Đường Chuyên

Quyển 7 - Chương 13: Viên đá của Điền Tương Tử

Kiết Dữ 2

30/06/2014

Vân Diệp đương nhiên không phủ nhận:

- Thanh Tước, ta kể cho ngươi một câu chuyện nhé, ngươi nghe xong cười một cái là được rồi. Ở thời cổ đại xa xưa, có một vị đế vương anh minh, ông ta có rất nhiều nhi tử và nữ nhi, khi bọn họ còn nhỏ, vị đế vương này nói, con mình nhất định là những đứa trẻ ưu tú nhất trên đời, ông trời phù hộ, những đứa trẻ đó đúng là kiệt xuất như ông ta muốn. Kết quả xảy ra vấn đề, chỉ một người được ngồi vào hoàng vị, vì thế ...

Lý Thái nghe rất chăm chú, tới khi nghe thấy vị đế vương anh minh kia chết trong cô độc, không kìm được nước mắt: " Chủng qua hoàng thai hạ, qua thục tử ly ly, nhất trích sử qua hảo, nhị trích sử qua cường, tam trích vưu thượng khả, tứ trích bão mạn quy." Lý Thái cứ nhẩm đi nhẩm lại lời tự thuật bi thương của vị đế vương trong câu chuyện.

(Trồng dưa Hoàng Đài, dưa chín hạt nặng hạt. Hái lần đầu cho dưa tốt, hái lần hai cho dưa thưa, hái lần ba vẫn còn lại, hái lần cuối ôm về – Hoàng Đài Qua Từ)

- Diệp Tử, ta biết trên đời này khả năng có một loại đá gọi là đá tam sinh, có thể nhìn thấy quá khứ và tương lai, ta luôn hoài nghi với bản lĩnh của ngươi, không ai có thể bác học giống như ngươi. Ta tự nhận mình rất thông minh, sự thực cũng chứng minh ta rất thông minh, ta chỉ không hiểu, vì sao ngươi nhìn thấy được hết từ đầu tới cuối câu chuyện, ngươi dựa vào cái gì chỉ trích chuyện mà ta còn chưa làm? Nói cho ta biết, có phải trên đời thực sự có đá tam sinh không?

Sự thực chứng minh Lý Thái là tên tiện nhân, đoạn đầu còn bi ai thương cảm, đoạn sau quay ngoắt lại, còn chuẩn bị moi từ miệng Vân Diệp ra bí mật mà hắn rất muốn biết.

- Tiểu Thái, ngày mai ta sẽ vô cùng long trọng tiếp đãi một bằng hữu từ xa tới, nếu như có hứng thú thì đi cùng. Nhớ kỹ, ngươi chỉ được mang tai, không được mang miệng, nghe hắn kể câu chuyện mà ngươi chưa bao giờ nghe được, thứ mà ngươi chưa bao giờ tiếp xúc được, hắn nói sẽ có lễ vật cho ta, ta rất trong đợi.

- Là bằng hữu thần tiên của ngươi à? Hôm nay ta không về nữa, ngủ luôn ở nhà ngươi, ta không muốn bỏ lỡ chuyện này chút xíu nào, từ bây giờ ta sẽ không rời khỏi ngươi, nếu như ngươi muốn biến hóa thì biến hóa ngay trước mặt ta đi, ta đã chuẩn bị tâm lý rồi.

Nói với Lý Thái chuyện nghiêm chỉnh là sai lầm, vì hắn sẽ cố chấp đem lý giải của bản thân vào, có lẽ đó là đức tính của một nhà khoa học.

An bài Lý Thái dạy Lý Thuần Phong tập bàn tính, Vân Diệp tới bên cửa sổ đẩy hai cánh cửa trạm hoa ra, toàn bộ Ngọc Sơn lập tức như ập vào lòng, chỉ muốn hóa thành một cơn gió.

Đội ngũ hai trăm người, cuối cùng chỉ còn một mình Hi Đồng còn sống trở về, những người khác đều táng thân ở hoang nguyên. Vân Diệp biết đó là tội nghiệt của mình, cho nên y từ chối thỉnh cầu muốn tùy ý gặp gỡ của Hi Đồng, ngày mai, vào thời khắc mặt trời xuất hiện, đại môn của Vân gia sẽ mở rộng, chuẩn bị nghênh tiếp người dũng cảm nhất trên đời, căn bản không quan tâm hắn là trọng phạm bị triều đình truy nã.

