Quyển 8 - Chương 22: Vân gia đại thiếu gia đáng thương
Kiết Dữ 2
05/08/2014
- Bẩm hầu gia, tiểu công tử hoạt bát đáng yêu, không bệnh không tật,
ăn rất khỏe, một mình công chúa không đủ sữa, mời thêm một nãi mụ mới
vừa đủ cho tiểu công tử ăn no, nếu như lớn thêm chút nữa, chắc một nãi
mụ cũng không đủ.
Lưu Tiến Bảo biết tính khí của hầu gia, chỉ cần nghĩ thông là không sao, cho nên lấy chuyện công tử bú sữa ra làm Vân Diệp vui.
Quả nhiên mặt Vân Diệp hiện lên nụ cười nhẹ, đặt dao trong tay xuống, múc nước từ trong chum ra đưa cho Lưu Tiến Bảo, để hắn rửa tay cho mình.
- Hầu gia, người tới Lĩnh Nam sao không đem hộ vệ? Đám Lão Trang chết hết rồi à?
- Nói bậy nói bạ, ngươi tưởng hầu gia ta muốn tới Lĩnh Nam à, bị người ta bắt cóc tới Nam Chiếu, tự lần mò tới Lĩnh Nam, con mẹ nó nếm vô số đau khổ, vừa rồi còn giận không chỗ phát tiết, nếu ngươi không lấy con ta ra làm ta vui, hôm nay thế nào cũng không thoát được một trận đòn.
Cơ thịt toàn thân Lưu Tiến Bảo căng lên, con mắt long sòng sọc đảo bốn phía, muốn tìm hung thủ bắt cóc hầu gia.
Vân Diệp đá hắn một phát:
- Đổ nước cho tử tế, hầu gia ta nếu đợi các ngươi tới cứu thì đã chết không toàn thây rồi, hiện giờ còn lên mặt thế chó nào nữa, đám bắt cóc ta chết hết rồi, không còn kẻ nào sống hết.
- Hầu gia uy vũ ...
Sự kính phục hầu gia của Lưu Tiến Bào tuôn ra cuồn cuộn như sóng nước, toàn bộ biến thành rắm ngựa kéo tới ùn ùn.
Lâu lắm rồi không có người bợ đít, được nghe cảm thấy vừa quen thuộc vừa thân thiết, bực bội do bị bắt cóc gây ra tức thì tan biến hết, vẫn là người trong nhà tốt nhất.
Trưởng lão đứng ngoài viện tử, cảnh tượng xảy ra bên trong đều lọt hết vào mắt ông ta, Bảo đại gia uy phong lẫm liệt, có thể tung hoành Ung Châu trước mặt vị khách của mình không khác gì một con chó nhỏ.
Từ điểm này nhìn ra vị khách của mình nhất định không đơn giản, nếu như quan hệ giữa mình và khách tiến thêm một bước, nói không chừng trại từ nay sẽ kê cao gối mà ngủ, hạnh phúc nhìn lại đằng sau, bên núi, lương thực do công chúa thưởng cho hẳn là đã lên đường rồi.
- Trưởng lão, không biết chuyến này ông đi hiến bảo vật kết quả ra sao?
Vân Diệp cười tủm tỉm nói chuyện với lão giả cách hàng rào trúc, văn chả ra văn, nhã chả ra nhã, rất thú vị.
- Khách nhân tôn quý, nhờ ơn ngài, công chúa rất thích khối vàng đó, còn thưởng cho lão phu rất nhiều lương thực, vậy là chúng tôi có đủ lương thực để ăn rồi, lão phu còn được thêm vài vò rượu, tối nay xin mời khách uống cho thoải mái.
- Hay lắm, vậy ta không khách khí nữa, nhớ gọi thêm Mông Lỗ, bọn ta trò chuyện rất vui vẻ.
- Ngài và Mông Lỗ? Mông Lỗ biết nói tiếng Trung Nguyên từ bao giờ?
- Trưởng lão, ông là trí giả, chẳng lẽ không biết nói chuyện không nhất định phải nói, còn có phương thức khác hay sao?
Vân Diệp rất kiêu ngạo ra cách nhìn tranh nói chuyện do mình sáng tạo, sau này nói chuyện với thổ dân cứ nói như thế.
Trưởng lão gãi đầu đi tìm tộc nhân hỏi xem lấy đâu ra nhiều chuối như thế, đây là thứ lương thực tốt, phơi khô, khi nấu cháo thêm vào một ít, chưa nói ngon ngọt, quan trọng nhất là ăn no, kiếm từ đâu ra thế không biết?
Vân Diệp vào lầu trúc, Lưu Tiến Bảo đi theo, đi cùng với hắn toàn là hộ vệ Vân gia, gặp gia chủ kích động không thôi, nhưng không quên chức trách, tự giác tản ra, cảnh giới xung quanh.
- Lần này ngươi đi có nói cho người khác không?
Vân Diệp nhíu mày hỏi Lưu Tiến Bảo, trong lòng lo Lý An Lan biết mình tới Lĩnh Nam, như thế không có lợi cho mình thấy hiện trạng chân thực.
