Chương 46: Chương 46
Bắc Nam
08/01/2018
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Về đến nhà vừa đúng ba giờ chiều, thật ra vốn dĩ định ở lại khu resort một đêm, thế nhưng ra giường vừa ướt vừa nhăn, Lộ Kha Đồng lại không chịu cho nhân viên phục vụ vào dọn, ngại phát sợ.
Phí Nguyên ôm cậu vào lòng, cảm giác như chỉ cần mình buông tay là đối phương sẽ trượt chân ngã xuống đất. Lộ Kha Đồng hệt như đứt hơi, đi một bước phải trì hoãn hai mươi giây, vào đến nhà thì không tự đi nữa, xoay người ôm cổ Phí Nguyên.
“Hai ngày tới đừng xuống giường.” Phí Nguyên bế cậu về phòng ngủ, nhét cậu vào chăn đắp kín kẽ rồi cúi người xuống, nói bằng giọng xấu xa: “Lần đầu tiên bị làm thành như vậy, nhớ cho kỹ vào.”
Lộ Kha Đồng yếu ớt mở to mắt, bấy giờ đầu óc cậu mới thông suốt, trước đó Phí Nguyên cho cậu uống ly trà sữa, lúc làm còn nhấn bụng của cậu, tính toán hết trơn rồi.
Phí Nguyên vén tóc của Lộ Kha Đồng lên, hôn trán cậu một cái, hỏi: “Sao không nói gì vậy, cổ họng đau à?”
“Không đau,” Lộ Kha Đồng chỉ là không còn chút sức lực nào, cảm thấy nhắm mắt lại là có thể ngủ suốt bảy bảy bốn mươi chín ngày, cậu ráng chống một hơi, giương mắt trông mong hỏi: “Thương lượng chuyện này với anh được không?”
“Thương lượng chuyện gì?”
“Thì là sau này nếu lại giận nhau có thể nào đừng biến mất mấy ngày không,” Lộ Kha Đồng thấy hơi sợ, cái cảm giác muốn tìm cũng tìm không được, muốn gặp cũng gặp không thấy quá giày vò: “Hoặc là, đừng chặn số của em.”
Phí Nguyên mỉm cười nhìn cậu, áp lòng bàn tay vào mặt cậu, nói: “Vậy chẳng phải em sẽ coi trời bằng vung sao? Chỉ cần xuống nước với anh là anh nhượng bộ ngay, nhận sai với anh là anh mềm lòng ngay, còn không có chiêu nào trị em à?”
Lộ Kha Đồng nói như đúng rồi: “Vậy chẳng phải mâu thuẫn sẽ được giải quyết ngay lập tức sao?”
“Em có biết lý lẽ không?” Phí Nguyên dùng ngón tay nhấn đuôi mắt của cậu, nói: “Người phạm lỗi không giải quyết vấn đề tận gốc, chỉ yêu cầu người khác đừng tức giận, thế sao em đừng phạm lỗi ngay từ đầu đi?”
Lộ Kha Đồng vội vàng đảm bảo: “Sau này em sẽ không phạm lỗi nữa.”
“Đừng nói mớ, nhắm mắt ngủ đi.” Phí Nguyên vừa bực mình vừa buồn cười, đoạn nhét góc chăn cho Lộ Kha Đồng, vừa chuẩn bị thay quần áo thì di động reo lên. Phí Nguyên bắt máy, Lộ Kha Đồng cũng lặng lẽ mở mắt ra.
“Giám đốc, chiều nay có họp đột xuất, bao lâu nữa anh mới về từ phim trường?”
Sợ quấy rầy giấc ngủ của Lộ Kha Đồng, Phí Nguyên định đứng dậy ra phòng khách, ngờ đâu vừa nhúc nhích một chút, Lộ Kha Đồng đã vươn tay túm lấy cổ tay áo của anh. Phí Nguyên nhìn Lộ Kha Đồng, đồng thời nói vào điện thoại: “Không về được.”
“Ông tổng nói có chuyện cần bàn bạc, bảo rằng muộn cỡ nào cũng phải về công ty, bên anh không đi được sao?”
“Không đi được.”
Trợ lý trong điện thoại còn đang lải nhải, hơn nữa nghe giọng coi bộ tình hình rất khẩn cấp. Cả người Lộ Kha Đồng xụi lơ, sức lực đã dồn hết vào đầu ngón tay, cậu nghe láng máng một tí rồi nhịn không được bĩu môi, sau đó buông tay ra rúc vào trong chăn.
“Anh đi đi, làm ồn người ta ngủ à.” Lại còn vất vả xoay người sang chỗ khác.
Loi nhoi kiếm chuyện có thể trị, còn kiểu nghe lời hiểu chuyện này thật sự không trị được, Phí Nguyên lẳng lặng cúp điện thoại, giả vờ nói: “Được, lát nữa anh đi.” Nói xong lên giường nằm bên cạnh Lộ Kha Đồng, vỗ nhẹ lên lưng cậu cách lớp chăn, tiếp tục làm bộ: “Chờ em ngủ rồi anh đi, em tỉnh ngủ anh sẽ về.”
Lộ Kha Đồng lại quay người sang, ủn vào trong ngực của Phí Nguyên, tức giận nói: “Đi gì mà đi, em khách sáo một chút mà anh tưởng thiệt hả!”
Phí Nguyên kéo cậu vào lòng: “Im lặng ngủ, anh không đi đâu hết.”
Hai người ngủ một giấc thẳng đến hôm sau, nhiều ngày không cùng giường chung gối, chỉ hận không thể bổ sung cho đủ. Lộ Kha Đồng nướng trên giường không muốn dậy, Phí Nguyên tắm rửa thay quần áo chuẩn bị ra ngoài, nếu còn không đến công ty thì thật không nói nổi.
Trước khi ra khỏi cửa, Phí Nguyên hỏi một câu: “Nhà hàng sao rồi?”
“Khá tốt.” Lộ Kha Đồng quấn chăn nằm sấp bên giường, tóc tai bù xù che mất mí mắt: “Nhà thiết kế đã thiết kế xong rồi, nội thất trang trí gì đó mà em đặt cũng giao tới rồi, còn thiếu ông chủ và người yêu của ông chủ đến giám sát thôi.”
Phí Nguyên cười nói: “Người yêu của ông chủ từ chối, ông chủ còn chưa rời giường mà giám sát cái gì.”
Chờ Phí Nguyên ra cửa, Lộ Kha Đồng lật người ngủ tiếp, bây giờ cả người cậu còn nhức mỏi nha.
Sau khi đến công ty, Phí Nguyên đi họp với mấy ông tổng, họp xong phải xử lý cả đống chuyện chồng chất mấy hôm nay, gần đây tiểu sinh Hứa Dương dạo trước đóng phim truyền hình với Uông Hạo Diên rất nổi, thế nên còn phải liên hệ hợp tác với người đại diện của Hứa Dương.
