Quyển 11 - Chương 11: Viễn trình đả kích
Kiết Dữ 2
15/09/2014
Lão nãi nãi Vân gia ngồi trước đại môn, nhìn mỗi một chiến đi qua
trước mặt đều cúi người cảm tạ. Tân Nguyệt còn mang chuỗi ngọc san hô
đặt lên bàn, mỗi một chiến binh đi qua thì đeo cho bọn hắn. Na Nhật Mộ
cũng ở bên cạnh hỗ trợ, gia chủ tương lai của Vân gia, Vân Thọ ba tuổi
ăn mặc quan phục nhỏ xíu, cũng theo mẫu thân nhờ các thân vệ chiếu cố
phụ thân cho tốt.
Đợi toàn bộ chiến binh đi xong một vòng qua cửa Vân phủ, lão nãi nãi mới đứng dậy, quay về rừng chiến binh thi lễ, nói lớn:
- Lần này đi nhiều sóng gió, thiếp thân chỉ mong chư quân khải hoàn trở về, chúng ta trong nhà tất phụng dưỡng song thân, chăm sóc ấu tiểu, môn hộ đóng chặt, không dám tư lợi, nếu không tuân theo, thiên địa cùng ruồng rẫy.
Lưu Tiến Bảo đứng ở trước nhất, cung tay lớn tiếng tạ:
- Chuyện trong nhà xin giao phó cho phu nhân, còn chuyện biên cương chúng ta sẽ gánh vác. Đợi chúng ta khải hoàn trở về sẽ cùng nhau cộng ẩm.
Sau khi Lưu Tiến Bảo nói xong liền tháo mũ giáp xuống, quỳ một chân, thỉnh người lớn tuổi bảo trọng thân thể, phúc thọ kéo dài, người trẻ thì khỏe mạnh trưởng thành, vô bệnh vô tai.
Mặc kệ là thương hộ đến đây xem náo nhiệt, hay là người trong thôn trang cũng đều quỳ một gối xuống, lớn tiếng phụ họa: Chúc mừng các tướng sĩ bách chiến bách thắng, vinh diệu đầy người.
Sau khi nghi thức hoàn tất, Lưu Tiến Bảo suất đội rời khỏi thôn trang đi đến bờ Vị Hà. Nơi đó còn hai trăm gia tướng do bốn nhà Trình, Ngưu, Tần, Uất Trì đưa tới, cũng muốn hộ tống Vân Diệp đến Liêu Đông.
Đợi mọi người đi hết, Cẩu Tử vội vàng đánh một chiếc xe ngựa tới bờ Vị Thủy, trong xe ngựa có Vô Thiệt đang nhắm mắt dưỡng thần, nhìn Cẩu Tử không nhịn được lắc lắc thân thể nói:
- Tiểu Cẩu nhi, lão phu chưa từng ra chiến trường, ai nói chỉ cho phép đám thanh niên nhân các ngươi đi mà không cho lão nhân ta ra trên chiến trường nhìn một cái? Chú ý đánh xe, đến quân doanh ta tìm Vân hầu cho ngươi một bộ áo giáp tốt nhất, không cần xấu hổ, đợi chúng ta trở về lão phu còn muốn tìm vợ cho ngươi, làm đích sư phụ của ngươi thật là thiệt thòi cho ta.
Nghe Vô Thiệt nói như vậy, Cẩu Tử lập tức cao hứng, hắn đã sớm thèm nhỏ dãi áo giáp Tam Xích của Vân gia, về phần cưới vợ, hắn tới bây giờ cũng không thấy đó là vấn đề.
Chẳng mấy chốc đã đến quân doanh, chỉ nghe phía sau có một trận vó ngựa gấp gáp truyền tới, Cẩu Tử phiền chán đánh xe tránh sang bên phải. Trên loại đường này còn phóng ngựa như điên, nhất định không phải là người tốt. Chỗ nào cũng là đá vụn, thật là không biết yêu quý ngựa, chỉ có bại gia tử mới làm như vậy.
