Quyển 12 - Chương 59: Thí nghiệm
Kiết Dữ 2
04/10/2014
- Yêu nghiệt? Loại người này trong thư viện có rất nhiều, Ngụy vương
điện hạ đoán chừng cũng có thể gọi như thế, những thiếu niên mười tám
tuổi khác còn đang cần cù phấn đấu, hắn đã có thể biện bác với các vị
trưởng giả trước bao người lâu như thế, sau này mấy vị tiền bối ở lâu
trong Ngọc Sơn sẽ phát hiện thực ra họ rất bình thường.
Trường Tôn Vô Kỵ chẳng phải thứ tử tế, sao không biết ý Thái Sơn ông là gì, người đọc sách xưa nay chú trọng sang thì kiêm tề thiên hạ, nghèo thì giữ lấy mình, bốn ông già này tuổi quá cao để vào triều làm quan, nhưng thư viện thì không có băn khoăn này, thư viện cũng nhận bổng lộc của triều đình, thực ra triều đình chỉ bỏ mấy đồng, các tiên sinh thư viện không ai quan tâm Vân gia bỏ bao tiền, càng quan tâm triều đình xuất bao tiền, khoác lên người thân phận quan gia, về tới quê, huyện lệnh phải theo lệ bái kiến, gặp thứ sử, biệt giá chỉ chắp tay là được, giáo tập của thư viện hoàng gia, không thể không có phẩm cấp.
Thái Sơn ông một khi vào thư viện, triều đình liền nói bốn ông già đang phục vụ hoàng gia, thời chiến loạn liên miên ngươi còn nói mình muốn giữ mạng, hoặc giả không muốn trợ Trụ vi ngược, hiện giờ thịnh thế xuất hiện, nếu còn nói lời đó thì quá đáng rồi, đám lão già này vào thư viện có nghĩa là làm quan, người khác không có cớ nữa, thời đại này người không muốn làm quan nhiều lắm, càng có tài càng không muốn làm quan.
Toàn là thói xấu do Đào Uyên Minh gây ra, cái gì mà không uốn lưng vì năm đấu gạo? Hiện mỗi tháng triều đình phát hai gánh gạo, vậy mà nhiều nơi biên viễn muốn kiếm người quen phong thổ làm quan cũng không tìm được, thói xấu truyền lại từ thời Ngụy Tấn Ngũ Hồ phải xoay chuyển, người thông minh không chịu làm quan, đặt kẻ ngu xuẩn lên nắm quyền, chỉ làm bách tính coi khinh quan phủ, cực kỳ bất lợi với xã tắc.
Vân Diệp và Lý Thái háy mắt ra hiệu với nhau, Lý Nhị và Trường Tôn thị cũng nhìn nhau cười, còn Nguyên Chương tiên sinh, chỉ cần Hi Mạt Đế Á nói một câu Tử nói là cho một bợp vào gáy, vài lần làm Hi Mạt Đế Á tóc tai xộc xệch, trâm rơi cả ra, cúi đầu không dám nói bừa nữa.
Văn Hải cười rất vui vẻ, Thái Sơn là nơi nhỏ bé, cũng là nơi nghèo khó, ẩn cư hoang sơn tuy có thanh danh lớn, kỳ thực đệ tử theo bên lại không nhiều, thậm chí đệ tử xuất sắc gần như không có, mà người dạy học như Văn Hải cực kỳ coi trọng truyề thừa y bát.
- Vân Bất Khí, Lý Thanh Tước, các ngươi có muốn theo lão phu nghiên cứu học vấn không?
Nghe thấy Văn Hải lên tiếng, Vân Diệp rất muốn nói mình bận cả ngày, thời gian đánh rắm còn chẳng có, đâu ra hứng thú với thứ vớ vẩn Tử nói thi nói gì, vừa rồi nghe lão già biện luận với Lý Thái, thiếu chút nữa ngủ gật, chẳng hiểu nổi, học cái quái gì.
Ngũ hành diệu dụng, nan đào nhất lý chi trung ; tiến thối tồn vong, yếu thức biến thông chi đạo. Mệnh chi lý vi. Thánh nhân hãn ngôn. Chánh quan bội ấn bất như thừa mã, thất sát dụng tài khởi nghi đắc lộc. Ấn phùng tài nhi bãi chức, tài phùng ấn dĩ thăng quan. Mệnh đương yêu chiết, thực thần kiết lập phùng kiêu ; vận chí hung nguy, dương nhận trọng phùng phá cục.
