Quyển 12 - Chương 16: Tính mạng không bằng trọng mệnh
Kiết Dữ 2
20/09/2014
Xăng vẫn uy mãnh như vậy, bay đến đâu, lửa cháy đến đấy, một vại xăng cháy ở bãi sông bên cạnh trọn vẹn thời gian một nén hương, vị Ngũ Lễ Ti Mã sắc mặt đã trắng bệch, sau khi kiểm nghiệm xong, ôm quyền với Vân
Diệp, nói.
"Đại soái, thuộc hạ càn rở, đây thật là lợi khí vô song của đại quân ta, đích xác không nên hiển lộ trước mặt người khác, ty chức cả gan thỉnh đại soái giao chức trách nom kho dầu cho hạ quan."
Vân Diệp còn không lên tiếng, Lục Sự tham quân đã dựng hai hàng lông mi, đang muốn phát tác, lại bị Vân Diệp ngăn cản, chợt nghe đại soái cười ha hả nói: "Kho dầu là trọng địa, người ngoài không thể tới, đây một mực đều là lời răn của Lĩnh Nam thủy sư ta, ngươi hiển nhiên muốn trông nom kho dầu, như vậy ngươi nhất định không có thời gian duy trì trật tự trong quân, vạn nhất những người khác làm xằng làm bậy, chẳng phải hãm hại ngươi rơi vào tình cảnh bất lợi sao? Nghĩ kỹ chưa?"
"Đại soái, Lĩnh Nam thủy sư, khoản mục rõ ràng, không có chỗ nào sai, các tướng sĩ đều giữ nghiêm quân kỷ, hạ quan dù không giám sát cũng sẽ không xảy ra việc bất lợi, cho dù có chút sai lầm nh nhỏ thì đó cũng là điều không thể tránh được. Hạ quan chỉ muốn bảo vệ kho dầu, những công việc khác trong quân, tự nhiên nghe đại soái điều khiển."
Hắn vừa nói như vậy Vân Diệp đã hiểu, người này muốn khống chế bộ phận chủ yếu, những thứ khác căn bản không quan tâm. Phỏng chừng khi người này đến trong quân đã có được chỉ điểm. Rõ ràng Lý Nhị muốn cầm giữ tất cả chỗ hiểm, lần này Ngũ Lễ Ti Mã, phỏng chừng mang theo chính sứ mạng này trên lưng. Xong đời rồi, trong quân chỉ cần có bất kỳ điểm quan trọng nào, không cần phải nói, toàn bộ sẽ do đích thân Lý Nhị nắm giữ.
"Tốt lắm, kho dầu còn có thể tiếp tục mở rộng, mỗi tháng đều có thương đội vận dầu đen đến, ngươi cần trông coi một loạt công việc như pha chế, phân chia, chứa đựng, mỗi tháng đều tính toán sổ sách, một tháng ta sẽ xem xét một lần. Những chuyện này đủ làm ngươi bận rộn. Về phần những công việc khác của ngươi, do Lục Sự quân phụ trách. Được rồi, sau khi ngươi được huấn luyện trông giữ kho dầu xong, ngươi có thể chính thức tiếp quản."
Lục Sự tham quân rất đắc ý, đại soái rốt cuộc vẫn coi trọng người một nhà. Kho dầu kia vừa nguy hiểm, lại không có bất kỳ chấm mút, nhìn mỡ kho cùng với đặt đầu đặt ở đại chuỳ đáy kế tiếp bộ dáng, gây ra rủi ro, ngoại trừ mất đầu không có con đường thứ hai có thể đi. Lúc này có người tiếp nhận, vừa vặn giải thoát, còn ngoài ý muốn lấy được quyền lực quản lý quân doanh, đây mới là sự việc tốt có nhiều chất béo.
Vì được đáp ứng nhu cầu của mình, viên quan Ngũ Lễ Ti Mã cũng thật cao hứng, khô khan của trên mặt cũng có vui vẻ, không thèm quan tâm đối với việc Lục Sự tham quân cướp đi đại bộ phận quyền lực của mình.