Có điều hắn rất nhanh đã cao hứng lại, bởi vì bại gia tử là Đan Ưng, là người rất ước ao có áo giáp mặc, nhất là áo giáp ngăm đen bí chế của Vân gia. Đan Ưng cưỡi một con ngựa cao to, cũng không biết là tìm được ở đâu, so với các con ngựa khác ít nhất cũng cao hơn nửa cái đầu, trên đắc thắng câu treo mã sóc, trên lưng cắm hai cây đoản thương, thắt lưng quấn phi trảo, phía bên phải chiến mã còn trường cung cùng túi tên, dưới sườn hoành đao, trên mông ngựa còn một đôi chuy tử (cây búa), trông cũng uy phong lẫm lẫm, đằng đằng sát khí.
- Cẩu Tử, ngươi cùng Vô Thiệt tiên sinh cũng đi Liêu Đông?
Đan Ưng ghìm dây cương, kì quái hỏi Cẩu Tử.
- Ta định đi một mình, kết quả là sư phụ ta cũng muốn đi. Lão nhân gia mà, nhân nhượng một chút cũng tốt.
Cẩu Tử đắc ý giải thích cho Đan Ưng, định nói sang chuyện khác, tức thì hứng trọn một cái cốc đầu từ trong xe đánh ra, đành phải cúi đầu, ngoan ngoãn đánh xe.
Đan Ưng cười ha ha một tiếng, nhẹ nhàng thúc bụng ngựa, nhanh như chớp chạy về hướng quân doanh. Cẩu Tử đanh định oán giận sư phụ hai câu, chỉ nghe sư phụ nói tiếp:
- Cẩu Tử à, đợi đến quân doanh rồi sư phụ cũng cho ngươi giáp toàn thân như thế, đồ đệ của lão phu thế nào cũng không thể kém hơn tên đồ đệ ma quỷ của Ngạn Bình. Đại chiến lần này để sư phụ kiểm nghiệm hai năm nay ngươi học được gì.
Cẩu Tử cao hứng trả lời một câu:
- Được thôi.
Sau đó lập tức thúc ngựa phi về hướng đại doanh.
Trong đại doanh thủy quân có thể nói là ngựa xe như nước, náo nhiệt vô cùng, không hề có chút khẩn trương của không khí trước đại chiến. Tướng sĩ mới đến dưới tiếng thét lớn của đội quan tự mình đi về doanh trại của mình. Các thương nhân củng tiến hành chào hỏi, vừa nói vừa dùng khóe mắt quan sát doanh môn, chỉ cần xe ngựa cắm cờ của bản thân đi ra thì vội vã cáo từ đi kiểm kê hàng hóa của mình. Dầu thắp trong đại doanh làm ra rất tốt, khi cháy tạo độ sáng cao, lại tỏa ra ít khói dầu, quan trọng nhất là giá cả tiện nghi, chỉ bằng một nửa giá dầu, tuy nói không bằng nến, thế nhưng người cửa nhỏ nhà nghèo nếu không có chuyện sẽ không thắp nến, chỉ có bại gia tử mới làm như vậy.
Thường ngày trong nhà còn không có dầu để ăn, ai còn lấy ra đốt đèn? Nhưng hiện tại thì tốt rồi, rót ra một bình cũng đủ một nhà dùng lâu. Cho nên dầu hoả từ khi bán, lập tức cung không đủ cầu.
Hai người Lại Truyền Phong cùng Cẩu Phong đứng trên lầu canh nhìn tràng diện lộn xộn phía dưới, chỉ là một người vui vẻ ra mặt, một người lại lo lắng ra mặt.
- Lão Lại à, chúng ta sắp phải xuất chiến, trong quân doanh lại không có chút không khí trước đại chiến. Ta lo nếu cứ thế này đối với quân tâm sẽ bất lợi, Hầu gia sẽ vì nhỏ mà mất lớn.
Cẩu Phong lo lắng nói với Lại Truyền Phong.