*Tiểu sinh: chỉ những vai nam trẻ.
Bận suốt đến khi trời sẩm tối, lúc ra khỏi công ty vừa khéo gặp phải giờ cao điểm, Phí Nguyên không về nhà ngay mà quay đầu xe chạy đến khu sứ quán. Bốn chữ Sâm Lâm Tiểu Trúc trông vô cùng bắt mắt, cửa đóng nhưng bên trong vẫn sáng đèn, đẩy cửa đi vào thấy có nhân viên đang dọn dẹp và bày biện đồ đạc.
“Ngại quá thưa quý khách, chúng tôi vẫn chưa khai trương.”
Người qua đây bắt chuyện chính là giám đốc, vớ phải ông chủ như Lộ Kha Đồng cũng hơi bị xúi quẩy, Phí Nguyên nhã nhặn nói: “Tôi là bạn của ông chủ, đi ngang qua ghé xem thôi, mọi người cứ làm việc đi.”
Đang nói, cửa thình lình bị đẩy ra, một người đàn ông mặc âu phục và áo khoác bước vào, mặt ủ mày chau trông có phần nghiêm túc. Phí Nguyên xoay người lại, hai người đàn ông cao lớn liếc nhau một cái, bầu không khí tức thì lạnh xuống.
Phí Nguyên mở miệng trước: “Chào chú.”
Lộ Nhược Bồi đứng lại quét mắt một vòng, không phát hiện bóng dáng của Lộ Kha Đồng, bèn hỏi: “Đến một mình à? Lộ Lộ đâu?”
“Ở nhà ngủ, con tan ca tiện đường ghé đây xem thử.” Phí Nguyên không tỏ thái độ gì, Lộ Nhược Bồi cũng không biết nên nói gì nữa, đứng một hồi lại nói: “Nếu không có gì thì về nhà sớm chút đi, nó ở nhà một mình cũng chán.”
Nhìn bóng lưng Lộ Nhược Bồi xoay người đi ra ngoài, Phí Nguyên nhủ thầm là ba như vậy chiều hư con.
Có điều trong lòng nói vậy thôi, chân sau vẫn rời đi ngay, giờ này chắc Lộ Kha Đồng đói bụng rồi, trong nhà cũng không có gì ăn. Phí Nguyên ghé mua cơm tối dọc đường, còn đi đường vòng mua một ổ bánh kem.
Lộ Kha Đồng ngồi trên sô pha xem TV, cậu lấy cho mình một cái đệm lông vịt trong tủ quần áo, đi đến phòng nào cũng xách theo, chỉ cần ngồi xuống là phải lót bên dưới, hệt như công chúa hạt đậu.
Nghe tiếng bước chân, Lộ Kha Đồng đứng dậy, đi đến huyền quan đúng lúc Phí Nguyên mở cửa bước vào. “Đói bụng không?” Phí Nguyên nhét bánh kem vào ngực cậu, sau đó đi tới cạnh bàn ăn đặt thức ăn xuống.
Huyền quan là khu vực tính từ cửa chính vào phòng khách.
Lộ Kha Đồng đi qua lót đệm ngồi xuống, nói: “Đói chứ, em đang muốn ăn bánh kem nè, tụi mình thần giao cách cảm thiệt ha anh.”
“Ai thần giao cách cảm với em.” Phí Nguyên rửa tay vẩy bọt nước lên mặt Lộ Kha Đồng, vẩy xong ngồi xuống bên cạnh, đưa chân dài móc chân ghế một cái, kéo cả Lộ Kha Đồng lẫn ghế đến trước người mình: “Bánh kem là chúc mừng em lên chức ông chủ.”
Hễ vui Lộ Kha Đồng chỉ biết cười, cậu tự cắt cho mình một miếng to đùng rồi bắt đầu ăn, khóe miệng dính đầy kem. Phí Nguyên chìa một tay lau cho cậu, tay còn lại nhận cuộc gọi thình lình reo lên.
“Vương tổng, thật sự xin lỗi.”
Lộ Kha Đồng bưng dĩa bánh kem, vừa ăn vừa tò mò nhìn Phí Nguyên, cậu muốn nhích lại nghe lỏm, nhưng sợ Phí Nguyên đạp mình ra ngoài. Nghe Phí Nguyên nói lời khách sáo và xin lỗi người ta, Lộ Kha Đồng từ từ quên cả ăn.
“Vị nhà tôi tìm chỗ khác mà không nói cho tôi biết, tóm lại lần này làm phiền ngài rồi, ngại quá, lần khác tôi mời ngài ăn cơm.”
Phí Nguyên cúp điện thoại, Lộ Kha Đồng vội hỏi: “Vị nhà anh là em hả? Anh nói về em với ai thế?”
“Nhờ người ta làm việc ấy mà.” Phí Nguyên nhìn cậu, ngón tay còn dính kem: “Trên đại lộ Nghênh Tân có một vị trí không tệ, nhưng mà rất khó giành, Vương tổng của công ty bất động sản trước đó đầu tư quay phim điện ảnh có chút giao tình với anh, anh mới nhờ ông ấy giữ lại, bây giờ quay mặt lại nói không cần, phải xin lỗi người ta chứ.”
Lộ Kha Đồng ngơ ngác: “Anh muốn làm gì nha.”
“Anh còn muốn làm gì nữa?” Phí Nguyên chọt hông Lộ Kha Đồng: “Vị nhà anh gọi điện thoại nói mở nhà hàng khó tìm chỗ quá, anh muốn giải quyết giúp người đó thôi.” Lúc ấy Phí Nguyên còn đang ở Đông Bắc, Lộ Kha Đồng nhiều lần nói không tìm được vị trí thích hợp khi video call, anh làm sao có thể nghe xong rồi thôi được.
Kết quả toàn là lừa gạt anh, tự mình đã tìm xong rồi, còn làm bộ làm tịch.
Lộ Kha Đồng đặt dĩa xuống, nói một cách trịnh trọng: “Xin lỗi anh.” Lòng cậu khó chịu vô cùng, Phí Nguyên mạnh mẽ bá đạo như thế, chưa bao giờ cầu xin ai, vì giúp cậu mà không chỉ xin nhờ người khác mắc nợ nhân tình, bây giờ còn phải cúi mình nhận lỗi.
“Xin lỗi cái gì.” Phí Nguyên quẹt kem trên ngón tay lên môi Lộ Kha Đồng, đoạn cúi đầu áp lên trán cậu, cũng nói một cách trịnh trọng: “Lộ Lộ, em có tâm sự muốn nói thì phải nói với anh, gặp khó khăn phải tìm anh giúp đỡ trước, hai người bên nhau không phải chỉ yêu đương mà thôi, tất cả những gì trong cuộc sống đều phải san sẻ. Bình thường nói dối không có gì, làm ầm ĩ cũng không sao, nhưng chuyện cần thương lượng không thể giấu diếm đối phương, hiểu không?”