Vân Diệp không biết bọn họ trải qua đêm tối vĩnh cửu ra sao, cũng không biết làm sao bọn họ có thể sống ở hoang nguyên suốt một năm, bất kể xuất phát điểm của họ ra sao, họ đều là anh hùng.

- Ca ca, sao lại khóc?

Đại Nha đứng ở đằng sau, nàng chưa bao giờ thấy ca ca khóc, cho nên rất lo.

- Ca ca chỉ hoài niệm một số bằng hữu đã chết, bọn họ ai cũng rất dũng cảm, ca ca là con quỷ nhát gan vô dụng nhất trong số đó.

Nếu nói tới thăm dò tân thế giới thì Vân Diệp chắc chắn là người thích hợp nhất, nhưng vì mục đích ích kỷ, y đã đẩy đám người Điền Tương Tử vào tuyệt địa, để bọn họ mang hi vọng lớn nhất chết từng người một trên hoang nguyên, không biết khi Điền Tương Tử chết đi có nhắm được mắt vào không?

Thương cảm không thể quá lâu, nếu không sẽ lún vào đó, mặc niệm Điền Tương Tử một lúc là được, huống hồ vừa rồi mình còn rơi nước mắt, đủ trả tội nghiệt của mình rồi.

Khúc Trác đã xách thùng nước đi qua vành mắt của Vân Diệp ba chuyến rồi, khi hắn lén lén lút lút đi chuyến thứ tư thì bị Vân Diệp gọi lại:

- Khúc Trác, ngươi không sang kia nhổ cỏ, cứ xách nước đi qua đi lại là sao?

- Hoàng Thử tiên sinh muốn cửa hiệu của mình nối với nguồn nước suối, tiên sinh đã chặt rất nhiều trúc, đả thông ống trúc, chuẩn bị nối vào, dẫn nước từ thác, còn nói hiện giờ nước của sông Đông Dương có mùi chua của nước rửa chân, cho nên tiểu nhân mới chạy thêm vài chuyến, chuẩn bị sau khi Hoàng tiên sinh thành công rồi sẽ lấy nước pha trà cho các tiên sinh.

- Mẫu thân của ngươi ra sao rồi, hiện giờ đã có thể xuống đất chưa?

- Vẫn chưa được, Tôn tiên sinh nói thế nào cũng cần phải ba tháng nữa mới được, hiện giờ chân đã có tri giác, tiểu nhân nhận chút việc may vá ở thư viện cho mẹ, hiện giờ mẹ con tiểu nhân sống rất tốt, tạ ơn tiên sinh.

Thấy Khúc Trác xách thùng nước đi, Vân Diệp thấy u ám trong lòng cũng tan biến, chẳng lẽ sau khi làm việc ác lập tức làm việc thiện sẽ trị được vết thương tâm lý? Chẳng trách Phật gia nói buông đao thành Phật, chỉ cần tâm linh khoan khoái, không thành Phật cũng thành Phật.

Suy đoán hôm nay của Lý Thái liên quan tới đá tam sinh có lẽ là chính xác, mình nói không chừng là một u hồn thoát kiếp uống Mạnh Bà thang, trên đá tam sinh chẳng có tên của mình.

Chỉ cần tiếp xúc với Điền Tương Tử, căn cơ vô thần luận của Vân Diệp suy yếu, may mà ông ta đã chết.

Nhưng nghĩ tới một nhân vật vĩ đại phải táng thân nơi hoang dã, không thể không nói là một sự tiếc nuối, Lý Cương nghĩ rất thoáng, chỉ xin Vân Diệp một cái quan tài bằng gỗ kim ti, không cần gì khác.



Người muốn trường sinh bất tử thì đã chết, người có thể chết bất kỳ lúc nào thì sống tới mức mọc cả tóc đen, Lý Nhị vì điểm lành này mà chuyên môn vết một tấm biển, ghi "Bất lão thần tiên".

Mai gặp Hi Đồng không biết có giữ được hắn lại không, phiêu bạt nửa đời người thế nào cũng phải có chỗ dừng chân, lần này chẳng phải là vì muốn dùng hắn, chỉ vì muốn cho hắn một không gian nhỏ của mình, để hắn liếm láp vết thương.