- Hầu gia không cho tiểu nhân nói với người khác, chỉ bảo tiểu nhân tới Mông trại, tất nhiên tiểu nhân không nói với ai, dù là huynh đệ nhà mình ở dưới cũng tới đây mới biết.
- Không tệ, rốt cuộc Lão Trang cũng dạy bảo được ngươi, có khả năng tự gánh vác trọng trách rồi, ta tới Lĩnh Nam không ai biết, triều đình không ai biết, có lẽ bệ hạ biết ta bị Đậu Yến Sơn bắt cóc, nhưng ông ta nằm mơ cũng không ngờ ta vượt qua thập vạn đại sơn tới Lĩnh Nam.
- Đậu Yến Sơn?
Lần nữa thần kinh Lưu Tiến Bảo căng lên, đây là kẻ hung tàn tuyệt thế, đốt cháy Trường An, áp sát hoàng đế, đầu độc hoàng đế, có thể nói ác danh vang dội, người ta không thể không căng thẳng.
- Không phải nói với ngươi rồi à, tên đó đã chết rồi, nếu không hầu gia của ngươi lấy đâu ra tâm tình nghỉ phép tại cái trại nhỏ này.
- Hầu gia giết á?
Câu này vừa ra khỏi miệng Lưu Tiến Bảo biết ngay không xong, vừa rồi mình còn liến thoắng cơ ngợi hầu gia dũng mãnh vô địch, giết vài tên trộm vặt như giết mấy con kiến, buột miệng hỏi thế này, chứng tỏ lúc nãy mình phun phân hết.
Ăn một đá, Lưu Tiến Bảo yên tâm, hầu gia đá người là không việc gì.
- Hầu gia, ngưu đầu kim là bảo vật hiếm có, sao người không để lại cho tiểu thiếu gia thêm chút phúc khí, hiến cho công chúa làm gì, thứ tốt là của nhà công chúa cả rồi, cho dù công chúa là mẫu thân của thiếu gia cũng không giống.
- Không giống thế nào?
Vân Diệp biết vẫn hỏi:
- Thiếu gia là người nhà ta, công chúa không phải, hầu gia cho thiếu gia cái gì cũng nên, nhưng công chúa thì khác, chỉ một lòng với lãnh địa, trừ nuôi thiếu gia thì chẳng bao giờ quan tâm tới Vân gia, thương hiệu của nhà ta ở Lĩnh Nam cũng phải nộp thuế, còn nhiều hơn nhà khác. Lưu chưởng quầy đã tìm tiểu nhân nói mấy lần rồi, bảo tiểu nhân khuyên công chúa, dù không ưu đãi Vân gia cũng nên đối xử công bằng. Hầu gia nói công chúa làm thế có phải ăn trong rào ngoài không?
- Con mẹ ngươi đúng là mụ lắm mồm, vàng không phải cho công chúa xem, mà là để cho những kẻ kia xem, không có mồi nhử sao bọn chúng chịu vào núi sâu? Chúng không vào thì làm sao ta giết được? Không giết hết bọn chúng sao đánh tan tâm tư độc chiếm Lĩnh Nam của Phùng Áng? Còn về công chúa thu nhiều thuế của Vân gia là đúng, thương hiệu ở Lĩnh Nam vốn là để cấp tiền cho nàng, nàng muốn dùng thế nào thì dùng thế đó, chút xíu tiền cũng tranh, đúng là không có tiền đồ.
Nghe kế hoạch của hầu gia, Lưu Tiến Bảo kích động tới nốt rỗ trên mặt cũng đỏ lên:
- Hầu gia, người muốn tiểu nhân làm gì cứ sai bảo, nhất định làm thịt bọn chút tới chút bã cũng không để lại.
Lưu Tiến Bảo kích động sắp khóc rồi, hầu gia nhà mình cuối cùng cũng học được chuyện giết người, trong mắt hắn, một hầu gia chưa giết người không phải là hầu gia hợp cách, mình là thanh bảo đao chưa thấy máu không có nơi dụng võ, lãng phí một thân bản lĩnh, Giang thúc nói mình là kẻ giết người bẩm sinh, có ngày sẽ chết dưới đao kiếm, không sao hết, chỉ cần trước khi chết được giết thống khoái là được.
Vân Diệp bị sát khí của tên này lộ ra làm giật mình, thứ chó má này đầu óc toàn chuyện giết người, nhìn trạng thái của hắn tựa hồ muốn đi tìm người giết ngay lập tức, sao cái vùng Quan Trung thanh tú toàn sinh ra bọn điên như vậy.
- Thành thực nói cho ta biết, ngươi tới Lĩnh Nam giết bao nhiêu người rồi?
Không hỏi giết mấy người, tên này toàn thân mùi sát khí rửa không sạch, chỉ e số người chết trong tay hắn dùng hai tay không đếm nổi.