Vượt qua chuyện này Vân Diệp biết rồi Lý Nhị rốt cuộc muốn làm gì, đó chính là cực độ tập trung quyền lực. Trước kia khi trò chuyện cùng hắn đã đề cập với việc phân chế văn võ, lúc này hắn đang thực hiện. Hiện tại không nghe nói có võ tướng có quyền lực lớn đến mức có thể đơn độc chưởng quản đất đai, trong quân chưa bao giờ có lương thảo vượt qua ba tháng, Kim Ngô vệ cũng không ngoại lệ.
Đại quân xuất động, phù, tiết, thụ thiếu một thứ cũng không được, thiếu quân Tư Mã có thể lập tức chém chủ soái, cho dù sai lầm, sau đó cũng sẽ không có người truy cứu, chính mình chỉ nói mấy điều sợ lược cùng Lý Nhị, đã bị hắn cân nhắc thành cái dạng này. Rất giỏi, thừa dịp chính mình vẫn còn hùng phong, làm ra việc này, đợi cho khi Lý Thừa Càn chấp chính, muốn làm việc này, khó hơn lên trời.
Ra khoi đại doanh, quay về Trường An, Trưởng Tôn thị hoàng hậu lại sinh, không biết nàng vì sao có thể sinh như vậy, lại một khuê nữ xuất thế. Nếu như không tính sai, chính là Kim Thành công chúa đến thế gian. Tân Nguyệt đi hoàng cung, các phu nhân thế gia cũng phải đi chúc mừng hoàng hậu, Vân Diệp cũng bị Lý Thừa Càn mời đi tham gia lễ rửa tội của muội tử mình. Đứa bé này bình an đến thế gian, nói rõ Trưởng Tôn thị hoàng hậu sẽ không qua đời vào sang năm, bởi vì khi Vân Diệp nhìn thấy Trưởng Tôn thị hoàng hậu, nàng đang ăn cơm. Nhìn bát cơm của hoàng hậu, cũng không nhỏ, ăn hai bát mới dừng lại. Tuy nói nữ nhân đang ở cữ, tinh thần sức khoẻ dồi dào đủ đánh chết một con hổ.
Tôn Tư Mạc đang bắt mạch cho hoàng hậu, không có kéo một sợi dâu thừng, chính là thoải mái, bắt tay đặt ở trên trên mạch môn của Trưởng Tôn thị hoàng hậu. Sau khi nghe xong một hồi, Tôn Tư Mạc bẩm báo hoàng đế là hoàng hậu rất khỏe mạnh, ăn một chút mát gì đó, chú ý không được để thở khò khè, không có vấn đề.
"Vân Diệp, nghe nói hài tử của ngươi đều chủng bệnh đậu mùa?"Trưởng Tôn thị hoàng hậu, cách rèm hỏi Vân Diệp, nàng vẫn có băn khoăn đối với bệnh đậu mùa, hiện tại mới sinh hài nhi, càng phải hỏi tinh tường.
"Bẩm nương nương, khuyển tử cùng tiểu nữ đều chủng đậu, mấy muội tử cùng đồ đệ trong nhà cũng chủng đậu, bây giờ không có gì nguy hiểm, đúng rồi, Thái Tử cùng Ngụy vương, Ngô vương, Thục vương, Tề vương, bọn họ cũng chủng đậu, ngài cho gọi bọn họ vừa hỏi liền biết."
"Cái gì? Mấy người Thái Tử tất cả đều chủng bệnh đậu mùa? Vân Diệp, trẫm vì sao không biết?"Lý Nhị đứng lên, lớn tiếng chất vấn, dáng vẻ rất lo lắng, trông rất chán ghét.
Không trách được Tôn tiên sinh nói chỉ có cho hoàng đế chủng bệnh đậu mùa mới xem như thành công. Trước kia cho rằng chỉ cần phân tích rõ đạo lý, nói rõ ràng cho bọn hắn, sẽ có người tự động đến chủng bệnh đậu mùa. Kết quả ngoài dự đoán mọi người, coi như là Tôn Tư Mạc đích thân giảng giải, những hương nông thậm chí cả người phú quý đều không để ý, cho rằng là đặt chất bẩn gì đó vào trong vết thương của mình, vô luận như thế nào cũng không tiếp thu. Trong khi đó, các đệ tử thư viện cũng rất dễ dàng tiếp nhận, chỉ cần thư viện đánh một tiếng mời đến, nguyện ý tới báo danh chủng vắc-xin phòng bệnh ở chỗ Tôn tiên sinh, kết quả toàn bộ đều đi.
