Chương 39
Tú Miêu
11/09/2024
Đạo Nhất đặt A Tùng lên giường, lúc đứng dậy, A Tùng lưu luyến níu tay áo chàng. Má nàng hãy còn phớt sắc đào, trong mắt mù sương, tình ý nóng bỏng như vậy, bất kể ai nhìn cũng phải mê say.
Mắt Đạo Nhất chạm mắt nàng một khoảnh khắc, dục niệm đã trút, ánh mắt chàng rất tỉnh táo, thận trọng. Chàng không đáp lại sự níu giữ của nàng, kéo tay áo về, đi ra ngoài.
A Tùng im lặng xoay người.
Kì thực, nàng hơi uể oải, nghĩ đến những lời vô tình Đạo Nhất nói, cũng cảm thấy ủ rũ buồn bực. Nhưng nàng không cam tâm, nằm trên giường hồi tưởng kĩ lưỡng ánh mắt, động tác của chàng. Lúc gần đi, chàng còn khép áo lại cho nàng – Khóe miệng A Tùng nhoẻn lên, một tia ban mai xuyên thấu sương xanh, rọi gò má nàng trong veo óng ánh. Nàng vươn vai trong nắng sớm, lười biếng híp mắt.
Chàng vẫn yêu mình, yêu mình muốn phát điên. A Tùng nghĩ, ngập tràn tự tin.
Tiếng bước chân quay trở lại, A Tùng xoay người dậy, thần thái sáng láng nhìn Đạo Nhất.
Đạo Nhất đặt hai bát cháo loãng trước mặt nàng. A Tụng bụng đói cồn cào, bưng một bát cháo lên ăn như hổ đói, mắt còn lom lom dòm bát cháo còn lại. Đạo Nhất đẩy tới trước mặt nàng, nàng cũng chẳng khách khí, loáng cái hai bát cháo đã vào bụng. “Không có thịt à?” Nàng sờ cái bụng lép kẹp, ngước mắt.
“Không có.” Đạo Nhất nói. Những cung nhân không có nhà để về đều lánh nạn ở Huyền Phố, miệng ăn núi lở, lương thực còn dư khánh kiệt trong khoảnh khắc.
A Tùng há miệng, lúng túng, “Muội ăn cả của huynh mất rồi?”
“Ta không đói.” Đạo Nhất dọn dẹp bát đũa.
A Tùng hối hận muốn chết, chỉ hận không thể móc họng nôn hết những gì vừa ăn ra. Nàng vừa mới cảm thấy chàng kiêu bạc ngạo nghễ, tuấn tú vô song, lúc này lại lập tức cảm thấy chàng gầy gò sa sút khiến nàng đau lòng. Nàng xuống giường đuổi theo chàng, xung phong nhận việc, “Muội ra ngoài kiếm đồ ăn cho huynh.”
Nàng vẫn đang mặc chiếc trường sam nhắn nhúm kia, hai bắp chân trắng bóng như ngọc lộ tơ hơ ra ngoài. Đạo Nhất bồng nàng lên, đặt ở mép giường, “Cô ngồi đây đi.” Sắc mặt chàng vẫn khó coi, nhưng giọng điệu đã dịu bớt.
A Tùng đã nhận định rằng Đạo Nhất yêu nàng sâu đậm không đổi, mỗi một động tác của chàng đều khiến nàng chắc chắn hơn. Ngồi ở mép giường, nàng cười tít mắt, vểnh chân lên.
Đạo Nhất bưng nước tới, “Rửa chân.”
A Tùng ngoan ngoãn đáp dạ, thả đôi bàn chân xuống nước, khuấy khuấy qua quít rồi nhấc ra. Nàng ôm hai bàn chân trắng trẻo, tầm mắt đuổi theo Đạo Nhất, thấy chàng đóng cửa lại, cởi áo huyền và quần ra, ném vào nước. Nắng mai xuyên qua màn song chiếu lên bả vai, lồng ngực rắn chắc của chàng, A Tùng bật cười khanh khách, làm bộ che mắt, “Huynh…”
“Ta không biết xấu hổ.” Đạo Nhất nói nốt thay nàng, đi thẳng tới, cởi trường sam dính đầy vết máu và bụi bặm của nàng ra, nhúng vào nước vò chà rồi phơi trước cửa sổ. Chàng đường đường là lang quân nhà họ Đàn, lớn lên trong cơm ngon áo đẹp, bây giờ làm những việc vặt này, động tác cũng rất thuần thục. A Tùng trơ mắt nhìn, cảm thấy tim mình sắp nát tan ra rồi. Nàng không chịu nổi chàng kham khổ, không chịu nổi chàng nghèo túng.
“Ở chùa không ai hầu hạ huynh à?” A Tùng chẳng bận tâm đến bàn chân mới rửa xong, nàng chạy xuống, nắm tay Đạo Nhất, mắt lấp lánh ánh lệ nhìn chàng, “Huynh đừng giặt nữa, muội giặt cho huynh, muội sẽ nấu cơm pha trà, may áo quét nhà cho huynh nữa. Bây giờ cái gì muội cũng làm được.”