- Hầu gia, tiểu nhân cũng chỉ theo đại quân ra biển một chuyến, có người của tiểu quốc gia không cho thương đội của chúng ta đồ đổi lấy bảo thạch, hương liệu, cho nên Lưu chưởng quầy nổi giận, nhà ta cùng nhà công chúa hành động hết, ba trăm người diệt luôn tiểu quốc đó. Hầu gia, hiện tình thế bất thường, thuyền không về được, nếu không người sẽ thấy cả thuyền trân châu, bảo thạch như nắm đấm, còn có miêu nhãn thạch. Lão Lưu chuyên môn giấu đi một số bảo thạch cực phẩm, chuẩn bị về nhà hiến cho lão nãi nãi, nói đồ của nhà ta cho công chúa thì đáng tiếc.
Vân Diệp mỉm cười, bóng dáng của Tân Nguyệt không đâu không có, Lưu Tiến Bảo không nhìn ra chứ y sao lại không, bà cả của y thật đáo để, đường đường công chúa nhất định không có được chia phần của mình, còn kém hơn cả Na Mộ Nhật.
- Phần của Dung Nhi chẳng lẽ cũng không cho?
- Hầu gia, sao thiếu tiểu thiếu gia được, ba gian phòng chất bảo bối tới nóc rồi, Hà gia đại nương tử cầm chìa khóa, công chúa đòi mấy lần cũng không cho, mỗi tháng còn cùng Lưu chưởng quầy đối chứng một lần, tiểu nhân chứng kiến, từng khoản đều rõ ràng. Hôm một trăm ngày của tiểu thiếu gi, Lưu chưởng quầy và Hà gia đại nương tử bày tiệc ở trong thành Ung Châu, ai tới cũng được, chỉ cần chúc phúc cho thiếu gia, ăn uống thoải mái, dê ba dặm xung quanh bị giết sạch, Lưu chưởng quầy còn nói thức ăn đơn giản quá, người cũng ít, có lỗi với tiểu thiếu gia.
Vân Diệp há hốc mồm, có điều cũng đúng thôi, Lĩnh Nam hiện giờ chẳng có món gì ngon, người Quan Trung lại không quen ăn bảo bối của biển, chưa có nhận thức về món ăn trong rừng, người triều Đường chẳng ai thích ăn thú rừng, dù sao thứ sống ngoài đồng hoang gầy quắt, chả có mỡ màng gì, không so được với thức ăn phong phú của Vân gia, nhân khẩu thường trú ở thành Ung Châu quá lắm hai nghìn người, ngay cả trấn nhỏ của Quan Trung cũng đông hơn, đúng là hơi kém một chút.
- Các ngươi gạt bỏ công chúa, nàng không giận à? Nghe nói trong thành có nhiều kẻ tới cầu hôn?
Vân Diệp không hiểu Lý An Lan có tâm tư thế nào, nếu như Tân Nguyệt mà không thể làm chủ tiệc trăm ngày của con mình, nàng đã châm lửa đốt nhà rồi, nữ tử đất Thục mạnh mẽ, một công chúa nhu nhược không so được.
- Vì sao công chúa có ý kiến chứ, thiếu gia là của nhà ta, đám hạ nhân muốn làm long trọng, lại không cần công chúa bỏ tiền, bọn tiểu nhân đều là phó nhân của thiếu gia, không phải của công chúa, điều này Lưu chưởng quầy cùng Hà gia đại nương tử đã căn rặn rõ ràng, bọn tiểu nhân có lòng muốn xây một căn nhà thật lớn trong phủ công chúa cho tiểu thiếu gia, thiệt thòi cho tiểu thiếu gia quá, cứ nghĩ tới nhà của chúng ta ở kinh thành, lại nhìn nơi tiểu thiếu gia ở, Hà gia đại nương tử nhắc tới lần nào là khóc lần đó.
Trong mắt Lưu Tiến Bảo, tiểu thiếu gia đang thương của mình không được phụ thân che chở, sống ở cái khe núi kêu trời trời chẳng đáp, gọi đất đất không thưa, chỉ biết bú sữa, mấy phó nhân gầy gò kiên trinh bất khuất bảo hộ tiểu chủ nhân của mình, mơ ước ngày nào đó thiếu gia lớn lên, bay vọt lên trời. Hắn bị suy nghĩ của mình làm cảm động, nhưng lại khiến Vân Diệp bất mãn.
Có thể bay lên trời hay không thì Vân Diệp không biết, nhưng nếu cưng chiều như thế tương lai cơ hội bị kéo ra chợ tây chặt đầu lớn hơn nhiều, Vân gia toàn người tốt nuôi ra một tên bại gia tử làm người ta thương tâm.
- Sau này giáo dục tiểu thiếu gia giao cho công chúa, nàng là mẫu thân có quyền lợi đó, giáo dục biến thái của hoàng gia vừa vặn có thể tiêu trừ ảnh hưởng do mấy kẻ các ngươi cưng chiều tạo ra, ngươi cũng không muốn thấy tiểu thiếu gia thành bại gia tử chứ?
Lưu Tiến Bảo mồm há to tới mức đủ nhét cả nắm đấm vào mồm, tròng mắt đảo tròn, như muốn cười lắm.
Chớp mắt Vân Diệp hiểu ra, đá một phát vào chân hắn:
- Mặc dù hầu gia ta là Trường An đệ nhất bại gia tử, nhưng hầu gia ta bại gia cũng hưng gia, tiêu vạn quan tiền, phẩy tay một cái kiếm lại đầy hai ống tay áo, đó là bản lĩnh lớn, hầu gia ta có bại gia tới đâu cũng không khiến các ngươi đói, kẻ nào kẻ nấy sắp thành lợn cả rồi.