Nói toàn bộ đi cũng không hoàn toàn đúng, ít nhất hai người Lý Ảm, Lý Hữu là không nguyện ý đi, về sau nhìn thấy Hi Mạt Đế Á lão sư xếp hàng ở trước mặt mình, lúc này mới quên đi nỗi sợ hãi trong lòng, sau một hồi nói chuyện sôi nôi cùng Hi Mạt Đế Á lão sư, mới phát hiện cánh tay của mình đã bị phá một lỗ hổng, Tôn tiên sinh đang tại tới trong vết thương bôi đậm đặc nước. . .
"Phụ hoàng, chích ngừa vắc-xin phòng bệnh là hài nhi tự mình đi tìm Tôn tiên sinh chích ngừa, Vân Diệp cũng không biết rõ tình hình, sau khi hài nhi chích ngừa, chỉ một ngày sốt nhẹ, còn bình yên vô sự. Về phần Thanh Tước, sau khi Tôn tiên sinh trở về, hắn phải đi tìm Tôn tiên sinh chích ngừa. Nghe nói hay là ở dưới tay của hắn. Một khi Tượng nhi tròn hai tuổi, hài nhi chuẩn bị chích ngừa cho tiểu Tượng."
Lý Nhị cởi bỏ áo ngoài của con trai, nhìn xem vết sẹo nho nhỏ, cau mày không quyết định được chủ ý, Vân Diệp Tôn Tư Mạc cũng không khuyên bảo, chích ngừa vắc-xin phòng bệnh, ai nguyện ý, thì chủng, ai không muốn thì sẽ không chủng, hiện tại vắc-xin phòng bệnh cũng không phong phú, không đến tình trạng là ai cũng cũng có thể chủng.
Thuyền của đặc phái viên Cao Ly dừng ở Lạc Dương, một số võ sĩ Cao Ly sớm đã tới Đại Đường, dùng khoái mã chạy về phía Trường An. Uyên Cái Tô Văn đứng ở phía trước thành Lạc Dương, không ngừng mà dò xét tòa thành hùng vĩ ở trước mắt. Đông đô Lạc Dương, đây là Đông đô Lạc Dương một mực ước mơ của văn nhân Cao Ly, nhìn thấy tường thành cao lớn, chặn tầm mắt của mình, Uyên Cái Tô Văn cùng đám người đi theo, đi vào thành thị phồn hoa này.
Thành Lạc Dương rất phồn hoa, Uyên Cái Tô Văn cởi sa quan của mình ra, chuẩn bị đi vào y phố của trước Chính Dương môn. Những ngày này chính mình không hiểu sao đều cảm thấy mệt mỏi, có đôi khi trong lỗ mũi cũng có máu chảy xuống, đây là dấu hiệu của thân thể không tốt, hắn không nói với chính sứ Cao Ly về những chuyện này, mặc quần áo của người Đường vào thành, chuẩn bị tìm thầy thuốc nhìn xem.
Chọn lựa một y quán lớn nhất, đi vào, nhìn thấy bên trong có rất nhiều người đang xếp hàng, hắn lén lút chờ ở phía sau, không vội không nóng nảy. Có tiểu nhị thấy hắn dáng vẻ không tầm thường, bưng tới một chén nước cho hắn, hắn bưng chén nước nhẹ nhàng uống một ngụm. Nước này uống rất tốt, bỏ thêm một ít dược liệu mát giải khát, bên trong còn có một đóa bạch cúc, sau khi nuốt vào trong miệng, có một vị chát nhàn nhạt. Dọc theo con đường này xem qua vô số thầy thuốc, đều không tìm ra nguyên nhân, có lẽ ở đây có thể cho mình một đáp án xác thực.
Gấp không được, người nóng vội, sẽ xảy ra sự cố, lần này Uyên Cái Tô Văn không muốn xảy ra bất kỳ nhầm lẫn nào, mặc kệ trong lòng mình sốt ruột như thế nào đi nữa, Uyên Cái Tô Văn vẫn biểu hiện đâu vào đấy. Thậm chí nhìn thấy một vị lão bà bà không ngừng ho khan, thần sắc thê thảm, hắn đứng dậy nhường chỗ ngồi của mình, mời lão bà bà đứng xếp ở trước mặt mình.