Đạo Nhất nắm lấy tay nàng – chàng căng thẳng cả một đêm, nghẹn một bụng u uất, đến lúc này mới nguôi bớt thả lỏng được phần nào. Lời A Tùng quá bùi tai, chàng cầm lòng không đậu cũng khẽ cười, nhưng miệng vẫn chẳng nể nang, “Thế nào, làm phu nhân không chịu, lại muốn làm nô tì hầu hạ người ta rồi à?”
Nhắc đến chuyện này, A Tùng không thích nghe, nàng xoay người đi, ngồi xuống mép giường, Đạo Nhất đẩy nàng nằm xuống, lấy chăn đắp lên thân hai người. A Tùng đưa lưng về phía chàng dỗi hờn một hồi, xoay người lại, vươn ngón tay chậm rãi vuốt ve dấu răng trước ngực chàng. Nàng ngẩng đầu nhìn chàng, nói: “Huynh cắt tóc muội lần nữa, muội chắc chắn sẽ không cắn huynh.”
Đạo Nhất hỏi ngược lại: “Sao ta lại phải cắt tóc cô nữa?”
Cơ thể hai người gắn bó thân mật như vậy mà trong lời chàng vẫn toát lên sự xa cách. A Tùng phồng má, ngẫm nghĩ chốc lát, hỏi: “Nếu hoàng đế chết, huynh cũng không cần làm hòa thượng nữa đúng không?”
Đạo Nhất không tỏ ý kiến, lại hỏi: “Nếu y không chết thì sao?”
A Tùng mở to mắt nhìn chàng. Đôi mắt nàng vô cùng thẳng thắn, vô cùng trong trẻo, chẳng giấu được chút do dự chột dạ nào. Mắt chạm mắt với chàng, nàng chớp mắt một cái thật nhanh, “Vậy huynh giết y đi.” Nàng nói như chém đinh chặt sắt, sự lãnh khốc của người Nhu Nhiên và nét nhu tình của thiếu nữ dung hòa trên khuôn mặt nàng. Nàng kề mặt vào ngực chàng, môi đỏ từ từ nhả hương, là tơ tình quyến rũ người ta, “Không có y, huynh không cần làm hòa thượng, muội cũng không cần làm phu nhân.”
Đạo Nhất cười khẽ, chàng lắc đầu, “Ta không giết được y, ta cũng không thể giết y.”
“Tại sao?” A Tùng nóng nảy.
Đạo Nhất nhìn nàng, ánh mắt hơi lạnh, “Giết vua là đại tội liên đới cửu tộc, cô không biết ư?”
Muội nào có cửu tộc… A Tùng thầm nghĩ, nàng bực bội. Đưa mắt nhìn gương mặt hờ hững của Đạo Nhất, nàng lại hoảng hốt, biết mình nói sai lời. Nàng lại dùng lời ngon tiếng ngọt, nũng nịu lấy lòng, phản ứng của Đạo Nhất đều rất lạnh nhạt. Nàng ngẩn ngơ một lúc cười hì hì đặt tay lên người chàng, thân mình mềm mại xích lại gần, “Ca ca,” nàng gọi chàng, giọng yêu kiều.
Nàng chủ động dâng hiến cơ thể mình cho chàng. Đạo Nhất không cự tuyệt, chàng nghiêng người, đè A Tùng ra giường.
Cuộc sống ở Huyền Phố tuy khó khăn nhưng các cung nhân vẫn chưa triệt để tuyệt vọng. Từ sớm đến tối, họ đều cẩn thận chú ý động tĩnh trên đường ngự cách một bức tường. Nghe thấy tiếng binh khí vang lên là nửa mong nửa sợ, sợ rằng đó là phản quân, mong rằng đó là hoàng đế từ Nam Sơn về kinh.
Hoàng đế khỏe mạnh, còn suất lĩnh một đoàn cấm vệ lớn, dân chúng vẫn ôm chút hi vọng trong lòng.
Nhưng phản quân tàn phá kinh thành đã nửa tháng rồi mà từ đầu tới cuối vẫn chẳng thấy bóng dáng cấm quân đâu, chỉ có mấy chiếu thư hoàng đế truyền từ Nam Sơn tới, đòi tróc nã thứ sử Nam Dự Châu và bè lũ trị tội. Về sau có tin tức truyền tới, trên đường từ Nam Sơn trở lại kinh thành, hoàng đế đã bị phản quân giết chết, ngay cả mấy hoàng tử cũng bị giết sạch.
Đám cung nhân đều cảm thấy như trời sập, khóc váng trời váng đất ở Huyền Môn. A Tùng nóng ruột muốn được Đạo Nhất tha thứ, ngày một nỗ lực lấy lòng chàng. Nàng tự mò tới Huyền Phố, bèn giả trang làm nội thị trú trong phòng vu của Đạo Nhất, Đạo Nhất cũng chẳng cố tránh tai mắt người khác.