- Phong cẩu à (chó điên), ngươi có phải uống nhầm thuốc rồi không? Theo ta thấy đây mới là đại hành động yên ổn quân tâm. Trong quân doanh cũng không phải tân binh, một đám đã đánh đến quen mui rồi. Ngươi còn chưa gặp mấy vị đội quan, tư lịch so với hai người chúng ta còn lão luyện hơn nhiều, người như vậy trấn an thế nào? Nói hai câu vì nước vì dân có thể đả động bọn họ? Chỉ có tiền mới có thể khiến họ liều mạng. Ngày hôm qua Hầu gia huấn thị thật là hay, chiến tranh y không làm được, nhưng dưỡng gia chúng ta cũng không làm được, đích xác là như vậy.
Đều nói hai quân giao chiến phải dựa vào trí tuệ thống soái, thế nhưng loại đó hiện nay không nhiều lắm, cùng lắm thì lấy nhiều khi ít, tính nhuệ thắng bình thường. Làm binh nhiều năm như vậy, lão tử chưa từng giàu có đến vậy, hơn nữa thân vệ Hầu gia chúng ta có 2500 người, bát ngưu nỗ có 300 cái. Nghe nói trên chiến hạm bát ngưu nỗ còn nhiều hơn, ta cũng không rõ bát ngưu nỗ từ lúc nào lại trở nên rẻ mạt như vậy. Trước đây toàn bộ tả võ vệ mới có trăm cái, Hầu gia gắn cho bát ngưu nỗ bánh xe, khi kéo dây chỉ cần lúc lắc cái bánh xe kia là tốt rồi. Ngày xưa bốn người mới có thể lên được dây, hôm qua lão tử chỉ một tay đã làm xong rồi.
Bát ngưu nỗ không tính, chúng ta còn một nghìn cái cường nỗ, không biết Hầu gia lấy được từ đâu? Tất cả đều là đồ mới, mỡ trâu bên trên cũng chưa lau, còn dùng giấy dầu niêm phong, ngày mai sẽ sử dụng, đây chẳng phải muốn đạt đến một người một cường nỏ sao?
Hầu gia không định đánh giáp lá cà, chỉ xa xa dùng bát ngưu nỗ, gần dùng cường nỗ, chúng ta còn vô số nhiên thiêu bình, có trang bị như vậy, cho dù lão tử xuống địa ngục cũng có thể kéo theo ba tên đi hầu. Vòng vây mười vạn người lão tử muốn phá, cũng chỉ là tiện tay làm mà thôi.
Đợi toàn bộ chiến binh đi xong một vòng qua cửa Vân phủ, lão nãi nãi mới đứng dậy, quay về rừng chiến binh thi lễ, nói lớn:
- Lần này đi nhiều sóng gió, thiếp thân chỉ mong chư quân khải hoàn trở về, chúng ta trong nhà tất phụng dưỡng song thân, chăm sóc ấu tiểu, môn hộ đóng chặt, không dám tư lợi, nếu không tuân theo, thiên địa cùng ruồng rẫy.
Lưu Tiến Bảo đứng ở trước nhất, cung tay lớn tiếng tạ:
- Chuyện trong nhà xin giao phó cho phu nhân, còn chuyện biên cương chúng ta sẽ gánh vác. Đợi chúng ta khải hoàn trở về sẽ cùng nhau cộng ẩm.
Sau khi Lưu Tiến Bảo nói xong liền tháo mũ giáp xuống, quỳ một chân, thỉnh người lớn tuổi bảo trọng thân thể, phúc thọ kéo dài, người trẻ thì khỏe mạnh trưởng thành, vô bệnh vô tai.
Mặc kệ là thương hộ đến đây xem náo nhiệt, hay là người trong thôn trang cũng đều quỳ một gối xuống, lớn tiếng phụ họa: Chúc mừng các tướng sĩ bách chiến bách thắng, vinh diệu đầy người.
Sau khi nghi thức hoàn tất, Lưu Tiến Bảo suất đội rời khỏi thôn trang đi đến bờ Vị Hà. Nơi đó còn hai trăm gia tướng do bốn nhà Trình, Ngưu, Tần, Uất Trì đưa tới, cũng muốn hộ tống Vân Diệp đến Liêu Đông.