Lưu Tiến Bảo chỉ cười hì hì, nghĩ một lúc mới nói:
- Hầu gia, đám thổ vương thì dễ xử lý lắm, người giết chúng là xong, nhưng ba kẻ của Phùng gia thì phải làm sao? Chính bọn chúng gây lên làn sóng cầu hôn công chúa, hiện trong phủ công chúa náo nhiệt vô cùng, kẻ không liên quan ra ra vào vào, làm người ta bực mình.
- Ý tứ công chúa thế nào?
Vân Diệp mỉm cười hỏi:
- Bẩm hầu gia, thời gian qua công chúa chuyên môn điều Hà gia đại nương tử tới hầu hạ mình, sau khi trời tối không tiếp khách.
Lưu Tiến Bảo nói chậm rãi từng chứ một, chỉ sợ Vân Diệp hiểu lầm:
- Đường đường Lý An Lan cũng có ngày sợ lời đồn đại à? Thôi được, nếu nàng đã giữ mình vì ta, vậy ta giúp nàng diệt trừ đám ruồi bọ kia, trả cho nàng một lãnh địa giàu có.
Vân Diệp nhìn vầng mặt trời hồng sắp lặn bên ngoài, gõ vào song cửa tự lẩm bẩm. Hai mắt Lưu Tiến Bảo thì đã nhuộm một màu đỏ, như dã thú sắp xuất chuồng.
Trong thành Ung Châu đột nhiên xuất hiện rất nhiều người, tin tức ngưu đầu kim xuất hiện không chân mà đi, khắp thành toàn những người mang đao kiếm, cùng đủ mọi loại trang phục kỳ dị, thậm chí ngay cả người Hồ từ Quảng Châu xa xôi cũng tới. Không vì cái gì khác, đều vì hoàng kim mà tới, Phùng Áng phái khoái mã, đem theo thư do đích thân ông ta viết cho Lý An Lan nghe ngóng thực tình sự việc.
Ngưu đầu kim đặt ngay trên bàn của Lý An Lan, sau khi rửa sạch sẽ, màu vàng óng ánh. Lý An Lan hai tay chống cằm nhìn khối vàng này rất lâu rồi, đây là vàng thiên nhiên thực sự, nàng rất thích, nhưng cũng biết đằng sau đó có mục đích không thể nói ra, nàng ngửi thấy mùi âm mưu.
Lĩnh Nam không hoang vu như nàng nghĩ trước lúc tới đây, ngược lại còn có mấy tòa thành khá phồn hoa, ví như Quảng Châu đã có mười vạn nhân khẩu, đất phong của mình cũng có một vạn ba nghìn năm trăm mười sáu nhân khẩu, đó là con số xác thực nàng đối chiếu lại sau khi tới đây.
Trên bản đặt một bản tóm tắt phát triển mỏng, nàng gần như đọc thuộc lòng nó rồi, nếu như mình là hoàng tử đã không có nhiều phiền não như thế, nàng tự tin quản lý tốt lãnh địa của mình, chỉ cần dựa theo suy tính của Vân Diệp, đem man tộc từ nơi hoang vắng ra, phân cho họ đất đai, để bọn họ sống quanh thành thị, chỉ cần hai ba mươi năm, bọn họ sẽ không còn là man tộc nữa mà là con dân của mình, hơn một vạn người, thêm vào phụ nữ trẻ nhỏ không quá năm vạn, không chênh nhiều so với tính toán ban đầu của Vân Diệp.
Nắm tay siết lại mới mạnh được, chỉ có biến thành phố của mình trở nên phồn hoa thì mình mới có thêm tiếng nói, chứ không bị quản chế bởi Phùng Áng như hiện giờ.
Phụ hoàng anh minh của mình vì không muốn bất kỳ nhà nào lớn mạnh, cho Phùng Áng khống chế quyền lợi của Lý An Lan, nhưng không cho ông ta quyền khống chế thuộc quốc, câu này nghe có vẻ rất mâu thuẫn, quyền quản hạt của Phùng Áng tới Lý An Lan là dừng, không thể đi sâu hơn, nếu không là vượt quyền, vì quyền lợi thực sự nằm trong tay Lý Dung, một đứa bé chưa đầy năm mới là chủ nhân cuối cùng của vùng đất này, trước khi chủ nhân chưa trưởng thành, Lý An Lan là người quản lý thay, quyền lợi sớm muộn cũng giao cho nhi tử của mình.
Lý Nhị rất tin tưởng ngoại tôn của mình tương lai có thể nắm quyền, nó có một phụ thân bụng đầy tài hoa, óc đầy quỷ kế, ông ta không lo đứa bé tội nghiệp đó không ai ngó tới, chỉ cần mình nắm chặt phụ thân của nó là đủ rồi, y luôn bị tóm trúng chỗ yếu hại.
Lý An Lan hận tới răng cũng ngứa ngáy, mình hi sinh danh dự, hi sinh thân thể, cuối cùng được lợi lại nhà cục thịt nhỏ không chịu yên phận nằm ở bên cạnh mình.