Ai nhìn dáng vẻ nhếch nhác này của A Tùng mà đoán ra nổi nàng là Hoa Nùng phu nhân của Hoa Lâm Bồ chứ?
Cửa bị đập “thùng thùng”, A Tùng đang kéo lỏng vạt áo của Đạo Nhất ra, Đạo Nhất ghìm tay nàng lại, mất kiên nhẫn hỏi: “Ai?”
“Đạo Nhất sư phụ.” Là giọng nói nhút nhát nũng nịu của cô công chúa kia.
A Tùng mất hứng, kéo vạt áo Đạo Nhất lại, cắn vành tai chàng, “Kệ cô ta đi.”
Đạo Nhất đẩy nàng ra, sửa lại vạt áo, đi ra ngoài, chưa nói được hai câu, công chúa bỗng khóc nức nở thở không ra hơi, nom như sắp ngất bất cứ lúc nào, Đạo Nhất buộc phải cho cô nàng vào.
Giả vờ giả vịt. A Tùng nghĩ bụng, tức thì oán khí tăng vọt, chẳng buồn chỉnh trang lại quần áo, cằm hất lên, nàng ngồi trên giường, kiêu căng ngạo mạn nhìn công chúa.
“Đạo Nhất sư phụ, mau cứu mẹ ta với,” Công chúa khóc sướt mướt, “Bà ấy ra ngoài hỏi thăm tin tức, một ngày rồi chưa về.”
Đạo Nhất sửng sốt, “Điện hạ đừng nóng vội,” đỡ công chúa ngồi xuống, chàng nhíu mày suy tư chốc lát, xoay người mò một thanh kiếm từ gầm giường ra.
A Tùng chẳng rảnh mà cáu kỉnh nữa, nàng hét lên, co chân đuổi theo, cản Đạo Nhất lại trong sân, “Huynh đừng đi!”
Sắc mặt Đạo Nhất có phần nặng nề, “Một ngày không về, có thể là gặp phải phản quân rồi.”
A Tùng đã tận mắt chứng kiến Tiết Hoàn bị thương dưới đao của phản quân, nàng nắm chặt cánh tay Đạo Nhất, không cho chàng đi, “Chúng đông lắm, huynh đánh không lại đâu.” Nghĩ đến lần Đạo Nhất trọng thương ở chùa Thê Vân, A Tùng cuống muốn rớt nước mắt, “Huynh đã suýt chết vì Viên phu nhân rồi! Bà ta không còn là hoàng hậu nữa, huynh đừng quan tâm đến bà ta!”
“Bà ấy từng là hoàng hậu cao quý, cô có biết rơi vào tay phản quân sẽ có kết cục như thế nào không? Dẫu không còn là hoàng hậu, bà ấy vẫn là mẹ đẻ của đại hoàng tử,” Trong mắt Đạo Nhất tích tụ ánh băng lạnh lẽo, “Trong mắt cô, mạng người chỉ là cỏ rác thôi ư? Nơi này là Kiến Khang, không phải Nhu Nhiên.”
A Tùng bị lời chàng chặn nghẹn họng. Mi mắt dần ướt, nàng giậm chân, nghiến răng nói: “Muội đi, chúng muốn bắt Hoa Nùng phu nhân, muội đi đổi cho bà ta về.”
“Đừng ngốc.” Trông thấy nước mắt A Tùng, vẻ mặt Đạo Nhất dịu xuống. Thoáng khựng lại, chàng xoa nhẹ mặt nàng, đẩy nàng về, một mình xách kiếm đi.
Cái xoa ấy ướp mật vào lòng A Tùng.
Nhất định là chàng còn yêu mình. Tay nàng chạm lên má mình, cười nho nhỏ, chậm rãi về phòng, lại thấy công chúa khóc thút thít trong phòng, rất nhiều cung nhân hoang mang thất thố chạy đến xem đến cùng, A Tùng chỉ hận không thể giáng cho công chúa một cái bạt tai. Gắng nhẫn nhịn, nàng lại quay đi, chạy ra cửa cung Huyền Phố, trông mòn con mắt về hướng Đạo Nhất rời đi.
Đến hoàng hôn, Đạo Nhất bế Vương thị trở về.
Vương thị bị mấy tên phản quân hung ác cưỡng đoạt, sau một phen làm nhục, chúng treo thị lên cửa cung phơi nắng. Lúc cứu về, thị chỉ còn thoi thóp, váy áo bị xé rách loang lổ. Đám cung nhân sợ mất mật, đỡ Vương thị và công chúa ngất xỉu lên giường, gắng hết sức chăm sóc.
Đạo Nhất lui ra ngoài cửa, tà dương ngày thu đỏ như máu, lạnh lẽo chiếu xuống thân. Chàng ném kiếm sang một bên, ngồi dưới mái hiên bần thần. A Tùng nghe thấy động tĩnh, chạy như bay tới, chẳng rảnh để ý đang ở ngoài, kéo vạt áo chàng ra muốn xem bên trong. Đạo Nhất kiềm tay nàng, miễn cưỡng cười, “Không bị thương.”
