Chương 15: Chương 15
Bắc Nam
08/01/2018
Ra khỏi KFC mới hơn chín giờ, Lộ Kha Đồng dùng ánh mắt chờ mong nhìn Phí Nguyên, trong mắt thiếu điều nổi sao nhỏ nữa thôi. Phí Nguyên choàng vai cậu, dẫn cậu đi dạo bên đường, nói: “Đi, hẹn hò thôi.”
Lộ Kha Đồng mím môi cười ngu, cười xong nói: “Em muốn đi tiệm net!”
Hai chuyện hay ho của đời người chính là động phòng hoa chúc và online lướt web. Bây giờ Lộ Kha Đồng còn đang tuổi ham chơi mê online lướt web. Buổi sáng không đông lắm, hai người thuê một phòng chơi game. Lộ Kha Đồng đăng nhập tài khoản của mình, giận đến đập bàn: “Bảo ảnh luyện cấp giùm em, ai ngờ toàn phá em không.”
Phí Nguyên vốn định ngồi chơi với nhóc con một lát rồi thôi, nghe vậy bèn thay đổi ý định, đi qua bên cạnh kéo Lộ Kha Đồng lên, nói: “Nhờ người ta luyện giùm mà còn bắt bẻ, mai mốt anh luyện cho em.”
“Không được, lỡ em bắt bẻ anh chắc sẽ bị đánh mất.” Lộ Kha Đồng nhích ghế sang bên cạnh, rướn đầu nhìn màn hình. Thấy Lộ Kha Đồng vất vả quá, Phí Nguyên nắm hông cậu, nhấc cậu qua ngồi trước người mình.
Lộ Kha Đồng lại bén lửa, không biết phải tắt thế nào, rầm một tiếng nằm sấp trên bàn không động đậy, đưa tay bụm kín mặt.
Phí Nguyên vỗ nhẹ sau gáy cậu, nói: “Đừng nhoi, chắn bàn phím làm sao anh chơi được.”
Không còn cách nào khác, Lộ Kha Đồng đành phải bốc khói ngồi dậy. Cậu ngồi trong lòng Phí Nguyên, lồng ngực Phí Nguyên kề sát lưng cậu, tư thế này xấu hổ quá đi. Mặc kệ nhân vật của mình có thăng cấp hay không, Lộ Kha Đồng nói: “Em đi mua chút gì ăn nha.”
“Mới vừa ăn xong mà.” Trong lòng hiểu quá rõ, Phí Nguyên cố ý nhúc nhích cặp chân dài đang gập, Lộ Kha Đồng bị tâng cho sắp ngất, thế là lại gục xuống bàn lần nữa.
“Trang bị tốt như thế mà cấp thấp lè tè, thấy mình ngốc không?”
“Ngốc.” Lộ Kha Đồng lại ngẩng đầu lên, nhìn màn hình nói: “Khưu Lạc Dân không chịu dẫn em đi luyện cấp đàng hoàng, đánh phó bản còn chê em cản trở.”
Phí Nguyên cúi đầu, kề môi vào tóc cậu, vừa bấm phím vừa nói: “Tại sao người ta lại phải nhường nhịn em? Mấy chuyện này phải tìm bạn trai em, hiểu chưa?”
Lộ Kha Đồng thấy tim mình như nhũn ra, chỉ muốn nằm ngửa lăn lộn, một bụng vui sướng không biết nên giải tỏa thế nào, phấn khích đến độ cào bàn.
…
Buổi trưa, Lâm Du Châu nấu cơm xong bày lên bàn, sau đó đi ra cửa sân ngóng nhìn, ngóng một hồi rồi trở về, nhịn không được lầm bầm: “Suốt buổi sáng chẳng biết chạy đi đâu.”
Thẩm Đa Ý về đến nhà là lăn đùng ra ngủ, bây giờ mới dậy nấu cơm, cậu ra chỗ bồn rửa trong sân rửa rau, nói: “Phí Nguyên gặp bạn học, chắc đi chơi với nhau rồi, dì với chú đừng đợi.”
“Vậy mà không thèm nói một tiếng, không có nó còn tiết kiệm lương thực.” Lâm Du Châu đi qua giật chậu rau trong tay Thẩm Đa Ý, nói: “Bảo ông con qua ăn đi, khỏi chừa phần cho nó.”