Lão ấy nói cái mẹ gì thế? Niệm kinh hay biện luận, khi ấy Vân Diệp nhìn con mắt ngu muội vô tri của Lý Thái là biết kết cục thất bại rồi, căn bản hiểu lão già đó nói gì đâu, đám lão già dùng câu từ gian hiểm cho Lý Thái một đòn trí mạng, bái loại sư phụ này để bị ngược đãi à?
Không bái không được, Lý Nhị, Trường Tôn thị còn cả đám lão đại mắt lóe hung quang rồi, nếu không bái, chết còn thảm hơn lợn.
- Được tiên sinh dạy bảo là may mắn ba đời của Vân Diệp, xin cho đệ tử bái kiến. Vân Diệp rất dứt khoát, chạy không được thì làm thôi, Lý Thái phản ứng chậm một nhịp bị Vân Diệp nhéo cho cũng tỉnh ra, hai huynh đệ cùng quỳ bái Văn Hải. Thấy hai người chính thức bái sư, phu phụ Lý Nhị mới khôi phụ vẻ hiền hòa, các đại lão còn lại làm vẻ trưởng bối hiền từ, trông phát tởm.
Lý Nhị và Trường Tôn thị đi tới, Lý Nhị chắp tay, Trường Tôn thị nhún mình thi lễ, lễ xong nói: - Khuyển tử Lý Thái may được Văn Hải tiên sinh thu nhận, đó là phúc của nó. Lý Thái, nghe cho kỹ, từ nay về sau phải coi như sư phụ, không được làm trái, sớm chiều phụng dưỡng, không được bỏ bê. Trẫm có một tấm ngọc bội làm tiền học, mong tiên sinh chớ chê.
Trường Tôn thị cũng lấy ra một tấm ngọc bội dùng hai tay dâng lên: - Liệt đồ Vân Diệp, bản tính xảo trá, thích ăn lười làm, bản cung là phụ nhân, muốn dạy nó mà thực là có lòng mà không đủ sức, nay do tiên sinh dạy bảo, bản cung cũng bỏ được một tâm sự. Đây là tiền học của nó, mong tiên sinh thu lấy.
Lý Thừa Càn lòng khoái trá lắm, trong ba người chỉ có hắn hiện vẫn còn phải học, Vân Diệp vô ưu vô lo, Lý Thái chỉ chọn việc mình thích để làm, chỉ có mình vẫn bị các vị tiên sinh oanh tạc không ngừng ở Đông cung, thường ngày hâm mộ hai bọn họ tới phát cuồng, hiện hay rồi, rất công bằng, cú bái này coi như bái bốn người Thái Sơn ông, hai tên kia mặt ra vẻ vinh hạnh, như nhìn quai hàm bành ra là biết hai tên yêu nghiệt này phẫn nộ thế nào.
Mới bái sư, Khoa Dương đã vỗ vai Vân Diệp lên giọng kể cả: - Là vãn bối, thấy lão phu không cần hiểu kính, chỉ cần ngươi làm bài thơ nữa là đủ, vừa rồi bài Cư Sơn Thu Minh không tệ, nếu luận phong cốt, Kiến An tài tử là đệ nhất, nếu luận thanh tân ưu nhã, Hậu Tấn Tiểu Tạ là nhất tuyệt, thôi, ngươi tùy tiện làm một bài cho lão phu hưởng thụ một phen.
Lý Nhị gật gù tán đồng, Trường Tôn thị suýt thì vỗ tay hoan hô, Lý Cương vuốt râu, Vân Diệp có thể nói không? Chả khó, Lý Bạch từng làm rồi.
Vờ trầm tư một lát há miệng đọc:
Khí ngã khứ giả
Tạc nhật chi nhật bất khả lưu
Loạn ngã tâm giả
Kim nhật chi nhật đa phiền ưu
Trường phong vạn lý tống thu nhạn
Đối thử khả dĩ hàm cao lâu
Bồng lai văn chương Kiến An cốt
Trung gian Tiểu Tạ hựu thanh phát
Cụ hoài hứng dật tráng tứ phi
Dục thướng thanh thiên lãm minh nguyệt
Trừu đao đoạn thuỷ thuỷ cánh lưu
Cử bôi tiêu sầu sầu cánh sầu
Nhân sinh tại thế bất xứng ý
Minh triêu tản phát lộng biên chu.