Có vậy A Tùng mới yên lòng, ngồi bên cạnh chàng, gối đầu lên vai chàng. Nghĩ tới Vương thị, nàng khẽ rùng mình, căm hận nói: “Bọn phản quân này thật đáng chết.”
Đạo Nhất chợt nói: “Bại rồi.”
A Tùng không hiểu, “Cái gì?”
Đạo Nhất trầm mặc nhìn nàng. Ráng chiều chói rực rọi mắt mày chàng ấm nóng, nhưng con ngươi chàng đen đặc, đen đến u sầu phẫn uất. “Bắc phạt bại rồi.” Chàng chậm rãi nói, “Lúc ta đi tìm người có leo lên thành lâu ngó mấy lần, trong ngoài cung đã không còn bao nhiêu phản quân, bởi Phàn Đăng đã vào thành – binh sĩ Bắc triều mặc nhung phục màu đen, hành động trật tự ngay ngắn, ta thấy chúng trên đường ngự.”
“Phàn Đăng vào thành?” A Tùng ngạc nhiên, “Cấm quân đâu? Đại quân Bắc phạt của chúng ta đâu?”
“Phản quân nói, bệ hạ bị nhân mã của Phàn Đăng bao vây nửa tháng ở hành cung Nam Sơn, đã tự trói xuất cung xin hàng,” Chàng nhíu chặt mày, “Đại quân Bắc phạt… Ta không biết hiện giờ phụ thân ra sao rồi.”
Phàn Đăng đánh thẳng hoàng long, công phá Kiến Khang, Bành Thành chỉ e cũng lành ít dữ nhiều, trong lòng Đạo Nhất sợ hãi, lại nhìn A Tùng.
“Huynh đi đi.” A Tùng sững sờ rất lâu, “Đi Bành Thành tìm lang chủ đi, dù sao hoàng đế cũng bị bắt làm tù binh rồi, không quản được huynh nữa.”
Đạo Nhất nhìn nàng, “Muội thì phải làm sao?”
A Tùng nở nụ cười xán lạn, “Muội có sợ Phàn Đăng đâu.”
Hiện giờ Đạo Nhất chẳng thể lo được nhiều vậy, chàng gật đầu, “Được, tối nay ta sẽ lên đường.”
Huyền Phố đã cạn kiệt lương thực, hết đường viện binh, ngoại trừ một thanh kiếm, Đạo Nhất chẳng còn gì đáng giá mang theo, có thể đi bất cứ lúc nào. A Tùng ngồi ở mép giường chỉ mải ngẩn ngơ, chợt ngẩng đầu, thấy Đạo Nhất đã thay y phục, lòng nàng thắt lại, cầm lòng không đậu đứng dậy, nhìn chàng khát khao.
Đạo Nhất buông kiếm xuống, từ từ đi tới, chàng nâng mặt nàng lên, đặt một nụ hôn khẽ khàng lên môi nàng. Một giọt lệ nóng bỏng của A Tùng rơi “bộp” lên tay chàng, nàng nén tiếng khóc, “Huynh đi đi, muội không đợi huynh đâu, muội,” nhất thời nàng cũng không nghĩ ra nổi mình nên đi đâu, “Muội sẽ về Nhu Nhiên.”
Đạo Nhất cười nói: “Muội còn chưa xem hết Kiến Khang, vội vã về Nhu Nhiên làm gì? Vườn Đào Hoa, cầu Dương Liệt…” Vườn Đào Hoa, cầu Dương Liệt đều đã bị phản quân hoặc đốt hoặc phá, Kiến Khang bây giờ nơi nơi hoang tàn, còn có đại quân của Phàn Đăng chiếm đóng, Đạo Nhất dừng lại, “Nán lại Hoa Lâm Bồ đi.” Giọng chàng pha chút trêu tức và châm chọc, “Vất vả mãi muội mới giành được, hoàng đế chỉ hàng thôi, còn chưa chết.”
A Tùng hất tay chàng ra, “Huynh ghen phát điên rồi đúng không,” Nàng lạnh lùng lườm chàng, hận chàng, lại không nỡ vứt bỏ chàng, “Huynh mau đi đi.” Nàng bực bội nói.
Đạo Nhất mỉm cười, cầm kiếm đi ra ngoài, chợt thấy cửa cung mở rộng, bầu trời đêm chật hẹp trước điện đột nhiên bị ánh lửa chiếu sáng. Có binh lính mặc nhung phục đen tràn vào, những người này động tác nhanh nhẹn, âm thanh cũng nhỏ nhẹ, nháy mắt đã bao vây Huyền Phố.
Đạo Nhất lập tức siết chặt kiếm trong tay, lùi về sau một bước. A Tùng ở bên cạnh chàng, nhìn những người này nghi hoặc.
Phàn Đăng đi vào. Thấy Huyền Phố chỉ toàn cung nhân tay không tấc sắc, ông ta cởi bỏ áo giáp, ném cho thị vệ. Quay đầu lại thấy A Tùng trước cửa phòng vu, ông ta cười, hỏi Tiết Hoàn: “Đây chính là Hoa Nùng phu nhân diễm danh truyền xa sao?”