Phí Nguyên và Lộ Kha Đồng vừa ăn vừa đi dạo trên đường dành riêng cho người đi bộ, Lộ Kha Đồng đúng là ăn như hạm, nhạn bay qua để lại dấu vết, Lộ Kha Đồng đi tới đâu tốn tiền tới đó. Phí Nguyên cầm một ly sữa sôcôla lớn cho cậu, thi thoảng đút cậu uống một hớp.
“Hôm đó làm người hướng dẫn em gặp ba anh đó, em còn chào hỏi chú ấy nữa.”
“Ừ, kích động không?”
“Kích động nha!” Lộ Kha Đồng nhét một lượt hai viên kẹo vào miệng, nhai mấy cái rồi nuốt: “Chú ấy rủ em đến nhà chơi, đợi lên lớp mười hai em phải cố gắng học thật giỏi, nếu không đến lúc đó chú ấy hỏi thành tích của em thì biết tính sao.”
Phí Nguyên nói: “Em tới nhà anh hai lần rồi nhỉ, đến lượt anh tới nhà em rồi.”
Lộ Kha Đồng giật thót, dẫu biết Phí Nguyên cố ý chọc mình, cậu vẫn không khỏi chột dạ. Xung quanh người đến người đi, ồn ào mà ầm ĩ, Lộ Kha Đồng kéo cánh tay Phí Nguyên dừng bước, hỏi: “Em làm sai chuyện gì, anh cũng tha thứ cho em được không?”
“Xem vận may của em đã.” Phí Nguyên rút tay ra, dắt tay Lộ Kha Đồng, nói: “Làm cho em một hệ thống tích điểm, bình thường biểu hiện tốt thì tích năm điểm, nghịch ngợm thì trừ năm điểm, phạm lỗi lớn trừ hai trăm điểm, chỉ cần điểm không bị âm thì em sẽ an toàn.”
Nghe vậy, Lộ Kha Đồng vội vàng tự cầm ly sữa, lỡ như cái thói hết ăn lại nằm này làm mình bị trừ điểm thì tiêu đời.
Đi tới phố mua sắm, cuối tuần đông nghìn nghịt, tiệm nào cũng buôn bán khấm khá. Bấy giờ Lộ Kha Đồng mới nhớ kế hoạch ban đầu chính là mua máy ảnh SLR (máy ảnh ống kính đơn phản xạ).
Cậu không hiểu nhiều về máy ảnh, nghe nhân viên cửa hàng giới thiệu cũng chẳng rõ hơn là bao, Phí Nguyên hỏi: “Lại là Khưu Lạc Dân muốn chơi trò chụp ảnh?”
“Có phải anh thấy em thiếu chủ kiến lắm không?” Lộ Kha Đồng rầu hết chỗ nói, chuyện gì cũng bị Phí Nguyên nhìn ra, thiệt mất mặt hết sức: “Em muốn mua một cái để chụp anh mỗi ngày, hoặc là anh chụp em, sau đó làm một bức tường ảnh treo lên, ý nghĩa quá trời luôn.”
Phí Nguyên nhéo gáy cậu, hỏi: “Treo nhà em hay nhà anh?”
Lộ Kha Đồng quay đầu nói nhỏ: “Nhà chúng ta nha.”
Chọn xong rồi, Phí Nguyên chuẩn bị trả tiền, Lộ Kha Đồng làm sao có thể để chuyện này xảy ra, cậu giơ thẻ lên quẹt, trả tiền xong lại ôm máy ảnh nói: “Tiền của em trả, em muốn chụp cái gì thì chụp cái đó, chụp người khác anh cũng không quản được.”
Quá thú vị, Phí Nguyên hỏi: “Em còn muốn chụp ai?”
“Ai thích em thì em chụp người đó.” Lộ Kha Đồng cúi đầu suy nghĩ, liệt kê danh sách: “Anh là chủ xị, còn phải chụp mẹ em, Khưu nhi, mẹ Khưu, lớp trưởng cũng chụp luôn. Đúng rồi cả Giản Tân nữa, chắc chắn ảnh thích em, Uông Hạo Diên thì thôi khỏi, ảnh chỉ thích Giản Tân.”
“Mà… anh nói xem Thẩm Đa Ý có thích em không?”
Phí Nguyên xem như chịu thua, đeo dây vào cổ Lộ Kha Đồng, nói: “Ai mà không thích em.”