Hi Đồng tới Trường An đã ba ngày, hôm trước hắn đưa tin cho phó dịch của Vân gia để lại Trường An rằng mình đã tới, vốn nghĩ Vân Diệp sẽ chọn một nơi yên tĩnh vắng vẻ gặp mình, không ngờ đích thân quản gia Vân phủ tới chỗ hắn ở, nói với hắn, Hầu gia ở trong nhà tại Ngọc Sơn cung kính chờ quý khách tới.

Trong một năm, đả kích tư tưởng lẫn thân thể làm một thiết hán Quan Tây tám xích ngang tàng thành gầy khô như que củi, toàn thân lam lũ, không có lấy một đồng, chỉ có cái bọc cực lớn sau lưng mới khiến người ta cảm giác hắn là một con người, không phải là ma quỷ.

Ở trong nhà một lão huynh đệ thời trẻ của hắn, vì huynh đệ này có ơn với Hi Đồng, gia chủ đã bệnh mất, còn lại hai nhi tử và một quả mẫu, nếu như không phải vị mẫu thân kia cố giữ Hi Đồng ở lại nhà mình thì hắn sớm bị hai tên tiểu tử lực lưỡng kia đuổi đi rồi.

Lão Tiền tới làm hộ nhân gia đó cả kinh, riêng áo bào gấm Thục trên người Lão Tiền đã có giá trị không nhỏ, đủ mua toàn bộ gia sản nhà bọn họ, càng chẳng nói tối ngọc bội hoa văn mây đeo ở hông, lão đại xuất thân thợ ngọc tính giá thấp nhất là 40 quan.

Vị quản gia khí thế bất phàm ấy lại hành lễ với một tên ăn mày như Hi Đồng, hơn nữa không hề nhìn ra có chút làm bộ nào, hoàn toàn coi là khách quý, xe ngựa, hộ vệ sau lưng vị quản gia không cái nào không cho thấy một hào môn hiển hách mời Hi Đồng đi làm khách.

- Hai năm không gặp, không biết hầu gia nhà ngươi có khỏe không?

Hi Động nặn ra một nụ cười:

- Phiền quý khách hỏi tới, hầu gia luôn khỏe mạnh, trong phủ lại sắp thêm một vị tiểu chủ nhân. Hầu gia nghe nói có cố nhân từ bắc cực trở về thì hết sức mừng rỡ, đang quét dọn đình viện, mở rộng trung môn nghênh đón quý khách.

- Người sơn dã không dám tới chốn long trọng, qua loa là được rồi, thấy là sợ, nghe nói rượu nhà ngươi không tệ, cơm cũng ngon, bảo hầu gia chuẩn bị một chút, tại hạ khốn khổ lâu ngày, vừa vặn bồi bổ một chút.

Nói tới đó Hi Đồng nhe hàm răng trắng ởn, cười cực kỳ sảng khoái.

- Để quý khách được biết, mỹ tửu của Vân gia có thể xưng là hàng đầu ở Trường An, chủ nhân hôm qua đã đào trong vườn hoa cả ngày, cuối cùng tìm được mỹ tửu chôn trước kia dưới gốc mai, hẳn là cực ngon. Quý khách là cao nhân hiếm có trên đời, đừng ngại say một trận cùng chủ nhân.

- Không nói chuyện với ngươi nữa, người mệt mỏi, để lại chút tiền rồi đi đi, nói với chủ nhân nhà ngươi, trước khi mặt trời mọc ta sẽ tới quý phủ.

Lão Tiền cúi mình thi lễ, để lại một hộp gỗ đàn rồi cáo từ rời đi.

Hi Đồng không thèm nhìn cái hộp lấy một cái, nói với lão phụ nhân:

- Đại tẩu, trong này có ít tiền tài, tẩu giữ mà phòng thân, hai đứa nhi tử của tẩu không dựa vào được, có ít tiền tài sẽ không bị chết đói.

Một câu của Hi Đồng làm hai huynh đệ kia thẹn đỏ mặt, thẹn thì thẹn nhưng mắt thì nhìn cái hộp không chớp. Lão phụ lòng nguội lạnh, nói:

- Thúc thúc nói đùa rồi, vong phu bỏ đi, để lại mình lão phụ chịu tội, chút tiền tài này để lại cho chúng, coi như thúc thúc thưởng cho. Mai thúc thúc xuất hành, lão phụ không tiễn nữa.