Tiết Hoàn khẽ gật đầu, nhìn A Tùng, “Vâng.”
Mắt Đạo Nhất chạm mắt nàng một khoảnh khắc, dục niệm đã trút, ánh mắt chàng rất tỉnh táo, thận trọng. Chàng không đáp lại sự níu giữ của nàng, kéo tay áo về, đi ra ngoài.
A Tùng im lặng xoay người.
Kì thực, nàng hơi uể oải, nghĩ đến những lời vô tình Đạo Nhất nói, cũng cảm thấy ủ rũ buồn bực. Nhưng nàng không cam tâm, nằm trên giường hồi tưởng kĩ lưỡng ánh mắt, động tác của chàng. Lúc gần đi, chàng còn khép áo lại cho nàng – Khóe miệng A Tùng nhoẻn lên, một tia ban mai xuyên thấu sương xanh, rọi gò má nàng trong veo óng ánh. Nàng vươn vai trong nắng sớm, lười biếng híp mắt.
Chàng vẫn yêu mình, yêu mình muốn phát điên. A Tùng nghĩ, ngập tràn tự tin.
Tiếng bước chân quay trở lại, A Tùng xoay người dậy, thần thái sáng láng nhìn Đạo Nhất.
Đạo Nhất đặt hai bát cháo loãng trước mặt nàng. A Tụng bụng đói cồn cào, bưng một bát cháo lên ăn như hổ đói, mắt còn lom lom dòm bát cháo còn lại. Đạo Nhất đẩy tới trước mặt nàng, nàng cũng chẳng khách khí, loáng cái hai bát cháo đã vào bụng. “Không có thịt à?” Nàng sờ cái bụng lép kẹp, ngước mắt.
“Không có.” Đạo Nhất nói. Những cung nhân không có nhà để về đều lánh nạn ở Huyền Phố, miệng ăn núi lở, lương thực còn dư khánh kiệt trong khoảnh khắc.
A Tùng há miệng, lúng túng, “Muội ăn cả của huynh mất rồi?”
“Ta không đói.” Đạo Nhất dọn dẹp bát đũa.
A Tùng hối hận muốn chết, chỉ hận không thể móc họng nôn hết những gì vừa ăn ra. Nàng vừa mới cảm thấy chàng kiêu bạc ngạo nghễ, tuấn tú vô song, lúc này lại lập tức cảm thấy chàng gầy gò sa sút khiến nàng đau lòng. Nàng xuống giường đuổi theo chàng, xung phong nhận việc, “Muội ra ngoài kiếm đồ ăn cho huynh.”
Nàng vẫn đang mặc chiếc trường sam nhắn nhúm kia, hai bắp chân trắng bóng như ngọc lộ tơ hơ ra ngoài. Đạo Nhất bồng nàng lên, đặt ở mép giường, “Cô ngồi đây đi.” Sắc mặt chàng vẫn khó coi, nhưng giọng điệu đã dịu bớt.
A Tùng đã nhận định rằng Đạo Nhất yêu nàng sâu đậm không đổi, mỗi một động tác của chàng đều khiến nàng chắc chắn hơn. Ngồi ở mép giường, nàng cười tít mắt, vểnh chân lên.
Đạo Nhất bưng nước tới, “Rửa chân.”
A Tùng ngoan ngoãn đáp dạ, thả đôi bàn chân xuống nước, khuấy khuấy qua quít rồi nhấc ra. Nàng ôm hai bàn chân trắng trẻo, tầm mắt đuổi theo Đạo Nhất, thấy chàng đóng cửa lại, cởi áo huyền và quần ra, ném vào nước. Nắng mai xuyên qua màn song chiếu lên bả vai, lồng ngực rắn chắc của chàng, A Tùng bật cười khanh khách, làm bộ che mắt, “Huynh…”
“Ta không biết xấu hổ.” Đạo Nhất nói nốt thay nàng, đi thẳng tới, cởi trường sam dính đầy vết máu và bụi bặm của nàng ra, nhúng vào nước vò chà rồi phơi trước cửa sổ. Chàng đường đường là lang quân nhà họ Đàn, lớn lên trong cơm ngon áo đẹp, bây giờ làm những việc vặt này, động tác cũng rất thuần thục. A Tùng trơ mắt nhìn, cảm thấy tim mình sắp nát tan ra rồi. Nàng không chịu nổi chàng kham khổ, không chịu nổi chàng nghèo túng.
“Ở chùa không ai hầu hạ huynh à?” A Tùng chẳng bận tâm đến bàn chân mới rửa xong, nàng chạy xuống, nắm tay Đạo Nhất, mắt lấp lánh ánh lệ nhìn chàng, “Huynh đừng giặt nữa, muội giặt cho huynh, muội sẽ nấu cơm pha trà, may áo quét nhà cho huynh nữa. Bây giờ cái gì muội cũng làm được.”