Nghe tiêng o oe trong nôi, bao căm hận của Lý An Lan biến sạch, bảo bối của mình lại ị rồi.
Lưu Tiến Bảo biết tính khí của hầu gia, chỉ cần nghĩ thông là không sao, cho nên lấy chuyện công tử bú sữa ra làm Vân Diệp vui.
Quả nhiên mặt Vân Diệp hiện lên nụ cười nhẹ, đặt dao trong tay xuống, múc nước từ trong chum ra đưa cho Lưu Tiến Bảo, để hắn rửa tay cho mình.
- Hầu gia, người tới Lĩnh Nam sao không đem hộ vệ? Đám Lão Trang chết hết rồi à?
- Nói bậy nói bạ, ngươi tưởng hầu gia ta muốn tới Lĩnh Nam à, bị người ta bắt cóc tới Nam Chiếu, tự lần mò tới Lĩnh Nam, con mẹ nó nếm vô số đau khổ, vừa rồi còn giận không chỗ phát tiết, nếu ngươi không lấy con ta ra làm ta vui, hôm nay thế nào cũng không thoát được một trận đòn.
Cơ thịt toàn thân Lưu Tiến Bảo căng lên, con mắt long sòng sọc đảo bốn phía, muốn tìm hung thủ bắt cóc hầu gia.
Vân Diệp đá hắn một phát:
- Đổ nước cho tử tế, hầu gia ta nếu đợi các ngươi tới cứu thì đã chết không toàn thây rồi, hiện giờ còn lên mặt thế chó nào nữa, đám bắt cóc ta chết hết rồi, không còn kẻ nào sống hết.
- Hầu gia uy vũ ...
Sự kính phục hầu gia của Lưu Tiến Bào tuôn ra cuồn cuộn như sóng nước, toàn bộ biến thành rắm ngựa kéo tới ùn ùn.
Lâu lắm rồi không có người bợ đít, được nghe cảm thấy vừa quen thuộc vừa thân thiết, bực bội do bị bắt cóc gây ra tức thì tan biến hết, vẫn là người trong nhà tốt nhất.
Trưởng lão đứng ngoài viện tử, cảnh tượng xảy ra bên trong đều lọt hết vào mắt ông ta, Bảo đại gia uy phong lẫm liệt, có thể tung hoành Ung Châu trước mặt vị khách của mình không khác gì một con chó nhỏ.
Từ điểm này nhìn ra vị khách của mình nhất định không đơn giản, nếu như quan hệ giữa mình và khách tiến thêm một bước, nói không chừng trại từ nay sẽ kê cao gối mà ngủ, hạnh phúc nhìn lại đằng sau, bên núi, lương thực do công chúa thưởng cho hẳn là đã lên đường rồi.
- Trưởng lão, không biết chuyến này ông đi hiến bảo vật kết quả ra sao?
Vân Diệp cười tủm tỉm nói chuyện với lão giả cách hàng rào trúc, văn chả ra văn, nhã chả ra nhã, rất thú vị.
- Khách nhân tôn quý, nhờ ơn ngài, công chúa rất thích khối vàng đó, còn thưởng cho lão phu rất nhiều lương thực, vậy là chúng tôi có đủ lương thực để ăn rồi, lão phu còn được thêm vài vò rượu, tối nay xin mời khách uống cho thoải mái.
- Hay lắm, vậy ta không khách khí nữa, nhớ gọi thêm Mông Lỗ, bọn ta trò chuyện rất vui vẻ.
- Ngài và Mông Lỗ? Mông Lỗ biết nói tiếng Trung Nguyên từ bao giờ?
- Trưởng lão, ông là trí giả, chẳng lẽ không biết nói chuyện không nhất định phải nói, còn có phương thức khác hay sao?
Vân Diệp rất kiêu ngạo ra cách nhìn tranh nói chuyện do mình sáng tạo, sau này nói chuyện với thổ dân cứ nói như thế.
Trưởng lão gãi đầu đi tìm tộc nhân hỏi xem lấy đâu ra nhiều chuối như thế, đây là thứ lương thực tốt, phơi khô, khi nấu cháo thêm vào một ít, chưa nói ngon ngọt, quan trọng nhất là ăn no, kiếm từ đâu ra thế không biết?
Vân Diệp vào lầu trúc, Lưu Tiến Bảo đi theo, đi cùng với hắn toàn là hộ vệ Vân gia, gặp gia chủ kích động không thôi, nhưng không quên chức trách, tự giác tản ra, cảnh giới xung quanh.
- Lần này ngươi đi có nói cho người khác không?
Vân Diệp nhíu mày hỏi Lưu Tiến Bảo, trong lòng lo Lý An Lan biết mình tới Lĩnh Nam, như thế không có lợi cho mình thấy hiện trạng chân thực.
- Hầu gia không cho tiểu nhân nói với người khác, chỉ bảo tiểu nhân tới Mông trại, tất nhiên tiểu nhân không nói với ai, dù là huynh đệ nhà mình ở dưới cũng tới đây mới biết.