"Người trẻ tuổi, lão nhân gia là bệnh cũ, phương thuốc có sẵn, chỉ cần bốc thuốc là được, ngươi tới, lão phu trước tiên nhìn một cái cho ngươi, ngươi thoạt nhìn không ổn thỏa"
"Đại soái, thuộc hạ càn rở, đây thật là lợi khí vô song của đại quân ta, đích xác không nên hiển lộ trước mặt người khác, ty chức cả gan thỉnh đại soái giao chức trách nom kho dầu cho hạ quan."
Vân Diệp còn không lên tiếng, Lục Sự tham quân đã dựng hai hàng lông mi, đang muốn phát tác, lại bị Vân Diệp ngăn cản, chợt nghe đại soái cười ha hả nói: "Kho dầu là trọng địa, người ngoài không thể tới, đây một mực đều là lời răn của Lĩnh Nam thủy sư ta, ngươi hiển nhiên muốn trông nom kho dầu, như vậy ngươi nhất định không có thời gian duy trì trật tự trong quân, vạn nhất những người khác làm xằng làm bậy, chẳng phải hãm hại ngươi rơi vào tình cảnh bất lợi sao? Nghĩ kỹ chưa?"
"Đại soái, Lĩnh Nam thủy sư, khoản mục rõ ràng, không có chỗ nào sai, các tướng sĩ đều giữ nghiêm quân kỷ, hạ quan dù không giám sát cũng sẽ không xảy ra việc bất lợi, cho dù có chút sai lầm nh nhỏ thì đó cũng là điều không thể tránh được. Hạ quan chỉ muốn bảo vệ kho dầu, những công việc khác trong quân, tự nhiên nghe đại soái điều khiển."
Hắn vừa nói như vậy Vân Diệp đã hiểu, người này muốn khống chế bộ phận chủ yếu, những thứ khác căn bản không quan tâm. Phỏng chừng khi người này đến trong quân đã có được chỉ điểm. Rõ ràng Lý Nhị muốn cầm giữ tất cả chỗ hiểm, lần này Ngũ Lễ Ti Mã, phỏng chừng mang theo chính sứ mạng này trên lưng. Xong đời rồi, trong quân chỉ cần có bất kỳ điểm quan trọng nào, không cần phải nói, toàn bộ sẽ do đích thân Lý Nhị nắm giữ.
"Tốt lắm, kho dầu còn có thể tiếp tục mở rộng, mỗi tháng đều có thương đội vận dầu đen đến, ngươi cần trông coi một loạt công việc như pha chế, phân chia, chứa đựng, mỗi tháng đều tính toán sổ sách, một tháng ta sẽ xem xét một lần. Những chuyện này đủ làm ngươi bận rộn. Về phần những công việc khác của ngươi, do Lục Sự quân phụ trách. Được rồi, sau khi ngươi được huấn luyện trông giữ kho dầu xong, ngươi có thể chính thức tiếp quản."
Lục Sự tham quân rất đắc ý, đại soái rốt cuộc vẫn coi trọng người một nhà. Kho dầu kia vừa nguy hiểm, lại không có bất kỳ chấm mút, nhìn mỡ kho cùng với đặt đầu đặt ở đại chuỳ đáy kế tiếp bộ dáng, gây ra rủi ro, ngoại trừ mất đầu không có con đường thứ hai có thể đi. Lúc này có người tiếp nhận, vừa vặn giải thoát, còn ngoài ý muốn lấy được quyền lực quản lý quân doanh, đây mới là sự việc tốt có nhiều chất béo.
Vì được đáp ứng nhu cầu của mình, viên quan Ngũ Lễ Ti Mã cũng thật cao hứng, khô khan của trên mặt cũng có vui vẻ, không thèm quan tâm đối với việc Lục Sự tham quân cướp đi đại bộ phận quyền lực của mình.
Vượt qua chuyện này Vân Diệp biết rồi Lý Nhị rốt cuộc muốn làm gì, đó chính là cực độ tập trung quyền lực. Trước kia khi trò chuyện cùng hắn đã đề cập với việc phân chế văn võ, lúc này hắn đang thực hiện. Hiện tại không nghe nói có võ tướng có quyền lực lớn đến mức có thể đơn độc chưởng quản đất đai, trong quân chưa bao giờ có lương thảo vượt qua ba tháng, Kim Ngô vệ cũng không ngoại lệ.