Đạo Nhất nắm lấy tay nàng – chàng căng thẳng cả một đêm, nghẹn một bụng u uất, đến lúc này mới nguôi bớt thả lỏng được phần nào. Lời A Tùng quá bùi tai, chàng cầm lòng không đậu cũng khẽ cười, nhưng miệng vẫn chẳng nể nang, “Thế nào, làm phu nhân không chịu, lại muốn làm nô tì hầu hạ người ta rồi à?”
Nhắc đến chuyện này, A Tùng không thích nghe, nàng xoay người đi, ngồi xuống mép giường, Đạo Nhất đẩy nàng nằm xuống, lấy chăn đắp lên thân hai người. A Tùng đưa lưng về phía chàng dỗi hờn một hồi, xoay người lại, vươn ngón tay chậm rãi vuốt ve dấu răng trước ngực chàng. Nàng ngẩng đầu nhìn chàng, nói: “Huynh cắt tóc muội lần nữa, muội chắc chắn sẽ không cắn huynh.”
Đạo Nhất hỏi ngược lại: “Sao ta lại phải cắt tóc cô nữa?”
Cơ thể hai người gắn bó thân mật như vậy mà trong lời chàng vẫn toát lên sự xa cách. A Tùng phồng má, ngẫm nghĩ chốc lát, hỏi: “Nếu hoàng đế chết, huynh cũng không cần làm hòa thượng nữa đúng không?”
Đạo Nhất không tỏ ý kiến, lại hỏi: “Nếu y không chết thì sao?”
A Tùng mở to mắt nhìn chàng. Đôi mắt nàng vô cùng thẳng thắn, vô cùng trong trẻo, chẳng giấu được chút do dự chột dạ nào. Mắt chạm mắt với chàng, nàng chớp mắt một cái thật nhanh, “Vậy huynh giết y đi.” Nàng nói như chém đinh chặt sắt, sự lãnh khốc của người Nhu Nhiên và nét nhu tình của thiếu nữ dung hòa trên khuôn mặt nàng. Nàng kề mặt vào ngực chàng, môi đỏ từ từ nhả hương, là tơ tình quyến rũ người ta, “Không có y, huynh không cần làm hòa thượng, muội cũng không cần làm phu nhân.”
Đạo Nhất cười khẽ, chàng lắc đầu, “Ta không giết được y, ta cũng không thể giết y.”
“Tại sao?” A Tùng nóng nảy.
Đạo Nhất nhìn nàng, ánh mắt hơi lạnh, “Giết vua là đại tội liên đới cửu tộc, cô không biết ư?”
Muội nào có cửu tộc… A Tùng thầm nghĩ, nàng bực bội. Đưa mắt nhìn gương mặt hờ hững của Đạo Nhất, nàng lại hoảng hốt, biết mình nói sai lời. Nàng lại dùng lời ngon tiếng ngọt, nũng nịu lấy lòng, phản ứng của Đạo Nhất đều rất lạnh nhạt. Nàng ngẩn ngơ một lúc cười hì hì đặt tay lên người chàng, thân mình mềm mại xích lại gần, “Ca ca,” nàng gọi chàng, giọng yêu kiều.
Nàng chủ động dâng hiến cơ thể mình cho chàng. Đạo Nhất không cự tuyệt, chàng nghiêng người, đè A Tùng ra giường.
Cuộc sống ở Huyền Phố tuy khó khăn nhưng các cung nhân vẫn chưa triệt để tuyệt vọng. Từ sớm đến tối, họ đều cẩn thận chú ý động tĩnh trên đường ngự cách một bức tường. Nghe thấy tiếng binh khí vang lên là nửa mong nửa sợ, sợ rằng đó là phản quân, mong rằng đó là hoàng đế từ Nam Sơn về kinh.
Hoàng đế khỏe mạnh, còn suất lĩnh một đoàn cấm vệ lớn, dân chúng vẫn ôm chút hi vọng trong lòng.
Nhưng phản quân tàn phá kinh thành đã nửa tháng rồi mà từ đầu tới cuối vẫn chẳng thấy bóng dáng cấm quân đâu, chỉ có mấy chiếu thư hoàng đế truyền từ Nam Sơn tới, đòi tróc nã thứ sử Nam Dự Châu và bè lũ trị tội. Về sau có tin tức truyền tới, trên đường từ Nam Sơn trở lại kinh thành, hoàng đế đã bị phản quân giết chết, ngay cả mấy hoàng tử cũng bị giết sạch.
Đám cung nhân đều cảm thấy như trời sập, khóc váng trời váng đất ở Huyền Môn. A Tùng nóng ruột muốn được Đạo Nhất tha thứ, ngày một nỗ lực lấy lòng chàng. Nàng tự mò tới Huyền Phố, bèn giả trang làm nội thị trú trong phòng vu của Đạo Nhất, Đạo Nhất cũng chẳng cố tránh tai mắt người khác.
Ai nhìn dáng vẻ nhếch nhác này của A Tùng mà đoán ra nổi nàng là Hoa Nùng phu nhân của Hoa Lâm Bồ chứ?