Đợi mọi người đi hết, Cẩu Tử vội vàng đánh một chiếc xe ngựa tới bờ Vị Thủy, trong xe ngựa có Vô Thiệt đang nhắm mắt dưỡng thần, nhìn Cẩu Tử không nhịn được lắc lắc thân thể nói:
- Tiểu Cẩu nhi, lão phu chưa từng ra chiến trường, ai nói chỉ cho phép đám thanh niên nhân các ngươi đi mà không cho lão nhân ta ra trên chiến trường nhìn một cái? Chú ý đánh xe, đến quân doanh ta tìm Vân hầu cho ngươi một bộ áo giáp tốt nhất, không cần xấu hổ, đợi chúng ta trở về lão phu còn muốn tìm vợ cho ngươi, làm đích sư phụ của ngươi thật là thiệt thòi cho ta.
Nghe Vô Thiệt nói như vậy, Cẩu Tử lập tức cao hứng, hắn đã sớm thèm nhỏ dãi áo giáp Tam Xích của Vân gia, về phần cưới vợ, hắn tới bây giờ cũng không thấy đó là vấn đề.
Chẳng mấy chốc đã đến quân doanh, chỉ nghe phía sau có một trận vó ngựa gấp gáp truyền tới, Cẩu Tử phiền chán đánh xe tránh sang bên phải. Trên loại đường này còn phóng ngựa như điên, nhất định không phải là người tốt. Chỗ nào cũng là đá vụn, thật là không biết yêu quý ngựa, chỉ có bại gia tử mới làm như vậy.
Có điều hắn rất nhanh đã cao hứng lại, bởi vì bại gia tử là Đan Ưng, là người rất ước ao có áo giáp mặc, nhất là áo giáp ngăm đen bí chế của Vân gia. Đan Ưng cưỡi một con ngựa cao to, cũng không biết là tìm được ở đâu, so với các con ngựa khác ít nhất cũng cao hơn nửa cái đầu, trên đắc thắng câu treo mã sóc, trên lưng cắm hai cây đoản thương, thắt lưng quấn phi trảo, phía bên phải chiến mã còn trường cung cùng túi tên, dưới sườn hoành đao, trên mông ngựa còn một đôi chuy tử (cây búa), trông cũng uy phong lẫm lẫm, đằng đằng sát khí.
- Cẩu Tử, ngươi cùng Vô Thiệt tiên sinh cũng đi Liêu Đông?
Đan Ưng ghìm dây cương, kì quái hỏi Cẩu Tử.
- Ta định đi một mình, kết quả là sư phụ ta cũng muốn đi. Lão nhân gia mà, nhân nhượng một chút cũng tốt.
Cẩu Tử đắc ý giải thích cho Đan Ưng, định nói sang chuyện khác, tức thì hứng trọn một cái cốc đầu từ trong xe đánh ra, đành phải cúi đầu, ngoan ngoãn đánh xe.
Đan Ưng cười ha ha một tiếng, nhẹ nhàng thúc bụng ngựa, nhanh như chớp chạy về hướng quân doanh. Cẩu Tử đanh định oán giận sư phụ hai câu, chỉ nghe sư phụ nói tiếp:
- Cẩu Tử à, đợi đến quân doanh rồi sư phụ cũng cho ngươi giáp toàn thân như thế, đồ đệ của lão phu thế nào cũng không thể kém hơn tên đồ đệ ma quỷ của Ngạn Bình. Đại chiến lần này để sư phụ kiểm nghiệm hai năm nay ngươi học được gì.
Cẩu Tử cao hứng trả lời một câu:
- Được thôi.
Sau đó lập tức thúc ngựa phi về hướng đại doanh.