Đại quân xuất động, phù, tiết, thụ thiếu một thứ cũng không được, thiếu quân Tư Mã có thể lập tức chém chủ soái, cho dù sai lầm, sau đó cũng sẽ không có người truy cứu, chính mình chỉ nói mấy điều sợ lược cùng Lý Nhị, đã bị hắn cân nhắc thành cái dạng này. Rất giỏi, thừa dịp chính mình vẫn còn hùng phong, làm ra việc này, đợi cho khi Lý Thừa Càn chấp chính, muốn làm việc này, khó hơn lên trời.
Ra khoi đại doanh, quay về Trường An, Trưởng Tôn thị hoàng hậu lại sinh, không biết nàng vì sao có thể sinh như vậy, lại một khuê nữ xuất thế. Nếu như không tính sai, chính là Kim Thành công chúa đến thế gian. Tân Nguyệt đi hoàng cung, các phu nhân thế gia cũng phải đi chúc mừng hoàng hậu, Vân Diệp cũng bị Lý Thừa Càn mời đi tham gia lễ rửa tội của muội tử mình. Đứa bé này bình an đến thế gian, nói rõ Trưởng Tôn thị hoàng hậu sẽ không qua đời vào sang năm, bởi vì khi Vân Diệp nhìn thấy Trưởng Tôn thị hoàng hậu, nàng đang ăn cơm. Nhìn bát cơm của hoàng hậu, cũng không nhỏ, ăn hai bát mới dừng lại. Tuy nói nữ nhân đang ở cữ, tinh thần sức khoẻ dồi dào đủ đánh chết một con hổ.
Tôn Tư Mạc đang bắt mạch cho hoàng hậu, không có kéo một sợi dâu thừng, chính là thoải mái, bắt tay đặt ở trên trên mạch môn của Trưởng Tôn thị hoàng hậu. Sau khi nghe xong một hồi, Tôn Tư Mạc bẩm báo hoàng đế là hoàng hậu rất khỏe mạnh, ăn một chút mát gì đó, chú ý không được để thở khò khè, không có vấn đề.
"Vân Diệp, nghe nói hài tử của ngươi đều chủng bệnh đậu mùa?"Trưởng Tôn thị hoàng hậu, cách rèm hỏi Vân Diệp, nàng vẫn có băn khoăn đối với bệnh đậu mùa, hiện tại mới sinh hài nhi, càng phải hỏi tinh tường.
"Bẩm nương nương, khuyển tử cùng tiểu nữ đều chủng đậu, mấy muội tử cùng đồ đệ trong nhà cũng chủng đậu, bây giờ không có gì nguy hiểm, đúng rồi, Thái Tử cùng Ngụy vương, Ngô vương, Thục vương, Tề vương, bọn họ cũng chủng đậu, ngài cho gọi bọn họ vừa hỏi liền biết."
"Cái gì? Mấy người Thái Tử tất cả đều chủng bệnh đậu mùa? Vân Diệp, trẫm vì sao không biết?"Lý Nhị đứng lên, lớn tiếng chất vấn, dáng vẻ rất lo lắng, trông rất chán ghét.
Không trách được Tôn tiên sinh nói chỉ có cho hoàng đế chủng bệnh đậu mùa mới xem như thành công. Trước kia cho rằng chỉ cần phân tích rõ đạo lý, nói rõ ràng cho bọn hắn, sẽ có người tự động đến chủng bệnh đậu mùa. Kết quả ngoài dự đoán mọi người, coi như là Tôn Tư Mạc đích thân giảng giải, những hương nông thậm chí cả người phú quý đều không để ý, cho rằng là đặt chất bẩn gì đó vào trong vết thương của mình, vô luận như thế nào cũng không tiếp thu. Trong khi đó, các đệ tử thư viện cũng rất dễ dàng tiếp nhận, chỉ cần thư viện đánh một tiếng mời đến, nguyện ý tới báo danh chủng vắc-xin phòng bệnh ở chỗ Tôn tiên sinh, kết quả toàn bộ đều đi.