Bàn bạc xem nên đi đâu chụp ảnh, cuối cùng quyết định đến bờ biển. Trời nóng nực thế này đến bờ biển rất dễ chịu, vả lại phong cảnh còn đẹp nữa. Vừa xuống xe, Lộ Kha Đồng đã bắt đầu chạy lung tung, cậu chạy ra bãi cát ngồi xuống bấm shutter.
Phí Nguyên bước đến từ phía sau, một tay cầm áo khoác, Lộ Kha Đồng xoay người chụp hơn mười tấm, tuy không có kỹ thuật gì đáng nói nhưng cậu vẫn mê mẩn như thường.
“Anh chụp em nha? Em chuẩn bị xong rồi nè.”
Phí Nguyên nhận máy ảnh, chỉnh ống kính rồi đưa lên trước mắt. Lộ Kha Đồng vẫy vẫy tay, nói: “Anh nằm xuống chụp được không? Như vậy nhìn chân em dài hơn.”
“Đừng nhoi.” Chụp cho Lộ Kha Đồng xong, Phí Nguyên để Lộ Kha Đồng đeo máy ảnh bên hông, nói: “Cởi giày đi chơi đi.”
Lộ Kha Đồng cất giày, xắn ống quần lên, cẳng chân trắng muốt mịn màng lộ ra. Cậu chạy về phía biển cả, để cho cơn sóng xô bờ bao phủ chân mình, kế đến chạy dọc đường bờ biển.
Phí Nguyên chậm rãi đi theo sau, chợt trông thấy một ông bố trẻ tuổi dẫn con ra bãi cát chơi. Có lẽ bé con mới biết đi, ông bố chìa tay ra nói: “Cục cưng, qua đây, ba bế con.”
Phí Nguyên rũ mắt cười một tiếng, đoạn chạy về phía Lộ Kha Đồng. Chờ khi hai người còn cách nhau hơn mười mét, Phí Nguyên dừng lại hô to: “Lộ Lộ, qua đây.”
Xoay người thấy Phí Nguyên giang cánh tay với mình, Lộ Kha Đồng biết ngay Phí Nguyên có ý đồ, cậu nhếch miệng lùi ra sau vài bước, lùi xong bắt đầu chạy lấy đà, vừa chạy vừa la lớn: “Anh lại gọi em là gì đó!”
“Lộ Lộ, chạy nhanh lên nữa đi.”
Phí Nguyên ở ngay trước mắt, Lộ Kha Đồng dùng sức bật một cái, nhảy thẳng lên người Phí Nguyên. Ngay khoảnh khắc đỡ lấy cậu, Phí Nguyên nói: “Ba bế con.”
“Đậu má!”
Phí Nguyên nâng Lộ Kha Đồng, hỏi: “Ba nâng con bay cao nhé?” Dứt lời chẳng đợi Lộ Kha Đồng phản ứng, Phí Nguyên đã ôm cậu xoay vòng vòng, cậu siết chặt vai Phí Nguyên cười ha ha.
Chơi đến chạng vạng, Lộ Kha Đồng gập chân ngồi trên bãi cát, Phí Nguyên nắm mắt cá chân của cậu phủi hạt cát, hỏi cậu có lạnh không. Lộ Kha Đồng lắc đầu, nhịn không được cuộn đầu ngón chân.
“Sợ nhột à? Sao mặt đỏ thế.”
“Tại mặt trời chiếu đó.” Lộ Kha Đồng không thừa nhận, song quả thật khó mà phân rõ sắc mặt đỏ phớt của cậu và ánh hoàng hôn khi mặt trời lặn. Cậu nhích đến bên cạnh Phí Nguyên, lấy máy ảnh ra lần nữa: “Chúng ta chụp một tấm hoàng hôn đi.”
Phí Nguyên ôm Lộ Kha Đồng, dùng tay mình bọc tay cậu, nói: “Trước tiên chỉnh ống kính, chỉnh sao nhìn cho rõ ấy.”
Lộ Kha Đồng nhìn chằm chằm màn hình, chân trời nhuốm màu đỏ cam, trông hệt như một bức tranh.
“Nhìn.” Phí Nguyên nói xong, Lộ Kha Đồng gật đầu, bảo nhìn vào ống kính. Phí Nguyên kề sát tai cậu, cười nói: “Nhìn anh này.”