- Không tệ, rốt cuộc Lão Trang cũng dạy bảo được ngươi, có khả năng tự gánh vác trọng trách rồi, ta tới Lĩnh Nam không ai biết, triều đình không ai biết, có lẽ bệ hạ biết ta bị Đậu Yến Sơn bắt cóc, nhưng ông ta nằm mơ cũng không ngờ ta vượt qua thập vạn đại sơn tới Lĩnh Nam.
- Đậu Yến Sơn?
Lần nữa thần kinh Lưu Tiến Bảo căng lên, đây là kẻ hung tàn tuyệt thế, đốt cháy Trường An, áp sát hoàng đế, đầu độc hoàng đế, có thể nói ác danh vang dội, người ta không thể không căng thẳng.
- Không phải nói với ngươi rồi à, tên đó đã chết rồi, nếu không hầu gia của ngươi lấy đâu ra tâm tình nghỉ phép tại cái trại nhỏ này.
- Hầu gia giết á?
Câu này vừa ra khỏi miệng Lưu Tiến Bảo biết ngay không xong, vừa rồi mình còn liến thoắng cơ ngợi hầu gia dũng mãnh vô địch, giết vài tên trộm vặt như giết mấy con kiến, buột miệng hỏi thế này, chứng tỏ lúc nãy mình phun phân hết.
Ăn một đá, Lưu Tiến Bảo yên tâm, hầu gia đá người là không việc gì.
- Hầu gia, ngưu đầu kim là bảo vật hiếm có, sao người không để lại cho tiểu thiếu gia thêm chút phúc khí, hiến cho công chúa làm gì, thứ tốt là của nhà công chúa cả rồi, cho dù công chúa là mẫu thân của thiếu gia cũng không giống.
- Không giống thế nào?
Vân Diệp biết vẫn hỏi:
- Thiếu gia là người nhà ta, công chúa không phải, hầu gia cho thiếu gia cái gì cũng nên, nhưng công chúa thì khác, chỉ một lòng với lãnh địa, trừ nuôi thiếu gia thì chẳng bao giờ quan tâm tới Vân gia, thương hiệu của nhà ta ở Lĩnh Nam cũng phải nộp thuế, còn nhiều hơn nhà khác. Lưu chưởng quầy đã tìm tiểu nhân nói mấy lần rồi, bảo tiểu nhân khuyên công chúa, dù không ưu đãi Vân gia cũng nên đối xử công bằng. Hầu gia nói công chúa làm thế có phải ăn trong rào ngoài không?
- Con mẹ ngươi đúng là mụ lắm mồm, vàng không phải cho công chúa xem, mà là để cho những kẻ kia xem, không có mồi nhử sao bọn chúng chịu vào núi sâu? Chúng không vào thì làm sao ta giết được? Không giết hết bọn chúng sao đánh tan tâm tư độc chiếm Lĩnh Nam của Phùng Áng? Còn về công chúa thu nhiều thuế của Vân gia là đúng, thương hiệu ở Lĩnh Nam vốn là để cấp tiền cho nàng, nàng muốn dùng thế nào thì dùng thế đó, chút xíu tiền cũng tranh, đúng là không có tiền đồ.
Nghe kế hoạch của hầu gia, Lưu Tiến Bảo kích động tới nốt rỗ trên mặt cũng đỏ lên:
- Hầu gia, người muốn tiểu nhân làm gì cứ sai bảo, nhất định làm thịt bọn chút tới chút bã cũng không để lại.
Lưu Tiến Bảo kích động sắp khóc rồi, hầu gia nhà mình cuối cùng cũng học được chuyện giết người, trong mắt hắn, một hầu gia chưa giết người không phải là hầu gia hợp cách, mình là thanh bảo đao chưa thấy máu không có nơi dụng võ, lãng phí một thân bản lĩnh, Giang thúc nói mình là kẻ giết người bẩm sinh, có ngày sẽ chết dưới đao kiếm, không sao hết, chỉ cần trước khi chết được giết thống khoái là được.
Vân Diệp bị sát khí của tên này lộ ra làm giật mình, thứ chó má này đầu óc toàn chuyện giết người, nhìn trạng thái của hắn tựa hồ muốn đi tìm người giết ngay lập tức, sao cái vùng Quan Trung thanh tú toàn sinh ra bọn điên như vậy.
- Thành thực nói cho ta biết, ngươi tới Lĩnh Nam giết bao nhiêu người rồi?
Không hỏi giết mấy người, tên này toàn thân mùi sát khí rửa không sạch, chỉ e số người chết trong tay hắn dùng hai tay không đếm nổi.
- Hầu gia, tiểu nhân cũng chỉ theo đại quân ra biển một chuyến, có người của tiểu quốc gia không cho thương đội của chúng ta đồ đổi lấy bảo thạch, hương liệu, cho nên Lưu chưởng quầy nổi giận, nhà ta cùng nhà công chúa hành động hết, ba trăm người diệt luôn tiểu quốc đó. Hầu gia, hiện tình thế bất thường, thuyền không về được, nếu không người sẽ thấy cả thuyền trân châu, bảo thạch như nắm đấm, còn có miêu nhãn thạch. Lão Lưu chuyên môn giấu đi một số bảo thạch cực phẩm, chuẩn bị về nhà hiến cho lão nãi nãi, nói đồ của nhà ta cho công chúa thì đáng tiếc.