Nói toàn bộ đi cũng không hoàn toàn đúng, ít nhất hai người Lý Ảm, Lý Hữu là không nguyện ý đi, về sau nhìn thấy Hi Mạt Đế Á lão sư xếp hàng ở trước mặt mình, lúc này mới quên đi nỗi sợ hãi trong lòng, sau một hồi nói chuyện sôi nôi cùng Hi Mạt Đế Á lão sư, mới phát hiện cánh tay của mình đã bị phá một lỗ hổng, Tôn tiên sinh đang tại tới trong vết thương bôi đậm đặc nước. . .
"Phụ hoàng, chích ngừa vắc-xin phòng bệnh là hài nhi tự mình đi tìm Tôn tiên sinh chích ngừa, Vân Diệp cũng không biết rõ tình hình, sau khi hài nhi chích ngừa, chỉ một ngày sốt nhẹ, còn bình yên vô sự. Về phần Thanh Tước, sau khi Tôn tiên sinh trở về, hắn phải đi tìm Tôn tiên sinh chích ngừa. Nghe nói hay là ở dưới tay của hắn. Một khi Tượng nhi tròn hai tuổi, hài nhi chuẩn bị chích ngừa cho tiểu Tượng."
Lý Nhị cởi bỏ áo ngoài của con trai, nhìn xem vết sẹo nho nhỏ, cau mày không quyết định được chủ ý, Vân Diệp Tôn Tư Mạc cũng không khuyên bảo, chích ngừa vắc-xin phòng bệnh, ai nguyện ý, thì chủng, ai không muốn thì sẽ không chủng, hiện tại vắc-xin phòng bệnh cũng không phong phú, không đến tình trạng là ai cũng cũng có thể chủng.
Thuyền của đặc phái viên Cao Ly dừng ở Lạc Dương, một số võ sĩ Cao Ly sớm đã tới Đại Đường, dùng khoái mã chạy về phía Trường An. Uyên Cái Tô Văn đứng ở phía trước thành Lạc Dương, không ngừng mà dò xét tòa thành hùng vĩ ở trước mắt. Đông đô Lạc Dương, đây là Đông đô Lạc Dương một mực ước mơ của văn nhân Cao Ly, nhìn thấy tường thành cao lớn, chặn tầm mắt của mình, Uyên Cái Tô Văn cùng đám người đi theo, đi vào thành thị phồn hoa này.
Thành Lạc Dương rất phồn hoa, Uyên Cái Tô Văn cởi sa quan của mình ra, chuẩn bị đi vào y phố của trước Chính Dương môn. Những ngày này chính mình không hiểu sao đều cảm thấy mệt mỏi, có đôi khi trong lỗ mũi cũng có máu chảy xuống, đây là dấu hiệu của thân thể không tốt, hắn không nói với chính sứ Cao Ly về những chuyện này, mặc quần áo của người Đường vào thành, chuẩn bị tìm thầy thuốc nhìn xem.
Chọn lựa một y quán lớn nhất, đi vào, nhìn thấy bên trong có rất nhiều người đang xếp hàng, hắn lén lút chờ ở phía sau, không vội không nóng nảy. Có tiểu nhị thấy hắn dáng vẻ không tầm thường, bưng tới một chén nước cho hắn, hắn bưng chén nước nhẹ nhàng uống một ngụm. Nước này uống rất tốt, bỏ thêm một ít dược liệu mát giải khát, bên trong còn có một đóa bạch cúc, sau khi nuốt vào trong miệng, có một vị chát nhàn nhạt. Dọc theo con đường này xem qua vô số thầy thuốc, đều không tìm ra nguyên nhân, có lẽ ở đây có thể cho mình một đáp án xác thực.
Gấp không được, người nóng vội, sẽ xảy ra sự cố, lần này Uyên Cái Tô Văn không muốn xảy ra bất kỳ nhầm lẫn nào, mặc kệ trong lòng mình sốt ruột như thế nào đi nữa, Uyên Cái Tô Văn vẫn biểu hiện đâu vào đấy. Thậm chí nhìn thấy một vị lão bà bà không ngừng ho khan, thần sắc thê thảm, hắn đứng dậy nhường chỗ ngồi của mình, mời lão bà bà đứng xếp ở trước mặt mình.
"Người trẻ tuổi, lão nhân gia là bệnh cũ, phương thuốc có sẵn, chỉ cần bốc thuốc là được, ngươi tới, lão phu trước tiên nhìn một cái cho ngươi, ngươi thoạt nhìn không ổn thỏa"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.