Trong đại doanh thủy quân có thể nói là ngựa xe như nước, náo nhiệt vô cùng, không hề có chút khẩn trương của không khí trước đại chiến. Tướng sĩ mới đến dưới tiếng thét lớn của đội quan tự mình đi về doanh trại của mình. Các thương nhân củng tiến hành chào hỏi, vừa nói vừa dùng khóe mắt quan sát doanh môn, chỉ cần xe ngựa cắm cờ của bản thân đi ra thì vội vã cáo từ đi kiểm kê hàng hóa của mình. Dầu thắp trong đại doanh làm ra rất tốt, khi cháy tạo độ sáng cao, lại tỏa ra ít khói dầu, quan trọng nhất là giá cả tiện nghi, chỉ bằng một nửa giá dầu, tuy nói không bằng nến, thế nhưng người cửa nhỏ nhà nghèo nếu không có chuyện sẽ không thắp nến, chỉ có bại gia tử mới làm như vậy.
Thường ngày trong nhà còn không có dầu để ăn, ai còn lấy ra đốt đèn? Nhưng hiện tại thì tốt rồi, rót ra một bình cũng đủ một nhà dùng lâu. Cho nên dầu hoả từ khi bán, lập tức cung không đủ cầu.
Hai người Lại Truyền Phong cùng Cẩu Phong đứng trên lầu canh nhìn tràng diện lộn xộn phía dưới, chỉ là một người vui vẻ ra mặt, một người lại lo lắng ra mặt.
- Lão Lại à, chúng ta sắp phải xuất chiến, trong quân doanh lại không có chút không khí trước đại chiến. Ta lo nếu cứ thế này đối với quân tâm sẽ bất lợi, Hầu gia sẽ vì nhỏ mà mất lớn.
Cẩu Phong lo lắng nói với Lại Truyền Phong.
- Phong cẩu à (chó điên), ngươi có phải uống nhầm thuốc rồi không? Theo ta thấy đây mới là đại hành động yên ổn quân tâm. Trong quân doanh cũng không phải tân binh, một đám đã đánh đến quen mui rồi. Ngươi còn chưa gặp mấy vị đội quan, tư lịch so với hai người chúng ta còn lão luyện hơn nhiều, người như vậy trấn an thế nào? Nói hai câu vì nước vì dân có thể đả động bọn họ? Chỉ có tiền mới có thể khiến họ liều mạng. Ngày hôm qua Hầu gia huấn thị thật là hay, chiến tranh y không làm được, nhưng dưỡng gia chúng ta cũng không làm được, đích xác là như vậy.
Đều nói hai quân giao chiến phải dựa vào trí tuệ thống soái, thế nhưng loại đó hiện nay không nhiều lắm, cùng lắm thì lấy nhiều khi ít, tính nhuệ thắng bình thường. Làm binh nhiều năm như vậy, lão tử chưa từng giàu có đến vậy, hơn nữa thân vệ Hầu gia chúng ta có 2500 người, bát ngưu nỗ có 300 cái. Nghe nói trên chiến hạm bát ngưu nỗ còn nhiều hơn, ta cũng không rõ bát ngưu nỗ từ lúc nào lại trở nên rẻ mạt như vậy. Trước đây toàn bộ tả võ vệ mới có trăm cái, Hầu gia gắn cho bát ngưu nỗ bánh xe, khi kéo dây chỉ cần lúc lắc cái bánh xe kia là tốt rồi. Ngày xưa bốn người mới có thể lên được dây, hôm qua lão tử chỉ một tay đã làm xong rồi.
Bát ngưu nỗ không tính, chúng ta còn một nghìn cái cường nỗ, không biết Hầu gia lấy được từ đâu? Tất cả đều là đồ mới, mỡ trâu bên trên cũng chưa lau, còn dùng giấy dầu niêm phong, ngày mai sẽ sử dụng, đây chẳng phải muốn đạt đến một người một cường nỏ sao?
Hầu gia không định đánh giáp lá cà, chỉ xa xa dùng bát ngưu nỗ, gần dùng cường nỗ, chúng ta còn vô số nhiên thiêu bình, có trang bị như vậy, cho dù lão tử xuống địa ngục cũng có thể kéo theo ba tên đi hầu. Vòng vây mười vạn người lão tử muốn phá, cũng chỉ là tiện tay làm mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.