Hai người bọn họ không thèm để ý tới hai kẻ tham tài kia, ai về phòng người nấy, Hi Đồng vốn nể lão phụ định để lại chút tình nghĩa, kết quả việc làm của hai đứa con làm lão phụ hoàn toàn làm lão phụ thất vọng, dùng tiền tài kết thúc mọi ân oán với Hi Đồng.

Nhân lúc cửa thành còn chưa đóng, Hi Đồng vác bọc hành lý lớn, xách đao đi về phía Ngọc Sơn, hắn không nhờ ai cả, hắn một mình bò ra khỏi địa ngục, không cần ai thương hại nữa.

Vết thương cũ trên chân hắn rõ ràng chưa lành, mỗi lần đi tới một bước là đều khựng lại một chút, nhưng bước chân tiết tới vẫn rất dứt khoát, hắn dựa vào ý chí này để rời vùng băng giá trở về Trung Nguyệt xa cách lâu ngày. Chỉ cần đưa cái bọc cho Vân Diệp là bản thân hoàn thành tất cả lời hứa, không còn chút vướng bận nào nữa, tự do tự tại, sáng uống nước sông đông, chỉ nghỉ chân núi tây, chỉ cần muốn, dù làm tiểu nhị cho bà nương kia cả đời cũng không sao.

Hắn đi một lúc lại nghỉ một lúc, mặc dù có không ít xe trâu muốn cho hắn đi ké một đoạn, nhưng hắn đều cười từ chối, Vân Diệp lấy đại lễ đón đợi, mình không thể để lễ nghi đó bị vấy bẩn chút nào.

Cẩu Tử mời hắn ăn một cái bánh bao, lão binh mời hắn uống một chén rượu, tuy đã là đêm khuya, nhưng hắn không dừng lại, cười lớn với lão binh:

- Lão tử đã nói, trước khi mặt trời mọc sẽ tới, bảo Vân hầu chuẩn bị sẵn cơm rượu, lão tử muốn ăn bù.

Trên đời này chỉ có một mình Vân Diệp biết mình và hai trăm người đã chết kia rốt cuộc làm việc gì, chết lặng lẽ ngay cả con chó cũng không bằng, đó không phải là điều Hi Đồng muốn, nếu mới đầu tất cả sống vì Bạch Ngọc Kinh thần bí, còn về sau tất cả sống vì để sống.



Nếu như không muốn bọn họ ngay cả chó cũng không bằng thì phải để Vân Diệp biết mình làm gì, huống hồ mình còn mang về chứng cứ xác thực, năm tấm da gấu trắng.

Nhìn mặt trời lộ ra nửa cái đầu chửi mắng một tiếng, rốt cuộc vẫn chậm một chút, chính môn Vân gia mở rộng, chợ trước cổng không có một ai, cửa hiệu đều đóng cửa, nguyên nhân vì hôm nay Vân gia có quý khách, tất cả cửa hiệu kinh doanh muộn một canh giờ.

Sau cánh cửa đều là người, trong khe cửa đều là những con mắt tò mò, vốn tưởng là khách quý như thế nào tới, thì ra là một đại hán gầy như bộ xương, nhìn bước chân tập tễnh của hắn, tới gió cũng thổi ngã được.

Thương cổ có kinh nghiệm nhìn ra được người này nhất định đã đi rất xa, cái giày Mã gia dưới chân có thể đi được năm năm, đi ngàn dặm cũng không bị hỏng, giờ lại rách nát như thế, chỉ có ký hiệu độc môn của Mã gia còn trên giày giống như một trò cười. Chưởng quầy của Mã gia rất muốn nhào tới lấy đôi giày tốt đổi đôi giày nát kia, vị này rốt cuộc đi bao nhiêu đường đất, cái dấu kia hai năm trước mới học từ Vân gia, đi đôi giày này thuần túy là vả vào mặt Mã gia mà.

Lão Tiền thay trang phục xa hoa, hiện mặc áo xanh mũ nồi đợi ở trước cửa, Hi Đồng hơi áy náy, nói:

- Mỗ tới muộn một chút, mặt trời đã mọc lên rồi.

- Vừa đúng lúc, hôm nay mặt trời mọc hơi sớm, có lẽ chủ nhân nhà tại hạ thúc giục.