Vừa quay đầu qua, Phí Nguyên hôn lên môi cậu, dùng ngón tay mình đè ngón tay cậu bấm shutter. Thứ mà giây phút ấy hai người cùng ghi lại, có lẽ chính là buổi hoàng hôn đẹp nhất.
Lộ Kha Đồng mím môi cười ngu, cười xong nói: “Em muốn đi tiệm net!”
Hai chuyện hay ho của đời người chính là động phòng hoa chúc và online lướt web. Bây giờ Lộ Kha Đồng còn đang tuổi ham chơi mê online lướt web. Buổi sáng không đông lắm, hai người thuê một phòng chơi game. Lộ Kha Đồng đăng nhập tài khoản của mình, giận đến đập bàn: “Bảo ảnh luyện cấp giùm em, ai ngờ toàn phá em không.”
Phí Nguyên vốn định ngồi chơi với nhóc con một lát rồi thôi, nghe vậy bèn thay đổi ý định, đi qua bên cạnh kéo Lộ Kha Đồng lên, nói: “Nhờ người ta luyện giùm mà còn bắt bẻ, mai mốt anh luyện cho em.”
“Không được, lỡ em bắt bẻ anh chắc sẽ bị đánh mất.” Lộ Kha Đồng nhích ghế sang bên cạnh, rướn đầu nhìn màn hình. Thấy Lộ Kha Đồng vất vả quá, Phí Nguyên nắm hông cậu, nhấc cậu qua ngồi trước người mình.
Lộ Kha Đồng lại bén lửa, không biết phải tắt thế nào, rầm một tiếng nằm sấp trên bàn không động đậy, đưa tay bụm kín mặt.
Phí Nguyên vỗ nhẹ sau gáy cậu, nói: “Đừng nhoi, chắn bàn phím làm sao anh chơi được.”
Không còn cách nào khác, Lộ Kha Đồng đành phải bốc khói ngồi dậy. Cậu ngồi trong lòng Phí Nguyên, lồng ngực Phí Nguyên kề sát lưng cậu, tư thế này xấu hổ quá đi. Mặc kệ nhân vật của mình có thăng cấp hay không, Lộ Kha Đồng nói: “Em đi mua chút gì ăn nha.”
“Mới vừa ăn xong mà.” Trong lòng hiểu quá rõ, Phí Nguyên cố ý nhúc nhích cặp chân dài đang gập, Lộ Kha Đồng bị tâng cho sắp ngất, thế là lại gục xuống bàn lần nữa.
“Trang bị tốt như thế mà cấp thấp lè tè, thấy mình ngốc không?”
“Ngốc.” Lộ Kha Đồng lại ngẩng đầu lên, nhìn màn hình nói: “Khưu Lạc Dân không chịu dẫn em đi luyện cấp đàng hoàng, đánh phó bản còn chê em cản trở.”
Phí Nguyên cúi đầu, kề môi vào tóc cậu, vừa bấm phím vừa nói: “Tại sao người ta lại phải nhường nhịn em? Mấy chuyện này phải tìm bạn trai em, hiểu chưa?”
Lộ Kha Đồng thấy tim mình như nhũn ra, chỉ muốn nằm ngửa lăn lộn, một bụng vui sướng không biết nên giải tỏa thế nào, phấn khích đến độ cào bàn.
…
Buổi trưa, Lâm Du Châu nấu cơm xong bày lên bàn, sau đó đi ra cửa sân ngóng nhìn, ngóng một hồi rồi trở về, nhịn không được lầm bầm: “Suốt buổi sáng chẳng biết chạy đi đâu.”
Thẩm Đa Ý về đến nhà là lăn đùng ra ngủ, bây giờ mới dậy nấu cơm, cậu ra chỗ bồn rửa trong sân rửa rau, nói: “Phí Nguyên gặp bạn học, chắc đi chơi với nhau rồi, dì với chú đừng đợi.”
“Vậy mà không thèm nói một tiếng, không có nó còn tiết kiệm lương thực.” Lâm Du Châu đi qua giật chậu rau trong tay Thẩm Đa Ý, nói: “Bảo ông con qua ăn đi, khỏi chừa phần cho nó.”
Phí Nguyên và Lộ Kha Đồng vừa ăn vừa đi dạo trên đường dành riêng cho người đi bộ, Lộ Kha Đồng đúng là ăn như hạm, nhạn bay qua để lại dấu vết, Lộ Kha Đồng đi tới đâu tốn tiền tới đó. Phí Nguyên cầm một ly sữa sôcôla lớn cho cậu, thi thoảng đút cậu uống một hớp.