--Bản dịch của Nguyễn phước Hậu--
Bỏ ta mà đi
Ngày của ngày qua giữ lại gì ?
-Chỉ lòng ta rối
Ngày nay ngày của bao phiền toái.
Vạn dặm gió thu cánh nhạn khơi
Lầu cao trước cảnh gợi say thôi
Kiến An thi tứ Bồng lai vận
Tiểu Tạ phong lưu nét tuyệt vời.
Hùng tráng ý văn đầy hứng khởi
Muốn lên trời thẳm nắm trăng soi
Rút đao chém nước trôi càng mạnh
Nâng chén tiêu sầu chẳng được vơi.
Trần thế con người chưa thỏa ý
Sớm mai tóc xõa lướt thuyền chơi. Đọc xong, mặt Lý Nhị đen như đít nồi, Trường Tôn thị không hài lòng, Phòng Huyền Linh cười khổ, Đỗ Như Hối thở dài, Lý Cương cười gập người.
Lê Trượng chép bài thơ lại, nghiền ngẫm ý cảnh trong đó, cũng cười nghiêng ngã, Khoa Dương vỗ vai Vân Diệp: - Hảo tiểu tử, hợp khẩu vị của lão phu lắm, vừa mới đồng ý xuất sơn, ngươi đã dùng thi ca khuyên bọn ta lên thuyền ra biển, học Phạm Lễ đi mất hút. Có điều không được đâu tiểu tử ơi, bọn lão phu đã thua cuộc phải tuân thủ, đợi đi, đợi thí nghiệm kết thúc, bọn ta sẽ lên sông hát lớn, ha ha ha, bệ hạ có thần tử thế này nhất định tâm tình khoan khoái, lão phu chúc mừng bệ hạ.
Sắc mặt bệ hạ từ đen chuyển thành trắng, cười méo xẹo: - Không bị giận chết là nhờ lòng dạ trẫm rộng lớn rồi, sau này mong các vị tiên sinh dạy bảo nhiều hơn.
Vân Diệp lúc cấp bách chỉ nghĩa tới Kiến An và Tiểu Tạ, không suy xét tới ý cảnh bài thơ, đọc xong mới phát hiện ra đây là bài Lý Bạch làm khi xui xẻo, quân thần Đại Đường mới lừa được Thái Sơn ông xuống núi, thiếu chút nữa bị mình đuổi về. Hết cách, đọc ra rồi không thu lại được nữa, trốn sau lưng Trường Tôn thị sợ Lý Nhị đột nhiên nổi điên, còn kéo cả Lý Thái che trước mặt, thấy sắc mặt Lý Nhị tốt hơn mới yên tâm.
Lúc này trên sân thi đấu đá bóng đã kết thúc, trong tiếng reo hò rầm trời, hai đội bóng về chỗ, màn chính hôm nay cuối cùng đã xuất hiện, hai con ngựa đen kéo một cái xe vào sân, trên xe hai bán cầu đồng, hai thùng nước, theo sau là mười sáu con ngựa thượng đẳng, hùng tráng dị thường, lập tức có lực sĩ đánh trống, mọi người bị thu hút ra giữa sân.
Chuyên môn mời khách quý tới xe, kiểm tra hai nửa quả cầu có cơ quan hay không, Lộng Mai tiên sinh xưa nay thích thuật cơ quan, kiểm tra xác nhận không có cơ quan, mới cho lực sĩ ghép hai quả cầu lại, mở van khí, đổ nước vào bên trong, khi nước tràn ra mới dừng, dùng thừng gân trâu buộc chặt van khí, nối ống bễ, bắt đầu rút nước ra.
Vân Diệp đứng ở bên xem, nước trong nửa quả cầu không bị hút hết, miễn cưỡng hút được chín phần, thấy lực sĩ không kéo được ống bễ nữa, Lý Thái lập tức bịt kín van khí, đưa tay đẩy, phát hiện hai quả bán cầu đã dính chặt vào nhau, gật đầu với Vân Diệp, ý bảo đã chuẩn bị xong.
