc rống lên, ngay cả cháo cũng quên ăn, ôm bát cháo càng khóc càng thương tâm.
Vân Diệp biết Đường Kiệm là một người kiên cường, là sứ giả được hoàng đế phái đi vỗ về Hiệt Lợi, trí tuệ và lá gan của ông ta là hàng đầu, nếu không chẳng đem gánh nặng đó đặt lên người ông ta.
Cháo lạnh rồi, Đường Kiệm cũng nín khóc, cúi đầu húp cháo, ăn rất chậm, cuối cùng đặt bát xuống, nói:
- Vân hầu thực sự hứng thú muốn biết lão phu thoát chết như thế nào à?
- Cũng chẳng có gì lạ kỳ, Đại tổng quản sáng sớm tập kích, người Đột Quyết rối loạn, ta đào một cái hố trong lều từ trước, vừa loạn một cái là ta chui vào hố, có hộ vệ đặt một tấm gỗ lên người ta, đồng thời cho ta một cái ống, để ta ngậm trong miệng thở. Cuối cùng bọn họ lấp cát lên người ta, ta dựa vào cái ống đó mà thoát kiếp nạn này, Vân hầu thấy thế nào?
Đường Kiệm lại cầm bát cháo lên tiếp tục ăn:
- Ta chỉ muốn hỏi một câu, hộ vệ, thị tòng, chúc quan của ông đâu rồi? Bọn họ còn sống không?
Đường Kiệm tay run lên, bát cháo thiếu chút nữa rơi xuống, ông ta cười thảm hỏi lại:
- Hầu gia nói xem.
Nhìn Đường Kiệm đau khổ tột độ, Vân Diệp đột nhiên nhớ ra ghi chép liên quan tới ông ta trên lịch sử: Mùng tám, Lý Tịnh đột kích Đột Quyết, Đường Kiệm trở về.
Từ lời kể đứt quãng của Đường Kiệm, Vân Diệp cuối cùng làm rõ câu chuyện, từ Khang Tô Mật ép Tiêu hoàng hậu và Nguyên Đức thái tử hàng Đường, Hiệt Lợi liền biết đại sự đã hỏng, bản thân không thể chống lại mười vạn đại quân Đường, vì thế hắn ta phái Chấp Thất Tư Lực làm đặc sứ, tới Trường An tạ tội xin hàng, biểu thị nguyện ý đem cả nước phụ thuộc. Thực tế ý đồ đợi khi cỏ xanh ngựa béo, chuyển sang Mạc Bắc, đợi thời cơ Đông Sơn tái khởi.
Lý Nhị phái Hồng lư khanh Đường Kiệm sang Đột Quyết vỗ về, phái Lý Tịnh dẫn binh tiếp ứng. Lý Tịnh cho rằng Hiệt Lợi tuy bại, song binh lực rất nhiều, nếu để hắn chạy tới Mạc Bắc, quy thuận các bộ Tiết Duyên Đà thì khó mà diệt nổi. Giờ Đường Kiệm ở Đột Quyết, Hiệt Lợi buông lỏng phòng bị, nếu chọn đúng thời cơ có thể không đánh mà bắt được. Lý Tịnh lệnh Trương Công Cẩn nắm đại quân, đích thân sất linh hơn vạn tinh kỵ, xuất phát trong đêm tới Âm Sơn.
Nhân thời tiết giá lạnh, thảo nguyên xuất hiện sương mù, Lý Tịnh lệnh tiên phong Tô Định Phương suất lĩnh hai trăm mãnh tốt đột ích, được sương mù yểm hộ, tới trước đại doanh của Hiệt Lợi mới bị phát hiện. Hiệt Lợi thích bỏ chạy lại lần nữa vứt bỏ con dân của mình, kiếm thớt ngựa nhanh nhất chạy trước, để lại mười vạn mục dân Đột Quyết, bị Lý Tịnh vơ một mẻ lưới bắt sạch, kỵ binh tinh nhuệ nhất của Đột Quyết đã bị tổn thất gần như không còn trong cuộc tập kích này, mặc dù Hiệt Lợi bỏ chạy, nhưng Đông Đột Quyết đã diệt vong.
Mọi chuyện thay đổi thật nhanh, khi Vân Diệp vừa tới Đại Đường là lúc Hiệt Lợi diễu võ giương oai ở Quan Trung, hai mươi vạn quân một dạo vượt qua Vị Thủy, minh ước Bạch Mã giữa Lý Nhị và Hiệt Lợi còn chưa khô mực thì Hiệt Lợi đã suy bại rồi.
Có thể nói là một người Đường, kẻ địch đầu tiên của Vân Diệp là Hiệt Lợi, nay tận mắt nhìn thấy cường địch bị hạ, lòng bất giác nhẹ nhõm hơn vài phần.
Hẳn Lý Tích sẽ không bỏ qua cơ hội tuyệt hảo bồi thêm một đòn này. Nghĩ tới tương lai ở Trường An có thể thoải mái xỉ nhục Hiệt Lợi, Vân Diệp nhếch môi cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.