Cửa bị đập “thùng thùng”, A Tùng đang kéo lỏng vạt áo của Đạo Nhất ra, Đạo Nhất ghìm tay nàng lại, mất kiên nhẫn hỏi: “Ai?”
“Đạo Nhất sư phụ.” Là giọng nói nhút nhát nũng nịu của cô công chúa kia.
A Tùng mất hứng, kéo vạt áo Đạo Nhất lại, cắn vành tai chàng, “Kệ cô ta đi.”
Đạo Nhất đẩy nàng ra, sửa lại vạt áo, đi ra ngoài, chưa nói được hai câu, công chúa bỗng khóc nức nở thở không ra hơi, nom như sắp ngất bất cứ lúc nào, Đạo Nhất buộc phải cho cô nàng vào.
Giả vờ giả vịt. A Tùng nghĩ bụng, tức thì oán khí tăng vọt, chẳng buồn chỉnh trang lại quần áo, cằm hất lên, nàng ngồi trên giường, kiêu căng ngạo mạn nhìn công chúa.
“Đạo Nhất sư phụ, mau cứu mẹ ta với,” Công chúa khóc sướt mướt, “Bà ấy ra ngoài hỏi thăm tin tức, một ngày rồi chưa về.”
Đạo Nhất sửng sốt, “Điện hạ đừng nóng vội,” đỡ công chúa ngồi xuống, chàng nhíu mày suy tư chốc lát, xoay người mò một thanh kiếm từ gầm giường ra.
A Tùng chẳng rảnh mà cáu kỉnh nữa, nàng hét lên, co chân đuổi theo, cản Đạo Nhất lại trong sân, “Huynh đừng đi!”
Sắc mặt Đạo Nhất có phần nặng nề, “Một ngày không về, có thể là gặp phải phản quân rồi.”
A Tùng đã tận mắt chứng kiến Tiết Hoàn bị thương dưới đao của phản quân, nàng nắm chặt cánh tay Đạo Nhất, không cho chàng đi, “Chúng đông lắm, huynh đánh không lại đâu.” Nghĩ đến lần Đạo Nhất trọng thương ở chùa Thê Vân, A Tùng cuống muốn rớt nước mắt, “Huynh đã suýt chết vì Viên phu nhân rồi! Bà ta không còn là hoàng hậu nữa, huynh đừng quan tâm đến bà ta!”
“Bà ấy từng là hoàng hậu cao quý, cô có biết rơi vào tay phản quân sẽ có kết cục như thế nào không? Dẫu không còn là hoàng hậu, bà ấy vẫn là mẹ đẻ của đại hoàng tử,” Trong mắt Đạo Nhất tích tụ ánh băng lạnh lẽo, “Trong mắt cô, mạng người chỉ là cỏ rác thôi ư? Nơi này là Kiến Khang, không phải Nhu Nhiên.”
A Tùng bị lời chàng chặn nghẹn họng. Mi mắt dần ướt, nàng giậm chân, nghiến răng nói: “Muội đi, chúng muốn bắt Hoa Nùng phu nhân, muội đi đổi cho bà ta về.”
“Đừng ngốc.” Trông thấy nước mắt A Tùng, vẻ mặt Đạo Nhất dịu xuống. Thoáng khựng lại, chàng xoa nhẹ mặt nàng, đẩy nàng về, một mình xách kiếm đi.
Cái xoa ấy ướp mật vào lòng A Tùng.
Nhất định là chàng còn yêu mình. Tay nàng chạm lên má mình, cười nho nhỏ, chậm rãi về phòng, lại thấy công chúa khóc thút thít trong phòng, rất nhiều cung nhân hoang mang thất thố chạy đến xem đến cùng, A Tùng chỉ hận không thể giáng cho công chúa một cái bạt tai. Gắng nhẫn nhịn, nàng lại quay đi, chạy ra cửa cung Huyền Phố, trông mòn con mắt về hướng Đạo Nhất rời đi.
Đến hoàng hôn, Đạo Nhất bế Vương thị trở về.
Vương thị bị mấy tên phản quân hung ác cưỡng đoạt, sau một phen làm nhục, chúng treo thị lên cửa cung phơi nắng. Lúc cứu về, thị chỉ còn thoi thóp, váy áo bị xé rách loang lổ. Đám cung nhân sợ mất mật, đỡ Vương thị và công chúa ngất xỉu lên giường, gắng hết sức chăm sóc.
Đạo Nhất lui ra ngoài cửa, tà dương ngày thu đỏ như máu, lạnh lẽo chiếu xuống thân. Chàng ném kiếm sang một bên, ngồi dưới mái hiên bần thần. A Tùng nghe thấy động tĩnh, chạy như bay tới, chẳng rảnh để ý đang ở ngoài, kéo vạt áo chàng ra muốn xem bên trong. Đạo Nhất kiềm tay nàng, miễn cưỡng cười, “Không bị thương.”
Có vậy A Tùng mới yên lòng, ngồi bên cạnh chàng, gối đầu lên vai chàng. Nghĩ tới Vương thị, nàng khẽ rùng mình, căm hận nói: “Bọn phản quân này thật đáng chết.”