Có quan viên giọng khỏe nâng loa phóng thanh thư viện đặc chế tuyên bố, hai bán cầu chỉ áp vào nhau, hiện xem xem áp lực không khí rốt cuộc lớn cỡ nào, mười sáu con ngựa khỏe nhất có thể kéo ra không, lực kéo ra được lớn cỡ nào, nói rõ áp lực không khí lớn cỡ đó.
Nghe lời giải thích đơn giản như thế, Vân Diệp nghiến răng, nếu ở đời sau sẽ bị ngươi xem cười chết thôi, hiện trừ Hi Mạt Đế Á tóc rối bù cũng đang cắn răng chịu đựng, ngay cả Lý Thái cũng dương dương đắc ý.
Mỗi bên hai con ngựa bị roi của mã phu uy hiếp, nỗ lực kéo, quả cầu bị kéo lên, hai bên thừng kéo thẳng tắp, nhưng bất kể thế nào cũng không tách được quả cầu ra.
Khoa Dương sai mỗi bên thêm bốn con ngựa nữa, mười hai con ngựa ra sức kéo, nhưng quả cầu như dính vào nhau vậy.
- Trời đất có hai khí âm dương, âm dương giao thác vận chuyển không ngừng, như ngày đêm thay nhau, nhật nguyệt luân chuyển, nay Ngụy vương điện hạ rút khí âm dương trong quả cầu ra, theo lý này, âm dương không đâu không có, không lúc nào không vận chuyển, khí âm dương bên trong bị đoạt mất, khí âm dương bên ngoài tìm cách xâm nhập mà không được.
- Thế là khí âm dương bốn phương tám hướng đổ tới muốn bù vào phần thiếu trong quả cầu, cho nên dồn ép quả cầu, khiến hai nửa dính chặt vào nhau, bệ hạ xem, đây là chén trà, chúng ta muốn mở nắp ra rất dễ, nhưng nếu như phương pháp không đúng sẽ không mở ra được, ví như ấn xuống, ấm trà và nắp trà càng kết hợp chặt ...
Đó là khái niệm áp lực không khí mà Lê Trượng giải thích cho hoàng đế, Vân Diệp há hốc mồm, lão già này sao có thể giải thích chuẩn xác như thế? Nếu như thay âm dương bằng không khí thì là lời giải thích tiêu chuẩn rồi.
Trường Tôn Vô Kỵ chẳng phải thứ tử tế, sao không biết ý Thái Sơn ông là gì, người đọc sách xưa nay chú trọng sang thì kiêm tề thiên hạ, nghèo thì giữ lấy mình, bốn ông già này tuổi quá cao để vào triều làm quan, nhưng thư viện thì không có băn khoăn này, thư viện cũng nhận bổng lộc của triều đình, thực ra triều đình chỉ bỏ mấy đồng, các tiên sinh thư viện không ai quan tâm Vân gia bỏ bao tiền, càng quan tâm triều đình xuất bao tiền, khoác lên người thân phận quan gia, về tới quê, huyện lệnh phải theo lệ bái kiến, gặp thứ sử, biệt giá chỉ chắp tay là được, giáo tập của thư viện hoàng gia, không thể không có phẩm cấp.
Thái Sơn ông một khi vào thư viện, triều đình liền nói bốn ông già đang phục vụ hoàng gia, thời chiến loạn liên miên ngươi còn nói mình muốn giữ mạng, hoặc giả không muốn trợ Trụ vi ngược, hiện giờ thịnh thế xuất hiện, nếu còn nói lời đó thì quá đáng rồi, đám lão già này vào thư viện có nghĩa là làm quan, người khác không có cớ nữa, thời đại này người không muốn làm quan nhiều lắm, càng có tài càng không muốn làm quan.
Toàn là thói xấu do Đào Uyên Minh gây ra, cái gì mà không uốn lưng vì năm đấu gạo? Hiện mỗi tháng triều đình phát hai gánh gạo, vậy mà nhiều nơi biên viễn muốn kiếm người quen phong thổ làm quan cũng không tìm được, thói xấu truyền lại từ thời Ngụy Tấn Ngũ Hồ phải xoay chuyển, người thông minh không chịu làm quan, đặt kẻ ngu xuẩn lên nắm quyền, chỉ làm bách tính coi khinh quan phủ, cực kỳ bất lợi với xã tắc.