Lộ Kha Đồng gật đầu, buồn rười rượi nói: “Em nhớ kỹ rồi, sau này em sẽ biểu hiện thật tốt, anh đừng thất vọng với em.”
Phí Nguyên không thể nhìn được dáng vẻ này của Lộ Kha Đồng, mặt khác cũng sợ Lộ Kha Đồng bất an, anh bèn bóp gáy cậu, nói khẽ: “Thất vọng cái gì, hôm đó trong phòng tắm ngay cả ông xã cũng gọi, quả là niềm vui bất ngờ.”
Lộ Kha Đồng nghểnh cổ tránh ra, bưng dĩa lên nói: “Em chỉ muốn ăn bánh kem, tối nay không cặp bồ!” Nói xong bị Phí Nguyên nhìn chằm chằm chịu không nổi, cậu bèn tựa vào vai Phí Nguyên, hỏi: “Món chủ đạo chọn món anh thích ăn, ngoại trừ thịt kho tàu vị biển anh còn thích ăn gì nữa không?”
Phí Nguyên kề môi bên tai cậu, nói: “Sữa vị Lộ Kha Đồng.”
…
Sâm Lâm Tiểu Trúc càng ngày càng ra hình ra dáng, sửa sang gần như đã xong hết, các loại giấy chứng nhận và thiết bị cũng đầy đủ hết, ngày nào Lộ Kha Đồng cũng đến quan sát, cảm thấy cuộc sống mới phong phú làm sao. Phí Nguyên cứ tan tầm sẽ tới đây, có chuyện gì hai người sẽ cùng nhau thương lượng giải quyết.
Ngoại trừ trước đó mời Uông Hạo Diên và Giản Tân đến thử đồ ăn, có lần Phí Nguyên bàn việc xong còn dẫn người tới, đối phương cũng là minh tinh, Lộ Kha Đồng thừa cơ chụp mấy chục tấm.
“Trước khi khai trương mời bạn bè tới làm ấm nhà nha anh?”
“Em tưởng mình dọn nhà à?” Phí Nguyên cười nói. Sau khi trở về từ nhà hàng, hai người đều mệt lả, cùng nằm trên giường thả lỏng. Lộ Kha Đồng không biết nặng nhẹ trở mình nằm sấp trên người Phí Nguyên, dùng mặt dụi vai Phí Nguyên.
“Đến lúc đó đừng có mời mỗi Khưu Lạc Dân.”
“Vậy đâu được, còn phải mời Uông Uông với Giản Tân, còn Thẩm Đa Ý nữa, mọi người có thể dẫn người nhà theo, có thể tự mang rượu theo, có thể góp tiền mừng khai trương, dĩ nhiên cũng ủng hộ chuyển khoản online.”
Lộ Kha Đồng lên kế hoạch đâu vào đó, hôm sau bắt đầu mời lần lượt từng người. Khưu Lạc Dân đồng ý trước tiên, Uông Hạo Diên còn muốn ra vẻ sang chảnh, nói mình phải xem lịch.
“Anh có nổi đâu mà bày đặt xem lịch, cho dù kín lịch cũng không sao, em bảo Phí Nguyên xóa bớt mấy cái cho anh.” Chọc cho Uông Hạo Diên tức mình xong, cậu nói: “Được rồi, vậy em thông báo cho Giản Tân nha.”
Uông Hạo Diên nói: “Hai vợ chồng bọn anh mà còn phải thông báo riêng à? Để anh nói với Giản Tân là được.”
“Thôi đi, em còn muốn trò chuyện với Giản Tân nữa.” Lộ Kha Đồng cúp điện thoại rồi gọi cho Giản Tân, chờ bên kia bắt máy, cậu nói: “Giản Tân, dạo này anh sao rồi? Sắp đến Tết tây, suốt ngày trời cứ hạ nhiệt độ nổi gió to, anh coi chừng bị lạnh đó.”
“Ừa, em cũng thế.” Giản Tân dịu dàng nói: “Nhà hàng của em thế nào rồi, cần giúp gì cứ nói nhé.”
“Cần chứ cần chứ, trước khi khai trương tổ chức một buổi thử đồ ăn cỡ lớn cuối cùng, anh tới chơi nha.” Lộ Kha Đồng cầm di động hí ha hí hửng, cũng không biết tại sao mình lại thích Giản Tân đến vậy: “Em nói với Uông Uông rồi, tối mai hai anh tới sớm chút nha, em bảo đầu bếp chuẩn bị vài món anh thích ăn.”
Giản Tân nói: “Được, trưa mai anh sẽ chừa bụng không ăn cơm.”
Thông báo cho ba người này xong chỉ sót mỗi Thẩm Đa Ý, lần trước gặp mặt còn cạnh tranh tình thương của mẹ với Thẩm Đa Ý nữa, dạo này cũng không có liên lạc. Lộ Kha Đồng bấm gọi qua, chờ cả buổi Thẩm Đa Ý mới bắt máy.
“Cậu đang bận hả?”
“Bận xong rồi.” Đôi khi Thẩm Đa Ý rất dịu dàng, đôi khi lại rất hung dữ: “Có phải mời mình ăn cơm không, hồi sáng Phí Nguyên nói với mình rồi, tối mai đúng không?”
“Ừ, cậu nhớ tới sớm nha.” Lộ Kha Đồng nghĩ bụng cũng đúng, Thẩm Đa Ý là bạn nối khố của Phí Nguyên, hẳn do Phí Nguyên báo tin mới phải, nhưng cậu vẫn chưa muốn cúp máy: “Dẫn người nhà theo giảm 30%, đi một mình phải góp tiền, cậu tự xem rồi chọn ha.”
Thẩm Đa Ý nói: “Cậu bớt đi.”
Tối hôm sau, Sâm Lâm Tiểu Trúc đóng cửa, chỉ có lầu hai đèn đóm sáng trưng, đầu bếp và nhân viên phục vụ chuẩn bị một bàn đồ ăn rồi tan tầm, Lộ Kha Đồng và Phí Nguyên đang chọn rượu, chọn cả buổi cũng không tìm được tiếng nói chung.
Dưới lầu có tiếng động, tiếp theo Uông Hạo Diên lên tới, Giản Tân cầm một bó hoa theo sát phía sau: “Anh Nguyên Lộ Lộ, chúc nhà hàng khai trương thuận lợi.” Giản Tân đưa hoa cho Lộ Kha Đồng, cười nói với bọn họ.
“Hai anh ngồi trước đi, để em đi cắm hoa.” Tâm trạng vui như mở hội, Lộ Kha Đồng tháo bó hoa bỏ vào bình hoa mới mua, xong việc rồi xuống lầu, ra ngoài cửa đứng chờ, sợ Thẩm Đa Ý chưa từng tới đây không tìm được chỗ.