“Hôm đó làm người hướng dẫn em gặp ba anh đó, em còn chào hỏi chú ấy nữa.”
“Ừ, kích động không?”
“Kích động nha!” Lộ Kha Đồng nhét một lượt hai viên kẹo vào miệng, nhai mấy cái rồi nuốt: “Chú ấy rủ em đến nhà chơi, đợi lên lớp mười hai em phải cố gắng học thật giỏi, nếu không đến lúc đó chú ấy hỏi thành tích của em thì biết tính sao.”
Phí Nguyên nói: “Em tới nhà anh hai lần rồi nhỉ, đến lượt anh tới nhà em rồi.”
Lộ Kha Đồng giật thót, dẫu biết Phí Nguyên cố ý chọc mình, cậu vẫn không khỏi chột dạ. Xung quanh người đến người đi, ồn ào mà ầm ĩ, Lộ Kha Đồng kéo cánh tay Phí Nguyên dừng bước, hỏi: “Em làm sai chuyện gì, anh cũng tha thứ cho em được không?”
“Xem vận may của em đã.” Phí Nguyên rút tay ra, dắt tay Lộ Kha Đồng, nói: “Làm cho em một hệ thống tích điểm, bình thường biểu hiện tốt thì tích năm điểm, nghịch ngợm thì trừ năm điểm, phạm lỗi lớn trừ hai trăm điểm, chỉ cần điểm không bị âm thì em sẽ an toàn.”
Nghe vậy, Lộ Kha Đồng vội vàng tự cầm ly sữa, lỡ như cái thói hết ăn lại nằm này làm mình bị trừ điểm thì tiêu đời.
Đi tới phố mua sắm, cuối tuần đông nghìn nghịt, tiệm nào cũng buôn bán khấm khá. Bấy giờ Lộ Kha Đồng mới nhớ kế hoạch ban đầu chính là mua máy ảnh SLR (máy ảnh ống kính đơn phản xạ).
Cậu không hiểu nhiều về máy ảnh, nghe nhân viên cửa hàng giới thiệu cũng chẳng rõ hơn là bao, Phí Nguyên hỏi: “Lại là Khưu Lạc Dân muốn chơi trò chụp ảnh?”
“Có phải anh thấy em thiếu chủ kiến lắm không?” Lộ Kha Đồng rầu hết chỗ nói, chuyện gì cũng bị Phí Nguyên nhìn ra, thiệt mất mặt hết sức: “Em muốn mua một cái để chụp anh mỗi ngày, hoặc là anh chụp em, sau đó làm một bức tường ảnh treo lên, ý nghĩa quá trời luôn.”
Phí Nguyên nhéo gáy cậu, hỏi: “Treo nhà em hay nhà anh?”
Lộ Kha Đồng quay đầu nói nhỏ: “Nhà chúng ta nha.”
Chọn xong rồi, Phí Nguyên chuẩn bị trả tiền, Lộ Kha Đồng làm sao có thể để chuyện này xảy ra, cậu giơ thẻ lên quẹt, trả tiền xong lại ôm máy ảnh nói: “Tiền của em trả, em muốn chụp cái gì thì chụp cái đó, chụp người khác anh cũng không quản được.”
Quá thú vị, Phí Nguyên hỏi: “Em còn muốn chụp ai?”
“Ai thích em thì em chụp người đó.” Lộ Kha Đồng cúi đầu suy nghĩ, liệt kê danh sách: “Anh là chủ xị, còn phải chụp mẹ em, Khưu nhi, mẹ Khưu, lớp trưởng cũng chụp luôn. Đúng rồi cả Giản Tân nữa, chắc chắn ảnh thích em, Uông Hạo Diên thì thôi khỏi, ảnh chỉ thích Giản Tân.”
“Mà… anh nói xem Thẩm Đa Ý có thích em không?”
Phí Nguyên xem như chịu thua, đeo dây vào cổ Lộ Kha Đồng, nói: “Ai mà không thích em.”
Bàn bạc xem nên đi đâu chụp ảnh, cuối cùng quyết định đến bờ biển. Trời nóng nực thế này đến bờ biển rất dễ chịu, vả lại phong cảnh còn đẹp nữa. Vừa xuống xe, Lộ Kha Đồng đã bắt đầu chạy lung tung, cậu chạy ra bãi cát ngồi xuống bấm shutter.