Vân Diệp mỉm cười, bóng dáng của Tân Nguyệt không đâu không có, Lưu Tiến Bảo không nhìn ra chứ y sao lại không, bà cả của y thật đáo để, đường đường công chúa nhất định không có được chia phần của mình, còn kém hơn cả Na Mộ Nhật.
- Phần của Dung Nhi chẳng lẽ cũng không cho?
- Hầu gia, sao thiếu tiểu thiếu gia được, ba gian phòng chất bảo bối tới nóc rồi, Hà gia đại nương tử cầm chìa khóa, công chúa đòi mấy lần cũng không cho, mỗi tháng còn cùng Lưu chưởng quầy đối chứng một lần, tiểu nhân chứng kiến, từng khoản đều rõ ràng. Hôm một trăm ngày của tiểu thiếu gi, Lưu chưởng quầy và Hà gia đại nương tử bày tiệc ở trong thành Ung Châu, ai tới cũng được, chỉ cần chúc phúc cho thiếu gia, ăn uống thoải mái, dê ba dặm xung quanh bị giết sạch, Lưu chưởng quầy còn nói thức ăn đơn giản quá, người cũng ít, có lỗi với tiểu thiếu gia.
Vân Diệp há hốc mồm, có điều cũng đúng thôi, Lĩnh Nam hiện giờ chẳng có món gì ngon, người Quan Trung lại không quen ăn bảo bối của biển, chưa có nhận thức về món ăn trong rừng, người triều Đường chẳng ai thích ăn thú rừng, dù sao thứ sống ngoài đồng hoang gầy quắt, chả có mỡ màng gì, không so được với thức ăn phong phú của Vân gia, nhân khẩu thường trú ở thành Ung Châu quá lắm hai nghìn người, ngay cả trấn nhỏ của Quan Trung cũng đông hơn, đúng là hơi kém một chút.
- Các ngươi gạt bỏ công chúa, nàng không giận à? Nghe nói trong thành có nhiều kẻ tới cầu hôn?
Vân Diệp không hiểu Lý An Lan có tâm tư thế nào, nếu như Tân Nguyệt mà không thể làm chủ tiệc trăm ngày của con mình, nàng đã châm lửa đốt nhà rồi, nữ tử đất Thục mạnh mẽ, một công chúa nhu nhược không so được.
- Vì sao công chúa có ý kiến chứ, thiếu gia là của nhà ta, đám hạ nhân muốn làm long trọng, lại không cần công chúa bỏ tiền, bọn tiểu nhân đều là phó nhân của thiếu gia, không phải của công chúa, điều này Lưu chưởng quầy cùng Hà gia đại nương tử đã căn rặn rõ ràng, bọn tiểu nhân có lòng muốn xây một căn nhà thật lớn trong phủ công chúa cho tiểu thiếu gia, thiệt thòi cho tiểu thiếu gia quá, cứ nghĩ tới nhà của chúng ta ở kinh thành, lại nhìn nơi tiểu thiếu gia ở, Hà gia đại nương tử nhắc tới lần nào là khóc lần đó.
Trong mắt Lưu Tiến Bảo, tiểu thiếu gia đang thương của mình không được phụ thân che chở, sống ở cái khe núi kêu trời trời chẳng đáp, gọi đất đất không thưa, chỉ biết bú sữa, mấy phó nhân gầy gò kiên trinh bất khuất bảo hộ tiểu chủ nhân của mình, mơ ước ngày nào đó thiếu gia lớn lên, bay vọt lên trời. Hắn bị suy nghĩ của mình làm cảm động, nhưng lại khiến Vân Diệp bất mãn.
Có thể bay lên trời hay không thì Vân Diệp không biết, nhưng nếu cưng chiều như thế tương lai cơ hội bị kéo ra chợ tây chặt đầu lớn hơn nhiều, Vân gia toàn người tốt nuôi ra một tên bại gia tử làm người ta thương tâm.
- Sau này giáo dục tiểu thiếu gia giao cho công chúa, nàng là mẫu thân có quyền lợi đó, giáo dục biến thái của hoàng gia vừa vặn có thể tiêu trừ ảnh hưởng do mấy kẻ các ngươi cưng chiều tạo ra, ngươi cũng không muốn thấy tiểu thiếu gia thành bại gia tử chứ?
Lưu Tiến Bảo mồm há to tới mức đủ nhét cả nắm đấm vào mồm, tròng mắt đảo tròn, như muốn cười lắm.
Chớp mắt Vân Diệp hiểu ra, đá một phát vào chân hắn:
- Mặc dù hầu gia ta là Trường An đệ nhất bại gia tử, nhưng hầu gia ta bại gia cũng hưng gia, tiêu vạn quan tiền, phẩy tay một cái kiếm lại đầy hai ống tay áo, đó là bản lĩnh lớn, hầu gia ta có bại gia tới đâu cũng không khiến các ngươi đói, kẻ nào kẻ nấy sắp thành lợn cả rồi.