Đợi chừng năm phút đồng hồ, một chiếc xe ngừng sát bên nhà hàng, Thẩm Đa Ý bước xuống từ ghế phó lái, đứng ven đường chờ người ngồi ghế lái đỗ xe xong vào chung. Lộ Kha Đồng kích động chạy vào nhà hàng gọi với lên lầu: “Phí Nguyên! Mau xuống đây!”
Phí Nguyên nghe tiếng xuống lầu, đúng lúc Thẩm Đa Ý đẩy cửa bước vào, Lộ Kha Đồng hóng hớt nhào ra, ngờ đâu vừa xoay người thì ngẩn ngơ, anh đẹp trai sau lưng Thẩm Đa Ý sao trông quen mắt vậy ta.
“Trên đường kẹt xe hả?” Phí Nguyên chào hỏi Thẩm Đa Ý trước, sau đó bắt tay anh đẹp trai kia. Thẩm Đa Ý giới thiệu: “Đây là Phí Nguyên, bạn nối khố của em, đây là Lộ Kha Đồng, cũng là bạn nhiều năm của em.”
Anh đẹp trai cười nói: “Chào mọi người, tôi họ Thích, Thích Thời An, là người nhà của Đa Ý.” Nói đoạn nhìn sang Lộ Kha Đồng: “Đại khái chừng mười năm trước, chúng ta từng gặp nhau ở Quốc Tân, cậu đóng giả bạn trai của Đa Ý, nhớ không?”
Lộ Kha Đồng chợt bừng tỉnh, chờ Thẩm Đa Ý và Thích Thời An lên lầu, cậu vừa định theo sau thì bị Phí Nguyên chặn lại. Phí Nguyên nắm cổ tay cậu, nói: “Đóng giả bạn trai? Em đúng là nhiệt tình quá nhỉ.”
“Nóng hay không anh rõ nhất mà.” Lộ Kha Đồng giãy ra đi về phía cửa: “Sao Khưu nhi của em chưa tới nữa, sốt ruột chết em mất.”
*Nhiệt trong “nhiệt tình” nghĩa là nóng, ý em Lộ chắc bảo chỗ nào đó nóng anh Phí rõ nhất =))))
Khưu Lạc Dân lững thững đến muộn, vừa vào cửa đã càm ràm: “Anh không muốn đến đâu, cả phòng gay mấy cậu làm anh sợ quá, ai cũng cong mình anh thẳng, anh dễ sống sao.” Càm ràm lên tới lầu, tức thì thay đổi sắc mặt: “Cậu là Uông Hạo Diên hả! Ngày nào tôi cũng xem bộ phim ‘Cuộc chiến gián điệp’ của cậu, cho tôi chụp ảnh chung được không? Bạn gái tôi cũng hâm mộ cậu lắm, uầy sao tôi lại không mang máy ảnh theo chứ.”
Một bàn người ngồi đông đủ, trước tiên mọi người cùng gửi lời chúc mừng, hy vọng nhà hàng buôn may bán đắt, Lộ Kha Đồng bớt ăn đòn này nọ lọ chai. Thích Thời An nghe không hiểu, bèn hỏi: “Ăn đòn? Có phải khi nãy tôi nói sai gì không?”
Lộ Kha Đồng đáp: “Không có gì, năm đó Thẩm Đa Ý vạch trần em trong hẻm, hại em suýt nữa mới cặp bồ một ngày đã thất tình, anh chưa là gì đâu.”
Lộ Kha Đồng nói xong, đến lượt Khưu Lạc Dân cảm khái: “Thẩm Đa Ý còn hại tôi bị vỡ đầu, tôi chỉ chọc cậu ấy một tí.”
“Chọc?” Thích Thời An đặt đũa xuống, trầm ngâm nhìn về phía Khưu Lạc Dân. Thẩm Đa Ý nắm tay Thích Thời An dưới bàn như trấn an, đồng thời nói với Khưu Lạc Dân: “Cậu với Lộ Kha Đồng có thể nào yên ổn ăn cơm không, tiểu đội nhớ ăn không nhớ đánh hả?”
Khưu Lạc Dân nói: “Vậy để tôi chúc rượu rồi ăn tiếp. Lộ Lộ, Phí Nguyên, hồi tưởng lại quá khứ, từng màn từng cảnh hệt như mới xảy ra hôm qua, hy vọng hai người sẽ như dĩa xôi ngọt thập cẩm này, mãi mãi ngọt ngào, dính chặt lấy nhau.”
Xôi ngọt thập cẩm
Phí Nguyên nâng ly: “Mọi người cũng thế, cạn ly kính trước.”
Uống xong một ly, Uông Hạo Diên tiếp lời: “Tết tây sắp đến rồi, sang năm mới hy vọng mọi người vạn sự như ý, hy vọng Giản Tân của chúng ta làm việc không vất vả như vậy nữa, dành ra nhiều thời gian hơn dạy bảo tôi, tôi cũng cạn ly kính trước.”
“Thay phiên nhau hả?” Uống xong hai ly, Thích Thời An lại rót đầy ly nữa: “Không nói chi xa, chúc nhà hàng làm ăn phát đạt nhé.” Dứt lời uống cạn rượu trong ly, sau đó khẽ nghiêng người, nhích lại gần Thẩm Đa Ý nói nhỏ: “Cũng chúc đôi mình bốn mùa bình an, phúc đa thuận ý.”
*Thích Thời An cố ý nói cho chữ cuối là “an” với “ý” ấy, “phúc đa thuận ý” có thể hiểu là nhiều phúc và mọi việc như ý.
Lộ Kha Đồng lẳng lặng ăn hai chén cơm, uống xong mấy ly rượu mà mặt mày đỏ au, tính tình cũng yên tĩnh hơn nhiều. Phí Nguyên gác một tay lên lưng ghế của cậu, hỏi: “Em muốn nói không? Mọi khi nói nhiều lắm mà.”
Lộ Kha Đồng không trả lời, sau khi cậu cầm ly rượu lên, tất cả mọi người đều nhìn cậu, chờ cậu mở miệng, cậu nhìn Phí Nguyên với đôi mắt sáng ngời, đọc rõ từng chữ: “Anh đại, trời mà có tình trời cũng già.”
*Trời mà có tình trời cũng già: là một câu thơ rất nổi tiếng, ý là nếu có tình như con người, vậy thì trời cũng sẽ tàn, đất cũng sẽ già, nhưng tại sao trời đất chưa từng thay đổi? Bởi vì nó vô tình.
Phí Nguyên cảm động, mọi người cũng bị hai người họ làm cảm động, ai ngờ Lộ Kha Đồng vẫn chưa nói hết câu, cậu quay đầu nhìn mọi người, đập bàn nói lớn tiếng: “Trời mà có tình trời cũng già, bé trai như em khó tìm biết bao nhiêu! Cạn ly chúc mừng Phí Nguyên nào, dô!”
Phí Nguyên bí xị nâng ly, trong lòng nhủ thầm ông nội em.