Đạo Nhất chợt nói: “Bại rồi.”
A Tùng không hiểu, “Cái gì?”
Đạo Nhất trầm mặc nhìn nàng. Ráng chiều chói rực rọi mắt mày chàng ấm nóng, nhưng con ngươi chàng đen đặc, đen đến u sầu phẫn uất. “Bắc phạt bại rồi.” Chàng chậm rãi nói, “Lúc ta đi tìm người có leo lên thành lâu ngó mấy lần, trong ngoài cung đã không còn bao nhiêu phản quân, bởi Phàn Đăng đã vào thành – binh sĩ Bắc triều mặc nhung phục màu đen, hành động trật tự ngay ngắn, ta thấy chúng trên đường ngự.”
“Phàn Đăng vào thành?” A Tùng ngạc nhiên, “Cấm quân đâu? Đại quân Bắc phạt của chúng ta đâu?”
“Phản quân nói, bệ hạ bị nhân mã của Phàn Đăng bao vây nửa tháng ở hành cung Nam Sơn, đã tự trói xuất cung xin hàng,” Chàng nhíu chặt mày, “Đại quân Bắc phạt… Ta không biết hiện giờ phụ thân ra sao rồi.”
Phàn Đăng đánh thẳng hoàng long, công phá Kiến Khang, Bành Thành chỉ e cũng lành ít dữ nhiều, trong lòng Đạo Nhất sợ hãi, lại nhìn A Tùng.
“Huynh đi đi.” A Tùng sững sờ rất lâu, “Đi Bành Thành tìm lang chủ đi, dù sao hoàng đế cũng bị bắt làm tù binh rồi, không quản được huynh nữa.”
Đạo Nhất nhìn nàng, “Muội thì phải làm sao?”
A Tùng nở nụ cười xán lạn, “Muội có sợ Phàn Đăng đâu.”
Hiện giờ Đạo Nhất chẳng thể lo được nhiều vậy, chàng gật đầu, “Được, tối nay ta sẽ lên đường.”
Huyền Phố đã cạn kiệt lương thực, hết đường viện binh, ngoại trừ một thanh kiếm, Đạo Nhất chẳng còn gì đáng giá mang theo, có thể đi bất cứ lúc nào. A Tùng ngồi ở mép giường chỉ mải ngẩn ngơ, chợt ngẩng đầu, thấy Đạo Nhất đã thay y phục, lòng nàng thắt lại, cầm lòng không đậu đứng dậy, nhìn chàng khát khao.
Đạo Nhất buông kiếm xuống, từ từ đi tới, chàng nâng mặt nàng lên, đặt một nụ hôn khẽ khàng lên môi nàng. Một giọt lệ nóng bỏng của A Tùng rơi “bộp” lên tay chàng, nàng nén tiếng khóc, “Huynh đi đi, muội không đợi huynh đâu, muội,” nhất thời nàng cũng không nghĩ ra nổi mình nên đi đâu, “Muội sẽ về Nhu Nhiên.”
Đạo Nhất cười nói: “Muội còn chưa xem hết Kiến Khang, vội vã về Nhu Nhiên làm gì? Vườn Đào Hoa, cầu Dương Liệt…” Vườn Đào Hoa, cầu Dương Liệt đều đã bị phản quân hoặc đốt hoặc phá, Kiến Khang bây giờ nơi nơi hoang tàn, còn có đại quân của Phàn Đăng chiếm đóng, Đạo Nhất dừng lại, “Nán lại Hoa Lâm Bồ đi.” Giọng chàng pha chút trêu tức và châm chọc, “Vất vả mãi muội mới giành được, hoàng đế chỉ hàng thôi, còn chưa chết.”
A Tùng hất tay chàng ra, “Huynh ghen phát điên rồi đúng không,” Nàng lạnh lùng lườm chàng, hận chàng, lại không nỡ vứt bỏ chàng, “Huynh mau đi đi.” Nàng bực bội nói.
Đạo Nhất mỉm cười, cầm kiếm đi ra ngoài, chợt thấy cửa cung mở rộng, bầu trời đêm chật hẹp trước điện đột nhiên bị ánh lửa chiếu sáng. Có binh lính mặc nhung phục đen tràn vào, những người này động tác nhanh nhẹn, âm thanh cũng nhỏ nhẹ, nháy mắt đã bao vây Huyền Phố.
Đạo Nhất lập tức siết chặt kiếm trong tay, lùi về sau một bước. A Tùng ở bên cạnh chàng, nhìn những người này nghi hoặc.
Phàn Đăng đi vào. Thấy Huyền Phố chỉ toàn cung nhân tay không tấc sắc, ông ta cởi bỏ áo giáp, ném cho thị vệ. Quay đầu lại thấy A Tùng trước cửa phòng vu, ông ta cười, hỏi Tiết Hoàn: “Đây chính là Hoa Nùng phu nhân diễm danh truyền xa sao?”
Tiết Hoàn khẽ gật đầu, nhìn A Tùng, “Vâng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.