Vân Diệp và Lý Thái háy mắt ra hiệu với nhau, Lý Nhị và Trường Tôn thị cũng nhìn nhau cười, còn Nguyên Chương tiên sinh, chỉ cần Hi Mạt Đế Á nói một câu Tử nói là cho một bợp vào gáy, vài lần làm Hi Mạt Đế Á tóc tai xộc xệch, trâm rơi cả ra, cúi đầu không dám nói bừa nữa.
Văn Hải cười rất vui vẻ, Thái Sơn là nơi nhỏ bé, cũng là nơi nghèo khó, ẩn cư hoang sơn tuy có thanh danh lớn, kỳ thực đệ tử theo bên lại không nhiều, thậm chí đệ tử xuất sắc gần như không có, mà người dạy học như Văn Hải cực kỳ coi trọng truyề thừa y bát.
- Vân Bất Khí, Lý Thanh Tước, các ngươi có muốn theo lão phu nghiên cứu học vấn không?
Nghe thấy Văn Hải lên tiếng, Vân Diệp rất muốn nói mình bận cả ngày, thời gian đánh rắm còn chẳng có, đâu ra hứng thú với thứ vớ vẩn Tử nói thi nói gì, vừa rồi nghe lão già biện luận với Lý Thái, thiếu chút nữa ngủ gật, chẳng hiểu nổi, học cái quái gì.
Ngũ hành diệu dụng, nan đào nhất lý chi trung ; tiến thối tồn vong, yếu thức biến thông chi đạo. Mệnh chi lý vi. Thánh nhân hãn ngôn. Chánh quan bội ấn bất như thừa mã, thất sát dụng tài khởi nghi đắc lộc. Ấn phùng tài nhi bãi chức, tài phùng ấn dĩ thăng quan. Mệnh đương yêu chiết, thực thần kiết lập phùng kiêu ; vận chí hung nguy, dương nhận trọng phùng phá cục.
Lão ấy nói cái mẹ gì thế? Niệm kinh hay biện luận, khi ấy Vân Diệp nhìn con mắt ngu muội vô tri của Lý Thái là biết kết cục thất bại rồi, căn bản hiểu lão già đó nói gì đâu, đám lão già dùng câu từ gian hiểm cho Lý Thái một đòn trí mạng, bái loại sư phụ này để bị ngược đãi à?
Không bái không được, Lý Nhị, Trường Tôn thị còn cả đám lão đại mắt lóe hung quang rồi, nếu không bái, chết còn thảm hơn lợn.
- Được tiên sinh dạy bảo là may mắn ba đời của Vân Diệp, xin cho đệ tử bái kiến. Vân Diệp rất dứt khoát, chạy không được thì làm thôi, Lý Thái phản ứng chậm một nhịp bị Vân Diệp nhéo cho cũng tỉnh ra, hai huynh đệ cùng quỳ bái Văn Hải. Thấy hai người chính thức bái sư, phu phụ Lý Nhị mới khôi phụ vẻ hiền hòa, các đại lão còn lại làm vẻ trưởng bối hiền từ, trông phát tởm.
Lý Nhị và Trường Tôn thị đi tới, Lý Nhị chắp tay, Trường Tôn thị nhún mình thi lễ, lễ xong nói: - Khuyển tử Lý Thái may được Văn Hải tiên sinh thu nhận, đó là phúc của nó. Lý Thái, nghe cho kỹ, từ nay về sau phải coi như sư phụ, không được làm trái, sớm chiều phụng dưỡng, không được bỏ bê. Trẫm có một tấm ngọc bội làm tiền học, mong tiên sinh chớ chê.
Trường Tôn thị cũng lấy ra một tấm ngọc bội dùng hai tay dâng lên: - Liệt đồ Vân Diệp, bản tính xảo trá, thích ăn lười làm, bản cung là phụ nhân, muốn dạy nó mà thực là có lòng mà không đủ sức, nay do tiên sinh dạy bảo, bản cung cũng bỏ được một tâm sự. Đây là tiền học của nó, mong tiên sinh thu lấy.