Về đến nhà vừa đúng ba giờ chiều, thật ra vốn dĩ định ở lại khu resort một đêm, thế nhưng ra giường vừa ướt vừa nhăn, Lộ Kha Đồng lại không chịu cho nhân viên phục vụ vào dọn, ngại phát sợ.
Phí Nguyên ôm cậu vào lòng, cảm giác như chỉ cần mình buông tay là đối phương sẽ trượt chân ngã xuống đất. Lộ Kha Đồng hệt như đứt hơi, đi một bước phải trì hoãn hai mươi giây, vào đến nhà thì không tự đi nữa, xoay người ôm cổ Phí Nguyên.
“Hai ngày tới đừng xuống giường.” Phí Nguyên bế cậu về phòng ngủ, nhét cậu vào chăn đắp kín kẽ rồi cúi người xuống, nói bằng giọng xấu xa: “Lần đầu tiên bị làm thành như vậy, nhớ cho kỹ vào.”
Lộ Kha Đồng yếu ớt mở to mắt, bấy giờ đầu óc cậu mới thông suốt, trước đó Phí Nguyên cho cậu uống ly trà sữa, lúc làm còn nhấn bụng của cậu, tính toán hết trơn rồi.
Phí Nguyên vén tóc của Lộ Kha Đồng lên, hôn trán cậu một cái, hỏi: “Sao không nói gì vậy, cổ họng đau à?”
“Không đau,” Lộ Kha Đồng chỉ là không còn chút sức lực nào, cảm thấy nhắm mắt lại là có thể ngủ suốt bảy bảy bốn mươi chín ngày, cậu ráng chống một hơi, giương mắt trông mong hỏi: “Thương lượng chuyện này với anh được không?”
“Thương lượng chuyện gì?”
“Thì là sau này nếu lại giận nhau có thể nào đừng biến mất mấy ngày không,” Lộ Kha Đồng thấy hơi sợ, cái cảm giác muốn tìm cũng tìm không được, muốn gặp cũng gặp không thấy quá giày vò: “Hoặc là, đừng chặn số của em.”
Phí Nguyên mỉm cười nhìn cậu, áp lòng bàn tay vào mặt cậu, nói: “Vậy chẳng phải em sẽ coi trời bằng vung sao? Chỉ cần xuống nước với anh là anh nhượng bộ ngay, nhận sai với anh là anh mềm lòng ngay, còn không có chiêu nào trị em à?”
Lộ Kha Đồng nói như đúng rồi: “Vậy chẳng phải mâu thuẫn sẽ được giải quyết ngay lập tức sao?”
“Em có biết lý lẽ không?” Phí Nguyên dùng ngón tay nhấn đuôi mắt của cậu, nói: “Người phạm lỗi không giải quyết vấn đề tận gốc, chỉ yêu cầu người khác đừng tức giận, thế sao em đừng phạm lỗi ngay từ đầu đi?”
Lộ Kha Đồng vội vàng đảm bảo: “Sau này em sẽ không phạm lỗi nữa.”
“Đừng nói mớ, nhắm mắt ngủ đi.” Phí Nguyên vừa bực mình vừa buồn cười, đoạn nhét góc chăn cho Lộ Kha Đồng, vừa chuẩn bị thay quần áo thì di động reo lên. Phí Nguyên bắt máy, Lộ Kha Đồng cũng lặng lẽ mở mắt ra.
“Giám đốc, chiều nay có họp đột xuất, bao lâu nữa anh mới về từ phim trường?”
Sợ quấy rầy giấc ngủ của Lộ Kha Đồng, Phí Nguyên định đứng dậy ra phòng khách, ngờ đâu vừa nhúc nhích một chút, Lộ Kha Đồng đã vươn tay túm lấy cổ tay áo của anh. Phí Nguyên nhìn Lộ Kha Đồng, đồng thời nói vào điện thoại: “Không về được.”
“Ông tổng nói có chuyện cần bàn bạc, bảo rằng muộn cỡ nào cũng phải về công ty, bên anh không đi được sao?”
“Không đi được.”
Trợ lý trong điện thoại còn đang lải nhải, hơn nữa nghe giọng coi bộ tình hình rất khẩn cấp. Cả người Lộ Kha Đồng xụi lơ, sức lực đã dồn hết vào đầu ngón tay, cậu nghe láng máng một tí rồi nhịn không được bĩu môi, sau đó buông tay ra rúc vào trong chăn.
“Anh đi đi, làm ồn người ta ngủ à.” Lại còn vất vả xoay người sang chỗ khác.
Loi nhoi kiếm chuyện có thể trị, còn kiểu nghe lời hiểu chuyện này thật sự không trị được, Phí Nguyên lẳng lặng cúp điện thoại, giả vờ nói: “Được, lát nữa anh đi.” Nói xong lên giường nằm bên cạnh Lộ Kha Đồng, vỗ nhẹ lên lưng cậu cách lớp chăn, tiếp tục làm bộ: “Chờ em ngủ rồi anh đi, em tỉnh ngủ anh sẽ về.”
Lộ Kha Đồng lại quay người sang, ủn vào trong ngực của Phí Nguyên, tức giận nói: “Đi gì mà đi, em khách sáo một chút mà anh tưởng thiệt hả!”
Phí Nguyên kéo cậu vào lòng: “Im lặng ngủ, anh không đi đâu hết.”
Hai người ngủ một giấc thẳng đến hôm sau, nhiều ngày không cùng giường chung gối, chỉ hận không thể bổ sung cho đủ. Lộ Kha Đồng nướng trên giường không muốn dậy, Phí Nguyên tắm rửa thay quần áo chuẩn bị ra ngoài, nếu còn không đến công ty thì thật không nói nổi.
Trước khi ra khỏi cửa, Phí Nguyên hỏi một câu: “Nhà hàng sao rồi?”
“Khá tốt.” Lộ Kha Đồng quấn chăn nằm sấp bên giường, tóc tai bù xù che mất mí mắt: “Nhà thiết kế đã thiết kế xong rồi, nội thất trang trí gì đó mà em đặt cũng giao tới rồi, còn thiếu ông chủ và người yêu của ông chủ đến giám sát thôi.”
Phí Nguyên cười nói: “Người yêu của ông chủ từ chối, ông chủ còn chưa rời giường mà giám sát cái gì.”
Chờ Phí Nguyên ra cửa, Lộ Kha Đồng lật người ngủ tiếp, bây giờ cả người cậu còn nhức mỏi nha.
Sau khi đến công ty, Phí Nguyên đi họp với mấy ông tổng, họp xong phải xử lý cả đống chuyện chồng chất mấy hôm nay, gần đây tiểu sinh Hứa Dương dạo trước đóng phim truyền hình với Uông Hạo Diên rất nổi, thế nên còn phải liên hệ hợp tác với người đại diện của Hứa Dương.
*Tiểu sinh: chỉ những vai nam trẻ.
Bận suốt đến khi trời sẩm tối, lúc ra khỏi công ty vừa khéo gặp phải giờ cao điểm, Phí Nguyên không về nhà ngay mà quay đầu xe chạy đến khu sứ quán. Bốn chữ Sâm Lâm Tiểu Trúc trông vô cùng bắt mắt, cửa đóng nhưng bên trong vẫn sáng đèn, đẩy cửa đi vào thấy có nhân viên đang dọn dẹp và bày biện đồ đạc.
“Ngại quá thưa quý khách, chúng tôi vẫn chưa khai trương.”
Người qua đây bắt chuyện chính là giám đốc, vớ phải ông chủ như Lộ Kha Đồng cũng hơi bị xúi quẩy, Phí Nguyên nhã nhặn nói: “Tôi là bạn của ông chủ, đi ngang qua ghé xem thôi, mọi người cứ làm việc đi.”
Đang nói, cửa thình lình bị đẩy ra, một người đàn ông mặc âu phục và áo khoác bước vào, mặt ủ mày chau trông có phần nghiêm túc. Phí Nguyên xoay người lại, hai người đàn ông cao lớn liếc nhau một cái, bầu không khí tức thì lạnh xuống.
Phí Nguyên mở miệng trước: “Chào chú.”
Lộ Nhược Bồi đứng lại quét mắt một vòng, không phát hiện bóng dáng của Lộ Kha Đồng, bèn hỏi: “Đến một mình à? Lộ Lộ đâu?”
“Ở nhà ngủ, con tan ca tiện đường ghé đây xem thử.” Phí Nguyên không tỏ thái độ gì, Lộ Nhược Bồi cũng không biết nên nói gì nữa, đứng một hồi lại nói: “Nếu không có gì thì về nhà sớm chút đi, nó ở nhà một mình cũng chán.”
Nhìn bóng lưng Lộ Nhược Bồi xoay người đi ra ngoài, Phí Nguyên nhủ thầm là ba như vậy chiều hư con.
Có điều trong lòng nói vậy thôi, chân sau vẫn rời đi ngay, giờ này chắc Lộ Kha Đồng đói bụng rồi, trong nhà cũng không có gì ăn. Phí Nguyên ghé mua cơm tối dọc đường, còn đi đường vòng mua một ổ bánh kem.
Lộ Kha Đồng ngồi trên sô pha xem TV, cậu lấy cho mình một cái đệm lông vịt trong tủ quần áo, đi đến phòng nào cũng xách theo, chỉ cần ngồi xuống là phải lót bên dưới, hệt như công chúa hạt đậu.
Nghe tiếng bước chân, Lộ Kha Đồng đứng dậy, đi đến huyền quan đúng lúc Phí Nguyên mở cửa bước vào. “Đói bụng không?” Phí Nguyên nhét bánh kem vào ngực cậu, sau đó đi tới cạnh bàn ăn đặt thức ăn xuống.
Huyền quan là khu vực tính từ cửa chính vào phòng khách.
Lộ Kha Đồng đi qua lót đệm ngồi xuống, nói: “Đói chứ, em đang muốn ăn bánh kem nè, tụi mình thần giao cách cảm thiệt ha anh.”
“Ai thần giao cách cảm với em.” Phí Nguyên rửa tay vẩy bọt nước lên mặt Lộ Kha Đồng, vẩy xong ngồi xuống bên cạnh, đưa chân dài móc chân ghế một cái, kéo cả Lộ Kha Đồng lẫn ghế đến trước người mình: “Bánh kem là chúc mừng em lên chức ông chủ.”
Hễ vui Lộ Kha Đồng chỉ biết cười, cậu tự cắt cho mình một miếng to đùng rồi bắt đầu ăn, khóe miệng dính đầy kem. Phí Nguyên chìa một tay lau cho cậu, tay còn lại nhận cuộc gọi thình lình reo lên.
“Vương tổng, thật sự xin lỗi.”
Lộ Kha Đồng bưng dĩa bánh kem, vừa ăn vừa tò mò nhìn Phí Nguyên, cậu muốn nhích lại nghe lỏm, nhưng sợ Phí Nguyên đạp mình ra ngoài. Nghe Phí Nguyên nói lời khách sáo và xin lỗi người ta, Lộ Kha Đồng từ từ quên cả ăn.
“Vị nhà tôi tìm chỗ khác mà không nói cho tôi biết, tóm lại lần này làm phiền ngài rồi, ngại quá, lần khác tôi mời ngài ăn cơm.”
Phí Nguyên cúp điện thoại, Lộ Kha Đồng vội hỏi: “Vị nhà anh là em hả? Anh nói về em với ai thế?”
“Nhờ người ta làm việc ấy mà.” Phí Nguyên nhìn cậu, ngón tay còn dính kem: “Trên đại lộ Nghênh Tân có một vị trí không tệ, nhưng mà rất khó giành, Vương tổng của công ty bất động sản trước đó đầu tư quay phim điện ảnh có chút giao tình với anh, anh mới nhờ ông ấy giữ lại, bây giờ quay mặt lại nói không cần, phải xin lỗi người ta chứ.”
Lộ Kha Đồng ngơ ngác: “Anh muốn làm gì nha.”
“Anh còn muốn làm gì nữa?” Phí Nguyên chọt hông Lộ Kha Đồng: “Vị nhà anh gọi điện thoại nói mở nhà hàng khó tìm chỗ quá, anh muốn giải quyết giúp người đó thôi.” Lúc ấy Phí Nguyên còn đang ở Đông Bắc, Lộ Kha Đồng nhiều lần nói không tìm được vị trí thích hợp khi video call, anh làm sao có thể nghe xong rồi thôi được.
Kết quả toàn là lừa gạt anh, tự mình đã tìm xong rồi, còn làm bộ làm tịch.
Lộ Kha Đồng đặt dĩa xuống, nói một cách trịnh trọng: “Xin lỗi anh.” Lòng cậu khó chịu vô cùng, Phí Nguyên mạnh mẽ bá đạo như thế, chưa bao giờ cầu xin ai, vì giúp cậu mà không chỉ xin nhờ người khác mắc nợ nhân tình, bây giờ còn phải cúi mình nhận lỗi.
“Xin lỗi cái gì.” Phí Nguyên quẹt kem trên ngón tay lên môi Lộ Kha Đồng, đoạn cúi đầu áp lên trán cậu, cũng nói một cách trịnh trọng: “Lộ Lộ, em có tâm sự muốn nói thì phải nói với anh, gặp khó khăn phải tìm anh giúp đỡ trước, hai người bên nhau không phải chỉ yêu đương mà thôi, tất cả những gì trong cuộc sống đều phải san sẻ. Bình thường nói dối không có gì, làm ầm ĩ cũng không sao, nhưng chuyện cần thương lượng không thể giấu diếm đối phương, hiểu không?”
Lộ Kha Đồng gật đầu, buồn rười rượi nói: “Em nhớ kỹ rồi, sau này em sẽ biểu hiện thật tốt, anh đừng thất vọng với em.”
Phí Nguyên không thể nhìn được dáng vẻ này của Lộ Kha Đồng, mặt khác cũng sợ Lộ Kha Đồng bất an, anh bèn bóp gáy cậu, nói khẽ: “Thất vọng cái gì, hôm đó trong phòng tắm ngay cả ông xã cũng gọi, quả là niềm vui bất ngờ.”
Lộ Kha Đồng nghểnh cổ tránh ra, bưng dĩa lên nói: “Em chỉ muốn ăn bánh kem, tối nay không cặp bồ!” Nói xong bị Phí Nguyên nhìn chằm chằm chịu không nổi, cậu bèn tựa vào vai Phí Nguyên, hỏi: “Món chủ đạo chọn món anh thích ăn, ngoại trừ thịt kho tàu vị biển anh còn thích ăn gì nữa không?”
Phí Nguyên kề môi bên tai cậu, nói: “Sữa vị Lộ Kha Đồng.”
…
Sâm Lâm Tiểu Trúc càng ngày càng ra hình ra dáng, sửa sang gần như đã xong hết, các loại giấy chứng nhận và thiết bị cũng đầy đủ hết, ngày nào Lộ Kha Đồng cũng đến quan sát, cảm thấy cuộc sống mới phong phú làm sao. Phí Nguyên cứ tan tầm sẽ tới đây, có chuyện gì hai người sẽ cùng nhau thương lượng giải quyết.
Ngoại trừ trước đó mời Uông Hạo Diên và Giản Tân đến thử đồ ăn, có lần Phí Nguyên bàn việc xong còn dẫn người tới, đối phương cũng là minh tinh, Lộ Kha Đồng thừa cơ chụp mấy chục tấm.
“Trước khi khai trương mời bạn bè tới làm ấm nhà nha anh?”
“Em tưởng mình dọn nhà à?” Phí Nguyên cười nói. Sau khi trở về từ nhà hàng, hai người đều mệt lả, cùng nằm trên giường thả lỏng. Lộ Kha Đồng không biết nặng nhẹ trở mình nằm sấp trên người Phí Nguyên, dùng mặt dụi vai Phí Nguyên.
“Đến lúc đó đừng có mời mỗi Khưu Lạc Dân.”
“Vậy đâu được, còn phải mời Uông Uông với Giản Tân, còn Thẩm Đa Ý nữa, mọi người có thể dẫn người nhà theo, có thể tự mang rượu theo, có thể góp tiền mừng khai trương, dĩ nhiên cũng ủng hộ chuyển khoản online.”
Lộ Kha Đồng lên kế hoạch đâu vào đó, hôm sau bắt đầu mời lần lượt từng người. Khưu Lạc Dân đồng ý trước tiên, Uông Hạo Diên còn muốn ra vẻ sang chảnh, nói mình phải xem lịch.
“Anh có nổi đâu mà bày đặt xem lịch, cho dù kín lịch cũng không sao, em bảo Phí Nguyên xóa bớt mấy cái cho anh.” Chọc cho Uông Hạo Diên tức mình xong, cậu nói: “Được rồi, vậy em thông báo cho Giản Tân nha.”
Uông Hạo Diên nói: “Hai vợ chồng bọn anh mà còn phải thông báo riêng à? Để anh nói với Giản Tân là được.”
“Thôi đi, em còn muốn trò chuyện với Giản Tân nữa.” Lộ Kha Đồng cúp điện thoại rồi gọi cho Giản Tân, chờ bên kia bắt máy, cậu nói: “Giản Tân, dạo này anh sao rồi? Sắp đến Tết tây, suốt ngày trời cứ hạ nhiệt độ nổi gió to, anh coi chừng bị lạnh đó.”
“Ừa, em cũng thế.” Giản Tân dịu dàng nói: “Nhà hàng của em thế nào rồi, cần giúp gì cứ nói nhé.”
“Cần chứ cần chứ, trước khi khai trương tổ chức một buổi thử đồ ăn cỡ lớn cuối cùng, anh tới chơi nha.” Lộ Kha Đồng cầm di động hí ha hí hửng, cũng không biết tại sao mình lại thích Giản Tân đến vậy: “Em nói với Uông Uông rồi, tối mai hai anh tới sớm chút nha, em bảo đầu bếp chuẩn bị vài món anh thích ăn.”
Giản Tân nói: “Được, trưa mai anh sẽ chừa bụng không ăn cơm.”
Thông báo cho ba người này xong chỉ sót mỗi Thẩm Đa Ý, lần trước gặp mặt còn cạnh tranh tình thương của mẹ với Thẩm Đa Ý nữa, dạo này cũng không có liên lạc. Lộ Kha Đồng bấm gọi qua, chờ cả buổi Thẩm Đa Ý mới bắt máy.
“Cậu đang bận hả?”
“Bận xong rồi.” Đôi khi Thẩm Đa Ý rất dịu dàng, đôi khi lại rất hung dữ: “Có phải mời mình ăn cơm không, hồi sáng Phí Nguyên nói với mình rồi, tối mai đúng không?”
“Ừ, cậu nhớ tới sớm nha.” Lộ Kha Đồng nghĩ bụng cũng đúng, Thẩm Đa Ý là bạn nối khố của Phí Nguyên, hẳn do Phí Nguyên báo tin mới phải, nhưng cậu vẫn chưa muốn cúp máy: “Dẫn người nhà theo giảm 30%, đi một mình phải góp tiền, cậu tự xem rồi chọn ha.”
Thẩm Đa Ý nói: “Cậu bớt đi.”
Tối hôm sau, Sâm Lâm Tiểu Trúc đóng cửa, chỉ có lầu hai đèn đóm sáng trưng, đầu bếp và nhân viên phục vụ chuẩn bị một bàn đồ ăn rồi tan tầm, Lộ Kha Đồng và Phí Nguyên đang chọn rượu, chọn cả buổi cũng không tìm được tiếng nói chung.
Dưới lầu có tiếng động, tiếp theo Uông Hạo Diên lên tới, Giản Tân cầm một bó hoa theo sát phía sau: “Anh Nguyên Lộ Lộ, chúc nhà hàng khai trương thuận lợi.” Giản Tân đưa hoa cho Lộ Kha Đồng, cười nói với bọn họ.
“Hai anh ngồi trước đi, để em đi cắm hoa.” Tâm trạng vui như mở hội, Lộ Kha Đồng tháo bó hoa bỏ vào bình hoa mới mua, xong việc rồi xuống lầu, ra ngoài cửa đứng chờ, sợ Thẩm Đa Ý chưa từng tới đây không tìm được chỗ.
Đợi chừng năm phút đồng hồ, một chiếc xe ngừng sát bên nhà hàng, Thẩm Đa Ý bước xuống từ ghế phó lái, đứng ven đường chờ người ngồi ghế lái đỗ xe xong vào chung. Lộ Kha Đồng kích động chạy vào nhà hàng gọi với lên lầu: “Phí Nguyên! Mau xuống đây!”
Phí Nguyên nghe tiếng xuống lầu, đúng lúc Thẩm Đa Ý đẩy cửa bước vào, Lộ Kha Đồng hóng hớt nhào ra, ngờ đâu vừa xoay người thì ngẩn ngơ, anh đẹp trai sau lưng Thẩm Đa Ý sao trông quen mắt vậy ta.
“Trên đường kẹt xe hả?” Phí Nguyên chào hỏi Thẩm Đa Ý trước, sau đó bắt tay anh đẹp trai kia. Thẩm Đa Ý giới thiệu: “Đây là Phí Nguyên, bạn nối khố của em, đây là Lộ Kha Đồng, cũng là bạn nhiều năm của em.”
Anh đẹp trai cười nói: “Chào mọi người, tôi họ Thích, Thích Thời An, là người nhà của Đa Ý.” Nói đoạn nhìn sang Lộ Kha Đồng: “Đại khái chừng mười năm trước, chúng ta từng gặp nhau ở Quốc Tân, cậu đóng giả bạn trai của Đa Ý, nhớ không?”
Lộ Kha Đồng chợt bừng tỉnh, chờ Thẩm Đa Ý và Thích Thời An lên lầu, cậu vừa định theo sau thì bị Phí Nguyên chặn lại. Phí Nguyên nắm cổ tay cậu, nói: “Đóng giả bạn trai? Em đúng là nhiệt tình quá nhỉ.”
“Nóng hay không anh rõ nhất mà.” Lộ Kha Đồng giãy ra đi về phía cửa: “Sao Khưu nhi của em chưa tới nữa, sốt ruột chết em mất.”
*Nhiệt trong “nhiệt tình” nghĩa là nóng, ý em Lộ chắc bảo chỗ nào đó nóng anh Phí rõ nhất =))))
Khưu Lạc Dân lững thững đến muộn, vừa vào cửa đã càm ràm: “Anh không muốn đến đâu, cả phòng gay mấy cậu làm anh sợ quá, ai cũng cong mình anh thẳng, anh dễ sống sao.” Càm ràm lên tới lầu, tức thì thay đổi sắc mặt: “Cậu là Uông Hạo Diên hả! Ngày nào tôi cũng xem bộ phim ‘Cuộc chiến gián điệp’ của cậu, cho tôi chụp ảnh chung được không? Bạn gái tôi cũng hâm mộ cậu lắm, uầy sao tôi lại không mang máy ảnh theo chứ.”
Một bàn người ngồi đông đủ, trước tiên mọi người cùng gửi lời chúc mừng, hy vọng nhà hàng buôn may bán đắt, Lộ Kha Đồng bớt ăn đòn này nọ lọ chai. Thích Thời An nghe không hiểu, bèn hỏi: “Ăn đòn? Có phải khi nãy tôi nói sai gì không?”
Lộ Kha Đồng đáp: “Không có gì, năm đó Thẩm Đa Ý vạch trần em trong hẻm, hại em suýt nữa mới cặp bồ một ngày đã thất tình, anh chưa là gì đâu.”
Lộ Kha Đồng nói xong, đến lượt Khưu Lạc Dân cảm khái: “Thẩm Đa Ý còn hại tôi bị vỡ đầu, tôi chỉ chọc cậu ấy một tí.”
“Chọc?” Thích Thời An đặt đũa xuống, trầm ngâm nhìn về phía Khưu Lạc Dân. Thẩm Đa Ý nắm tay Thích Thời An dưới bàn như trấn an, đồng thời nói với Khưu Lạc Dân: “Cậu với Lộ Kha Đồng có thể nào yên ổn ăn cơm không, tiểu đội nhớ ăn không nhớ đánh hả?”
Khưu Lạc Dân nói: “Vậy để tôi chúc rượu rồi ăn tiếp. Lộ Lộ, Phí Nguyên, hồi tưởng lại quá khứ, từng màn từng cảnh hệt như mới xảy ra hôm qua, hy vọng hai người sẽ như dĩa xôi ngọt thập cẩm này, mãi mãi ngọt ngào, dính chặt lấy nhau.”
Xôi ngọt thập cẩm
Phí Nguyên nâng ly: “Mọi người cũng thế, cạn ly kính trước.”
Uống xong một ly, Uông Hạo Diên tiếp lời: “Tết tây sắp đến rồi, sang năm mới hy vọng mọi người vạn sự như ý, hy vọng Giản Tân của chúng ta làm việc không vất vả như vậy nữa, dành ra nhiều thời gian hơn dạy bảo tôi, tôi cũng cạn ly kính trước.”
“Thay phiên nhau hả?” Uống xong hai ly, Thích Thời An lại rót đầy ly nữa: “Không nói chi xa, chúc nhà hàng làm ăn phát đạt nhé.” Dứt lời uống cạn rượu trong ly, sau đó khẽ nghiêng người, nhích lại gần Thẩm Đa Ý nói nhỏ: “Cũng chúc đôi mình bốn mùa bình an, phúc đa thuận ý.”
*Thích Thời An cố ý nói cho chữ cuối là “an” với “ý” ấy, “phúc đa thuận ý” có thể hiểu là nhiều phúc và mọi việc như ý.
Lộ Kha Đồng lẳng lặng ăn hai chén cơm, uống xong mấy ly rượu mà mặt mày đỏ au, tính tình cũng yên tĩnh hơn nhiều. Phí Nguyên gác một tay lên lưng ghế của cậu, hỏi: “Em muốn nói không? Mọi khi nói nhiều lắm mà.”
Lộ Kha Đồng không trả lời, sau khi cậu cầm ly rượu lên, tất cả mọi người đều nhìn cậu, chờ cậu mở miệng, cậu nhìn Phí Nguyên với đôi mắt sáng ngời, đọc rõ từng chữ: “Anh đại, trời mà có tình trời cũng già.”
*Trời mà có tình trời cũng già: là một câu thơ rất nổi tiếng, ý là nếu có tình như con người, vậy thì trời cũng sẽ tàn, đất cũng sẽ già, nhưng tại sao trời đất chưa từng thay đổi? Bởi vì nó vô tình.
Phí Nguyên cảm động, mọi người cũng bị hai người họ làm cảm động, ai ngờ Lộ Kha Đồng vẫn chưa nói hết câu, cậu quay đầu nhìn mọi người, đập bàn nói lớn tiếng: “Trời mà có tình trời cũng già, bé trai như em khó tìm biết bao nhiêu! Cạn ly chúc mừng Phí Nguyên nào, dô!”
Phí Nguyên bí xị nâng ly, trong lòng nhủ thầm ông nội em.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.