Lưu Tiến Bảo chỉ cười hì hì, nghĩ một lúc mới nói:
- Hầu gia, đám thổ vương thì dễ xử lý lắm, người giết chúng là xong, nhưng ba kẻ của Phùng gia thì phải làm sao? Chính bọn chúng gây lên làn sóng cầu hôn công chúa, hiện trong phủ công chúa náo nhiệt vô cùng, kẻ không liên quan ra ra vào vào, làm người ta bực mình.
- Ý tứ công chúa thế nào?
Vân Diệp mỉm cười hỏi:
- Bẩm hầu gia, thời gian qua công chúa chuyên môn điều Hà gia đại nương tử tới hầu hạ mình, sau khi trời tối không tiếp khách.
Lưu Tiến Bảo nói chậm rãi từng chứ một, chỉ sợ Vân Diệp hiểu lầm:
- Đường đường Lý An Lan cũng có ngày sợ lời đồn đại à? Thôi được, nếu nàng đã giữ mình vì ta, vậy ta giúp nàng diệt trừ đám ruồi bọ kia, trả cho nàng một lãnh địa giàu có.
Vân Diệp nhìn vầng mặt trời hồng sắp lặn bên ngoài, gõ vào song cửa tự lẩm bẩm. Hai mắt Lưu Tiến Bảo thì đã nhuộm một màu đỏ, như dã thú sắp xuất chuồng.
Trong thành Ung Châu đột nhiên xuất hiện rất nhiều người, tin tức ngưu đầu kim xuất hiện không chân mà đi, khắp thành toàn những người mang đao kiếm, cùng đủ mọi loại trang phục kỳ dị, thậm chí ngay cả người Hồ từ Quảng Châu xa xôi cũng tới. Không vì cái gì khác, đều vì hoàng kim mà tới, Phùng Áng phái khoái mã, đem theo thư do đích thân ông ta viết cho Lý An Lan nghe ngóng thực tình sự việc.
Ngưu đầu kim đặt ngay trên bàn của Lý An Lan, sau khi rửa sạch sẽ, màu vàng óng ánh. Lý An Lan hai tay chống cằm nhìn khối vàng này rất lâu rồi, đây là vàng thiên nhiên thực sự, nàng rất thích, nhưng cũng biết đằng sau đó có mục đích không thể nói ra, nàng ngửi thấy mùi âm mưu.
Lĩnh Nam không hoang vu như nàng nghĩ trước lúc tới đây, ngược lại còn có mấy tòa thành khá phồn hoa, ví như Quảng Châu đã có mười vạn nhân khẩu, đất phong của mình cũng có một vạn ba nghìn năm trăm mười sáu nhân khẩu, đó là con số xác thực nàng đối chiếu lại sau khi tới đây.
Trên bản đặt một bản tóm tắt phát triển mỏng, nàng gần như đọc thuộc lòng nó rồi, nếu như mình là hoàng tử đã không có nhiều phiền não như thế, nàng tự tin quản lý tốt lãnh địa của mình, chỉ cần dựa theo suy tính của Vân Diệp, đem man tộc từ nơi hoang vắng ra, phân cho họ đất đai, để bọn họ sống quanh thành thị, chỉ cần hai ba mươi năm, bọn họ sẽ không còn là man tộc nữa mà là con dân của mình, hơn một vạn người, thêm vào phụ nữ trẻ nhỏ không quá năm vạn, không chênh nhiều so với tính toán ban đầu của Vân Diệp.
Nắm tay siết lại mới mạnh được, chỉ có biến thành phố của mình trở nên phồn hoa thì mình mới có thêm tiếng nói, chứ không bị quản chế bởi Phùng Áng như hiện giờ.
Phụ hoàng anh minh của mình vì không muốn bất kỳ nhà nào lớn mạnh, cho Phùng Áng khống chế quyền lợi của Lý An Lan, nhưng không cho ông ta quyền khống chế thuộc quốc, câu này nghe có vẻ rất mâu thuẫn, quyền quản hạt của Phùng Áng tới Lý An Lan là dừng, không thể đi sâu hơn, nếu không là vượt quyền, vì quyền lợi thực sự nằm trong tay Lý Dung, một đứa bé chưa đầy năm mới là chủ nhân cuối cùng của vùng đất này, trước khi chủ nhân chưa trưởng thành, Lý An Lan là người quản lý thay, quyền lợi sớm muộn cũng giao cho nhi tử của mình.
Lý Nhị rất tin tưởng ngoại tôn của mình tương lai có thể nắm quyền, nó có một phụ thân bụng đầy tài hoa, óc đầy quỷ kế, ông ta không lo đứa bé tội nghiệp đó không ai ngó tới, chỉ cần mình nắm chặt phụ thân của nó là đủ rồi, y luôn bị tóm trúng chỗ yếu hại.
Lý An Lan hận tới răng cũng ngứa ngáy, mình hi sinh danh dự, hi sinh thân thể, cuối cùng được lợi lại nhà cục thịt nhỏ không chịu yên phận nằm ở bên cạnh mình.
Nghe tiêng o oe trong nôi, bao căm hận của Lý An Lan biến sạch, bảo bối của mình lại ị rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.