Lý Thừa Càn lòng khoái trá lắm, trong ba người chỉ có hắn hiện vẫn còn phải học, Vân Diệp vô ưu vô lo, Lý Thái chỉ chọn việc mình thích để làm, chỉ có mình vẫn bị các vị tiên sinh oanh tạc không ngừng ở Đông cung, thường ngày hâm mộ hai bọn họ tới phát cuồng, hiện hay rồi, rất công bằng, cú bái này coi như bái bốn người Thái Sơn ông, hai tên kia mặt ra vẻ vinh hạnh, như nhìn quai hàm bành ra là biết hai tên yêu nghiệt này phẫn nộ thế nào.
Mới bái sư, Khoa Dương đã vỗ vai Vân Diệp lên giọng kể cả: - Là vãn bối, thấy lão phu không cần hiểu kính, chỉ cần ngươi làm bài thơ nữa là đủ, vừa rồi bài Cư Sơn Thu Minh không tệ, nếu luận phong cốt, Kiến An tài tử là đệ nhất, nếu luận thanh tân ưu nhã, Hậu Tấn Tiểu Tạ là nhất tuyệt, thôi, ngươi tùy tiện làm một bài cho lão phu hưởng thụ một phen.
Lý Nhị gật gù tán đồng, Trường Tôn thị suýt thì vỗ tay hoan hô, Lý Cương vuốt râu, Vân Diệp có thể nói không? Chả khó, Lý Bạch từng làm rồi.
Vờ trầm tư một lát há miệng đọc:
Khí ngã khứ giả
Tạc nhật chi nhật bất khả lưu
Loạn ngã tâm giả
Kim nhật chi nhật đa phiền ưu
Trường phong vạn lý tống thu nhạn
Đối thử khả dĩ hàm cao lâu
Bồng lai văn chương Kiến An cốt
Trung gian Tiểu Tạ hựu thanh phát
Cụ hoài hứng dật tráng tứ phi
Dục thướng thanh thiên lãm minh nguyệt
Trừu đao đoạn thuỷ thuỷ cánh lưu
Cử bôi tiêu sầu sầu cánh sầu
Nhân sinh tại thế bất xứng ý
Minh triêu tản phát lộng biên chu.
--Bản dịch của Nguyễn phước Hậu--
Bỏ ta mà đi
Ngày của ngày qua giữ lại gì ?
-Chỉ lòng ta rối
Ngày nay ngày của bao phiền toái.
Vạn dặm gió thu cánh nhạn khơi
Lầu cao trước cảnh gợi say thôi
Kiến An thi tứ Bồng lai vận
Tiểu Tạ phong lưu nét tuyệt vời.
Hùng tráng ý văn đầy hứng khởi
Muốn lên trời thẳm nắm trăng soi
Rút đao chém nước trôi càng mạnh
Nâng chén tiêu sầu chẳng được vơi.
Trần thế con người chưa thỏa ý
Sớm mai tóc xõa lướt thuyền chơi. Đọc xong, mặt Lý Nhị đen như đít nồi, Trường Tôn thị không hài lòng, Phòng Huyền Linh cười khổ, Đỗ Như Hối thở dài, Lý Cương cười gập người.
Lê Trượng chép bài thơ lại, nghiền ngẫm ý cảnh trong đó, cũng cười nghiêng ngã, Khoa Dương vỗ vai Vân Diệp: - Hảo tiểu tử, hợp khẩu vị của lão phu lắm, vừa mới đồng ý xuất sơn, ngươi đã dùng thi ca khuyên bọn ta lên thuyền ra biển, học Phạm Lễ đi mất hút. Có điều không được đâu tiểu tử ơi, bọn lão phu đã thua cuộc phải tuân thủ, đợi đi, đợi thí nghiệm kết thúc, bọn ta sẽ lên sông hát lớn, ha ha ha, bệ hạ có thần tử thế này nhất định tâm tình khoan khoái, lão phu chúc mừng bệ hạ.
Sắc mặt bệ hạ từ đen chuyển thành trắng, cười méo xẹo: - Không bị giận chết là nhờ lòng dạ trẫm rộng lớn rồi, sau này mong các vị tiên sinh dạy bảo nhiều hơn.
Vân Diệp lúc cấp bách chỉ nghĩa tới Kiến An và Tiểu Tạ, không suy xét tới ý cảnh bài thơ, đọc xong mới phát hiện ra đây là bài Lý Bạch làm khi xui xẻo, quân thần Đại Đường mới lừa được Thái Sơn ông xuống núi, thiếu chút nữa bị mình đuổi về. Hết cách, đọc ra rồi không thu lại được nữa, trốn sau lưng Trường Tôn thị sợ Lý Nhị đột nhiên nổi điên, còn kéo cả Lý Thái che trước mặt, thấy sắc mặt Lý Nhị tốt hơn mới yên tâm.
Lúc này trên sân thi đấu đá bóng đã kết thúc, trong tiếng reo hò rầm trời, hai đội bóng về chỗ, màn chính hôm nay cuối cùng đã xuất hiện, hai con ngựa đen kéo một cái xe vào sân, trên xe hai bán cầu đồng, hai thùng nước, theo sau là mười sáu con ngựa thượng đẳng, hùng tráng dị thường, lập tức có lực sĩ đánh trống, mọi người bị thu hút ra giữa sân.
Chuyên môn mời khách quý tới xe, kiểm tra hai nửa quả cầu có cơ quan hay không, Lộng Mai tiên sinh xưa nay thích thuật cơ quan, kiểm tra xác nhận không có cơ quan, mới cho lực sĩ ghép hai quả cầu lại, mở van khí, đổ nước vào bên trong, khi nước tràn ra mới dừng, dùng thừng gân trâu buộc chặt van khí, nối ống bễ, bắt đầu rút nước ra.
Vân Diệp đứng ở bên xem, nước trong nửa quả cầu không bị hút hết, miễn cưỡng hút được chín phần, thấy lực sĩ không kéo được ống bễ nữa, Lý Thái lập tức bịt kín van khí, đưa tay đẩy, phát hiện hai quả bán cầu đã dính chặt vào nhau, gật đầu với Vân Diệp, ý bảo đã chuẩn bị xong.
Có quan viên giọng khỏe nâng loa phóng thanh thư viện đặc chế tuyên bố, hai bán cầu chỉ áp vào nhau, hiện xem xem áp lực không khí rốt cuộc lớn cỡ nào, mười sáu con ngựa khỏe nhất có thể kéo ra không, lực kéo ra được lớn cỡ nào, nói rõ áp lực không khí lớn cỡ đó.
Nghe lời giải thích đơn giản như thế, Vân Diệp nghiến răng, nếu ở đời sau sẽ bị ngươi xem cười chết thôi, hiện trừ Hi Mạt Đế Á tóc rối bù cũng đang cắn răng chịu đựng, ngay cả Lý Thái cũng dương dương đắc ý.
Mỗi bên hai con ngựa bị roi của mã phu uy hiếp, nỗ lực kéo, quả cầu bị kéo lên, hai bên thừng kéo thẳng tắp, nhưng bất kể thế nào cũng không tách được quả cầu ra.
Khoa Dương sai mỗi bên thêm bốn con ngựa nữa, mười hai con ngựa ra sức kéo, nhưng quả cầu như dính vào nhau vậy.
- Trời đất có hai khí âm dương, âm dương giao thác vận chuyển không ngừng, như ngày đêm thay nhau, nhật nguyệt luân chuyển, nay Ngụy vương điện hạ rút khí âm dương trong quả cầu ra, theo lý này, âm dương không đâu không có, không lúc nào không vận chuyển, khí âm dương bên trong bị đoạt mất, khí âm dương bên ngoài tìm cách xâm nhập mà không được.
- Thế là khí âm dương bốn phương tám hướng đổ tới muốn bù vào phần thiếu trong quả cầu, cho nên dồn ép quả cầu, khiến hai nửa dính chặt vào nhau, bệ hạ xem, đây là chén trà, chúng ta muốn mở nắp ra rất dễ, nhưng nếu như phương pháp không đúng sẽ không mở ra được, ví như ấn xuống, ấm trà và nắp trà càng kết hợp chặt ...
Đó là khái niệm áp lực không khí mà Lê Trượng giải thích cho hoàng đế, Vân Diệp há hốc mồm, lão già này sao có thể giải thích chuẩn xác như thế? Nếu như thay âm dương bằng không khí thì là lời giải thích tiêu chuẩn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.