Lão Tiền trả lời rất dí dỏm:

Hi Đồng cười phá lên, nói không thẹn là quản gia của đại hộ, lời nói làm người ta thư thái. Không khách khí nữa dùng đôi giày bẩn dẫm lên thảm đỏ. Lão Tiền đi ngoài thảm bồi tiếp, thuận tiện nói với hắn, ngoại trừ chủ nhân ra còn có một vị khách nữa, thân phận cao quý, không nên mạo phạm. Có điều Lão Tiền nói phí công, Hi Đồng chìm đắm trong vinh quang, chẳng nghe thấy ông ta nói lấy một lời.

Dưới bóng râm cuối tấm thảm có một cái chiếu, trên trải thảm trắng, một cái bàn không lớn đặt bên trên, Vân Diệp ngồi ở chủ vị, vị trí khách có một thiếu niên gày gò, trong mắt đầy hiếu kỳ.

Thấy Hi Đồng tới, Vân Diệp áo gai màu xanh, tóc xõa sau lưng thở dài:

- Hoàn cảnh khủng bố như thế cũng không giữ huynh lại được, mạng huynh cứng tới đáng sợ, sau này nhất định phải giảm bớt thời gian ở gần huynh, nếu không sét đánh chỉ nhằm vào ta, không nhằm vào huynh, thế thì lỗ vốn to.

Lại quay sang bảo Lý Thái:

- Tiểu Thái, đó mới là lời giải thích chính xác cho câu quân tử không đứng dưới tường sắp đổ, trên đời này luôn có quái vật sống dai như gián, cho ngươi một cảnh báo, tránh xa bọn họ ra.

- Thứ hầu gia muốn tại hạ đã mang tới rồi.

Tựa hồ không nghe thấy những bĩnh luận chanh chua của Vân Diệp, Hi Đồng cao hứng ném cái bọc xuống đất, ngồi đàng hoàng vào ghế khách, nhe răng cười với Lý Thái, coi như là chào hỏi:

Khuôn mặt đen đúa chằng chịt vết thương, miệng còn thiếu hai cái răng, nụ cười như vậy làm toàn thân Lý Thái hơi cứng lại, lòng muốn cười, lại hơi sợ, loại cảm giác này rất kích thích, dị nhân mà, không kỳ quái sao có thể gọi là dị nhân.

Vừa ngồi xuống mấy nha hoàn ăn mặc đẹp đẽ bê nước ấm tới, rửa tay cho Hi Đồng, đợi bọn họ làm xong, đợi họ làm xong Vân Diệp mới lấy ra hai cục giấy nhỏ ở lỗ mũi, thở phào.

- Cái bệnh thích sạch sẽ của hầu gia ngày càng làm người ta ghét rồi đấy, mặc dù y phục của ta có hơi rách, nhưng không tới nỗi bốc mùi.

Cái bệnh của Vân Diệp trở nên nghiêm trọng hơn từ khi nhìn thấy Tôn Tư Mạc nuôi nấm mốc, mỗi ngày không rửa tay tám lần không cảm thấy thoải mái.

Vân Diệp ném một cái bình sứ nhỏ tới:

- Nếm thử đi, đồ ngon đó, huynh đúng là tốt số, ta tìm mãi mới thấy, trên đời không có nổi mấy bình như thế đâu.

Hi Đồng bóc lớp xi bên trên, một mùi thơm ngào ngạt tức thì tỏa ra, yết hầu cuộn lên cuộn xuống, ngửa cổ tu nửa bình, không thèm thở lấy hơi, lâu lắm mới thở hắt ra một cái, chỉ thấy lỗ chân lông toàn thân như há miệng hô hoán.

Ăn một lèo hết bay cái chân giò đỏ thẫm trước mắt, Hi Đồng lau tay lên vải, nói:

- Điền sư chết rồi, ta đem thi thể của người tới khi gặp rừng mới thiêu, khi đó tình cảnh quỷ quái, ta quá mệt, liền kiếm một ít gỗ định thiêu thi thể, chuẩn bị nếu không đủ thì kiếm thêm. Ta lo dã thú sẽ ăn thịt người, ai ngờ chút củi đó đã đốt sạch thi thể, giống như thi thể cháy tự nhiên vậy. Phải rồi thi thể đốt xong có xá lợi, Điền sư không tin Phật, sao lại có thứ này?

Nói xong liền lấy ở trong lòng ra bảy tám viên đá đủ màu đặt lên bàn, tiếp tục tìm món ngon ăn ngấu nghiến.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đường Chuyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook