Chương 29
Tú Miêu
11/09/2024
Sau khi trở mặt với hoàng đế, hoàng hậu thường trú ở chùa Thê Vân. Lúc A Na Côi được dẫn lên điện thì thấy một thanh niên tuấn tú đang thì thầm bên tai hoàng hậu, hoàng hậu lườm hắn rồi đẩy ra, thản nhiên nhìn A Na Côi, “A Tùng?”
“Điện hạ,” A Na Côi khấu đầu với thị, cũng chẳng vòng vo, mở miệng nói thẳng: “Điện hạ thu nhận em đi.”
“Cô ấy à?” Hoàng hậu ngồi thẳng dậy, kinh ngạc nhìn A Na Côi, “Không phải cô là con gái nuôi của Đàn Tế sao?”
A Na Côi nhíu mày, “Em không muốn ở lại Đàn gia nữa.”
Hoàng hậu ở trong chùa nhưng cũng nghe được chút ít chuyện trong triều, trong lòng thị hiểu rõ, lại lắc đầu nói: “Ở Đàn gia đúng là chẳng có tiền đồ gì thật, nhưng ta thu nhận cô thì có ích lợi gì?” Thị thở dài buồn tẻ, “Lại nói, trong chùa vắng vẻ, ngoài tăng nhân ra thì cũng chỉ có cung nữ, còn chẳng bằng nhà họ Đàn.”
Hai mắt A Na Côi sáng rực nhìn thị, nghiêm túc nói: “Bệ hạ thích em.”
Hoàng hậu bật cười, “Bên cạnh bệ hạ thiếu gì mĩ nhân, Hoàn phì Yến sầu, ai mà chẳng là danh môn khuê tú huệ chất lan tâm, thích cô?” Thị đánh giá A Na Côi từ đầu xuống chân, vừa buồn cười, vừa hoài nghi, “Đàn Tế nhìn trúng chỗ nào mà thu nhận cô vậy nhỉ?”
Bị hoàng hậu chê bai như vậy, song mặt A Na Côi chẳng đỏ chút nào, nàng ngẩng khuôn mặt xinh đẹp xán lạn lên, cười nói: “Lang chủ thích em vì em bạo gan, dung mạo diễm lệ. Bệ hạ chỉ là chưa được gặp em nhiều thôi, gặp nhiều rồi, ngài ấy sẽ thích em.”
“Kể cũng bạo gan thật.” Hoàng hậu lặng lẽ quan sát mặt mày A Na Côi, nghĩ đến hoàng đế nay đã như người dưng nước lã, trong mắt thị hiện lên nét oán hận. Nhận lấy trà, thị chậm rãi thu mắt, cười giễu với tì nữ, “Lưu chiêu dung chỉ giỏi đàn hát nịnh nọt mà thôi, nếu nói đến tướng mạo, kì thực còn chẳng bằng A Tùng, ngươi nói có phải không?”
Tì nữ còn chưa đáp lời, A Na Côi đã vội vàng nói: “Đúng đúng.” Còn nở nụ cười tươi rói với hoàng hậu, khoe hàm răng trắng muốt.
A Na Côi bày tỏ lòng trung thành với hoàng hậu một phen, hoàng hậu vẫn chưa đáp được chăng. Cúi đầu ủ rũ rời khỏi chùa Thê Vân, A Na Côi ra chợ phiên loanh quanh một hồi lâu, đợi sắc trời gần tối rồi mới rề rà về chùa Thiên Bảo. Ráng chiều rọi vào đại điện, trên thân tượng Phật lóng lánh ánh kim u ám. A Na Côi ngửa đầu đứng cạnh chân tượng Phật, căm hận trừng nó nửa ngày, lại vụng trộm nhổ mấy miếng nước bọt rồi mới rầu rĩ trở về liêu phòng.
Đàn Đạo Nhất chép kinh Phật trước bàn, mực đã sắp khô, chưa viết được mấy chữ thì nghe thấy tiếng bước chân, chàng nghiêm nghị liếc A Na Côi – chạm mắt với mắt chàng, A Na Côi càng cúi đầu thấp hơn, xoay lưng về phía Đàn Đạo Nhất, nàng lôi đống son phấn trâm vòng lặt vặt trong ngực áo ra, hí hoáy trong tay.
“Muội đến chùa Thê Vân làm gì?” Đàn Đạo Nhất hỏi thẳng.
A Na Côi kinh ngạc, chớp mắt nhìn Đàn Đạo Nhất. Nàng lập tức tỉnh ngộ, tức tối đỏ cả mặt, “Huynh sai người bám theo muội?”
Đàn Đạo Nhất không phủ nhận, chàng ném bút xuống, lạnh lùng nhìn nàng, hỏi lại: “Muội đến chùa Thê Vân làm gì?”
“Liên quan gì đến huynh!” A Na Côi thẹn quá hóa giận, nàng giậm chân bình bịch, ôm hết đống son phấn trâm vòng vào lòng, “Muội có làm hòa thượng đâu, muội không ở đây, muội muốn về nhà!”
Đàn Đạo Nhất không cản nàng, chàng xoay người đi, hất cằm lên, vẻ mặt hờ hững, “Muội đi đi,” Ngữ điệu chàng rất nặng, mang ý hạ lòng bất chấp, “Muội đi rồi, sau này ta sẽ không gặp muội nữa.”
A Na Côi cay xè mũi, hốc mắt nóng lên, nàng vứt đống đồ lặt vặt xuống chân, nhào tới trước mặt Đàn Đạo Nhất. Mặt mày Đàn Đạo Nhất lạnh lẽo, chàng nhấc bút, chẳng buồn nhìn nàng, A Na Côi vừa tức vừa hận, giọng the thé, “Huynh ức hiếp muội!” Nàng nén giận cả ngày nay, bèn nhân cơ hội này phát tác, “Huynh cố ý chuốc rượu muội, lợi dụng muội!”
Đàn Đạo Nhất bình thản tỉnh rụi, “Muội tự giành rượu của ta uống, muội tự cởi y phục.”
“Muội, muội không có!” A Na Côi tức giận giậm chân, đêm qua nàng mơ mơ màng màng, giờ khắc này không đủ tự tin, nàng quanh co vài câu, lại kêu: “Huynh làm muội đau, muội còn chảy máu nữa!”
Đàn Đạo Nhất khựng lại, vẻ mặt dịu xuống, chàng vuốt má A Na Côi, ngón cái lau đi dấu lệ ở khóe mắt nàng, “Bây giờ còn đau không?”
A Na Côi đẩy “bốp” tay chàng ra, “Đau,” nàng cố ý nói, biểu cảm bi thương nháy mắt hóa thành phẫn nộ, “Huynh đừng chạm vào muội.”
Thấy nàng bày vẻ tránh còn không kịp, Đàn Đạo Nhất hơi lúng túng, chàng lưỡng lự rồi hỏi: “Hôm qua, muội cảm thấy không thoải mái à?”
“Không!” A Na Côi như chém đinh chặt sắt, còn nhấn mạnh, “Không thoải mái một chút nào hết!”
Đàn Đạo Nhất hơi biến sắc, thoạt đầu là ngượng ngùng, sau đó bị giọng điệu chê bai của A Na Côi chọc giận, hai tay chàng chia ra giật vạt áo A Na Côi, A Na Côi lảo đảo ngã ngồi lên giường, từ bả vai thanh tú đến vòng eo thon thả đều trắng hồng nõn nà – nàng chạy nhảy cả một ngày, bên ngoài dáng người thướt tha ấy chỉ quấn lung tung một tấm áo vải xám thùng thình.
A Na Côi sững sờ, ngay sau đó lập tức đỏ mặt, vồ đến giành lại xiêm áo của mình, bị Đàn Đạo Nhất ôm trọn vào lòng. Chàng là người tập võ, đẩy nhẹ một cái là A Na Côi đang nhảy tưng tưng ngã lăn ra giường. Chặn hai chân hãy còn cố đá lung tung của A Na Côi lại, Đàn Đạo Nhất cau mày hỏi nàng: “Muội thật sự không thích?”
“Không thích,” A Na Côi la lối, lưng ưỡn lên, nụ hoa trước ngực bị áo chàng cọ nhẹ vào, mặt nàng thoắt đỏ dừ. Nhớ đến thái tử và Viên phu nhân ở chùa Thê Vân, mặt nàng nhăn nhó, lầm bầm: “Muội không thích, cứ như súc vật ấy.”
“Ta thích,” Đàn Đạo Nhất nói, tai cũng hơi nong nóng, đêm qua chàng quá căng thẳng, ánh nến lại tối tăm, chỉ có thể lướt qua là dừng, đến cơ thể A Na Côi như thế nào cũng không nhìn rõ. Lúc này sắc trời rực rỡ, cơ thể trắng hồng của A Na Côi sáng ngời trước mắt, môi chàng mơn trớn bên tai nàng: “Vạn vật có linh, người và trâu ngựa có gì khác nhau đâu? Hòa thượng đạo sĩ, thương điếm sai dịch, ai chẳng háo sắc?”
Thân mình A Na Côi run run, nàng vẫn mạnh miệng, “Muội cứ không thích đấy.”
“Vậy ta hôn muội nhé.” Tay Đàn Đạo Nhất vân vê môi nàng, A Na Côi vô thức hé miệng, bị chàng ngậm lấy môi lưỡi, hôn nghiến xuống. Tứ chi A Na Côi lại nhũn ra trong nháy mắt, nàng không kìm được ngẩng đầu lên, đuổi theo hơi thở Đàn Đạo Nhất, tay rờ rẫm ngực chàng, tò mò xoa nắn.
Đàn Đạo Nhất nâng người dậy, cởi quần áo. A Na Côi hãy còn đắm chìm trong nụ hôn triền miên, quên mất phải phản kháng, thấy Đàn Đạo Nhất cởi đai lưng, A Na Côi chống cánh tay nhổm dậy, vội vàng bảo: “Muội muốn xem, cho muội xem.”
Nàng phấn khởi hí hửng, Đàn Đạo Nhất lại đâm thẹn thùng, nói: “Có gì mà xem?” Ấn A Na Côi về giường.
Đàn Đạo Nhất nhún nhẹ, đúng như dự đoán, lại gợi ra một chuỗi kêu la khiếp hãi của A Na Côi. Chàng đành hôn nàng tiếp, thừa dịp nàng mơ hồ, chàng ôm nàng ngồi lên người mình.
A Na Côi vốn còn om sòm đòi xem rõ đến cùng, lúc này lại im như thóc, hai tay ôm cổ Đàn Đạo Nhất, tựa đầu vào vai chàng, khe khẽ hổn hển. Chốc lát sau, nàng ngẩng đầu, hai mắt ướt át mơ màng nhìn Đàn Đạo Nhất.
Một tay Đàn Đạo Nhất ôm tấm lưng mảnh mai của nàng, chàng hỏi: “Còn đau không?”
A Na Côi răng trắng cắn môi đỏ, dán vào chàng lắc đầu, nàng không biết xấu hổ giục chàng: “Sao huynh không làm nữa?”
Đàn Đạo Nhất phát cáu, cắn cằm nàng để lại một hàng dấu răng, chàng dùng thêm chút lực như trừng phạt, “Muội còn chạy lung tung nữa, ta sẽ cắn chết muội.”
Bàn chân trắng như tuyết của A Na Côi cọ cọ lưng chàng, nàng cảm thấy mình biến thành một cây mây, chỉ muốn quấn lấy chàng, vòng quanh chàng. Nàng ưỡn ngực, còn uốn éo xoay eo, giọng mềm nhũn gọi: “Đạo Nhất ca ca, ca ca ơi, huynh cắn chết muội đi.” Vừa bám cánh tay chàng, vừa rầm rì rên rỉ, bất chợt ngước mắt, trông thấy chiếc tượng bạch ngọc nhỏ mang từ Đàn gia tới kia đang ngồi trên bàn, sắc hoàng hôn xuyên qua rèm song, vẩy lên thân chạm ngọc, như tắm trong phật quang.
Bị đôi mắt Phật kia nhìn chòng chọc, A Na Côi không vui hừ lạnh một tiếng, giơ cánh tay lên, ném áo qua. Chiếc áo lụa mỏng như mây nhạt, trùm kín tượng ngọc, bấy giờ trong lòng A Na Côi mới thư thái hơn chút.
Xong xuôi, Đàn Đạo Nhất ôm A Na Côi, hai người chụm đầu nằm trên giường, A Na Côi tràn trề hào hứng, khi thì muốn xem bên dưới chàng, khi lại lộn lên, đòi sờ mông Đàn Đạo Nhất. Lúc vào đêm, A Na Côi lăn qua lăn lại trong chăn đệm lộn xộn, mặt đỏ hây hây, mí mắt bắt đầu sụp xuống. Đàn Đạo Nhất kéo nàng về trong chăn, nói: “Muội buồn ngủ rồi, ngủ đi.”
A Na Côi cố gắng mở mắt, nói: “Muội không buồn ngủ, huynh ngủ trước đi.”
Đàn Đạo Nhất nhìn nàng thật sâu, xáp lại mổ một cái lên môi nàng, nhắm mắt lại.
Đêm hè vo ve tiếng muỗi, A Na Côi nín thở tập trung tinh thần, nghe tiếng mõ đốc đốc không biết từ phương nào vọng tới, trong lòng A Na Côi hẫng một cái, nàng tỉnh táo lại, hối hận, cảm thấy mình rơi vào bẫy của Đàn Đạo Nhất rồi.
Nhưng mình không thể ở trong chùa cả đời, ngày ngày ngủ với chàng được. Đợi chàng ngủ say rồi, mình sẽ đi.
A Na Côi hạ vô số quyết tâm, nhưng hễ nhìn mặt Đàn Đạo Nhất, nàng lại dao động. Nàng xích lại gần Đàn Đạo Nhất, sờ sờ lông mày chàng, sờ sờ môi miệng chàng, cuối cùng quyến luyến trên người chàng. Sau này không được sờ nữa, sờ thêm lđi. Nàng buồn bã nghĩ.
Không bao lâu sau, nàng thiếp đi trong lòng Đàn Đạo Nhất.
Hôm sau tỉnh lại, trời đã sáng choang, A Na Côi vừa mở mắt đã thấy Đàn Đạo Nhất ngồi bên bàn chép kinh – Quên đi mất rồi, nàng tức thì hối hận không ngớt, xoay lưng về phía Đàn Đạo Nhất cáu kỉnh một hồi, vừa tức chàng, vừa tức chính mình.
Trong phòng vô cùng tĩnh lặng, chỉ có tiếng lật giấy xột xoạt. A Na Côi dỏng tai nghe động tĩnh của Đàn Đạo Nhất chốc lát rồi bò dậy xỏ giày, mặt lạnh nhạt, đi ra sân chải đầu.
Hai gia nô dậy sớm, đang múc nước ở giếng, thấy A Na Côi đi tới, đều trố mắt líu lưỡi nhìn nàng.
A Na Côi băn khoăn tâm sự, không để ý tới họ, ngồi ở miệng giếng bần thần một lúc, nàng giơ tay lên, chợt cảm thấy có chỗ nào đó không đúng – Nàng nhảy dựng lên, soi bóng xuống nước, tức khắc ngây người.
Tóc nàng mất rồi!
A Na Côi co giò chạy về, bình bịch xông vào liêu phòng. Nàng ngơ ngác đứng trước mặt Đàn Đạo Nhất, miệng há ra, nước mắt lăn xuống như chuỗi ngọc, “Tóc muội mất rồi! Ai cắt tóc muội?”
Đàn Đạo Nhất dừng bút, nhìn nàng như chẳng có chuyện gì xảy ra, “Có làm sao đâu?” Hoàn toàn không hề kinh ngạc trước mái tóc ngắn như chó gặm của A Na Côi.
A Na Côi lập tức hiểu ra, nàng siết nắm đấm xông lên, căm hận trừng Đàn Đạo Nhất, “Huynh thừa lúc muội ngủ, cắt tóc muội!”
Đàn Đạo Nhất không phủ nhận, còn mỉm cười xoa mái tóc ngắn lởm chởm của A Na Côi, “Yên tâm đi, ta không chê.” Chàng còn tốt bụng khuyên nàng, “Muội đừng chạy lung tung nữa, bộ dáng này ra ngoài, người ta cười cho đấy.”
A Na Côi tức đến nổ phổi, nhảy dựng lên, “Muội hận huynh! Muội hận huynh! Muội hận huynh!”
Tình yêu của nàng dành cho chàng tan thành mây khói trong sát na, nàng hận chàng đến muốn giết chàng!
“Điện hạ,” A Na Côi khấu đầu với thị, cũng chẳng vòng vo, mở miệng nói thẳng: “Điện hạ thu nhận em đi.”
“Cô ấy à?” Hoàng hậu ngồi thẳng dậy, kinh ngạc nhìn A Na Côi, “Không phải cô là con gái nuôi của Đàn Tế sao?”
A Na Côi nhíu mày, “Em không muốn ở lại Đàn gia nữa.”
Hoàng hậu ở trong chùa nhưng cũng nghe được chút ít chuyện trong triều, trong lòng thị hiểu rõ, lại lắc đầu nói: “Ở Đàn gia đúng là chẳng có tiền đồ gì thật, nhưng ta thu nhận cô thì có ích lợi gì?” Thị thở dài buồn tẻ, “Lại nói, trong chùa vắng vẻ, ngoài tăng nhân ra thì cũng chỉ có cung nữ, còn chẳng bằng nhà họ Đàn.”
Hai mắt A Na Côi sáng rực nhìn thị, nghiêm túc nói: “Bệ hạ thích em.”
Hoàng hậu bật cười, “Bên cạnh bệ hạ thiếu gì mĩ nhân, Hoàn phì Yến sầu, ai mà chẳng là danh môn khuê tú huệ chất lan tâm, thích cô?” Thị đánh giá A Na Côi từ đầu xuống chân, vừa buồn cười, vừa hoài nghi, “Đàn Tế nhìn trúng chỗ nào mà thu nhận cô vậy nhỉ?”
Bị hoàng hậu chê bai như vậy, song mặt A Na Côi chẳng đỏ chút nào, nàng ngẩng khuôn mặt xinh đẹp xán lạn lên, cười nói: “Lang chủ thích em vì em bạo gan, dung mạo diễm lệ. Bệ hạ chỉ là chưa được gặp em nhiều thôi, gặp nhiều rồi, ngài ấy sẽ thích em.”
“Kể cũng bạo gan thật.” Hoàng hậu lặng lẽ quan sát mặt mày A Na Côi, nghĩ đến hoàng đế nay đã như người dưng nước lã, trong mắt thị hiện lên nét oán hận. Nhận lấy trà, thị chậm rãi thu mắt, cười giễu với tì nữ, “Lưu chiêu dung chỉ giỏi đàn hát nịnh nọt mà thôi, nếu nói đến tướng mạo, kì thực còn chẳng bằng A Tùng, ngươi nói có phải không?”
Tì nữ còn chưa đáp lời, A Na Côi đã vội vàng nói: “Đúng đúng.” Còn nở nụ cười tươi rói với hoàng hậu, khoe hàm răng trắng muốt.
A Na Côi bày tỏ lòng trung thành với hoàng hậu một phen, hoàng hậu vẫn chưa đáp được chăng. Cúi đầu ủ rũ rời khỏi chùa Thê Vân, A Na Côi ra chợ phiên loanh quanh một hồi lâu, đợi sắc trời gần tối rồi mới rề rà về chùa Thiên Bảo. Ráng chiều rọi vào đại điện, trên thân tượng Phật lóng lánh ánh kim u ám. A Na Côi ngửa đầu đứng cạnh chân tượng Phật, căm hận trừng nó nửa ngày, lại vụng trộm nhổ mấy miếng nước bọt rồi mới rầu rĩ trở về liêu phòng.
Đàn Đạo Nhất chép kinh Phật trước bàn, mực đã sắp khô, chưa viết được mấy chữ thì nghe thấy tiếng bước chân, chàng nghiêm nghị liếc A Na Côi – chạm mắt với mắt chàng, A Na Côi càng cúi đầu thấp hơn, xoay lưng về phía Đàn Đạo Nhất, nàng lôi đống son phấn trâm vòng lặt vặt trong ngực áo ra, hí hoáy trong tay.
“Muội đến chùa Thê Vân làm gì?” Đàn Đạo Nhất hỏi thẳng.
A Na Côi kinh ngạc, chớp mắt nhìn Đàn Đạo Nhất. Nàng lập tức tỉnh ngộ, tức tối đỏ cả mặt, “Huynh sai người bám theo muội?”
Đàn Đạo Nhất không phủ nhận, chàng ném bút xuống, lạnh lùng nhìn nàng, hỏi lại: “Muội đến chùa Thê Vân làm gì?”
“Liên quan gì đến huynh!” A Na Côi thẹn quá hóa giận, nàng giậm chân bình bịch, ôm hết đống son phấn trâm vòng vào lòng, “Muội có làm hòa thượng đâu, muội không ở đây, muội muốn về nhà!”
Đàn Đạo Nhất không cản nàng, chàng xoay người đi, hất cằm lên, vẻ mặt hờ hững, “Muội đi đi,” Ngữ điệu chàng rất nặng, mang ý hạ lòng bất chấp, “Muội đi rồi, sau này ta sẽ không gặp muội nữa.”
A Na Côi cay xè mũi, hốc mắt nóng lên, nàng vứt đống đồ lặt vặt xuống chân, nhào tới trước mặt Đàn Đạo Nhất. Mặt mày Đàn Đạo Nhất lạnh lẽo, chàng nhấc bút, chẳng buồn nhìn nàng, A Na Côi vừa tức vừa hận, giọng the thé, “Huynh ức hiếp muội!” Nàng nén giận cả ngày nay, bèn nhân cơ hội này phát tác, “Huynh cố ý chuốc rượu muội, lợi dụng muội!”
Đàn Đạo Nhất bình thản tỉnh rụi, “Muội tự giành rượu của ta uống, muội tự cởi y phục.”
“Muội, muội không có!” A Na Côi tức giận giậm chân, đêm qua nàng mơ mơ màng màng, giờ khắc này không đủ tự tin, nàng quanh co vài câu, lại kêu: “Huynh làm muội đau, muội còn chảy máu nữa!”
Đàn Đạo Nhất khựng lại, vẻ mặt dịu xuống, chàng vuốt má A Na Côi, ngón cái lau đi dấu lệ ở khóe mắt nàng, “Bây giờ còn đau không?”
A Na Côi đẩy “bốp” tay chàng ra, “Đau,” nàng cố ý nói, biểu cảm bi thương nháy mắt hóa thành phẫn nộ, “Huynh đừng chạm vào muội.”
Thấy nàng bày vẻ tránh còn không kịp, Đàn Đạo Nhất hơi lúng túng, chàng lưỡng lự rồi hỏi: “Hôm qua, muội cảm thấy không thoải mái à?”
“Không!” A Na Côi như chém đinh chặt sắt, còn nhấn mạnh, “Không thoải mái một chút nào hết!”
Đàn Đạo Nhất hơi biến sắc, thoạt đầu là ngượng ngùng, sau đó bị giọng điệu chê bai của A Na Côi chọc giận, hai tay chàng chia ra giật vạt áo A Na Côi, A Na Côi lảo đảo ngã ngồi lên giường, từ bả vai thanh tú đến vòng eo thon thả đều trắng hồng nõn nà – nàng chạy nhảy cả một ngày, bên ngoài dáng người thướt tha ấy chỉ quấn lung tung một tấm áo vải xám thùng thình.
A Na Côi sững sờ, ngay sau đó lập tức đỏ mặt, vồ đến giành lại xiêm áo của mình, bị Đàn Đạo Nhất ôm trọn vào lòng. Chàng là người tập võ, đẩy nhẹ một cái là A Na Côi đang nhảy tưng tưng ngã lăn ra giường. Chặn hai chân hãy còn cố đá lung tung của A Na Côi lại, Đàn Đạo Nhất cau mày hỏi nàng: “Muội thật sự không thích?”
“Không thích,” A Na Côi la lối, lưng ưỡn lên, nụ hoa trước ngực bị áo chàng cọ nhẹ vào, mặt nàng thoắt đỏ dừ. Nhớ đến thái tử và Viên phu nhân ở chùa Thê Vân, mặt nàng nhăn nhó, lầm bầm: “Muội không thích, cứ như súc vật ấy.”
“Ta thích,” Đàn Đạo Nhất nói, tai cũng hơi nong nóng, đêm qua chàng quá căng thẳng, ánh nến lại tối tăm, chỉ có thể lướt qua là dừng, đến cơ thể A Na Côi như thế nào cũng không nhìn rõ. Lúc này sắc trời rực rỡ, cơ thể trắng hồng của A Na Côi sáng ngời trước mắt, môi chàng mơn trớn bên tai nàng: “Vạn vật có linh, người và trâu ngựa có gì khác nhau đâu? Hòa thượng đạo sĩ, thương điếm sai dịch, ai chẳng háo sắc?”
Thân mình A Na Côi run run, nàng vẫn mạnh miệng, “Muội cứ không thích đấy.”
“Vậy ta hôn muội nhé.” Tay Đàn Đạo Nhất vân vê môi nàng, A Na Côi vô thức hé miệng, bị chàng ngậm lấy môi lưỡi, hôn nghiến xuống. Tứ chi A Na Côi lại nhũn ra trong nháy mắt, nàng không kìm được ngẩng đầu lên, đuổi theo hơi thở Đàn Đạo Nhất, tay rờ rẫm ngực chàng, tò mò xoa nắn.
Đàn Đạo Nhất nâng người dậy, cởi quần áo. A Na Côi hãy còn đắm chìm trong nụ hôn triền miên, quên mất phải phản kháng, thấy Đàn Đạo Nhất cởi đai lưng, A Na Côi chống cánh tay nhổm dậy, vội vàng bảo: “Muội muốn xem, cho muội xem.”
Nàng phấn khởi hí hửng, Đàn Đạo Nhất lại đâm thẹn thùng, nói: “Có gì mà xem?” Ấn A Na Côi về giường.
Đàn Đạo Nhất nhún nhẹ, đúng như dự đoán, lại gợi ra một chuỗi kêu la khiếp hãi của A Na Côi. Chàng đành hôn nàng tiếp, thừa dịp nàng mơ hồ, chàng ôm nàng ngồi lên người mình.
A Na Côi vốn còn om sòm đòi xem rõ đến cùng, lúc này lại im như thóc, hai tay ôm cổ Đàn Đạo Nhất, tựa đầu vào vai chàng, khe khẽ hổn hển. Chốc lát sau, nàng ngẩng đầu, hai mắt ướt át mơ màng nhìn Đàn Đạo Nhất.
Một tay Đàn Đạo Nhất ôm tấm lưng mảnh mai của nàng, chàng hỏi: “Còn đau không?”
A Na Côi răng trắng cắn môi đỏ, dán vào chàng lắc đầu, nàng không biết xấu hổ giục chàng: “Sao huynh không làm nữa?”
Đàn Đạo Nhất phát cáu, cắn cằm nàng để lại một hàng dấu răng, chàng dùng thêm chút lực như trừng phạt, “Muội còn chạy lung tung nữa, ta sẽ cắn chết muội.”
Bàn chân trắng như tuyết của A Na Côi cọ cọ lưng chàng, nàng cảm thấy mình biến thành một cây mây, chỉ muốn quấn lấy chàng, vòng quanh chàng. Nàng ưỡn ngực, còn uốn éo xoay eo, giọng mềm nhũn gọi: “Đạo Nhất ca ca, ca ca ơi, huynh cắn chết muội đi.” Vừa bám cánh tay chàng, vừa rầm rì rên rỉ, bất chợt ngước mắt, trông thấy chiếc tượng bạch ngọc nhỏ mang từ Đàn gia tới kia đang ngồi trên bàn, sắc hoàng hôn xuyên qua rèm song, vẩy lên thân chạm ngọc, như tắm trong phật quang.
Bị đôi mắt Phật kia nhìn chòng chọc, A Na Côi không vui hừ lạnh một tiếng, giơ cánh tay lên, ném áo qua. Chiếc áo lụa mỏng như mây nhạt, trùm kín tượng ngọc, bấy giờ trong lòng A Na Côi mới thư thái hơn chút.
Xong xuôi, Đàn Đạo Nhất ôm A Na Côi, hai người chụm đầu nằm trên giường, A Na Côi tràn trề hào hứng, khi thì muốn xem bên dưới chàng, khi lại lộn lên, đòi sờ mông Đàn Đạo Nhất. Lúc vào đêm, A Na Côi lăn qua lăn lại trong chăn đệm lộn xộn, mặt đỏ hây hây, mí mắt bắt đầu sụp xuống. Đàn Đạo Nhất kéo nàng về trong chăn, nói: “Muội buồn ngủ rồi, ngủ đi.”
A Na Côi cố gắng mở mắt, nói: “Muội không buồn ngủ, huynh ngủ trước đi.”
Đàn Đạo Nhất nhìn nàng thật sâu, xáp lại mổ một cái lên môi nàng, nhắm mắt lại.
Đêm hè vo ve tiếng muỗi, A Na Côi nín thở tập trung tinh thần, nghe tiếng mõ đốc đốc không biết từ phương nào vọng tới, trong lòng A Na Côi hẫng một cái, nàng tỉnh táo lại, hối hận, cảm thấy mình rơi vào bẫy của Đàn Đạo Nhất rồi.
Nhưng mình không thể ở trong chùa cả đời, ngày ngày ngủ với chàng được. Đợi chàng ngủ say rồi, mình sẽ đi.
A Na Côi hạ vô số quyết tâm, nhưng hễ nhìn mặt Đàn Đạo Nhất, nàng lại dao động. Nàng xích lại gần Đàn Đạo Nhất, sờ sờ lông mày chàng, sờ sờ môi miệng chàng, cuối cùng quyến luyến trên người chàng. Sau này không được sờ nữa, sờ thêm lđi. Nàng buồn bã nghĩ.
Không bao lâu sau, nàng thiếp đi trong lòng Đàn Đạo Nhất.
Hôm sau tỉnh lại, trời đã sáng choang, A Na Côi vừa mở mắt đã thấy Đàn Đạo Nhất ngồi bên bàn chép kinh – Quên đi mất rồi, nàng tức thì hối hận không ngớt, xoay lưng về phía Đàn Đạo Nhất cáu kỉnh một hồi, vừa tức chàng, vừa tức chính mình.
Trong phòng vô cùng tĩnh lặng, chỉ có tiếng lật giấy xột xoạt. A Na Côi dỏng tai nghe động tĩnh của Đàn Đạo Nhất chốc lát rồi bò dậy xỏ giày, mặt lạnh nhạt, đi ra sân chải đầu.
Hai gia nô dậy sớm, đang múc nước ở giếng, thấy A Na Côi đi tới, đều trố mắt líu lưỡi nhìn nàng.
A Na Côi băn khoăn tâm sự, không để ý tới họ, ngồi ở miệng giếng bần thần một lúc, nàng giơ tay lên, chợt cảm thấy có chỗ nào đó không đúng – Nàng nhảy dựng lên, soi bóng xuống nước, tức khắc ngây người.
Tóc nàng mất rồi!
A Na Côi co giò chạy về, bình bịch xông vào liêu phòng. Nàng ngơ ngác đứng trước mặt Đàn Đạo Nhất, miệng há ra, nước mắt lăn xuống như chuỗi ngọc, “Tóc muội mất rồi! Ai cắt tóc muội?”
Đàn Đạo Nhất dừng bút, nhìn nàng như chẳng có chuyện gì xảy ra, “Có làm sao đâu?” Hoàn toàn không hề kinh ngạc trước mái tóc ngắn như chó gặm của A Na Côi.
A Na Côi lập tức hiểu ra, nàng siết nắm đấm xông lên, căm hận trừng Đàn Đạo Nhất, “Huynh thừa lúc muội ngủ, cắt tóc muội!”
Đàn Đạo Nhất không phủ nhận, còn mỉm cười xoa mái tóc ngắn lởm chởm của A Na Côi, “Yên tâm đi, ta không chê.” Chàng còn tốt bụng khuyên nàng, “Muội đừng chạy lung tung nữa, bộ dáng này ra ngoài, người ta cười cho đấy.”
A Na Côi tức đến nổ phổi, nhảy dựng lên, “Muội hận huynh! Muội hận huynh! Muội hận huynh!”
Tình yêu của nàng dành cho chàng tan thành mây khói trong sát na, nàng hận chàng đến muốn giết chàng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.