Phí Nguyên bước đến từ phía sau, một tay cầm áo khoác, Lộ Kha Đồng xoay người chụp hơn mười tấm, tuy không có kỹ thuật gì đáng nói nhưng cậu vẫn mê mẩn như thường.
“Anh chụp em nha? Em chuẩn bị xong rồi nè.”
Phí Nguyên nhận máy ảnh, chỉnh ống kính rồi đưa lên trước mắt. Lộ Kha Đồng vẫy vẫy tay, nói: “Anh nằm xuống chụp được không? Như vậy nhìn chân em dài hơn.”
“Đừng nhoi.” Chụp cho Lộ Kha Đồng xong, Phí Nguyên để Lộ Kha Đồng đeo máy ảnh bên hông, nói: “Cởi giày đi chơi đi.”
Lộ Kha Đồng cất giày, xắn ống quần lên, cẳng chân trắng muốt mịn màng lộ ra. Cậu chạy về phía biển cả, để cho cơn sóng xô bờ bao phủ chân mình, kế đến chạy dọc đường bờ biển.
Phí Nguyên chậm rãi đi theo sau, chợt trông thấy một ông bố trẻ tuổi dẫn con ra bãi cát chơi. Có lẽ bé con mới biết đi, ông bố chìa tay ra nói: “Cục cưng, qua đây, ba bế con.”
Phí Nguyên rũ mắt cười một tiếng, đoạn chạy về phía Lộ Kha Đồng. Chờ khi hai người còn cách nhau hơn mười mét, Phí Nguyên dừng lại hô to: “Lộ Lộ, qua đây.”
Xoay người thấy Phí Nguyên giang cánh tay với mình, Lộ Kha Đồng biết ngay Phí Nguyên có ý đồ, cậu nhếch miệng lùi ra sau vài bước, lùi xong bắt đầu chạy lấy đà, vừa chạy vừa la lớn: “Anh lại gọi em là gì đó!”
“Lộ Lộ, chạy nhanh lên nữa đi.”
Phí Nguyên ở ngay trước mắt, Lộ Kha Đồng dùng sức bật một cái, nhảy thẳng lên người Phí Nguyên. Ngay khoảnh khắc đỡ lấy cậu, Phí Nguyên nói: “Ba bế con.”
“Đậu má!”
Phí Nguyên nâng Lộ Kha Đồng, hỏi: “Ba nâng con bay cao nhé?” Dứt lời chẳng đợi Lộ Kha Đồng phản ứng, Phí Nguyên đã ôm cậu xoay vòng vòng, cậu siết chặt vai Phí Nguyên cười ha ha.
Chơi đến chạng vạng, Lộ Kha Đồng gập chân ngồi trên bãi cát, Phí Nguyên nắm mắt cá chân của cậu phủi hạt cát, hỏi cậu có lạnh không. Lộ Kha Đồng lắc đầu, nhịn không được cuộn đầu ngón chân.
“Sợ nhột à? Sao mặt đỏ thế.”
“Tại mặt trời chiếu đó.” Lộ Kha Đồng không thừa nhận, song quả thật khó mà phân rõ sắc mặt đỏ phớt của cậu và ánh hoàng hôn khi mặt trời lặn. Cậu nhích đến bên cạnh Phí Nguyên, lấy máy ảnh ra lần nữa: “Chúng ta chụp một tấm hoàng hôn đi.”
Phí Nguyên ôm Lộ Kha Đồng, dùng tay mình bọc tay cậu, nói: “Trước tiên chỉnh ống kính, chỉnh sao nhìn cho rõ ấy.”
Lộ Kha Đồng nhìn chằm chằm màn hình, chân trời nhuốm màu đỏ cam, trông hệt như một bức tranh.
“Nhìn.” Phí Nguyên nói xong, Lộ Kha Đồng gật đầu, bảo nhìn vào ống kính. Phí Nguyên kề sát tai cậu, cười nói: “Nhìn anh này.”
Vừa quay đầu qua, Phí Nguyên hôn lên môi cậu, dùng ngón tay mình đè ngón tay cậu bấm shutter. Thứ mà giây phút ấy hai người cùng ghi lại, có lẽ chính là buổi hoàng hôn đẹp nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.